Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ
Chương 74
Dương Nhược Thiếu không nói gì thêm chỉ để lại lời cảnh báo rồi rời đi.
[... ]
Căn phòng bệnh trở nên nhộn nhịp hơn mọi ngày, ngay sau khoa trị liệu đầu tiên trong ngày Dương Nhược Thiếu nhanh chóng đi đón Hàn Như Tuyết.
Có vẻ khoa trị liệu hôm nay chậm hơn so với thông báo kết thúc, anh đã đứng đây đợi hơn 10 phút rồi cô vẫn chưa ra.
Dường như có việc gì đó rất vội, anh đứng đó mà nhìn đồng hồ đến hơn 5 lần. Cho đến khi cánh cửa mở ra, sự vui mừng như hòa cùng sự vội vã của anh.
Hàn Như Tuyết gặp được Dương Nhược Thiếu vô cùng vui mừng, định chào hỏi anh nhưng anh nhanh chóng ngồi khom xuống khiến cô khó hiểu.
Không thấy động tĩnh gì, anh liền quay người lại cười nói với cô. " Mau lên, anh cõng em. "
Nghe đến đây cô như giật mình, từ từ bước đến leo lên lưng anh. Cảm giác khó nói đến lạ, sâu bên trong cô hạnh phúc khó tả. Gương mặt lạnh nhạt sau bao ngay chỉ vì gặp lại hạnh phúc đã tươi cười như hoa. Cuộc sống cô gần đây vô cùng bình dị kể cả thiếu bóng hình anh. Bởi sóng gió kéo đến không lường trước, cô cũng chẳng bận tâm phòng trừ. Thời gian đó khi thiếu bóng dáng anh, cũng không muốn trách móc chỉ đơn giản là chờ đợi. Nỗi nặng lòng của chờ đợi cũng chẳng mấy nhiều, khi đó chỉ cần thư thái, chăm chỉ trị liệu.. Chỉ mong khi gặp lại anh sẽ vô cùng khỏe mạnh, lành lặn.
Tấm lưng rộng này của anh có vẻ gầy hao đi nhiều, anh cũng gần như quên cách chăm sóc bản thân mình. Không biết anh có còn khỏe mạnh như xưa không? Không biết anh có một con đường mới thế nào?
Suốt một hành lang im lặng, hai người chỉ mỉm cười với nhau. Mãi đến gần phòng bệnh cô nằm anh với mở miệng, có lẽ định hỏi gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Lần thứ hai anh quay lại, trông có vẻ ổn hơn.
" Tiểu Tuyết " Anh khẽ gọi tên cô.
" Hử? " Cô tò mò ngẩng mặt, khẽ nghiêng nghiêng sang một bên để nhìn rõ mặt anh.
Anh bỗng nở nụ cười, bước chân cũng chậm lại. "Em qua Mỹ sống cùng anh được không? "
Cô không ngần ngại, nhanh chóng ngật đầu. " Được, dĩ nhiên là được "
[... ]
Sau đó 2 tiếng, hai người cùng dùng bữa trưa dưới nhà ăn.
Bữa ăn vô cùng giản dị với cái giá bình dân, không ai chê bai đều thưởng thức nó một cách ngon miệng.
Vẫn như mọi khi Dương Nhược Thiếu đều ăn xong trước. Cô thấy vậy cũng ngẩng mặt lên nhìn anh một cái rồi cúi xuống ăn tiếp.
" Đồ ăn có hợp khẩu vị em không? " Anh nhìn đĩa thức ăn không vơi mấy chỉ có cơm chan canh mà nuốt.
Cô thấy anh hỏi vậy khẽ lắc đầu rồi đưa mắt nhìn quanh bàn nhưng đáng tiếc không có khăn giấy. Định đứng dậy sang bàn bên lấy dùng tạm thì cô liền bị anh kéo lại dùng khăn tay khẽ lau quanh cánh môi cô.
" Phục vụ ở đây thật kém " Anh có vẻ không hài lòng lên tiếng.
Không có gì phản đối với ý kiến của anh, nhưng cô cũng phải khẽ cười. Cả nhà ăn đâu phải thiếu bàn, nhìn xung quanh bàn nào cũng rất gọn ngàng, đầy đủ chỉ là anh chọn bàn không có đó thôi.
" Em cười gì? "
" Không có, không có " Anh vừa hỏi dứt lời cô nhanh chóng xen vào chối cãi rất nhanh.
" Được rồi, đi thôi chút anh mua gì đó ngon cho em ăn "
Thế là hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà ăn, vừa ra đến cửa thì bắt gặp Ngô Mạnh.
