Đế Bá - Lý Bát Dạ
Chương 5: Lý Sương Nhan
Đón chào bên đạo môn chính là một đệ tử cùi bắp của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ tử này tên Mạc. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, vẻ mặt như đưa đám, trên người hắn chập chờn sát khí, trong đôi mắt có hàn mang đang lấp lóe, mỗi một đạo hàn mang giống như thực chất, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Mạc mặc dù chỉ là một phế vật, thế nhưng từ khí thế trên người, cũng có thể nhìn ra hắn có chút tu vi.
Mạc thấy Lý Bát Dạ chỉ là phàm nhân, nên tính ra tay làm thịt luôn, nhưng cuối cùng hắn không dám.
Mạc quan sát Lý Bát Dạ một lượt, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái?
- Đúng vậy.
Lý Bát Dạ gật đầu.
Mạc lạnh lẽo nhìn Lý Bát Dạ, nói:
-Đi theo ta.
Mạc dẫn Lý Bát Dạ đi lòng vòng hơn năm phút, rồi tiến vào một gian phòng bé tẹo. Theo sắp xếp ở Cửu Thánh Yêu Môn mà nói, một nơi thế này chỉ để bọn hạ nhân ở.
-Ngươi ở yên đây đi, khi nào khảo hạch ta tới thông báo.
Nói xong, Mạc bỏ đi luôn.
Mạc đi khỏi, Lý Bát Dạ liền trở nên cô độc. Cửu Thánh Yêu môn rất lớn, hắn không biết nên đi đâu. Hắn biết Sương Nhan muội muội đang ở đây. Nghĩ tới nàng, Lý Bát Dạ cảm thấy nóng bừng. Hắn không nhịn được liền chạy loạn tìm nàng.
Trải qua vô số đời tiên đế gia cố, nên thức hải của Lý Bát Dạ rất khủng bố.
Hắn dùng thức hải che giấu hơi thở, đi qua đi lại mấy ngọn núi trong Cửu Thánh Yêu môn.
Nửa ngày sau, hắn đi qua một cái cổng hình tròn, trong đó có một cái vườn hoa rất lớn. Trong sân vườn này có một ngôi nhà một gian khá rộng. Xung quanh trồng đủ loại hoa màu trắng.
Không khí nơi đây thoang thoảng hương hoa, công thêm mùi hương thiếu nữ. Dựa vào chịch tâm, Lý Bát Dạ biết đây là mùi của mỹ nữ. Hắn vội bước vào bên trong.
Bình thường rất ít người đến ngọn núi này, vì đây là nơi tu luyện của công chúa Cửu Thánh Yêu môn – Lý Sương Nhan.
Bước tới gần căn nhà trong vườn hoa. Lý Bát Dạ hoàn toàn không biết rằng hắn chính là nam nhân đầu tiên bước chân đến chỗ này trong bao năm nay.
Khẽ khoan một lỗ nhỏ bên ngoài cửa, Lý Bát Dạ ghé mắt nhòm trộm vào bên trong. Chỉ thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang ngồi trên giường tu luyện.
Đây là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám, dung nhan như vẽ, lông mày kẻ đen, đôi mắt như trăng sáng, môi son đỏ thắm khiến cho người ta mê hồn, cực kỳ hấp dẫn, nhưng nữ tử có dung nhan nghiêng thành như vậy lại lạnh như băng, khí tức giữa hai lông mày có vài phần lãnh ngạo, một bộ áo trắng càng lộ ra sự ương ngạnh quật cường, khí thế bức người.
Nhìn nữ nhân mê người kia, tim Lý Bát Dạ đập bịch bịch. Hắn biết, nàng đúng là Sương Nhan rồi, khí chất, Hoàng thể, Thọ Luân giống y hệt lúc bảy đĩ gặp nàng.
- Xinh quá a! Lý Bát Dạ trợn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn, tuyệt mĩ bên trong.
Lý Sương Nhan ngồi xếp bằng tu luyện trong căn phòng, sắc đẹp của nàng làm nơi đây bừng sáng. Tuyệt thế mỹ nữ như nữ thần không ăn khói lửa nhân gian ngồi đó, khiến Lý Bát Dạ sắc tâm đại động.
Lý Bát Dạ thầm hô:
-Quá ngon rồi, vậy mà bảy đĩ không ăn, phí của trời mà.
