Đế Cuồng
Chương 284-285 Kinh Biến - Nghi Ngờ
284: Kinh Biến
- Phùng Hằng, nạp mạng!
Độc Cô Minh thét lớn, Thiên Nhai kiếm như sao băng lướt tới chém vào cổ nam tử áo vàng trước mặt..
- Đom đóm cũng dám so với mặt trăng! Phi Tiên Cửu Tự quyết! Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền!
Phùng Hằng gằn giọng, hai tay đan vào nhau liên tục kết ấn.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, miệng cả hai hộc ra máu tươi, nội thương trong cuộc giao chiến ban nãy vẫn còn khá nặng nề, bây giờ phải quyết đấu sinh tử với nhau đúng là quá sức.
- Tiên tộc chúng ta là chí tôn trong lục giới, luận về thể chất chỉ thua mình thần tộc, nhân loại các ngươi mà cũng dám tranh phong với chúng ta sao?
Phùng Hằng đánh ra vô số đạo thần thông về phía Độc Cô Minh, mà hắn cũng không hề chịu nhún nhường, ngón tay trỏ điểm tới thi triển Hóa Sinh thuật cực kỳ cường đại.
- Thể chất các ngươi hơn chúng ta ư? Vậy vì sao trái tim của các ngươi lại yếu hơn nhân tộc chúng ta, máu cũng không nóng bằng! Bằng vào một nhân tộc có thể khiến quần hùng ngũ đạo tự phong dù liên thủ với nhau cũng không cách nào suy chuyển.
Vậy thì ai mới là chí tôn lục giới đây!
Độc Cô Minh mặt mày dữ tợn chém tan luồng tiên khí cuồng bạo trước mặt.
Dù đang giao chiến hết sức ác liệt hưng ánh mắt của hắn vẫn chú mục về phía chiến trường của Vạn Vô Địch và Dịch Thiếu Quân, chờ đợi cơ hội thực hiện ý đồ của mình.
Vạn Vô Địch mình đầy máu tươi, mái tóc xoăn và áo bào sau lưng bay cuồng loạn trong gió.
Bá ý từ thân thể gã lan tỏa khắp thảo nguyên bao la.
Loại bá ý này giống như một loại khí cơ đặc biệt không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho chủ nhân, giúp chủ nhân trở thành chiến thần bất khả chiến bại, đánh khắp thế gian không ai địch nổi.
Đối diện với một Dịch Thiếu Quân hoàn mỹ về mọi mặt, lại sử dụng hai món thần khí trứ danh, Vạn Vô Địch chẳng những không hề có dấu hiệu bại trận mà đòn đánh ngày một trầm trọng hơn.
Lần đầu tiên khiến cho vị thần vương kia thổ huyết, gãy nát ba ngón tay trái, cả khớp vai phải cũng bị trật.
Tất nhiên có qua có lại, gã cũng gãy mất bốn cái xương sườn, xương bánh chè chân phải vỡ vụn, không thể bước đi như bình thường.
- Vạn Vô Địch, nếu chúng ta đánh hết sức chỉ còn con đường cùng nhau đồng quy vu tận! Ngươi cam lòng sao?
Dịch Thiếu Quân vung Thắng Tà thần kiếm chặt xuống.
Kiếm tuy không sắc bén nhưng lại nặng mấy vạn cân, bằng mấy ngọn núi cộng lại.
Trên đời này e rằng chỉ mình Vạn Vô Địch là người duy nhất trong cùng thế hệ tiếp nổi.
- Đồng quy vu tận? Được đồng quy vu tận với đệ nhất thiên tài thần tộc, một Thiên Đế tương lai, Vạn ta có gì mà không cam lòng kia chứ?
Vạn Vô Địch khẽ lách người qua tránh một kiếm chí mạng, chưởng tâm vung lên đánh thẳng vào giữa ngực Dịch Thiếu Quân, đẩy y lui lại mấy bước.
Kim Ô chiến giáp quả thật lợi hại, hóa giải gần như sáu phần sức mạnh của gã, bằng không trúng một chưởng này cũng đủ khiến bất kỳ kẻ nào trong tốp mười Phong Vân bảng chết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này trời đất chợt tối xầm lại, một cỗ nguy cơ khủng bố dấy lên khiến mọi người lạnh cả xương sống.
