Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ
Chương 75
Gió thổi không còn mạnh nữa, Hàn Như Tuyết cũng nhìn rõ khung cảnh thiên nhiên trước.
" Tuyết " Anh khẽ gọi tên cô.
Cô chỉ quay đầu lại không trả lời.
Dương Nhược Thiếu khẽ cười, xoa mái tóc mỏng mãi mới lên tiếng. " Tối cùng anh bay qua MỸ được không? "
Việc này quá bất ngờ, không lẽ đi sớm vậy sao? Nhìn anh coi đồ còn chưa thay, nghỉ ngơi cũng chưa bao nhiêu. Trong lòng cô muốn phản đối nhưng có vẻ điều gì đó thay đổi, cô khẽ gật đầu.
" Xuất viện đi. " Anh đứng dậy đưa tay ra chờ cô.
[... ]
Hai người trên chiếc xe taxi quay về căn biệt thự trước đây.
Thời gian có vẻ quá gấp gáp, Dương Nhược Thiếu không ăn gì chỉ sai người làm mang chút đồ ăn cho Hàn Như Tuyết.
Bữa ăn khá đơn giản, cô ăn rất nhanh rồi nhờ người làm pha cho anh một cốc sữa nóng. Chờ để lấy cốc sữa cô chăm chú nhìn lại căn biệt thự đã lâu không tới. Nhớ cái ngày đầu khi anh cứu cô đưa cô về đây. Đã quá lâu rồi, khi đó cảm xúc thật khác lạ với bây giờ.
" Của cô đây " Người làm đã pha xong sữa và để nó trong một chiếc khay giúp cô dễ dàng mang nó đi.
Vào đến phòng Dương Nhược Thiếu cô chẳng thấy gì ngòai chiếc hành lí để giữa phòng. Trên chiếc giường gần đó có vài giấy tờ thông tin, hộ chiếc của cô. Cũng vì tò mò đã lâu cô không động đến nó cũng chẳng nhớ có gì viết ở đó nên liền bỏ khay sữa lại bàn uống nước rồi quay lại xem.
" Em làm gì vậy? " Dương Nhược Thiếu từ trong phòng tắm bước ra, thấy cô nằm ườn trên giường xem thứ gì đó liền lên tiếng.
Nghe tiếng anh cô nhanh chóng quay lại, hình ảnh Dương Nhược Thiếu của trước đây như đang hiện ra trước mắt cô lần nữa. Cô im lặng vài giây nhìn cái bộ dạng lôi thôi nhưng vẫn toát lên nét lạnh lùng của anh chỉ biết đánh giá bằng chữ tuyệt. Chiếc áo tắm màu tro được anh thắt lỏng ở eo làm lộ ra cả thân hình tuyệt mĩ, cơ bụng rắn chắc cộng thêm dáng vẻ tự cao.
Thấy cô vậy anh khẽ cong môi nở nụ cười trêu trọc " Em thấy sao? Chuẩn soái chưa? "
Hàn Như Tuyết khẽ ho lên vài tiếng cùng đó xem xét lại bản thân mình. Trước cái bộ dạng này của anh dù cô có đang bị bệnh thật thì cũng phải phòng trừ. Cô không nghĩ nhiều, thấy mình cũng nên chuẩn bị chút đồ nên đứng dậy rời đi.
" Này này, em định đi đâu vậy? " Thấy cô lướt qua mình, anh nhanh chóng quay lại đuổi theo.
Cô quay lại cười rồi lại bước tiếp về căn phòng bên cạnh. Cho đến khi cánh cửa căn phòng đó mở ra quay lại anh vẫn đứng đó nhìn theo.
[... ]
Một hồi sau,..
Hàn Như Tuyết vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bắt gặp Dương Nhược Thiếu ngày trước cửa. Người đàn ông này mặt bỗng nhiên lạnh nhạt, cô vừa ra đã úp cái khăn tắm to đùng lên đầu.
