Đế Hậu
Chương 10: Trong lòng ai có quỷ (Tu)
Mười vũ nữ, những người có liên quan đều bị đưa đi Tư Giáo Sở, đây là nơi chuyên giam giữ thẩm vấn cung nhân, nếu chỉ muốn khảo vấn tìm một ít đồ, thủ đoạn ở nơi này cũng không ít hơn so với Hình bộ(*).
(*) Hình bộ: tên gọi của một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia, có thể coi là tương đương với bộ Tư pháp ngày nay
Chử Chỉ Linh ra khỏi Ca Vũ Lâu, trở lại Phượng Dương Cung thì đã khuya, trên đường yên tĩnh, chỉ nghe được rõ tiếng bước chân của mình.
Ngọc Nhân đi đến, trong tay cầm một cái mâm, trên mâm có hai viên hạt châu, tìm được ở gần đài trong Ngự Hoa Viên.
Chử Chỉ Linh thay một bộ trang phục khác ngồi xuống, đoan trang duỗi tay cầm lấy, hạt châu được trình lên tròn tròn, sờ vào thấy mượt mà, thoạt nhìn trông rất rắn chắc, lại rất nhẹ.
Thả tay ném hạt châu xuống mặt đất, tiếng vang không quá lớn, hạt châu nảy lên một chút rồi lăn tới bên cạnh cửa, đập vào ngạch cửa thì dừng lại.
Cung nữ bên cạnh đang muốn đi tới nhặt lên, thì một bóng dáng màu đen bao phủ trên hạt châu, Chử Chỉ Linh ngẩng đầu, nhận ra người tiến vào chính là Hoàng thượng, đứng dậy hành lễ, "Hoàng thượng ngài đã tới."
Thư Quý Thanh nhìn hạt châu lăn bên chân, nhấc chân dẫm lên, vừa động nhẹ, chân liền bắt đầu bị trượt theo hạt châu, nhấc chân ra, hạt châu lại từ từ lăn hai vòng, đến khi dựa vào cái bàn bên cạnh mới bất động.
Phụng dưỡng thái giám nhặt hạt châu lên rồi rửa sạch sau đó mới mang tới, Thư Quý Thanh ngồi xuống bên cạnh Chử Chỉ Linh, "Điều tra thế nào rồi?"
"Đã đi Ca Vũ Lâu, ngày mai Tư Giáo Sở hẳn là sẽ có chút tin tức." Chử Chỉ Linh vừa mới nhìn Hoàng thượng dẫm lên hạt châu, vẫn dưới tình huống đang đứng vững vàng, hạt châu này được mài giũa bóng loáng không giống những hạt khác.
Đang nói, Hạ ma ma dẫn cung nữ tiến vào, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, biết được Hoàng thượng tới, trước khi Hạ ma ma tiến vào đã có chuẩn bị, mở hộp lấy ra vò cùng hai bộ chén đĩa, đưa cháo đến trước mặt Hoàng thượng và Chử Chỉ Linh.
"Không biết Hoàng thượng đến, chỉ chuẩn bị một chút cháo loãng." Đã qua canh giờ đi ngủ, Chử Chỉ Linh vốn tưởng rằng hắn sẽ không tới đây.
"Không sao, trẫm không đói bụng." Thư Quý Thanh cầm lấy cái thìa múc một muỗng, hương vị cháo loãng thơm nồng, bên trong bỏ thêm chút hành đã được thái nhỏ, cùng với chút gà xé, múc lên còn có nấm được cắt hạt lựu, một chén nhỏ như thế, thập phần tinh xảo, đây là thói quen ăn uống thường ngày của nàng.
Thư Quý Thanh nếm một ngụm, buông thìa nhìn cái miệng nhỏ đang ăn cháo loãng của Chử Chỉ Linh ngồi đối diện, ánh mắt sủng nịch, hình ảnh đơn giản như vậy, Thư Quý Thanh lại cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Chử Chỉ Linh bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, khoé miệng Thư Quý Thanh khẽ nhếch, lơ đãng cười...
Đêm đã khuya, rửa mặt rồi đi vào giấc ngủ.
Chử Chỉ Linh nằm xuống trước, nghiêng người dựa vào bên trong, đến khi Thư Quý Thanh nằm xuống, ánh đèn trong phòng tối sầm lại, một thân hình vây xung quanh đang tới gần, nhiệt ý kia chiễm hữu khắp gương mặt nàng.
