Đệ Nhất Sủng
Chương 36: Vì sao lại có cảm giác bị ghét bỏ?
Lâm Duệ canh ở ngoài cửa, nhìn thấy Cố Cơ Uyển đi ra ngoài, lập tức đi qua.
“Cô chủ, việc đó... cho dù như thế nào, hôm nay cũng là ngày đính hôn của hai người, mong cô chủ...giữ vững tinh thần, việc đó..."
Anh ta hơi do dự, giấy thỏa thuận kia là do anh ta soạn ra, nội dung trong đó đương nhiên anh ta rõ ràng nhất.
Một cô gái, ở trong ngày đính hôn của mình lại biết được bản thân mình mà chồng sắp cưới phải diễn trò trước mặt người lớn.
Cũng có thể nói, tương lai cũng không thể có một chút tình cảm thật sự nào.
Việc này, đối với bất kì một cô gái nào mà nói cũng là một đả kích không nhỏ.
Anh ta hơi lo lắng, cô chủ sẽ không chịu đựng nổi đả kích thế này.
Cố Cơ Uyển nháy mắt với anh ta, hơi không hiểu: “Tinh thần của tôi vẫn tốt lắm, sao vậy?"
“Cô chủ... Lâm Duệ quan sát biểu cảm của cô, ánh mắt sáng ngời, môi cong lên, giống như không phải là gượng cười?
“Cô..."
“Lâm Duệ, lúc nào lại giống như mẹ chồng mà nói chuyện vội vàng vậy!"
Bây giờ đã bảy giờ, còn một tiếng nữa, lễ đính hôn sẽ bắt đầu.
Cô chỉ đính hôn, không phải kết hôn, nghi thức cũng không quá long trọng.
Đợi lát nữa đi lên bậc thềm, dưới sự tuyên bố của ông cụ Mộ và MC, trao nhẫn đính hôn với cậu chủ Mộ là xong rồi.
Bây giờ vẫn còn một tiếng, cô vẫn chưa được ăn đủ thức ăn ngon đâu đó
Lâm Duệ ấp a ấp úng, trên thực tế, cũng chỉ muốn an ủi cô vài câu mà thôi.
Nhưng sắc mặt của cô chủ tươi tắn như vậy, nào cần anh ta an ủi?
“Bỏ đi, có chuyện gì nhắn cho tôi, tôi đi trước đây." Cố Cơ Uyển quyết định không đợi anh ta nói nữa, xoay người rời đi.
Liếc nhìn thời gian hiển hiện trên điện thoại, bảy giờ năm phút, hôm nay rất nhanh sẽ trôi qua. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyện Hay Online
Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, bi kịch của Tử Lạp sẽ không xảy ra nữa.
Mà hiện tại, cách mười hai giờ chỉ còn bốn tiếng nữa, chỉ cân Tử Lạp không rời khỏi trường học thì mọi thứ sẽ tốt thôi.
Nửa tiếng trước, Tử Lạp gửi cho cô một tin nhắn, nói đang ăn mì tôm ở kí túc xá.
Xong hôm nay nhất định phải mời cô ấy ăn một bữa, để bồi thường với cô ấy.
Cố Cơ Uyển đi một mạch vào thang máy, Lâm Duệ càng nhìn càng thấy khó tin.
Đi đến phòng nghỉ nhìn một lát, cậu chủ đang ngồi trên ghế, đang hút thuốc.
Giấy thỏa thuận rõ ràng đã có tên của cô chủ, nhưng vì sao, cô chủ nhìn thì vui vẻ, mà cậu chủ đáng ra nên vui lại hơi rầu rĩ?
“Cậu chủ." Lâm Duệ đi vào, cất lại giấy thỏa thuận.
Qủa nhiên là đã kí tên rồi, kí dưới phần thỏa thuận, có nghĩa là cậu chủ sẽ không cần dây dưa với cô chủ nữa, đây chẳng lẽ không phải là việc tốt sao?
“Cô chủ, cô ấy... Lâm Duệ ngừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hình như là không quá buồn, cậu chủ, tôi nghĩ, sau này cô chủ có lẽ sẽ không dây dưa với cậu chủ nữa."