" Đứng im " Anh lạnh giọng nói rất ngắn gọn rồi kéo cô về phía mình.
Bàn tay anh bắt đầu chậm rãi cùng với chiếc khăn tắm đi hết đầu cô. Động tác rất nhẹ nhàng, tuy đôi lúc anh vẫn hơi quá tay.
" Được rồi mà " Cô khẽ cựa người lên tiếng.
Dương Nhược Thiếu cũng vì thế mà bỏ ra, ngay sau đó cô bỏ chạy về phía tủ quần áo.
Nhìn qua một lượt, cô vớ lấy một bộ đồ nhanh chóng quay ra định hỏi ý Dương Nhược Thiếu nhưng tiếc thay cô không thấy bóng dáng anh đâu nữa. Có chút tủi thân, đã mấy tháng rồi trước mặt anh cô vô cùng giản dị, ngày nào cũng diện đi diện lại mấy bộ đồ bệnh nhân. Là một người con gái đang yêu, cô vốn muốn đẹp nhất trong mắt anh.
Hàn Như Tuyết bước lại tủ quần áo chọn lại một bộ đồ vừa ý nhất rồi mang đi thay. Sau vài phút quay ra cô bắt đầu bước đến bàn trang điểm tô một chút son đỏ rồi rời đi tìm Dương Nhược Thiếu.
Cô đi qua phòng anh, nhìn xung quanh nhưng không có một bóng hình nào bèn quay ra đi xuống phòng khách. Xuống đến nơi hỏi người làm nhưng họ nói không ai nhìn thấy anh rồi lại bắt đầu vào công việc của mình.
[... ]
" Mang hết hồ sơ về bệnh án của Hàn Như Tuyết qua Mỹ cho Tôi. Không nói nhiều, việc này cậu tự lo liệu. " Dương Nhược Thiếu lạnh giọng ra lệnh cho đầu dây bên kia.
Ngay sau đó anh cúp máy rời khỏi phòng đi xuống thẳng phòng khách, bóng dáng nữ nhân kia chẳng thấy đâu khiến anh có chút lo lắng. Ban nãy không vì vài bộ hồ sơ bệnh án chắc anh cũng chẳng trốn cô, không biết giờ cô chạy đi đâu rồi.
Chạy ra ngoài sân, ra đến vườn cũng chẳng thấy cô, anh như phát điên chạy ra khỏi căn biệt thự tìm kiếm. Lúc này anh chỉ có thể thở một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cô đang làm gì mà ngồi nghịch giữa đường vậy chứ?
" Tiểu Tuyết, em làm gì vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Hàn Như Tuyết giật mình quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu, sau đó phủi đồ đứng dậy .
" Ừm, nãy có người cán chết chú cún này rồi. Em định mang nó vào vườn chôn được không anh? "
Đôi mày Dương Nhược Thiếu khẽ cau lại, trông cô hôm nay rất khác trông rất xinh đẹp nhưng lại bị máu vấy bẩn cả chiếc váy trắng tinh khôi. Bàn tay nhỏ cũng vậy đẫm máu, việc này khiến cô đứng rất xa không dám đến gần anh.
" Được rồi, theo anh vào nhà. Ai cho phép em tự tiện ra ngoài chứ? " Anh có chút tức giận nắm lấy bàn tay cô nhanh chóng kéo cô vào nhà.
" Dương Thiếu, tay em bẩn."
" Không sao, mau lên anh giúp em thay đồ."
" Dương Thiếu, em có thể tự thay " Hai má cô bắt đầu nóng ran lên, nhìn bộ dạng này của anh cô thực chất không nói được gì xảy ra tiếp theo.
Vào đến nhà, Dương Nhược Thiếu dừng lại vài giây nhưng chẳng nới lỏng bàn tay Hàn Như Tuyết chút nào.
" Chú Lý, giúp tôi chôn chú chó ngoài đường ở vườn."
Vừa dứt lời nói anh bế bổng cô lên, nhanh chóng sải những bước dài đưa cô lên lầu.
