Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 16: Thương tiếc
Úy Tuệ suy nghĩ miên man trong kho củi, ra ngoài với nàng còn có Lục Vô Song và Lâm Y Y, lúc nàng bị mang đi, hai người vô cùng lo lắng chạy tới Úy phủ, sai nha hoàn Thọ Nhi cùng đến cầu kiến Công chúa Minh Ca.
Lúc ấy, Công chúa Minh Ca đang đánh đàn dưới bệ cửa sổ trong phòng, ai cũng biết, Công chúa Minh Ca đánh đàn không thích bị người quấy rầy, cho dù có chuyện lớn cỡ nào, cũng phải đợi nàng đàn xong mới được.
Bằng không thì, người nào quấy rầy người đó xui xẻo.
Nhưng mạng người quan trọng, đám người Lục Vô Song cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thiếu chút nữa đánh nhau với mấy nha hoàn ngăn cản kia.
Cũng may, lúc ấy tiếng đàn dừng lại, bên trong truyền đến giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca: “Người nào tranh cãi ầm ĩ bên ngoài?"
Thọ Nhi không đợi người trả lời, vội nói: “Bẩm phu nhân, tiểu thư đã xảy ra chuyện."
“Tiến vào nói." Ngón tay đánh đàn của Công chúa Minh Ca hơi ngừng lại, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.
“Vâng." Thọ Nhi vội vàng dẫn theo Lục Vô Song và Lâm Y Y đi vào.
Ba người đồng thời hành lễ, sau đó, Lâm Y Y lưu loát kể lại chuyện phát sinh ở trên đường hôm nay, cuối cùng, khẩn cầu.
“Phu nhân, mau phái người đến phủ Tướng quân cứu người đi, Tuệ muội muội bị người ta lấy dây thừng trói mang đi, chuyến này không biết phải chịu tội gì nữa."
Nói xong, nàng và Lục Vô Song nhìn nhau, đôi mắt hai người hơi đỏ, dù sao, Úy Tuệ do hai nàng mang ra ngoài, lại xảy ra chuyện như vậy, lỡ như nàng thật sự gặp chuyện xấu gì, cả đời này trong lòng hai nàng cũng đừng mong sống yên ổn.
Công chúa Minh Ca nghe xong, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhàn nhạt trả lời: “Có thể chịu tội gì? Đại tướng quân còn có thể bởi vì một con bé vô lễ như nó, lấy đao chém nó hay sao?"
“A?" Lâm Y Y nghẹn họng nhìn trân trối, Lục Vô Song và Thọ Nhi bên cạnh cũng không dám nói nhiều.
Công chúa Minh Ca luôn luôn không muốn gặp nữ nhi thân sinh (con ruột) Úy Tuệ này, mọi người đều rõ như ban ngày, nói thật, trước kia luôn nghe Úy Tuệ oán giận chính mình là hài tử đáng thương cha không đau nương không thương, các nàng vẫn chỉ cười nhạt, dù sao, với tính tình không tốt của nha đầu kia, làm cha mẹ cũng thật đau đầu.
Hôm nay, Úy Tuệ bị người trói mang đi, một cô nương gia bị chuyện như vậy, làm nương mà một chút phản ứng cũng không có, còn nói những lời không tim không phổi như vậy.
Đại tướng quân sẽ không lấy đao chém nàng, chẳng lẽ Công chúa Minh Ca vẫn luôn hy vọng người khác lấy đao chém nữ nhi thân sinh hay sao?
Lâm Y Y không cam lòng, thủa nhỏ nàng tang mẹ, khát vọng tình thương của mẹ, tình thương của mẹ trong cảm nhận của nàng không nên là như vậy.
“Phu nhân, mặc dù Đại tướng quân không nhất định sẽ làm khó Tuệ muội muội, nhưng mà, tạm giam Tuệ muội muội là những hạ nhân thô lỗ, bọn hắn cũng không biết thân phận Tuệ muội muội, lỡ như làm Tuệ muội muội bị thương, đến lúc đó hối hận cũng không kịp rồi."
“Vậy coi như cho nó một bài học đi." Giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Các ngươi lui ra đi."
“Này không" Lâm Y Y còn muốn nói cái gì nữa, nhưng hai ma ma trung niên tiến lên: “Mời các cô nương."
