Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta
Chương 14
“Xin chào, em tên Viên Tiểu Du, là thanh mai trúc mã với Mộ Phàm ca." Tiểu Du nghe nói đây là em trai ta, liền đứng dậy đi về phía hắn chào hỏi.
“Thanh mai trúc mã?" Nhạc Diễm khoanh tay lại đi vòng quanh Tiểu Du, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần.
“Đúng vậy, em với Mộ Phàm ca đã cùng nhau lớn lên mà." Tiểu Dù lễ phép trả lời. Nàng rất tò mò về cái người tên Nhạc Diễm này.
“Nói như vậy cô rất hiểu rõ hắn?" Đột nhiên Nhạc Diễm đi tới chỉ vào mặt ta.
“Đương nhiên rồi, em là người hiểu Mộ Phàm ca nhất." Tiểu Du bắt đầu đi quanh Nhạc Diễm, sau đó vươn tay sờ tóc hắn.
“Anh dùng dầu gội gì mà mượt thế. Oa, da anh thật mịn màng. Trời, còn trắng hơn cả em nữa." Tiểu Du làm bộ sắp té xỉu, nàng không thể tưởng tượng nổi một người nam nhân lại có làn da mịn màng trắng trẻo đến thế, tóc so với tóc nàng còn đen bóng hơn.
“Tiểu Du, đừng nghịch nữa." Tiểu Du làm thế có khác gì sờ bờm sư tử đâu cơ chứ, trước khi rơi vào miệng hắn, ta phải cứu nàng ra mới được.
“Mộ Phàm ca, anh đâu cần sốt ruột như vậy, em trai anh da mịn màng quá à, tóc vừa đen vừa mượt nữa chứ." Nhạc Diễm da trắng mịn màng, tóc suôn mượt đen óng, điều này đương nhiên ta biết. Nhưng giờ phải cứu Tiểu Du cái đã. Nghĩ vậy, ta vội đi đến kéo Tiểu Du lại, vậy mà nàng ấy lại quăng cho ta ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó giãy khỏi ta rồi chạy đến bên cạnh Nhạc Diễm. Hơn nữa, kỳ quái nhất là Nhạc Diễm cũng không tức giận, mà cứ đứng yên mặc cho Tiểu Du dính vào.
Vì cứu cái người không biết sống chết kia, ta lại lần nữa vươn tay kéo nàng khỏi Nhạc Diễm, rồi ấn nàng ngồi vào ghế salon để nàng cách xa Nhạc Diễm ít nhất ba thước, lúc đó ta mới tạm yên tâm. Khi quay đầu lại, ta thấy khuôn mặt vốn hồng hào của Nhạc Diễm đã biến thành màu xanh mét ghê rợn.
“Mộ Phàm ca, anh túm em đau quá à." Bị ta cố định trên ghế, Tiểu Du chỉa chỉa vào dấu vết hồng hồng trên tay mình. Trời, ta khẩn trương quá làm đau Tiểu Du rồi.
“Xin lỗi, Tiểu Du, em đau lắm hả? Để anh đi lấy thuốc bôi cho em." Ta vội vàng đứng dậy tìm lọ thuốc, trong lòng lo sợ nếu để lâu sẽ khiến Tiểu Du lưu lại vết sẹo đáng xấu hổ.
“Ha ha ha, nhìn thấy không. Mộ Phàm ca là người dễ gạt như thế đó." Tiểu Du ngã ra ghế salon cười to, không những thế còn chạy ra trốn sau lưng Nhạc Diễm.
“Em—-" Nhìn thấy Tiểu Du vừa lại lừa ta một lần, ta tức giận không nói nên lời, quá đáng nhất chính là nàng ta trốn sau lưng Nhạc Diễm, làm ta không có cách nào tóm nàng được.
“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp ta, hắn cũng bị ta lừa đó." Ta không ngờ Nhạc Diễm như tìm được đồng loại mà quay lại nói với Tiểu Du, thậm chí cả loại chuyện này hắn cũng muốn kể.
“Thật sao? Kể cho em nghe anh lừa anh ấy thế nào đi." Tiểu Du vô cùng hứng thú, liền từ phía sau nhảy vội ra trước lôi lôi kéo kéo áo Nhạc Diễm.