Nhất là Vạn Vô Địch lần đầu tiên biến sắc, vội vã xoay người lại dốc hết mười phần công đánh về khoảng không sau lưng.
Một mũi tên màu đen như rạch nát hư không bay tới, trên sống mũi tên có quấn bốn sợi tơ bốn màu vàng xám tím đỏ khác nhau.
Từ nó toả khí tức hủy diệt không cách nào ngăn cản, giống như muốn diệt tận thương sinh, đồ thần chiến tiên.
- Ngũ Sắc tiễn, không thể nào, bá vương cẩn thận!
Thái Phong Điên hoảng sợ nói lớn, cực kỳ lo lắng cho Vạn Vô Địch.
Kẻ bắn ra mũi tên quỷ khốc thần sầu này chẳng phải ai khác ngoài Mông Điềm.
Y tự phá vỡ giới hạn của bản thân, vì cầu sinh mà bắn ra một Ngũ Sắc tiễn chỉ có tu sĩ Đạo Đài với xuất ra được.
Một tiễn này hút đi chín thành sinh cơ của y cùng toàn bộ nguyên lực, ngay cả huyết mạch cũng phải khô cạn để chuyển hóa thành lực lượng.
Kiếp thứ nhất của Ma Tổ có tên Sơ Tâm.
Kiếp thứ hai Bi Thống.
Kiếp thứ ba Trầm Luân.
Kiếp thứ tư Vô Minh.
Kiếp thứ năm Tịch Diệt.
Năm kiếp tương ứng với năm mũi tên phải dùng Xạ Nhật cung mới bắn ra hoàn chỉnh được.
Đệ Nhất tiễn bắn ra dấy lên tâm ma trong lòng người.
Đệ Nhị tiễn khiến chúng sinh nảy sinh oán hận, vì vậy mà dẫn phát ngọn lửa tham sân si mạn đố.
Đệ Tam tiễn làm chúng sinh vĩnh viễn trầm luân, chìm đắm trong dục vọng.
Đệ Tứ tiễn Vô Minh, che đậy hoàn toàn bản ngã của chúng sinh, khiến họ không thể tìm thấy bến bờ chân đạo.
Mà Đệ Ngũ tiễn lại là mũi tên chấm dứt tất cả, đưa chúng sinh trở về với kiếp đầu tiên, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
- Chết đi, Vạn Vô Địch…
Mông Điềm cười khó khăn mấy tiếng sau đó gục ngã dưới mặt đất.
Cũng may bên cạnh có mấy vị ma đạo tử nhanh chóng tương cứu, thoát khỏi một đòn tuyệt sát đến từ Khán Bất Xuyên.
Mà ở phía xa, Vạn Vô Địch bị một tiễn này nhắm trúng, tròng mắt nổi lên vô số gân đỏ, toàn bộ tiềm lực trong cơ thể buộc phải kích phát ra hết.
Dưới tình huống cửu tử nhất sinh, gã liên tục đánh ra Bá Vương Thập Bát thức của mình.
Thức chồng lên thức, mười tầng công lực chồng lên nhau mới tạo thành một cỗ nguyên lực đủ hùng hậu để chống đỡ.
Có điều gã chỉ lo tập trung đối phó với mũi tên đen đầy chết chóc kia mà không chú ý tới đằng sau lưng Dịch Thiếu Quân đã bay lên cao, tay cầm Thắng Tà thần kiếm chuẩn bị tung ra một kích mạnh nhất của mình.
Lần này đến cả Lý Ẩn cũng phải biến sắc, nhưng khoảng cách đôi bên quá xa, không cách nào tương cứu được.
- Vạn huynh!
- Bá vương!
Hoắc Tôn rống lớn, cổ họng như muốn rách toạt ra.
Ánh mắt quần hùng đều chú mục vào vị trí của Vạn Vô Địch, thần sắc ai nấy trầm trọng vô cùng, dường như việc phải chứng kiến một vị anh kiệt tuyệt luân ngã xuống là điều rất chi khủng khiếp.
Mà Vạn Vô Địch đích thật đang rất nguy kịch.