“Có nghĩa là mị lực của tôi không còn hấp dẫn nữa, nên cô ấy không có một chút hứng thú nào với tôi?"
Mộ Tu Kiệt trầm mặt, Lâm Duệ nhất thời cảm thấy kinh ngạc một trận.
Đây đây đây... là có ý gì? Cậu chủ thoạt nhìn giống như là...bị ghét bỏ vậy?
Lâm Duệ lắc đầu, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Nhìn lần nữa, cậu chủ đã mở quyển sổ ra, tiếp tục công việc, sự không vui vừa nãy dường như không tồn tại.
Có lẽ là thật sự nhìn lầm rồi?
Cậu chủ ghét nhất loại phụ nữ dây dưa, hiện giờ cô chủ không còn dây dưa nữa, nên vui vẻ mới đúng.
Nhất định là anh ta nhìn lầm rồi!
Lâm Duệ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi cười: “Cậu chủ..."
“Rất buồn cười à?" Người đàn ông nheo mắt lại.
“ÁI" Da đầu của Lâm Duệ tê rần, nói: “Không, không buồn cười..."
“Đơn thỏa thuận này, ghi lại một trăm lần, sáng sớm mai phải hoàn thành." Mộ Tu Kiệt đóng quyển sổ lại, đứng lên: “Viết bằng tay."
“Cậu, cậu chủ, vì, vì sao?" Chân Lâm Duệ mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Đơn, đơn thỏa thuận có vấn đề gì sao? “
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt này, đơn giản là muốn xé xác anh ta.
Lâm Duệ bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm hoảng sợ: “Tôi viết, tôi viết, sáng sớm mai nhất định sẽ xong!"
Cậu chủ bắt anh ta ghi thì anh ta ghi, còn dám hỏi vì sao, đây không phải muốn tìm cái chết sao?
Nhất định là bởi vì chữ của anh ta quá xấu, mới làm cậu chủ không vui.
Nhưng đơn thỏa thuận này là được in đó... một trăm lần, hu hu hu, anh ta đã đụng đến ai sao?
Mộ Tu Kiệt hơi phiên não, đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, vỗ một tiếng, lại châm một điếu thuốc khác.
Cô bé kia kí vào đơn thỏa thuận, thế mà lại vui vẻ như vậy?
Không cho phép cô dây dưa với mình, vì sao không có chút buồn bực nào?
Là đang gượng cười sao?
Nhưng đáng chết là, anh không nhìn ra cô gượng cười ở chỗ nào hết!
Cô thật sự rất vui vẻ!
Là bởi vì 10% cổ phân của Hongyan, hay là bởi vì anh nói, sau khi đính hôn thì không can thiệp vào chuyện của nhau? Người phiên não nhất lại là bản thân mình!
Đạt được kết quả như mong muốn, lại có cảm giác như bị ghét bỏ.
Bị ghét bỏ...thật sự là không thể tin được!
Cố Cơ Uyển lấy một chiếc bánh kem nhỏ, vẫn chưa tìm được vị trí để ngồi xuống, đột nhiên ở lối vào sảnh khách sạn truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ.
Tầm mắt của mấy người đàn ông nhất thời quét qua, nhìn thấy cô gái đang đi vào, đôi mắt của một số người đột nhiên phát sáng.
Cố Vị Y đến rồi.
Cô biết cô chị gái này của mình rất xinh đẹp, nếu không thì sẽ không giành danh hiệu đệ nhất mỹ nữ ở Bắc Lăng này.
Nhưng, có quan hệ gì với cô sao?
Cố Cơ Uyển lấy bánh kem, ngồi xuống chỗ ngồi trong góc, tự tại mà ăn.
“So với chị gái của cô thì cô quả thật như một vũng bùn trên mặt đất." Đột nhiên một giọng nói khinh thường vang lên.
Cố Cơ Uyển nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt khinh thường của Mộ Khải Trạch.
Cô không tức giận, ngược lại mỉm cười: “Cậu hai, vết thương ở bụng của anh khỏi chưa?"