Lý Sương Nhan, tên cũng như người băng sương lạnh lẽo, dung nhan tuyệt thế. Nàng không chỉ là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ nhất mỹ nữ của Cổ Ngưu Cương Quốc, mà hơn nữa thiên phú và đạo hạnh cũng không hề thua kém vẻ đẹp của nàng.
Lý Sương Nhan sinh ra có Hoàng Thể, Thọ Luân là cấp Hoàng, càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là Mệnh Cung cấp Thánh của nàng, còn gọi là Thánh Mệnh. Một người tu sĩ trẻ tuổi có Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh liền được xếp vào hàng ngũ những thiên tài tuyệt thế. Bất luận là gân cốt, thiên phú hay ngộ tính đều khó mà bắt bẻ.
Mi tâm Lý Bát Dạ phát sáng, từ thức thải tràn ra vài đạo cấm chế, bao bọc căn phòng kia lại.
Kẹt!
Xong xuôi, Lý Bát Dạ đẩy cửa vào, hắn nhìn qua Lý Sương Nhan một cái, giả bộ ngưu bức nói:
- Cũng không tệ lắm.
- Ngươi là ai, tại sao đi vào phòng ta?
Lý Sương Nhan cảnh giác nhìn Lý Bát Dạ. Tên này tiến vào phòng mà nàng không hề hay biết. Chắc chắn là cao thủ.
Lý Bát Dạ mỉm cười mê người, bày ra bộ dáng mà hắn nghĩ là đẹp trai nhất, hắn hướng Lý Sương Nhan nói:
-Ta tên Lý Bát Dạ, là vị hôn phu của nàng.
Lý Sương Nhan đứng dậy, váy trắng tung bay, căn phòng như sáng hơn vài phần, nhật nguyệt lu mờ bở vẻ đẹp của nàng.
Mặc dù nghe Lý Bát Dạ nói vậy, nhưng khuôn mặt băng lãnh của Lý Sương Nhan không hề thay đổi, nàng lạnh nhạt nói:
-Ngươi là truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái.
Thấy Lý Bát Dạ gật đầu, nàng nói tiếp:
-Theo ta biết, hôn sự này đã bị hủy.
Lý Bát Dạ lắc đầu, thong dong nói ra:
-Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ hôn ước này. Muốn làm thê tử của ta, thì ngươi còn kém một ít. Thánh Mệnh cũng tạm chấp nhận được. Nhưng hiện giờ ta đang thiếu một cái nha đầu làm ấm giường, vậy liền chọn ngươi.
Nghe xong những lời của Lý Bát Dạ, khuôn mặt băng lãnh của Lý Sương Nhan biến sắc, nàng tức giận đến run rẩy toàn thân, nàng là con cưng của trời, được sủng ái vô cùng, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo. Bằng dung nhan, thực lực của nàng, bất luận là đi đâu đều là chúng tinh củng nguyệt, thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng có thể xếp thành hàng từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc. Vậy mà bây giờ lại có một thằng nhóc, chưa mọc lông cũng dám ăn nói ngông cuồng, muốn nàng làm thị nữ cho hắn? Thằng nhóc này trông có vẻ dễ thương, nhưng mà trong mắt của Lý Sương Nhan lúc này lại cực kỳ đáng ghét.
Lý Bát Dạ ngáp ngáp vài cái, nói ra:
-Nha đầu, ta muốn đi ngủ, mau mau thực hiện chức trách thị nữ.
“Thị nữ, làm ấm giường". Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như băng của Lý Sương Nhan đỏ bừng vì tức giận, bộ ngực sữa nhấp nhô. Nàng đã gặp qua nhiều người thích ngông cuồng, nhưng giống như Lý Bát Dạ thì lại là lần đầu tiên. Càng đáng ghét hơn là Lý Bát Dạ chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, nàng lớn hơn hắn đến năm tuổi, một đứa nhóc như vậy lại dám ra vẻ trước mặt nàng. Thật là tức chết mà! Ai cũng nói con nít dễ thương nhưng Lý Bát Dạ ở trong mắt Lý Sương Nhan hiện giờ là một đứa nhóc cực kỳ đáng ghét.
Nàng quyết định đánh Lý Bát Dạ một trận rồi đuổi đi. Nhưng ngay lúc này, mi tâm Lý Bát Dạ toả sáng, đại đạo áo nghĩa tràn vào thân thể Lý Sương Nhan.
-Ngươi... ngươi làm gì ta?