“Phu nhân, cứu Tuệ muội muội đi." Lâm Y Y không cam lòng dậm chân, nhưng vẫn bị hai ma ma mời ra ngoài.
“Tại sao lòng phu nhân lại nhẫn tâm như vậy." Ra khỏi viện, Lâm Y Y tức giận nói.
Lục Vô Song cũng gật đầu đồng ý.
Thọ Nhi khẽ thở dài, hôm nay, lão thái thái và Đại lão gia không có trong phủ, chuyện của tiểu thư cũng thật khó khăn, đi tìm Thượng quan quản gia thử xem.
Bên này người vừa đi, Công chúa Minh Ca liền buông dây đàn, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
“Phu nhân, không bằng lão nô phái mấy người đến phủ Tướng quân đón người." Hạ ma ma hơi mập mạp, biết rõ chủ tử lo lắng chuyện của tiểu thư, cẩn thận đề nghị.
Công chúa Minh Ca không thu hồi ánh mắt, chẳng qua chỉ khẽ thở dài: “Không cần, chỉ phái người ngầm để ý, để cho nó chịu khổ một chút cũng tốt, chỉ cần đừng ... Quá mức."
“Ai." Hạ ma ma đáp ứng đi làm.
Trần ma ma thấy sắc mặt nàng vẫn kém như cũ, cũng khuyên nhủ: “Phu nhân yên tâm, tiểu thư không có chuyện gì."
“Ngược lại ta hy vọng nó có thể chịu khổ một chút, từ nay về sau sống yên ổn lại." Công chúa Minh Ca nói xong những lời này, đôi mắt đỏ lên, lúc này nàng thật sự vừa tức lại vừa đau.
Sáng sớm, nha đầu kia đến tìm mình, thay đổi sự điêu ngoa tùy hứng ngày xưa, nghe lời còn nói sẽ không đến kiếm chuyện với viện kia (bên Úy Như Tuyết), cũng không tìm Thái tử điện hạ nữa, nàng còn vui mừng hơn nửa ngày, cho rằng cuối cùng nó cũng lớn hiểu chuyện rồi.
Không ngờ, mới qua nửa ngày, nó lại gây họa, làm ngựa của Đại tướng quân kinh sợ.
Tuy Lâm Y Y nói nó thật sự bị người ám toán, nhưng làm sao nàng có thể tin?
Loại khổ nhục kế này, Úy Tuệ đã từng dùng không biết bao nhiêu lần.
Năm đó, lúc nó theo đuổi một thái y trẻ tuổi của Thái y viện đã dùng qua, cả ngày giả bộ bệnh, cần người nọ đến khám và chữa bệnh.
Về sau, nó coi trọng một người thị vệ mới bên trong phủ Nhị lão gia, không có việc gì giả bộ như bị người ăn cướp, giả bộ té gãy chân, cầu lão thái thái vội phái thị vệ kia đến canh giữ viện của nó.
Điều này cũng thôi đi, càng về sau trên yến hội Hoàng gia, thấy Thái tử Tiêu Dục, nó càng không thể cứu chữa, thậm chí điên cuồng chà đạp Đại tỷ ngốc bên Tây viện.
Hôm nay, nó thề về sau sẽ không tìm Thái tử điện hạ, ra là vì Đại tướng quân này.
Trước kia nghe nói về Đại tướng quân này, thiếu niên đầy hứa hẹn, tuyệt sắc phi phàm, nhân tài hiếm có của Đại Chu.
Chắc là hôm nay nó thấy Đại tướng quân, nhất thời lại nổi lên tâm tư, lúc này mới trình diễn màn khổ nhục kế này.
Công chúa Minh Ca cực kì thất vọng, vạn không nghĩ tới, lần này Úy Tuệ thật sự oan uổng, cũng đều do nguyên chủ ngày xưa trình diễn quá nhiều.
——
Hắc xì.
Úy Tuệ dựa vào góc tường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, cả người lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xuyên qua cái cửa sổ rách nát, sắc trời đã tối như vậy rồi.
Sẽ không để cho nàng qua đêm ở đây chứ? Giờ đang là mùa đông khắc nghiệt đấy, nơi đây không có giường không có chăn, cửa sổ thì gió lùa, nàng sẽ bị chết cóng đấy.