“Đừng nói." Nha đầu chết tiệt, vừa mới gặp đã thân thiết như vậy rồi, còn thân thiết hơn cả với ta là sao. Kỳ thật nàng làm gì cũng không sao, nhưng riêng chuyện này, ta quyết không cho nàng toại nguyện. Ta không màng sống chết kêu Nhạc Diễm giữ bí mật, nhưng nhất thời quên mất, lời của ta, hắn có thể không nghe.
“Gì cơ? Ngươi dám ra lệnh cho ta?" Nhạc Diễm nhướn mi nhìn ta, làm hại cả người ta nổi hết da gà.
“Gì chứ, ngươi là em trai ta, có gì mà ta không dám." Ta cũng nên thể hiện chút uy nghiêm của ca ca, nếu không Nhạc Diễm sẽ tưởng ta dễ bắt nạt. Tốt xấu gì ta cũng đường đường bảy thước nam nhi, lại lớn hơn hắn vài tuổi, tuyệt đối không thể khuất phục dưới *** uy của hắn được.
“Ngươi thật có khí phách." Nhạc Diễm nhìn ta rồi cười lạnh: “Ta cùng hắn–"
Ta sợ đến mức muốn xông lên bịt miệng hắn lại, nhưng kết quả lại bị ánh mắt hung ác kia hù dọa, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cẩn thận nghĩ lại, nếu ta thật sự ngăn cản hắn, vậy buổi tối hôm nay ta sẽ ra sao đây? Ôi, đến nghĩ ta cũng không dám nữa.
“Mộ Phàm ca, từ lúc đến đây em chưa được uống chút nước nào đâu đó nha, em khát quá à." Lúc này, Tiểu Du bỗng chen vào, giảm bớt được một chút không khí khẩn trương, cũng tạo cho ta một không gian để hòa hoãn xung đột.
“Vậy em muốn uống gì?" Lúc này ta mới nhớ, từ nãy đến giờ toàn nói chuyện, chẳng rót nước mời khách gì cả, thật quá thất lễ rồi.
“Gì cũng được." Tiểu Du như sợ ta ở chỗ này quấy rầy nàng nghe chuyện mà vội vã để cho ta đi.
“Cái gì cũng được hả?" Ta hỏi lại Tiểu Du lần nữa.
“Dạ, anh mau đi đi." Tiểu Du không nhịn được liền đẩy ta.
“Nước đá." Không ngờ Nhạc Diễm cũng xen vào một câu, thanh âm tựa như thứ hắn muốn, vô cùng ngắn gọn và rõ ràng.
“Hừ." Ta dùng ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở hắn không được nói lung tung, rồi mới đi vào bếp.
Không ngờ ta đi không bao lâu, đã nghe thấy từ phòng khách truyền đến tiếng cười to của Tiểu Du.
“Tiểu Du, em cười gì mà to thế?" Ta vươn đầu ra, nhìn thấy Tiểu Du không hề chú ý tới hình tượng mà ngã lăn ra ghế salon ôm bụng cười.
“Không có gì, không có gì. Mộ Phàm ca, anh cứ tiếp tục việc của mình đi." Tiểu Du cố nén cười, ngồi dậy trả lời, làm ta càng hướng mắt về phía Nhạc Diễm, hắn nhưng lại trông cao thâm khó lường, ta không thể đoán được hắn đã nói gì với Tiểu Du.
“Tiểu Du, nói thật đi, vừa rồi sao em cười to thế?" Lúc ta bưng đồ uống lên, Tiểu Du vẫn đang vừa cười vừa nói chuyện với Nhạc Diễm. Ta mới đi có vài phút, không ngờ quan hệ của bọn họ lại tiến triển tốt đến vậy.
“Thật sự không có gì mà." Tiểu Du cầm lấy cốc nước, vừa uống vừa tiếp tục trò chuyện với Nhạc Diễm.
“Nếu em không nói, nhất chỉ thiền của anh sẽ phục vụ đó." Không được, nhất định ta phải biết Nhạc Diễm vừa nói gì với Tiểu Du, nếu không trong lòng ta sẽ rất tò mò khó chịu.
