[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi
Chương 10
Gió nhẹ lướt qua mặt, tiếng chim hót, ếch ộp thỉnh thoảng truyền đến.
Người nào đó nhàm chán đến cùng cực không khỏi tựa đầu lên tảng đá, bắt đầu ngủ gật.
Không biết trải qua bao lâu, hắn bị cái gì đó đánh tỉnh? Ai, Đoàn Tam Thiếu hai tay ôm đầu, giương mắt nhìn lên, thấy một gương mặt trái xoan thanh tú, biểu tình lạnh như băng.
Nghỉ ngơi đã đủ, Đông Phương liếc nhìn gia hỏa ngủ đến chảy nước miếng, cảm thấy chán ghét, cầm bao kiếm đánh người, thúc giục: “Dẫn đường!"
Nói cần nghỉ ngơi, là y, thúc đuổi người, cũng là y…
Thế là như thế nào? Đoàn thiếu gia đây mắc nợ gì ngươi sao!
Đoàn Tam Thiếu nổi giận đùng đùng, né tránh, lau nước miếng, đứng lên, tự nhận không may, đành phải nhận mệnh, bò lên nham thạch. Lần này, hắn rút kinh nghiệm, liên tiếp quay đầu lại xem Đông Phương Linh có lên theo hay không? Chừng nào đuổi kịp, hắn mới đi tiếp...
Hồi lâu sau, hai người đứng chung một chỗ, ngẩng đầu, thấy cây quyết mọc phủ kín bình đài, ngăn trở đường đi. Đoàn Tam Thiếu nói với Đông Phương Linh, võ công của ta không cao, không thể đi lên, ngươi thì khác, vận công chút xíu, bay lên vách đá rồi lấy thêm dây thừng, kéo ta lên.
Đông Phương Linh không chịu lên bình đài, còn hạ lệnh: “Ngươi đi chuyển mấy khối đá lớn đến cho ta kê chân thì mới leo lên được."
“Tại sao phải khiêng đá? Ngươi khinh công cao minh thế, bay lên bình đài, lại đi lên vách đá, chẳng phải là xong sao?" Đoàn Tam Thiếu phàn nàn.
“Ngươi cho rằng phi lên vách đá giống như đi cầu thang sao? Dễ dàng như vậy? Đó là hao phí nội lực, nói không biết chừng ta lại bị độc tính phát tác. Ta cũng không muốn mạo hiểm. Tóm lại, ngươi có chịu bê đá hay không?" Nói xong, Đông Phương Linh treo thanh kiếm trở lại thắt lưng, đứng nguyên tại chỗ, một bộ dáng không việc gì liên quan đến mình.
Đoàn Tam Thiếu tức giận, kháng nghị: “Vì cái gì lại bắt ta chuyển một mình? Sao ngươi không cùng khuân?"
“Nếu như ngươi còn muốn sớm trở lại Thiếu Lâm tự thì đừng lải nhải nữa, đi khiêng đá đi." Đông Phương Linh trừng mắt liếc nam nhân đang thở phì phì.
Thành thật mà nói, Đoàn Tam Thiếu còn muốn nhanh chóng rời khỏi đây hơn Đông Phương Linh. Bị Đông Phương Linh bắt được nhược điểm, hắn cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi làm cu li.
“Mẹ... Đồ yêu tinh hại người, hung hăng càn quấy!" Đoàn Tam Thiếu chỉ dám mắng trong lòng.
Sầu mi khổ kiểm (mặt ủ mày chau) chán chê, cuối cùng vẫn là một người bò lên bò xuống, chọn đá, bao nhiêu khí lực kể từ khi sinh ra đến giờ lôi ra dùng hết, từng bước từng bước bê đá tảng chuyển lên.
Đông Phương Linh rảnh rỗi khoanh tay trước ngực, nhìn nam nhân mặt mũi đầy mồ hôi, đem đá xếp lên từng tảng từng tảng. Đợi đến lúc cảm thấy thế đã vừa chân, Đông Phương Linh mới giẫm lấy lên tảng đá định bò lên bình đài, chân bỗng nhiên bị giữ chặt?
“Làm gì?" Y cúi đầu trừng người.