" Đến giờ uống thuốc rồi "
Dương Nhược Thiếu vốn không ưa giựt lấy túi thuốc trong tay cậu ta kéo Hàn Như Tuyết đi rất nhanh, khi này dường như anh quên mất cảm nhận của cô. Bàn tay anh cũng vì tức giận mà nắm chặt lấy cổ tay cô.
Suốt một hành lang dài, cổ tay cũng hơi nhói đau nhưng cô cũng chẳng lời nào than vãn. Cho đến khi anh nhận thức lại thì nhanh chóng xem xét cổ tay cô.
Chưa xem vết hằn đỏ đó quá 3 giây, thì cô nhanh chóng rụt lại ngượng ngạo nở nụ cười.
" Em không sao " Cô khẽ lên tiếng giải thích, thực chất cũng chẳng có gì phải làm to lên.
Anh có vẻ có chút tự trách mình nhưng nhanh chóng bị cô hòa giải.
" Được rồi, cõng em đi. Em tha lỗi cho " Cô giơ hai tay ra nũng nịu trước mặt anh.
Dương Nhược Thiếu cười thành tiếng rồi cúi người xuống giúp cô leo lên.
[... ]
Phòng bệnh trở nên im ắng sau giờ nghỉ trưa.
Dương Nhược Thiếu chẳng chợp mắt chút nào chỉ ngồi trông nom Hàn Như Tuyết. Dù là muốn chợp mắt anh cũng không dám, anh chỉ yên tâm khi nhìn thấy cô bên mình. Đã hơn một ngày anh chẳng chợp mắt chút nào, vừa kết thúc buổi học anh đã mua vé bay về thăm cô. Trên người đồ vẫn chưa thay, kinh phí cũng chỉ còn vài tờ đã nhăn. Cuộc sống của Dương Nhược Thiếu chưa bao giờ khổ cực đến vậy, vì vội vã qua nộp đơn anh chỉ đem số tiền đủ sống trong 1 ngày. Nào ngờ bị bắt ở lại cả tháng quyền lực chỉ phút chốc biến mất.
Giờ cũng hơn 3 giờ chiều, Hàn Như Tuyết mới tỉnh lại đã chẳng nhìn thấy khung cảnh xung quanh. Lần này đến bóng dáng mờ Dương Nhược Thiếu cô cũng chẳng còn thấy. Tỉnh dậy trong sự tra tấn về tinh thần, cô không lên tiếng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng nó đều lòa bởi một màu sáng.
Dương Nhược Thiếu mệt mỏi cũng chỉ chợp mắt cách đó vài phút. Giấc ngủ chưa sâu, tiếng động của người con gái bên cạnh khiến anh nhanh chóng tỉnh giấc. Lần này, cô liếc mắt qua anh nhưng rồi nhìn đi chỗ khác, bàn tay luôn cố tìm mò thứ gì đó trong không trung.
Anh biết mắt cô lại không tốt liền đứng dậy nắm lấy hai bàn tay kiếm tìm trong vô thức.
Hàn Như Tuyết cảm nhận được hơi ấm quen thuộc vui mừng nở nụ cười. " Là anh phải không? "
" Là anh " Anh dịu dàng đáp lại rồi ngồi xuống giường bệnh khẽ ôm cô vào lòng.
Trời bên ngoài có gió mạnh, cánh cửa sổ một bên chưa khép vì bị cánh rèm che nên chẳng ai để ý đến.
Dương Nhược Thiếu có vẻ như cảm nhận được điều đó nên liền kéo chăn trùm kín vai cô.
" Sắp bão hả anh? " Cô đưa mắt hướng ra phía ngòai cửa sổ, mắt chẳng thấy chỉ có tai nghe thấy những tiếng gió thổi mạnh xen lẫn tiếng lá nghe khá vui tai.
Anh khẽ cười, hướng mắt ra ngòai cửa sổ bàn tay khẽ xoa đầu cô. " Có lẽ sắp bão rồi, trông em có vẻ thích? "
Cô cũng cười, bàn tay đưa ra như muốn nắm giữ thứ gì đó. " Lạnh anh nhỉ? Em nổi cả da gà "
Nghe vậy anh ôm cô chặt vào lòng. " Còn lạnh không? Để anh đi đóng cửa "
Cô nhanh chóng lắc đầu " Đừng đóng. "
" Được rồi, một chút thôi không sẽ bị ốm " Anh xoa đầu cô.
Cứ vậy hả người im lặng ngắm cảnh sắc, người có thể nhìn cảnh sắc hoang tàn, người thì nghe thấy âm thanh giận dữ hãi hùng như đang quật đổ mọi thứ. Nhưng họ lại cảm nhận được hạnh phúc, sự lãng mạn khác biệt.
