Để Người Cười
Chương 32: Đứa trẻ
Đi theo Chương Khanh rời khỏi điện Thừa Dụ, An Bình có chút trầm mặc. Hoàng cung rộng lớn, hoàng gia càng là chỗ không thể lường trước hậu quả. Được sủng ái cũng là một loại khổ sở. Lưu Thái phi, Lưu Yến Nguyệt, Phương thị, Mạnh thị, Đinh Giao Chi và nhiều khuôn mặt khác lướt qua trong đầu nàng.
Hoàng hậu Chương Khanh cảm nhận được tâm tình An Bình đang biến chuyển nhưng cũng không lên tiếng. Nàng chợt cảm thấy mình may mắn. Khi mới vào cung, Chương Khanh không có tâm cơ gì cả, đối với những mưu toan chốn hậu cung càng không biết cách đối phó. Minh đế đối với sự bình thản tiếp nhận sóng gió của nàng đều giang tay che chở. An Bình và Thừa Huân lại khác…Chương Khanh bỗng có chút hối hận khi mình là nguyên nhân Minh đế ban hôn.
-An Bình, ta…
Trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thân vóc bé nhỏ. Là một cậu bé…Nó chạy đằng trước, phía sau là một đám người đuổi theo.
Cung Thái phi lại có chuyện như vậy. An Bình nhíu mày. Đứa bé đã chạy đến bên nàng, níu lấy áo An Bình, vẻ sợ sệt hiện lên trong mắt nó.
-Cô cô…Cứu mạng…Cứu mạng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì gào khóc đã trở nên đỏ gay. Hoàng hậu Chương Khanh cũng không kiềm lòng được, lên tiếng:
-Chuyện này là thế nào? Đứa bé này là ai?
-Tâu nương nương – Đám người đuổi bắt đứa bé đã nhận ra Chương Khanh vội vã quỳ xuống, bái lạy- Đứa bé này vốn là nghiệt chủng do cung nữ A Hòa sinh ra. Nàng ta mang thai lúc nào không ai biết, khi sinh nở thì quăng con ra ngoài, bị tổng quản phát hiện. Nàng ấy sau đó bị xử phạt năm mươi trượng, chịu không nổi đã qua đời. Đứa bé này được giao lại cho Tôn công công nuôi dưỡng, đợi khi nó đủ tuổi sẽ được ban phước, trở thành Tiểu công công hầu hạ trong cung.
Một đứa bé trai vô tội. Đôi mắt như sao sáng, ngây thơ hồn nhiên…Trẻ thơ luôn là vô tội, nhìn đứa trẻ này chỉ từng ấy tuổi, nào có biết gì.
Lòng An Bình bỗng chùn xuống. Nàng đang nhớ tới đứa bé của mình năm đó. Nếu còn sống, có lẽ cũng cỡ tuổi đứa trẻ này.
Sinh ra đã là nghiệt chủng, hồn nhiên vô tội, có lỗi chăng là người lớn đã không thể bảo vệ được con.
Chương Khanh cũng có tâm tình người mẹ. Các tiểu thái giám nhập cung đều là do cha mẹ nghèo khổ phải bán mình. Đứa bé này còn nhỏ như vậy. Có đứa trẻ nào muốn làm thái giám đâu.
-Được rồi. Ta mang đứa trẻ này về Vân Ánh cung- Chương Khanh dứt khoát -Các ngươi lui…
Một tiểu thái giám nhỏ bé, dĩ nhiên không ai muốn vì nó mà đắc tội hoàng hậu. Đứa trẻ cứ ôm chặt An Bình như vậy, vòng tay con trẻ chợt làm nàng cảm thấy ấm lòng.
Trong đại điện cung Dục Tú, Tôn công công đã mang mọi chuyện tâu lại Lưu Thái phi. Bà ta thoáng mỉm cười:
-Vậy ai sẽ nhận đứa bé đó? Hoàng hậu hay là Tứ vương phi?
-Khải tâu nương nương, hoàng hậu dự định mang đứa bé về Vân Ánh cung. Nhưng đúng như chúng ta ám thị, đứa trẻ đó không rời khỏi Vương phi một bước. Bản thân nó cũng đã được sai khiến, chắc sẽ hết lòng lấy lòng Tứ vương phi.
