Đế Chế Đại Việt
Chương 208: Viện binh
Quân Tây Gốt rõ ràng lần này bị đánh mặt, mang tiếng là truy kích, mười ngàn kỵ binh hùng hổ đuổi theo đại bộ đội của Đại Việt, kết quả nhiều lần bị phục kích không nói, lần này đánh nhau chính diện lại bị Đại Việt làm cỏ mất một phần ba quân số. Thử hỏi bọn hắn có tức giận không?
Thế nhưng không sao cả, mọi chuyện đã sắp chấm dứt, toàn bộ quân Thánh Dực đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại một tên chủ tướng này mà thôi. Thiết Hùng nhìn chằm chằm vào Trần Bình Trọng, khẽ đưa tay lên, các binh sĩ Tây Gốt lập tức ngắm chuẩn.
- Chuẩn bị...b...
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Thiết Hùng chưa kịp buông ra chữ bắn bỗng nhiên tiếng nổ vang trời, mặt đất dưới chân quân Tây Gốt bị xới tung lên, có tên du kỵ xui xẻo đang đứng như vậy đột nhiên cả thân thể bị xé làm đôi, nội tạng văng ra đầy đất. Chiến mã bị tiếng nổ lớn làm sợ hãi hí loạn cả lên, du kỵ binh vất vả điều chỉnh tâm trạng của bọn chúng cũng không phải là dễ dàng.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Là thiên phạt sao?
- Nhất định, nhất định là Thần đang trừng phạt chúng ta.
Quân Tây Gốt trở nên khủng hoảng hơn bao giờ hết, đối với những sự vật, hiện tượng chưa rõ ràng, con người thường hướng đến một thế lực siêu nhiên nào đó nhúng tay vào. Thiết Lặc, Thiết Hùng mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy mặt đất liên tục nổ tung, binh sĩ của bọn hắn bị hất tung lên cao, bị xé ra thành nhiều mảnh, máu thịt vương vãi đầy đất, thử hỏi bọn hắn có sợ không?
- Hống!
Tiếng gầm rú bỗng nhiên từ phương Đông dội đến, Thiết Lặc nhìn sang, từ phía cuối đường lại xuất hiện đến hai mươi tòa núi nhỏ đang chuyển động cao tốc về phía bọn hắn, không đúng, là hai mươi con quái vật mới đúng. Mà theo sau hai mươi hòn núi nhỏ này lại là hàng trăm chiến xe ngựa bọc đồng cao tốc xông đến, bên trên những chiếc xe ngựa này không cần nghĩ cũng biết chính là quân của Đại Việt. Khói bụi bốc lên cuồng cuộng khiến quân Tây Gốt không thể xác định được là Đại Việt có bao nhiêu binh sĩ.
- Chương Thánh quân, giết!
Cưỡi trên một chiến tượng Trần Quốc Toản quát lớn. Đúng vậy, quân đội đến cứu viện chính là Chương Thánh quân, bọn hắn là đội quân đầu tiên xuất phát chạy đến cứu viện, mất hết bốn ngày mới đến được phủ Triệu Phong gặp được Trần Khánh Dư, sau đó bọn hắn cũng không dừng lại mà chạy thẳng đến cứu viện thành Tân Bình. Trên đường lại gặp được đoàn người cuối cùng của Tô Hiến Thánh, nghe nói Thánh Dực quân ở lại chặn hậu hắn vội vã dẫn theo Chương Thánh quân chạy đến ứng cứu.
Trần Bình Trọng hé ra mí mắt, trong ánh nắng nhạt nhòa của chiều tối hắn thấy được Long Tinh kỳ bay phất phới ngày càng gần hắn, tiếng voi gầm rống sao lại thân thuộc đến như vậy. Hắn biết quân cứu viện đã đến, nhân dân Tân Bình cũng sẽ được an toàn. Mí mắt hắn trở nên vô cùng nặng nề, khí lực cuối cùng cũng tan biến, đôi chân không trụ vững được nữa, cả thân thể hắn liền ngã ầm xuống.
u
- Giết!