Một lúc sau hai người từ hai chăn một giường biến thành một chăn một giường, nhưng cũng không viên phòng.
Hai người tuy rằng ai cũng chưa nói gì, nhưng Chử Chỉ Linh để ý bản thân dùng khuôn mặt như vậy để nghênh đón(*), Thư Quý Thanh lại giống như không để ý tới khuôn mặt nàng.
(*) Tại vì khuôn mặt Chử Chỉ Linh hiện tại là mặt Thi Mạt Doanh
Trong bóng đêm nghe được tiếng thở dài, Thư Quý Thanh biết rất rõ nàng để ý cái gì, chỉ duỗi tay vây quanh nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực mình.
Thân mình Chử Chỉ Linh hơi cứng lại một chút, một tay Thư Quý Thanh cầm đôi tay nàng đặt trước ngực, thấp giọng nói, "Đêm qua nghe được nàng gặp ác mộng."
"Mơ thấy cái gì cũng không quan trọng, xoay người một cái, là có thể nhìn thấy trẫm." Thư Quý Thanh dựa vào người nàng an ủi.
Chử Chỉ Linh hít một hơi, "Quý Thanh, ta mơ thấy Tư Viễn." Nàng không chỉ một lần mơ thấy đệ đệ, ở nơi hoang vu như Liêu Bắc, nàng tưởng tượng không ra đệ ấy phải chịu khổ như thế nào, nó mới mười ba tuổi.
"Trẫm đã phái người đi Liêu Bắc tìm đệ ấy, sau khi tìm được trước tiên sẽ an trí xuống dưới."
Chử Chỉ Linh xoay người lại, ngửa đầu nhìn hắn, Thư Quý Thanh dựa vào đó ôm chặt thêm một chút, thân hình mềm mại ở trong lồng ngực hắn, từng lúc khiêu chiến khả năng khắc chế của hắn.
"Đừng cử động." Giọng Thư Quý Thanh khàn khàn nói, cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên má nàng, Chử Chỉ Linh giật mình, hai tròng mắt hiện sự luống cuống.
Giây tiếp theo, hắn cúi đầu bắt lấy môi nàng làm tù binh.
Trước đây, hành động thân mật nhất giữa bọn họ, cùng lắm chỉ là ôm thôi.
Trong lòng run rẩy, thân thể Chử Chỉ Linh run lên, theo bản năng muốn ngửa ra sau, vừa hơi mở miệng, lại bị hắn nhanh hơn một bước cạy hàm răng.
"A." Chử Chỉ Linh thấp giọng nỉ non một tiếng, bờ môi tê dại, thân mình tự nhiên nghênh đón, hai người dựa vào nhau cùng chạm đến trái tim.
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch
Nàng nghe được tiếng tim hắn đập nhanh.
Không biết sau bao lâu hắn mới buông lỏng nàng ra, lưu luyến không rời.
Thư Quý Thanh nhìn hai mắt nàng chứa đầy mờ mịt, môi hơi sưng, thở dài một hơi, ôm lấy nàng đặt nàng trong lồng ngực của mình, cười nói, "Ngủ đi."...
Sáng sớm hôm sau Hoàng thượng lâm triều, Chử Chỉ Linh cũng dậy sớm, khi đứng dậy trang điểm thì nhìn thấy gò má ửng đỏ của mình trong gương đồng, vô cớ lại đỏ thêm một chút.
Sau khi trang điểm phi tần đã đến Tư Giáo Sở một chuyến.
Trải qua một đêm thẩm vấn, mười vũ nữ kia bị giam giữ trong đó đều rất tiều tụy, bề ngoài nhìn không ra Tư Giáo Sở vận dụng tư hình gì, nhưng dù dùng biện pháp gì thẩm vấn, nhìn bộ dáng các nàng kinh hoảng thất thố thì biết là không chịu nổi.
Chử Chỉ Linh ngồi xuống, mang theo người đi tới, tra một đêm, tra ra được hai phạm nhân, trong đó một người đã ném hạt châu, người còn lại còn chưa kịp ném hạt châu, người này đã ngã.
Mà một người ném này, một người muốn lại ném chưa ném, không phải thông đồng một mạch làm chuyện này, hai bên đều không biết người kia cũng muốn làm chuyện này, khiến cho các nàng chỉ ra và xác nhận lẫn nhau, cũng không rõ ràng.