-Tốt….Dù là theo hoàng hậu hay Tứ vương phi cũng được. Không ai nghĩ ta có thể thông qua một đứa trẻ mà làm hại chúng. Cứ chờ xem…
Lưu Toàn vương hậu khi nhận được thư của Lưu Thái phi đã gửi đến cho bà ta một loại trùng độc đặc biệt được nuôi trong thân thể người sống. Loại cổ trùng này yêu thích nhất là máu của oa nhi (trẻ nhỏ), sau khi xâm nhập vào cơ thể sẽ lần lượt sinh sôi chiếm lấy thân thể oa nhi, biến đứa trẻ này thành một cái thây rỗng, bên trong toàn là độc trùng. Người điều khiển trùng độc thông qua nó khống chế xác rỗng làm việc cho hắn. Ở Xuyên quốc, rất nhiều sát thủ nhỏ tuổi được nuôi cấy theo cách này, được phái đến các quốc gia khác làm công việc ám sát. Đàn bà và trẻ nhỏ, ai nghĩ dưới khuôn mặt và đôi mắt ngây thơ trong trẻo đó là muôn lưỡi dao găm.
Đứa trẻ tiếp nhận ám thị của độc trùng đối với An Bình vô cùng lưu luyến. Đến khi về tới Vân Ánh cung vẫn không rời khỏi tay nàng. Hoàng hậu cũng ngạc nhiên:
-Xem ra nó rất thích nàng.
An Bình cười nhẹ. Trẻ con luôn như trang giấy trắng. Lúc nãy nó nhìn nàng đầy chờ mong và hy vọng. Hy vọng An Bình có thể che chở nó, có thể cho nó sự an toàn.
Đứa bé…Khi ra đời cũng nhìn nàng như vậy. Lòng An Bình lại nhói đau.
-Mẫu thân…
Đứa trẻ lên tiếng gọi. Âm thanh như thiên sứ. An Bình bỗng chốc rơi lệ. Nàng cũng không biết, tại sao nước mắt dễ dàng như thế tuôn ra…
Ngày hôm đó ở Vân Ánh cung, An Bình khám bệnh cho Chương Khanh thật kỹ. Bụng bầu nàng ấy đã lớn, nếu có sơ suất gì thì nguy cho cả mẹ lẫn con.
Nghe mạch đập, nhìn xung quanh, An Bình cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh xuất phát từ gỗ dùng để đóng đồ dùng trong cung. Việc cũng không thể xem là tình cờ được. Người hạ độc cũng phải biết về y thuật, chỉ là không biết mục đích là gì.
Chương Khanh lo lắng nhìn An Bình, thấp giọng:
-Sao rồi, con của ta không sao chứ?
-Thân thể hoàng hậu không có gì đáng ngại, bệnh cũng không nghiêm trọng- Nàng quyết định đổi thuốc. Thuốc này cũng có tác dụng chữa bệnh nhưng không khắc với gỗ, có lẽ sẽ có công hiệu nhanh thôi.
-Một ngày ba lần, cung nữ cứ dựa theo toa thuốc mà chuẩn bị cho nương nương…
-Cảm ơn nàng.
Chương Khanh cảm kích lên tiếng. Nàng tin vào y thuật của An Bình.
Thấy nàng thu dọn đồ đạc trong tủ thuốc, đứa bé kia cũng chạy tới phụ giúp. Nó không nói nhiều, chỉ lẳng lặng bên cạnh An Bình.
-Cậu bé, tên cháu là gì?
Khi An Bình kê thuốc xong thì thấy Chương Khanh đang nói chuyện cùng cậu bé. Nàng chỉ trả lời khi hoàng hậu đột ngột hỏi:
-Nàng định thế nào với đứa trẻ này?
An Bình vẫn chưa xuất giá. Mang đứa bé này theo chỉ sợ lại gây chuyện thị phi.
-Tiểu nữ cũng không biết.
-Ta định…- Chương Khanh cắn nhẹ môi.- Để nó lại Vân Ánh cung hầu hạ. Đợi nó lớn hơn một chút, nàng cũng đã trở thành Vương phi. Nếu vẫn yêu thích nó thì có thể mang nó về Vương phủ, làm người hầu thân cận.