Từ thâm tâm gã hiểu rằng mình không thể chống lại được mũi Ngũ Sắc tiễn do Mông Điềm dùng cả tính mạng bắn ra, cộng thêm một đòn đến từ phía sau lưng như di sơn đảo hải của Dịch Thiếu Quân.
Tuyệt vọng! Đây là lần đầu tiên trong đời gã xuất hiện cảm xúc tuyệt vọng!
- Ha ha ha!
Vạn Vô Địch cất tiếng cười cuồng tiếu, chưởng tâm vung lên đánh vào mũi tên đen phía trước.
Đúng lúc này bầu trời tối xầm lại, một cỗ khí tức kỳ diệu bỗng lan tỏa khắp thiên địa.
Nó giống như một loại thuốc độc không hình không sắc, không mùi không vị, chẳng ai có thể cưỡng lại việc bị nó xâm nhập vào cơ thể mình.
Cỗ khí tức này đến từ vị trí Độc Cô Minh đang đứng, nó khiến Phùng Hằng đang ác chiến với hắn biểu tình sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.
Chỉ thấy từ phía sau lưng Độc Cô Minh xuất hiện một cặp mắt khổng lồ đang mở trừng trừng nhìn về phía quần hùng bốn phía.
- Chân giả đạo vận!
Độc Cô Minh lẩm bẩm, vừa nói vừa nhắm nghiền hai mắt.
Đạo vận chân giả bắt đầu hiển lộ thế gian.
Gần như đồng thời, cặp mắt khổng lồ kia cũng nhắm chặt lại.
- Ta mở mắt là thật, nhắm mắt là giả… Mở mắt khiến cho chân tướng hiển lộ trước mặt, nhắm mắt lại khiến chúng sinh chìm trong huyễn mỗng…
Theo giọng của hắn cất lên, không gian cũng rung chuyển từng đợt, tất cả mọi người đều có cảm giác hoa mắt chóng mắt trong thoáng chốc.
Nhưng bọn họ đều là đạo tử xuất chúng của một giới, định lực rất vững vàng, chẳng mấy chốc đã khôi phục thần trí.
Vẫn là khung cảnh Vạn Vô Địch đang bị Ngũ Sắc tiễn bắn tới, phía sau lưng có Dịch Thiếu Quân đánh lén, nhưng giờ đây không hiểu từ bao giờ đã xuất hiện một thân ảnh lao ra che chắn cho Vạn Vô Địch, tiếp đỡ Thắng Tà thần kiếm cực kỳ đáng sợ kia.
- Hắn làm sao nhanh tới mức như vậy được?
Tròng mắt Lý Ẩn co rút lại, mà Thái Phong Điên cũng biểu tình không thể tin nổi.
Duy chỉ có Khán Bất Xuyên nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, đôi mắt mù lòa hướng về nơi chân trời vô định.
Thắng Tà thần kiếm bị nhuộm vàng bởi ánh nắng mặt trời, từ trên cao bổ xuống phát ra quang huy chói lọi thần thánh.
Khoảnh khắc nó đập vào thân thể nam tử áo trắng phía dưới thì lập tức biến hắn thành một đống thịt vụn, ngay cả tiếng kêu cuối cùng cũng chưa kịp phát ra.
Sau khi giết Độc Cô Minh, vẻ mặt Dịch Thiếu Quân lạnh lùng âm trầm nhìn về phía Vạn Vô Địch đang chuẩn bị đỡ Ngũ Sắc tiễn, cũng không kịp đánh ra đòn thứ hai nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, mười tầng nguyên lực của Vạn Vô Địch bị mũi tên xé nát, không cách nào ngăn cản nó cắm vào ngực mình, sau đó tan biến thành những đạo ma khí chui vào kỳ bát mạch, điên cuồng tàn phá.
Thất khiếu Vạn Vô Địch đồng thời ứa ra máu tươi, toàn thân thoát lực.
Một tiễn này quá mức khủng bố, dù gã may mắn giữ được mạng nhưng nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không tĩnh dưỡng mấy năm e rằng không cách nào hồi phục được.