Nhấn sao để ra tiếp nhé!!
" Tuyết " Anh khẽ gọi tên cô.
Cô chỉ quay đầu lại không trả lời.
Dương Nhược Thiếu khẽ cười, xoa mái tóc mỏng mãi mới lên tiếng. " Tối cùng anh bay qua MỸ được không? "
Việc này quá bất ngờ, không lẽ đi sớm vậy sao? Nhìn anh coi đồ còn chưa thay, nghỉ ngơi cũng chưa bao nhiêu. Trong lòng cô muốn phản đối nhưng có vẻ điều gì đó thay đổi, cô khẽ gật đầu.
" Xuất viện đi. " Anh đứng dậy đưa tay ra chờ cô.
[... ]
Hai người trên chiếc xe taxi quay về căn biệt thự trước đây.
Thời gian có vẻ quá gấp gáp, Dương Nhược Thiếu không ăn gì chỉ sai người làm mang chút đồ ăn cho Hàn Như Tuyết.
Bữa ăn khá đơn giản, cô ăn rất nhanh rồi nhờ người làm pha cho anh một cốc sữa nóng. Chờ để lấy cốc sữa cô chăm chú nhìn lại căn biệt thự đã lâu không tới. Nhớ cái ngày đầu khi anh cứu cô đưa cô về đây. Đã quá lâu rồi, khi đó cảm xúc thật khác lạ với bây giờ.
" Của cô đây " Người làm đã pha xong sữa và để nó trong một chiếc khay giúp cô dễ dàng mang nó đi.
Vào đến phòng Dương Nhược Thiếu cô chẳng thấy gì ngòai chiếc hành lí để giữa phòng. Trên chiếc giường gần đó có vài giấy tờ thông tin, hộ chiếc của cô. Cũng vì tò mò đã lâu cô không động đến nó cũng chẳng nhớ có gì viết ở đó nên liền bỏ khay sữa lại bàn uống nước rồi quay lại xem.
" Em làm gì vậy? " Dương Nhược Thiếu từ trong phòng tắm bước ra, thấy cô nằm ườn trên giường xem thứ gì đó liền lên tiếng.
Nghe tiếng anh cô nhanh chóng quay lại, hình ảnh Dương Nhược Thiếu của trước đây như đang hiện ra trước mắt cô lần nữa. Cô im lặng vài giây nhìn cái bộ dạng lôi thôi nhưng vẫn toát lên nét lạnh lùng của anh chỉ biết đánh giá bằng chữ tuyệt. Chiếc áo tắm màu tro được anh thắt lỏng ở eo làm lộ ra cả thân hình tuyệt mĩ, cơ bụng rắn chắc cộng thêm dáng vẻ tự cao.
Thấy cô vậy anh khẽ cong môi nở nụ cười trêu trọc " Em thấy sao? Chuẩn soái chưa? "
Hàn Như Tuyết khẽ ho lên vài tiếng cùng đó xem xét lại bản thân mình. Trước cái bộ dạng này của anh dù cô có đang bị bệnh thật thì cũng phải phòng trừ. Cô không nghĩ nhiều, thấy mình cũng nên chuẩn bị chút đồ nên đứng dậy rời đi.
" Này này, em định đi đâu vậy? " Thấy cô lướt qua mình, anh nhanh chóng quay lại đuổi theo.
Cô quay lại cười rồi lại bước tiếp về căn phòng bên cạnh. Cho đến khi cánh cửa căn phòng đó mở ra quay lại anh vẫn đứng đó nhìn theo.
[... ]
Một hồi sau,..
Hàn Như Tuyết vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bắt gặp Dương Nhược Thiếu ngày trước cửa. Người đàn ông này mặt bỗng nhiên lạnh nhạt, cô vừa ra đã úp cái khăn tắm to đùng lên đầu.
" Đứng im " Anh lạnh giọng nói rất ngắn gọn rồi kéo cô về phía mình.
