Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 24: Khiếp sợ
Roi này làm từ kim tàm ti, chuôi roi cũng là dương chi bạch ngọc thượng đẳng, nhưng, những thứ này không làm cho lão đại phu ngạc nhiên.
Lão đại phu ngạc nhiên là thứ gì đó bám vào trên thân roi - đá côn ngô.
Về sau, cuối cùng Úy Tuệ cũng hiểu, cái gọi là đá côn ngô, chính là kim cương ở hiện đại, thế giới gọi chung là kim cương.
Nhưng trên thân roi của nàng cũng chỉ là phấn kim cương, thấm vào trong kim tàm ti, không dễ bị người phát hiện.
Những thứ xinh đẹp đều có hai mặt, kim cương có thể mài thành trang sức xinh đẹp, cũng có thể mài thành bột phấn chế thành độc dược mãn tính.
Đá kim cương kỵ nước gần dầu, sau khi những con cá kia ăn xong, bột phấn sẽ dính vào trên thành dạ dày, chất độc lan ra tứ chi.
Mà thuốc trên roi nàng cũng có ít nhất năm năm trở lên.
Ngẫm lại, Úy Tuệ không khỏi hít vào một hơi.
Trên đường trở về, nàng vẫn im lặng, không phải nàng đa nghi, mà là những chuyện đang xảy ra khiến người ta không thể bỏ qua điểm đáng nghi.
Mặc dù ở cổ đại, kim cương cũng không dễ gì có được, mà lại mài thành phấn, may chung với kim tàm ti, thì càng khó có thể tưởng tượng.
Hành động vô ý? Không, một đứa bé dùng roi mà thôi, theo Úy Tuệ thấy, nhiều lắm cũng chỉ coi là món đồ chơi, cho đứa trẻ món đồ chơi, có thể sử dụng kim tàm ti và dương chi bạch ngọc, dĩ nhiên là hạ đủ tiền vốn, nếu là dụng tâm, tội gì phải vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm phấn kim cương vào.
Nếu như cố tình, như thế, tâm cơ người này không thể không nói là ác độc tới tột cùng, năm nay nguyên chủ mới mười bốn, đổi lại năm năm trước, cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sử dụng độc dược mãn tính đối với một hài tử chín tuổi...
Là lão thái thái được ca tụng trong miệng mọi người sao?
Nhưng bà là nãi nãi (bà nội) ruột của Úy Tuệ mà, hổ dữ không ăn thịt con, trên đời này lại có nãi nãi mưu hại cháu gái ruột của mình sao?
“Tiểu thư, nếu phu nhân biết người hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ rất vui." Thấy nàng im lặng một đường, Đào Nhi không nhịn được nói chuyện phím.
“Ừ." Sợ người nghi ngờ, Úy Tuệ phải lấy cớ nói mình đi lấy thuốc cho phu nhân mới tới y quán.
“Tiểu thư, người không vui sao? Là lo lắng cho bệnh tình của phu nhân?" Thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, Đào Nhi hỏi.
Úy Tuệ lắc đầu, lấy roi ra đưa cho nàng: “Ngươi nhìn một cái, có phải roi này không còn tốt như trước kia không? Tại sao ta thấy giống như bị mòn, khi dùng không còn thuận tay như trước nữa."
“A?" Đào Nhi vội cầm đến nhìn, nhưng không nhìn ra có gì khác.
“Ngươi nói, chờ lão thái thái trở về, ta lại xin bà giúp ta làm một cây roi khác giống như đúc cái này được không?" Úy Tuệ nhìn nàng cười nói.
Đào Nhi cất kỹ cây roi, cười nói: “Này có gì khó, tiểu thư sử dụng roi này cũng nhiều năm, cho dù muốn đổi, lão thái thái cũng sẽ đồng ý."
“A, lão thái thái đối xử với ta rất tốt." Úy Tuệ giương môi cười, thần sắc có chút đắc ý.
Thấy tâm tình nàng tốt lên, Đào Nhi cũng vui theo: “Đó là dĩ nhiên, trong nhà ai chẳng biết người mà lão thái thái thương nhất là Nhị tiểu thư. Đại tiểu thư thì không cần phải nói, đó là kẻ ngốc, thương thì phải thương rồi. Tam tiểu thư chính là tôn nữ (cháu gái) ruột thịt của lão thái thái, còn có biểu tiểu thư, cũng là ngoại tôn nữ (cháu ngoại gái) ruột của lão thái thái, nhưng lão thái thái đối xử với các nàng đều không giống như với tiểu thư. Nói đến, vẫn là Nhị tiểu thư thật sự tốt, mới được lão thái thái thương yêu như vậy.