Dịch Thiếu Quân thấy vậy định xông lên bồi vào mấy đòn để kết liễu gã nhưng lại nghe tiếng quát lớn của Thái Phong Điên và Bạch công chúa. Hai người này rất nhanh đã thoát khỏi sự kiềm tỏa của những đạo tử khác để ứng cứu Vạn Vô Địch. Chẳng những thế đảo mắt khắp chiến trường liên tục vang lên những âm thanh thảm thiết của quần hùng ngũ đạo tự phong, nhân tộc cực kỳ cường hãn, đã dồn ép bọn họ đến mức không thở nổi.
Khán Bất Xuyên một mình đại chiến Lã Vọng, Giáng Tam Thế, Cát Hồng. Ai cũng tưởng rằng y sẽ thất thế bại trận, nào ngờ thanh niên mù lòa này lại sử dụng thủ đoạn tà dị nào đó giết chết Cát Hồng, sau đó đả thương Lã Vọng.
Lý Ẩn cũng không thua kém, sử dụng trận pháp và phù lục khiến Kim Sí tộc Lăng Cảnh và Tử Kim Thần Long Tử Trạch ôm hận, thân thể bị loạn trảm phanh thây.
- Rút!
Dịch Thiếu Quân tỏ ra ngưng trọng, mặc dù thành công loại Vạn Vô Địch ra khỏi vòng giao chiến nhưng y hiểu rằng cứ tiếp tục cố chấp đánh thì toàn quân nhất định phải diệt vong. Bây giờ nhân lúc Thái Phong Điên và Bạch công chúa phải bảo hộ Vạn Vô Địch mà rút lui là kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ nhất.
- Rút!
Phùng Hằng cũng quyết đoán ra lệnh cho chúng tiên đạo tử dưới trướng mình bỏ chạy.
U Minh và Quân Đồ Lợi cản hậu, giúp những minh đạo tử còn sống sót thành công thoát khỏi sự bám riết của Lý Ẩn.
Chẳng mấy chốc quần hùng ngũ đạo tự phong đã tan đàn xẻ nghé, mỗi người một hướng bỏ chạy thục mạng.
Thái Phong Điên nhiệt huyết dâng trào, đang cầm lá cờ hình tam giác dẫn người đuổi theo thì lại bị Lý Ẩn ngăn cản.
- Giặc cùng chớ đuổi! Đừng để chúng rơi vào tuyệt lộ thi triển đòn đồng quy vu tận. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng vĩnh viễn nhớ về ngay hôm nay rồi…
- Đáng tiếc vẫn chưa lấy được đầu Dịch Thiếu Quân, ta không tin và Bất Xuyên liên thủ không giết được hắn!
Thái Phong Điên hậm hực dừng lại.
Lý Ẩn cười cười:
- Dĩ nhiên là không được…
Ngừng một lát gã nói tiếp với bộ dạng trầm tư:
- Ngươi cho rằng Dịch Thiếu Quân là kẻ tầm thường sao? Hắn tâm tư thâm trầm, sở dĩ không giao chiến với Vạn huynh ngay từ đầu là vì muốn đẩy quần hùng ngũ đạo vào đường cùng, từ đó phải cầu cạnh hắn. Nếu hắn đã làm như thế tức là hoàn toàn biết rõ kế hoạch vây công của chúng ta, vậy mà vẫn để đám thần đạo tử kia đi nạp mạng, đồng thời đặt bản thân vào hiểm lộ. Kẻ này quá mức tâm cơ, đến cả đồng bọn cũng có thể lợi dụng, thậm chí còn tàn nhẫn với bản thân như vậy…
Thái Phong Điên tỏ vẻ nghi hoặc:
- Có đến mức như vậy không hay là do ngươi nghĩ quá nhiều?
Lý Ẩn lắc đầu:
- Ta cũng hy vọng là do ta nghĩ quá nhiều. Bằng không địch nhân như vậy tương lai sẽ khiến ta rất đau đầu! Nào, trở về cùng các huynh đệ Cửu Thiên Thập Địa thôi, Vạn huynh bị thương khá nghiêm trọng rồi…
Nói đoạn gã lập tức thúc ngựa dẫn người của mình trở về.
Trận chiến này qua đi để lại một vùng thảo nguyên bị nhuộm đầy mùi máu tanh tươi, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Trong số đó không hiếm kẻ là đạo tử thường ngày phong vân một cõi, được thế hệ trẻ tuổi ngưỡng vọng, những tưởng một lòng cầu đạo tu luyện đến cuối cùng sẽ trở thành hào kiệt trấn thế, đem lại phong quang vô hạn cho tộc quần của mình, nào ngờ đâu bây giờ lại phải trở thành một bộ thi thể nằm giữa đồng hoang thế này.