“Biết đâu ngươi lừa ta... Leo lên rồi bỏ mặc ta một mình tại đây?" Phòng ngừa bị lừa không có thừa, Đoàn Tam Thiếu lo lắng.
“Nếu ngươi sợ thì lên trước đi, ta ở chỗ này chờ ngươi. Dù sao ngươi cũng là đồ đệ của Từ Hải, võ công chắc cũng không đến nỗi kém như vậy a, phi thân đến vách đá cũng không xong?" Đông Phương Linh gỡ tay đối phương, dứt khoát nhảy xuống, đẩy Đoàn Tam Thiếu lên đống đá chất cao.
Bị Đông Phương Linh chạm đến chỗ đau, Đoàn Tam Thiếu nhịn không nổi, hướng y ta chịu tội, thỉnh y lại đi lên.
Có cơ hội, Đông Phương Linh cũng muốn mau mau ly khai chỗ này, trở về Lan Châu. Y bị thương nặng hơn, không nên trì hoãn thời gian. Bò lên trên bình đài, Đông Phương Linh nhìn ra xa đám cây quyết che phủ bích nham, nhìn trên đầu thấy cách vách đá một đoạn có khe hở mọc mấy cây bụi nhỏ.
Đoàn Tam Thiếu khẩn trương nhìn lên theo. Đông Phương Linh rút kiếm ra, thả người nhảy lên, một tay bắt lấy cây quyết, tay kia cắm mũi kiếm vào khe hở giữa thạch bích, thuận đà nhảy lên...
Đoàn Tam Thiếu ở dưới bình đài nhìn lên đối phương khi bám vào cây quyết hoặc rễ cây như thằn lằn, có khi lại như chim lớn, bay lên không trung, chọn đúng chỗ chòi ra trên vách đá thẳng đứng hạ lạc, sử dụng lợi kiếm, tiếp tục bò lên trên!
Nhiều lần, người phía trên mất thăng bằng, kém chút nữa là rơi xuống, Đoàn Tam Thiếu cũng không dám nhìn, miệng liên tục niệm Phật tổ phù hộ! Đợi đến lúc người kia thật vất vả bò lên được vách đá, hắn vui mừng, lại bắt đầu lo lắng người ta bỏ rơi mình thì biết làm cách nào mà đi lên?
Đoàn Tam Thiếu chờ hơn nửa ngày, mắt xem mặt trời dần dần dời về tây, sắp xuống núi đến nơi, phía trên vẫn như cũ không có động tĩnh. Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, kiên nhẫn chờ đợi, đầu lại ngăn không được nghĩ ngợi lung tung, đã sớm đem kết quả xấu nhất nghĩ mấy lần!
Đột nhiên nghe được tiếng vang, Đoàn Tam Thiếu nhìn lên trên, trông thấy một sợi thừng chậm rãi thả xuống.
Hắn mừng rỡ, nhảy nhào tới, vội vàng lấy thêm đến một ít dây thừng, buộc chặt quanh thắt lưng, mượn sức kéo, dần dần bò lên. Một bước lại một bước, Đoàn Tam Thiếu ngày càng gần vách đá, càng nghĩ sợ dây thừng đột nhiên đứt rời, lại sợ người kia không cẩn thận buông tay, hắn sẽ ngã lộn cổ chết!
Đoàn Tam Thiếu trong lòng bất định, rốt cục vẫn ly khai đáy cốc, lên tới vách núi, tâm trạng bất an mới thả lỏng ra...
Tìm được đường sống trong chỗ chết, thực muốn khóc lên vì xúc động!
Trông thấy Đông Phương Linh không biết tìm được ở đâu hai nông phu giúp y quấn dây vào cành cây rồi thả đến vách đá, kéo hắn đi lên. Đoàn Tam Thiếu vui vẻ ôm lấy nông phu, thẳng đến khi người ta làm xong sự tình bỏ đi, hắn vẫn hướng bóng lưng họ liên tiếp nói lời cảm tạ, ác cảm đối với Đông Phương Linh cũng giảm xuống rất nhiều. Kẻ kia giết người lung tung người, nghiệp chướng nặng nề, nhưng còn có lương tâm biết giúp người..
Đoàn Tam Thiếu nhìn Đông Phương Linh vẫn bộ dạng khó coi như cũ, lại mất hảo cảm, đem chữ “Tạ" nuốt về trong bụng.