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Chương Thánh quân gầm lên một tiếng, hai mươi khẩu pháo trên lưng chiến tượng khai hỏa hoàn toàn xé tan nát đội hình của quân Tây Gốt ra nhiều chỗ. Thiết Lặc rất nhanh lấy lại được tinh thần, tiếp theo trong ánh mắt hắn lại hiện lên vẻ tham lam, nếu như hắn có thể chiếm được những vũ khí, những quái vật này thực lực của hắn sẽ tăng lên diện lớn, lúc đó trở thành đời tiếp theo của Đông Thành An Phủ Sứ cũng không phải là không thể. Nghĩ đến đây Thiết Lặc hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, mặt mày đỏ bừng kích động mà không để ý đến tình hình hiện tại.
- Binh sĩ, giết cho ta.
Thiết Hùng vốn muốn ngăn cản, hắn bị vũ khí Đại Việt chấn nhiếp, hơn nữa nhìn các binh sĩ khủng hoảng đến như vậy lại có thể đánh nhau sao? Thế nhưng đã muộn, Thiết Lặc đã dẫn theo thân vệ quân xông lên phía trước, bất đắc dĩ Thiết Hùng cũng phải vận động những binh sĩ khác xông lên theo tấn công. Những binh sĩ thân vệ binh trải quả trăm trận chiến, mặc dù nhìn thấy chiến tượng to lớn cũng không hề cảm thấy sợ hãi, bọn họ chỉ nghe lệnh chủ tướng của mình mà thôi.
Nhìn thấy quân Tây Gốt vậy mà trực diện xông đến Trần Quốc Toản không khỏi cười lạnh lùng cười.
- Lại dám trực diện xông thẳng vào? Chương Thánh, bày trận.
Chương Thánh quân lập tức thay đổi đội hình, năm chiếc xe ngựa bọc đồng lập tức quay ngang xếp thành một chiến lũy tạm thời trên quan đạo, chỉ để lại một lỗ hổng ở giữa để chui qua, các binh sĩ súng lên nòng lập tức nhắm thẳng quân Tây Gốt đang lao đến.
- Thê đội thứ nhất chuẩn bị, bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Súng lập tức khải hỏa, nòng súng tỏa ra khói trắng dày đặc, nhưng không ai quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, kỵ binh Tây Gốt lao đến với tốc độ cao lập tức trúng đạn ngã nhào xuống, mặc kệ du kỵ mặc giáp da hay thân vệ binh mặc giáp sắt, đạn chì bất kể ba bảy hai mốt liền đâm vào trong cơ thể của bọn hắn.
- Thế đội thứ hai chuẩn bị, bắn.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Loạt đạn thứ hai thậm chí còn kinh khủng hơn, hơn một trăm kỵ bị trúng đạn, số đạn trúng đích vậy mà lần đầu vượt quá năm mươi phần trăm. Thậm chí Thiết Lặc cũng bị dọa sợ rồi, hắn thấy Thân vệ binh của mình tinh nhuệ như vậy lại lần lượt ngã xuống, hai ngàn thân vệ vậy mà giờ cũng chỉ còn bất quá năm trăm người, đây tuyệt đối là lỗ lớn. Thế nhưng đã xông đến nơi hắn cũng không thể đột nhiên lui lại.
- Giết cho ta!