Cái này thuộc về tranh đấu bên trong Ca Vũ Lâu, một lần lên đài biểu diễn, cũng phân ra vai chính vai phụ, vai chính nhảy chủ yếu, ở phía trước, ở giữa, bày tư thế thì được người khác nâng lên, tóm lại là đễ thấy nhất, đến cả y phục cũng khác những người khác.
Cho nên mỗi một người lên đài đều muốn nhảy vai chính, có thể hấp dẫn nhiều người khác chú ý, ý nghĩa lớn hơn nữa là có cơ hội thoát ly thân phận vũ nữ này, vận khí tốt, nói không chừng được Hoàng thượng nhìn trúng, đây là chuyện tốt trong một đêm bay lên đầu cành.
Cho nên mỗi người lên đài đều muốn nhảy vai chính, tự nhiên sẽ có tranh đấu, vũ nữ bị ngã chính là người nhảy vai chính, mà người ném trước, là vì đố kỵ nàng ta nhảy vai chính, muốn hại nàng ta xấu mặt, làm nàng ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, trong tương lai không còn cơ hội nhảy vai chính.
Một người khác không kịp xuống tay, thì manh mối sau lưng có ý tứ hơn nhiều.
Sắc mặt vũ nữ này tái nhợt quỳ gối ở đó, giải thích là có người đố kỵ, hận người nhảy vai chính, có ân oán liên quan tới người chết với vũ nữ nhảy vai chính này, muốn cho nàng ta xấu mặt, vậy nên đưa bạc và hạt châu cho vũ nữ ném hạt châu, vũ nữ này trực tiếp tìm cơ hội lúc nhảy ném xuống, làm cho vũ nữ nhảy vai chính dẫm lên té ngã là được.
Mà sở dĩ nàng ta chậm chạp không hạ thủ, còn để một người khác giành làm chuyện này trước, là bởi vì không phải nàng ta có thù oán với vũ nữ này, nàng ta còn ôm một tia thiện niệm, trong quá trình nhảy cơ hội hạ thủ rất ít, lại sợ ném không chuẩn hại tỷ muội khác, lúc này mới do dự.
Rốt cuộc có phải thực sự có thù hay không, có thù gì, muốn hại ai xấu mặt, trong Ca Vũ Lâu tất cả đều không quan trọng, Chử Chỉ Linh chỉ cần biết rằng người đưa bạc và hạt châu, rốt cuộc là từ đâu tới.
Phái người tiếp tục tra, Chử Chỉ Linh trở về Phượng Dương Cung, còn chưa tới cửa cung, Tề Chiêu nghi các nàng đã chờ được một lúc, thấy Hoàng hậu còn chưa tới, vài người bắt đầu hàn huyên, trong đó có người nhắc tới việc tối hôm qua, "Nghe nói ca vũ nữ ở trong Ca Vũ Lâu đều bị bắt lại."
Vẻ mặt Hà Tần tò mò hỏi, tối hôm qua một màn kinh ngạc diễn ra trên đài kia đều xem trong mắt, nói là cố tình như vậy, nghe thế nào đều rất gượng ép, chẳng lẽ không phải bản thân không đứng vững té ngã sao.
"Hà tỷ tỷ làm sao biết được." Tần Đức cơ xoay người lại nghi hoặc nhìn nàng ấy, "Không phải nói là cố tình an bài sao, tại sao còn bắt người."
"Cũng chỉ có ngươi mới cảm thấy là cố tình an bài." Phạm Dung hoa đứng một bên chọc cái trán của nàng ấy, "Đó chính là tự mình ngã, nếu không phải ca ca của Tề tỷ tỷ nhanh chóng đỡ lấy, thật không biết được sẽ như thế nào, ngươi nghĩ đi, tiệc Trung Thu nhiều người như vậy, đang náo nhiệt bỗng nhiên bị ngã, thật mất mặt."
"Luyện tập nhiều lần như vậy, làm sao lại tự mình ngã." Trước đó Tần Đức cơ cũng đi theo Hoàng hậu xem qua một lần, nhảy đều ổn thỏa, không có khả năng lên đài lại xảy ra vấn đề.
"Ai biết được, cho nên mới bị bắt đi thẩm vấn, nói không chừng là cố ý ngã, muốn xấu mặt, khiến Tề đại nhân đúng lúc đỡ trở về đài." Thanh âm Phạm Dung hoa không nặng không nhẹ, phán đoán như vậy nghe cũng không sai.
