Đế Hồn Lạc
Quyển 2 - Chương 3
Song ngạc cộng đầu liên đế tịnh, vạn hoa trà điềm ngụ ý thâm
—-
Trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc bọn họ đã đến một trại tử (làng có hàng rào bao bọc).
Thôn trại xây dựng dựa vào núi, hai sườn là thanh sơn hùng vĩ cao ngất bao quanh, cuối thôn là một phiến đồng ruộng, đang là ngày thu, ruộng đã sớm được thu gặt xong, những ruộng lúa rộng lớn đã được thu gặt sạch, còn lại chỉ là những đống rơm to lớn chất trên ruộng, gốc lúa chỉnh chỉnh tề tề xếp thẳng hàng, lưu lại non nửa thân vẫn còn chôn vùi trong đất, khô vàng mất đi sinh mệnh, giống như thi thể sau khi trảm thủ.
Dư Tĩnh cùng Diêu Quang đi vào thôn trại, nơi này xem ra Miêu dân chiếm đa số, cũng có một ít người Hán hỗn cư, có lẽ là bởi vì đây chỗ hẻo lánh, ít có người đến, hơn nữa Dư Tĩnh là thư sinh ngũ quan tuấn tú, nhã nhặn thanh lịch, bọn họ vừa thấy Dư Tĩnh hai người, liền có vẻ phi thường nhiệt tình, không cần y hỏi thăm, liền có người đi lên dẫn đường dẫn bọn họ đến nhà lão trại chủ trong thôn.
Thôn trại này mặc dù ở giữa thâm sơn, nhưng không nghèo túng, dọc theo đường đi chỉ thấy một loạt nhà sàn gỗ xếp chỉnh tề, hoặc là năm-bốn gian, hoặc là sáu-năm gian, chân trụ gỗ to lớn đỡ hết cả ngôi nhà, ngôi nhà đứng vững giữa không trung, cổ phác tự nhiên.
Thôn dân mặc khoan y đại tụ, thượng y hạ khố, đều là dùng vải xanh may thành, kiểu cách gọn gàng chỉnh tề, đặc biệt nữ tử, khăn trùm đầu hoặc là nhuộm màu rực rỡ hoặc là tuyết trắng có những đường thêu tinh xảo, ngân sức trên đầu lấp lánh, xinh đẹp phi thường.
Lão trại chủ trong thôn là một lão nhân Miêu tộc tóc trắng xoá, được năm tháng phong sương rửa tội nên mặt đầy nếp nhăn, bên cạnh có hai vị Miêu nữ xinh đẹp như hoa, một trái một phải ngồi bên cạnh chiếc ghế hắc mộc điêu khắc tinh xảo, bất động thanh sắc đánh giá hai vị khách lạ đến thăm.
Nhưng thật ra hai nữ tử Miêu tộc kia tương đối mạnh dạn, tròng mắt liếc qua liếc lại vẫn lưu luyến trên người Dư Tĩnh, thư sinh trước mắt này, mặt như quan ngọc, hào hoa phong nhã, đám nông phu thô tục bị mặt trời chói chang hun đến da đỏ lên sao có thể so bì?
Dư Tĩnh tiến lên chắp tay thi lễ: “Tại hạ Dư Tĩnh, hắn là Diêu Quang, thư đồng của ta. Đi ngang qua quý thôn, vừa lúc sắc trời đã tối, thật muốn mượn bảo địa của quý thôn độ túc một đêm. Nếu có chỗ quấy rầy, mong rằng thứ lỗi."
Lão nhân ha hả nở nụ cười, hàm râu dê ngắn ngủn nhếch lên nhếch lên, lão thật ra nghe hiểu được Hán ngữ, phát âm cũng không sai biệt lắm: “Đâu có, đâu có! Lão phu họ Ma danh Kim. Ở đây tuy là nơi sơn dã, nhưng trong thôn đều là người hiếu khách, Dư công tử không cần khách khí, cứ ở lại! Thanh Dao, ngươi cùng Nguyệt Li đi quét tước ngôi nhà cũ ở đầu sườn núi bên kia, cho khách nhân ở lại nơi đó qua đêm."
Một nữ tử bên cạnh lão giòn giã lên tiếng: “Ai! Đã biết!" Lấy tay kéo kéo một nữ tử khác, hai người không biết vì sao hi hi cười thành một đoàn.
Dư Tĩnh thật không ngờ được đối phương lại nhiệt tình như thế, liền vội vàng đứng dậy nói: “Không dám làm phiền hai vị cô nương."
