Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ
Chương 9: Bé cún
Vài phút trôi qua, Hàn Như Tuyết lau nước mắt bước xuống giường rồi khẽ chỉnh lại ga giường. Cô không suy nghĩ gì, cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong bước ra phòng khách.
Căn phòng rộng lớn gập mùi thuốc lá quen thuộc, cô thu gọn tầm nhìn về hướng ghế sofa. Mới đây thôi, cô biết Dương Nhược Thiếu còn nằm cạnh mình, rất rõ giờ đây anh đang trải người trên chiếc sofa nhỏ bé. Càng nhìn anh trái tim cô lại thắt lại, rót cuộc anh đang muốn làm gì? Tại sao lại làm vậy? Anh sợ cô khó xử sao?
Hàn Như Tuyết bước lại vào phòng ngủ, ánh mắt cô trầm đi. Không gian bên ngoài phòng khó chịu nhưng cô lại quen dần và có thể đứng đó ngắm anh dài. Khóe môi cô lại khẽ nở nụ cười chua chát, đúng nếu thấy tỉnh giấc thấy anh trên giường cô chắc chắn sẽ cư xử với những hành động có thể nói là thô bạo hoặc cũng im ắng mà rời khỏi vòng tay ấy.
" Mặc vào, Tôi đưa em về nước " Dương Nhược Thiếu bước vào, đưa cho Hàn Như Tuyết một chiếc váy ren trắng có thể làm nổi lên sự trong trắng của cô.
" Cảm ơn " Nhanh chóng đón nhận chiếc váy từ tay anh, cô lạnh nhạt cảm ơn rồi bước qua như người lạ để lại trong tim mình một vết thương nhỏ. Trên cuộc đời này có nhiều thứ sai lầm nhưng có tình cảm với anh là sai làm lớn nhất với cô,.. Đau lắm!
" Nhanh, ăn sáng." Anh lạnh lùng nói, không chủ chỉ vị rồi bước ra khỏi phòng.
Chiếc váy ren trắng bó sát khiến Hàn Như Tuyết tôn lên 3 vòng đầy đủ, tóc buộc cao trông cô trẻ trung và quyến rũ mọi ánh nhìn. Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, cô quyết định bước ra ngoài với cử chỉ cố gắng lạnh lùng.
" Ăn đi " Dương Nhược Thiếu vừa thấy Hàn Như Tuyết ra nhanh chóng gạt điếu thuốc lá mới châm, rồi đẩy đĩa thức ăn về phía cô. Động tác, giọng nói đều như nhau lạnh và lạnh, tuy nó thể hiện sự quan tâm.
" Cảm ơn " Nhận lấy đĩa thức ăn từ Dương Nhược Thiếu rồi đi vào phòng ăn mặc cho anh chờ cô ra để nhận đĩa thức ăn ở phòng khách.
**
Sau 10 phút, Hàn Như Tuyết ăn uống xong rồi bước ra phòng khách, cô đứng lặng không biết nói gì với anh. Vẫn luôn kèm bên mình là thuốc lá, rồi cắm cúi vào chiếc điện thoại mà đọc tin tức luôn vậy.
" Xong rồi, đi "Dương Nhược Thiếu lạnh lùng nhìn cô, rồi đứng dậy khoác chiếc áo vest bước qua cô rất nhanh.
Cảm giác đó khác lắm, nó khác cảm giác quan tâm ấm áp kia chắc chỉ là hoa mắt thôi. Hàn Như Tuyết thở dài 1 hơi rồi bước ra theo bước chân anh, cô luôn đi sau để giữ khoảng cách.
Hai người cứ vậy cho đến khi lên xe vẫn vậy, cứ thế mà im lặng đi đến sân bay..
Chiếc xe lăn bánh chậm lại trước sân đỗ xe, Dương Nhược Thiếu đeo kính râm đen rồi bước xuống xe trước. Hàn Như Tuyết thấy vậy cũng khẽ mở cửa xe bước xuống, cô vội bước theo bước anh nhưng anh bước đi nhanh hơn cô nghĩ. Không biết có cái gì thúc đẩy cô nhưng cứ thấy anh đi cô lại muốn chạy nhanh níu lại. Cứ vậy cô đi ngày càng nhanh theo anh rồi không may đụng chạm vào người vào đó, rồi bị vòng tay người đó ôm chặt vào lòng.