Cảm nhận cơ thể mềm yếu, Hoàng Thể, Mệnh Cung, Thọ Luân bị phong bế, Lý Sương Nhan lắp bắp nói.
Mạc mặc dù chỉ là một phế vật, thế nhưng từ khí thế trên người, cũng có thể nhìn ra hắn có chút tu vi.
Mạc thấy Lý Bát Dạ chỉ là phàm nhân, nên tính ra tay làm thịt luôn, nhưng cuối cùng hắn không dám.
Mạc quan sát Lý Bát Dạ một lượt, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái?
- Đúng vậy.
Lý Bát Dạ gật đầu.
Mạc lạnh lẽo nhìn Lý Bát Dạ, nói:
-Đi theo ta.
Mạc dẫn Lý Bát Dạ đi lòng vòng hơn năm phút, rồi tiến vào một gian phòng bé tẹo. Theo sắp xếp ở Cửu Thánh Yêu Môn mà nói, một nơi thế này chỉ để bọn hạ nhân ở.
-Ngươi ở yên đây đi, khi nào khảo hạch ta tới thông báo.
Nói xong, Mạc bỏ đi luôn.
Mạc đi khỏi, Lý Bát Dạ liền trở nên cô độc. Cửu Thánh Yêu môn rất lớn, hắn không biết nên đi đâu. Hắn biết Sương Nhan muội muội đang ở đây. Nghĩ tới nàng, Lý Bát Dạ cảm thấy nóng bừng. Hắn không nhịn được liền chạy loạn tìm nàng.
Trải qua vô số đời tiên đế gia cố, nên thức hải của Lý Bát Dạ rất khủng bố.
Hắn dùng thức hải che giấu hơi thở, đi qua đi lại mấy ngọn núi trong Cửu Thánh Yêu môn.
Nửa ngày sau, hắn đi qua một cái cổng hình tròn, trong đó có một cái vườn hoa rất lớn. Trong sân vườn này có một ngôi nhà một gian khá rộng. Xung quanh trồng đủ loại hoa màu trắng.
Không khí nơi đây thoang thoảng hương hoa, công thêm mùi hương thiếu nữ. Dựa vào chịch tâm, Lý Bát Dạ biết đây là mùi của mỹ nữ. Hắn vội bước vào bên trong.
Bình thường rất ít người đến ngọn núi này, vì đây là nơi tu luyện của công chúa Cửu Thánh Yêu môn – Lý Sương Nhan.
Bước tới gần căn nhà trong vườn hoa. Lý Bát Dạ hoàn toàn không biết rằng hắn chính là nam nhân đầu tiên bước chân đến chỗ này trong bao năm nay.
Khẽ khoan một lỗ nhỏ bên ngoài cửa, Lý Bát Dạ ghé mắt nhòm trộm vào bên trong. Chỉ thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang ngồi trên giường tu luyện.
Đây là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám, dung nhan như vẽ, lông mày kẻ đen, đôi mắt như trăng sáng, môi son đỏ thắm khiến cho người ta mê hồn, cực kỳ hấp dẫn, nhưng nữ tử có dung nhan nghiêng thành như vậy lại lạnh như băng, khí tức giữa hai lông mày có vài phần lãnh ngạo, một bộ áo trắng càng lộ ra sự ương ngạnh quật cường, khí thế bức người.
Nhìn nữ nhân mê người kia, tim Lý Bát Dạ đập bịch bịch. Hắn biết, nàng đúng là Sương Nhan rồi, khí chất, Hoàng thể, Thọ Luân giống y hệt lúc bảy đĩ gặp nàng.
- Xinh quá a! Lý Bát Dạ trợn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn, tuyệt mĩ bên trong.
Lý Sương Nhan ngồi xếp bằng tu luyện trong căn phòng, sắc đẹp của nàng làm nơi đây bừng sáng. Tuyệt thế mỹ nữ như nữ thần không ăn khói lửa nhân gian ngồi đó, khiến Lý Bát Dạ sắc tâm đại động.
Lý Bát Dạ thầm hô:
-Quá ngon rồi, vậy mà bảy đĩ không ăn, phí của trời mà.
Lý Sương Nhan, tên cũng như người băng sương lạnh lẽo, dung nhan tuyệt thế. Nàng không chỉ là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ nhất mỹ nữ của Cổ Ngưu Cương Quốc, mà hơn nữa thiên phú và đạo hạnh cũng không hề thua kém vẻ đẹp của nàng.