Ma Kim nhìn về phía Dư Tĩnh, cười nói: “Dư công tử, sắc trời không còn sớm, nói vậy hai vị vẫn chưa dùng quá cơm chiều đi? Nếu không chê, không bằng ở lại chỗ ta ăn một bữa đi. Vừa lúc cho Thanh Dao cùng Nguyệt Li đi quét tước phòng ở, dù sao cũng đã nhiều ngày không người ở lại, cũng phải sát sát tro bụi quét quét mạng nhện."
Dư Tĩnh do dự một lát, chủ nhân đã có an bài, nếu cố gắng chối từ thì thật có chút không biết phân biệt, hơn nữa dọc theo đường đi chỉ có một mẫu bánh dằn bụng, trước đó Diêu Quang thật vất vả dưỡng ra một chút thịt mỡ đều đã bốc hơi hết. Nếu nhận được thịnh tình của người khác, khi rời đi để lại chút ngân lượng cũng được. Thế là cũng không tiếp tục chối từ, cười nói: “Hảo ý của trại chủ, Dư Tĩnh từ chối thì bất kính."
“Ha ha...... Không thể tưởng được bên trong người Hán cũng có người sảng khoái giống như Dư công tử đây, thật sự hiếm thấy!"
Đồ ăn cũng ngon miệng, ăn chính là gạo trắng vừa mới thu hoạch. Tuy rằng Diêu Quang bất cẩu ngôn tiếu vùi đầu ăn, bất quá Dư Tnh xã giao thích đáng, cuối cùng khách và chủ đều tẫn hoan.
Chờ chén bát được thu đi, vừa vặn hai nữ tử kia quay lại, nói phòng ở thu thập tốt lắm, thỉnh quý khách dời bước. Thế là Dư Tĩnh tạ ơn Ma Kim, liền cùng Diêu Quang đi theo hai nữ tử rời khỏi chỗ ở của trại chủ.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối sầm, hai cô nương Miêu gia xách đèn lồng đi phía trước dẫn đường, dáng người tha thước, bóng dáng lay động, mang theo tình điều dị tộc, thỉnh thoảng quay đầu lại, dung mạo diễm lệ trong ánh hào quang mơ hồ, thật sự là mê hoặc lòng người nói không nên lời.
Đáng tiếc vị thư sinh phía sau nhận được ưu ái không rảnh thưởng thức, đang cùng vị kia “tiểu thư đồng" của hắn phi thường thân mật tay nắm tay, khe khẽ nói nhỏ.
Xem ra đôi chủ tớ này cảm tình vô cùng tốt.
Nhưng mà không ai chú ý tới xương tay y “rắc rắc rắc" rung động, đau đến đổ mồ hôi, lại không dám bỏ ra, “thiếu gia" đáng thương cùng “tiểu thư đồng" nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi đừng sinh khí...... đây không phải chỉ là kế tạm thời sao? Cũng không thể theo chân bọn họ nói chúng ta một cái là thiên sư hàng yêu, một cái là thư sinh kèm theo đi?"
“Hừ."
“Tiểu thư đồng" hừ lạnh một tiếng, đối với lời y cầu tình tựa hồ không để trong mắt, bất quá vẫn thả lỏng tay một chút, “thiếu gia" lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Một lát sau, liền đi tới một vùng bằng phẳng giữa núi, hai mặt núi xanh cao ngất, hai bên cây rừng xanh um, ẩn trong đó có một gian ốc xá, hai nàng dẫn dắt đẩy cửa phòng ra, nhìn ra được trong phòng từng được tinh tế quét tước sạch sẽ, nhưng trường kỳ không người ở lại nên khó tránh khỏi một cỗ hương vị mốc meo âm u.
Bất quá cuối cùng cũng có mái ngói che đầu, so với đêm trú núi hoang hoặc là ở tại một ngôi miếu đổ nát có một dãy thi thể đứng thẳng thì tốt hơn nhiều.
Một nữ tử đi vào châm ánh nến, ánh lửa chiếu sáng lên bốn phía, gia cụ trong phòng chỉnh tề thỏa đáng, có hai gian khách phòng, còn có phòng bếp với những vật dụng cần thiết, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.
“Làm phiền hai vị cô nương dẫn đường."
Dư Tĩnh phóng hạ hành lễ, hướng hai người chắp tay cảm ơn.
