Đế Cuồng
Chương 169 Vào Lều
Độc Cô Minh mỉm cười, đầu hơi ngẩng lên nhìn nam tử áo xám, nói một cách ẩn ý:
- Ước nguyện của ta chỉ có thúc phụ là rõ nhất.
Nam tử áo xám chỉ tay khắp khu vực xung quanh tế đàn một lượt, miệng lẩm bẩm gì đó khiến ai nấy khó hiểu vô cùng.
Có điều không ai dám cắt ngang, mất hồi lâu sau ông ta mới mở miệng:
- Chiếu theo lời Đại Tế Tửu lúc trước, hai trăm chín mươi ba thiên kiêu yêu tộc bị ngươi giết, một người thì ngươi phải ở lại bộ lạc Tây Phong hai năm.
Tổng cộng ngươi sẽ bị giam ở đây năm trăm tám mươi sáu năm, hoàn thành xong hình phạt mới có được tự do, khi ấy ngươi tới gặp ta, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.
- Chuyện này…
Độc Cô Minh nhíu mày, đây đúng là quy định đã được Đại Tế Tửu tuyên bố từ đâu.
Ngoại nhân nếu dám giết người ở đây thì sẽ quy thành hình phạt giam cầm quét dọn tế đàn.
Tuy nói quét dọn tế đàn bộ lạc Tây Phong là một vinh dự rất lớn vì có thể cảm ngộ ý cảnh, đồng thời hấp thu những tàn dư hồn huyết của Tây Phong Lĩnh Chủ còn sót lại xung quanh nơi đây, nhưng thời gian quá lâu sẽ trở thành một loại giam cầm không ai mong muốn.
- Đúng vậy, lời của cường giả cấp bậc Đại Đế không phải nói xuông, bằng không mấy chục vạn tộc nhân bộ lạc Tây Phong làm sao tin phục?
Đại Tế Tửu bồi vào khiến Độc Cô Minh càng thêm phần trầm mặc.
Hắn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, trong đó gấp rút nhất lại phải tìm kiếm tung tích Trần Mạn Dao, Lưu Tích Quân.
Nói về Lưu Tích Quân, chắc mẩm mười phần sinh tử kiếp của nàng ta đã tới.
Mặc dù nàng và hắn khắc khẩu nhưng cũng là bằng hữu sinh tử tri giao, hắn tuyệt đối không thấy chết mà không cứu.
Còn một vấn đề nghiêm trọng không kém đó là thọ nguyên hắn chỉ còn tối đa hai tháng nữa.
Trong hai tháng không thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh xem như phải tạm biệt cỗ đạo thể này vĩnh viễn rồi.
Thấy Độc Cô Minh không nói gì, Đại Tế Tửu liền vuốt râu cười ha hả:
- Thật ra vẫn còn cách giải quyết.
Chỉ cần ngươi và Mã thánh nữ thành hôn thì ngươi sẽ lập tức trở thành tộc nhân của bộ lạc Tây Phong.
Chuyện ở lại đây quét dọn tế đàn ta có thể bỏ qua…
Độc Cô Minh hiểu dụng ý của bọn họ.
Nhớ lại trong người đang cầm bình chứa Mê Hồn Ám Dục hương mà Đinh trưởng lão đưa, hắn cười lạnh trong bụng, cho rằng phen này đám lão quái các ngươi bị ta hố rồi.
Dù vậy, để diễn cho đạt một chút, hắn liền bày ra vẻ mặt cương nghị, nói với giọng quyết liệt:
- Không được! Độc Cô Như Nguyện ta một thân trong sạch, như áng mây xanh không nhiễm bụi trần, sao có thể để cho Mã Tư Thuần kia dày vò được.
Ta thà chết để giữ tôn nghiêm, còn hơn là bị thánh nữ của các ngươi cưỡng hiếp!
Mặt Đại Tế Tửu đen như than, mà Mã Tư Thuần thì lạnh lùng nói:
- Hạng nam nhân như ngươi Mã Tư Thuần ta muốn có bao nhiêu cũng được, không ít mỹ nam trẻ tuổi sẵn sàng để ta sủng hạnh, ngươi thì là cái thá gì! Đồ đầu trọc!
Bị gọi là đầu trọc khiến Độc Cô Minh nổi cơn giận dữ.
Hắn đích thực không thích cái dáng vẻ giống hòa thượng Tây Thiên này lắm, thậm chí còn dự định sau khi thoát khỏi bộ lạc Tây Phong thì ngay lập tức đi tìm một bộ tóc giả đội vào.
Bây giờ Mã Tư Thuần lại dám chọc đến yếu điểm chính là khiêu khích con thú dữ đã ngủ sâu bao năm qua trong người hắn.
Xét về công phu chửi nhau, dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm lăn lộn trong khu ổ chuột ở địa cầu, hắn không tin Mã Tư Thuần có thể chiến thắng hắn trên phương diện này.
- Hừ, ta chẳng là cái thá gì nhưng Đại Tế Tửu của cô muốn ta cưới cô đấy! Thánh nữ cái quái gì chứ, thánh nữ người ta băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần, còn cô mở miệng ra là đòi sủng hạnh nam nhân, không biết xấu hổ…
- Đó là phong tục của bộ lạc ta, ngươi thì biết cái gì! Không sủng hạnh nam nhân làm sao chứng minh được sự mạnh mẽ của phái nữ? Các ngươi có thể đi lầu xanh chơi gái, chẳng lẽ chúng ta không thể bắt vài nam nhân về đùa giỡn một chút?
- Hay, lời thánh nữ nói hay lắm!
Mã Tư Thuần cười nhạt.
Lời nàng vừa dứt ngay lập tức có cả vạn nữ nhân của bộ lạc Tây Phong cất lên tiếng hoan hô dữ dội.
Thanh thế cực lớn khiến cho Độc Cô Minh phải lùi lại một bước.
- Định dùng số đông áp bức ta sao?
Độc Cô Minh nghiến răng ken két, mấy chục năm qua đây là lần đầu tiên hắn chịu ủy khuất đến vậy.
Vốn tưởng trên đời này chỉ có một mình Lưu Tích Quân dữ như chằn tinh, bây giờ gặp phải Mã Tư Thuần, hắn cảm thấy Lưu Tích Quân vẫn còn dịu dàng tốt đẹp biết bao.
Thấy tình hình giữa cả hai mỗi lúc một căng thẳng, Đại Tế Tửu mừng thầm trong lòng.
Đánh nhau mắng nhau càng nhiều thì tình cảm tới càng nhanh, sau đêm nay nữa thì quan hệ giữa cả hai sẽ càng khăng khít, hôn sự này chẳng có lý gì lại không thành.
Lão giả vờ ho khan rồi nói:
- Như Nguyện, Thuần Nhi, không cần cãi nhau nữa.
Ta hiểu các ngươi đều rất miễn cưỡng với hôn sự này.
Vậy đi, các ngươi cứ cùng nhau ở chung một đêm.
Nếu ngày mai vẫn quyết định như vậy thì đám lão già chúng ta cũng không miễn cưỡng… Thuần Nhi có thể tiếp tục độc thân, mà Như Nguyện ngươi cũng có thể tới tế đàn quét dọn năm trăm tám mươi sáu năm.
Ta sẽ ở ngay bên cạnh canh chừng người, một ngày cũng không thể thiếu.
Dạo gần đây ta tuổi già hay hồi tưởng chuyện cũ, nhớ lại năm tháng đứng trên tế đàn giảng pháp cho chúng tộc nhân, điều tiết ngọn lửa hồn huyết, ngồi một mạch mấy trăm năm cũng không vấn đề gì.
Sắc mặt Độc Cô Minh tái đi, lão già này là thể tu cấp năm hậu kỳ đỉnh phong.
Lão mà canh chừng thì trừ phi gọi Đế giả tới, bằng không chẳng ai cứu nổi hắn.
Độc Cô Minh thầm nghĩ:
- Trước mắt ta cứ theo kế hoạch giả vờ chịu đựng rồi dùng Mê Hồn Ám Dục hương đánh ngất Mã Tư Thuần, kế đến Đinh trưởng lão sẽ tiếp ứng ở bên ngoài giúp ta chạy trốn.
Giả sử kế hoạch thất bại thì ta cứ tạm thời chấp nhận danh phận làm rể này.
Sau khi thoát khỏi bộ lạc Tây Phong liền cao bay xa chạy, không bao giờ gặp nàng ta nữa là xong…
Nghĩ như vậy nên hắn làm bộ thở dài:
- Thôi vậy, xem ra không còn cách nào khác.
Hôm nay tấm thân trong sạch bốn mươi tư năm qua của ta phải bị phá hủy trong tay cô!
Mã Tư Thuần cười lạnh, cũng tự tin vào lọ Phá Hải Đoạn Hồn hương mà Đại Tế Tửu sắp đưa cho nàng.
Trong đầu huyễn hóa ra cảnh tượng tên đầu trọc trước mắt ngã lăn ra đất, sau đó bị nàng tùy ý đấm đạp hành hạ.
Nam tử áo xám cười vang:
- Được, quyết định vậy đi! Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta mau chóng nghỉ ngơi thôi.
Đan Ngư huynh, Đại Tế Tửu, ba người chúng ta lâu lắm rồi mới hội ngộ, hôm nay phải uống say một trận!
Đại Tế Tửu gật đầu:
- Được! Tu vi ta thua hai ngươi một bậc nhưng tửu lượng thì chưa chắc đâu.
Đan Ngư vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ về hôn sự giữa Độc Cô gia.
Mọi người cứ vui vẻ như vậy mà đã bỏ qua Đế Long đang đứng một góc ở xa.
Mặc dù vẫn được chúng trưởng lão yêu tộc vây quanh bảo vệ nhưng Đế Long vẫn thấy trống trải vô cùng.
Nhất là khi nghe Đại Tế Tửu hứa gả Mã thánh nữ cho Độc Cô Minh, vẻ mặt gã càng thêm phần chua xót.
Chỉ trong một đêm mà mọi thứ gã có đều bị mất sạch.
Bị Sổ Tư một con chim sẻ thấp hèn đánh bại, chính điều này đã khiến cho Đại Tế Tửu đổi ý nghiêng về phía Độc Cô gia, không kết minh ước với yêu tộc Bắc Vực nữa.
Biểu hiện xuất chúng của Tử Dực và Thạch Đầu càng như muối xát vào vết thương.
Bọn họ được Yêu đế nhận làm đệ tử chân truyền, địa vị từ nay sánh ngang với Thông Bích và gã, tương lai chính là đại địch khi tiến vào tổ địa.
- Thiếu chủ, không cần lo lắng, Chân Long nhất mạch luôn ủng hộ thiếu chủ.
Chúng ta sẽ cử ra mấy vị cường giả lén ám sát Thông Bích và hai tiểu tử kia, nhất định không để chúng ngáng đường người.
Đế Long nhìn thẳng về gã đầu trọc đang cùng Mã Tư Thuần rảo bước đi về căn lều phía xa.
Thấy hắn vén lều lên rồi cùng nàng ta chui vào bên trong, hai nắm đấm gã siết chặt lại, toàn thân run lẩy bẩy vì tức giận.
- Giết hắn trước, bằng mọi giá phải giết Độc Cô Như Nguyện!
Một vị trưởng lão nhíu mày:
- Thiếu chủ bình tĩnh lại, Mã thánh nữ kia là hạng đàn bà đã bị vấy bẩn, chúng ta muốn liên hôn nhằm mục đích chính trị là chủ yếu, thiếu chủ không nên rung động.
- Vấy bẩn thì sao? Trinh tiết trong mắt ta không đáng giá một xu! Ngươi còn xúc phạm Tư Thuần nữa thì đừng trách ta nói tộc trưởng xóa tên ngươi ra gọi Kim Long tộc!
Đế Long nói xong lạnh lùng quay lưng bước đi.
Không hề biết được mấy vị trưởng lão đang thở dài ngao ngán.