Tần Đức cơ gật đầu, liếc mắt nhìn Tề Chiêu nghi một cái, giọng nói thấp hơn một chút, "Hoàng hậu nương nương còn chưa tới, có phải đi Tư Giáo Sở không."
"Hà muội muội làm sao biết những vũ nữ đó bị mang đi Tư Giáo Sở." Tề Chiêu nghi tự nhiên nghe thấy các nàng nhắc tới huynh trưởng của mình, không để ý nhiều, ngược lại cười ha hả nhìn Hà Tần.
"Ngự Thiện Phòng đến Tụy Minh Cung phải đi qua Tư Giáo Sở, nửa đêm hôm qua có chút đói bụng, nên sai người đi Ngự Thiện Phòng nấu đồ ăn, lúc đi ngang qua nghe được trong Tư Giáo Sở có tiếng kêu thảm thiết, hơn nửa đêm nghe thấy khiến cho người ta sợ hãi, người trong cung hỏi thăm ma ma trông giữ cửa, nói trước đó không lâu vũ nữ trong Ca Vũ Lâu bị đưa đi nơi đó." Hà Tần nửa đêm tỉnh dậy đói, nên phái người đi Ngự Thiện Phòng nấu chút đồ ăn, khi đó người trong cung ngoại trừ tuần tra thì không có người khác, đều đã ngủ, cho nên động tĩnh trong Tư Giáo Sở đặc biệt rõ ràng.
"Không biết thẩm vấn ra cái gì." Hà Tần lại bồi thêm một câu, bên kia Chử Chỉ Linh đã đi tới.
"Đã để các ngươi phải đợi lâu." Chử Chỉ Linh nhìn biểu tình bất đồng của các nàng, cũng không hỏi nhiều, dẫn theo đi Duyên Thọ Cung thỉnh an Thái hậu nương nương, rồi trở lại Phượng Dương Cung, nói về việc trong tiệc Trung Thu hôm qua, cũng không nói tới chuyện ngoài ý muốn trên đài, chỉ là biểu đạt lòng biết ơn đối với các phi tử đã vất vả hỗ trợ mấy ngày nay.
Nói rồi Tề Chiêu nghi liền nhắc tới tiết mục được đặc biệt chuẩn bị hôm qua, cười khanh khách nhìn mọi người, "Nói đến lại buồn cười, đại ca không biết chuyện an bài này, ra tay đoạt mất việc của thị vệ, đẩy người lên đài, lúc ấy thần thiếp nhìn cũng hãi hùng khiếp vía một phen, giống như là thật, còn tưởng rằng ngã xuống thật, không nghĩ tới đó là kỹ nghệ trong Ca Vũ Lâu, thật là mở mang kiến thức."
Vốn cho rằng Hoàng hậu sẽ nói thêm hai câu che dấu, không nghĩ tới sau khi Tề Chiêu nghi nói như vậy, Chử Chỉ Linh trực tiếp khẳng định lời nàng ta nói, vẻ mặt thản nhiên gật đầu, "Là ngã thật, không phải do an bài gì cả, cho nên ít nhiều cũng nhờ Tề đại nhân ra tay cứu giúp."
Vẻ mặt của Tề Chiêu nghi trong chớp mắt cứng lại, hiển nhiên là không đoán được Hoàng hậu sẽ nói như vậy, khóe miệng giật giật cười, cuối cùng thì thu lại nụ cười, lộ ra một ít kinh ngạc, "Không phải do an bài, thật đúng là không cẩn thận, thần thiếp còn tưởng huynh trưởng đã làm điều thừa, bây giờ xem ra, lại thật sự ra tay đúng lúc."
"Nương nương, chuyện này làm thế nào lại ngoài ý muốn, trước đó đều đã chuẩn bị tốt." Có Tề Chiêu nghi nói trước, Hà Tần phía dưới cũng tiếp tục lên tiếng, Tần Đức cơ gật đầu mấy cái, Chử Chỉ Linh bảo Ngọc Nhân lấy hạt châu hôm qua tìm được ra, "Đây là thứ tìm được ở gần đài, kết quả thẩm vấn trong Tư Giáo Sở đêm qua, đã có người nhận tội, vũ nữ kia dẫm phải hạt châu này mới té ngã."