Một phen nàng thổi phồng lên, lượng tin tức thật là lớn.
Cái gì tôn nữ ruột thịt, ngoại tôn nữ? “Chẳng lẽ ta không phải là tôn nữ ruột của lão thái thái?"
“Này?" Đào Nhi biến sắc, vội hỏi: “Sao lại không phải, Nhị tiểu thư còn thân hơn ruột thịt."
Vậy thì không phải là ruột thịt rồi, chẳng lẽ nguyên chủ là nhặt được? Úy Tuệ rùng mình, chỉ thấy Đào Nhi vô tội nhìn mình, ấp úng giải thích: “Tiểu thư đừng nóng giận, đều do nô tỳ nhất thời nói sai."
Tình cảm của lão thái thái và nguyên chủ cực kì sâu sắc, rất là thương yêu, mình không phải là tôn nữ ruột của bà, cũng ghét nhất bị người khác nói ra.
Đào Nhi cho rằng do vậy mà Úy Tuệ mất hứng, mặt mũi trắng bệch.
Úy Tuệ vội vàng mềm giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng: “Ngươi nói không sai, Đào Nhi, những chuyện này ta cũng rất hồ đồ, không bằng ngươi giúp ta rõ ràng."
Tự nhiên xuất hiện thêm Tam tiểu thư còn có cái gì biểu tiểu thư, nàng tạm thời tự động bỏ qua, chỉ riêng chuyện lão thái thái không phải bà nội ruột thịt của nguyên chủ, nàng nhất định phải biết rõ ràng.
Mà chân tướng nói đến cũng đơn giản, trong tiểu thuyết, nàng cũng đọc qua trăm ngàn lần.
Chẳng qua là, năm đó, gia chủ Úy gia cưới Lý gia tiểu thư - đại Lý thị, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, lại nạp muội muội Lý thị - tiểu Lý thị làm thiếp.
Sau khi đại Lý thị chết, tiểu Lý thị được phù chính, chính thức trở thành chủ mẫu Úy gia.
Tiểu Lý thị đôn hậu hiền lương, ngay cả đứa bé duy nhất của tỷ tỷ, cũng là phụ thân ruột thịt của nguyên chủ, cũng nuôi nấng như con ruột.
Nâng đỡ hắn thành gia lập nghiệp, đối xử tử tế con cháu của hắn, nhất là đối đãi với Úy Tuệ, quả thực là yêu thương đến tận xương tủy.
Nói đến yêu thương Úy Tuệ, trong mắt Đào Nhi cực kì đắc ý.
Nhưng Úy Tuệ nghe xong, cả người lạnh lẽo.
Thì ra lão thái thái không phải là tổ mẫu ruột của nàng, mà là di tổ mẫu?
Điều này cũng được.
Đến nay chưa gặp được phụ thân tiện nghi, không biết tình hình như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần Công chúa mẫu thân như thế, thì biết là không vui vẻ.
Còn có, Úy gia Đại tiểu thư ngu si phế vật, Úy gia Đại thiếu gia kiêu căng phóng đãng, Úy gia Nhị tiểu thư là hỗn thế ma nữ, Úy gia Tiểu thiếu gia tự kỷ nhát gan.
Không có một hài tử nào bình thường, chẳng lẽ trong này thật sự không có ẩn tình sao?
“Ài." Vén rèm xe, nhìn bóng đêm tràn ngập ngoài cửa sổ, Úy Tuệ khẽ thở dài, vốn tưởng rằng giả bộ nhút nhát ngu ngốc, an tâm làm sâu gạo cũng không tệ, xem ra, tính sai rồi.
Đại gia tộc như thế, sao có khả năng cho phép nàng bình yên đứng bên ngoài.
Nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, phụ từ tử hiếu, không biết sâu bên trong còn cất giấu bao nhiêu dơ bẩn.
Trở lại phủ, Úy Tuệ bình tĩnh, ra lệnh cho Thọ Nhi đi nấu thuốc mình vừa mang về, sau đó, tự mình đưa đến cho Công chúa Minh Ca.
Lần này, vẫn không thấy như cũ.
