Đệ Nhất Sủng
Chương 101: Người đàn ông trên giường
“Cố Cơ Uyển đâu? Ban nãy rõ ràng đã nhìn thấy cô ta lên tầng rồi mà!"
“Lẽ nào ở trong những phòng khác sao? Chắc chắn cô ta vẫn còn ở đây!"
“Không thể để cô ta chạy mất! Đi xem danh sách đăng kí phòng của khách sạn, những phòng còn trống, lục tung hết lên một lượt!"
“Nhưng mà, có sợ... không hợp pháp không?"
“Ả tiện nhân đó ngoại tình, có lỗi với cậu chủ Mộ, ai bắt được cô ta, đưa đến chỗ cậu ấy, sẽ được lập công!"
“Đúng vậy! Mau đi đi!"
Đám người đó thật sự muốn đi lục tung máy tính của khách sạn lên, tìm danh sách đăng kí phòng.
Đột nhiên có người thấp giọng nói: “Phòng này không khóa "
Lập tức, mười mấy người chạy qua đó, còn có hơn chục người ở phía sau nữa.
“Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người ùa vào!
“Cố Cơ Uyển, cút ra đây!"
Tội này không thể trách mọi người, tuy là xâm nhập phi pháp, nhưng chỉ cần mọi người cùng nhau xông lên thì sẽ không sợ bị trừng phạt.
Nếu như Cố Cơ Uyển thật sự trốn ở trong đó thì hay rồi!
Lần này, phải chỉnh đốn ả xấu xí muốn độc chiếm cậu chủ Mộ này!
Trên chiếc giường lớn của căn phòng, có hai người đang quấn lấy nhau.
Sau khi mọi người bước vào, động tác của hai người đó ngừng lại, người đàn ông trên giường ngồi dậy, nhìn đám người xông vào.
Đẹp trai thật đó!
Đẹp trai đến mức khiến người ta muốn nghẹt thở!
Đẹp trai đến mức khiến bọn họ phải hít sâu một hơi, không khỏi kinh ngạc.
Cô gái dẫn đầu ôm ngực, trừng lớn mắt nhìn người đàn ông áo quần không chỉnh tề trên giường, kinh ngạc đến mức quên cả việc phản ứng.
Nhưng mà, tại sao trên giường của người đàn ông ấy còn có một người phụ nữ?
Là ả tiện nhân nào lại dám trèo lên giường của một người đàn ông siêu đẹp trai như vậy? Có phải không muốn sống nữa hay không! Người phụ nữ trên giường cuối cùng cũng ngồi dậy, đưa tay ra, khép lại cái áo choàng tắm hơi mở của người đàn ông.
Gương mặt của cô, vô tình lộ ra khi kéo áo cho người đàn ông.
Cố Cơ Uyển! Hóa ra là cô ả xấu xí mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thể tìm ra!
“Tiện nhân! Quả nhiên là cô ở khách sạn để quyến rũ đàn ông!"
Cho dù không phải Mộ Hạo Phong, nhưng chỉ cần đó là đàn ông là được!
Cô gái dẫn đầu lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh bọn họ.
Chứng cứ xác thực, lần này, xem ả tiện nhân Cố Cơ Uyển còn chối cãi như thế nào được nữa?
Ở riêng với đàn ông trong khách sạn, tin tức hot hit này sẽ hay ho lắm đây!
“Đợi, đợi một chút." Cô gái đi cùng khẽ kéo tay cô ta, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không phải... không phải cậu chủ Mộ sao?"
Ở Bắc Lăng, rất nhiều người biết Mộ Tu Kiệt, anh là một nhân vật mà nhà nhà đều biết, gần như là không có ai chưa nghe qua ba chữ “Mộ Tu Kiệt" này cả.
Nhưng mà, bởi vì cậu chủ Mộ không thích lên các trang bìa tạp chí nên những người thật sự gặp được anh không nhiều.
Tuy nhiên kiểu gì cũng sẽ có một vài người có thể nhận ra anh.
“Anh ấy... đúng là cậu chủ Mộ!"