Ngọc Nhân bưng mâm từng bước từng bước đi qua cho các nàng nhìn, Chử Chỉ Linh thì giống như vô ý nhìn phản ứng của các nàng, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có khẩn trương, cũng có thở phào nhẹ nhõm một hơi...
(*) Hình bộ: tên gọi của một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia, có thể coi là tương đương với bộ Tư pháp ngày nay
Chử Chỉ Linh ra khỏi Ca Vũ Lâu, trở lại Phượng Dương Cung thì đã khuya, trên đường yên tĩnh, chỉ nghe được rõ tiếng bước chân của mình.
Ngọc Nhân đi đến, trong tay cầm một cái mâm, trên mâm có hai viên hạt châu, tìm được ở gần đài trong Ngự Hoa Viên.
Chử Chỉ Linh thay một bộ trang phục khác ngồi xuống, đoan trang duỗi tay cầm lấy, hạt châu được trình lên tròn tròn, sờ vào thấy mượt mà, thoạt nhìn trông rất rắn chắc, lại rất nhẹ.
Thả tay ném hạt châu xuống mặt đất, tiếng vang không quá lớn, hạt châu nảy lên một chút rồi lăn tới bên cạnh cửa, đập vào ngạch cửa thì dừng lại.
Cung nữ bên cạnh đang muốn đi tới nhặt lên, thì một bóng dáng màu đen bao phủ trên hạt châu, Chử Chỉ Linh ngẩng đầu, nhận ra người tiến vào chính là Hoàng thượng, đứng dậy hành lễ, "Hoàng thượng ngài đã tới."
Thư Quý Thanh nhìn hạt châu lăn bên chân, nhấc chân dẫm lên, vừa động nhẹ, chân liền bắt đầu bị trượt theo hạt châu, nhấc chân ra, hạt châu lại từ từ lăn hai vòng, đến khi dựa vào cái bàn bên cạnh mới bất động.
Phụng dưỡng thái giám nhặt hạt châu lên rồi rửa sạch sau đó mới mang tới, Thư Quý Thanh ngồi xuống bên cạnh Chử Chỉ Linh, "Điều tra thế nào rồi?"
"Đã đi Ca Vũ Lâu, ngày mai Tư Giáo Sở hẳn là sẽ có chút tin tức." Chử Chỉ Linh vừa mới nhìn Hoàng thượng dẫm lên hạt châu, vẫn dưới tình huống đang đứng vững vàng, hạt châu này được mài giũa bóng loáng không giống những hạt khác.
Đang nói, Hạ ma ma dẫn cung nữ tiến vào, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, biết được Hoàng thượng tới, trước khi Hạ ma ma tiến vào đã có chuẩn bị, mở hộp lấy ra vò cùng hai bộ chén đĩa, đưa cháo đến trước mặt Hoàng thượng và Chử Chỉ Linh.
"Không biết Hoàng thượng đến, chỉ chuẩn bị một chút cháo loãng." Đã qua canh giờ đi ngủ, Chử Chỉ Linh vốn tưởng rằng hắn sẽ không tới đây.
"Không sao, trẫm không đói bụng." Thư Quý Thanh cầm lấy cái thìa múc một muỗng, hương vị cháo loãng thơm nồng, bên trong bỏ thêm chút hành đã được thái nhỏ, cùng với chút gà xé, múc lên còn có nấm được cắt hạt lựu, một chén nhỏ như thế, thập phần tinh xảo, đây là thói quen ăn uống thường ngày của nàng.
Thư Quý Thanh nếm một ngụm, buông thìa nhìn cái miệng nhỏ đang ăn cháo loãng của Chử Chỉ Linh ngồi đối diện, ánh mắt sủng nịch, hình ảnh đơn giản như vậy, Thư Quý Thanh lại cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Chử Chỉ Linh bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, khoé miệng Thư Quý Thanh khẽ nhếch, lơ đãng cười...
Đêm đã khuya, rửa mặt rồi đi vào giấc ngủ.
Chử Chỉ Linh nằm xuống trước, nghiêng người dựa vào bên trong, đến khi Thư Quý Thanh nằm xuống, ánh đèn trong phòng tối sầm lại, một thân hình vây xung quanh đang tới gần, nhiệt ý kia chiễm hữu khắp gương mặt nàng.
Một lúc sau hai người từ hai chăn một giường biến thành một chăn một giường, nhưng cũng không viên phòng.