“Được rồi, được rồi. Nói cho anh biết, Nhạc Diễm kể, lần đầu anh thấy anh ấy, anh còn nghĩ anh ấy là nữ sinh, và tính cưa cẩm nữa. Em— em thật sự khó tưởng tượng nổi, vẻ mặt tán gái của Mộ Phàm ca như thế nào, ha ha ha." Tiểu Du vừa nói vừa bắt đầu cười to, khiến ta vô cùng xấu hổ.
“Thật sự mắc cười đến thế sao? Lần đó do trong quán bar đèn tối quá, cho nên anh mới không thấy rõ." Toát mồ hôi, không phải ta không thấy rõ, mà mắt ta đã bị mù rồi, cho nên mới nhìn ác ma thành bảo bảo.
“Dù đèn mờ cũng không thể không phân rõ nam nữ chứ. Ồ, em biết rồi, thì ra Mộ Phàm ca thích nam nhân, nếu biết sớm em đã giới thiệu cho anh rồi, anh cũng sẽ không phải đến quán bar tìm." Vẻ mặt Tiểu Du đầy hiển nhiên, nhưng ý nghĩ của nàng lại cách xa sự việc đến mười vạn tám ngàn dặm.
“Thích nam nhân? Ai nói anh thích nam nhân. Anh đường đường là một nam tử hán, thích là thích phụ nữ, sau này cũng sẽ sống cả đời với phụ nữ." Ta vỗ ngực chứng minh mình là một nam nhân hàng thật giá thật, ta không hy vọng mình trở thành một người thích nam nhân, cứ nghĩ đến ta như con chim nhỏ tựa vào người Nhạc Diễm làm nũng là nổi hết cả da gà rồi.
“Vậy sao?" Lúc này Nhạc Diễm mới mở miệng, nhưng ánh mắt so với lúc nãy ảm đạm đi rất nhiều, thật không rõ tại sao một câu nói của ta lại làm hắn phản ứng lớn như vậy.
“Được rồi, em biết Mộ Phàm ca là nam tử hán đại trượng phu rồi." Tiểu Du cảm thấy không khí nặng nề, liền chủ động chuyển đề tài.
“Hiểu rõ là tốt, đừng nói bậy bạ nữa." Xem ra Nhạc Diễm không nói chuyện đó ra, hại ta lúc nãy toát cả mồ hôi lạnh, thật đúng là lo lắng vô ích mà.
“Thanh mai trúc mã?" Nhạc Diễm khoanh tay lại đi vòng quanh Tiểu Du, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần.
“Đúng vậy, em với Mộ Phàm ca đã cùng nhau lớn lên mà." Tiểu Dù lễ phép trả lời. Nàng rất tò mò về cái người tên Nhạc Diễm này.
“Nói như vậy cô rất hiểu rõ hắn?" Đột nhiên Nhạc Diễm đi tới chỉ vào mặt ta.
“Đương nhiên rồi, em là người hiểu Mộ Phàm ca nhất." Tiểu Du bắt đầu đi quanh Nhạc Diễm, sau đó vươn tay sờ tóc hắn.
“Anh dùng dầu gội gì mà mượt thế. Oa, da anh thật mịn màng. Trời, còn trắng hơn cả em nữa." Tiểu Du làm bộ sắp té xỉu, nàng không thể tưởng tượng nổi một người nam nhân lại có làn da mịn màng trắng trẻo đến thế, tóc so với tóc nàng còn đen bóng hơn.
“Tiểu Du, đừng nghịch nữa." Tiểu Du làm thế có khác gì sờ bờm sư tử đâu cơ chứ, trước khi rơi vào miệng hắn, ta phải cứu nàng ra mới được.
“Mộ Phàm ca, anh đâu cần sốt ruột như vậy, em trai anh da mịn màng quá à, tóc vừa đen vừa mượt nữa chứ." Nhạc Diễm da trắng mịn màng, tóc suôn mượt đen óng, điều này đương nhiên ta biết. Nhưng giờ phải cứu Tiểu Du cái đã. Nghĩ vậy, ta vội đi đến kéo Tiểu Du lại, vậy mà nàng ấy lại quăng cho ta ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó giãy khỏi ta rồi chạy đến bên cạnh Nhạc Diễm. Hơn nữa, kỳ quái nhất là Nhạc Diễm cũng không tức giận, mà cứ đứng yên mặc cho Tiểu Du dính vào.