Ba chữ “cậu chủ Mộ" này, khiến cô gái dẫn đầu cảm thấy run rẩy, “bộp" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
“Sao... sao có thể? Sao có thể là... cậu chủ Mộ được? Sao có thể?"
Cố Cơ Uyển đến khách sạn thuê phòng, đối tượng lại là cậu chủ Mộ?
Mộ Tu Kiệt lại ở khách sạn hạng hai như vậy sao? Sao có thể chứ?
“Có lẽ nào... có lẽ nào... chỉ trông giống cậu chủ Mộ hay không...
Không thể nào, khách sạn mà cậu chủ Mộ ở, chắc chăn không thể là những nơi như vậy được, như vậy thì đúng là làm nhơ nhuốc cơ thể thần thánh của anh mà!
“Cậu chủ!" Bên ngoài, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ tiến vào.
Từng người một đều mặc vest đen, vừa nhìn đã biết là người từng trải qua huấn luyện.
Bọn họ gọi anh là cậu chủ! Anh ấy đúng là cậu chủ Mộ! Hàng thật giá thật!
Trời ạ! Sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hơn ba mươi người, ai nấy đều ngơ ra!
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh đóng băng lại, anh lướt qua mười mấy người đứng phía trước.
Anh mím đôi môi mỏng lại, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại khiển người ta vô cùng kinh hãi.
“Tôi và vợ tương lai của tôi ở khách sạn nghỉ ngơi, mấy người như vậy là có ý gì?"
Lời này đã dọa cho đám người kia mềm nhũn chân, có hai người đã ngã phịch xuống đất.
“Cậu, cậu chủ Mộ, bọn họ nói... nói Cố Cơ Uyển... thuê, thuê... phòng... ở chung với đàn... đàn ông..."
Nhưng lúc này, người đàn ông ở cùng với Cố Cơ Uyển, rõ ràng là chính cậu chủ Mộ.
Người ta đã đính hôn đàng hoàng, cho dù có đến khách sạn cùng nhau, thì có sao chứ? Mộ Tu Kiệt đã mất hết kiên nhẫn, anh lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài.
Tân Nhất vừa đưa hơn hai mươi người tiến vào, thấp giọng nói: “Cảnh sát đã đến rồi, chúng tôi sẽ phối hợp với bọn họ, đưa hết đám người này về."
Đưa, đưa về? Đưa về là sao chứ? Lẽ nào, muốn đưa bọn họ về cục cảnh sát sao?
Nhưng mà... nhưng mà bọn họ chỉ đến để xem trò vui thôi mà, lẽ nào xem trò vui cũng là phạm pháp sao?
“Không, không liên quan đến chúng tôi..."
Hai người còn chưa kịp bước vào phòng, lập tức trốn chạy.
Nhưng... hai người này vừa định chạy ra ngoài, ngay lập tức đã bị Tân Nhất dùng một tay kéo lại.
Hai người ngã xuống đất, lập tức khóc lóc: “Chúng tôi là sinh viên, mấy người dựa vào đâu mà đánh người chứ? Tôi muốn kiện mấy người!"
“Được, cho cậu cơ hội đi kiện."
Người đàn ông trên giường ung dung bước xuống, khí chất cao quý lập tức khiến mỗi người ở đây đều kinh ngạc.
“Có điều, cũng phải đợi sau khi mấy đứa đến cục cảnh sát, được bảo lãnh ra rồi nói."
“Chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi..."
“Xâm nhập bất hợp pháp, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để mấy đứa ở trong đấy hối cải một thời gian rồi."
Mộ Tu Kiệt nhìn bọn họ, gương mặt vô cảm: “Còn về hồ sơ của mấy đứa, yên tâm, nhất định sẽ có người ghi lại chi tiết, bất kể là một ngày hay mười lăm ngày, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong hồ sơ "
“Đừng mà " Có một cô gái đã khóc nấc lên.
Nếu hồ sơ mà bị ghi lại những việc như vậy, sau này ra ngoài kia, sao họ có thể tìm việc được chứ?
Đừng nói là công ty lớn, cho dù là một xí nghiệp nhỏ thôi, cũng không muốn nhận người có tiền án tiền sự.
Tân Nhất bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc mấy đứa làm chuyện này, sao không nghĩ xem, đối phương có muốn hay không?"