Không được.
Nàng giãy giụa đến cạnh cửa, dùng sức lấy thân xô cửa, lớn tiếng gọi: “Người bên ngoài nghe đây, ta muốn gặp Đại tướng quân của các ngươi."
Không ai trả lời, chỉ có một hồi gió lạnh thổi qua, cửa sổ tan hoang phát ra tiếng vang sột xoạt, tiếp theo nàng giật mình run rẩy, vội vàng co lại rồi kêu lên.
“Ta oan uổng, các ngươi muốn chém muốn róc thịt cho thống khoái là được, trói người lại để trong này, coi là rắm chó."
Ngoài phòng, ngay cả cái rắm cũng không có người thả, Úy Tuệ buồn bực muốn cào người.
Nàng dùng sức đá vài cái lên cửa, từng đợt tro bụi rơi từ trên cửa xuống, dính vào đầy đầu, đầy người nàng, vội vàng lách mình lui đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, bên ngoài sân nhỏ trống trơn, không có một bóng người.
Chẳng lẽ những tên ngốc kia chỉ biết canh cửa, không biết canh cửa sổ? Nếu nàng chạy trốn từ nơi này?
Nghĩ đến, nàng hắc hắc nở nụ cười, lại không dám chậm trễ chút nào, trước tiên, phải cắt đứt dây thừng trên người.
Vòng quanh căn phòng hai vòng, cuối cùng nàng cũng tìm được một mảnh ngói vỡ bên dưới đống tro, gian nan dùng mảnh ngói vỡ này cắt đứt dây thừng.
Thường ngày xem trong tivi, những người bị nhốt cầm ngói vỡ đá vụn gì đó, dễ dàng cắt đứt dây thừng, thì ra đều là giả.
Ít nhất, tại nơi của Úy Tuệ, tay nàng mài đến muốn rút gân, dây thừng mới chỉ bị cắt đứt một cọng lông, nhưng sợ mặt trời lặn bầu trời tối đen, tìm không ra phương hướng, nàng nhịn được, gấp rút mài.
Vất vả lắm, lúc màn đêm buông xuống, nàng cắt đứt sợi thừng trên người, không dám chậm trễ, theo cửa sổ bò ra ngoài, đi đến góc phòng, muốn nhìn thị vệ giữ cửa một chút.
Cũng không nghĩ vừa thấy, cả người ngổn ngang trong gió.
Viện to như vậy, ngay cả một cọng lông người cũng không có, trách không được nàng thét khô cả cổ cũng không ai trả lời, thì ra bọn gia hỏa kia ném nàng trong phòng củi này một mình, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Tức thì trong lòng có hàng vạn từ thảo nê mã (một từ chửi tục) gào thét vang lên, Đại tướng quân rắm chó, chúng ta kết thù lớn!
Không ai cũng được, ban ngày nàng bị trói đến tay chân tê cứng cả, giờ phải hoạt động thân thể cho giãn gân cốt, sau đó lại nghênh ngang đi ra ngoài từ cửa chính.
Nhưng mà, mới vừa duổi người hai cái, chỉ thấy hai nhân ảnh từ xa đang đi đến viện này.
Úy Tuệ bị dọa vội vàng vọt đến góc phòng, lần này nguy rồi, nếu bọn hắn phát hiện nàng không còn, lại phái người bắt nàng thì phiền phức.
Trốn đi.
Vung chân chạy tới hậu viện, chỉ là, đến dưới chân tường, nhìn bức tường cao hơn hai thước, nàng buồn bực.
Đây là muốn nàng tay không leo rào? Nàng cũng không phải Tri chu hiệp (Spider Man), mặc dù chạy lấy đà cũng không leo lên được một bước, còn bị dội ngược khiến mông tiếp đất.
Ồ, thấp thoáng dưới bụi cỏ cạnh chân nàng có một cái lỗ chó, không lớn, nhưng ít nhất có thể chứa được dáng người mảnh mai thon thả của nàng.
Đôi mắt nàng sáng lên, lại tối sầm xuống.
Chui lỗ chó? Bị người trông thấy thật xấu hổ.