Vô luận như thế nào, hắn dạo qua quỷ môn quan một lần, vẫn còn toàn mệnh, vậy coi như là may mắn. Đoàn Tam Thiếu nhịn không được, kéo khố đầu (quần lót) ra, nhìn lén vật giữa hai chân. Bảo bối của hắn cũng đã khôi phục màu sắc bình thường. Hắn vội sửa sang lại quần áo. Bây giờ, tâm tình của hắn sảng khoái cực kỳ, bắt đầu hội đàm cười: “Ha ha ha, cái lão gậy trúc kia nhất định không ngờ được, hai chúng ta vẫn còn sống." Đối phương nghe không hiểu, hắn lại giải thích: “Ta là nói Cổ Bá Thiên, cao như vậy lại gầy như vậy, không giống cây gậy trúc thì là gì? Đem lão giang ngang tay ra còn có thể phơi quần áo."
Nghe hắn mô tả như vậy, Đông Phương Linh thiếu chút nữa cũng nhịn không được cười. Đoàn Tam Thiếu thấy sắc mặt đối phương rốt cục thay đổi, cao hứng giống mình, có thể thoát ly khốn cảnh.
“Ngày hôm nay hai ta đại nạn không chết, coi như là hữu duyên quen biết... Được rồi, chúng ta dừng ở đây a. Hiện tại, ngươi đi đường ngươi; ta trở lại Thiếu Lâm tự. Chúng ta tốt nhất đừng bao giờ gặp lại." Nói lời nói, hắn xoay người rời đi, trường côn trong tay vác trên vai, nhẹ nhàng ngâm nga hát.
“Chờ một chút!"
Một lực giữ trên côn khiến Đoàn Tam Thiếu không bước tiếp được.
“Gì?" Đoàn Tam Thiếu dừng bước, quay đầu lại xem người.
“Ta có nói qua ngươi có thể đi sao?" Đông Phương Linh chặn trước mặt Đoàn Tam Thiếu.
“Hả!?" Đoàn Tam Thiếu khó hiểu, há to mồm, có dự cảm rất bất hảo.
Đông Phương Linh nhìn thẳng đối phương, nói ra: “Lúc trước ta nghe ngươi nói đã đi qua Lan Châu mấy lần. Hiện tại, ta không quen đường đất Trung Nguyên, cần một người giúp ta trở về Lan Châu."
Nếu không phải vì y là dân mù đường, cho dù có hỏi người ta vẫn thường không phân biệt được rõ ràng Đông Tây Nam Bắc, mới có thể bị vây ở Lạc Dương, đi không được, lại để cho Cổ Bá Thiên có cơ thừa dịp làm hại! Cho nên y mới lưu lại Đoàn Tam Thiếu, chính vì hắn là đồ đệ của Từ Hải, khả dĩ giúp đỡ y; có hắn dẫn đường, hy vọng rời khỏi nơi này sớm hơn một chút, trở lại Hắc Ưng Giáo...
“Ngươi muốn ta với ngươi đi Hắc Ưng Giáo? Không được, ta không đi!"
Chán ghét Đoàn Tam Thiếu kêu ca, Đông Phương Linh rút kiếm."Ta tuy trúng độc vẫn có năng lực giết chết ngươi."
Y trầm giọng hỏi: “Ngươi có đi không?"
Đợi trở lại địa bàn của mình, y sẽ lập tức giết cái tên đã từng trộm chiếm tiện nghi thân thể mình!
Đoàn Tam Thiếu không thể suy đoán tâm tư đối phương, chỉ hiểu được tác hại của lợi kiếm đối với thân thể, hắn vừa động, nhất định sẽ bị đâm ra vài cái lỗ thủng giống như mười ba người trong liên minh...
Thiếu gia đây lúc ở chân núi còn niệm Phật hiệu cầu phúc cho người, giờ ngươi lại lấy oán báo ân!
Đương nhiên, để bảo trụ mạng nhỏ, Đoàn Tam Thiếu không thể nói ra những lời này, càng không dám khai thật hắn chính là chưa từng đi qua Lan Châu.
Dưới uy hiếp của Đông Phương Linh, Đoàn Tam Thiếu lúng túng lên tiếng: “Ta đi..." nhưng trong nội tâm lại một nghìn vạn lần không muốn ah!
