Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 5: Đánh trả
''Im miệng.'' Thấy mọi người nghị luận ngày càng càn rỡ, Úy Tuệ cũng không rút roi ra ngăn cản, Lục Vô Song không nhịn được, chỉ tay vào mọi người, uy hiếp nói: ''Các ngươi ai dám nói thêm câu nữa, bản tiểu thư không ngại cầm châm may miệng của hắn.''
Lần này quả nhiên hữu dụng, ngay lập tức những người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán lúc trước ngậm chặt miệng, sợ bị người khâu lại.
Thấy thế, Lục Vô Song đắc ý nhếch miệng cười với Cố Nha Nha.
Cố Nha Nha cũng cười, nhưng là cười bất đắc dĩ, lần này thì càng rước thêm tiếng xấu cho nàng rồi, chỉ là, nghĩ đến nữ phụ Úy Tuệ đã sớm nổi tiếng xấu xa, nàng giải thích thêm cũng vô dụng, nói không chừng còn bị người cho rằng cố ý diễn trò nữa.
Thôi, nàng cũng không phải người thích giải thích, tiến lên một bước, nàng muốn đưa túi tiền cho nam hài bị đánh: ''Tiểu đệ đệ, cái này ngươi cầm---''
Lời còn chưa dứt, Diêu Ngữ Dong không muốn thấy nàng lại gần, nhu nhược vô tội kêu.
"Nhị tiểu thư, Nghiên Mực vẫn còn nhỏ, lại bị thương nặng như vậy, người đừng đánh hắn.''
''Ai nói ta muốn đánh hắn?'' Cố Nha Nha lạnh đến buồn nôn.
Diêu Ngữ Dong cũng không tin lời của nàng, đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy lệ quang, khẩn cầu: ''Đều là vì ta mới đụng phải Nhị tiểu thư, nếu trong lòng người chưa hết giận, thì đánh ta thêm vài roi đi.''
Cô nương này có phải mắc chứng cuồng ngược đãi không? ''Yên tâm, ta không đánh ngươi.'' Huống chi, trên người nàng cũng không có roi.
''Không cần.'' Diêu Ngữ Dong chỉ lắc đầu khóc, thật giống như nàng đã quất roi lên người nàng ta.
''Tiểu thư.'' Hạ Hà thấy thế, che chở Diêu Ngữ Dong, tức giận nhìn chằm chằm Cố Nha Nha: ''Muốn đánh thì đánh ta, đừng làm khó tiểu thư nhà ta.''
Nghiên Mực gặp tình hình này, thật sự nghĩ Cố Nha Nha muốn làm khó Diêu Ngữ Dong, cũng sợ té quỵ xuống đất, khóc rống nói: ''Đều tại tiểu nhân, tiểu nhân không nên lái xe đụng người, hôm nay, cứ đánh cứ phạt tiểu nhân.''
Đào Nhi ở một bên nhìn, hết sức hả giận: ''Hừ, biết lợi hại chưa?''
Vẻ mặt Cố Nha Nha không biết nói gì, nguyên chủ trước kia rất hung ác, nhìn, dọa sợ gia chủ nô bộc.
Vẫn là tranh thủ thời gian vứt túi tiền vào trong ngực Nghiên Mực, giọng nói nhu hòa, tận lực không cần hù tiểu bằng hữu này: ''Thương thế của ngươi không nhẹ, trở về tìm một đại phu giỏi nhìn xem, đừng lưu lại di chứng mới tốt.''
Dứt lời, vội vàng lôi hai người Đào Nhi và Lục Vô Song vẫn chưa hồi thần, tránh cho người khác lại nghĩ nhiều.
''Muội đưa bạc cho tiểu tử kia?'' Lục Vô Song cảm thấy hồ đồ.
''Nếu không thì làm sao? Bọn họ sợ ta như vậy, nếu ta muốn mang hắn đi xem đại phu, nhất định hắn cũng không chịu.'' Hơn nữa không chừng còn nói bụng dạ nàng khó lường đó.
''.....'' Lục Vô Song nghẹn, vừa rồi nàng muốn hỏi hoàn toàn không phải ý này, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng cạch.
''Thu hồi tiền dơ bẩn của ngươi, Diêu gia chúng ta có nghèo đi chăng nữa, cũng không hiếm lạ.'' Bên kia nha hoàn Hạ Hà bén nhọn kêu la.
