Đế Diệt Thương Khung
Chương 104: Thuật thần dực
Trong cửa sương mù thứ tư không xuất hiện bất kì cảnh tượng nào cả, không có trời đất màu đỏ như máu giống cửa ải sương mù thứ nhất, cũng không giống như là thiên đường như cửa ải sương mù thứ hai, càng không có sấm sét kinh thiên động địa.
Trước mắt Thanh Lâm là một khoảng không gian tối đen, trong không gian này chỉ có một con đường, giống như lúc đi vào chỗ này, một con đường là cây cầu tạo hóa.
Cuối đường không có pho tượng, không có ngọn nến, mà hình như là có một viên dạ minh châu, một luồng ánh sáng sáng ngời vô cùng, trong luồng hào quang kia có cái gì thì Thanh Lâm không nhìn thấy rõ.
“Đi qua đường này là đạt được đồ vật cuối cùng, có thể đi vào cửa ải sương mù thứ năm!" Giọng nói của cao thủ kia lần nữa xuất hiện.
Thần sắc Thanh Lâm kì lạ, nghĩ đến lúc trước đó bị người ta đẩy qua đây, lúc qua hai cửa ải sương mù trước đó đều không hề bị như vậy.
Hơn nữa quan sát của cậu cũng cực kì nhạy cảm, phát hiện ra giọng nói sau lưng mình, cho dù là lần trước được thưởng, nhưng hiện tại, giống như... đều có chút không vui?
Nếu thật như thế, con đường trước mặt cũng không dễ đi…
Sau nửa ngày trầm ngâm, Thanh Lâm cắn răng, không đi đường này thì không ra được, trước mắt sự lựa chọn duy nhất chỉ là con đường này.
“Từ khi đi vào núi Thánh Dược đến bây giờ, cũng đã gần một tháng rồi, không biết bọn hắn thu hoạch như thế nào..."
Trong suy nghĩ, Thanh Lâm duỗi ra chân phải, đạp lên giữa đường.
“Ầm!"
Cái đạp mạnh này làm cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi, bóng tối biến mất, phủ đệ rộng rãi xuất hiện trước mắt, hình như con đường xuất hiện trước mắt này là đi thông đến phủ đệ kia.
Ở phía trên phủ đệ, có ba chữ to “phủ Thanh Nguyên"!
Ở bốn phía của phủ Thanh Nguyên, đông như trẩy hội, người đến người đi, chỉ là trên người những người này đều là áo trắng, vẻ mặt bi thương, lắc đầu thở dài.
Thanh Lâm nhíu nhíu mày, cậu cảm thấy đây là ảo ảnh, nhưng sao lại chân thân đến như vậy.
“Ôi... Trấn Lôi Vương tung hoành thiên tư, là vị vua trẻ tuổi nhất của đế quốc Trục Nhật ta, lại không nghĩ rằng..."
“Đúng vậy, những năm gần đây, bốn bộ lạc lớn kia khi nhắc về danh tiếng của Trấn Lôi Vương, không khỏi toàn thân run rẫy sợ hãi, ai ngờ trời cao đố kỵ anh tài, lại bệnh mà chết, thật sự là..."
“Tiểu công chúa Thanh Thiền bị bắt lúc trước, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, tiểu vương tử Thanh Lâm lại bị tiên tông mang đi, kể từ lần cuối cùng đó thì không bao giờ nhìn thấy nữa."
Những luồng nghị luận truyền vào tai, sắc mặt Thanh Lâm có thay đổi lớn.
“Không có khả năng! Không có khả năng!!"
Thanh Lâm một phát bắt được người đi đường đang nghị luận, lạnh giọng nói: “Cha ta không chết, còn dám đồn bậy thì ngũ mã phanh thây!"
Người đó cả kinh, làm như nhận ra Thanh Lâm, vui vẻ nói: “Tiểu vương tử?"
Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, đẩy một cái, chạy thẳng vào bên trong phủ đệ.
Trong khi đó người đi đường ngạc nhiên hô lên: “Tiểu vương tử đã trở lại rồi! Tiểu vương tử đã trở lại rồi!"