Hai người tuy rằng ai cũng chưa nói gì, nhưng Chử Chỉ Linh để ý bản thân dùng khuôn mặt như vậy để nghênh đón(*), Thư Quý Thanh lại giống như không để ý tới khuôn mặt nàng.
(*) Tại vì khuôn mặt Chử Chỉ Linh hiện tại là mặt Thi Mạt Doanh
Trong bóng đêm nghe được tiếng thở dài, Thư Quý Thanh biết rất rõ nàng để ý cái gì, chỉ duỗi tay vây quanh nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực mình.
Thân mình Chử Chỉ Linh hơi cứng lại một chút, một tay Thư Quý Thanh cầm đôi tay nàng đặt trước ngực, thấp giọng nói, "Đêm qua nghe được nàng gặp ác mộng."
"Mơ thấy cái gì cũng không quan trọng, xoay người một cái, là có thể nhìn thấy trẫm." Thư Quý Thanh dựa vào người nàng an ủi.
Chử Chỉ Linh hít một hơi, "Quý Thanh, ta mơ thấy Tư Viễn." Nàng không chỉ một lần mơ thấy đệ đệ, ở nơi hoang vu như Liêu Bắc, nàng tưởng tượng không ra đệ ấy phải chịu khổ như thế nào, nó mới mười ba tuổi.
"Trẫm đã phái người đi Liêu Bắc tìm đệ ấy, sau khi tìm được trước tiên sẽ an trí xuống dưới."
Chử Chỉ Linh xoay người lại, ngửa đầu nhìn hắn, Thư Quý Thanh dựa vào đó ôm chặt thêm một chút, thân hình mềm mại ở trong lồng ngực hắn, từng lúc khiêu chiến khả năng khắc chế của hắn.
"Đừng cử động." Giọng Thư Quý Thanh khàn khàn nói, cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên má nàng, Chử Chỉ Linh giật mình, hai tròng mắt hiện sự luống cuống.
Giây tiếp theo, hắn cúi đầu bắt lấy môi nàng làm tù binh.
Trước đây, hành động thân mật nhất giữa bọn họ, cùng lắm chỉ là ôm thôi.
Trong lòng run rẩy, thân thể Chử Chỉ Linh run lên, theo bản năng muốn ngửa ra sau, vừa hơi mở miệng, lại bị hắn nhanh hơn một bước cạy hàm răng.
"A." Chử Chỉ Linh thấp giọng nỉ non một tiếng, bờ môi tê dại, thân mình tự nhiên nghênh đón, hai người dựa vào nhau cùng chạm đến trái tim.
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch
Nàng nghe được tiếng tim hắn đập nhanh.
Không biết sau bao lâu hắn mới buông lỏng nàng ra, lưu luyến không rời.
Thư Quý Thanh nhìn hai mắt nàng chứa đầy mờ mịt, môi hơi sưng, thở dài một hơi, ôm lấy nàng đặt nàng trong lồng ngực của mình, cười nói, "Ngủ đi."...
Sáng sớm hôm sau Hoàng thượng lâm triều, Chử Chỉ Linh cũng dậy sớm, khi đứng dậy trang điểm thì nhìn thấy gò má ửng đỏ của mình trong gương đồng, vô cớ lại đỏ thêm một chút.
Sau khi trang điểm phi tần đã đến Tư Giáo Sở một chuyến.
Trải qua một đêm thẩm vấn, mười vũ nữ kia bị giam giữ trong đó đều rất tiều tụy, bề ngoài nhìn không ra Tư Giáo Sở vận dụng tư hình gì, nhưng dù dùng biện pháp gì thẩm vấn, nhìn bộ dáng các nàng kinh hoảng thất thố thì biết là không chịu nổi.
Chử Chỉ Linh ngồi xuống, mang theo người đi tới, tra một đêm, tra ra được hai phạm nhân, trong đó một người đã ném hạt châu, người còn lại còn chưa kịp ném hạt châu, người này đã ngã.
Mà một người ném này, một người muốn lại ném chưa ném, không phải thông đồng một mạch làm chuyện này, hai bên đều không biết người kia cũng muốn làm chuyện này, khiến cho các nàng chỉ ra và xác nhận lẫn nhau, cũng không rõ ràng.
Cái này thuộc về tranh đấu bên trong Ca Vũ Lâu, một lần lên đài biểu diễn, cũng phân ra vai chính vai phụ, vai chính nhảy chủ yếu, ở phía trước, ở giữa, bày tư thế thì được người khác nâng lên, tóm lại là đễ thấy nhất, đến cả y phục cũng khác những người khác.