Cuối cùng Úy Tuệ cũng có chút tỉnh ngộ, tuy nhiên không rõ rốt cuộc Công chúa Minh Ca là vì sao, nhưng nhân gia hiện đang bị ốm, nàng cũng không vào khiến cho người ta thêm ngột ngạt, đưa dược cho Hạ ma ma xong rời đi.
Hạ ma ma nhìn nàng đi xa, mới bưng thuốc trở về phòng.
“Phu nhân, người xem, đây là thuốc mà Nhị tiểu thư cố ý nấu cho ngài."
Công chúa Minh Ca nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi mở to mắt: “Mang đổ đi, nàng nấu có thể uống sao?"
“Cũng đúng thật, chỉ là, nô tỳ thấy đây cũng là tâm ý của Nhị tiểu thư." Hạ ma ma cười nói, ra cửa đổ thuốc vào gốc hoa lài, xoay người trở về, nhìn thấy Công chúa Minh Ca dựa ở đầu giường ngẩn người, lại khuyên giải an ủi.
“Phu nhân, theo nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư đang lấy lòng ngài đấy, không bằng phu nhân nhận lấy? Khuê nữ của mình, cũng không thể để cho người ngoài nhặt tiện nghi. Còn nữa, hai ngày nay nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư hiểu chuyện hơn so với trước kia."
“Chẳng qua nàng tìm ta là xin một ân huệ, lại dung túng cho nàng ra ngoài làm một ít chuyện xấu hổ mấy mặt." Nói xong, Công chúa Minh Ca ho khan vài tiếng.
Hạ ma ma vội vàng tới giúp vỗ lưng: “Phu nhân đừng vội, có thể lần này là thật thì sao? Ngày hôm nay Nhị tiểu thư không ra ngoài."
Nếu theo những gì trải qua trong quá khứ, nàng nhất định sẽ chạy đến phủ Tướng quân quấn quít si mê.
“Ta lười quản, nàng thích thế nào thì thế đó đi, đơn giản, tổ mẫu, phụ thân ruột thương yêu nàng cũng sắp trở về, nàng cũng không cần cầu xin ta." Công chúa Minh Ca đỏ mắt, giận dỗi nói.
Nếu như khuyên can có ích, thì phu nhân và lão gia cũng không lạnh nhạt nhiều năm, để cho nhiều hồ ly tinh chui chỗ trống như vậy.
Lão đại phu ngạc nhiên là thứ gì đó bám vào trên thân roi - đá côn ngô.
Về sau, cuối cùng Úy Tuệ cũng hiểu, cái gọi là đá côn ngô, chính là kim cương ở hiện đại, thế giới gọi chung là kim cương.
Nhưng trên thân roi của nàng cũng chỉ là phấn kim cương, thấm vào trong kim tàm ti, không dễ bị người phát hiện.
Những thứ xinh đẹp đều có hai mặt, kim cương có thể mài thành trang sức xinh đẹp, cũng có thể mài thành bột phấn chế thành độc dược mãn tính.
Đá kim cương kỵ nước gần dầu, sau khi những con cá kia ăn xong, bột phấn sẽ dính vào trên thành dạ dày, chất độc lan ra tứ chi.
Mà thuốc trên roi nàng cũng có ít nhất năm năm trở lên.
Ngẫm lại, Úy Tuệ không khỏi hít vào một hơi.
Trên đường trở về, nàng vẫn im lặng, không phải nàng đa nghi, mà là những chuyện đang xảy ra khiến người ta không thể bỏ qua điểm đáng nghi.
Mặc dù ở cổ đại, kim cương cũng không dễ gì có được, mà lại mài thành phấn, may chung với kim tàm ti, thì càng khó có thể tưởng tượng.
Hành động vô ý? Không, một đứa bé dùng roi mà thôi, theo Úy Tuệ thấy, nhiều lắm cũng chỉ coi là món đồ chơi, cho đứa trẻ món đồ chơi, có thể sử dụng kim tàm ti và dương chi bạch ngọc, dĩ nhiên là hạ đủ tiền vốn, nếu là dụng tâm, tội gì phải vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm phấn kim cương vào.
Nếu như cố tình, như thế, tâm cơ người này không thể không nói là ác độc tới tột cùng, năm nay nguyên chủ mới mười bốn, đổi lại năm năm trước, cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sử dụng độc dược mãn tính đối với một hài tử chín tuổi...
Là lão thái thái được ca tụng trong miệng mọi người sao?