Có lẽ đây là phương thức giải quyết tốt nhất. An Bình thở dài:
– Phiền nương nương giúp đỡ rồi.
Đứa bé ngước lên nhìn An Bình, đôi mắt trong trẻo như lộ ý cười. Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc mai lất phất trên trán nó, lòng ngập tràn cảm giác thương yêu và trân trọng. Như là nhìn thấy Thiên nhi. Tiểu Thiên của nàng.
-Con có tên không?
Đứa bé nhìn thẳng vào An Bình, nhỏ nhẹ đáp:
-A Tam.
A Tam, A Tứ, đó đâu phải là một cái tên?
-Ta gọi con là Tiểu Thiên nhé? Thiên nhi, có được không?
Chương Khanh nhìn An Bình và đứa bé. Nếu không phải biết nàng từ trước, hoàng hậu sẽ nghĩ nàng đang mượn đứa bé kia để quên nỗi lưu luyến về ai khác. Đôi mắt An Bình không kiềm được đã đỏ hoe.
-Mẫu thân.
Đứa bé vẫn còn nhỏ. Nó gọi trong vô thức. Nó cho là những người đối xử tốt với nó đều là “mẹ" thật sao?
-Tiểu Thiên…
Bên ngoài chợt có nội thị vào báo lại: Tứ vương gia đã sắp tới Vân Ánh cung rồi.
Chương Khanh cười nhẹ với An Bình:
-Huân đệ lần đầu khẩn trương như vậy. Thật là có chút mong chờ…An Bình, nếu nàng làm cho Huân đệ cảm động, nhất định nàng sẽ có một phu quân toàn tâm toàn ý yêu nàng.
-Cảm ơn nương nương…
-Không cần thi lễ nữa- Chương Khanh cười thân thiết- Ta và hoàng thượng đều rất thương huynh đệ. Chỉ cần nàng tốt với đệ ấy thôi.
-Tiểu nữ sẽ cố gắng làm tròn bổn phận, cho hoàng hậu yên tâm.
Người cũng vừa dẫn Từ Thiệu Huân đến. Thấy An Bình, hắn ta khẽ gật đầu chào.
Nàng đáp lại bằng nụ cười bình thản. Ánh nắng chậm chap chiếu ngoài khung cửa. Chương Khanh đứng ngay vị trí đó, tóc đen môi đỏ, lại được tô điểm thêm ánh nắng càng thêm rực rỡ. Nàng ấy lại bất giác sờ bụng…Tay An Bình sờ lên phần bụng bằng phẳng. Nàng cũng từng như hoàng hậu vậy. Nơi này từng có một đứa trẻ ngoan như Thiên nhi ở đó, thỉnh thoảng lại đạp nhẹ như báo cho mẹ biết, nó đang ngày từng ngày náo nức chờ đợi được ra đời.
Vậy mà…
-Mẫu thân…
Chưa nói hết câu thì một bóng dáng nho nhỏ ôm chặt lấy An Bình. Từ Thiệu Huân bị tiếng gọi mẫu thân đó mà nhìn nàng như hỏi….Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình đỏ bừng lên song lại tỏa ra biểu tình dịu dàng của một người mẹ, nhìn đứa trẻ, nhẹ nhàng:
-Đây là Thiên nhi…Thiếp và hoàng hậu tìm thấy nó ở chỗ Thái phi.
Cái tên Thiên nhi một lần nữa làm Từ Thiệu Huân chấn động. Hắn nhớ tới mảnh vải trắng Vân Ca từng viết chữ bằng máu đỏ. Cũng có hai tiếng Thiên nhi tha thiết của người mẹ gọi con.
Bao nhiêu chuyện, không thể trùng hợp như vậy được. Nếu không có hoàng tẩu, hắn nhất định hỏi An Bình cho rõ, rốt cuộc nàng là ai, sao lại biết quá nhiều chuyện của Vân Ca?
Đứa trẻ vẫn dụi mặt vào người An Bình…Đôi mắt trong trẻo của nó dại đi trong khoảnh khắc. Ở cung Dục Tú, người điều khiển cổ vẫn không ngừng ám thị vào đầu nó. Đinh An Bình….Đinh An Bình, nó nhất định phải làm sao để nàng tin tưởng….Phải làm sao để trong ngày đại hôn sắc phong Vương phi, nó cũng phải có mặt…Phải làm sao cận kề nàng, gửi chút thủ đoạn với nàng ngay trong buổi đại hôn….
