Để Hôn Em Lần Nữa
Chương 52
- Oh my God! – Cô ôm đầu.
- Được rồi, không đùa nữa. Tóm lại, em là lesbian?
Đến đây thì Quỳnh đành phải đứng bật dậy gọi tính tiền. Dù sao thì Đức cũng chỉ giỏi pha trò giải khuây, và hàng hoa quả dầm không phải địa điểm lý tưởng để bất cứ ai bày trò hỏi đáp kiểu Thanh Tâm Tầm Thư. Không rõ có phải vì đứng dậy đột ngột hay không, một bên đầu gối của cô chợt đau nhói lên. Cô cố bước đi nhưng không thể, đành vịn tay vào tường, đứng lặng.
- Sao thế Quỳnh? – Đức đã ra đến vỉa hè, không thấy cô theo kịp nên quay lại hỏi.
- Em không sao.
- Không sao gì mà lại đứng như có sao. Hoa mắt, đúng không? Hay chóng mặt?
- Không ạ, chắc em ngồi lâu nên tê chân.
- Tê chân á? Ngồi ghế chứ có ngồi xổm đâu mà bị nhỉ?
- Chân em nó mong manh – Quỳnh cố nặn ra một câu nói đùa, cô xua tay – Anh cứ về trước đi, em đứng đây một lát rồi về sau.
- Làm người ai làm thế!
Không nói gì thêm, Đức đỡ lấy tay Quỳnh, nửa dìu nửa dắt cô ra chỗ để xe cách đó một quãng. Quỳnh đi tập tễnh, bỗng nhiên nhớ đến thái độ khó hiểu của Đăng khi thuật lại những lời đồn đoán về chuyện Đức coi cô là đối tượng mới nhất. Lúc đó cô hơi bối rối nên không để ý, hình như Đăng tức giận…
- Này, hay em để anh cõng cho nhanh? – Thấy Quỳnh khựng lại ngẩn người, Đức vội vã đề nghị rồi cúi khom xuống, chìa lưng về phía cô, nhiệt tình mời chào – Lên đi!
Quỳnh bừng tỉnh, lắc đầu, cái lắc đầu quá nhẹ để có thể trục xuất một người ra khỏi tâm trí và quá mạnh đối với lời đề nghị xuất phát từ sự lo lắng vô tư của một người khác.
- Đừng ngượng, anh hứa không bình luận gì về cân nặng của em đâu. – Không nghe được tiếng trả lời, Đức ngoái đầu lại phía sau, cười cười, vẫy tay – Lên đi!
- Còn có một đoạn, em chỉ cần vịn thôi ạ.
Đức thấy Quỳnh không cười, lại nói bằng giọng quá nghiêm túc và thành khẩn, nên cũng không nài thêm, chỉ đứng thẳng dậy đi kèm bên cô. Hai người chậm chạp diễu qua hàng chục cặp mắt nhàn rỗi tò mò của những khách ăn hoa quả dầm đang ngồi tràn hai bên vỉa hè. Quỳnh hơi cúi đầu, nén tiếng thở dài. Giữa Đức và cô chẳng có phản ứng hoá học, tia lửa điện hay cái gì đại loại thế. Cái cách anh nâng khuỷu tay cô lúc này cũng thận trọng và thoải mái như bất cứ người qua đường tốt bụng nào giúp đỡ một đứa bé vấp chân hay một bà cụ già yếu. Ở cạnh Đức, nói chuyện với anh, chạm vào người anh, cô chỉ thấy một cảm giác dễ chịu thư thái, không có lấy nửa giây mất tự nhiên chứ đừng nói là rung động, xao xuyến. Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, ai sẽ tin được điều này?
Dĩ nhiên, trên đời hẳn vẫn còn ai đó tin rằng một cô gái, dù đi sát, vịn tay và gần như ngả vào ngực một chàng trai, nhưng lại không phát sinh chút hiện tượng tâm lý thú vị nào với anh ta. Chỉ có điều, người đó chắc chắn không phải tên là Lê Hải Đăng. Người (bị Trần Thu Trang dụ dỗ ép buộc) mang cái tên sáng trưng ấy đang đứng ở một ngõ cụt tối om gần bãi để xe tự phát đầu phố. Anh tựa lưng vào bức tường chi chít vết sơn quảng cáo khoan cắt bê tông, nhìn hút theo bóng hai chiếc xe vừa rời đi và thấy mình đúng là điên!
