Đế Diệt Thương Khung
Chương 87: Chúng... rốt cuộc là gì?
Thời gian trôi nhanh, chưa gì đã qua nửa năm.
Một ngày nọ, Thanh Lâm ngồi xếp bằng trong động phủ, trước mặt cậu là lò đan trôi nổi, bên trong phát ra ánh sáng màu vàng kim, có hai viên đan kim tuyến lập lòe mà số lượng đã đạt đến sáu mươi ba viên!
“Lục xuất đan phẩm..."
Thanh Lâm thở sâu, nhíu mày.
Thời gian nửa năm qua, cậu luyện chế thành công ít nhất cũng trên trăm loại đan dược,.
Thế nhưng muốn đạt đến hơn sáu mươi Đan mạch, chỉ có thể luyện ra hai viên thuốc, mà dưới sáu mươi là được bốn viên.
Đây là đã bị bão hòa rồi, Thanh Lâm khó có thể đột phá.
Cùng lúc đó, trong khoảng nửa năm này, tu vi của Thanh Lâm cũng đã đột phá đến hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, lần này cũng không dẫn tới Thiên kiếp giống như trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên nữa, Thanh Lâm suy đoán, chắc là vì lúc trước khi đột phá, hư ảnh của Đế Thần xuất hiện, ngưng tụ ra dấu ấn của Đế Thần cho nên dẫn tới Thiên kiếp.
Cậu đứng dậy, trước bộ quần áo màu trắng, có thêu khắc hai lò luyện đan, đó là biểu tượng thân phận của Bạch phẩm cấp hai!
“Nếu có đầy đủ thảo dược, trong thời gian nửa năm, Bạch phẩm cấp ba chắc không phải nói chơi..." Thanh Lâm thì thào tự nói.
Cậu rất tự tin về trình độ Đan đạo của mình, nếu không phải là thiếu linh dược thì đã sớm thăng chức Đan sư Bạch phẩm cấp ba rồi.
Cho dù là trên trăm loại đan dược này cần có linh dược, cũng có phần lớn là lấy được từ tên đàn ông xấu xí kia, chỉ lấy trong Vụ các hàng năm thì không đủ.
“Tất cả Đan sư Bạch phẩm cấp hai, tập hợp ở sân đan!"
Vào lúc này, một giọng nói vang vọng toàn bộ Đan vực, giống như là sét đánh ầm ầm, làm cho mọi người trong Đan vực đều run người.
“Đã bắt đầu?"
“Thánh Dược sơn! Thánh địa của Đan sư ở cảnh vực Đông Thiên, tuy chỉ là một tầng cũng có cơ hội lớn nhận được nhiều linh dược, đây chính là nơi cổ xưa nhất còn sót lại, nếu ta cũng có thể đi thì tốt quá..."
“Lần này không biết ai có thể có được tạo hóa lớn đây, trong Thánh Dược sơn kia tuy nói là khắp nơi trên mặt đất đều có linh dược, nhưng nguy cơ bốn bề, còn có bốn Đan sư thiên tài của tông môn đích thân tham gia, muốn có chỗ thu hoạch, cũng không dễ dàng."
Rất nhiều Đan sư ngẩng đầu lên, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, sâu bên trong sự hâm mộ kia còn kèm theo sự ghen ghét.
Những Đan sư chưa từng đi qua Thánh Dược sơn đều vô cùng khát khao, một vài Đan sư thế hệ trước từng đi qua Thánh Dược sơn lúc này trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp, khẽ lắc đầu, không ai biết đây là ý gì.
Từng bóng người lao ra, đều là áo trắng, nữ có nam có, cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn.
Thanh Lâm hít khí vào, lúc trước cậu đã từng nghe La Thành nói, Đan sư trong Đan vực không ít, nhưng không nghĩ rằng lại có nhiều như vậy, bóng người rậm rạp chằng chịch, thật khiến người ta chấn động.
Huống hồ, đây là Bạch phẩm cấp hai, còn cả Bạch phẩm cấp một, chắc còn nhiều hơn nữa!