Đối phương khúc khích nở nụ cười, Miêu nữ vừa nãy vào phòng đốt nến nói: “Công tử quá khách khí! Tiểu nữ tử tên là Thanh Dao, muội muội ta kêu Nguyệt Li, có thể vì công tử làm việc chính là phúc của tỷ muội chúng ta, sao dám tranh công?"
“Dư Tĩnh có tài đức gì, có thể được hai vị cô nương chiếu cố, có thể xem như là tu mấy kiếp."
“Hi hi......" Nữ tử tên Nguyệt Li nở nụ cười, “Công tử nói chuyện thật văn nhã, tỉa tót từng câu chữ!"
“Hai vị chê cười."
Thanh Dao kéo kéo Nguyệt Li: “Hiếm khi Dư công tử đến đây một chuyến, người Hán không phải thường nói về duyên phận sao? Muội muội, ngươi liền tặng công tử một hồ vạn hoa trà đi, để cho công tử nếm thử mùi vị, cũng vừa lúc giải giải mệt!"
Dư Tĩnh từ chối khéo nói: “Cô nương thật là hảo ý, tại hạ tâm lĩnh. Phía trước thu thập phòng ở cũng đã khiến nhị vị mệt mỏi rồi, vẫn là sớm về nhà nghỉ ngơi đi thôi!"
Nguyệt Li tựa hồ chưa từng bị cự tuyệt qua, lúc này lộ ra biểu tình muốn khóc, kiểm dung mềm mại lại điềm đạm đáng yêu.
Thanh Dao thấy thế, vội hỏi: “Công tử có điều không biết, làm khách ở Miêu gia ta, lấy vạn hoa trà đãi khách chính là tập tục. Trong thôn, tay nghề làm vạn hoa trà của muội muội là tốt nhất, thỉnh tiên sinh đừng nên cự tuyệt!"
Đối phương thịnh tình như thế, Dư Tĩnh thật sự không thể thoái thác: “Như thế...... Ách, cũng chỉ đánh phải làm phiền Nguyệt Li cô nương."
Nguyệt Li nghe vậy chuyển nước mắt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thỉnh tiên sinh chờ một lát, Nguyệt Li đi một lát sẽ trở lại ngay."
Nàng đi một trận rất nhanh liền trở về, trong tay là chiếc khay bạc, trên khay có hai cái chén, mùi thơm nồng đậm tỏa ra từ trong chén, cũng không giống như hương trà tầm thường, Dư Tĩnh không khỏi kỳ quái. Đợi Nguyệt Li đặt chén trà lên bàn, ánh nến chiếu rọi, thấy nước trong chén trong suốt, bên trong có bốn đóa sen dùng đông qua (quả bí đao) điêu khắc thành, chạm trổ tinh tế có thể nói là nhất tuyệt!
Thanh Dao thấy Dư Tĩnh lộ ra thần sắc thưởng thức, cũng khẽ cảm thấy vừa ý, nhưng tên tiểu thư đồng đứng bên cạnh vẫn mang điệu bộ chẳng thèm ngó tới, không khỏi khiến nàng có chút buồn bực, chính là ngại mặt mũi Dư Tĩnh nên không tiện phát tác. Nguyệt Li rót trà vào cái chén trước mặt Dư Tĩnh, ánh nến mờ nhạt hắt lên gương mặt ngượng ngùng: “Công tử thỉnh dùng trà đi!"
Dư Tĩnh tuy là ngồi xuống, rồi lại không quên gọi Diêu Quang: “Diêu Quang, ngươi cũng lại đây thử xem vạn hoa trà này như thế nào?"
Diêu Quang liếc mắt nhìn y, nếu hiện tại thân phận hắn là “tiểu thư đồng" tự nhiên không thể không nghe lời, chỉ phải im lặng ngồi vào bên cạnh y, đang muốn đưa tay cầm chén, chợt nghe Dư Tĩnh nói: “Di? Sao trong chén của ngươi chỉ có một đóa hoa sen?"
Nhiều một đóa ít một đóa, không phải cũng chỉ là một miếng đông qua thôi sao? Diêu Quang không để ý tới, đang muốn nâng lên uống cho xong chuyện, ai ngờ Dư Tĩnh lại một tay cầm lấy chén trà của hắn, đem bốn phiến hoa sen đều cho vào đấy, nhân tiện nhếch miệng cười, nói: “Ngày thường luôn nói ta khi dễ ngươi, lúc này cho ngươi thêm một đóa hoa sen được chưa!"
