Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 20: Lãnh hỏa
“Lại đây, ngậm nó vào !"
Nam tử trước mắt, làm càn mà không hề kiêng kị chương hiển dục vọng đáng sợ của mình, đối với nam nhân, còn là vũ nhục trắng trợn. Cái loại đồ vật này nọ, Nguyên Bạch Lệ ngay cả nhìn còn cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể khuất phục trước mũi giày của Nguyên Uyên.
“Làm sao vậy, không nghe thấy sao ?" Thanh âm lạnh như bằng mà hơi tức giận kéo nam nhân về lại sự thật tàn khốc, Nguyên Bạch Lệ thẳng tắp nhìn về phía Nguyên Uyên, trầm giọng nói : “Vì cái gì phải vũ nhục ta như vậy ? Ngươi hận ta đến vậy sao ?"
“Là hận ta công cao chấn chủ, quyền khuynh thiên hạ, hay là ta đã làm gì quá đáng với ngươi ?" Muốn giết cứ giết, Nguyên Uyên làm gì lần lượt làm nhục hắn.
“Hận ? Ha ha…. " Tiếng cười băng hàn của Nguyên Uyên lộ ra vẻ điên cuồng, hận ý điên cuồng giống như hồng thủy ập vào tim nam nhân, từng trận nối tiếp từng trận, hận đến như vậy, cuối cùng là vì sao.
Đến tột cùng là vì nguyên nhân nào, làm cho tiếng cười của Nguyên Uyên lẻn vào tim Nguyên Bạch Lệ. Nguyên Bạch Lệ khó hiểu, hắn không rõ, hắn hỏi “vì cái gì", Nguyên Uyên chỉ tàn nhẫn cười mà đáp “Đến một ngày, ngươi sẽ biết thôi."
Đúng vậy , có lẽ có một ngày như vậy, Nguyên Uyên sẽ làm cho Nguyên Bạch Lệ hiểu được, nhưng hiện tại, Nguyên Uyên tuyệt đối không muốn chuyện này đánh nhiễu hưng trí.
Tựa hồ khó có thể chịu được động tác chậm chạp do dự của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên một pheo lôi nam nhân xuống đất, vội vàng thúc giục.
Đầu gối vừa chạm đất, một trận lạnh lẽo đến tận xương, đau đớn trên thân thể làm sao địch lại với đau đớn trong nội tâm. Đối mặt với vũ nhục trắng trợn như thế, Nguyên Bạch Lệ biết đây là lần đầu tiên, nhưng tuyệt không phải là lần cuối cùng. Mà đã có lần đầu, ắt có lần sau, một lần nối tiếp một lần, cho đến khi hắn điên cuồng, cho đến khi hắn không thể chịu nổi nữa, đến lúc chết, thậm chí sau đó cũng là khuất nhục xấu hổ kéo dài.
Nguyên Uyên, thật sẽ thả hắn sao, tha cho con hắn sao ?
Nguyên Bạch Lệ còn không có khờ dại đến mức vậy.
Nam nhân phát ra một tiếng cười lạnh, đôi tay nắm trên đầu hắn hướng về thứ ghê tởm kia, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên một phen bạt ra tay Nguyên Uyên, hung mãnh đứng lên lạnh lùng nhìn kẻ phẫn nộ bên dưới, cười khẽ một tiếng, dùng chân đá về phía giữa hai chân Nguyên Uyên.
“A !" Nguyên Uyên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng tránh né, nhưng cũng bị sát đến mấy phần, đau đớn nóng bỏng làm cho gương mặt tuấn tú của Nguyên Uyên trở nên vặn vẹo.
May mà chân Nguyên Bạch Lệ bị thương, nếu không lựa đạo của một cước này, chỉ sợ Nguyên Uyên từ nay trở thành một “phế nhân". Một cước này, người dù tĩnh lặng cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi…. Nguyên Bạch Lệ !" Nguyên Uyên nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ chuẩn bị thêm một cước nữa, cuống quýt mặc y phục vào, hô lớn, “Người đâu ! Người đâu !"
“Xoạt !" Trong phòng vội xuất hiện hai hắc y nhân lạnh lùng, song song bảo hộ Nguyên Uyên đồng thời xuất đao ra hướng về phía Nguyên Bạch Lệ thần thái thanh nhàn.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, đỉnh đạc ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn, đôi mắt lạnh lùng quét một vòng : “Nguyên Uyên, ngươi vĩnh viễn cũng không thể đánh thắng ta, vĩnh viễn…." Lời nói buông xuống, khóe miệng nam nhân nhếch lên độ cung không thể không thấy.