Giữa dòng người xô đổ vào ngày càng nhiều đến lạ, Hàn Như Tuyết cũng bất ngờ im lặng trong vòng tay của người lạ không quen biết. Dần dần tiếng người đi qua ít đi, vòng tay ai kia cũng buông lỏng cô ra.
" Cô không sao chứ? " Cậu buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi rồi nở nụ cười mê mẩn lòng người.
" Không sao " Hàn Như Tuyết lùi người xa phía cậu ta, rồi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng bóng hình Dương Nhược Thiếu mất hút khiến cô có chút lo lắng.
" Tôi tên Lý Tử Hàn , còn cô? " Lý Tử Hàn vui vẻ giới thiệu với cô trong khi cô luôn đưa mắt tìm bóng hình Dương Nhược Thiếu, rốt cuộc anh đã đi đâu?
" Xin lỗi tôi còn có việc.." Nhanh chóng bước đi, cô bước đến cửa soát vé nhưng nhận ra mình không có vẻ đành lui lại ghế chờ. Trong người cô giờ cũng có một số tiền lớn, mua vé cũng không phải việc khó khăn nhưng cô không muốn nên ngồi im ở ghế.
Lý Tử Hàn thấy cô ngồi ở ghế cũng liền chạy đến bắt chuyện, nhưng bị cô coi như là không khí với đôi mắt luôn ráo riết tìm kiếm bóng hình của Dương Nhược Thiếu. Dù bị Hàn Như Tuyết lạnh lùng đáp lại, Lý Tử Hàn vẫn vui vẻ nói chuyện, đôi khi còn nhìn cô và cười thầm.
" Này cô, tìm ai vậy? " Với vẻ điển trai mang nét Tây Âu của Lý Tử Hàn anh luôn tự tin vào sự thu hút của mình nhưng cô có vẻ là trường hợp đặc biệt. Thấy vậy, Lý Tử Hàn đứng trước mắt Hàn Như Tuyết chắn tầm nhìn của cô mà hỏi.
" Sao anh cứ làm phiền tôi vậy? Tránh ra " Hàn Như Tuyết tức giận trước hành động của Lý Tử Hàn, liền dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra. Để cho cậu ta nằm trên sàn đất thê thảm, Hàn Như Tuyết cũng không quan tâm mà đứng dậy bước qua.
Không thể chịu nổi cảnh tượng nhục nhà, Lý Tử Hàn nhanh chóng đứng dậy nắm lấy Hàn Như Tuyết kéo cô vào lòng mình, khóe miệng mở nụ cười gian tà. Trong cái vòng tay của cậu ta, Hàn Như Tuyết dùng hết sức để thoát ra nhưng không thể bởi sức ép của cậu ta quá mạnh so với cô.
" Cô gái à, đẩy người khác cần phải xin lỗi " Lý Tử Hàn vô tư đưa tay lên má Hàn Như Tuyết, lại nở nụ cười gian tà bàn tay kia lân la xuống phần eo cô.
" Tránh ra, tên biến thái " Hàn Như Tuyết dơ tay lên đang định đánh cậu ta, thì bị chính bàn tay cậu ta nắm chặt lấy đỏ cả cô tay.
" Im lặng, thính của em thật mặn mà " Lý Tử Hàn liên tục đả kích Hàn Như Tuyết cho đến khi không khí trầm lại chỉ có tiếng người qua lại.
" Cậu bạn, có thể trả bé cún bị thất lạc cho tôi không? Bé không muốn ai bồng bế nó ngoài tôi đâu." Dương Nhược Thiếu từ đâu bước ra, dáng vẻ vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nhưng lại nở nụ cười về phía Lý Tử Hàn.
" Anh nghe rồi đó buông ra." Hàn Như Tuyết bỗng dưng quên đi mối hận thù, nhanh chóng đẩy Lý Tử Hàn đang bất chợt nới lỏng tay mà chạy về phía anh.