Diêu Quang lười cùng y vô nghĩa, mặc kệ ánh mắt hai nữ tử như muốn ngăn cản, ngẩng đầu, “ực ực" một hơi uống cạn, bốn đóa hoa sen điêu khắc tinh tế ở miệng đều ‘xực xực’ nhai nát vụn nuốt vào trong bụng.
“Có ngon không?"
Dư Tĩnh bên khẽ cười, bên nâng chén trà của mình tinh tế nhấm nháp, trà thanh như nước, có hương hoa quế, cùng vị ngọt thanh của mật đường, hơi đắng của vỏ bưởi, mặc dù không giống trà đậm ngọt hậu, lại có một phen phong vị độc đáo khác, thấm vào ruột gan, dư hương kéo dài không tiêu tan, Dư Tĩnh cũng nhịn không được khen: “Không tồ. Quả thật không tồi."
Cho dù y có tán thưởng, trên mặt Nguyệt Li lại không có nửa điểm vui sướng, về phần Thanh Dao, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đen một mảnh, thấy bọn họ uống cạn trà trong chén, cũng không nhiều lời nữa, lưu loát thu dọn đồ vật, liền rời khỏi phòng ở.
Lúc nãy còn nhiệt tình dào dạt, uống xong trà liền trở mặt.
Hương thơm trên người thiếu nữ còn chưa tan hết, Diêu Quang đứng dậy đẩy cửa ra, xua xua mùi ẩm mốc trong phòng, hừ lạnh nói: “Chẳng hiểu ra sao cả."
Lại thấy Dư Tĩnh cầm cái chén cười không nói, một bộ lão thần cao thâm.
“Gia khỏa nhà ngươi, cười đến âm hiểm như vậy làm gì?"
Dư Tĩnh đặt cái chén rỗng xuống bàn: “Vừa rồi ngươi có chú ý tới trong chén có bốn đóa hoa sen?"
“Không có." Tay nghề thế gian cho dù có tinh xảo như thế nào đi nữa, nhưng làm sao so được với thiên cung xảo đoạt.
Vị tinh quân lac phàm gian này, trước kia ở thiên cung ăn mặc sử dụng không gì không tốt không gì không khéo, mặc chính là thiên y vân thường mềm mại vô phùng, dùng chính là câu ti kim trản bàn bạc ngọc ngọc lưu ly bôi, vừa rồi đông qua điêu khắc thành hoa sen kia cũng chỉ là thủ công tinh xảo một chút, như thế nào lọt vào pháp nhãn tinh quân, một ngụm nguyên lành tự nhiên là không nhìn rõ ràng.
Dư Tĩnh giống như sớm đã đoán trước hắn sẽ như vậy, mỉm cười: “Kia cũng không phải là hoa sen bình thường, mà là lưỡng đối tịnh đế liên." Một thân sinh hai hoa, hoa nở có đài, đài nối liền hai hoa, tên cổ tịnh đế liên. Hai hoa cùng đài, vốn có ý dụ đồng tâm, đồng căn, đồng phúc, đồng sinh.
“Vạn hoa trà của Miêu gia cũng không thể tùy tiện uống. Miêu gia cô nương nếu vừa ý ai, chỉ cần dâng cho hắn một ly vạn hoa trà, trong chén trà có hai đóa tịnh đế thành đôi, ý này không nói cũng rõ ràng. Trong chén trà của ngươi vốn chỉ có ba đóa hoa, cũng có thể giải thích là một hoa một điểu." Diêu Quang đều không phải ngu dốt, lúc này hiểu được nguyên nhân trong đó, chắc là nữ tử tên Nguyệt Li kia coi trọng tên thư sinh văn nhược này, muốn lấy trà làm ngụ ý, không nghĩ thư sinh kia giả ngây giả dại, không uống chén vạn hoa trà chứa đựng tình ý kia, ngược lại đem trà cho hắn, kết quả phi thường rõ ràng, vị Miêu gia cô nương xinh đẹp như hoa kia dĩ nhiên là chướng mắt Diêu Quang chỉ là tiểu thiếu niên mặt rỗ xanh xao vàng vọt…
“Chẳng lẽ sẽ không có thể trực tiếp cự tuyệt sao? Vòng đến vòng đi, đau đầu muốn chết!"
“Tối nay tá túc nhà người ta, ngày mai còn phải làm phiền các nàng làm điểm tâm cho chúng ta. Nếu như nói thẳng, sáng mai đưa lên bàn có thể chỉ là nước trong cùng bánh lạnh."