Thái Phong Điên dìu Vạn Vô Địch đang trọng thương nặng nề đứng lên, phía sau lưng họ là tiếng hô vang của chúng đạo tử nhân tộc.
Thần sắc ai nấy phấn khích vô cùng. Qua hôm nay, chiến tích của bọn họ nhất định sẽ lan truyền khắp lục giới, mở đầu cho sự vùng lên của Cửu Thiên Thập Địa.
- Thắng rồi! Vạn bá vương uy vũ vô địch!
- Vạn bá vương uy vũ!
Chúng đạo tử nhân tộc bất chấp việc Vạn Vô Địch bị thương mà nâng bổng gã lên, tay chuyền tay nhau không ngừng tung gã lên trời. Giữa tiếng reo hò ồn ã, Thái Phong Điên cất tiếng cười thống khoái, mà Khán Bất Xuyên thì đứng riêng một góc, ánh mắt âm trầm bất định chẳng biết đang tính toán điều gì.
Lý Ẩn cảm khái vô cùng. Bước đầu trong “Thiên Hạ Cục" của gã đã thành công. Tạo dựng một tượng đài cho nhân giới, đồng thời khiến ngũ đạo tự phong nguyên khí đại thương, phải còn rất lâu mới khôi phục lại được. Bây giờ chỉ cần thực hiện bước thứ hai, xâm nhập vào triều đình Bạch Hoàng, thay đổi tư tưởng của bọn họ, để bọn họ hiểu bản thân cần làm gì thì mới có thể giúp cho tộc quần của mình không ngừng lớn mạnh.
- Kẻ diệt đạo và Diệu Thủ Thần Y vẫn luôn trốn ở dưới âm cốc bên kia, chúng ta đưa họ ra về Tổ Miếu chịu phạt!
Hoắc Tôn nói xong liền thở dài:
- Đáng tiếc cho thanh niên lạ mặt kia! Những tưởng nhân tộc ta lại xuất hiện thêm một anh kiệt, không ngờ lại chết dưới tay Dịch Thiếu Quân…
Bạch công chúa cười nhạt:
- Trên con đường thành đạo bất hạnh ngã xuống là chuyện bình thường, không cần phải nghĩ nhiều. Ở đây không phải chỉ mình hắn là thiên tài, huống hồ hắn là chết thay cho Vạn huynh, hắn phải cảm thấy may mắn vì điều đó!
Nếu Độc Cô Minh nghe được những lời này thì chắc tức đến mức thổ huyết. Rõ ràng mình vì đại cục mà xả thân tương cứu, rốt cuộc lại trở thành “nghĩa vụ", chẳng những thế còn phải hạnh phúc vì được làm vậy.
Nhưng nàng lại nghe Khán Bất Xuyên đang trầm tư nãy giờ đột ngột lên tiếngs:
- Hắn chưa chết! Các ngươi đều bị hắn lừa!
- Cái gì? Rõ ràng chính mắt ta thấy một kiếm của Dịch Thiếu Quân chém xuống biến hắn thành một đống thịt vụn cơ mà?
Khán Bất Xuyên cười nhạt:
- Vì ngươi có mắt nên mới bị lừa, còn ta vốn mù lòa, ảo cảnh vô dụng với ta. Một kiếm kia của Dịch Thiếu Quân chưa từng chém xuống. Lúc đó tên kia lợi dụng sự thất thần của các ngươi mà dẫn dụ các ngươi tiến vào ảo cảnh, sau đó thi triển ra một loại bộ pháp cực kỳ thần tốc thuấn di tới âm cốc rồi cứu hai kẻ ở trong ra ngoài. Có điều dù sao hắn cũng đích thực đã cứu Vạn huynh một mạng nên ta đành làm ngơ, để mặc hắn bỏ trốn…
Mọi người nghe xong đều biểu tình ngơ ngác, không hề nghĩ tới trên đời lại tồn tại một thần thông kinh khủng như vậy, thi triển được phạm vi diện rộng, chẳng những thế tạo ra ảo cảnh chân thực đến mức ai cũng bị lừa.