*Buồn ngủ nên bản đăng đầu không hoàn chỉnh, đã đăng lại rồi.
Hoàng hậu Chương Khanh cảm nhận được tâm tình An Bình đang biến chuyển nhưng cũng không lên tiếng. Nàng chợt cảm thấy mình may mắn. Khi mới vào cung, Chương Khanh không có tâm cơ gì cả, đối với những mưu toan chốn hậu cung càng không biết cách đối phó. Minh đế đối với sự bình thản tiếp nhận sóng gió của nàng đều giang tay che chở. An Bình và Thừa Huân lại khác…Chương Khanh bỗng có chút hối hận khi mình là nguyên nhân Minh đế ban hôn.
-An Bình, ta…
Trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thân vóc bé nhỏ. Là một cậu bé…Nó chạy đằng trước, phía sau là một đám người đuổi theo.
Cung Thái phi lại có chuyện như vậy. An Bình nhíu mày. Đứa bé đã chạy đến bên nàng, níu lấy áo An Bình, vẻ sợ sệt hiện lên trong mắt nó.
-Cô cô…Cứu mạng…Cứu mạng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì gào khóc đã trở nên đỏ gay. Hoàng hậu Chương Khanh cũng không kiềm lòng được, lên tiếng:
-Chuyện này là thế nào? Đứa bé này là ai?
-Tâu nương nương – Đám người đuổi bắt đứa bé đã nhận ra Chương Khanh vội vã quỳ xuống, bái lạy- Đứa bé này vốn là nghiệt chủng do cung nữ A Hòa sinh ra. Nàng ta mang thai lúc nào không ai biết, khi sinh nở thì quăng con ra ngoài, bị tổng quản phát hiện. Nàng ấy sau đó bị xử phạt năm mươi trượng, chịu không nổi đã qua đời. Đứa bé này được giao lại cho Tôn công công nuôi dưỡng, đợi khi nó đủ tuổi sẽ được ban phước, trở thành Tiểu công công hầu hạ trong cung.
Một đứa bé trai vô tội. Đôi mắt như sao sáng, ngây thơ hồn nhiên…Trẻ thơ luôn là vô tội, nhìn đứa trẻ này chỉ từng ấy tuổi, nào có biết gì.
Lòng An Bình bỗng chùn xuống. Nàng đang nhớ tới đứa bé của mình năm đó. Nếu còn sống, có lẽ cũng cỡ tuổi đứa trẻ này.
Sinh ra đã là nghiệt chủng, hồn nhiên vô tội, có lỗi chăng là người lớn đã không thể bảo vệ được con.
Chương Khanh cũng có tâm tình người mẹ. Các tiểu thái giám nhập cung đều là do cha mẹ nghèo khổ phải bán mình. Đứa bé này còn nhỏ như vậy. Có đứa trẻ nào muốn làm thái giám đâu.
-Được rồi. Ta mang đứa trẻ này về Vân Ánh cung- Chương Khanh dứt khoát -Các ngươi lui…
Một tiểu thái giám nhỏ bé, dĩ nhiên không ai muốn vì nó mà đắc tội hoàng hậu. Đứa trẻ cứ ôm chặt An Bình như vậy, vòng tay con trẻ chợt làm nàng cảm thấy ấm lòng.
Trong đại điện cung Dục Tú, Tôn công công đã mang mọi chuyện tâu lại Lưu Thái phi. Bà ta thoáng mỉm cười:
-Vậy ai sẽ nhận đứa bé đó? Hoàng hậu hay là Tứ vương phi?
-Khải tâu nương nương, hoàng hậu dự định mang đứa bé về Vân Ánh cung. Nhưng đúng như chúng ta ám thị, đứa trẻ đó không rời khỏi Vương phi một bước. Bản thân nó cũng đã được sai khiến, chắc sẽ hết lòng lấy lòng Tứ vương phi.