Chuyện gì cũng tuân theo quy luật nhân quả mà thôi!
Ban nãy đám người này xem náo nhiệt, đuổi theo mợ chủ, không phải rất vui đấy sao?
Nếu như bọn họ đến chậm một bước, có phải mợ chủ sẽ bị bọn họ ép đến mức nhảy lầu, hoặc là, bị người ta lột đồ ra chụp ảnh hay không?
Bọn họ liệu có từng nghĩ đến, như vậy sẽ hủy hoại cả đời người khác hay chưa?
Đều là những người mười chín hai mươi tuổi rồi, đều đã trưởng thành cả rồi.
Người trưởng thành làm việc, lại không có đầu óc như vậy sao?
Nếu như hôm nay không trừng trị nghiêm khắc, sau này, họ sẽ còn làm ra những chuyện đáng sợ hơn.
Không phải cứ là sinh viên thì có thể ngông cuồng không biết sợ hãi là gì như vậy đâu!
Hôm nay, bọn họ phải khiến cho đám sinh viên “ngây thơ thuần khiết" này hiểu được sâu sắc, sinh viên không phải cái cớ để chúng có thể tùy ý như vậy!
“Anh Mộ, chúng tôi có nhận được lời báo án..." Phía bên kia, một đám người tiến vào.
Tần Nhất nói: “Đúng vậy, chính là đám sinh viên này, xâm phạm bất hợp pháp..."
“Không, chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"
“Tôi chỉ muốn xem trò vui mà thôi."
“Tôi không làm gì cả, tha cho tôi đi mà!"
“Là mấy người đó, là mấy người đó sai khiến..."
Một đám người khóc lóc bị đưa đi, cho đến khi cửa bị đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, Cô Cơ Uyển mới nhắm mắt, thở phào một hơi.
Ban nãy, cô gần như sắp tuyệt vọng.
Nhưng mà, Mộ Tu Kiệt... sao anh lại ở đây?
- -------
Đã hết 5 chương hôm nay. ^^ Hãy tiếp tục ủng hộ tụi mình để chúng mình nhanh ra chương mới nha.
“Lẽ nào ở trong những phòng khác sao? Chắc chắn cô ta vẫn còn ở đây!"
“Không thể để cô ta chạy mất! Đi xem danh sách đăng kí phòng của khách sạn, những phòng còn trống, lục tung hết lên một lượt!"
“Nhưng mà, có sợ... không hợp pháp không?"
“Ả tiện nhân đó ngoại tình, có lỗi với cậu chủ Mộ, ai bắt được cô ta, đưa đến chỗ cậu ấy, sẽ được lập công!"
“Đúng vậy! Mau đi đi!"
Đám người đó thật sự muốn đi lục tung máy tính của khách sạn lên, tìm danh sách đăng kí phòng.
Đột nhiên có người thấp giọng nói: “Phòng này không khóa "
Lập tức, mười mấy người chạy qua đó, còn có hơn chục người ở phía sau nữa.
“Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người ùa vào!
“Cố Cơ Uyển, cút ra đây!"
Tội này không thể trách mọi người, tuy là xâm nhập phi pháp, nhưng chỉ cần mọi người cùng nhau xông lên thì sẽ không sợ bị trừng phạt.
Nếu như Cố Cơ Uyển thật sự trốn ở trong đó thì hay rồi!
Lần này, phải chỉnh đốn ả xấu xí muốn độc chiếm cậu chủ Mộ này!
Trên chiếc giường lớn của căn phòng, có hai người đang quấn lấy nhau.
Sau khi mọi người bước vào, động tác của hai người đó ngừng lại, người đàn ông trên giường ngồi dậy, nhìn đám người xông vào.
Đẹp trai thật đó!
Đẹp trai đến mức khiến người ta muốn nghẹt thở!
Đẹp trai đến mức khiến bọn họ phải hít sâu một hơi, không khỏi kinh ngạc.
Cô gái dẫn đầu ôm ngực, trừng lớn mắt nhìn người đàn ông áo quần không chỉnh tề trên giường, kinh ngạc đến mức quên cả việc phản ứng.
