Đệ Nhất Sủng
Chương 10: Người đàn ông kia, là anh ấy
Đêm này Cố Cơ Uyển thật sự hơi mệt mỏi, bây giờ cũng đang cố chịu đựng.
Dương Hiểu Nha bước quá nhanh, đợi Cơ Uyển nhận ra có lẽ trên cổ mình có gì đó thì cổ áo đã nằm trong tay bà ta rồi.
Bà ta không hề thương tiếc gì cô, kéo mạnh một cái, cổ của cô lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cố Vị Y cười lạnh, lại ra vẻ ngạc nhiên nói: “Trời ạ! Cơ Uyển, em.. sao trên cổ em lại có dấu hôn thế này?"
Cố Cơ Uyển không tránh kịp, bị Dương Hiểu Nha kéo xuống dưới, còn không kịp giải thích thì Cố Kính Minh đã chạy tới trước mặt.
“Con... con... sao có thể thế này!" Cố Kính Minh nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của Cố Cơ Uyển, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
Có thể nhìn thấy đã nhiều như vậy rồi, cũng không biết còn bao nhiêu dấu bị giấu trong quần áo nữa!
Cố Vị Y lập tức trở nên chính nghĩa, vẻ mặt đau lòng: “Cơ Uyển, đừng nói em... thật sự cùng mấy người đàn ông lung tung kia..."
Cố Vị Y nhìn thoáng qua Cố Kính Minh, người sau đã sắp giận đến sôi gan.
Đứa con gái ngoan ngoãn như cô ta, đương nhiên phải “mọi chuyện đều lấy ba làm đầu": “Em như thế, ba còn có mặt mũi gì nữa?"
Dương Hiểu Nha lập tức phụ hoạ: “Cố Cơ Uyển, cô cứ hại ba mình, hại nhà họ Cố chúng ta như vậy mãi à? Nếu cậu cả Mộ biết những gì cô làm đêm nay, chắc chắn cậu ấy sẽ giết chết cả nhà họ Cố chúng ta!"
“Cô là... là muốn cả nhà họ Cố chôn chung vì cô kết bạn bừa bãi sao!"
Một câu khiến Cố Kính Minh trở nên nóng nảy.
Con gái út kết bạn bừa bãi thật sự là muốn hại chết ông, hại chết nhà họ Cố mà
“Đứa con gái bất hiếu này, con!" Ông tức giận đến phát điên, nâng tay lên muốn đánh mạnh xuống.
“Sao ba lại biết người đàn ông ở bên con tối nay không phải cậu cả Mộ?"
Một câu của Cố Cơ Uyển khiến bàn tay đang giơ lên của Cố Kính Minh khựng lại, một cái tát đánh vào không khí: “Con nói... người đàn ông ở bên con tối nay, là cậu cả Mộ à?"
Cố Cơ Uyển không đáp lại lời này, nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn có chút quan hệ nào với Mộ Tu Kiệt nữa.
Nhưng bây giờ đã để lộ dấu vết trên người mình, Dương Hiểu Nha và Cố Vị Y là hai mẹ con thế nào? Không làm lớn
chuyện này lên, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua.
Chẳng lẽ còn đợi bọn họ cởi hết quần áo của mình ư?
“Ba, không thể... không thể là cậu cả Mộ được, sao cậu cả Mộ có thể thích cô gái như Cơ Uyển chứ?"
“Vì sao không thế thích em? Chẳng lẽ chị cảm thấy em không đẹp bằng chị ư?"
Sau khi cô tẩy trang, lời này thật sự tràn đầy sức thuyết phục.
Xinh đẹp hay không, đàn ông có thể phân biệt giỏi nhất, Cố Kính Minh cũng không phải kẻ mù.
Cố Vị Y bị bẻ lại đến không còn lời gì để nói, đỏ mắt nhìn Dương Hiểu Nha.
Bà ta lập tức nói: “Cô cho rằng chúng tôi bị ngốc hết à? Cậu cả Mộ là ai? Gia đình lớn như nhà họ Mộ xem trọng thể diện nhất, người ta sẽ vì..."