Cho nên mỗi một người lên đài đều muốn nhảy vai chính, có thể hấp dẫn nhiều người khác chú ý, ý nghĩa lớn hơn nữa là có cơ hội thoát ly thân phận vũ nữ này, vận khí tốt, nói không chừng được Hoàng thượng nhìn trúng, đây là chuyện tốt trong một đêm bay lên đầu cành.
Cho nên mỗi người lên đài đều muốn nhảy vai chính, tự nhiên sẽ có tranh đấu, vũ nữ bị ngã chính là người nhảy vai chính, mà người ném trước, là vì đố kỵ nàng ta nhảy vai chính, muốn hại nàng ta xấu mặt, làm nàng ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, trong tương lai không còn cơ hội nhảy vai chính.
Một người khác không kịp xuống tay, thì manh mối sau lưng có ý tứ hơn nhiều.
Sắc mặt vũ nữ này tái nhợt quỳ gối ở đó, giải thích là có người đố kỵ, hận người nhảy vai chính, có ân oán liên quan tới người chết với vũ nữ nhảy vai chính này, muốn cho nàng ta xấu mặt, vậy nên đưa bạc và hạt châu cho vũ nữ ném hạt châu, vũ nữ này trực tiếp tìm cơ hội lúc nhảy ném xuống, làm cho vũ nữ nhảy vai chính dẫm lên té ngã là được.
Mà sở dĩ nàng ta chậm chạp không hạ thủ, còn để một người khác giành làm chuyện này trước, là bởi vì không phải nàng ta có thù oán với vũ nữ này, nàng ta còn ôm một tia thiện niệm, trong quá trình nhảy cơ hội hạ thủ rất ít, lại sợ ném không chuẩn hại tỷ muội khác, lúc này mới do dự.
Rốt cuộc có phải thực sự có thù hay không, có thù gì, muốn hại ai xấu mặt, trong Ca Vũ Lâu tất cả đều không quan trọng, Chử Chỉ Linh chỉ cần biết rằng người đưa bạc và hạt châu, rốt cuộc là từ đâu tới.
Phái người tiếp tục tra, Chử Chỉ Linh trở về Phượng Dương Cung, còn chưa tới cửa cung, Tề Chiêu nghi các nàng đã chờ được một lúc, thấy Hoàng hậu còn chưa tới, vài người bắt đầu hàn huyên, trong đó có người nhắc tới việc tối hôm qua, "Nghe nói ca vũ nữ ở trong Ca Vũ Lâu đều bị bắt lại."
Vẻ mặt Hà Tần tò mò hỏi, tối hôm qua một màn kinh ngạc diễn ra trên đài kia đều xem trong mắt, nói là cố tình như vậy, nghe thế nào đều rất gượng ép, chẳng lẽ không phải bản thân không đứng vững té ngã sao.
"Hà tỷ tỷ làm sao biết được." Tần Đức cơ xoay người lại nghi hoặc nhìn nàng ấy, "Không phải nói là cố tình an bài sao, tại sao còn bắt người."
"Cũng chỉ có ngươi mới cảm thấy là cố tình an bài." Phạm Dung hoa đứng một bên chọc cái trán của nàng ấy, "Đó chính là tự mình ngã, nếu không phải ca ca của Tề tỷ tỷ nhanh chóng đỡ lấy, thật không biết được sẽ như thế nào, ngươi nghĩ đi, tiệc Trung Thu nhiều người như vậy, đang náo nhiệt bỗng nhiên bị ngã, thật mất mặt."
"Luyện tập nhiều lần như vậy, làm sao lại tự mình ngã." Trước đó Tần Đức cơ cũng đi theo Hoàng hậu xem qua một lần, nhảy đều ổn thỏa, không có khả năng lên đài lại xảy ra vấn đề.
"Ai biết được, cho nên mới bị bắt đi thẩm vấn, nói không chừng là cố ý ngã, muốn xấu mặt, khiến Tề đại nhân đúng lúc đỡ trở về đài." Thanh âm Phạm Dung hoa không nặng không nhẹ, phán đoán như vậy nghe cũng không sai.
Tần Đức cơ gật đầu, liếc mắt nhìn Tề Chiêu nghi một cái, giọng nói thấp hơn một chút, "Hoàng hậu nương nương còn chưa tới, có phải đi Tư Giáo Sở không."