“......"
—-
Trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc bọn họ đã đến một trại tử (làng có hàng rào bao bọc).
Thôn trại xây dựng dựa vào núi, hai sườn là thanh sơn hùng vĩ cao ngất bao quanh, cuối thôn là một phiến đồng ruộng, đang là ngày thu, ruộng đã sớm được thu gặt xong, những ruộng lúa rộng lớn đã được thu gặt sạch, còn lại chỉ là những đống rơm to lớn chất trên ruộng, gốc lúa chỉnh chỉnh tề tề xếp thẳng hàng, lưu lại non nửa thân vẫn còn chôn vùi trong đất, khô vàng mất đi sinh mệnh, giống như thi thể sau khi trảm thủ.
Dư Tĩnh cùng Diêu Quang đi vào thôn trại, nơi này xem ra Miêu dân chiếm đa số, cũng có một ít người Hán hỗn cư, có lẽ là bởi vì đây chỗ hẻo lánh, ít có người đến, hơn nữa Dư Tĩnh là thư sinh ngũ quan tuấn tú, nhã nhặn thanh lịch, bọn họ vừa thấy Dư Tĩnh hai người, liền có vẻ phi thường nhiệt tình, không cần y hỏi thăm, liền có người đi lên dẫn đường dẫn bọn họ đến nhà lão trại chủ trong thôn.
Thôn trại này mặc dù ở giữa thâm sơn, nhưng không nghèo túng, dọc theo đường đi chỉ thấy một loạt nhà sàn gỗ xếp chỉnh tề, hoặc là năm-bốn gian, hoặc là sáu-năm gian, chân trụ gỗ to lớn đỡ hết cả ngôi nhà, ngôi nhà đứng vững giữa không trung, cổ phác tự nhiên.
Thôn dân mặc khoan y đại tụ, thượng y hạ khố, đều là dùng vải xanh may thành, kiểu cách gọn gàng chỉnh tề, đặc biệt nữ tử, khăn trùm đầu hoặc là nhuộm màu rực rỡ hoặc là tuyết trắng có những đường thêu tinh xảo, ngân sức trên đầu lấp lánh, xinh đẹp phi thường.
Lão trại chủ trong thôn là một lão nhân Miêu tộc tóc trắng xoá, được năm tháng phong sương rửa tội nên mặt đầy nếp nhăn, bên cạnh có hai vị Miêu nữ xinh đẹp như hoa, một trái một phải ngồi bên cạnh chiếc ghế hắc mộc điêu khắc tinh xảo, bất động thanh sắc đánh giá hai vị khách lạ đến thăm.
Nhưng thật ra hai nữ tử Miêu tộc kia tương đối mạnh dạn, tròng mắt liếc qua liếc lại vẫn lưu luyến trên người Dư Tĩnh, thư sinh trước mắt này, mặt như quan ngọc, hào hoa phong nhã, đám nông phu thô tục bị mặt trời chói chang hun đến da đỏ lên sao có thể so bì?
Dư Tĩnh tiến lên chắp tay thi lễ: “Tại hạ Dư Tĩnh, hắn là Diêu Quang, thư đồng của ta. Đi ngang qua quý thôn, vừa lúc sắc trời đã tối, thật muốn mượn bảo địa của quý thôn độ túc một đêm. Nếu có chỗ quấy rầy, mong rằng thứ lỗi."
Lão nhân ha hả nở nụ cười, hàm râu dê ngắn ngủn nhếch lên nhếch lên, lão thật ra nghe hiểu được Hán ngữ, phát âm cũng không sai biệt lắm: “Đâu có, đâu có! Lão phu họ Ma danh Kim. Ở đây tuy là nơi sơn dã, nhưng trong thôn đều là người hiếu khách, Dư công tử không cần khách khí, cứ ở lại! Thanh Dao, ngươi cùng Nguyệt Li đi quét tước ngôi nhà cũ ở đầu sườn núi bên kia, cho khách nhân ở lại nơi đó qua đêm."
Một nữ tử bên cạnh lão giòn giã lên tiếng: “Ai! Đã biết!" Lấy tay kéo kéo một nữ tử khác, hai người không biết vì sao hi hi cười thành một đoàn.
Dư Tĩnh thật không ngờ được đối phương lại nhiệt tình như thế, liền vội vàng đứng dậy nói: “Không dám làm phiền hai vị cô nương."