Vì cứu cái người không biết sống chết kia, ta lại lần nữa vươn tay kéo nàng khỏi Nhạc Diễm, rồi ấn nàng ngồi vào ghế salon để nàng cách xa Nhạc Diễm ít nhất ba thước, lúc đó ta mới tạm yên tâm. Khi quay đầu lại, ta thấy khuôn mặt vốn hồng hào của Nhạc Diễm đã biến thành màu xanh mét ghê rợn.
“Mộ Phàm ca, anh túm em đau quá à." Bị ta cố định trên ghế, Tiểu Du chỉa chỉa vào dấu vết hồng hồng trên tay mình. Trời, ta khẩn trương quá làm đau Tiểu Du rồi.
“Xin lỗi, Tiểu Du, em đau lắm hả? Để anh đi lấy thuốc bôi cho em." Ta vội vàng đứng dậy tìm lọ thuốc, trong lòng lo sợ nếu để lâu sẽ khiến Tiểu Du lưu lại vết sẹo đáng xấu hổ.
“Ha ha ha, nhìn thấy không. Mộ Phàm ca là người dễ gạt như thế đó." Tiểu Du ngã ra ghế salon cười to, không những thế còn chạy ra trốn sau lưng Nhạc Diễm.
“Em—-" Nhìn thấy Tiểu Du vừa lại lừa ta một lần, ta tức giận không nói nên lời, quá đáng nhất chính là nàng ta trốn sau lưng Nhạc Diễm, làm ta không có cách nào tóm nàng được.
“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp ta, hắn cũng bị ta lừa đó." Ta không ngờ Nhạc Diễm như tìm được đồng loại mà quay lại nói với Tiểu Du, thậm chí cả loại chuyện này hắn cũng muốn kể.
“Thật sao? Kể cho em nghe anh lừa anh ấy thế nào đi." Tiểu Du vô cùng hứng thú, liền từ phía sau nhảy vội ra trước lôi lôi kéo kéo áo Nhạc Diễm.
“Đừng nói." Nha đầu chết tiệt, vừa mới gặp đã thân thiết như vậy rồi, còn thân thiết hơn cả với ta là sao. Kỳ thật nàng làm gì cũng không sao, nhưng riêng chuyện này, ta quyết không cho nàng toại nguyện. Ta không màng sống chết kêu Nhạc Diễm giữ bí mật, nhưng nhất thời quên mất, lời của ta, hắn có thể không nghe.
“Gì cơ? Ngươi dám ra lệnh cho ta?" Nhạc Diễm nhướn mi nhìn ta, làm hại cả người ta nổi hết da gà.
“Gì chứ, ngươi là em trai ta, có gì mà ta không dám." Ta cũng nên thể hiện chút uy nghiêm của ca ca, nếu không Nhạc Diễm sẽ tưởng ta dễ bắt nạt. Tốt xấu gì ta cũng đường đường bảy thước nam nhi, lại lớn hơn hắn vài tuổi, tuyệt đối không thể khuất phục dưới *** uy của hắn được.
“Ngươi thật có khí phách." Nhạc Diễm nhìn ta rồi cười lạnh: “Ta cùng hắn–"
Ta sợ đến mức muốn xông lên bịt miệng hắn lại, nhưng kết quả lại bị ánh mắt hung ác kia hù dọa, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cẩn thận nghĩ lại, nếu ta thật sự ngăn cản hắn, vậy buổi tối hôm nay ta sẽ ra sao đây? Ôi, đến nghĩ ta cũng không dám nữa.
“Mộ Phàm ca, từ lúc đến đây em chưa được uống chút nước nào đâu đó nha, em khát quá à." Lúc này, Tiểu Du bỗng chen vào, giảm bớt được một chút không khí khẩn trương, cũng tạo cho ta một không gian để hòa hoãn xung đột.
“Vậy em muốn uống gì?" Lúc này ta mới nhớ, từ nãy đến giờ toàn nói chuyện, chẳng rót nước mời khách gì cả, thật quá thất lễ rồi.
“Gì cũng được." Tiểu Du như sợ ta ở chỗ này quấy rầy nàng nghe chuyện mà vội vã để cho ta đi.
“Cái gì cũng được hả?" Ta hỏi lại Tiểu Du lần nữa.