“Xem ra ngươi là thật không rõ lập trường của mình rồi !" Nam tử buồn bực vung hai tay lên, hai hắc y nhân lập tức tiến đến chế trụ nam nhân không chút phản kháng.
“Trẫm, sẽ cho ngươi hiểu được thân phận hiện tại của mình, không phải là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng nữa, mà là tù nhân mà Trẫm nhốt trong lãnh cung." Tiếng thét phẫn nổ vang dội trong phòng, Nguyên Uyên mệnh lệnh hai thị vộ trói hai tay Nguyên Bạch Lệ lên trên giường.
Hai tay bị buộc chặt cố định trên đầu giường, Nguyên Bạch Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, vô luận tiếp theo là khuất nhục như thế nào, nam nhân đều đã chuẩn bị tốt – đôi ngọc thắt trên tóc, bị nắm chặt trong tay, chỉ cần dùng sức bóp nát, nọc độc bên trong sẽ thấm ra, dễ dàng chấm dứt sinh mệnh của mình.
Tâm tư của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên không rõ, ai cũng không biêt.
Một viên thuốc màu đỏ như máu xuất ra từ trong chai, Nguyên Uyên đi tới trước mặt nam nhân, hung hãn đem viên thuốc nhét vào miệng nam nhân : “Vương gia hãy thật hưởng thụ tư vị viên thuốc này cho tốt."
Viên thuốc vừa vào miệng là cái gì ? Là độc dược khiến hắn sống không bằng chết sao, hay là mê dược làm hỗn loạn tâm trí ? Từ trên gương mặt băng hàn của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ vốn không thể tìm được đáp án, nhưng rất nhanh có thể tìm biết được viên thuốc này là gì – mị dược.
Vốn là thân thể lạnh lẽo, từ hạ phúc đột nhiên dấy lên một nóng cháy, tốc độ đáng sợ trong nháy mắt lan ra tứ chi, thẳng hướng nạo bộ, tâm thần lập tức ngây ngất, ngực giống như bị đào ra một cái hang, hư không đáng sợ, một cỗ khát vọng bành trướng lên.
Nóng quá, cả người sắp cháy rồi !
“A…." Dục vọng đáng sợ ăn mòn tâm trí nam nhân, toàn thân khó nhịn từng chút tra tấn hắn, thân thể không tự giác cuộn mình lại, hai chân kẹp chặt lại lại vừa thoải mái giảm bớt khô nóng nơi thân thể.
Nhưng… vẫn không đủ ! Không đủ ! Giống như dục vọng không đáy, không ngừng khuếch trương đáng sợ, giống chư là chỉ chút nữa, Nguyên Bạch Lệ quả thực sẽ bị tra tấn đến phát điên, bị cảm giác trống rỗng kia giết chết mất. Lúc này, chút lý trí sót lại của hắn hiểu được, chỉ cần một chút nữa, vô luận kẻ trước mặt là ai, là thứ gì, bản thân sẽ không chút do dự, không chút tôn nghiêm mà đi đòi hỏi.
Vũ nhục như vậy, Nguyên Bạch Lệ không đoán được, nam nhân cầm thật chặt ngọc hoàn, chỉ cần dùng chút lực nữa, chỉ cần chút nữa, hết thảy sẽ chấm dứt.
Hai mắt bắt đầu bị tầng tầng hơi nước bao phủ, trở nên mơ mơ hồ hồ, một gương mặt tuấn tú đập vào trong mắt Nguyên Bạch Lệ : khôi ngô mà ngây ngô, cặp mắt lãnh khốc lúc này lại tràn đầy dục vọng.
Nguyên Bạch Lệ buông ngọc hoàn trong tay, tùy ý *** thiêu đốt thân thể của mình, thanh âm áp chế từ hầu gian, lúc này đây cũng mặc kệ mà phát ra bốn phía như cây thuốcp hiện : “Ư…. A a…."
Hai chân giao triền cùng một chỗ, mà nơi tình sắc nhất ma sát vào, ánh mắt mê li hiện lên trên gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, lúc này đâu trở nên nhu hòa mị hoặc, trong nháy mắt, biến thành độc dược đáng sợ nhất thế gian.