Tiếng la truyền ra, rất nhanh bị phủ đệ Thanh Nguyên biết được, tốc độ còn nhanh hơn so với Thanh Lâm không biết bao nhiêu lần, trước khi Thanh Tâm đi vào phủ đệ, tên hộ vệ cổng chính đã thông báo cho |Cẩm Uyển từ sớm.
Không chờ hộ vệ mở miệng, Thanh Lâm trực tiếp xông vào trong phủ đệ, khi nhìn thấy tang thương ở trước mắt, mái tóc trắng xóa của Cẩm Uyển, toàn thân cậu chấn động, như bị sét đánh!
“Không thể nào... Tuyệt đối không thể như vậy!"
Trong lòng Thanh Lâm gào lên, lúc mình rời khỏi nha, nhiều lắm cũng không đến hai năm, làm sao tóc mẫu thân lại trắng như thế?
Người ở bốn phía, mặc dù bộ dáng già nua, nhưng lờ mờ nhận được, lúc trước kia đều là, tùy tùng bên cạnh cha mẹ.
“Lâm Nhi!"
Cẩm Uyển giương mắt lên, khi nhìn thấy Thanh Lâm, chẳng những không vui mừng mà ngược lại càng thêm bi thương.
Cảnh tượng này cực kỳ rõ ràng, Thanh Lâm đã sớm bị nhập vào trong đó, nhưng sau khi gặp Cẩm Uyển thì bước chân của Thanh Lâm lập tức dừng lại, sắc mặt cũng lạnh xuống.
“Ảo ảnh..."
Thanh Lâm thở sâu, lui về phía sau vài bước, cười lạnh.
“Lâm Nhi, phụ thân con chết không nhắm mắt!" Tiếng la đau khổ của Cẩm Uyển truyền đến, nhưng khi lọt vào trong tai Thanh Lâm, lại càng làm cậu cười lạnh đậm hơn một chút.
“Con là một đứa con bất hiếu, vì sao phải lui về phía sau? Phụ thân con trước khi lâm chung, còn muốn gặp mặt con một lần, hôm nay con trở về rồi, không thể dập đầu mấy cái nữa hay sao?" Trong lời nói của Cẩm Uyển xen lẫn sự giận dữ.“Hắn không phải cha ta, mà ngươi... Cũng không phải mẫu thân của ta!" Thần sắc Thanh Lâm bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
“Nghiệt tử!"
Cẩm Uyển giận dữ: “Ta mang thai mười năm mới sinh ra con, phải sinh tới ba ngày mới đem con tới nhân thế được, những năm gần đây này, con cũng biết ta với phụ thân con đã nhận lấy áp lực như thế nào mới có con ngày hôm nay không hả? Bây giờ, phụ thân con đi đến vùng đất ma quỷ rồi, làm sao con có thể nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy?"
“Đúng vậy đó..."
Thanh Lâm thở sâu, trong mắt lộ ra nhu hòa: “Mẫu thân của ta, mang thai mười năm, sinh ta ba ngày, mới có Thanh Lâm ta trên đời, nếu như ta quên hết những điều này thì thực sự không bằng loài cầm thú."
“Nhưng ngươi, không phải mẫu thân của ta!"
Lời vừa nói xong, sấm sét xuất hiện trong tay Thanh Lâm, bầu trời đột nhiên u tối, phát ra sấm sét ầm ầm kinh người, dường như trong nháy mắt sẽ đem những người đi đường kia đánh thành hư vô.
“Dừng tay!"
Cẩm Uyển ngây ngẩn cả người, nước mắt như nước chảy, dường như đối với Thanh Lâm đã hết sạch hy vọng rồi, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Mà thôi..." Cẩm Uyển thở dài: “Tỷ tỷ con bị bắt, đến nay vẫn không có tin tức gì, ta và phụ thân con, chỉ còn có một đứa con trai là con thôi, hôm nay, con bất hiếu như vậy, ta sống ở trên đời này có ý nghĩa gì nữa!"