Thiết Lặc quát lớn, thúc ngựa xuyên qua hàng đầu của xe ngựa, bởi hai bên bị chắn hoàn toàn, hắn lựa chọn xông vào khoảng trống quân Đại Việt để lại, các binh sĩ Tây Gốt phía sau cũng xông theo. Thế nhưng lúc vào trận hắn nhận ra mình sai lầm rồi. Đằng sau lỗ hổng quân Đại Việt để lại các xe ngựa khác vậy mà lập thành hai hàng chiến lũy dọc theo quan đạo, các binh sĩ Đại Việt nấp trong xe ngựa bọc đồng, đậy lại nắp xe, các du kỵ không thể làm gì được bọn hắn, các du kỵ nhận ra dù có dùng ngựa húc vào cũng không thể nào lật đổ được những cỗ xe này, ngược lại Chương Thánh quân liên tục nổ súng tiêu diệt quân Tây Gốt, thỉnh thoảng lại có những cây trường thương bất ngờ từ lỗ châu mai đâm ra giết chết bất cứ tên kỵ binh nào xui xẻo.
Thế nhưng binh sĩ Tây Gốt tuyệt vọng thật sự khi thấy hai mươi chiến tượng đồng loạt xông lên, thân thể to lớn của bọn chúng che lấp cả ánh nắng mặt trời. TRên lưng voi Trần Quốc Toản cầm lấy một cây trường thương dài từ trên lưng voi đâm thẳng xuống vô tình giết chết kỵ binh bên dưới.
- Chạy mau.
- Quái vật.
Quân Tây Gốt vốn sĩ khí không cao, nay lại bị chiến tượng tấn công tàn bạo tâm lý lập tức tan vỡ, hô hoán nhau bỏ chạy, Chương Thánh quân vẫn không ngăn cản để các du kỵ xông ra vòng vây. Chạy ra được vài chục mét Thiết Lặc, Thiết Hùng lúc này mới thở phào, quá biến thái, trên đời lại có những vũ khí lợi hại như vậy, bọn hắn có cảm giác tính mạng mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên Thiết Lặc vậy àm có cảm giác mình bị khóa chặt, khẽ quay đầu lại hắn thấy tên tướng lĩnh của Đại Việt vậy mà hướng về phía mình mỉm cười.
- Khai pháo.
Ầm, ầm, ầm.
Pháo trên lưng chiến tượng lập tức nổ vang. Thiết Lặc cảm thấy mặt đất dưới chân mình bị xới tung lên, chiến mã dưới thân hắn hí vang liền gục xuống, còn thân thể của hắn liền bị hất tung lên trên cao, điều cuối cùng Thiết Lặc suy nghĩ cuối cùng chính là: Hóa ra mùi vị cái chết là như vậy.
- Tướng quân chết rồi.
Nhìn thấy thân thể đầy máu của Thiết Lặc rơi bịch xuống đất binh sĩ Tây Gốt liền hoảng loạn lên bỏ chạy tứ tán.
- Giết!
Binh sĩ Đại Việt gầm thét tất cả lao xuống xe ngựa xông lên truy kích, liên tục nổ súng bắn rụng bất cứ du kỵ nào mình nhìn thấy, quân Tây Gốt hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu chỉ muốn bỏ chạy càng xa càng tốt. Thiết Hùng ôm lấy thi thể của Thiết Lặc đem lên ngựa, dẫn theo mấy trăm thân vệ binh còn sót lại chạy biến mất đi.
- Dừng lại, đừng đuổi.
Trần Quốc Toản ra lệnh ngừng truy kích, dù sao du kỵ cưỡi ngựa chạy rất nhanh, bọn họ cũng không thể nào theo kịp được. Ngược lại dọn dẹp chiến trường lại tốt hơn.
- Nhanh chóng tìm người sống sót.
Chiến trường vô cùng thê thảm, đầy đất đều là xác người, xác ngựa chết, Thánh Dực quân không có người nào nhung giáp hoàn chỉnh, ít nhất đều mang mấy lỗ thương. Chợt một gò xác chết cao làm quân Đại Việt chú ý, bên trên đó còn có một người quân Đại Việt rất quen thuộc.
- Là Trần tướng quân.