"Hà muội muội làm sao biết những vũ nữ đó bị mang đi Tư Giáo Sở." Tề Chiêu nghi tự nhiên nghe thấy các nàng nhắc tới huynh trưởng của mình, không để ý nhiều, ngược lại cười ha hả nhìn Hà Tần.
"Ngự Thiện Phòng đến Tụy Minh Cung phải đi qua Tư Giáo Sở, nửa đêm hôm qua có chút đói bụng, nên sai người đi Ngự Thiện Phòng nấu đồ ăn, lúc đi ngang qua nghe được trong Tư Giáo Sở có tiếng kêu thảm thiết, hơn nửa đêm nghe thấy khiến cho người ta sợ hãi, người trong cung hỏi thăm ma ma trông giữ cửa, nói trước đó không lâu vũ nữ trong Ca Vũ Lâu bị đưa đi nơi đó." Hà Tần nửa đêm tỉnh dậy đói, nên phái người đi Ngự Thiện Phòng nấu chút đồ ăn, khi đó người trong cung ngoại trừ tuần tra thì không có người khác, đều đã ngủ, cho nên động tĩnh trong Tư Giáo Sở đặc biệt rõ ràng.
"Không biết thẩm vấn ra cái gì." Hà Tần lại bồi thêm một câu, bên kia Chử Chỉ Linh đã đi tới.
"Đã để các ngươi phải đợi lâu." Chử Chỉ Linh nhìn biểu tình bất đồng của các nàng, cũng không hỏi nhiều, dẫn theo đi Duyên Thọ Cung thỉnh an Thái hậu nương nương, rồi trở lại Phượng Dương Cung, nói về việc trong tiệc Trung Thu hôm qua, cũng không nói tới chuyện ngoài ý muốn trên đài, chỉ là biểu đạt lòng biết ơn đối với các phi tử đã vất vả hỗ trợ mấy ngày nay.
Nói rồi Tề Chiêu nghi liền nhắc tới tiết mục được đặc biệt chuẩn bị hôm qua, cười khanh khách nhìn mọi người, "Nói đến lại buồn cười, đại ca không biết chuyện an bài này, ra tay đoạt mất việc của thị vệ, đẩy người lên đài, lúc ấy thần thiếp nhìn cũng hãi hùng khiếp vía một phen, giống như là thật, còn tưởng rằng ngã xuống thật, không nghĩ tới đó là kỹ nghệ trong Ca Vũ Lâu, thật là mở mang kiến thức."
Vốn cho rằng Hoàng hậu sẽ nói thêm hai câu che dấu, không nghĩ tới sau khi Tề Chiêu nghi nói như vậy, Chử Chỉ Linh trực tiếp khẳng định lời nàng ta nói, vẻ mặt thản nhiên gật đầu, "Là ngã thật, không phải do an bài gì cả, cho nên ít nhiều cũng nhờ Tề đại nhân ra tay cứu giúp."
Vẻ mặt của Tề Chiêu nghi trong chớp mắt cứng lại, hiển nhiên là không đoán được Hoàng hậu sẽ nói như vậy, khóe miệng giật giật cười, cuối cùng thì thu lại nụ cười, lộ ra một ít kinh ngạc, "Không phải do an bài, thật đúng là không cẩn thận, thần thiếp còn tưởng huynh trưởng đã làm điều thừa, bây giờ xem ra, lại thật sự ra tay đúng lúc."
"Nương nương, chuyện này làm thế nào lại ngoài ý muốn, trước đó đều đã chuẩn bị tốt." Có Tề Chiêu nghi nói trước, Hà Tần phía dưới cũng tiếp tục lên tiếng, Tần Đức cơ gật đầu mấy cái, Chử Chỉ Linh bảo Ngọc Nhân lấy hạt châu hôm qua tìm được ra, "Đây là thứ tìm được ở gần đài, kết quả thẩm vấn trong Tư Giáo Sở đêm qua, đã có người nhận tội, vũ nữ kia dẫm phải hạt châu này mới té ngã."
Ngọc Nhân bưng mâm từng bước từng bước đi qua cho các nàng nhìn, Chử Chỉ Linh thì giống như vô ý nhìn phản ứng của các nàng, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có khẩn trương, cũng có thở phào nhẹ nhõm một hơi...
Tác giả :
Tô Tiểu Lương