Đang lúc vò đầu bứt tai hết sức xoắn xuýt, lại nghe tiếng nói chuyện của một nam một nữ càng ngày càng gần.
Đành phải vậy, Úy Tuệ cắn răng một cái, quỳ xuống, làm việc nghĩa không chùn bước - chui lỗ chó.
Bên kia, trong phòng củi.
Một nữ tử dịu dàng mỹ lệ nhìn dây thừng trên mặt đất, cười nhẹ: “Xem ra Tướng quân quá lo lắng, cô nương này cực kì giảo hoạt, cũng không cần ta rồi."
“..." Một bên Băng Diễm cũng không ngờ, chỉ nhìn Lan Chỉ Nhu, có chút xấu hổ, cũng sợ nàng nghĩ nhiều, giải thích: “Cô nương này là Úy gia Nhị tiểu thư, một đường này, miệng không ngừng mắng, tính tình vô cùng mạnh mẽ, Tướng quân sợ nàng có sơ xuất gì, khó ăn nói với Úy gia."
“Tướng quân chưa bao giờ giải thích với người khác." Lan Chỉ Nhi cười, chỉ là, trong lòng vẫn có chút kỳ quái.
Rốt cuộc Úy gia Nhị tiểu thư này là người thế nào? Vậy mà Đại tướng quân lại phân phó nàng tự mình hầu hạ? Đây chính là hiếm có, ít nhất nàng chưa bao giờ thấy qua Đại tướng quân sẽ thương tiếc một nữ nhân nào như vậy.
Nhưng lại có thể trói một cô nương non mềm tới đây, lại nhốt trong phòng củi bẩn thỉu này.
Đây là khác một trời một vực với hai chữ thương tiếc rồi.
Nghe thủ vệ nói, cô nương này rất xinh đẹp.
Nhưng nghĩ lại, Lan Chỉ Nhu cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Tướng quân há là loại người ham mê nữ sắc? Chính hắn dĩ nhiên cũng là người tuyệt sắc, lại nói, hậu viện trong phủ Tướng quân vẫn thiếu mấy loại tuyệt sắc sao? Nam sắc, nữ sắc, bất luận bên nào, cũng là cực phẩm thế gian.
Chỉ là, Tướng quân chưa từng liếc mắt một cái.
Lúc ấy, Công chúa Minh Ca đang đánh đàn dưới bệ cửa sổ trong phòng, ai cũng biết, Công chúa Minh Ca đánh đàn không thích bị người quấy rầy, cho dù có chuyện lớn cỡ nào, cũng phải đợi nàng đàn xong mới được.
Bằng không thì, người nào quấy rầy người đó xui xẻo.
Nhưng mạng người quan trọng, đám người Lục Vô Song cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thiếu chút nữa đánh nhau với mấy nha hoàn ngăn cản kia.
Cũng may, lúc ấy tiếng đàn dừng lại, bên trong truyền đến giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca: “Người nào tranh cãi ầm ĩ bên ngoài?"
Thọ Nhi không đợi người trả lời, vội nói: “Bẩm phu nhân, tiểu thư đã xảy ra chuyện."
“Tiến vào nói." Ngón tay đánh đàn của Công chúa Minh Ca hơi ngừng lại, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.
“Vâng." Thọ Nhi vội vàng dẫn theo Lục Vô Song và Lâm Y Y đi vào.
Ba người đồng thời hành lễ, sau đó, Lâm Y Y lưu loát kể lại chuyện phát sinh ở trên đường hôm nay, cuối cùng, khẩn cầu.
“Phu nhân, mau phái người đến phủ Tướng quân cứu người đi, Tuệ muội muội bị người ta lấy dây thừng trói mang đi, chuyến này không biết phải chịu tội gì nữa."
Nói xong, nàng và Lục Vô Song nhìn nhau, đôi mắt hai người hơi đỏ, dù sao, Úy Tuệ do hai nàng mang ra ngoài, lại xảy ra chuyện như vậy, lỡ như nàng thật sự gặp chuyện xấu gì, cả đời này trong lòng hai nàng cũng đừng mong sống yên ổn.