Người nào đó nhàm chán đến cùng cực không khỏi tựa đầu lên tảng đá, bắt đầu ngủ gật.
Không biết trải qua bao lâu, hắn bị cái gì đó đánh tỉnh? Ai, Đoàn Tam Thiếu hai tay ôm đầu, giương mắt nhìn lên, thấy một gương mặt trái xoan thanh tú, biểu tình lạnh như băng.
Nghỉ ngơi đã đủ, Đông Phương liếc nhìn gia hỏa ngủ đến chảy nước miếng, cảm thấy chán ghét, cầm bao kiếm đánh người, thúc giục: “Dẫn đường!"
Nói cần nghỉ ngơi, là y, thúc đuổi người, cũng là y…
Thế là như thế nào? Đoàn thiếu gia đây mắc nợ gì ngươi sao!
Đoàn Tam Thiếu nổi giận đùng đùng, né tránh, lau nước miếng, đứng lên, tự nhận không may, đành phải nhận mệnh, bò lên nham thạch. Lần này, hắn rút kinh nghiệm, liên tiếp quay đầu lại xem Đông Phương Linh có lên theo hay không? Chừng nào đuổi kịp, hắn mới đi tiếp...
Hồi lâu sau, hai người đứng chung một chỗ, ngẩng đầu, thấy cây quyết mọc phủ kín bình đài, ngăn trở đường đi. Đoàn Tam Thiếu nói với Đông Phương Linh, võ công của ta không cao, không thể đi lên, ngươi thì khác, vận công chút xíu, bay lên vách đá rồi lấy thêm dây thừng, kéo ta lên.
Đông Phương Linh không chịu lên bình đài, còn hạ lệnh: “Ngươi đi chuyển mấy khối đá lớn đến cho ta kê chân thì mới leo lên được."
“Tại sao phải khiêng đá? Ngươi khinh công cao minh thế, bay lên bình đài, lại đi lên vách đá, chẳng phải là xong sao?" Đoàn Tam Thiếu phàn nàn.
“Ngươi cho rằng phi lên vách đá giống như đi cầu thang sao? Dễ dàng như vậy? Đó là hao phí nội lực, nói không biết chừng ta lại bị độc tính phát tác. Ta cũng không muốn mạo hiểm. Tóm lại, ngươi có chịu bê đá hay không?" Nói xong, Đông Phương Linh treo thanh kiếm trở lại thắt lưng, đứng nguyên tại chỗ, một bộ dáng không việc gì liên quan đến mình.
Đoàn Tam Thiếu tức giận, kháng nghị: “Vì cái gì lại bắt ta chuyển một mình? Sao ngươi không cùng khuân?"
“Nếu như ngươi còn muốn sớm trở lại Thiếu Lâm tự thì đừng lải nhải nữa, đi khiêng đá đi." Đông Phương Linh trừng mắt liếc nam nhân đang thở phì phì.
Thành thật mà nói, Đoàn Tam Thiếu còn muốn nhanh chóng rời khỏi đây hơn Đông Phương Linh. Bị Đông Phương Linh bắt được nhược điểm, hắn cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi làm cu li.
“Mẹ... Đồ yêu tinh hại người, hung hăng càn quấy!" Đoàn Tam Thiếu chỉ dám mắng trong lòng.
Sầu mi khổ kiểm (mặt ủ mày chau) chán chê, cuối cùng vẫn là một người bò lên bò xuống, chọn đá, bao nhiêu khí lực kể từ khi sinh ra đến giờ lôi ra dùng hết, từng bước từng bước bê đá tảng chuyển lên.
Đông Phương Linh rảnh rỗi khoanh tay trước ngực, nhìn nam nhân mặt mũi đầy mồ hôi, đem đá xếp lên từng tảng từng tảng. Đợi đến lúc cảm thấy thế đã vừa chân, Đông Phương Linh mới giẫm lấy lên tảng đá định bò lên bình đài, chân bỗng nhiên bị giữ chặt?
“Làm gì?" Y cúi đầu trừng người.
“Biết đâu ngươi lừa ta... Leo lên rồi bỏ mặc ta một mình tại đây?" Phòng ngừa bị lừa không có thừa, Đoàn Tam Thiếu lo lắng.