Lý Sương Nhan sinh ra có Hoàng Thể, Thọ Luân là cấp Hoàng, càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là Mệnh Cung cấp Thánh của nàng, còn gọi là Thánh Mệnh. Một người tu sĩ trẻ tuổi có Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh liền được xếp vào hàng ngũ những thiên tài tuyệt thế. Bất luận là gân cốt, thiên phú hay ngộ tính đều khó mà bắt bẻ.
Mi tâm Lý Bát Dạ phát sáng, từ thức thải tràn ra vài đạo cấm chế, bao bọc căn phòng kia lại.
Kẹt!
Xong xuôi, Lý Bát Dạ đẩy cửa vào, hắn nhìn qua Lý Sương Nhan một cái, giả bộ ngưu bức nói:
- Cũng không tệ lắm.
- Ngươi là ai, tại sao đi vào phòng ta?
Lý Sương Nhan cảnh giác nhìn Lý Bát Dạ. Tên này tiến vào phòng mà nàng không hề hay biết. Chắc chắn là cao thủ.
Lý Bát Dạ mỉm cười mê người, bày ra bộ dáng mà hắn nghĩ là đẹp trai nhất, hắn hướng Lý Sương Nhan nói:
-Ta tên Lý Bát Dạ, là vị hôn phu của nàng.
Lý Sương Nhan đứng dậy, váy trắng tung bay, căn phòng như sáng hơn vài phần, nhật nguyệt lu mờ bở vẻ đẹp của nàng.
Mặc dù nghe Lý Bát Dạ nói vậy, nhưng khuôn mặt băng lãnh của Lý Sương Nhan không hề thay đổi, nàng lạnh nhạt nói:
-Ngươi là truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái.
Thấy Lý Bát Dạ gật đầu, nàng nói tiếp:
-Theo ta biết, hôn sự này đã bị hủy.
Lý Bát Dạ lắc đầu, thong dong nói ra:
-Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ hôn ước này. Muốn làm thê tử của ta, thì ngươi còn kém một ít. Thánh Mệnh cũng tạm chấp nhận được. Nhưng hiện giờ ta đang thiếu một cái nha đầu làm ấm giường, vậy liền chọn ngươi.
Nghe xong những lời của Lý Bát Dạ, khuôn mặt băng lãnh của Lý Sương Nhan biến sắc, nàng tức giận đến run rẩy toàn thân, nàng là con cưng của trời, được sủng ái vô cùng, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo. Bằng dung nhan, thực lực của nàng, bất luận là đi đâu đều là chúng tinh củng nguyệt, thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng có thể xếp thành hàng từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc. Vậy mà bây giờ lại có một thằng nhóc, chưa mọc lông cũng dám ăn nói ngông cuồng, muốn nàng làm thị nữ cho hắn? Thằng nhóc này trông có vẻ dễ thương, nhưng mà trong mắt của Lý Sương Nhan lúc này lại cực kỳ đáng ghét.
Lý Bát Dạ ngáp ngáp vài cái, nói ra:
-Nha đầu, ta muốn đi ngủ, mau mau thực hiện chức trách thị nữ.
“Thị nữ, làm ấm giường". Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như băng của Lý Sương Nhan đỏ bừng vì tức giận, bộ ngực sữa nhấp nhô. Nàng đã gặp qua nhiều người thích ngông cuồng, nhưng giống như Lý Bát Dạ thì lại là lần đầu tiên. Càng đáng ghét hơn là Lý Bát Dạ chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, nàng lớn hơn hắn đến năm tuổi, một đứa nhóc như vậy lại dám ra vẻ trước mặt nàng. Thật là tức chết mà! Ai cũng nói con nít dễ thương nhưng Lý Bát Dạ ở trong mắt Lý Sương Nhan hiện giờ là một đứa nhóc cực kỳ đáng ghét.
Nàng quyết định đánh Lý Bát Dạ một trận rồi đuổi đi. Nhưng ngay lúc này, mi tâm Lý Bát Dạ toả sáng, đại đạo áo nghĩa tràn vào thân thể Lý Sương Nhan.
-Ngươi... ngươi làm gì ta?
Cảm nhận cơ thể mềm yếu, Hoàng Thể, Mệnh Cung, Thọ Luân bị phong bế, Lý Sương Nhan lắp bắp nói.
Tác giả :
Gió Thổi Lá Bay