Công chúa Minh Ca nghe xong, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhàn nhạt trả lời: “Có thể chịu tội gì? Đại tướng quân còn có thể bởi vì một con bé vô lễ như nó, lấy đao chém nó hay sao?"
“A?" Lâm Y Y nghẹn họng nhìn trân trối, Lục Vô Song và Thọ Nhi bên cạnh cũng không dám nói nhiều.
Công chúa Minh Ca luôn luôn không muốn gặp nữ nhi thân sinh (con ruột) Úy Tuệ này, mọi người đều rõ như ban ngày, nói thật, trước kia luôn nghe Úy Tuệ oán giận chính mình là hài tử đáng thương cha không đau nương không thương, các nàng vẫn chỉ cười nhạt, dù sao, với tính tình không tốt của nha đầu kia, làm cha mẹ cũng thật đau đầu.
Hôm nay, Úy Tuệ bị người trói mang đi, một cô nương gia bị chuyện như vậy, làm nương mà một chút phản ứng cũng không có, còn nói những lời không tim không phổi như vậy.
Đại tướng quân sẽ không lấy đao chém nàng, chẳng lẽ Công chúa Minh Ca vẫn luôn hy vọng người khác lấy đao chém nữ nhi thân sinh hay sao?
Lâm Y Y không cam lòng, thủa nhỏ nàng tang mẹ, khát vọng tình thương của mẹ, tình thương của mẹ trong cảm nhận của nàng không nên là như vậy.
“Phu nhân, mặc dù Đại tướng quân không nhất định sẽ làm khó Tuệ muội muội, nhưng mà, tạm giam Tuệ muội muội là những hạ nhân thô lỗ, bọn hắn cũng không biết thân phận Tuệ muội muội, lỡ như làm Tuệ muội muội bị thương, đến lúc đó hối hận cũng không kịp rồi."
“Vậy coi như cho nó một bài học đi." Giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Các ngươi lui ra đi."
“Này không" Lâm Y Y còn muốn nói cái gì nữa, nhưng hai ma ma trung niên tiến lên: “Mời các cô nương."
“Phu nhân, cứu Tuệ muội muội đi." Lâm Y Y không cam lòng dậm chân, nhưng vẫn bị hai ma ma mời ra ngoài.
“Tại sao lòng phu nhân lại nhẫn tâm như vậy." Ra khỏi viện, Lâm Y Y tức giận nói.
Lục Vô Song cũng gật đầu đồng ý.
Thọ Nhi khẽ thở dài, hôm nay, lão thái thái và Đại lão gia không có trong phủ, chuyện của tiểu thư cũng thật khó khăn, đi tìm Thượng quan quản gia thử xem.
Bên này người vừa đi, Công chúa Minh Ca liền buông dây đàn, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
“Phu nhân, không bằng lão nô phái mấy người đến phủ Tướng quân đón người." Hạ ma ma hơi mập mạp, biết rõ chủ tử lo lắng chuyện của tiểu thư, cẩn thận đề nghị.
Công chúa Minh Ca không thu hồi ánh mắt, chẳng qua chỉ khẽ thở dài: “Không cần, chỉ phái người ngầm để ý, để cho nó chịu khổ một chút cũng tốt, chỉ cần đừng ... Quá mức."
“Ai." Hạ ma ma đáp ứng đi làm.
Trần ma ma thấy sắc mặt nàng vẫn kém như cũ, cũng khuyên nhủ: “Phu nhân yên tâm, tiểu thư không có chuyện gì."
“Ngược lại ta hy vọng nó có thể chịu khổ một chút, từ nay về sau sống yên ổn lại." Công chúa Minh Ca nói xong những lời này, đôi mắt đỏ lên, lúc này nàng thật sự vừa tức lại vừa đau.
Sáng sớm, nha đầu kia đến tìm mình, thay đổi sự điêu ngoa tùy hứng ngày xưa, nghe lời còn nói sẽ không đến kiếm chuyện với viện kia (bên Úy Như Tuyết), cũng không tìm Thái tử điện hạ nữa, nàng còn vui mừng hơn nửa ngày, cho rằng cuối cùng nó cũng lớn hiểu chuyện rồi.
Không ngờ, mới qua nửa ngày, nó lại gây họa, làm ngựa của Đại tướng quân kinh sợ.