“Nếu ngươi sợ thì lên trước đi, ta ở chỗ này chờ ngươi. Dù sao ngươi cũng là đồ đệ của Từ Hải, võ công chắc cũng không đến nỗi kém như vậy a, phi thân đến vách đá cũng không xong?" Đông Phương Linh gỡ tay đối phương, dứt khoát nhảy xuống, đẩy Đoàn Tam Thiếu lên đống đá chất cao.
Bị Đông Phương Linh chạm đến chỗ đau, Đoàn Tam Thiếu nhịn không nổi, hướng y ta chịu tội, thỉnh y lại đi lên.
Có cơ hội, Đông Phương Linh cũng muốn mau mau ly khai chỗ này, trở về Lan Châu. Y bị thương nặng hơn, không nên trì hoãn thời gian. Bò lên trên bình đài, Đông Phương Linh nhìn ra xa đám cây quyết che phủ bích nham, nhìn trên đầu thấy cách vách đá một đoạn có khe hở mọc mấy cây bụi nhỏ.
Đoàn Tam Thiếu khẩn trương nhìn lên theo. Đông Phương Linh rút kiếm ra, thả người nhảy lên, một tay bắt lấy cây quyết, tay kia cắm mũi kiếm vào khe hở giữa thạch bích, thuận đà nhảy lên...
Đoàn Tam Thiếu ở dưới bình đài nhìn lên đối phương khi bám vào cây quyết hoặc rễ cây như thằn lằn, có khi lại như chim lớn, bay lên không trung, chọn đúng chỗ chòi ra trên vách đá thẳng đứng hạ lạc, sử dụng lợi kiếm, tiếp tục bò lên trên!
Nhiều lần, người phía trên mất thăng bằng, kém chút nữa là rơi xuống, Đoàn Tam Thiếu cũng không dám nhìn, miệng liên tục niệm Phật tổ phù hộ! Đợi đến lúc người kia thật vất vả bò lên được vách đá, hắn vui mừng, lại bắt đầu lo lắng người ta bỏ rơi mình thì biết làm cách nào mà đi lên?
Đoàn Tam Thiếu chờ hơn nửa ngày, mắt xem mặt trời dần dần dời về tây, sắp xuống núi đến nơi, phía trên vẫn như cũ không có động tĩnh. Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, kiên nhẫn chờ đợi, đầu lại ngăn không được nghĩ ngợi lung tung, đã sớm đem kết quả xấu nhất nghĩ mấy lần!
Đột nhiên nghe được tiếng vang, Đoàn Tam Thiếu nhìn lên trên, trông thấy một sợi thừng chậm rãi thả xuống.
Hắn mừng rỡ, nhảy nhào tới, vội vàng lấy thêm đến một ít dây thừng, buộc chặt quanh thắt lưng, mượn sức kéo, dần dần bò lên. Một bước lại một bước, Đoàn Tam Thiếu ngày càng gần vách đá, càng nghĩ sợ dây thừng đột nhiên đứt rời, lại sợ người kia không cẩn thận buông tay, hắn sẽ ngã lộn cổ chết!
Đoàn Tam Thiếu trong lòng bất định, rốt cục vẫn ly khai đáy cốc, lên tới vách núi, tâm trạng bất an mới thả lỏng ra...
Tìm được đường sống trong chỗ chết, thực muốn khóc lên vì xúc động!
Trông thấy Đông Phương Linh không biết tìm được ở đâu hai nông phu giúp y quấn dây vào cành cây rồi thả đến vách đá, kéo hắn đi lên. Đoàn Tam Thiếu vui vẻ ôm lấy nông phu, thẳng đến khi người ta làm xong sự tình bỏ đi, hắn vẫn hướng bóng lưng họ liên tiếp nói lời cảm tạ, ác cảm đối với Đông Phương Linh cũng giảm xuống rất nhiều. Kẻ kia giết người lung tung người, nghiệp chướng nặng nề, nhưng còn có lương tâm biết giúp người..
Đoàn Tam Thiếu nhìn Đông Phương Linh vẫn bộ dạng khó coi như cũ, lại mất hảo cảm, đem chữ “Tạ" nuốt về trong bụng.