“Chỉ là trước khi chết, ta chỉ muốn biết, ta sinh ra con nuôi con lớn như vậy, tại sao con lại cho rằng ta không phải là mẫu thân của con?"
“Ta không biết là ai tạo ra ngươi, nhưng ta cũng sẽ cho ngươi biết, cũng ghi nhớ lại đi, rồi nói với người đã tạo ra ngươi rằng mẫu thân của ta, chưa bao giờ gọi ta là “Lâm Nhi"!"
Bên trong Thanh Lâm hừ lạnh, sấm sét lại phát ra, nổ nát quan tài bày trong sảnh kia, còn làm cho cả “Cẩm Uyển" lẫn phủ đệ, tất cả đều hóa thành hư vô.
“Ông..."
Bốn phía không gian xuất hiện thay đổi, vẫn là đen kịt, vẫn là một con đường, nhưng giờ phút này Thanh Lâm đã chạy tới cuối đường.
Cậu ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, trong đầu xuất hiện khuôn mặt Cẩm Uyển và Thanh Nguyên, hết thảy những chuyện này hình như cũng đã nhắc nhở mình, nên đi về nhà nhìn một chút...
Một phát bắt được hào quang bay lơ lửng ở trước mặt, tay Thanh Lâm mát lạnh, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đây là quyển sách.
Thuật Thần Dực!
Thuật này giống như là bí kíp Địa Ma, nhưng không có chỗ đẳng cấp, nhưng trên giới thiệu lại làm cho con ngươi của Thanh Lâm co rút lại, hít một ngụm khí lạnh thật sâu. Thuật Thần Dực: Bỏ qua tu vi của người tu luyện, nhưng không giới hạn hóa cánh, mỗi lần tăng hai cánh, khi giương cánh, thực lực của chỉnh thể tăng gấp đôi, có thể chồng lên!
Chẳng những là Thanh Lâm, mà ngay cả Đế Linh ở trong đan điền, sau khi nhìn thấy thuật này cũng phát ra sự sợ hãi và thán phục: “Thuật pháp như vậy, ngay cả Đế Thần tộc ta cũng chưa từng có được, Tinh Vũ lúc đó, còn thật sự có rất nhiều người tài."
Trước mắt Thanh Lâm là một khoảng không gian tối đen, trong không gian này chỉ có một con đường, giống như lúc đi vào chỗ này, một con đường là cây cầu tạo hóa.
Cuối đường không có pho tượng, không có ngọn nến, mà hình như là có một viên dạ minh châu, một luồng ánh sáng sáng ngời vô cùng, trong luồng hào quang kia có cái gì thì Thanh Lâm không nhìn thấy rõ.
“Đi qua đường này là đạt được đồ vật cuối cùng, có thể đi vào cửa ải sương mù thứ năm!" Giọng nói của cao thủ kia lần nữa xuất hiện.
Thần sắc Thanh Lâm kì lạ, nghĩ đến lúc trước đó bị người ta đẩy qua đây, lúc qua hai cửa ải sương mù trước đó đều không hề bị như vậy.
Hơn nữa quan sát của cậu cũng cực kì nhạy cảm, phát hiện ra giọng nói sau lưng mình, cho dù là lần trước được thưởng, nhưng hiện tại, giống như... đều có chút không vui?
Nếu thật như thế, con đường trước mặt cũng không dễ đi…
Sau nửa ngày trầm ngâm, Thanh Lâm cắn răng, không đi đường này thì không ra được, trước mắt sự lựa chọn duy nhất chỉ là con đường này.
“Từ khi đi vào núi Thánh Dược đến bây giờ, cũng đã gần một tháng rồi, không biết bọn hắn thu hoạch như thế nào..."
Trong suy nghĩ, Thanh Lâm duỗi ra chân phải, đạp lên giữa đường.
“Ầm!"
Cái đạp mạnh này làm cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi, bóng tối biến mất, phủ đệ rộng rãi xuất hiện trước mắt, hình như con đường xuất hiện trước mắt này là đi thông đến phủ đệ kia.