Căn phòng rộng lớn gập mùi thuốc lá quen thuộc, cô thu gọn tầm nhìn về hướng ghế sofa. Mới đây thôi, cô biết Dương Nhược Thiếu còn nằm cạnh mình, rất rõ giờ đây anh đang trải người trên chiếc sofa nhỏ bé. Càng nhìn anh trái tim cô lại thắt lại, rót cuộc anh đang muốn làm gì? Tại sao lại làm vậy? Anh sợ cô khó xử sao?
Hàn Như Tuyết bước lại vào phòng ngủ, ánh mắt cô trầm đi. Không gian bên ngoài phòng khó chịu nhưng cô lại quen dần và có thể đứng đó ngắm anh dài. Khóe môi cô lại khẽ nở nụ cười chua chát, đúng nếu thấy tỉnh giấc thấy anh trên giường cô chắc chắn sẽ cư xử với những hành động có thể nói là thô bạo hoặc cũng im ắng mà rời khỏi vòng tay ấy.
" Mặc vào, Tôi đưa em về nước " Dương Nhược Thiếu bước vào, đưa cho Hàn Như Tuyết một chiếc váy ren trắng có thể làm nổi lên sự trong trắng của cô.
" Cảm ơn " Nhanh chóng đón nhận chiếc váy từ tay anh, cô lạnh nhạt cảm ơn rồi bước qua như người lạ để lại trong tim mình một vết thương nhỏ. Trên cuộc đời này có nhiều thứ sai lầm nhưng có tình cảm với anh là sai làm lớn nhất với cô,.. Đau lắm!
" Nhanh, ăn sáng." Anh lạnh lùng nói, không chủ chỉ vị rồi bước ra khỏi phòng.
Chiếc váy ren trắng bó sát khiến Hàn Như Tuyết tôn lên 3 vòng đầy đủ, tóc buộc cao trông cô trẻ trung và quyến rũ mọi ánh nhìn. Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, cô quyết định bước ra ngoài với cử chỉ cố gắng lạnh lùng.
" Ăn đi " Dương Nhược Thiếu vừa thấy Hàn Như Tuyết ra nhanh chóng gạt điếu thuốc lá mới châm, rồi đẩy đĩa thức ăn về phía cô. Động tác, giọng nói đều như nhau lạnh và lạnh, tuy nó thể hiện sự quan tâm.
" Cảm ơn " Nhận lấy đĩa thức ăn từ Dương Nhược Thiếu rồi đi vào phòng ăn mặc cho anh chờ cô ra để nhận đĩa thức ăn ở phòng khách.
**
Sau 10 phút, Hàn Như Tuyết ăn uống xong rồi bước ra phòng khách, cô đứng lặng không biết nói gì với anh. Vẫn luôn kèm bên mình là thuốc lá, rồi cắm cúi vào chiếc điện thoại mà đọc tin tức luôn vậy.
" Xong rồi, đi "Dương Nhược Thiếu lạnh lùng nhìn cô, rồi đứng dậy khoác chiếc áo vest bước qua cô rất nhanh.
Cảm giác đó khác lắm, nó khác cảm giác quan tâm ấm áp kia chắc chỉ là hoa mắt thôi. Hàn Như Tuyết thở dài 1 hơi rồi bước ra theo bước chân anh, cô luôn đi sau để giữ khoảng cách.
Hai người cứ vậy cho đến khi lên xe vẫn vậy, cứ thế mà im lặng đi đến sân bay..
Chiếc xe lăn bánh chậm lại trước sân đỗ xe, Dương Nhược Thiếu đeo kính râm đen rồi bước xuống xe trước. Hàn Như Tuyết thấy vậy cũng khẽ mở cửa xe bước xuống, cô vội bước theo bước anh nhưng anh bước đi nhanh hơn cô nghĩ. Không biết có cái gì thúc đẩy cô nhưng cứ thấy anh đi cô lại muốn chạy nhanh níu lại. Cứ vậy cô đi ngày càng nhanh theo anh rồi không may đụng chạm vào người vào đó, rồi bị vòng tay người đó ôm chặt vào lòng.