Bà ta dừng lại một lát, dù sao cũng là người có thân phận, có vài lời nói ra cũng cảm thấy bẩn miệng mình.
Nhưng vẫn phải nói!
“Người ta cần nôn nóng đến cứ phải làm loạn với cô vào lúc quan trọng như đêm nay, để cả tiệc đính hôn đều bị huỷ bỏ sao?"
Bà ta nhìn Cố Kính Minh, lập tức đổi thái độ: “Kính Minh, chắc chắn con nhóc chết tiệt này đang nói dối!"
Cố Kính Minh hơi khó xử, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy Dương Hiểu Nha nói có lý.
Nhân vật lớn như cậu cả Mộ không thể nào làm ra chuyện bốc đồng như vậy được.
“Bà hiểu cậu cả Mộ lắm à? Sao bà biết chắc chắn anh ấy không làm thế?" Cố Cơ Uyển đẩy cái tay đang kéo cổ áo mình của Dương Hiểu Nha ra, cười lạnh.
“Cậu Mộ đã nói ngày mai sẽ đích thân đến nói rõ với mọi người, không, là sáng hôm nay, sao không đợi thêm mấy tiếng nữa xem cậu cả Mộ nói sao?"
“Không, chắc chắn con nhóc chết tiệt này muốn lợi dụng thời gian lén rời nhà trốn đi, Kính Minh, cũng không phải nó chưa từng làm như thết"
Đêm nay Dương Hiểu Nha nhất định muốn hại chết cô, tuyệt đối không thể cho cô có thêm một cơ hội nào nữa!
Dựa vào khuôn mặt của Cố Cơ Uyển bây giờ đã đủ khiến người ta muốn cô chết nghìn vạn lần rồi!
“Kính Minh, con nhóc chết tiệt này đã làm sai chuyện còn không biết hối hận, đêm nay ông nhất định phải đánh nó một trận! Nếu không nó mãi mãi sẽ không có tiến bộ đâu!"
“Ông chủ..." Quản gia chạy vào từ bên ngoài, thở hồng hộc nói: “Ông chủ, cậu cả Mộ đến đây"
Dương Hiểu Nha bước quá nhanh, đợi Cơ Uyển nhận ra có lẽ trên cổ mình có gì đó thì cổ áo đã nằm trong tay bà ta rồi.
Bà ta không hề thương tiếc gì cô, kéo mạnh một cái, cổ của cô lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cố Vị Y cười lạnh, lại ra vẻ ngạc nhiên nói: “Trời ạ! Cơ Uyển, em.. sao trên cổ em lại có dấu hôn thế này?"
Cố Cơ Uyển không tránh kịp, bị Dương Hiểu Nha kéo xuống dưới, còn không kịp giải thích thì Cố Kính Minh đã chạy tới trước mặt.
“Con... con... sao có thể thế này!" Cố Kính Minh nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của Cố Cơ Uyển, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
Có thể nhìn thấy đã nhiều như vậy rồi, cũng không biết còn bao nhiêu dấu bị giấu trong quần áo nữa!
Cố Vị Y lập tức trở nên chính nghĩa, vẻ mặt đau lòng: “Cơ Uyển, đừng nói em... thật sự cùng mấy người đàn ông lung tung kia..."
Cố Vị Y nhìn thoáng qua Cố Kính Minh, người sau đã sắp giận đến sôi gan.
Đứa con gái ngoan ngoãn như cô ta, đương nhiên phải “mọi chuyện đều lấy ba làm đầu": “Em như thế, ba còn có mặt mũi gì nữa?"
Dương Hiểu Nha lập tức phụ hoạ: “Cố Cơ Uyển, cô cứ hại ba mình, hại nhà họ Cố chúng ta như vậy mãi à? Nếu cậu cả Mộ biết những gì cô làm đêm nay, chắc chắn cậu ấy sẽ giết chết cả nhà họ Cố chúng ta!"
“Cô là... là muốn cả nhà họ Cố chôn chung vì cô kết bạn bừa bãi sao!"
Một câu khiến Cố Kính Minh trở nên nóng nảy.