Cố Nha Nha quay đầu lại, nhìn túi tiền bên chân, lại nhìn sắc mặt Hạ Hà dữ tợn, mặt mũi Nghiên Mực bầm dập, cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên mặt tràn đầy bi thương của Diêu Ngữ Dong.
Ánh mắt cũng dần dần sắc bén, chủ tớ này muốn gây chuyện sao? Tay nàng chỉ Nghiên Mực, từng chữ từng câu nhắc lại: ''Chưa nói cho Diêu gia các ngươi, đây là cho nam hài bị đánh kia, dùng để tìm đại phu.''
''Đánh một trận, lại cho quả táo ngọt sao? Nghĩ thật tốt đẹp.'' Hạ Hà bĩu môi, không cam lòng la hét: Ta biết rõ, Úy gia các ngươi gia tài bạc vạn, khi dễ người, đánh người cho đến chết, sau đó tùy tiện ném hai đồng, là muốn mua mạng người sao?''
"Đừng không biết phân biệt, Tuệ muội muội cho hắn bạc trị thương, đó là coi trọng hắn, nếu không, một trận roi, mặc dù quất chết thì như thế nào?'' Lục Vô Song tức giận nói.
''Đúng vậy, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt.'' Đào Nhi cũng nổi giận, hôm nay tiểu thư nàng khó có được nhân từ, chủ tớ mấy người này chẳng những không cảm kích, ngược lại gây khó khăn, thật là đáng ghét, tốt nhất tiểu thư phát tác tính tình, nàng thưởng mỗi người mười mấy roi, đánh đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, khi đó mới tốt.
Nghĩ vậy, Đào Nhi vô cung chờ mong nhìn Cố Nha Nha, chỉ mong tiểu thư có thể thi triển oai phong thường ngày.
Cố Nha Nha không biến sắc, hai mắt bình tĩnh nhìn Diêu Ngữ Dong: ''Vị này là Diêu cô nương hả? Xin hỏi, lời nói của nha hoàn kia vừa rồi, cũng là ý của người?''
Diêu Ngữ Dong ngẩn ra: ''Này?''
''Mặc kệ chuyện tiểu thư nhà ta, đều là chủ ý của ta.'' Hạ Hà vội nói.
''Hỗn láo.'' Sắc mặt Cố Nha Nha lạnh lẽo, trầm giọng nói: ''Chủ tử nhà ngươi chưa lên tiếng, ngươi lại gây sự trước. Diêu cô nương, nếu nha đầu này nói đều là ý tứ của nàng, vậy ta hỏi ngươi, ý của ngươi thế nào? Hay cũng giống như nha đầu nhà ngươi từng nói, cho là bản tiểu thư ỷ thế hiếp người, lại lấy bạc ra để dàn xếp chuyện đây?''
''.....'' Sắc mặt Diêu Ngữ Dong cứng lại, bằng sự hiểu biết của nàng với Úy Tuệ, chuyện hôm nay, không phải chỉ đánh Nghiên Mực là có thể giải quyết, nàng không vung roi trên phố thì thật có lỗi với danh tiếng hỗn thế ma nữ của nàng.
Nhưng lần trước nàng nhận một trận roi, trùng hợp không có chỗ tố.
Hôm nay, trước công chúng, chủ yếu nhất là, người đó ở ngay phụ cận, nàng muốn cho hắn nhìn thấy bộ mặt thật của ma nữ, không ngờ, Úy Tuệ quá tinh ranh, bất kể bọn họ khiêu khích cỡ nào đều không ra tay, ngược lại dùng lời nói làm nàng nghẹn.
Thấy chủ tớ ba người Diêu Ngữ Dong ngẩn ngơ không nói gì, Đào Nhi và Lục Vô Song đắc ý ồn ào.
''Đúng vậy, Diêu tiểu thư, ngươi cũng nói một chút, Nhị tiểu thư chúng ta khi dễ ngươi lúc nào? Sao lại bắt nạt ngươi rồi hả? Là mắng ngươi hay là đánh ngươi?''
Sắc mặt Diêu Ngữ Dong xanh trắng, cắn môi dưới, bộ dáng lã chã chực khóc chọc người đau lòng: ''Thật xin lỗi Nhị tiểu thư, người không có khi dễ ta, là ta.....''
''Đừng đừng đừng, Diêu cô nương muốn nói chuyện thì nói cho bình thường, bộ dạng muốn khóc lại không khóc, khiến cho người ta nhìn thấy dễ hiểu lầm.'' Cố Nha Nha vội khoát tay, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Phải nói vừa xuống xe nhìn thấy Diêu Ngữ Dong, chỉ cảm thấy cô nương này có dáng dấp nhã nhặn lịch sự tao nhã, ai ngờ vừa tiếp xúc thời gian ngắn, liền phát hiện đóa Bạch Liên Hoa tâm cơ thâm trầm.