Tuy Lâm Y Y nói nó thật sự bị người ám toán, nhưng làm sao nàng có thể tin?
Loại khổ nhục kế này, Úy Tuệ đã từng dùng không biết bao nhiêu lần.
Năm đó, lúc nó theo đuổi một thái y trẻ tuổi của Thái y viện đã dùng qua, cả ngày giả bộ bệnh, cần người nọ đến khám và chữa bệnh.
Về sau, nó coi trọng một người thị vệ mới bên trong phủ Nhị lão gia, không có việc gì giả bộ như bị người ăn cướp, giả bộ té gãy chân, cầu lão thái thái vội phái thị vệ kia đến canh giữ viện của nó.
Điều này cũng thôi đi, càng về sau trên yến hội Hoàng gia, thấy Thái tử Tiêu Dục, nó càng không thể cứu chữa, thậm chí điên cuồng chà đạp Đại tỷ ngốc bên Tây viện.
Hôm nay, nó thề về sau sẽ không tìm Thái tử điện hạ, ra là vì Đại tướng quân này.
Trước kia nghe nói về Đại tướng quân này, thiếu niên đầy hứa hẹn, tuyệt sắc phi phàm, nhân tài hiếm có của Đại Chu.
Chắc là hôm nay nó thấy Đại tướng quân, nhất thời lại nổi lên tâm tư, lúc này mới trình diễn màn khổ nhục kế này.
Công chúa Minh Ca cực kì thất vọng, vạn không nghĩ tới, lần này Úy Tuệ thật sự oan uổng, cũng đều do nguyên chủ ngày xưa trình diễn quá nhiều.
——
Hắc xì.
Úy Tuệ dựa vào góc tường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, cả người lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xuyên qua cái cửa sổ rách nát, sắc trời đã tối như vậy rồi.
Sẽ không để cho nàng qua đêm ở đây chứ? Giờ đang là mùa đông khắc nghiệt đấy, nơi đây không có giường không có chăn, cửa sổ thì gió lùa, nàng sẽ bị chết cóng đấy.
Không được.
Nàng giãy giụa đến cạnh cửa, dùng sức lấy thân xô cửa, lớn tiếng gọi: “Người bên ngoài nghe đây, ta muốn gặp Đại tướng quân của các ngươi."
Không ai trả lời, chỉ có một hồi gió lạnh thổi qua, cửa sổ tan hoang phát ra tiếng vang sột xoạt, tiếp theo nàng giật mình run rẩy, vội vàng co lại rồi kêu lên.
“Ta oan uổng, các ngươi muốn chém muốn róc thịt cho thống khoái là được, trói người lại để trong này, coi là rắm chó."
Ngoài phòng, ngay cả cái rắm cũng không có người thả, Úy Tuệ buồn bực muốn cào người.
Nàng dùng sức đá vài cái lên cửa, từng đợt tro bụi rơi từ trên cửa xuống, dính vào đầy đầu, đầy người nàng, vội vàng lách mình lui đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, bên ngoài sân nhỏ trống trơn, không có một bóng người.
Chẳng lẽ những tên ngốc kia chỉ biết canh cửa, không biết canh cửa sổ? Nếu nàng chạy trốn từ nơi này?
Nghĩ đến, nàng hắc hắc nở nụ cười, lại không dám chậm trễ chút nào, trước tiên, phải cắt đứt dây thừng trên người.
Vòng quanh căn phòng hai vòng, cuối cùng nàng cũng tìm được một mảnh ngói vỡ bên dưới đống tro, gian nan dùng mảnh ngói vỡ này cắt đứt dây thừng.
Thường ngày xem trong tivi, những người bị nhốt cầm ngói vỡ đá vụn gì đó, dễ dàng cắt đứt dây thừng, thì ra đều là giả.
Ít nhất, tại nơi của Úy Tuệ, tay nàng mài đến muốn rút gân, dây thừng mới chỉ bị cắt đứt một cọng lông, nhưng sợ mặt trời lặn bầu trời tối đen, tìm không ra phương hướng, nàng nhịn được, gấp rút mài.
Vất vả lắm, lúc màn đêm buông xuống, nàng cắt đứt sợi thừng trên người, không dám chậm trễ, theo cửa sổ bò ra ngoài, đi đến góc phòng, muốn nhìn thị vệ giữ cửa một chút.