Nam tử trước mắt, làm càn mà không hề kiêng kị chương hiển dục vọng đáng sợ của mình, đối với nam nhân, còn là vũ nhục trắng trợn. Cái loại đồ vật này nọ, Nguyên Bạch Lệ ngay cả nhìn còn cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể khuất phục trước mũi giày của Nguyên Uyên.
“Làm sao vậy, không nghe thấy sao ?" Thanh âm lạnh như bằng mà hơi tức giận kéo nam nhân về lại sự thật tàn khốc, Nguyên Bạch Lệ thẳng tắp nhìn về phía Nguyên Uyên, trầm giọng nói : “Vì cái gì phải vũ nhục ta như vậy ? Ngươi hận ta đến vậy sao ?"
“Là hận ta công cao chấn chủ, quyền khuynh thiên hạ, hay là ta đã làm gì quá đáng với ngươi ?" Muốn giết cứ giết, Nguyên Uyên làm gì lần lượt làm nhục hắn.
“Hận ? Ha ha…. " Tiếng cười băng hàn của Nguyên Uyên lộ ra vẻ điên cuồng, hận ý điên cuồng giống như hồng thủy ập vào tim nam nhân, từng trận nối tiếp từng trận, hận đến như vậy, cuối cùng là vì sao.
Đến tột cùng là vì nguyên nhân nào, làm cho tiếng cười của Nguyên Uyên lẻn vào tim Nguyên Bạch Lệ. Nguyên Bạch Lệ khó hiểu, hắn không rõ, hắn hỏi “vì cái gì", Nguyên Uyên chỉ tàn nhẫn cười mà đáp “Đến một ngày, ngươi sẽ biết thôi."
Đúng vậy , có lẽ có một ngày như vậy, Nguyên Uyên sẽ làm cho Nguyên Bạch Lệ hiểu được, nhưng hiện tại, Nguyên Uyên tuyệt đối không muốn chuyện này đánh nhiễu hưng trí.
Tựa hồ khó có thể chịu được động tác chậm chạp do dự của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên một pheo lôi nam nhân xuống đất, vội vàng thúc giục.
Đầu gối vừa chạm đất, một trận lạnh lẽo đến tận xương, đau đớn trên thân thể làm sao địch lại với đau đớn trong nội tâm. Đối mặt với vũ nhục trắng trợn như thế, Nguyên Bạch Lệ biết đây là lần đầu tiên, nhưng tuyệt không phải là lần cuối cùng. Mà đã có lần đầu, ắt có lần sau, một lần nối tiếp một lần, cho đến khi hắn điên cuồng, cho đến khi hắn không thể chịu nổi nữa, đến lúc chết, thậm chí sau đó cũng là khuất nhục xấu hổ kéo dài.
Nguyên Uyên, thật sẽ thả hắn sao, tha cho con hắn sao ?
Nguyên Bạch Lệ còn không có khờ dại đến mức vậy.
Nam nhân phát ra một tiếng cười lạnh, đôi tay nắm trên đầu hắn hướng về thứ ghê tởm kia, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên một phen bạt ra tay Nguyên Uyên, hung mãnh đứng lên lạnh lùng nhìn kẻ phẫn nộ bên dưới, cười khẽ một tiếng, dùng chân đá về phía giữa hai chân Nguyên Uyên.
“A !" Nguyên Uyên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng tránh né, nhưng cũng bị sát đến mấy phần, đau đớn nóng bỏng làm cho gương mặt tuấn tú của Nguyên Uyên trở nên vặn vẹo.
May mà chân Nguyên Bạch Lệ bị thương, nếu không lựa đạo của một cước này, chỉ sợ Nguyên Uyên từ nay trở thành một “phế nhân". Một cước này, người dù tĩnh lặng cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi…. Nguyên Bạch Lệ !" Nguyên Uyên nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ chuẩn bị thêm một cước nữa, cuống quýt mặc y phục vào, hô lớn, “Người đâu ! Người đâu !"
“Xoạt !" Trong phòng vội xuất hiện hai hắc y nhân lạnh lùng, song song bảo hộ Nguyên Uyên đồng thời xuất đao ra hướng về phía Nguyên Bạch Lệ thần thái thanh nhàn.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, đỉnh đạc ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn, đôi mắt lạnh lùng quét một vòng : “Nguyên Uyên, ngươi vĩnh viễn cũng không thể đánh thắng ta, vĩnh viễn…." Lời nói buông xuống, khóe miệng nam nhân nhếch lên độ cung không thể không thấy.