Nhưng mà, tại sao trên giường của người đàn ông ấy còn có một người phụ nữ?
Là ả tiện nhân nào lại dám trèo lên giường của một người đàn ông siêu đẹp trai như vậy? Có phải không muốn sống nữa hay không! Người phụ nữ trên giường cuối cùng cũng ngồi dậy, đưa tay ra, khép lại cái áo choàng tắm hơi mở của người đàn ông.
Gương mặt của cô, vô tình lộ ra khi kéo áo cho người đàn ông.
Cố Cơ Uyển! Hóa ra là cô ả xấu xí mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thể tìm ra!
“Tiện nhân! Quả nhiên là cô ở khách sạn để quyến rũ đàn ông!"
Cho dù không phải Mộ Hạo Phong, nhưng chỉ cần đó là đàn ông là được!
Cô gái dẫn đầu lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh bọn họ.
Chứng cứ xác thực, lần này, xem ả tiện nhân Cố Cơ Uyển còn chối cãi như thế nào được nữa?
Ở riêng với đàn ông trong khách sạn, tin tức hot hit này sẽ hay ho lắm đây!
“Đợi, đợi một chút." Cô gái đi cùng khẽ kéo tay cô ta, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không phải... không phải cậu chủ Mộ sao?"
Ở Bắc Lăng, rất nhiều người biết Mộ Tu Kiệt, anh là một nhân vật mà nhà nhà đều biết, gần như là không có ai chưa nghe qua ba chữ “Mộ Tu Kiệt" này cả.
Nhưng mà, bởi vì cậu chủ Mộ không thích lên các trang bìa tạp chí nên những người thật sự gặp được anh không nhiều.
Tuy nhiên kiểu gì cũng sẽ có một vài người có thể nhận ra anh.
“Anh ấy... đúng là cậu chủ Mộ!"
Ba chữ “cậu chủ Mộ" này, khiến cô gái dẫn đầu cảm thấy run rẩy, “bộp" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
“Sao... sao có thể? Sao có thể là... cậu chủ Mộ được? Sao có thể?"
Cố Cơ Uyển đến khách sạn thuê phòng, đối tượng lại là cậu chủ Mộ?
Mộ Tu Kiệt lại ở khách sạn hạng hai như vậy sao? Sao có thể chứ?
“Có lẽ nào... có lẽ nào... chỉ trông giống cậu chủ Mộ hay không...
Không thể nào, khách sạn mà cậu chủ Mộ ở, chắc chăn không thể là những nơi như vậy được, như vậy thì đúng là làm nhơ nhuốc cơ thể thần thánh của anh mà!
“Cậu chủ!" Bên ngoài, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ tiến vào.
Từng người một đều mặc vest đen, vừa nhìn đã biết là người từng trải qua huấn luyện.
Bọn họ gọi anh là cậu chủ! Anh ấy đúng là cậu chủ Mộ! Hàng thật giá thật!
Trời ạ! Sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hơn ba mươi người, ai nấy đều ngơ ra!
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh đóng băng lại, anh lướt qua mười mấy người đứng phía trước.
Anh mím đôi môi mỏng lại, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại khiển người ta vô cùng kinh hãi.
“Tôi và vợ tương lai của tôi ở khách sạn nghỉ ngơi, mấy người như vậy là có ý gì?"
Lời này đã dọa cho đám người kia mềm nhũn chân, có hai người đã ngã phịch xuống đất.
“Cậu, cậu chủ Mộ, bọn họ nói... nói Cố Cơ Uyển... thuê, thuê... phòng... ở chung với đàn... đàn ông..."
Nhưng lúc này, người đàn ông ở cùng với Cố Cơ Uyển, rõ ràng là chính cậu chủ Mộ.
Người ta đã đính hôn đàng hoàng, cho dù có đến khách sạn cùng nhau, thì có sao chứ? Mộ Tu Kiệt đã mất hết kiên nhẫn, anh lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài.
Tân Nhất vừa đưa hơn hai mươi người tiến vào, thấp giọng nói: “Cảnh sát đã đến rồi, chúng tôi sẽ phối hợp với bọn họ, đưa hết đám người này về."