Giữa dòng người xô đổ vào ngày càng nhiều đến lạ, Hàn Như Tuyết cũng bất ngờ im lặng trong vòng tay của người lạ không quen biết. Dần dần tiếng người đi qua ít đi, vòng tay ai kia cũng buông lỏng cô ra.
" Cô không sao chứ? " Cậu buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi rồi nở nụ cười mê mẩn lòng người.
" Không sao " Hàn Như Tuyết lùi người xa phía cậu ta, rồi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng bóng hình Dương Nhược Thiếu mất hút khiến cô có chút lo lắng.
" Tôi tên Lý Tử Hàn , còn cô? " Lý Tử Hàn vui vẻ giới thiệu với cô trong khi cô luôn đưa mắt tìm bóng hình Dương Nhược Thiếu, rốt cuộc anh đã đi đâu?
" Xin lỗi tôi còn có việc.." Nhanh chóng bước đi, cô bước đến cửa soát vé nhưng nhận ra mình không có vẻ đành lui lại ghế chờ. Trong người cô giờ cũng có một số tiền lớn, mua vé cũng không phải việc khó khăn nhưng cô không muốn nên ngồi im ở ghế.
Lý Tử Hàn thấy cô ngồi ở ghế cũng liền chạy đến bắt chuyện, nhưng bị cô coi như là không khí với đôi mắt luôn ráo riết tìm kiếm bóng hình của Dương Nhược Thiếu. Dù bị Hàn Như Tuyết lạnh lùng đáp lại, Lý Tử Hàn vẫn vui vẻ nói chuyện, đôi khi còn nhìn cô và cười thầm.
" Này cô, tìm ai vậy? " Với vẻ điển trai mang nét Tây Âu của Lý Tử Hàn anh luôn tự tin vào sự thu hút của mình nhưng cô có vẻ là trường hợp đặc biệt. Thấy vậy, Lý Tử Hàn đứng trước mắt Hàn Như Tuyết chắn tầm nhìn của cô mà hỏi.
" Sao anh cứ làm phiền tôi vậy? Tránh ra " Hàn Như Tuyết tức giận trước hành động của Lý Tử Hàn, liền dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra. Để cho cậu ta nằm trên sàn đất thê thảm, Hàn Như Tuyết cũng không quan tâm mà đứng dậy bước qua.
Không thể chịu nổi cảnh tượng nhục nhà, Lý Tử Hàn nhanh chóng đứng dậy nắm lấy Hàn Như Tuyết kéo cô vào lòng mình, khóe miệng mở nụ cười gian tà. Trong cái vòng tay của cậu ta, Hàn Như Tuyết dùng hết sức để thoát ra nhưng không thể bởi sức ép của cậu ta quá mạnh so với cô.
" Cô gái à, đẩy người khác cần phải xin lỗi " Lý Tử Hàn vô tư đưa tay lên má Hàn Như Tuyết, lại nở nụ cười gian tà bàn tay kia lân la xuống phần eo cô.
" Tránh ra, tên biến thái " Hàn Như Tuyết dơ tay lên đang định đánh cậu ta, thì bị chính bàn tay cậu ta nắm chặt lấy đỏ cả cô tay.
" Im lặng, thính của em thật mặn mà " Lý Tử Hàn liên tục đả kích Hàn Như Tuyết cho đến khi không khí trầm lại chỉ có tiếng người qua lại.
" Cậu bạn, có thể trả bé cún bị thất lạc cho tôi không? Bé không muốn ai bồng bế nó ngoài tôi đâu." Dương Nhược Thiếu từ đâu bước ra, dáng vẻ vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nhưng lại nở nụ cười về phía Lý Tử Hàn.
" Anh nghe rồi đó buông ra." Hàn Như Tuyết bỗng dưng quên đi mối hận thù, nhanh chóng đẩy Lý Tử Hàn đang bất chợt nới lỏng tay mà chạy về phía anh.
Tác giả :
Quỳnh Trang