Ở phía trên phủ đệ, có ba chữ to “phủ Thanh Nguyên"!
Ở bốn phía của phủ Thanh Nguyên, đông như trẩy hội, người đến người đi, chỉ là trên người những người này đều là áo trắng, vẻ mặt bi thương, lắc đầu thở dài.
Thanh Lâm nhíu nhíu mày, cậu cảm thấy đây là ảo ảnh, nhưng sao lại chân thân đến như vậy.
“Ôi... Trấn Lôi Vương tung hoành thiên tư, là vị vua trẻ tuổi nhất của đế quốc Trục Nhật ta, lại không nghĩ rằng..."
“Đúng vậy, những năm gần đây, bốn bộ lạc lớn kia khi nhắc về danh tiếng của Trấn Lôi Vương, không khỏi toàn thân run rẫy sợ hãi, ai ngờ trời cao đố kỵ anh tài, lại bệnh mà chết, thật sự là..."
“Tiểu công chúa Thanh Thiền bị bắt lúc trước, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, tiểu vương tử Thanh Lâm lại bị tiên tông mang đi, kể từ lần cuối cùng đó thì không bao giờ nhìn thấy nữa."
Những luồng nghị luận truyền vào tai, sắc mặt Thanh Lâm có thay đổi lớn.
“Không có khả năng! Không có khả năng!!"
Thanh Lâm một phát bắt được người đi đường đang nghị luận, lạnh giọng nói: “Cha ta không chết, còn dám đồn bậy thì ngũ mã phanh thây!"
Người đó cả kinh, làm như nhận ra Thanh Lâm, vui vẻ nói: “Tiểu vương tử?"
Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, đẩy một cái, chạy thẳng vào bên trong phủ đệ.
Trong khi đó người đi đường ngạc nhiên hô lên: “Tiểu vương tử đã trở lại rồi! Tiểu vương tử đã trở lại rồi!"
Tiếng la truyền ra, rất nhanh bị phủ đệ Thanh Nguyên biết được, tốc độ còn nhanh hơn so với Thanh Lâm không biết bao nhiêu lần, trước khi Thanh Tâm đi vào phủ đệ, tên hộ vệ cổng chính đã thông báo cho |Cẩm Uyển từ sớm.
Không chờ hộ vệ mở miệng, Thanh Lâm trực tiếp xông vào trong phủ đệ, khi nhìn thấy tang thương ở trước mắt, mái tóc trắng xóa của Cẩm Uyển, toàn thân cậu chấn động, như bị sét đánh!
“Không thể nào... Tuyệt đối không thể như vậy!"
Trong lòng Thanh Lâm gào lên, lúc mình rời khỏi nha, nhiều lắm cũng không đến hai năm, làm sao tóc mẫu thân lại trắng như thế?
Người ở bốn phía, mặc dù bộ dáng già nua, nhưng lờ mờ nhận được, lúc trước kia đều là, tùy tùng bên cạnh cha mẹ.
“Lâm Nhi!"
Cẩm Uyển giương mắt lên, khi nhìn thấy Thanh Lâm, chẳng những không vui mừng mà ngược lại càng thêm bi thương.
Cảnh tượng này cực kỳ rõ ràng, Thanh Lâm đã sớm bị nhập vào trong đó, nhưng sau khi gặp Cẩm Uyển thì bước chân của Thanh Lâm lập tức dừng lại, sắc mặt cũng lạnh xuống.
“Ảo ảnh..."
Thanh Lâm thở sâu, lui về phía sau vài bước, cười lạnh.
“Lâm Nhi, phụ thân con chết không nhắm mắt!" Tiếng la đau khổ của Cẩm Uyển truyền đến, nhưng khi lọt vào trong tai Thanh Lâm, lại càng làm cậu cười lạnh đậm hơn một chút.
“Con là một đứa con bất hiếu, vì sao phải lui về phía sau? Phụ thân con trước khi lâm chung, còn muốn gặp mặt con một lần, hôm nay con trở về rồi, không thể dập đầu mấy cái nữa hay sao?" Trong lời nói của Cẩm Uyển xen lẫn sự giận dữ.“Hắn không phải cha ta, mà ngươi... Cũng không phải mẫu thân của ta!" Thần sắc Thanh Lâm bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
“Nghiệt tử!"