Lúc này, Thanh Lâm đã hiểu ra vì sao Vụ các cấp cho đan sư ít linh dược như vậy, với số lượng Đan sư này, nếu mà nhiều hơn nữa thì Thiên Bình tông cũng không nuôi nổi.
Không hề do dự, Thanh Lâm cũng phóng tới sân đan.
Giờ phút này trong sân đan, sớm đã vô cùng xôn xao, Thanh Lâm liếc mắt sang, khoảng chừng ngàn Đan sư mặc áo trắng có thêu hai đỉnh luyện đan phía trước!
Ngoài họ ra, bốn phía chằng chịch Đan sư Bạch phẩm cấp một vây quanh chi chít, còn có rất nhiều dược đồng mặt đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, đứng ở đằng xa.
Thỉnh thoảng, Thanh Lâm cũng có thể nhìn thấy Đan sư Bạch phẩm cấp ba, thậm chí là Hồng phẩm cấp một, nhưng Đan sư Hồng phẩm cực ít, có thể đạt tới như thế trình độ như vậy thì ngày đêm đều phải chìm đắm vào Đan đạo, mặc kệ chuyện bản thân, không tùy tiện ra ngoài.
Những gì Thanh Lâm thấy, cũng chỉ là vài người, số lượng không quá đầu ngón tay.
“Im lặng!"
Trong lúc này, một giọng nói động trời truyền khắp sân đan, giống như tiếng gào của người khổng lồ, nháy mắt liền át lấy tiếng xôn xao động trời kia xuống.
“Ong..."
Một tiếng ong ở đằng xa, bốn cột sáng như xuất hiện từ chính giữa trời xanh, phong tỏa cả ngàn dặm trên bầu trời!
“Xuất hiện rồi!" Lập tức có người tỏ ra kích động.
Thấy vậy, Thanh Lâm khó hiểu, cũng có người khác giống như cậu, có người ngơ ngác nói: “Xuất hiện cái gì?"
“Thần Châu!"
Đứng kế bên Thanh Lâm là một gã đàn ông rất hưng phấn, dường như biết chuyện nên giải thích: “Thần Châu siêu cấp của Thiên Bình tông, dài ngàn trượng, rộng trăm trượng, có thể chứa mấy vạn người, được tông môn giấu trong hư không, bình thường sẽ không dùng tới đâu! Không chỉ có như thế, chiếc thuyền này còn là thần khí trấn tông của Thiên Bình tông ta, uy lực ngất trời, cực kỳ đáng sợ!"
“Răng rắc!"
Lời của hắn vừa dứt, hư không bị phong tỏa kia xuất hiện một khe hở, cùng lúc đó, dường như ở chỗ hư không kia có một bàn tay to lớn, đột nhiên xé toạc khe hở đó ra!
“Rầm!"
Vết nứt ấy khiến cho trời đất rung mạnh, bỗng nhiên xuất hiện một vết hằn dài màu đen lan tràn không biết khoảng cách lớn đến thế nào, bên trong nó có một lực hút kinh người, nhưng cao thủ Thiên Bình tông đã sớm phong tỏa không gian, lực hút này hoàn toàn không thể làm gì Thiên Bình tông.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, dưới rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú, một vật thể lớn màu đen, chậm rãi xuất hiện!
“Hí!"
Lúc này rất nhiều tiếng hít sâu phát ra, bởi vì cái vật thể lớn màu đen kia, chỉ mới xuất hiện một phần mười thôi đã đủ khiến cho mọi người kinh sợ!
Vật đó hình như là thuyền buồm, cũng giống thuyền rồng, ở đỉnh một cái đầu rồng sừng sững to mấy trăm trượng, nó há to mồm, uốn lượn cơ thể, nhìn gần lại, liền có một khí chất hung tàn kinh người.
Giống như một sức ép đầy uy lực khiến cho mọi người đều run rẩy lên.
Ở dưới thân con rồng lớn là một chiếc thuyền cực lớn chậm rãi trôi nổi, toàn thân màu đen, lóe ra hào quang rét lạnh sắc bén, nếu như theo lời của người đàn ông kia, thân dài ít nhất cũng ngàn trượng mà thân hình con rồng lớn kia vây quanh chiếc thuyền này, từ đầu đến đuôi!