Vô luận như thế nào, hắn dạo qua quỷ môn quan một lần, vẫn còn toàn mệnh, vậy coi như là may mắn. Đoàn Tam Thiếu nhịn không được, kéo khố đầu (quần lót) ra, nhìn lén vật giữa hai chân. Bảo bối của hắn cũng đã khôi phục màu sắc bình thường. Hắn vội sửa sang lại quần áo. Bây giờ, tâm tình của hắn sảng khoái cực kỳ, bắt đầu hội đàm cười: “Ha ha ha, cái lão gậy trúc kia nhất định không ngờ được, hai chúng ta vẫn còn sống." Đối phương nghe không hiểu, hắn lại giải thích: “Ta là nói Cổ Bá Thiên, cao như vậy lại gầy như vậy, không giống cây gậy trúc thì là gì? Đem lão giang ngang tay ra còn có thể phơi quần áo."
Nghe hắn mô tả như vậy, Đông Phương Linh thiếu chút nữa cũng nhịn không được cười. Đoàn Tam Thiếu thấy sắc mặt đối phương rốt cục thay đổi, cao hứng giống mình, có thể thoát ly khốn cảnh.
“Ngày hôm nay hai ta đại nạn không chết, coi như là hữu duyên quen biết... Được rồi, chúng ta dừng ở đây a. Hiện tại, ngươi đi đường ngươi; ta trở lại Thiếu Lâm tự. Chúng ta tốt nhất đừng bao giờ gặp lại." Nói lời nói, hắn xoay người rời đi, trường côn trong tay vác trên vai, nhẹ nhàng ngâm nga hát.
“Chờ một chút!"
Một lực giữ trên côn khiến Đoàn Tam Thiếu không bước tiếp được.
“Gì?" Đoàn Tam Thiếu dừng bước, quay đầu lại xem người.
“Ta có nói qua ngươi có thể đi sao?" Đông Phương Linh chặn trước mặt Đoàn Tam Thiếu.
“Hả!?" Đoàn Tam Thiếu khó hiểu, há to mồm, có dự cảm rất bất hảo.
Đông Phương Linh nhìn thẳng đối phương, nói ra: “Lúc trước ta nghe ngươi nói đã đi qua Lan Châu mấy lần. Hiện tại, ta không quen đường đất Trung Nguyên, cần một người giúp ta trở về Lan Châu."
Nếu không phải vì y là dân mù đường, cho dù có hỏi người ta vẫn thường không phân biệt được rõ ràng Đông Tây Nam Bắc, mới có thể bị vây ở Lạc Dương, đi không được, lại để cho Cổ Bá Thiên có cơ thừa dịp làm hại! Cho nên y mới lưu lại Đoàn Tam Thiếu, chính vì hắn là đồ đệ của Từ Hải, khả dĩ giúp đỡ y; có hắn dẫn đường, hy vọng rời khỏi nơi này sớm hơn một chút, trở lại Hắc Ưng Giáo...
“Ngươi muốn ta với ngươi đi Hắc Ưng Giáo? Không được, ta không đi!"
Chán ghét Đoàn Tam Thiếu kêu ca, Đông Phương Linh rút kiếm."Ta tuy trúng độc vẫn có năng lực giết chết ngươi."
Y trầm giọng hỏi: “Ngươi có đi không?"
Đợi trở lại địa bàn của mình, y sẽ lập tức giết cái tên đã từng trộm chiếm tiện nghi thân thể mình!
Đoàn Tam Thiếu không thể suy đoán tâm tư đối phương, chỉ hiểu được tác hại của lợi kiếm đối với thân thể, hắn vừa động, nhất định sẽ bị đâm ra vài cái lỗ thủng giống như mười ba người trong liên minh...
Thiếu gia đây lúc ở chân núi còn niệm Phật hiệu cầu phúc cho người, giờ ngươi lại lấy oán báo ân!
Đương nhiên, để bảo trụ mạng nhỏ, Đoàn Tam Thiếu không thể nói ra những lời này, càng không dám khai thật hắn chính là chưa từng đi qua Lan Châu.
Dưới uy hiếp của Đông Phương Linh, Đoàn Tam Thiếu lúng túng lên tiếng: “Ta đi..." nhưng trong nội tâm lại một nghìn vạn lần không muốn ah!
Tác giả :
Chiến Thanh