Bàn tay anh bắt đầu chậm rãi cùng với chiếc khăn tắm đi hết đầu cô. Động tác rất nhẹ nhàng, tuy đôi lúc anh vẫn hơi quá tay.
" Được rồi mà " Cô khẽ cựa người lên tiếng.
Dương Nhược Thiếu cũng vì thế mà bỏ ra, ngay sau đó cô bỏ chạy về phía tủ quần áo.
Nhìn qua một lượt, cô vớ lấy một bộ đồ nhanh chóng quay ra định hỏi ý Dương Nhược Thiếu nhưng tiếc thay cô không thấy bóng dáng anh đâu nữa. Có chút tủi thân, đã mấy tháng rồi trước mặt anh cô vô cùng giản dị, ngày nào cũng diện đi diện lại mấy bộ đồ bệnh nhân. Là một người con gái đang yêu, cô vốn muốn đẹp nhất trong mắt anh.
Hàn Như Tuyết bước lại tủ quần áo chọn lại một bộ đồ vừa ý nhất rồi mang đi thay. Sau vài phút quay ra cô bắt đầu bước đến bàn trang điểm tô một chút son đỏ rồi rời đi tìm Dương Nhược Thiếu.
Cô đi qua phòng anh, nhìn xung quanh nhưng không có một bóng hình nào bèn quay ra đi xuống phòng khách. Xuống đến nơi hỏi người làm nhưng họ nói không ai nhìn thấy anh rồi lại bắt đầu vào công việc của mình.
[... ]
" Mang hết hồ sơ về bệnh án của Hàn Như Tuyết qua Mỹ cho Tôi. Không nói nhiều, việc này cậu tự lo liệu. " Dương Nhược Thiếu lạnh giọng ra lệnh cho đầu dây bên kia.
Ngay sau đó anh cúp máy rời khỏi phòng đi xuống thẳng phòng khách, bóng dáng nữ nhân kia chẳng thấy đâu khiến anh có chút lo lắng. Ban nãy không vì vài bộ hồ sơ bệnh án chắc anh cũng chẳng trốn cô, không biết giờ cô chạy đi đâu rồi.
Chạy ra ngoài sân, ra đến vườn cũng chẳng thấy cô, anh như phát điên chạy ra khỏi căn biệt thự tìm kiếm. Lúc này anh chỉ có thể thở một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cô đang làm gì mà ngồi nghịch giữa đường vậy chứ?
" Tiểu Tuyết, em làm gì vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Hàn Như Tuyết giật mình quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu, sau đó phủi đồ đứng dậy .
" Ừm, nãy có người cán chết chú cún này rồi. Em định mang nó vào vườn chôn được không anh? "
Đôi mày Dương Nhược Thiếu khẽ cau lại, trông cô hôm nay rất khác trông rất xinh đẹp nhưng lại bị máu vấy bẩn cả chiếc váy trắng tinh khôi. Bàn tay nhỏ cũng vậy đẫm máu, việc này khiến cô đứng rất xa không dám đến gần anh.
" Được rồi, theo anh vào nhà. Ai cho phép em tự tiện ra ngoài chứ? " Anh có chút tức giận nắm lấy bàn tay cô nhanh chóng kéo cô vào nhà.
" Dương Thiếu, tay em bẩn."
" Không sao, mau lên anh giúp em thay đồ."
" Dương Thiếu, em có thể tự thay " Hai má cô bắt đầu nóng ran lên, nhìn bộ dạng này của anh cô thực chất không nói được gì xảy ra tiếp theo.
Vào đến nhà, Dương Nhược Thiếu dừng lại vài giây nhưng chẳng nới lỏng bàn tay Hàn Như Tuyết chút nào.
" Chú Lý, giúp tôi chôn chú chó ngoài đường ở vườn."
Vừa dứt lời nói anh bế bổng cô lên, nhanh chóng sải những bước dài đưa cô lên lầu.
Nhấn sao để ra tiếp nhé!!
Tác giả :
Quỳnh Trang