Cẩm Uyển giận dữ: “Ta mang thai mười năm mới sinh ra con, phải sinh tới ba ngày mới đem con tới nhân thế được, những năm gần đây này, con cũng biết ta với phụ thân con đã nhận lấy áp lực như thế nào mới có con ngày hôm nay không hả? Bây giờ, phụ thân con đi đến vùng đất ma quỷ rồi, làm sao con có thể nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy?"
“Đúng vậy đó..."
Thanh Lâm thở sâu, trong mắt lộ ra nhu hòa: “Mẫu thân của ta, mang thai mười năm, sinh ta ba ngày, mới có Thanh Lâm ta trên đời, nếu như ta quên hết những điều này thì thực sự không bằng loài cầm thú."
“Nhưng ngươi, không phải mẫu thân của ta!"
Lời vừa nói xong, sấm sét xuất hiện trong tay Thanh Lâm, bầu trời đột nhiên u tối, phát ra sấm sét ầm ầm kinh người, dường như trong nháy mắt sẽ đem những người đi đường kia đánh thành hư vô.
“Dừng tay!"
Cẩm Uyển ngây ngẩn cả người, nước mắt như nước chảy, dường như đối với Thanh Lâm đã hết sạch hy vọng rồi, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Mà thôi..." Cẩm Uyển thở dài: “Tỷ tỷ con bị bắt, đến nay vẫn không có tin tức gì, ta và phụ thân con, chỉ còn có một đứa con trai là con thôi, hôm nay, con bất hiếu như vậy, ta sống ở trên đời này có ý nghĩa gì nữa!"
“Chỉ là trước khi chết, ta chỉ muốn biết, ta sinh ra con nuôi con lớn như vậy, tại sao con lại cho rằng ta không phải là mẫu thân của con?"
“Ta không biết là ai tạo ra ngươi, nhưng ta cũng sẽ cho ngươi biết, cũng ghi nhớ lại đi, rồi nói với người đã tạo ra ngươi rằng mẫu thân của ta, chưa bao giờ gọi ta là “Lâm Nhi"!"
Bên trong Thanh Lâm hừ lạnh, sấm sét lại phát ra, nổ nát quan tài bày trong sảnh kia, còn làm cho cả “Cẩm Uyển" lẫn phủ đệ, tất cả đều hóa thành hư vô.
“Ông..."
Bốn phía không gian xuất hiện thay đổi, vẫn là đen kịt, vẫn là một con đường, nhưng giờ phút này Thanh Lâm đã chạy tới cuối đường.
Cậu ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, trong đầu xuất hiện khuôn mặt Cẩm Uyển và Thanh Nguyên, hết thảy những chuyện này hình như cũng đã nhắc nhở mình, nên đi về nhà nhìn một chút...
Một phát bắt được hào quang bay lơ lửng ở trước mặt, tay Thanh Lâm mát lạnh, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đây là quyển sách.
Thuật Thần Dực!
Thuật này giống như là bí kíp Địa Ma, nhưng không có chỗ đẳng cấp, nhưng trên giới thiệu lại làm cho con ngươi của Thanh Lâm co rút lại, hít một ngụm khí lạnh thật sâu. Thuật Thần Dực: Bỏ qua tu vi của người tu luyện, nhưng không giới hạn hóa cánh, mỗi lần tăng hai cánh, khi giương cánh, thực lực của chỉnh thể tăng gấp đôi, có thể chồng lên!
Chẳng những là Thanh Lâm, mà ngay cả Đế Linh ở trong đan điền, sau khi nhìn thấy thuật này cũng phát ra sự sợ hãi và thán phục: “Thuật pháp như vậy, ngay cả Đế Thần tộc ta cũng chưa từng có được, Tinh Vũ lúc đó, còn thật sự có rất nhiều người tài."
Tác giả :
Hoa Lăng Tiêu