Chiếc thuyền vừa ra đã chấn động trời đất, mây đen cuốn ngược lại, mây gió biến sắc!
Mặt đất Thiên Bình tông bắt đầu rung chuyển, giống như sắp xảy ra động đất, có đệ tử bối rối nhưng nhìn thấy những thần sắc bình tĩnh của những người khác, cũng không sợ hãi.
Sự chấn động này trong chốc lát liền biến mất, Thần Châu đã hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người, thân thuyền to lớn làm cho người ta kinh động và ánh mắt tràn đầy hy vọng, chỉ có vật thể màu đen này, cả bầu trời trong sáng đều bị nó che khuất, trong tầm mắt ngoại trừ nó thì không còn gì khác!
Ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng, sự kinh động trên mặt cậu đã biến mất, bởi vì vào lúc mà chiếc thuyền xuất hiện, cái hộp gấm đẹp đẽ đựng cuộn tranh giấy trong túi trữ vật của cậu, lại rung lên, hơn nữa rất dữ dội!
Cùng lúc đó, cây bút lông kia cũng bay ra khỏi hộp gấm, nhưng chiếc hộp này giống như hợp thành một thể với cuộn tranh và bút lông, xuất hiện hào quang, phong ấn hai vật này lại.
“Cuộn tranh và bút lông... Rốt cuộc là vật gì?"
Thanh Lâm chau mày: “Khi ở Đông sơn, chúng bắt đầu rung lên, giờ phút này nhìn thấy chiếc thuyền này, lại xảy rung lên lần nữa..."
Bỗng nhiên, Thanh Lâm nghĩ trong đầu: “Không đúng! Thực sự không phải là thấy chiếc thuyền mới rung lên mà là... thấy con rồng kia!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Lâm đầy nỗi khiếp sợ: “Vào lúc đầu rồng xuất hiện, cuộn tranh và bút lông liền rung lên, cùng với sự xuất hiện của con rồng, cuộn tranh và bút lông này rung càng ngày càng mãnh liệt, đến bây giờ, càng như muốn bay ra khỏi cái hộp gấm, lao ra khỏi túi trữ vật!"
“Chúng... rốt cuộc là cái gì!"
Một ngày nọ, Thanh Lâm ngồi xếp bằng trong động phủ, trước mặt cậu là lò đan trôi nổi, bên trong phát ra ánh sáng màu vàng kim, có hai viên đan kim tuyến lập lòe mà số lượng đã đạt đến sáu mươi ba viên!
“Lục xuất đan phẩm..."
Thanh Lâm thở sâu, nhíu mày.
Thời gian nửa năm qua, cậu luyện chế thành công ít nhất cũng trên trăm loại đan dược,.
Thế nhưng muốn đạt đến hơn sáu mươi Đan mạch, chỉ có thể luyện ra hai viên thuốc, mà dưới sáu mươi là được bốn viên.
Đây là đã bị bão hòa rồi, Thanh Lâm khó có thể đột phá.
Cùng lúc đó, trong khoảng nửa năm này, tu vi của Thanh Lâm cũng đã đột phá đến hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, lần này cũng không dẫn tới Thiên kiếp giống như trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên nữa, Thanh Lâm suy đoán, chắc là vì lúc trước khi đột phá, hư ảnh của Đế Thần xuất hiện, ngưng tụ ra dấu ấn của Đế Thần cho nên dẫn tới Thiên kiếp.
Cậu đứng dậy, trước bộ quần áo màu trắng, có thêu khắc hai lò luyện đan, đó là biểu tượng thân phận của Bạch phẩm cấp hai!
“Nếu có đầy đủ thảo dược, trong thời gian nửa năm, Bạch phẩm cấp ba chắc không phải nói chơi..." Thanh Lâm thì thào tự nói.
Cậu rất tự tin về trình độ Đan đạo của mình, nếu không phải là thiếu linh dược thì đã sớm thăng chức Đan sư Bạch phẩm cấp ba rồi.
Cho dù là trên trăm loại đan dược này cần có linh dược, cũng có phần lớn là lấy được từ tên đàn ông xấu xí kia, chỉ lấy trong Vụ các hàng năm thì không đủ.