Các binh sĩ Chương Thánh quân hô lên, sau đó liền chạy đến kiểm tra, Trần Bình Trọng vẫn còn thở phập phồng, bất quá vô cùng yếu ớt. Bọn binh sĩ liền vui mừng hô lên.
- Quân y, quân y đâu, mau đến cứu Trần tướng quân.
Thế nhưng không sao cả, mọi chuyện đã sắp chấm dứt, toàn bộ quân Thánh Dực đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại một tên chủ tướng này mà thôi. Thiết Hùng nhìn chằm chằm vào Trần Bình Trọng, khẽ đưa tay lên, các binh sĩ Tây Gốt lập tức ngắm chuẩn.
- Chuẩn bị...b...
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Thiết Hùng chưa kịp buông ra chữ bắn bỗng nhiên tiếng nổ vang trời, mặt đất dưới chân quân Tây Gốt bị xới tung lên, có tên du kỵ xui xẻo đang đứng như vậy đột nhiên cả thân thể bị xé làm đôi, nội tạng văng ra đầy đất. Chiến mã bị tiếng nổ lớn làm sợ hãi hí loạn cả lên, du kỵ binh vất vả điều chỉnh tâm trạng của bọn chúng cũng không phải là dễ dàng.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Là thiên phạt sao?
- Nhất định, nhất định là Thần đang trừng phạt chúng ta.
Quân Tây Gốt trở nên khủng hoảng hơn bao giờ hết, đối với những sự vật, hiện tượng chưa rõ ràng, con người thường hướng đến một thế lực siêu nhiên nào đó nhúng tay vào. Thiết Lặc, Thiết Hùng mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy mặt đất liên tục nổ tung, binh sĩ của bọn hắn bị hất tung lên cao, bị xé ra thành nhiều mảnh, máu thịt vương vãi đầy đất, thử hỏi bọn hắn có sợ không?
- Hống!
Tiếng gầm rú bỗng nhiên từ phương Đông dội đến, Thiết Lặc nhìn sang, từ phía cuối đường lại xuất hiện đến hai mươi tòa núi nhỏ đang chuyển động cao tốc về phía bọn hắn, không đúng, là hai mươi con quái vật mới đúng. Mà theo sau hai mươi hòn núi nhỏ này lại là hàng trăm chiến xe ngựa bọc đồng cao tốc xông đến, bên trên những chiếc xe ngựa này không cần nghĩ cũng biết chính là quân của Đại Việt. Khói bụi bốc lên cuồng cuộng khiến quân Tây Gốt không thể xác định được là Đại Việt có bao nhiêu binh sĩ.
- Chương Thánh quân, giết!
Cưỡi trên một chiến tượng Trần Quốc Toản quát lớn. Đúng vậy, quân đội đến cứu viện chính là Chương Thánh quân, bọn hắn là đội quân đầu tiên xuất phát chạy đến cứu viện, mất hết bốn ngày mới đến được phủ Triệu Phong gặp được Trần Khánh Dư, sau đó bọn hắn cũng không dừng lại mà chạy thẳng đến cứu viện thành Tân Bình. Trên đường lại gặp được đoàn người cuối cùng của Tô Hiến Thánh, nghe nói Thánh Dực quân ở lại chặn hậu hắn vội vã dẫn theo Chương Thánh quân chạy đến ứng cứu.
Trần Bình Trọng hé ra mí mắt, trong ánh nắng nhạt nhòa của chiều tối hắn thấy được Long Tinh kỳ bay phất phới ngày càng gần hắn, tiếng voi gầm rống sao lại thân thuộc đến như vậy. Hắn biết quân cứu viện đã đến, nhân dân Tân Bình cũng sẽ được an toàn. Mí mắt hắn trở nên vô cùng nặng nề, khí lực cuối cùng cũng tan biến, đôi chân không trụ vững được nữa, cả thân thể hắn liền ngã ầm xuống.
u
- Giết!