-Tốt….Dù là theo hoàng hậu hay Tứ vương phi cũng được. Không ai nghĩ ta có thể thông qua một đứa trẻ mà làm hại chúng. Cứ chờ xem…
Lưu Toàn vương hậu khi nhận được thư của Lưu Thái phi đã gửi đến cho bà ta một loại trùng độc đặc biệt được nuôi trong thân thể người sống. Loại cổ trùng này yêu thích nhất là máu của oa nhi (trẻ nhỏ), sau khi xâm nhập vào cơ thể sẽ lần lượt sinh sôi chiếm lấy thân thể oa nhi, biến đứa trẻ này thành một cái thây rỗng, bên trong toàn là độc trùng. Người điều khiển trùng độc thông qua nó khống chế xác rỗng làm việc cho hắn. Ở Xuyên quốc, rất nhiều sát thủ nhỏ tuổi được nuôi cấy theo cách này, được phái đến các quốc gia khác làm công việc ám sát. Đàn bà và trẻ nhỏ, ai nghĩ dưới khuôn mặt và đôi mắt ngây thơ trong trẻo đó là muôn lưỡi dao găm.
Đứa trẻ tiếp nhận ám thị của độc trùng đối với An Bình vô cùng lưu luyến. Đến khi về tới Vân Ánh cung vẫn không rời khỏi tay nàng. Hoàng hậu cũng ngạc nhiên:
-Xem ra nó rất thích nàng.
An Bình cười nhẹ. Trẻ con luôn như trang giấy trắng. Lúc nãy nó nhìn nàng đầy chờ mong và hy vọng. Hy vọng An Bình có thể che chở nó, có thể cho nó sự an toàn.
Đứa bé…Khi ra đời cũng nhìn nàng như vậy. Lòng An Bình lại nhói đau.
-Mẫu thân…
Đứa trẻ lên tiếng gọi. Âm thanh như thiên sứ. An Bình bỗng chốc rơi lệ. Nàng cũng không biết, tại sao nước mắt dễ dàng như thế tuôn ra…
Ngày hôm đó ở Vân Ánh cung, An Bình khám bệnh cho Chương Khanh thật kỹ. Bụng bầu nàng ấy đã lớn, nếu có sơ suất gì thì nguy cho cả mẹ lẫn con.
Nghe mạch đập, nhìn xung quanh, An Bình cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh xuất phát từ gỗ dùng để đóng đồ dùng trong cung. Việc cũng không thể xem là tình cờ được. Người hạ độc cũng phải biết về y thuật, chỉ là không biết mục đích là gì.
Chương Khanh lo lắng nhìn An Bình, thấp giọng:
-Sao rồi, con của ta không sao chứ?
-Thân thể hoàng hậu không có gì đáng ngại, bệnh cũng không nghiêm trọng- Nàng quyết định đổi thuốc. Thuốc này cũng có tác dụng chữa bệnh nhưng không khắc với gỗ, có lẽ sẽ có công hiệu nhanh thôi.
-Một ngày ba lần, cung nữ cứ dựa theo toa thuốc mà chuẩn bị cho nương nương…
-Cảm ơn nàng.
Chương Khanh cảm kích lên tiếng. Nàng tin vào y thuật của An Bình.
Thấy nàng thu dọn đồ đạc trong tủ thuốc, đứa bé kia cũng chạy tới phụ giúp. Nó không nói nhiều, chỉ lẳng lặng bên cạnh An Bình.
-Cậu bé, tên cháu là gì?
Khi An Bình kê thuốc xong thì thấy Chương Khanh đang nói chuyện cùng cậu bé. Nàng chỉ trả lời khi hoàng hậu đột ngột hỏi:
-Nàng định thế nào với đứa trẻ này?
An Bình vẫn chưa xuất giá. Mang đứa bé này theo chỉ sợ lại gây chuyện thị phi.
-Tiểu nữ cũng không biết.
-Ta định…- Chương Khanh cắn nhẹ môi.- Để nó lại Vân Ánh cung hầu hạ. Đợi nó lớn hơn một chút, nàng cũng đã trở thành Vương phi. Nếu vẫn yêu thích nó thì có thể mang nó về Vương phủ, làm người hầu thân cận.
Có lẽ đây là phương thức giải quyết tốt nhất. An Bình thở dài:
– Phiền nương nương giúp đỡ rồi.
Đứa bé ngước lên nhìn An Bình, đôi mắt trong trẻo như lộ ý cười. Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc mai lất phất trên trán nó, lòng ngập tràn cảm giác thương yêu và trân trọng. Như là nhìn thấy Thiên nhi. Tiểu Thiên của nàng.