Nhưng bà là nãi nãi (bà nội) ruột của Úy Tuệ mà, hổ dữ không ăn thịt con, trên đời này lại có nãi nãi mưu hại cháu gái ruột của mình sao?
“Tiểu thư, nếu phu nhân biết người hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ rất vui." Thấy nàng im lặng một đường, Đào Nhi không nhịn được nói chuyện phím.
“Ừ." Sợ người nghi ngờ, Úy Tuệ phải lấy cớ nói mình đi lấy thuốc cho phu nhân mới tới y quán.
“Tiểu thư, người không vui sao? Là lo lắng cho bệnh tình của phu nhân?" Thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, Đào Nhi hỏi.
Úy Tuệ lắc đầu, lấy roi ra đưa cho nàng: “Ngươi nhìn một cái, có phải roi này không còn tốt như trước kia không? Tại sao ta thấy giống như bị mòn, khi dùng không còn thuận tay như trước nữa."
“A?" Đào Nhi vội cầm đến nhìn, nhưng không nhìn ra có gì khác.
“Ngươi nói, chờ lão thái thái trở về, ta lại xin bà giúp ta làm một cây roi khác giống như đúc cái này được không?" Úy Tuệ nhìn nàng cười nói.
Đào Nhi cất kỹ cây roi, cười nói: “Này có gì khó, tiểu thư sử dụng roi này cũng nhiều năm, cho dù muốn đổi, lão thái thái cũng sẽ đồng ý."
“A, lão thái thái đối xử với ta rất tốt." Úy Tuệ giương môi cười, thần sắc có chút đắc ý.
Thấy tâm tình nàng tốt lên, Đào Nhi cũng vui theo: “Đó là dĩ nhiên, trong nhà ai chẳng biết người mà lão thái thái thương nhất là Nhị tiểu thư. Đại tiểu thư thì không cần phải nói, đó là kẻ ngốc, thương thì phải thương rồi. Tam tiểu thư chính là tôn nữ (cháu gái) ruột thịt của lão thái thái, còn có biểu tiểu thư, cũng là ngoại tôn nữ (cháu ngoại gái) ruột của lão thái thái, nhưng lão thái thái đối xử với các nàng đều không giống như với tiểu thư. Nói đến, vẫn là Nhị tiểu thư thật sự tốt, mới được lão thái thái thương yêu như vậy.
Một phen nàng thổi phồng lên, lượng tin tức thật là lớn.
Cái gì tôn nữ ruột thịt, ngoại tôn nữ? “Chẳng lẽ ta không phải là tôn nữ ruột của lão thái thái?"
“Này?" Đào Nhi biến sắc, vội hỏi: “Sao lại không phải, Nhị tiểu thư còn thân hơn ruột thịt."
Vậy thì không phải là ruột thịt rồi, chẳng lẽ nguyên chủ là nhặt được? Úy Tuệ rùng mình, chỉ thấy Đào Nhi vô tội nhìn mình, ấp úng giải thích: “Tiểu thư đừng nóng giận, đều do nô tỳ nhất thời nói sai."
Tình cảm của lão thái thái và nguyên chủ cực kì sâu sắc, rất là thương yêu, mình không phải là tôn nữ ruột của bà, cũng ghét nhất bị người khác nói ra.
Đào Nhi cho rằng do vậy mà Úy Tuệ mất hứng, mặt mũi trắng bệch.
Úy Tuệ vội vàng mềm giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng: “Ngươi nói không sai, Đào Nhi, những chuyện này ta cũng rất hồ đồ, không bằng ngươi giúp ta rõ ràng."
Tự nhiên xuất hiện thêm Tam tiểu thư còn có cái gì biểu tiểu thư, nàng tạm thời tự động bỏ qua, chỉ riêng chuyện lão thái thái không phải bà nội ruột thịt của nguyên chủ, nàng nhất định phải biết rõ ràng.
Mà chân tướng nói đến cũng đơn giản, trong tiểu thuyết, nàng cũng đọc qua trăm ngàn lần.
Chẳng qua là, năm đó, gia chủ Úy gia cưới Lý gia tiểu thư - đại Lý thị, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, lại nạp muội muội Lý thị - tiểu Lý thị làm thiếp.
Sau khi đại Lý thị chết, tiểu Lý thị được phù chính, chính thức trở thành chủ mẫu Úy gia.