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Chương Thánh quân gầm lên một tiếng, hai mươi khẩu pháo trên lưng chiến tượng khai hỏa hoàn toàn xé tan nát đội hình của quân Tây Gốt ra nhiều chỗ. Thiết Lặc rất nhanh lấy lại được tinh thần, tiếp theo trong ánh mắt hắn lại hiện lên vẻ tham lam, nếu như hắn có thể chiếm được những vũ khí, những quái vật này thực lực của hắn sẽ tăng lên diện lớn, lúc đó trở thành đời tiếp theo của Đông Thành An Phủ Sứ cũng không phải là không thể. Nghĩ đến đây Thiết Lặc hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, mặt mày đỏ bừng kích động mà không để ý đến tình hình hiện tại.
- Binh sĩ, giết cho ta.
Thiết Hùng vốn muốn ngăn cản, hắn bị vũ khí Đại Việt chấn nhiếp, hơn nữa nhìn các binh sĩ khủng hoảng đến như vậy lại có thể đánh nhau sao? Thế nhưng đã muộn, Thiết Lặc đã dẫn theo thân vệ quân xông lên phía trước, bất đắc dĩ Thiết Hùng cũng phải vận động những binh sĩ khác xông lên theo tấn công. Những binh sĩ thân vệ binh trải quả trăm trận chiến, mặc dù nhìn thấy chiến tượng to lớn cũng không hề cảm thấy sợ hãi, bọn họ chỉ nghe lệnh chủ tướng của mình mà thôi.
Nhìn thấy quân Tây Gốt vậy mà trực diện xông đến Trần Quốc Toản không khỏi cười lạnh lùng cười.
- Lại dám trực diện xông thẳng vào? Chương Thánh, bày trận.
Chương Thánh quân lập tức thay đổi đội hình, năm chiếc xe ngựa bọc đồng lập tức quay ngang xếp thành một chiến lũy tạm thời trên quan đạo, chỉ để lại một lỗ hổng ở giữa để chui qua, các binh sĩ súng lên nòng lập tức nhắm thẳng quân Tây Gốt đang lao đến.
- Thê đội thứ nhất chuẩn bị, bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Súng lập tức khải hỏa, nòng súng tỏa ra khói trắng dày đặc, nhưng không ai quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, kỵ binh Tây Gốt lao đến với tốc độ cao lập tức trúng đạn ngã nhào xuống, mặc kệ du kỵ mặc giáp da hay thân vệ binh mặc giáp sắt, đạn chì bất kể ba bảy hai mốt liền đâm vào trong cơ thể của bọn hắn.
- Thế đội thứ hai chuẩn bị, bắn.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Loạt đạn thứ hai thậm chí còn kinh khủng hơn, hơn một trăm kỵ bị trúng đạn, số đạn trúng đích vậy mà lần đầu vượt quá năm mươi phần trăm. Thậm chí Thiết Lặc cũng bị dọa sợ rồi, hắn thấy Thân vệ binh của mình tinh nhuệ như vậy lại lần lượt ngã xuống, hai ngàn thân vệ vậy mà giờ cũng chỉ còn bất quá năm trăm người, đây tuyệt đối là lỗ lớn. Thế nhưng đã xông đến nơi hắn cũng không thể đột nhiên lui lại.
- Giết cho ta!
Thiết Lặc quát lớn, thúc ngựa xuyên qua hàng đầu của xe ngựa, bởi hai bên bị chắn hoàn toàn, hắn lựa chọn xông vào khoảng trống quân Đại Việt để lại, các binh sĩ Tây Gốt phía sau cũng xông theo. Thế nhưng lúc vào trận hắn nhận ra mình sai lầm rồi. Đằng sau lỗ hổng quân Đại Việt để lại các xe ngựa khác vậy mà lập thành hai hàng chiến lũy dọc theo quan đạo, các binh sĩ Đại Việt nấp trong xe ngựa bọc đồng, đậy lại nắp xe, các du kỵ không thể làm gì được bọn hắn, các du kỵ nhận ra dù có dùng ngựa húc vào cũng không thể nào lật đổ được những cỗ xe này, ngược lại Chương Thánh quân liên tục nổ súng tiêu diệt quân Tây Gốt, thỉnh thoảng lại có những cây trường thương bất ngờ từ lỗ châu mai đâm ra giết chết bất cứ tên kỵ binh nào xui xẻo.