Mình nhẫn nhịn khắp nơi, chỉ muốn chuyện nhỏ hóa không, không nghĩ nàng lại để nha hoàn thêu dệt chuyện, không phải là quậy lớn chuyện sao.
Vậy coi như không trách nàng bạo phát tính tình rồi.
Lập tức nét điềm đạm đáng yêu trên mặt Diêu Ngữ Dong bị rạn nứt: ''Nhị tiểu thư."
''Xem ra, ý tứ của Diêu cô nương cũng giống nha đầu kia.'' Nói xong, ngón tay Cố Nha Nha còn chỉ chỉ Hạ Hà, khiến cho người ta vừa nghe liền hiểu rõ, chủ tớ hai người này có suy nghĩ giống nhau, hơn nữa, vừa rồi nha đầu kia vừa nói đều là chủ ý của nàng.
Diêu Ngữ Dong cắn mạnh môi, hình như không thể giải thích, chỉ cúi đầu thật thấp nước mắt ròng ròng, hoàn toàn một dạng Cố Nha Nha nói gì thì là cái đó, nàng chỉ có thể chịu đựng.
Đối với điều này, Cố Nha Nha khinh thường, càng tỏ vẻ không vừa mắt.
''Nếu, Diêu cô nương cho rằng bản tiểu thư khi dễ ngươi, vậy ta cũng muốn hỏi rõ ràng một chút.'' Đôi mắt Cố Nha Nha sáng như sao nhìn thoáng qua hai chiếc xe ngựa, cong môi cười, tiếp tục nói: ''Các vị hương thân phụ lão, các cố gắng mở to mắt nhìn một chút, chiếc xe ngựa của bản tiểu thư chạy con đường chính, mà xe của Diêu tiểu thư là từ ngõ hẻm bên kia chạy ra, đúng không, Diêu tiểu thư?''
Diêu Ngữ Dong cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, thầm rủa Úy Tuệ óc heo sẽ nói không ra cái dạng gì.
Thấy nàng đáp lời, Cố Nha Nha nói tiếp: ''Ngõ hẻm này bị khuất, cũng là nơi dễ phạm sai lầm nhất, đã là đánh xe thì cũng nên hiểu, đây là con đường đông đúc nhiều người nhiều vật linh tinh, nên giảm tốc độ từ từ.''
Giảm tốc độ, mọi người chưa từng nghe qua từ này, nhưng mà ý tứ cũng dễ hiểu, rất nhanh, đã có người gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, cần phải vậy.''
Trong lòng Diêu Ngữ Dong trầm xuống, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Cố Nha Nha, trong lòng có dự cảm không tốt.
Còn không ngốc lắm, Cố Nha Nha cười lạnh nhìn mắt nàng, tay chỉ đường vết xe từ ngõ hẻm kia trượt đến nơi này: ''Mọi người có thể nhìn tỉ mỉ một chút, vết xe thẳng tắp, không thấy bất kỳ dấu vết rẽ ngoặt nào, hơn nữa tốc độ tương đối nhanh, vả lại, dưới tình huống bình thường, từ trong ngõ hẻm kia ra ngoài, không phải bên trái thì là bên phải, dù sao thì xe ngựa cũng không thể muốn vào trong Vinh Hoa lâu uống rượu chứ?''
Vừa nói xong, những người vây xem cũng nở nụ cười, đúng rồi, đối diện ngõ hẻm chính là Vinh Hoa lâu, xe ngựa chỉ có thể rẽ trái hoặc rẽ phải, như vậy, vừa ra khỏi chỉ có thể rẽ ngoặc.
Nhìn vết xe thẳng tắp mà nói, rõ ràng xe ngựa Diêu Ngữ Dong chính là đụng thẳng vào Vinh Hoa lâu.
Mà có điên mới đi đụng Vinh Hoa lâu.
Cho nên, người hơi có đầu óc, cũng sẽ nghĩ ra, xe ngựa của nàng vốn là cố ý vọt tới xe ngựa Cố Nha Nha vừa lúc đi ngang qua.
Nghe âm thanh mọi người nghị luận rõ ràng nghiêng về mình, Cố Nha Nha lại bồi thêm một câu: ''Mới vừa rồi, xe ngựa bản tiểu thư bị đụng ngã xuống đất, mọi người cũng thấy chứ? Diêu tiểu thư, ngươi có thừa nhận là xe ngựa của ngươi đụng ta không?''