Ma Kim nhìn về phía Dư Tĩnh, cười nói: “Dư công tử, sắc trời không còn sớm, nói vậy hai vị vẫn chưa dùng quá cơm chiều đi? Nếu không chê, không bằng ở lại chỗ ta ăn một bữa đi. Vừa lúc cho Thanh Dao cùng Nguyệt Li đi quét tước phòng ở, dù sao cũng đã nhiều ngày không người ở lại, cũng phải sát sát tro bụi quét quét mạng nhện."
Dư Tĩnh do dự một lát, chủ nhân đã có an bài, nếu cố gắng chối từ thì thật có chút không biết phân biệt, hơn nữa dọc theo đường đi chỉ có một mẫu bánh dằn bụng, trước đó Diêu Quang thật vất vả dưỡng ra một chút thịt mỡ đều đã bốc hơi hết. Nếu nhận được thịnh tình của người khác, khi rời đi để lại chút ngân lượng cũng được. Thế là cũng không tiếp tục chối từ, cười nói: “Hảo ý của trại chủ, Dư Tĩnh từ chối thì bất kính."
“Ha ha...... Không thể tưởng được bên trong người Hán cũng có người sảng khoái giống như Dư công tử đây, thật sự hiếm thấy!"
Đồ ăn cũng ngon miệng, ăn chính là gạo trắng vừa mới thu hoạch. Tuy rằng Diêu Quang bất cẩu ngôn tiếu vùi đầu ăn, bất quá Dư Tnh xã giao thích đáng, cuối cùng khách và chủ đều tẫn hoan.
Chờ chén bát được thu đi, vừa vặn hai nữ tử kia quay lại, nói phòng ở thu thập tốt lắm, thỉnh quý khách dời bước. Thế là Dư Tĩnh tạ ơn Ma Kim, liền cùng Diêu Quang đi theo hai nữ tử rời khỏi chỗ ở của trại chủ.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối sầm, hai cô nương Miêu gia xách đèn lồng đi phía trước dẫn đường, dáng người tha thước, bóng dáng lay động, mang theo tình điều dị tộc, thỉnh thoảng quay đầu lại, dung mạo diễm lệ trong ánh hào quang mơ hồ, thật sự là mê hoặc lòng người nói không nên lời.
Đáng tiếc vị thư sinh phía sau nhận được ưu ái không rảnh thưởng thức, đang cùng vị kia “tiểu thư đồng" của hắn phi thường thân mật tay nắm tay, khe khẽ nói nhỏ.
Xem ra đôi chủ tớ này cảm tình vô cùng tốt.
Nhưng mà không ai chú ý tới xương tay y “rắc rắc rắc" rung động, đau đến đổ mồ hôi, lại không dám bỏ ra, “thiếu gia" đáng thương cùng “tiểu thư đồng" nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi đừng sinh khí...... đây không phải chỉ là kế tạm thời sao? Cũng không thể theo chân bọn họ nói chúng ta một cái là thiên sư hàng yêu, một cái là thư sinh kèm theo đi?"
“Hừ."
“Tiểu thư đồng" hừ lạnh một tiếng, đối với lời y cầu tình tựa hồ không để trong mắt, bất quá vẫn thả lỏng tay một chút, “thiếu gia" lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Một lát sau, liền đi tới một vùng bằng phẳng giữa núi, hai mặt núi xanh cao ngất, hai bên cây rừng xanh um, ẩn trong đó có một gian ốc xá, hai nàng dẫn dắt đẩy cửa phòng ra, nhìn ra được trong phòng từng được tinh tế quét tước sạch sẽ, nhưng trường kỳ không người ở lại nên khó tránh khỏi một cỗ hương vị mốc meo âm u.
Bất quá cuối cùng cũng có mái ngói che đầu, so với đêm trú núi hoang hoặc là ở tại một ngôi miếu đổ nát có một dãy thi thể đứng thẳng thì tốt hơn nhiều.
Một nữ tử đi vào châm ánh nến, ánh lửa chiếu sáng lên bốn phía, gia cụ trong phòng chỉnh tề thỏa đáng, có hai gian khách phòng, còn có phòng bếp với những vật dụng cần thiết, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.
“Làm phiền hai vị cô nương dẫn đường."
Dư Tĩnh phóng hạ hành lễ, hướng hai người chắp tay cảm ơn.