Tiểu Lý thị đôn hậu hiền lương, ngay cả đứa bé duy nhất của tỷ tỷ, cũng là phụ thân ruột thịt của nguyên chủ, cũng nuôi nấng như con ruột.
Nâng đỡ hắn thành gia lập nghiệp, đối xử tử tế con cháu của hắn, nhất là đối đãi với Úy Tuệ, quả thực là yêu thương đến tận xương tủy.
Nói đến yêu thương Úy Tuệ, trong mắt Đào Nhi cực kì đắc ý.
Nhưng Úy Tuệ nghe xong, cả người lạnh lẽo.
Thì ra lão thái thái không phải là tổ mẫu ruột của nàng, mà là di tổ mẫu?
Điều này cũng được.
Đến nay chưa gặp được phụ thân tiện nghi, không biết tình hình như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần Công chúa mẫu thân như thế, thì biết là không vui vẻ.
Còn có, Úy gia Đại tiểu thư ngu si phế vật, Úy gia Đại thiếu gia kiêu căng phóng đãng, Úy gia Nhị tiểu thư là hỗn thế ma nữ, Úy gia Tiểu thiếu gia tự kỷ nhát gan.
Không có một hài tử nào bình thường, chẳng lẽ trong này thật sự không có ẩn tình sao?
“Ài." Vén rèm xe, nhìn bóng đêm tràn ngập ngoài cửa sổ, Úy Tuệ khẽ thở dài, vốn tưởng rằng giả bộ nhút nhát ngu ngốc, an tâm làm sâu gạo cũng không tệ, xem ra, tính sai rồi.
Đại gia tộc như thế, sao có khả năng cho phép nàng bình yên đứng bên ngoài.
Nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, phụ từ tử hiếu, không biết sâu bên trong còn cất giấu bao nhiêu dơ bẩn.
Trở lại phủ, Úy Tuệ bình tĩnh, ra lệnh cho Thọ Nhi đi nấu thuốc mình vừa mang về, sau đó, tự mình đưa đến cho Công chúa Minh Ca.
Lần này, vẫn không thấy như cũ.
Cuối cùng Úy Tuệ cũng có chút tỉnh ngộ, tuy nhiên không rõ rốt cuộc Công chúa Minh Ca là vì sao, nhưng nhân gia hiện đang bị ốm, nàng cũng không vào khiến cho người ta thêm ngột ngạt, đưa dược cho Hạ ma ma xong rời đi.
Hạ ma ma nhìn nàng đi xa, mới bưng thuốc trở về phòng.
“Phu nhân, người xem, đây là thuốc mà Nhị tiểu thư cố ý nấu cho ngài."
Công chúa Minh Ca nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi mở to mắt: “Mang đổ đi, nàng nấu có thể uống sao?"
“Cũng đúng thật, chỉ là, nô tỳ thấy đây cũng là tâm ý của Nhị tiểu thư." Hạ ma ma cười nói, ra cửa đổ thuốc vào gốc hoa lài, xoay người trở về, nhìn thấy Công chúa Minh Ca dựa ở đầu giường ngẩn người, lại khuyên giải an ủi.
“Phu nhân, theo nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư đang lấy lòng ngài đấy, không bằng phu nhân nhận lấy? Khuê nữ của mình, cũng không thể để cho người ngoài nhặt tiện nghi. Còn nữa, hai ngày nay nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư hiểu chuyện hơn so với trước kia."
“Chẳng qua nàng tìm ta là xin một ân huệ, lại dung túng cho nàng ra ngoài làm một ít chuyện xấu hổ mấy mặt." Nói xong, Công chúa Minh Ca ho khan vài tiếng.
Hạ ma ma vội vàng tới giúp vỗ lưng: “Phu nhân đừng vội, có thể lần này là thật thì sao? Ngày hôm nay Nhị tiểu thư không ra ngoài."
Nếu theo những gì trải qua trong quá khứ, nàng nhất định sẽ chạy đến phủ Tướng quân quấn quít si mê.
“Ta lười quản, nàng thích thế nào thì thế đó đi, đơn giản, tổ mẫu, phụ thân ruột thương yêu nàng cũng sắp trở về, nàng cũng không cần cầu xin ta." Công chúa Minh Ca đỏ mắt, giận dỗi nói.
Nếu như khuyên can có ích, thì phu nhân và lão gia cũng không lạnh nhạt nhiều năm, để cho nhiều hồ ly tinh chui chỗ trống như vậy.
Tác giả :
Thất Trọng Sa Y