“Dạ, anh mau đi đi." Tiểu Du không nhịn được liền đẩy ta.
“Nước đá." Không ngờ Nhạc Diễm cũng xen vào một câu, thanh âm tựa như thứ hắn muốn, vô cùng ngắn gọn và rõ ràng.
“Hừ." Ta dùng ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở hắn không được nói lung tung, rồi mới đi vào bếp.
Không ngờ ta đi không bao lâu, đã nghe thấy từ phòng khách truyền đến tiếng cười to của Tiểu Du.
“Tiểu Du, em cười gì mà to thế?" Ta vươn đầu ra, nhìn thấy Tiểu Du không hề chú ý tới hình tượng mà ngã lăn ra ghế salon ôm bụng cười.
“Không có gì, không có gì. Mộ Phàm ca, anh cứ tiếp tục việc của mình đi." Tiểu Du cố nén cười, ngồi dậy trả lời, làm ta càng hướng mắt về phía Nhạc Diễm, hắn nhưng lại trông cao thâm khó lường, ta không thể đoán được hắn đã nói gì với Tiểu Du.
“Tiểu Du, nói thật đi, vừa rồi sao em cười to thế?" Lúc ta bưng đồ uống lên, Tiểu Du vẫn đang vừa cười vừa nói chuyện với Nhạc Diễm. Ta mới đi có vài phút, không ngờ quan hệ của bọn họ lại tiến triển tốt đến vậy.
“Thật sự không có gì mà." Tiểu Du cầm lấy cốc nước, vừa uống vừa tiếp tục trò chuyện với Nhạc Diễm.
“Nếu em không nói, nhất chỉ thiền của anh sẽ phục vụ đó." Không được, nhất định ta phải biết Nhạc Diễm vừa nói gì với Tiểu Du, nếu không trong lòng ta sẽ rất tò mò khó chịu.
“Được rồi, được rồi. Nói cho anh biết, Nhạc Diễm kể, lần đầu anh thấy anh ấy, anh còn nghĩ anh ấy là nữ sinh, và tính cưa cẩm nữa. Em— em thật sự khó tưởng tượng nổi, vẻ mặt tán gái của Mộ Phàm ca như thế nào, ha ha ha." Tiểu Du vừa nói vừa bắt đầu cười to, khiến ta vô cùng xấu hổ.
“Thật sự mắc cười đến thế sao? Lần đó do trong quán bar đèn tối quá, cho nên anh mới không thấy rõ." Toát mồ hôi, không phải ta không thấy rõ, mà mắt ta đã bị mù rồi, cho nên mới nhìn ác ma thành bảo bảo.
“Dù đèn mờ cũng không thể không phân rõ nam nữ chứ. Ồ, em biết rồi, thì ra Mộ Phàm ca thích nam nhân, nếu biết sớm em đã giới thiệu cho anh rồi, anh cũng sẽ không phải đến quán bar tìm." Vẻ mặt Tiểu Du đầy hiển nhiên, nhưng ý nghĩ của nàng lại cách xa sự việc đến mười vạn tám ngàn dặm.
“Thích nam nhân? Ai nói anh thích nam nhân. Anh đường đường là một nam tử hán, thích là thích phụ nữ, sau này cũng sẽ sống cả đời với phụ nữ." Ta vỗ ngực chứng minh mình là một nam nhân hàng thật giá thật, ta không hy vọng mình trở thành một người thích nam nhân, cứ nghĩ đến ta như con chim nhỏ tựa vào người Nhạc Diễm làm nũng là nổi hết cả da gà rồi.
“Vậy sao?" Lúc này Nhạc Diễm mới mở miệng, nhưng ánh mắt so với lúc nãy ảm đạm đi rất nhiều, thật không rõ tại sao một câu nói của ta lại làm hắn phản ứng lớn như vậy.
“Được rồi, em biết Mộ Phàm ca là nam tử hán đại trượng phu rồi." Tiểu Du cảm thấy không khí nặng nề, liền chủ động chuyển đề tài.
“Hiểu rõ là tốt, đừng nói bậy bạ nữa." Xem ra Nhạc Diễm không nói chuyện đó ra, hại ta lúc nãy toát cả mồ hôi lạnh, thật đúng là lo lắng vô ích mà.
Tác giả :
San Đóa Lap