Thế nhưng binh sĩ Tây Gốt tuyệt vọng thật sự khi thấy hai mươi chiến tượng đồng loạt xông lên, thân thể to lớn của bọn chúng che lấp cả ánh nắng mặt trời. TRên lưng voi Trần Quốc Toản cầm lấy một cây trường thương dài từ trên lưng voi đâm thẳng xuống vô tình giết chết kỵ binh bên dưới.
- Chạy mau.
- Quái vật.
Quân Tây Gốt vốn sĩ khí không cao, nay lại bị chiến tượng tấn công tàn bạo tâm lý lập tức tan vỡ, hô hoán nhau bỏ chạy, Chương Thánh quân vẫn không ngăn cản để các du kỵ xông ra vòng vây. Chạy ra được vài chục mét Thiết Lặc, Thiết Hùng lúc này mới thở phào, quá biến thái, trên đời lại có những vũ khí lợi hại như vậy, bọn hắn có cảm giác tính mạng mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên Thiết Lặc vậy àm có cảm giác mình bị khóa chặt, khẽ quay đầu lại hắn thấy tên tướng lĩnh của Đại Việt vậy mà hướng về phía mình mỉm cười.
- Khai pháo.
Ầm, ầm, ầm.
Pháo trên lưng chiến tượng lập tức nổ vang. Thiết Lặc cảm thấy mặt đất dưới chân mình bị xới tung lên, chiến mã dưới thân hắn hí vang liền gục xuống, còn thân thể của hắn liền bị hất tung lên trên cao, điều cuối cùng Thiết Lặc suy nghĩ cuối cùng chính là: Hóa ra mùi vị cái chết là như vậy.
- Tướng quân chết rồi.
Nhìn thấy thân thể đầy máu của Thiết Lặc rơi bịch xuống đất binh sĩ Tây Gốt liền hoảng loạn lên bỏ chạy tứ tán.
- Giết!
Binh sĩ Đại Việt gầm thét tất cả lao xuống xe ngựa xông lên truy kích, liên tục nổ súng bắn rụng bất cứ du kỵ nào mình nhìn thấy, quân Tây Gốt hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu chỉ muốn bỏ chạy càng xa càng tốt. Thiết Hùng ôm lấy thi thể của Thiết Lặc đem lên ngựa, dẫn theo mấy trăm thân vệ binh còn sót lại chạy biến mất đi.
- Dừng lại, đừng đuổi.
Trần Quốc Toản ra lệnh ngừng truy kích, dù sao du kỵ cưỡi ngựa chạy rất nhanh, bọn họ cũng không thể nào theo kịp được. Ngược lại dọn dẹp chiến trường lại tốt hơn.
- Nhanh chóng tìm người sống sót.
Chiến trường vô cùng thê thảm, đầy đất đều là xác người, xác ngựa chết, Thánh Dực quân không có người nào nhung giáp hoàn chỉnh, ít nhất đều mang mấy lỗ thương. Chợt một gò xác chết cao làm quân Đại Việt chú ý, bên trên đó còn có một người quân Đại Việt rất quen thuộc.
- Là Trần tướng quân.
Các binh sĩ Chương Thánh quân hô lên, sau đó liền chạy đến kiểm tra, Trần Bình Trọng vẫn còn thở phập phồng, bất quá vô cùng yếu ớt. Bọn binh sĩ liền vui mừng hô lên.
- Quân y, quân y đâu, mau đến cứu Trần tướng quân.
Tác giả :
Hàm Ngư