Đưa, đưa về? Đưa về là sao chứ? Lẽ nào, muốn đưa bọn họ về cục cảnh sát sao?
Nhưng mà... nhưng mà bọn họ chỉ đến để xem trò vui thôi mà, lẽ nào xem trò vui cũng là phạm pháp sao?
“Không, không liên quan đến chúng tôi..."
Hai người còn chưa kịp bước vào phòng, lập tức trốn chạy.
Nhưng... hai người này vừa định chạy ra ngoài, ngay lập tức đã bị Tân Nhất dùng một tay kéo lại.
Hai người ngã xuống đất, lập tức khóc lóc: “Chúng tôi là sinh viên, mấy người dựa vào đâu mà đánh người chứ? Tôi muốn kiện mấy người!"
“Được, cho cậu cơ hội đi kiện."
Người đàn ông trên giường ung dung bước xuống, khí chất cao quý lập tức khiến mỗi người ở đây đều kinh ngạc.
“Có điều, cũng phải đợi sau khi mấy đứa đến cục cảnh sát, được bảo lãnh ra rồi nói."
“Chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi..."
“Xâm nhập bất hợp pháp, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để mấy đứa ở trong đấy hối cải một thời gian rồi."
Mộ Tu Kiệt nhìn bọn họ, gương mặt vô cảm: “Còn về hồ sơ của mấy đứa, yên tâm, nhất định sẽ có người ghi lại chi tiết, bất kể là một ngày hay mười lăm ngày, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong hồ sơ "
“Đừng mà " Có một cô gái đã khóc nấc lên.
Nếu hồ sơ mà bị ghi lại những việc như vậy, sau này ra ngoài kia, sao họ có thể tìm việc được chứ?
Đừng nói là công ty lớn, cho dù là một xí nghiệp nhỏ thôi, cũng không muốn nhận người có tiền án tiền sự.
Tân Nhất bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc mấy đứa làm chuyện này, sao không nghĩ xem, đối phương có muốn hay không?"
Chuyện gì cũng tuân theo quy luật nhân quả mà thôi!
Ban nãy đám người này xem náo nhiệt, đuổi theo mợ chủ, không phải rất vui đấy sao?
Nếu như bọn họ đến chậm một bước, có phải mợ chủ sẽ bị bọn họ ép đến mức nhảy lầu, hoặc là, bị người ta lột đồ ra chụp ảnh hay không?
Bọn họ liệu có từng nghĩ đến, như vậy sẽ hủy hoại cả đời người khác hay chưa?
Đều là những người mười chín hai mươi tuổi rồi, đều đã trưởng thành cả rồi.
Người trưởng thành làm việc, lại không có đầu óc như vậy sao?
Nếu như hôm nay không trừng trị nghiêm khắc, sau này, họ sẽ còn làm ra những chuyện đáng sợ hơn.
Không phải cứ là sinh viên thì có thể ngông cuồng không biết sợ hãi là gì như vậy đâu!
Hôm nay, bọn họ phải khiến cho đám sinh viên “ngây thơ thuần khiết" này hiểu được sâu sắc, sinh viên không phải cái cớ để chúng có thể tùy ý như vậy!
“Anh Mộ, chúng tôi có nhận được lời báo án..." Phía bên kia, một đám người tiến vào.
Tần Nhất nói: “Đúng vậy, chính là đám sinh viên này, xâm phạm bất hợp pháp..."
“Không, chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"
“Tôi chỉ muốn xem trò vui mà thôi."
“Tôi không làm gì cả, tha cho tôi đi mà!"
“Là mấy người đó, là mấy người đó sai khiến..."
Một đám người khóc lóc bị đưa đi, cho đến khi cửa bị đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, Cô Cơ Uyển mới nhắm mắt, thở phào một hơi.
Ban nãy, cô gần như sắp tuyệt vọng.
Nhưng mà, Mộ Tu Kiệt... sao anh lại ở đây?
- -------
Đã hết 5 chương hôm nay. ^^ Hãy tiếp tục ủng hộ tụi mình để chúng mình nhanh ra chương mới nha.
Tác giả :
Sơ Cửu