- Được rồi, không đùa nữa. Tóm lại, em là lesbian?
Đến đây thì Quỳnh đành phải đứng bật dậy gọi tính tiền. Dù sao thì Đức cũng chỉ giỏi pha trò giải khuây, và hàng hoa quả dầm không phải địa điểm lý tưởng để bất cứ ai bày trò hỏi đáp kiểu Thanh Tâm Tầm Thư. Không rõ có phải vì đứng dậy đột ngột hay không, một bên đầu gối của cô chợt đau nhói lên. Cô cố bước đi nhưng không thể, đành vịn tay vào tường, đứng lặng.
- Sao thế Quỳnh? – Đức đã ra đến vỉa hè, không thấy cô theo kịp nên quay lại hỏi.
- Em không sao.
- Không sao gì mà lại đứng như có sao. Hoa mắt, đúng không? Hay chóng mặt?
- Không ạ, chắc em ngồi lâu nên tê chân.
- Tê chân á? Ngồi ghế chứ có ngồi xổm đâu mà bị nhỉ?
- Chân em nó mong manh – Quỳnh cố nặn ra một câu nói đùa, cô xua tay – Anh cứ về trước đi, em đứng đây một lát rồi về sau.
- Làm người ai làm thế!
Không nói gì thêm, Đức đỡ lấy tay Quỳnh, nửa dìu nửa dắt cô ra chỗ để xe cách đó một quãng. Quỳnh đi tập tễnh, bỗng nhiên nhớ đến thái độ khó hiểu của Đăng khi thuật lại những lời đồn đoán về chuyện Đức coi cô là đối tượng mới nhất. Lúc đó cô hơi bối rối nên không để ý, hình như Đăng tức giận…
- Này, hay em để anh cõng cho nhanh? – Thấy Quỳnh khựng lại ngẩn người, Đức vội vã đề nghị rồi cúi khom xuống, chìa lưng về phía cô, nhiệt tình mời chào – Lên đi!
Quỳnh bừng tỉnh, lắc đầu, cái lắc đầu quá nhẹ để có thể trục xuất một người ra khỏi tâm trí và quá mạnh đối với lời đề nghị xuất phát từ sự lo lắng vô tư của một người khác.
- Đừng ngượng, anh hứa không bình luận gì về cân nặng của em đâu. – Không nghe được tiếng trả lời, Đức ngoái đầu lại phía sau, cười cười, vẫy tay – Lên đi!
- Còn có một đoạn, em chỉ cần vịn thôi ạ.
Đức thấy Quỳnh không cười, lại nói bằng giọng quá nghiêm túc và thành khẩn, nên cũng không nài thêm, chỉ đứng thẳng dậy đi kèm bên cô. Hai người chậm chạp diễu qua hàng chục cặp mắt nhàn rỗi tò mò của những khách ăn hoa quả dầm đang ngồi tràn hai bên vỉa hè. Quỳnh hơi cúi đầu, nén tiếng thở dài. Giữa Đức và cô chẳng có phản ứng hoá học, tia lửa điện hay cái gì đại loại thế. Cái cách anh nâng khuỷu tay cô lúc này cũng thận trọng và thoải mái như bất cứ người qua đường tốt bụng nào giúp đỡ một đứa bé vấp chân hay một bà cụ già yếu. Ở cạnh Đức, nói chuyện với anh, chạm vào người anh, cô chỉ thấy một cảm giác dễ chịu thư thái, không có lấy nửa giây mất tự nhiên chứ đừng nói là rung động, xao xuyến. Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, ai sẽ tin được điều này?
Dĩ nhiên, trên đời hẳn vẫn còn ai đó tin rằng một cô gái, dù đi sát, vịn tay và gần như ngả vào ngực một chàng trai, nhưng lại không phát sinh chút hiện tượng tâm lý thú vị nào với anh ta. Chỉ có điều, người đó chắc chắn không phải tên là Lê Hải Đăng. Người (bị Trần Thu Trang dụ dỗ ép buộc) mang cái tên sáng trưng ấy đang đứng ở một ngõ cụt tối om gần bãi để xe tự phát đầu phố. Anh tựa lưng vào bức tường chi chít vết sơn quảng cáo khoan cắt bê tông, nhìn hút theo bóng hai chiếc xe vừa rời đi và thấy mình đúng là điên!
Tác giả :
Trần Trang