Lần này quả nhiên hữu dụng, ngay lập tức những người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán lúc trước ngậm chặt miệng, sợ bị người khâu lại.
Thấy thế, Lục Vô Song đắc ý nhếch miệng cười với Cố Nha Nha.
Cố Nha Nha cũng cười, nhưng là cười bất đắc dĩ, lần này thì càng rước thêm tiếng xấu cho nàng rồi, chỉ là, nghĩ đến nữ phụ Úy Tuệ đã sớm nổi tiếng xấu xa, nàng giải thích thêm cũng vô dụng, nói không chừng còn bị người cho rằng cố ý diễn trò nữa.
Thôi, nàng cũng không phải người thích giải thích, tiến lên một bước, nàng muốn đưa túi tiền cho nam hài bị đánh: ''Tiểu đệ đệ, cái này ngươi cầm---''
Lời còn chưa dứt, Diêu Ngữ Dong không muốn thấy nàng lại gần, nhu nhược vô tội kêu.
"Nhị tiểu thư, Nghiên Mực vẫn còn nhỏ, lại bị thương nặng như vậy, người đừng đánh hắn.''
''Ai nói ta muốn đánh hắn?'' Cố Nha Nha lạnh đến buồn nôn.
Diêu Ngữ Dong cũng không tin lời của nàng, đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy lệ quang, khẩn cầu: ''Đều là vì ta mới đụng phải Nhị tiểu thư, nếu trong lòng người chưa hết giận, thì đánh ta thêm vài roi đi.''
Cô nương này có phải mắc chứng cuồng ngược đãi không? ''Yên tâm, ta không đánh ngươi.'' Huống chi, trên người nàng cũng không có roi.
''Không cần.'' Diêu Ngữ Dong chỉ lắc đầu khóc, thật giống như nàng đã quất roi lên người nàng ta.
''Tiểu thư.'' Hạ Hà thấy thế, che chở Diêu Ngữ Dong, tức giận nhìn chằm chằm Cố Nha Nha: ''Muốn đánh thì đánh ta, đừng làm khó tiểu thư nhà ta.''
Nghiên Mực gặp tình hình này, thật sự nghĩ Cố Nha Nha muốn làm khó Diêu Ngữ Dong, cũng sợ té quỵ xuống đất, khóc rống nói: ''Đều tại tiểu nhân, tiểu nhân không nên lái xe đụng người, hôm nay, cứ đánh cứ phạt tiểu nhân.''
Đào Nhi ở một bên nhìn, hết sức hả giận: ''Hừ, biết lợi hại chưa?''
Vẻ mặt Cố Nha Nha không biết nói gì, nguyên chủ trước kia rất hung ác, nhìn, dọa sợ gia chủ nô bộc.
Vẫn là tranh thủ thời gian vứt túi tiền vào trong ngực Nghiên Mực, giọng nói nhu hòa, tận lực không cần hù tiểu bằng hữu này: ''Thương thế của ngươi không nhẹ, trở về tìm một đại phu giỏi nhìn xem, đừng lưu lại di chứng mới tốt.''
Dứt lời, vội vàng lôi hai người Đào Nhi và Lục Vô Song vẫn chưa hồi thần, tránh cho người khác lại nghĩ nhiều.
''Muội đưa bạc cho tiểu tử kia?'' Lục Vô Song cảm thấy hồ đồ.
''Nếu không thì làm sao? Bọn họ sợ ta như vậy, nếu ta muốn mang hắn đi xem đại phu, nhất định hắn cũng không chịu.'' Hơn nữa không chừng còn nói bụng dạ nàng khó lường đó.
''.....'' Lục Vô Song nghẹn, vừa rồi nàng muốn hỏi hoàn toàn không phải ý này, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng cạch.
''Thu hồi tiền dơ bẩn của ngươi, Diêu gia chúng ta có nghèo đi chăng nữa, cũng không hiếm lạ.'' Bên kia nha hoàn Hạ Hà bén nhọn kêu la.
Cố Nha Nha quay đầu lại, nhìn túi tiền bên chân, lại nhìn sắc mặt Hạ Hà dữ tợn, mặt mũi Nghiên Mực bầm dập, cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên mặt tràn đầy bi thương của Diêu Ngữ Dong.