-Con có tên không?
Đứa bé nhìn thẳng vào An Bình, nhỏ nhẹ đáp:
-A Tam.
A Tam, A Tứ, đó đâu phải là một cái tên?
-Ta gọi con là Tiểu Thiên nhé? Thiên nhi, có được không?
Chương Khanh nhìn An Bình và đứa bé. Nếu không phải biết nàng từ trước, hoàng hậu sẽ nghĩ nàng đang mượn đứa bé kia để quên nỗi lưu luyến về ai khác. Đôi mắt An Bình không kiềm được đã đỏ hoe.
-Mẫu thân.
Đứa bé vẫn còn nhỏ. Nó gọi trong vô thức. Nó cho là những người đối xử tốt với nó đều là “mẹ" thật sao?
-Tiểu Thiên…
Bên ngoài chợt có nội thị vào báo lại: Tứ vương gia đã sắp tới Vân Ánh cung rồi.
Chương Khanh cười nhẹ với An Bình:
-Huân đệ lần đầu khẩn trương như vậy. Thật là có chút mong chờ…An Bình, nếu nàng làm cho Huân đệ cảm động, nhất định nàng sẽ có một phu quân toàn tâm toàn ý yêu nàng.
-Cảm ơn nương nương…
-Không cần thi lễ nữa- Chương Khanh cười thân thiết- Ta và hoàng thượng đều rất thương huynh đệ. Chỉ cần nàng tốt với đệ ấy thôi.
-Tiểu nữ sẽ cố gắng làm tròn bổn phận, cho hoàng hậu yên tâm.
Người cũng vừa dẫn Từ Thiệu Huân đến. Thấy An Bình, hắn ta khẽ gật đầu chào.
Nàng đáp lại bằng nụ cười bình thản. Ánh nắng chậm chap chiếu ngoài khung cửa. Chương Khanh đứng ngay vị trí đó, tóc đen môi đỏ, lại được tô điểm thêm ánh nắng càng thêm rực rỡ. Nàng ấy lại bất giác sờ bụng…Tay An Bình sờ lên phần bụng bằng phẳng. Nàng cũng từng như hoàng hậu vậy. Nơi này từng có một đứa trẻ ngoan như Thiên nhi ở đó, thỉnh thoảng lại đạp nhẹ như báo cho mẹ biết, nó đang ngày từng ngày náo nức chờ đợi được ra đời.
Vậy mà…
-Mẫu thân…
Chưa nói hết câu thì một bóng dáng nho nhỏ ôm chặt lấy An Bình. Từ Thiệu Huân bị tiếng gọi mẫu thân đó mà nhìn nàng như hỏi….Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình đỏ bừng lên song lại tỏa ra biểu tình dịu dàng của một người mẹ, nhìn đứa trẻ, nhẹ nhàng:
-Đây là Thiên nhi…Thiếp và hoàng hậu tìm thấy nó ở chỗ Thái phi.
Cái tên Thiên nhi một lần nữa làm Từ Thiệu Huân chấn động. Hắn nhớ tới mảnh vải trắng Vân Ca từng viết chữ bằng máu đỏ. Cũng có hai tiếng Thiên nhi tha thiết của người mẹ gọi con.
Bao nhiêu chuyện, không thể trùng hợp như vậy được. Nếu không có hoàng tẩu, hắn nhất định hỏi An Bình cho rõ, rốt cuộc nàng là ai, sao lại biết quá nhiều chuyện của Vân Ca?
Đứa trẻ vẫn dụi mặt vào người An Bình…Đôi mắt trong trẻo của nó dại đi trong khoảnh khắc. Ở cung Dục Tú, người điều khiển cổ vẫn không ngừng ám thị vào đầu nó. Đinh An Bình….Đinh An Bình, nó nhất định phải làm sao để nàng tin tưởng….Phải làm sao để trong ngày đại hôn sắc phong Vương phi, nó cũng phải có mặt…Phải làm sao cận kề nàng, gửi chút thủ đoạn với nàng ngay trong buổi đại hôn….
*Buồn ngủ nên bản đăng đầu không hoàn chỉnh, đã đăng lại rồi.
Tác giả :
Phong Ca