Vết thương ở bụng! “Cô!" Khuôn mặt của Mộ Khải Trạch trầm xuống, thiếu chút nữa nhịn không được mà nổi đóa.
Đây là sự sỉ nhục trong cuộc đời của anh ta! Mộ Tu Kiệt trực tiếp đánh cho anh ta một quyền ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Hơi thở của anh ta nặng nhọc, nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh nát khuôn mặt xấu xí của người phụ nữ trước mắt!
Nhưng anh ta biết cô gái xấu xí này không phải người bình thường, lúc nhìn thấy bóng dáng của cô ta, anh ta nhịn không được mà đi qua.
Cũng không biết suy nghĩ thế nào mà bị bóng dáng của cô ta mê hoặc.
Nhưng, mỗi lần nhìn rõ gương mặt của cô ta, lại lập tức tỉnh táo.
“Xấu xí còn quấy phá, đừng tưởng gả vào nhà họ Mộ rồi thì sẽ được sống tốt, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!" Anh ta hừ lạnh.
Cố Cơ Uyển chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn chăm chằm anh ta: “Thật kì lạ "
“Kì lạ gì?" Con bé đáng chết, đôi mắt sao lại xinh đẹp như vậy!
Không! Gương mặt này xấu đến nỗi làm cho người ta không thể ăn cơm được!
Mộ Khải Trạch vội vàng thức tỉnh bản thân.
Cố Cơ Uyển cười nói: “Người đính hôn với tôi là cậu chủ Mộ, không phải cậu hai anh, cho nên, cuộc sống của tôi có tốt hay không, có liên quan gì đến anh?"
Ánh mắt của cô tràn đầy ý cười, thoạt nhìn hơi ngớ ngẩn, nhưng, đáy mắt lại tỏa sáng, vì sao nhìn lại cảm thấy thông minh vậy?
Không đợi Mộ Khải Trạch hoàn hồn lại, Cố Cơ Uyển cười nói: “Anh khoác lác nói sẽ không để tôi sống yên, đây không phải rất kì lạ sao? Chẳng lẽ, anh vẫn muốn thay anh cả của anh đính hôn với tôi sao?"
“Cô chủ, việc đó... cho dù như thế nào, hôm nay cũng là ngày đính hôn của hai người, mong cô chủ...giữ vững tinh thần, việc đó..."
Anh ta hơi do dự, giấy thỏa thuận kia là do anh ta soạn ra, nội dung trong đó đương nhiên anh ta rõ ràng nhất.
Một cô gái, ở trong ngày đính hôn của mình lại biết được bản thân mình mà chồng sắp cưới phải diễn trò trước mặt người lớn.
Cũng có thể nói, tương lai cũng không thể có một chút tình cảm thật sự nào.
Việc này, đối với bất kì một cô gái nào mà nói cũng là một đả kích không nhỏ.
Anh ta hơi lo lắng, cô chủ sẽ không chịu đựng nổi đả kích thế này.
Cố Cơ Uyển nháy mắt với anh ta, hơi không hiểu: “Tinh thần của tôi vẫn tốt lắm, sao vậy?"
“Cô chủ... Lâm Duệ quan sát biểu cảm của cô, ánh mắt sáng ngời, môi cong lên, giống như không phải là gượng cười?
“Cô..."
“Lâm Duệ, lúc nào lại giống như mẹ chồng mà nói chuyện vội vàng vậy!"
Bây giờ đã bảy giờ, còn một tiếng nữa, lễ đính hôn sẽ bắt đầu.
Cô chỉ đính hôn, không phải kết hôn, nghi thức cũng không quá long trọng.
Đợi lát nữa đi lên bậc thềm, dưới sự tuyên bố của ông cụ Mộ và MC, trao nhẫn đính hôn với cậu chủ Mộ là xong rồi.
Bây giờ vẫn còn một tiếng, cô vẫn chưa được ăn đủ thức ăn ngon đâu đó
Lâm Duệ ấp a ấp úng, trên thực tế, cũng chỉ muốn an ủi cô vài câu mà thôi.