“Tất cả Đan sư Bạch phẩm cấp hai, tập hợp ở sân đan!"
Vào lúc này, một giọng nói vang vọng toàn bộ Đan vực, giống như là sét đánh ầm ầm, làm cho mọi người trong Đan vực đều run người.
“Đã bắt đầu?"
“Thánh Dược sơn! Thánh địa của Đan sư ở cảnh vực Đông Thiên, tuy chỉ là một tầng cũng có cơ hội lớn nhận được nhiều linh dược, đây chính là nơi cổ xưa nhất còn sót lại, nếu ta cũng có thể đi thì tốt quá..."
“Lần này không biết ai có thể có được tạo hóa lớn đây, trong Thánh Dược sơn kia tuy nói là khắp nơi trên mặt đất đều có linh dược, nhưng nguy cơ bốn bề, còn có bốn Đan sư thiên tài của tông môn đích thân tham gia, muốn có chỗ thu hoạch, cũng không dễ dàng."
Rất nhiều Đan sư ngẩng đầu lên, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, sâu bên trong sự hâm mộ kia còn kèm theo sự ghen ghét.
Những Đan sư chưa từng đi qua Thánh Dược sơn đều vô cùng khát khao, một vài Đan sư thế hệ trước từng đi qua Thánh Dược sơn lúc này trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp, khẽ lắc đầu, không ai biết đây là ý gì.
Từng bóng người lao ra, đều là áo trắng, nữ có nam có, cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn.
Thanh Lâm hít khí vào, lúc trước cậu đã từng nghe La Thành nói, Đan sư trong Đan vực không ít, nhưng không nghĩ rằng lại có nhiều như vậy, bóng người rậm rạp chằng chịch, thật khiến người ta chấn động.
Huống hồ, đây là Bạch phẩm cấp hai, còn cả Bạch phẩm cấp một, chắc còn nhiều hơn nữa!
Lúc này, Thanh Lâm đã hiểu ra vì sao Vụ các cấp cho đan sư ít linh dược như vậy, với số lượng Đan sư này, nếu mà nhiều hơn nữa thì Thiên Bình tông cũng không nuôi nổi.
Không hề do dự, Thanh Lâm cũng phóng tới sân đan.
Giờ phút này trong sân đan, sớm đã vô cùng xôn xao, Thanh Lâm liếc mắt sang, khoảng chừng ngàn Đan sư mặc áo trắng có thêu hai đỉnh luyện đan phía trước!
Ngoài họ ra, bốn phía chằng chịch Đan sư Bạch phẩm cấp một vây quanh chi chít, còn có rất nhiều dược đồng mặt đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, đứng ở đằng xa.
Thỉnh thoảng, Thanh Lâm cũng có thể nhìn thấy Đan sư Bạch phẩm cấp ba, thậm chí là Hồng phẩm cấp một, nhưng Đan sư Hồng phẩm cực ít, có thể đạt tới như thế trình độ như vậy thì ngày đêm đều phải chìm đắm vào Đan đạo, mặc kệ chuyện bản thân, không tùy tiện ra ngoài.
Những gì Thanh Lâm thấy, cũng chỉ là vài người, số lượng không quá đầu ngón tay.
“Im lặng!"
Trong lúc này, một giọng nói động trời truyền khắp sân đan, giống như tiếng gào của người khổng lồ, nháy mắt liền át lấy tiếng xôn xao động trời kia xuống.
“Ong..."
Một tiếng ong ở đằng xa, bốn cột sáng như xuất hiện từ chính giữa trời xanh, phong tỏa cả ngàn dặm trên bầu trời!
“Xuất hiện rồi!" Lập tức có người tỏ ra kích động.
Thấy vậy, Thanh Lâm khó hiểu, cũng có người khác giống như cậu, có người ngơ ngác nói: “Xuất hiện cái gì?"
“Thần Châu!"
Đứng kế bên Thanh Lâm là một gã đàn ông rất hưng phấn, dường như biết chuyện nên giải thích: “Thần Châu siêu cấp của Thiên Bình tông, dài ngàn trượng, rộng trăm trượng, có thể chứa mấy vạn người, được tông môn giấu trong hư không, bình thường sẽ không dùng tới đâu! Không chỉ có như thế, chiếc thuyền này còn là thần khí trấn tông của Thiên Bình tông ta, uy lực ngất trời, cực kỳ đáng sợ!"