Con gái út kết bạn bừa bãi thật sự là muốn hại chết ông, hại chết nhà họ Cố mà
“Đứa con gái bất hiếu này, con!" Ông tức giận đến phát điên, nâng tay lên muốn đánh mạnh xuống.
“Sao ba lại biết người đàn ông ở bên con tối nay không phải cậu cả Mộ?"
Một câu của Cố Cơ Uyển khiến bàn tay đang giơ lên của Cố Kính Minh khựng lại, một cái tát đánh vào không khí: “Con nói... người đàn ông ở bên con tối nay, là cậu cả Mộ à?"
Cố Cơ Uyển không đáp lại lời này, nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn có chút quan hệ nào với Mộ Tu Kiệt nữa.
Nhưng bây giờ đã để lộ dấu vết trên người mình, Dương Hiểu Nha và Cố Vị Y là hai mẹ con thế nào? Không làm lớn
chuyện này lên, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua.
Chẳng lẽ còn đợi bọn họ cởi hết quần áo của mình ư?
“Ba, không thể... không thể là cậu cả Mộ được, sao cậu cả Mộ có thể thích cô gái như Cơ Uyển chứ?"
“Vì sao không thế thích em? Chẳng lẽ chị cảm thấy em không đẹp bằng chị ư?"
Sau khi cô tẩy trang, lời này thật sự tràn đầy sức thuyết phục.
Xinh đẹp hay không, đàn ông có thể phân biệt giỏi nhất, Cố Kính Minh cũng không phải kẻ mù.
Cố Vị Y bị bẻ lại đến không còn lời gì để nói, đỏ mắt nhìn Dương Hiểu Nha.
Bà ta lập tức nói: “Cô cho rằng chúng tôi bị ngốc hết à? Cậu cả Mộ là ai? Gia đình lớn như nhà họ Mộ xem trọng thể diện nhất, người ta sẽ vì..."
Bà ta dừng lại một lát, dù sao cũng là người có thân phận, có vài lời nói ra cũng cảm thấy bẩn miệng mình.
Nhưng vẫn phải nói!
“Người ta cần nôn nóng đến cứ phải làm loạn với cô vào lúc quan trọng như đêm nay, để cả tiệc đính hôn đều bị huỷ bỏ sao?"
Bà ta nhìn Cố Kính Minh, lập tức đổi thái độ: “Kính Minh, chắc chắn con nhóc chết tiệt này đang nói dối!"
Cố Kính Minh hơi khó xử, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy Dương Hiểu Nha nói có lý.
Nhân vật lớn như cậu cả Mộ không thể nào làm ra chuyện bốc đồng như vậy được.
“Bà hiểu cậu cả Mộ lắm à? Sao bà biết chắc chắn anh ấy không làm thế?" Cố Cơ Uyển đẩy cái tay đang kéo cổ áo mình của Dương Hiểu Nha ra, cười lạnh.
“Cậu Mộ đã nói ngày mai sẽ đích thân đến nói rõ với mọi người, không, là sáng hôm nay, sao không đợi thêm mấy tiếng nữa xem cậu cả Mộ nói sao?"
“Không, chắc chắn con nhóc chết tiệt này muốn lợi dụng thời gian lén rời nhà trốn đi, Kính Minh, cũng không phải nó chưa từng làm như thết"
Đêm nay Dương Hiểu Nha nhất định muốn hại chết cô, tuyệt đối không thể cho cô có thêm một cơ hội nào nữa!
Dựa vào khuôn mặt của Cố Cơ Uyển bây giờ đã đủ khiến người ta muốn cô chết nghìn vạn lần rồi!
“Kính Minh, con nhóc chết tiệt này đã làm sai chuyện còn không biết hối hận, đêm nay ông nhất định phải đánh nó một trận! Nếu không nó mãi mãi sẽ không có tiến bộ đâu!"
“Ông chủ..." Quản gia chạy vào từ bên ngoài, thở hồng hộc nói: “Ông chủ, cậu cả Mộ đến đây"
Tác giả :
Sơ Cửu