Nhưng sắc mặt của cô chủ tươi tắn như vậy, nào cần anh ta an ủi?
“Bỏ đi, có chuyện gì nhắn cho tôi, tôi đi trước đây." Cố Cơ Uyển quyết định không đợi anh ta nói nữa, xoay người rời đi.
Liếc nhìn thời gian hiển hiện trên điện thoại, bảy giờ năm phút, hôm nay rất nhanh sẽ trôi qua. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyện Hay Online
Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, bi kịch của Tử Lạp sẽ không xảy ra nữa.
Mà hiện tại, cách mười hai giờ chỉ còn bốn tiếng nữa, chỉ cân Tử Lạp không rời khỏi trường học thì mọi thứ sẽ tốt thôi.
Nửa tiếng trước, Tử Lạp gửi cho cô một tin nhắn, nói đang ăn mì tôm ở kí túc xá.
Xong hôm nay nhất định phải mời cô ấy ăn một bữa, để bồi thường với cô ấy.
Cố Cơ Uyển đi một mạch vào thang máy, Lâm Duệ càng nhìn càng thấy khó tin.
Đi đến phòng nghỉ nhìn một lát, cậu chủ đang ngồi trên ghế, đang hút thuốc.
Giấy thỏa thuận rõ ràng đã có tên của cô chủ, nhưng vì sao, cô chủ nhìn thì vui vẻ, mà cậu chủ đáng ra nên vui lại hơi rầu rĩ?
“Cậu chủ." Lâm Duệ đi vào, cất lại giấy thỏa thuận.
Qủa nhiên là đã kí tên rồi, kí dưới phần thỏa thuận, có nghĩa là cậu chủ sẽ không cần dây dưa với cô chủ nữa, đây chẳng lẽ không phải là việc tốt sao?
“Cô chủ, cô ấy... Lâm Duệ ngừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hình như là không quá buồn, cậu chủ, tôi nghĩ, sau này cô chủ có lẽ sẽ không dây dưa với cậu chủ nữa."
“Có nghĩa là mị lực của tôi không còn hấp dẫn nữa, nên cô ấy không có một chút hứng thú nào với tôi?"
Mộ Tu Kiệt trầm mặt, Lâm Duệ nhất thời cảm thấy kinh ngạc một trận.
Đây đây đây... là có ý gì? Cậu chủ thoạt nhìn giống như là...bị ghét bỏ vậy?
Lâm Duệ lắc đầu, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Nhìn lần nữa, cậu chủ đã mở quyển sổ ra, tiếp tục công việc, sự không vui vừa nãy dường như không tồn tại.
Có lẽ là thật sự nhìn lầm rồi?
Cậu chủ ghét nhất loại phụ nữ dây dưa, hiện giờ cô chủ không còn dây dưa nữa, nên vui vẻ mới đúng.
Nhất định là anh ta nhìn lầm rồi!
Lâm Duệ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi cười: “Cậu chủ..."
“Rất buồn cười à?" Người đàn ông nheo mắt lại.
“ÁI" Da đầu của Lâm Duệ tê rần, nói: “Không, không buồn cười..."
“Đơn thỏa thuận này, ghi lại một trăm lần, sáng sớm mai phải hoàn thành." Mộ Tu Kiệt đóng quyển sổ lại, đứng lên: “Viết bằng tay."
“Cậu, cậu chủ, vì, vì sao?" Chân Lâm Duệ mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Đơn, đơn thỏa thuận có vấn đề gì sao? “
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt này, đơn giản là muốn xé xác anh ta.
Lâm Duệ bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm hoảng sợ: “Tôi viết, tôi viết, sáng sớm mai nhất định sẽ xong!"
Cậu chủ bắt anh ta ghi thì anh ta ghi, còn dám hỏi vì sao, đây không phải muốn tìm cái chết sao?
Nhất định là bởi vì chữ của anh ta quá xấu, mới làm cậu chủ không vui.
Nhưng đơn thỏa thuận này là được in đó... một trăm lần, hu hu hu, anh ta đã đụng đến ai sao?
Mộ Tu Kiệt hơi phiên não, đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, vỗ một tiếng, lại châm một điếu thuốc khác.