“Xem ra ngươi là thật không rõ lập trường của mình rồi !" Nam tử buồn bực vung hai tay lên, hai hắc y nhân lập tức tiến đến chế trụ nam nhân không chút phản kháng.
“Trẫm, sẽ cho ngươi hiểu được thân phận hiện tại của mình, không phải là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng nữa, mà là tù nhân mà Trẫm nhốt trong lãnh cung." Tiếng thét phẫn nổ vang dội trong phòng, Nguyên Uyên mệnh lệnh hai thị vộ trói hai tay Nguyên Bạch Lệ lên trên giường.
Hai tay bị buộc chặt cố định trên đầu giường, Nguyên Bạch Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, vô luận tiếp theo là khuất nhục như thế nào, nam nhân đều đã chuẩn bị tốt – đôi ngọc thắt trên tóc, bị nắm chặt trong tay, chỉ cần dùng sức bóp nát, nọc độc bên trong sẽ thấm ra, dễ dàng chấm dứt sinh mệnh của mình.
Tâm tư của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên không rõ, ai cũng không biêt.
Một viên thuốc màu đỏ như máu xuất ra từ trong chai, Nguyên Uyên đi tới trước mặt nam nhân, hung hãn đem viên thuốc nhét vào miệng nam nhân : “Vương gia hãy thật hưởng thụ tư vị viên thuốc này cho tốt."
Viên thuốc vừa vào miệng là cái gì ? Là độc dược khiến hắn sống không bằng chết sao, hay là mê dược làm hỗn loạn tâm trí ? Từ trên gương mặt băng hàn của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ vốn không thể tìm được đáp án, nhưng rất nhanh có thể tìm biết được viên thuốc này là gì – mị dược.
Vốn là thân thể lạnh lẽo, từ hạ phúc đột nhiên dấy lên một nóng cháy, tốc độ đáng sợ trong nháy mắt lan ra tứ chi, thẳng hướng nạo bộ, tâm thần lập tức ngây ngất, ngực giống như bị đào ra một cái hang, hư không đáng sợ, một cỗ khát vọng bành trướng lên.
Nóng quá, cả người sắp cháy rồi !
“A…." Dục vọng đáng sợ ăn mòn tâm trí nam nhân, toàn thân khó nhịn từng chút tra tấn hắn, thân thể không tự giác cuộn mình lại, hai chân kẹp chặt lại lại vừa thoải mái giảm bớt khô nóng nơi thân thể.
Nhưng… vẫn không đủ ! Không đủ ! Giống như dục vọng không đáy, không ngừng khuếch trương đáng sợ, giống chư là chỉ chút nữa, Nguyên Bạch Lệ quả thực sẽ bị tra tấn đến phát điên, bị cảm giác trống rỗng kia giết chết mất. Lúc này, chút lý trí sót lại của hắn hiểu được, chỉ cần một chút nữa, vô luận kẻ trước mặt là ai, là thứ gì, bản thân sẽ không chút do dự, không chút tôn nghiêm mà đi đòi hỏi.
Vũ nhục như vậy, Nguyên Bạch Lệ không đoán được, nam nhân cầm thật chặt ngọc hoàn, chỉ cần dùng chút lực nữa, chỉ cần chút nữa, hết thảy sẽ chấm dứt.
Hai mắt bắt đầu bị tầng tầng hơi nước bao phủ, trở nên mơ mơ hồ hồ, một gương mặt tuấn tú đập vào trong mắt Nguyên Bạch Lệ : khôi ngô mà ngây ngô, cặp mắt lãnh khốc lúc này lại tràn đầy dục vọng.
Nguyên Bạch Lệ buông ngọc hoàn trong tay, tùy ý *** thiêu đốt thân thể của mình, thanh âm áp chế từ hầu gian, lúc này đây cũng mặc kệ mà phát ra bốn phía như cây thuốcp hiện : “Ư…. A a…."
Hai chân giao triền cùng một chỗ, mà nơi tình sắc nhất ma sát vào, ánh mắt mê li hiện lên trên gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, lúc này đâu trở nên nhu hòa mị hoặc, trong nháy mắt, biến thành độc dược đáng sợ nhất thế gian.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương