Đế Cuồng
Chương 111 Hồng Trần Kiếp Chủ
Cả đời chỉ có thể luyện ra hai phân thân, vậy thì ý định kết hợp Chúng Sinh Thất Biến với Đại Phân Thân Thuật xem như đã tạm thời đi vào ngõ cụt.
- Không sao, ta tin mình vẫn sẽ tìm ra được cách khác.
Vốn dĩ ta cũng không định cứ như vậy mà sử dụng Đại Phân Thân Thuật.
Nếu không cải biến nó theo cách của ta, đường của ta, đạo của ta thì ta thật không cam tâm.
Nhưng việc này cần có thời gian, hiện tại là lúc cần tiến vào trung tâm đạo giới để phá tan âm mưu của đám Hắc Thủ kia, đoạt lấy hắc thương và Thái Hoàng kiếm! Ta cũng muốn xem sau khi ta ngộ ra bốn loại đạo vận thì liệu có đủ tư cách đánh với Ngũ Chỉ Chưởng Tử mà chúng luôn ca tụng hay không?
Độc Cô Minh dậm chân, thân thể lập tức vọt lên không trung như một mũi tên, mười cái dậm chân, ở vị trí cũ liền xuất hiện mười tàn ảnh áo trắng của hắn.
Hành Vân Lưu Thủy kết thúc, kế đến chính là Bách Bộ Hồng Trần, nhìn thì như chậm rãi ung dung, song một bước lại tương đương với cả ngàn bước bình thường.
Minh Nguyệt Thiên Nhai!
Trăng sáng và chân trời!
Trăng sáng ở đâu, mà chân trời ở đâu?
Có người cho rằng trăng sáng chỉ xuất hiện vào đêm, khi hắc ám đã bao phủ vạn vật, lạnh lẽo u ám ngập tràn, chúng sinh không còn một tia hy vọng nào.
Trăng sáng giống như một cánh tay tình nhân không ngừng vẫy gọi, chỉ cần lòng ngươi còn chút kiên định, không ngừng đi về phía ánh trăng thì sẽ chờ đợi được đến lúc bình minh tới, mặt trời lên cao, nắng ấm phủ xuống, hắc ám và băng giá bị xua tan.
Còn chân trời là gì? Chân trời là một nơi xa xăm mà ngươi không thể nhìn thấu.
Chính vì không nhìn thấu, không thể chạm đến, cũng không thể biết ở nơi đó có thứ gì, tồn tại bao nhiêu bi thương nên ngươi mới đặt nó là “chân trời".
Chân trời không giống như trăng sáng.
Đối mặt với chân trời, người ta chỉ thấy tuyệt vọng, mà trăng sáng lại cho người ta hy vọng tràn trề, dẫu cho nó chính là xuất phát từ trong hắc ám vô biên.
Trung tâm đạo giới là một nơi như thế nào?
Nơi đây giống như là một thế giới thuở thần thoại khi thiên địa mới vừa thành hình, khí tức đại đạo còn hỗn loạn chưa rõ ràng.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy gần ba trăm đóa hoa đủ màu sắc đang tranh nhau nở rộ, giữa mỗi đóa hoa đều xuất hiện một đạo quả rũ xuống, có hình người, cũng có hình thú.
Tất cả tụ lại với nhau, giống như muốn dùng vẻ đẹp của mình tô điểm cho một vầng trăng đang treo lơ lửng chính giữa đạo giới.
Nhìn thì đẹp đẽ mỹ lệ, nhưng phía dưới vầng trăng sáng đó chính là cảnh tượng tà ác, tàn nhẫn đến cực điểm.
Xác tiên chủ đang trợn trừng mắt, giữa trán thủng một lỗ bằng miệng bát, oán khí thao thiên.
Mà xác ma chủ lại bị một cây hắc thương xuyên qua đóng đinh trên mặt đất, tuy đã chết nhưng vẻ mặt biểu lộ sự sợ hãi, không cam tâm và tà ác đến cực điểm.
Dưới chân mỗi đóa hoa và cả dưới xác tiên chủ ma chủ là một dòng huyết hà đậm đặc.
Huyết hà này khác với huyết hà bên ngoài hung địa mà Độc Cô Minh đã từng chìm sâu xuống dưới.
Một cái thượng nguồn, còn một cái là cuối nguồn.
Sự đậm đặc ở thượng nguồn khác xa so với cuối nguồn.
Giả dụ bây giờ Độc Cô Minh muốn chui xuống huyết hà trong trung tâm đạo giới thì e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, mà hắn cũng cần thích nghi với chúng sinh huyết nơi đây, bởi lẽ máu nơi đây là do những cường giả vô thượng thời cổ trộn lẫn vào nhau, khác hẳn với loại máu tầm thường nơi cuối nguồn.
Không những ẩn chứa chấp niệm oán khí của Đế giả, Giới Chủ, mà còn ẩn chứa sự hủy diệt đến từ đạo vận của họ.
Cho dù có Thiên Tôn Chiến Giáp bảo vệ cũng không thể chịu đựng được nổi một khắc ở trong huyết hà thượng nguồn, trừ phi cơ thể ngươi chính là từ huyết hà cấu tạo thành, giống như Độc Cô Minh thì mới chống chịu được trong một khoảng thời gian dài.
“Giữ lại trăng sáng giữ lại người… Giữ lại hồng trần giữ lại ngươi…"
Độc Cô Minh vừa bước vào trung tâm đạo giới thì tiếng thì thào đầy tang thương kia liền vang vọng bên tai hắn.
Đầu ngẩng cao nhìn về phía vầng trăng đang treo lơ lửng trên không trung, từ tận đáy lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi bi thương ai oán không cách nào diễn tả.
Sự bi thương ai oán này như dần ngưng tụ ra một thân ảnh áo đen, mặt đeo Hắc Diện, tay cầm hắc thương đứng ở dưới ánh trăng.
Từ y tỏa ra một khí tức như ma mà không phải ma.
Có thể nói nếu y là ma sẽ trở thành đệ nhất ma, còn nếu không phải ma sẽ trở thành một kẻ trầm luân, vĩnh viễn bị bụi bặm chốn hồng trần che phủ.
- Minh nguyệt hồng trần…
Độc Cô Minh nhíu mày, chợt nhớ lại câu nói đầu tiên của Thiên Ảnh Nhân từng thốt ra khi vừa gặp mặt hắn.
Lời của tiếng thì thào đến từ ánh trăng và lời của Thiên Ảnh Nhân không ngờ lại khá giống nhau.
Rõ ràng là cùng một tên, nhưng khác cảm ngộ.
Giống như tình trạng giữa Chân Võ Cửu Trảm và Độc Cô Cửu Trảm.
“Giữ lại trăng sáng, giữ lại người… giữ lại hồng trần, giữ lại ngươi…
Giữ lại chân trời, giữ lại người… giữ lại năm tháng, giữ lại ngươi…"
Một bên là minh nguyệt hồng trần, một bên lại là thiên nhai tuế nguyệt.
Trong đó, trăng sáng đối với chân trời, hồng trần đối với năm tháng.
Nếu như trăng sáng tượng trưng cho hy vọng, chân trời tượng trưng cho tuyệt vọng.
Thì hồng trần chính là tượng trưng cho hữu tình, vì tình nguyện ý trầm luân.
Mà năm tháng lại chính là tượng trưng cho sự vô tình, tuế nguyệt trôi qua, liệu có gì còn tồn tại được trong dòng chảy lịch sử? Ví như ba trăm đóa hoa ở đây, làm gì có ai không phải là cường giả phong vân một cõi trong lục giới.
Nếu đã đủ sức tham gia vào trận chiến ở nơi trung tâm này thì chắc chắn phải là Phong Vị cảnh đại viên mãn, thậm chí đột phá Giới Chủ.
Thời thái cổ, Giới Chủ ở lục giới chỉ có chưa tới mười vị.
Mà ở thời thượng cổ thì số lượng Giới Chủ cực kỳ nhiều, phải lên đến cả trăm người.
Ba trăm tuyệt thế cường giả, tất cả vong mạng hóa thành ba trăm đóa hoa rực rỡ táng thân nơi này, hậu nhân không thể biết tới, càng không thể cúng bái, nghĩ mà thấy thê lương.
- Một kích thủng đầu tiên chủ, một thương ghim xác ma chủ dưới đất… Tu vi của người kia chẳng lẽ đã siêu việt Giới Chủ, hay thậm chí nói y đã bước đến một cảnh giới khác rồi sao? Kiếp… Lúc ta chìm vào trong huyết hà chính vì nghe được một chữ kiếp này, được kiếp lực dung nhập vào người nên mới có thể thoát thai hoán cốt, dung hợp hoàn mỹ với chúng sinh huyết.
Cảnh giới tiếp theo của con đường tu luyện sau Chủ cảnh, phải chăng có tên gọi Kiếp cảnh?
Độc Cô Minh đang trầm mặc thì lại nghe Chân Võ truyền âm từ bên trong Toái Mộng đao:
- Ngươi rất thông tuệ… Sau Chủ cảnh chính là Kiếp cảnh.
Nhưng Kiếp cảnh này không phải đến thượng cổ mới được tìm tòi ra, mà chính Bá Luân đại thần thời thái cổ đã đột phá đến bước đầu tiên trước.
Phong Vị tam cảnh, Chân Huyền Thiên.
Chủ cảnh tứ môn, Duyên Tạo Viên Diệt.
Mà Kiếp cảnh lại không ngừng được lần mò khai phá.
Thời thái cổ Bá Luân chính là khai phá ra Kiếp cảnh đệ nhất trọng, Đạo Ngã.
Đến thời thượng cổ, vẫn là kẻ tầm đạo của tiên tộc tiếp tục khai sáng ra đệ nhị trọng, Vô Nhai, vì vậy mới giúp tiên tộc tiếp tục quật khởi.
Mà người thần bí tay cầm hắc thương, y thậm chí còn đánh bại cả kẻ tầm đạo của tiên tộc, sau đó diệt sạch cường giả ngũ đạo tại đây.
Ta nghĩ rằng có lẽ y đã chạm tới Kiếp cảnh đệ tam trọng rồi.
- Rốt cuộc y là ai? Chẳng lẽ tiền bối thân là thiên tôn cũng không nắm được chút thông tin nào về y hay sao?
Mặc dù Chân Võ đã trở thành khí linh, nhưng Độc Cô Minh không vì thế mà khinh nhờn vị hào kiệt này, luôn dùng lễ vãn bối mà tiếp chuyện.
- Cũng không phải không biết, mà là không dám tin…
Chân Võ trầm mặc:
- Rốt cuộc y là tiên, là ma, hay là nhân chẳng ai biết rõ.
Chúng ta chỉ tôn trọng công đức giúp nhân giới vượt qua tai kiếp của y, còn những vấn đề khác chưa hỏi tới, mà cũng không dám và không có thời gian để hỏi.
Độc Cô Minh thở dài.
Diệu Âm Phạm Thiên đã từng quát hỏi hắn “rốt cuộc ngươi là tiên hay nhân, là nhân hay ma", y cũng không hề có sát ý với hắn, có lẽ vì cho hắn chính là người kia.
Sa Hoa, chẳng lẽ người giúp nhân giới giết sạch cường giả ngũ đạo, tay cầm hắc thương, toàn thân ma khí ngập tràn lại chính là một tiên tộc hay sao?
Với nghi vấn này của Độc Cô Minh, Chân Võ chỉ đành cười gượng:
- Với tiên tộc, có lẽ y chính là Tam Thập Tam Phạm Thiên, Sa Hoa.
Nhưng với người nhân giới năm ấy, chúng ta đều kính trọng gọi y bằng bốn chữ “Hồng Trần Kiếp Chủ"! Hồng trần chính là đạo của y.
Khoảnh khắc y thoát bỏ tiên thai trở thành ma thai, đạo của y đã thăng hoa trở thành kiếp, sau đó lại đột nhiên không hiểu vì nguyên nhân nào khiến y bi thương đến cực điểm, ngẩng mặt lên trời gầm rống một câu: “Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành xông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…"! Kế đến y tiếp tục vứt bỏ ma thai, trở thành nhân thai, toàn thân đỏ rực…
“Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma!"
Tám chữ chấn động lòng người, ẩn chứa thê lương ai oán đến cực điểm.
Lông tóc toàn thân Độc Cô Minh nổi lên, hắn tuy thừa nhận mình đủ điên cuồng, nhưng đứng trước loại điên cuồng của Hồng Trần Kiếp Chủ lại chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.
Phá bỏ tiên thai vô thượng trở thành ma thai diệt sát chúng sinh, sau đó lại vì một người con gái mà sa đọa hồng trần, nguyện trở thành nhân.
Người con gái đó rốt cuộc là ai? Có tài đức gì mà khiến cho một Hồng Trần Kiếp Chủ đạp cả lục đạo dưới chân phải thốt ra những câu nói thương tâm đến vậy?