Ánh mắt cũng dần dần sắc bén, chủ tớ này muốn gây chuyện sao? Tay nàng chỉ Nghiên Mực, từng chữ từng câu nhắc lại: ''Chưa nói cho Diêu gia các ngươi, đây là cho nam hài bị đánh kia, dùng để tìm đại phu.''
''Đánh một trận, lại cho quả táo ngọt sao? Nghĩ thật tốt đẹp.'' Hạ Hà bĩu môi, không cam lòng la hét: Ta biết rõ, Úy gia các ngươi gia tài bạc vạn, khi dễ người, đánh người cho đến chết, sau đó tùy tiện ném hai đồng, là muốn mua mạng người sao?''
"Đừng không biết phân biệt, Tuệ muội muội cho hắn bạc trị thương, đó là coi trọng hắn, nếu không, một trận roi, mặc dù quất chết thì như thế nào?'' Lục Vô Song tức giận nói.
''Đúng vậy, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt.'' Đào Nhi cũng nổi giận, hôm nay tiểu thư nàng khó có được nhân từ, chủ tớ mấy người này chẳng những không cảm kích, ngược lại gây khó khăn, thật là đáng ghét, tốt nhất tiểu thư phát tác tính tình, nàng thưởng mỗi người mười mấy roi, đánh đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, khi đó mới tốt.
Nghĩ vậy, Đào Nhi vô cung chờ mong nhìn Cố Nha Nha, chỉ mong tiểu thư có thể thi triển oai phong thường ngày.
Cố Nha Nha không biến sắc, hai mắt bình tĩnh nhìn Diêu Ngữ Dong: ''Vị này là Diêu cô nương hả? Xin hỏi, lời nói của nha hoàn kia vừa rồi, cũng là ý của người?''
Diêu Ngữ Dong ngẩn ra: ''Này?''
''Mặc kệ chuyện tiểu thư nhà ta, đều là chủ ý của ta.'' Hạ Hà vội nói.
''Hỗn láo.'' Sắc mặt Cố Nha Nha lạnh lẽo, trầm giọng nói: ''Chủ tử nhà ngươi chưa lên tiếng, ngươi lại gây sự trước. Diêu cô nương, nếu nha đầu này nói đều là ý tứ của nàng, vậy ta hỏi ngươi, ý của ngươi thế nào? Hay cũng giống như nha đầu nhà ngươi từng nói, cho là bản tiểu thư ỷ thế hiếp người, lại lấy bạc ra để dàn xếp chuyện đây?''
''.....'' Sắc mặt Diêu Ngữ Dong cứng lại, bằng sự hiểu biết của nàng với Úy Tuệ, chuyện hôm nay, không phải chỉ đánh Nghiên Mực là có thể giải quyết, nàng không vung roi trên phố thì thật có lỗi với danh tiếng hỗn thế ma nữ của nàng.
Nhưng lần trước nàng nhận một trận roi, trùng hợp không có chỗ tố.
Hôm nay, trước công chúng, chủ yếu nhất là, người đó ở ngay phụ cận, nàng muốn cho hắn nhìn thấy bộ mặt thật của ma nữ, không ngờ, Úy Tuệ quá tinh ranh, bất kể bọn họ khiêu khích cỡ nào đều không ra tay, ngược lại dùng lời nói làm nàng nghẹn.
Thấy chủ tớ ba người Diêu Ngữ Dong ngẩn ngơ không nói gì, Đào Nhi và Lục Vô Song đắc ý ồn ào.
''Đúng vậy, Diêu tiểu thư, ngươi cũng nói một chút, Nhị tiểu thư chúng ta khi dễ ngươi lúc nào? Sao lại bắt nạt ngươi rồi hả? Là mắng ngươi hay là đánh ngươi?''
Sắc mặt Diêu Ngữ Dong xanh trắng, cắn môi dưới, bộ dáng lã chã chực khóc chọc người đau lòng: ''Thật xin lỗi Nhị tiểu thư, người không có khi dễ ta, là ta.....''
''Đừng đừng đừng, Diêu cô nương muốn nói chuyện thì nói cho bình thường, bộ dạng muốn khóc lại không khóc, khiến cho người ta nhìn thấy dễ hiểu lầm.'' Cố Nha Nha vội khoát tay, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Phải nói vừa xuống xe nhìn thấy Diêu Ngữ Dong, chỉ cảm thấy cô nương này có dáng dấp nhã nhặn lịch sự tao nhã, ai ngờ vừa tiếp xúc thời gian ngắn, liền phát hiện đóa Bạch Liên Hoa tâm cơ thâm trầm.