Đối phương khúc khích nở nụ cười, Miêu nữ vừa nãy vào phòng đốt nến nói: “Công tử quá khách khí! Tiểu nữ tử tên là Thanh Dao, muội muội ta kêu Nguyệt Li, có thể vì công tử làm việc chính là phúc của tỷ muội chúng ta, sao dám tranh công?"
“Dư Tĩnh có tài đức gì, có thể được hai vị cô nương chiếu cố, có thể xem như là tu mấy kiếp."
“Hi hi......" Nữ tử tên Nguyệt Li nở nụ cười, “Công tử nói chuyện thật văn nhã, tỉa tót từng câu chữ!"
“Hai vị chê cười."
Thanh Dao kéo kéo Nguyệt Li: “Hiếm khi Dư công tử đến đây một chuyến, người Hán không phải thường nói về duyên phận sao? Muội muội, ngươi liền tặng công tử một hồ vạn hoa trà đi, để cho công tử nếm thử mùi vị, cũng vừa lúc giải giải mệt!"
Dư Tĩnh từ chối khéo nói: “Cô nương thật là hảo ý, tại hạ tâm lĩnh. Phía trước thu thập phòng ở cũng đã khiến nhị vị mệt mỏi rồi, vẫn là sớm về nhà nghỉ ngơi đi thôi!"
Nguyệt Li tựa hồ chưa từng bị cự tuyệt qua, lúc này lộ ra biểu tình muốn khóc, kiểm dung mềm mại lại điềm đạm đáng yêu.
Thanh Dao thấy thế, vội hỏi: “Công tử có điều không biết, làm khách ở Miêu gia ta, lấy vạn hoa trà đãi khách chính là tập tục. Trong thôn, tay nghề làm vạn hoa trà của muội muội là tốt nhất, thỉnh tiên sinh đừng nên cự tuyệt!"
Đối phương thịnh tình như thế, Dư Tĩnh thật sự không thể thoái thác: “Như thế...... Ách, cũng chỉ đánh phải làm phiền Nguyệt Li cô nương."
Nguyệt Li nghe vậy chuyển nước mắt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thỉnh tiên sinh chờ một lát, Nguyệt Li đi một lát sẽ trở lại ngay."
Nàng đi một trận rất nhanh liền trở về, trong tay là chiếc khay bạc, trên khay có hai cái chén, mùi thơm nồng đậm tỏa ra từ trong chén, cũng không giống như hương trà tầm thường, Dư Tĩnh không khỏi kỳ quái. Đợi Nguyệt Li đặt chén trà lên bàn, ánh nến chiếu rọi, thấy nước trong chén trong suốt, bên trong có bốn đóa sen dùng đông qua (quả bí đao) điêu khắc thành, chạm trổ tinh tế có thể nói là nhất tuyệt!
Thanh Dao thấy Dư Tĩnh lộ ra thần sắc thưởng thức, cũng khẽ cảm thấy vừa ý, nhưng tên tiểu thư đồng đứng bên cạnh vẫn mang điệu bộ chẳng thèm ngó tới, không khỏi khiến nàng có chút buồn bực, chính là ngại mặt mũi Dư Tĩnh nên không tiện phát tác. Nguyệt Li rót trà vào cái chén trước mặt Dư Tĩnh, ánh nến mờ nhạt hắt lên gương mặt ngượng ngùng: “Công tử thỉnh dùng trà đi!"
Dư Tĩnh tuy là ngồi xuống, rồi lại không quên gọi Diêu Quang: “Diêu Quang, ngươi cũng lại đây thử xem vạn hoa trà này như thế nào?"
Diêu Quang liếc mắt nhìn y, nếu hiện tại thân phận hắn là “tiểu thư đồng" tự nhiên không thể không nghe lời, chỉ phải im lặng ngồi vào bên cạnh y, đang muốn đưa tay cầm chén, chợt nghe Dư Tĩnh nói: “Di? Sao trong chén của ngươi chỉ có một đóa hoa sen?"
Nhiều một đóa ít một đóa, không phải cũng chỉ là một miếng đông qua thôi sao? Diêu Quang không để ý tới, đang muốn nâng lên uống cho xong chuyện, ai ngờ Dư Tĩnh lại một tay cầm lấy chén trà của hắn, đem bốn phiến hoa sen đều cho vào đấy, nhân tiện nhếch miệng cười, nói: “Ngày thường luôn nói ta khi dễ ngươi, lúc này cho ngươi thêm một đóa hoa sen được chưa!"