“Răng rắc!"
Lời của hắn vừa dứt, hư không bị phong tỏa kia xuất hiện một khe hở, cùng lúc đó, dường như ở chỗ hư không kia có một bàn tay to lớn, đột nhiên xé toạc khe hở đó ra!
“Rầm!"
Vết nứt ấy khiến cho trời đất rung mạnh, bỗng nhiên xuất hiện một vết hằn dài màu đen lan tràn không biết khoảng cách lớn đến thế nào, bên trong nó có một lực hút kinh người, nhưng cao thủ Thiên Bình tông đã sớm phong tỏa không gian, lực hút này hoàn toàn không thể làm gì Thiên Bình tông.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, dưới rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú, một vật thể lớn màu đen, chậm rãi xuất hiện!
“Hí!"
Lúc này rất nhiều tiếng hít sâu phát ra, bởi vì cái vật thể lớn màu đen kia, chỉ mới xuất hiện một phần mười thôi đã đủ khiến cho mọi người kinh sợ!
Vật đó hình như là thuyền buồm, cũng giống thuyền rồng, ở đỉnh một cái đầu rồng sừng sững to mấy trăm trượng, nó há to mồm, uốn lượn cơ thể, nhìn gần lại, liền có một khí chất hung tàn kinh người.
Giống như một sức ép đầy uy lực khiến cho mọi người đều run rẩy lên.
Ở dưới thân con rồng lớn là một chiếc thuyền cực lớn chậm rãi trôi nổi, toàn thân màu đen, lóe ra hào quang rét lạnh sắc bén, nếu như theo lời của người đàn ông kia, thân dài ít nhất cũng ngàn trượng mà thân hình con rồng lớn kia vây quanh chiếc thuyền này, từ đầu đến đuôi!
Chiếc thuyền vừa ra đã chấn động trời đất, mây đen cuốn ngược lại, mây gió biến sắc!
Mặt đất Thiên Bình tông bắt đầu rung chuyển, giống như sắp xảy ra động đất, có đệ tử bối rối nhưng nhìn thấy những thần sắc bình tĩnh của những người khác, cũng không sợ hãi.
Sự chấn động này trong chốc lát liền biến mất, Thần Châu đã hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người, thân thuyền to lớn làm cho người ta kinh động và ánh mắt tràn đầy hy vọng, chỉ có vật thể màu đen này, cả bầu trời trong sáng đều bị nó che khuất, trong tầm mắt ngoại trừ nó thì không còn gì khác!
Ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng, sự kinh động trên mặt cậu đã biến mất, bởi vì vào lúc mà chiếc thuyền xuất hiện, cái hộp gấm đẹp đẽ đựng cuộn tranh giấy trong túi trữ vật của cậu, lại rung lên, hơn nữa rất dữ dội!
Cùng lúc đó, cây bút lông kia cũng bay ra khỏi hộp gấm, nhưng chiếc hộp này giống như hợp thành một thể với cuộn tranh và bút lông, xuất hiện hào quang, phong ấn hai vật này lại.
“Cuộn tranh và bút lông... Rốt cuộc là vật gì?"
Thanh Lâm chau mày: “Khi ở Đông sơn, chúng bắt đầu rung lên, giờ phút này nhìn thấy chiếc thuyền này, lại xảy rung lên lần nữa..."
Bỗng nhiên, Thanh Lâm nghĩ trong đầu: “Không đúng! Thực sự không phải là thấy chiếc thuyền mới rung lên mà là... thấy con rồng kia!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Lâm đầy nỗi khiếp sợ: “Vào lúc đầu rồng xuất hiện, cuộn tranh và bút lông liền rung lên, cùng với sự xuất hiện của con rồng, cuộn tranh và bút lông này rung càng ngày càng mãnh liệt, đến bây giờ, càng như muốn bay ra khỏi cái hộp gấm, lao ra khỏi túi trữ vật!"
“Chúng... rốt cuộc là cái gì!"
Tác giả :
Hoa Lăng Tiêu