Cô bé kia kí vào đơn thỏa thuận, thế mà lại vui vẻ như vậy?
Không cho phép cô dây dưa với mình, vì sao không có chút buồn bực nào?
Là đang gượng cười sao?
Nhưng đáng chết là, anh không nhìn ra cô gượng cười ở chỗ nào hết!
Cô thật sự rất vui vẻ!
Là bởi vì 10% cổ phân của Hongyan, hay là bởi vì anh nói, sau khi đính hôn thì không can thiệp vào chuyện của nhau? Người phiên não nhất lại là bản thân mình!
Đạt được kết quả như mong muốn, lại có cảm giác như bị ghét bỏ.
Bị ghét bỏ...thật sự là không thể tin được!
Cố Cơ Uyển lấy một chiếc bánh kem nhỏ, vẫn chưa tìm được vị trí để ngồi xuống, đột nhiên ở lối vào sảnh khách sạn truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ.
Tầm mắt của mấy người đàn ông nhất thời quét qua, nhìn thấy cô gái đang đi vào, đôi mắt của một số người đột nhiên phát sáng.
Cố Vị Y đến rồi.
Cô biết cô chị gái này của mình rất xinh đẹp, nếu không thì sẽ không giành danh hiệu đệ nhất mỹ nữ ở Bắc Lăng này.
Nhưng, có quan hệ gì với cô sao?
Cố Cơ Uyển lấy bánh kem, ngồi xuống chỗ ngồi trong góc, tự tại mà ăn.
“So với chị gái của cô thì cô quả thật như một vũng bùn trên mặt đất." Đột nhiên một giọng nói khinh thường vang lên.
Cố Cơ Uyển nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt khinh thường của Mộ Khải Trạch.
Cô không tức giận, ngược lại mỉm cười: “Cậu hai, vết thương ở bụng của anh khỏi chưa?"
Vết thương ở bụng! “Cô!" Khuôn mặt của Mộ Khải Trạch trầm xuống, thiếu chút nữa nhịn không được mà nổi đóa.
Đây là sự sỉ nhục trong cuộc đời của anh ta! Mộ Tu Kiệt trực tiếp đánh cho anh ta một quyền ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Hơi thở của anh ta nặng nhọc, nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh nát khuôn mặt xấu xí của người phụ nữ trước mắt!
Nhưng anh ta biết cô gái xấu xí này không phải người bình thường, lúc nhìn thấy bóng dáng của cô ta, anh ta nhịn không được mà đi qua.
Cũng không biết suy nghĩ thế nào mà bị bóng dáng của cô ta mê hoặc.
Nhưng, mỗi lần nhìn rõ gương mặt của cô ta, lại lập tức tỉnh táo.
“Xấu xí còn quấy phá, đừng tưởng gả vào nhà họ Mộ rồi thì sẽ được sống tốt, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!" Anh ta hừ lạnh.
Cố Cơ Uyển chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn chăm chằm anh ta: “Thật kì lạ "
“Kì lạ gì?" Con bé đáng chết, đôi mắt sao lại xinh đẹp như vậy!
Không! Gương mặt này xấu đến nỗi làm cho người ta không thể ăn cơm được!
Mộ Khải Trạch vội vàng thức tỉnh bản thân.
Cố Cơ Uyển cười nói: “Người đính hôn với tôi là cậu chủ Mộ, không phải cậu hai anh, cho nên, cuộc sống của tôi có tốt hay không, có liên quan gì đến anh?"
Ánh mắt của cô tràn đầy ý cười, thoạt nhìn hơi ngớ ngẩn, nhưng, đáy mắt lại tỏa sáng, vì sao nhìn lại cảm thấy thông minh vậy?
Không đợi Mộ Khải Trạch hoàn hồn lại, Cố Cơ Uyển cười nói: “Anh khoác lác nói sẽ không để tôi sống yên, đây không phải rất kì lạ sao? Chẳng lẽ, anh vẫn muốn thay anh cả của anh đính hôn với tôi sao?"
Tác giả :
Sơ Cửu