Vạn Vô Địch phất tay:
- Bỏ đi! Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại, ta vẫn muốn mời hắn một bầu Bá Vương Tế Huyết tửu để trả ơn tương cứu hôm nay. Hoắc huynh đệ, khi nào thì ta tới chỗ của ngươi ở Thiên Huyễn thành được…
Hoắc Tôn nghe nam tử tóc xoăn hỏi mình thì khẽ cười:
- Nếu Vạn đại ca muốn thì ngay trong hôm nay có thể cùng ta tới Thiên Huyễn thành. Gia tộc ta mặc dù không giàu có như Thái huynh nhưng cũng sở hữu rất nhiều thần dược chữa thương, đồng thời vô cùng yên tĩnh, huynh ở bao nhiêu lâu cũng được…
Vạn Vô Địch đang định nói tiếp thì Lý Ẩn chợt xen vào:
- Thịnh tình của Hoắc huynh rất đáng quý, có điều chúng ta phải tới Tổ Miếu để phục mệnh. Những vị tiền bối ở đó sở hữu y thuật rất cao minh, sẽ tiện hơn là đến nhà Hoắc huynh…
Vạn Vô Địch nhíu mày, hơi khó chịu về việc bị Lý Ẩn tự ý quyết định đường đi của mình, có điều cũng không tiện phản ứng vì không muốn khiến y mất mặt.
Chỉ thấy Hoắc Tôn hơi thất vọng một chút, kế đến ôm quyền chào mọi người rồi cưỡi ngựa bỏ đi.
Nhìn về bóng lưng Hoắc Tôn, cơ mặt Lý Ẩn hơi co lại nhưng sau đó lại trở về bình thường. Bạch công chúa thấy bộ dạng của gã thì tiến đến bên cạnh hỏi:
- Ngươi nghi ngờ Hoắc Tôn sao? Càng lúc ta càng cảm thấy ngươi quá đa nghi, đến cả phụ hoàng ta mà ngươi còn không tin…
Lý Ẩn cười cười:
- Phụ hoàng cô thì tính là gì? Ngay bản thân ta đây chẳng phải vẫn có khi bị người khác lừa gạt đó ư?
Gã là muốn nhắc đến việc bị Độc Cô Minh dùng ảo cảnh chơi một vố đau điếng, thành công cứu kẻ diệt đạo và Diệu Thủ Thần Y ngay trước mặt tất cả mọi người. Cũng không thể trách gã. Đạo vận là con đường tu luyện ở tương lai, thời điểm hiện tại nó vẫn là một bí ẩn, khi sử dụng sẽ tạo thành hiệu quả đột biến khiến ai nấy trở tay không kịp.
- Ngươi nghi ngờ Hoắc Tôn ở chỗ nào?
- Cũng không hẳn là nghi ngờ! Ta chỉ cảm thấy kẻ này hơi nhiệt tình quá thái… Hắn không hề biết kế hoạch của ta vậy mà lại tìm cách tự sắp xếp bản thân tham gia chiến dịch này, qua đó kết thân với Vạn huynh. Vẫn chưa rõ ý đồ của hắn là gì nhưng đề phòng vẫn hơn… Cô nên bố trí người theo dõi hắn, nếu trong vòng một năm không phát hiện ra sơ hở gì thì có thể bỏ qua…
Lý Ẩn nhìn Vạn Vô Địch đang được Thái Phong Điên dìu lên lưng ngựa ở phía xa, sau khi gật đầu chào từ biệt thì hai bọn họ liền thúc ngựa đi nhanh. Thương thế của nam tử tóc xoăn rất nghiêm trọng phải cấp tốc đến Tổ Miếu nhờ trợ giúp, Thái Phong Điên lãnh lấy trọng trách này.
Kế đến cùng quần hùng nhân tộc chia tay, Lý Ẩn cùng Khán Bất Xuyên đuổi theo ngay sau lưng Thái Phong Điên, còn Bạch công chúa dẫn theo số đông đạo tử đi về hướng Cách Giới Phàm kiều ở Tây Thiên để rời khỏi Di địa.
Hoàng hôn dần phủ kín thảo nguyên bao la bát ngát, khép lại một ngày u ám chết chóc.