Cũng không nghĩ vừa thấy, cả người ngổn ngang trong gió.
Viện to như vậy, ngay cả một cọng lông người cũng không có, trách không được nàng thét khô cả cổ cũng không ai trả lời, thì ra bọn gia hỏa kia ném nàng trong phòng củi này một mình, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Tức thì trong lòng có hàng vạn từ thảo nê mã (một từ chửi tục) gào thét vang lên, Đại tướng quân rắm chó, chúng ta kết thù lớn!
Không ai cũng được, ban ngày nàng bị trói đến tay chân tê cứng cả, giờ phải hoạt động thân thể cho giãn gân cốt, sau đó lại nghênh ngang đi ra ngoài từ cửa chính.
Nhưng mà, mới vừa duổi người hai cái, chỉ thấy hai nhân ảnh từ xa đang đi đến viện này.
Úy Tuệ bị dọa vội vàng vọt đến góc phòng, lần này nguy rồi, nếu bọn hắn phát hiện nàng không còn, lại phái người bắt nàng thì phiền phức.
Trốn đi.
Vung chân chạy tới hậu viện, chỉ là, đến dưới chân tường, nhìn bức tường cao hơn hai thước, nàng buồn bực.
Đây là muốn nàng tay không leo rào? Nàng cũng không phải Tri chu hiệp (Spider Man), mặc dù chạy lấy đà cũng không leo lên được một bước, còn bị dội ngược khiến mông tiếp đất.
Ồ, thấp thoáng dưới bụi cỏ cạnh chân nàng có một cái lỗ chó, không lớn, nhưng ít nhất có thể chứa được dáng người mảnh mai thon thả của nàng.
Đôi mắt nàng sáng lên, lại tối sầm xuống.
Chui lỗ chó? Bị người trông thấy thật xấu hổ.
Đang lúc vò đầu bứt tai hết sức xoắn xuýt, lại nghe tiếng nói chuyện của một nam một nữ càng ngày càng gần.
Đành phải vậy, Úy Tuệ cắn răng một cái, quỳ xuống, làm việc nghĩa không chùn bước - chui lỗ chó.
Bên kia, trong phòng củi.
Một nữ tử dịu dàng mỹ lệ nhìn dây thừng trên mặt đất, cười nhẹ: “Xem ra Tướng quân quá lo lắng, cô nương này cực kì giảo hoạt, cũng không cần ta rồi."
“..." Một bên Băng Diễm cũng không ngờ, chỉ nhìn Lan Chỉ Nhu, có chút xấu hổ, cũng sợ nàng nghĩ nhiều, giải thích: “Cô nương này là Úy gia Nhị tiểu thư, một đường này, miệng không ngừng mắng, tính tình vô cùng mạnh mẽ, Tướng quân sợ nàng có sơ xuất gì, khó ăn nói với Úy gia."
“Tướng quân chưa bao giờ giải thích với người khác." Lan Chỉ Nhi cười, chỉ là, trong lòng vẫn có chút kỳ quái.
Rốt cuộc Úy gia Nhị tiểu thư này là người thế nào? Vậy mà Đại tướng quân lại phân phó nàng tự mình hầu hạ? Đây chính là hiếm có, ít nhất nàng chưa bao giờ thấy qua Đại tướng quân sẽ thương tiếc một nữ nhân nào như vậy.
Nhưng lại có thể trói một cô nương non mềm tới đây, lại nhốt trong phòng củi bẩn thỉu này.
Đây là khác một trời một vực với hai chữ thương tiếc rồi.
Nghe thủ vệ nói, cô nương này rất xinh đẹp.
Nhưng nghĩ lại, Lan Chỉ Nhu cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Tướng quân há là loại người ham mê nữ sắc? Chính hắn dĩ nhiên cũng là người tuyệt sắc, lại nói, hậu viện trong phủ Tướng quân vẫn thiếu mấy loại tuyệt sắc sao? Nam sắc, nữ sắc, bất luận bên nào, cũng là cực phẩm thế gian.
Chỉ là, Tướng quân chưa từng liếc mắt một cái.
Tác giả :
Thất Trọng Sa Y