Diêu Quang lười cùng y vô nghĩa, mặc kệ ánh mắt hai nữ tử như muốn ngăn cản, ngẩng đầu, “ực ực" một hơi uống cạn, bốn đóa hoa sen điêu khắc tinh tế ở miệng đều ‘xực xực’ nhai nát vụn nuốt vào trong bụng.
“Có ngon không?"
Dư Tĩnh bên khẽ cười, bên nâng chén trà của mình tinh tế nhấm nháp, trà thanh như nước, có hương hoa quế, cùng vị ngọt thanh của mật đường, hơi đắng của vỏ bưởi, mặc dù không giống trà đậm ngọt hậu, lại có một phen phong vị độc đáo khác, thấm vào ruột gan, dư hương kéo dài không tiêu tan, Dư Tĩnh cũng nhịn không được khen: “Không tồ. Quả thật không tồi."
Cho dù y có tán thưởng, trên mặt Nguyệt Li lại không có nửa điểm vui sướng, về phần Thanh Dao, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đen một mảnh, thấy bọn họ uống cạn trà trong chén, cũng không nhiều lời nữa, lưu loát thu dọn đồ vật, liền rời khỏi phòng ở.
Lúc nãy còn nhiệt tình dào dạt, uống xong trà liền trở mặt.
Hương thơm trên người thiếu nữ còn chưa tan hết, Diêu Quang đứng dậy đẩy cửa ra, xua xua mùi ẩm mốc trong phòng, hừ lạnh nói: “Chẳng hiểu ra sao cả."
Lại thấy Dư Tĩnh cầm cái chén cười không nói, một bộ lão thần cao thâm.
“Gia khỏa nhà ngươi, cười đến âm hiểm như vậy làm gì?"
Dư Tĩnh đặt cái chén rỗng xuống bàn: “Vừa rồi ngươi có chú ý tới trong chén có bốn đóa hoa sen?"
“Không có." Tay nghề thế gian cho dù có tinh xảo như thế nào đi nữa, nhưng làm sao so được với thiên cung xảo đoạt.
Vị tinh quân lac phàm gian này, trước kia ở thiên cung ăn mặc sử dụng không gì không tốt không gì không khéo, mặc chính là thiên y vân thường mềm mại vô phùng, dùng chính là câu ti kim trản bàn bạc ngọc ngọc lưu ly bôi, vừa rồi đông qua điêu khắc thành hoa sen kia cũng chỉ là thủ công tinh xảo một chút, như thế nào lọt vào pháp nhãn tinh quân, một ngụm nguyên lành tự nhiên là không nhìn rõ ràng.
Dư Tĩnh giống như sớm đã đoán trước hắn sẽ như vậy, mỉm cười: “Kia cũng không phải là hoa sen bình thường, mà là lưỡng đối tịnh đế liên." Một thân sinh hai hoa, hoa nở có đài, đài nối liền hai hoa, tên cổ tịnh đế liên. Hai hoa cùng đài, vốn có ý dụ đồng tâm, đồng căn, đồng phúc, đồng sinh.
“Vạn hoa trà của Miêu gia cũng không thể tùy tiện uống. Miêu gia cô nương nếu vừa ý ai, chỉ cần dâng cho hắn một ly vạn hoa trà, trong chén trà có hai đóa tịnh đế thành đôi, ý này không nói cũng rõ ràng. Trong chén trà của ngươi vốn chỉ có ba đóa hoa, cũng có thể giải thích là một hoa một điểu." Diêu Quang đều không phải ngu dốt, lúc này hiểu được nguyên nhân trong đó, chắc là nữ tử tên Nguyệt Li kia coi trọng tên thư sinh văn nhược này, muốn lấy trà làm ngụ ý, không nghĩ thư sinh kia giả ngây giả dại, không uống chén vạn hoa trà chứa đựng tình ý kia, ngược lại đem trà cho hắn, kết quả phi thường rõ ràng, vị Miêu gia cô nương xinh đẹp như hoa kia dĩ nhiên là chướng mắt Diêu Quang chỉ là tiểu thiếu niên mặt rỗ xanh xao vàng vọt…
“Chẳng lẽ sẽ không có thể trực tiếp cự tuyệt sao? Vòng đến vòng đi, đau đầu muốn chết!"
“Tối nay tá túc nhà người ta, ngày mai còn phải làm phiền các nàng làm điểm tâm cho chúng ta. Nếu như nói thẳng, sáng mai đưa lên bàn có thể chỉ là nước trong cùng bánh lạnh."
“......"
Tác giả :
Live