Mình nhẫn nhịn khắp nơi, chỉ muốn chuyện nhỏ hóa không, không nghĩ nàng lại để nha hoàn thêu dệt chuyện, không phải là quậy lớn chuyện sao.
Vậy coi như không trách nàng bạo phát tính tình rồi.
Lập tức nét điềm đạm đáng yêu trên mặt Diêu Ngữ Dong bị rạn nứt: ''Nhị tiểu thư."
''Xem ra, ý tứ của Diêu cô nương cũng giống nha đầu kia.'' Nói xong, ngón tay Cố Nha Nha còn chỉ chỉ Hạ Hà, khiến cho người ta vừa nghe liền hiểu rõ, chủ tớ hai người này có suy nghĩ giống nhau, hơn nữa, vừa rồi nha đầu kia vừa nói đều là chủ ý của nàng.
Diêu Ngữ Dong cắn mạnh môi, hình như không thể giải thích, chỉ cúi đầu thật thấp nước mắt ròng ròng, hoàn toàn một dạng Cố Nha Nha nói gì thì là cái đó, nàng chỉ có thể chịu đựng.
Đối với điều này, Cố Nha Nha khinh thường, càng tỏ vẻ không vừa mắt.
''Nếu, Diêu cô nương cho rằng bản tiểu thư khi dễ ngươi, vậy ta cũng muốn hỏi rõ ràng một chút.'' Đôi mắt Cố Nha Nha sáng như sao nhìn thoáng qua hai chiếc xe ngựa, cong môi cười, tiếp tục nói: ''Các vị hương thân phụ lão, các cố gắng mở to mắt nhìn một chút, chiếc xe ngựa của bản tiểu thư chạy con đường chính, mà xe của Diêu tiểu thư là từ ngõ hẻm bên kia chạy ra, đúng không, Diêu tiểu thư?''
Diêu Ngữ Dong cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, thầm rủa Úy Tuệ óc heo sẽ nói không ra cái dạng gì.
Thấy nàng đáp lời, Cố Nha Nha nói tiếp: ''Ngõ hẻm này bị khuất, cũng là nơi dễ phạm sai lầm nhất, đã là đánh xe thì cũng nên hiểu, đây là con đường đông đúc nhiều người nhiều vật linh tinh, nên giảm tốc độ từ từ.''
Giảm tốc độ, mọi người chưa từng nghe qua từ này, nhưng mà ý tứ cũng dễ hiểu, rất nhanh, đã có người gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, cần phải vậy.''
Trong lòng Diêu Ngữ Dong trầm xuống, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Cố Nha Nha, trong lòng có dự cảm không tốt.
Còn không ngốc lắm, Cố Nha Nha cười lạnh nhìn mắt nàng, tay chỉ đường vết xe từ ngõ hẻm kia trượt đến nơi này: ''Mọi người có thể nhìn tỉ mỉ một chút, vết xe thẳng tắp, không thấy bất kỳ dấu vết rẽ ngoặt nào, hơn nữa tốc độ tương đối nhanh, vả lại, dưới tình huống bình thường, từ trong ngõ hẻm kia ra ngoài, không phải bên trái thì là bên phải, dù sao thì xe ngựa cũng không thể muốn vào trong Vinh Hoa lâu uống rượu chứ?''
Vừa nói xong, những người vây xem cũng nở nụ cười, đúng rồi, đối diện ngõ hẻm chính là Vinh Hoa lâu, xe ngựa chỉ có thể rẽ trái hoặc rẽ phải, như vậy, vừa ra khỏi chỉ có thể rẽ ngoặc.
Nhìn vết xe thẳng tắp mà nói, rõ ràng xe ngựa Diêu Ngữ Dong chính là đụng thẳng vào Vinh Hoa lâu.
Mà có điên mới đi đụng Vinh Hoa lâu.
Cho nên, người hơi có đầu óc, cũng sẽ nghĩ ra, xe ngựa của nàng vốn là cố ý vọt tới xe ngựa Cố Nha Nha vừa lúc đi ngang qua.
Nghe âm thanh mọi người nghị luận rõ ràng nghiêng về mình, Cố Nha Nha lại bồi thêm một câu: ''Mới vừa rồi, xe ngựa bản tiểu thư bị đụng ngã xuống đất, mọi người cũng thấy chứ? Diêu tiểu thư, ngươi có thừa nhận là xe ngựa của ngươi đụng ta không?''
Tác giả :
Thất Trọng Sa Y