[... ]
Căn phòng bệnh trở nên nhộn nhịp hơn mọi ngày, ngay sau khoa trị liệu đầu tiên trong ngày Dương Nhược Thiếu nhanh chóng đi đón Hàn Như Tuyết.
Có vẻ khoa trị liệu hôm nay chậm hơn so với thông báo kết thúc, anh đã đứng đây đợi hơn 10 phút rồi cô vẫn chưa ra.
Dường như có việc gì đó rất vội, anh đứng đó mà nhìn đồng hồ đến hơn 5 lần. Cho đến khi cánh cửa mở ra, sự vui mừng như hòa cùng sự vội vã của anh.
Hàn Như Tuyết gặp được Dương Nhược Thiếu vô cùng vui mừng, định chào hỏi anh nhưng anh nhanh chóng ngồi khom xuống khiến cô khó hiểu.
Không thấy động tĩnh gì, anh liền quay người lại cười nói với cô. " Mau lên, anh cõng em. "
Nghe đến đây cô như giật mình, từ từ bước đến leo lên lưng anh. Cảm giác khó nói đến lạ, sâu bên trong cô hạnh phúc khó tả. Gương mặt lạnh nhạt sau bao ngay chỉ vì gặp lại hạnh phúc đã tươi cười như hoa. Cuộc sống cô gần đây vô cùng bình dị kể cả thiếu bóng hình anh. Bởi sóng gió kéo đến không lường trước, cô cũng chẳng bận tâm phòng trừ. Thời gian đó khi thiếu bóng dáng anh, cũng không muốn trách móc chỉ đơn giản là chờ đợi. Nỗi nặng lòng của chờ đợi cũng chẳng mấy nhiều, khi đó chỉ cần thư thái, chăm chỉ trị liệu.. Chỉ mong khi gặp lại anh sẽ vô cùng khỏe mạnh, lành lặn.
Tấm lưng rộng này của anh có vẻ gầy hao đi nhiều, anh cũng gần như quên cách chăm sóc bản thân mình. Không biết anh có còn khỏe mạnh như xưa không? Không biết anh có một con đường mới thế nào?
Suốt một hành lang im lặng, hai người chỉ mỉm cười với nhau. Mãi đến gần phòng bệnh cô nằm anh với mở miệng, có lẽ định hỏi gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Lần thứ hai anh quay lại, trông có vẻ ổn hơn.
" Tiểu Tuyết " Anh khẽ gọi tên cô.
" Hử? " Cô tò mò ngẩng mặt, khẽ nghiêng nghiêng sang một bên để nhìn rõ mặt anh.
Anh bỗng nở nụ cười, bước chân cũng chậm lại. "Em qua Mỹ sống cùng anh được không? "
Cô không ngần ngại, nhanh chóng ngật đầu. " Được, dĩ nhiên là được "
[... ]
Sau đó 2 tiếng, hai người cùng dùng bữa trưa dưới nhà ăn.
Bữa ăn vô cùng giản dị với cái giá bình dân, không ai chê bai đều thưởng thức nó một cách ngon miệng.
Vẫn như mọi khi Dương Nhược Thiếu đều ăn xong trước. Cô thấy vậy cũng ngẩng mặt lên nhìn anh một cái rồi cúi xuống ăn tiếp.
" Đồ ăn có hợp khẩu vị em không? " Anh nhìn đĩa thức ăn không vơi mấy chỉ có cơm chan canh mà nuốt.
Cô thấy anh hỏi vậy khẽ lắc đầu rồi đưa mắt nhìn quanh bàn nhưng đáng tiếc không có khăn giấy. Định đứng dậy sang bàn bên lấy dùng tạm thì cô liền bị anh kéo lại dùng khăn tay khẽ lau quanh cánh môi cô.
" Phục vụ ở đây thật kém " Anh có vẻ không hài lòng lên tiếng.
Không có gì phản đối với ý kiến của anh, nhưng cô cũng phải khẽ cười. Cả nhà ăn đâu phải thiếu bàn, nhìn xung quanh bàn nào cũng rất gọn ngàng, đầy đủ chỉ là anh chọn bàn không có đó thôi.
" Em cười gì? "
" Không có, không có " Anh vừa hỏi dứt lời cô nhanh chóng xen vào chối cãi rất nhanh.
" Được rồi, đi thôi chút anh mua gì đó ngon cho em ăn "
Thế là hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà ăn, vừa ra đến cửa thì bắt gặp Ngô Mạnh.
" Đến giờ uống thuốc rồi "
Dương Nhược Thiếu vốn không ưa giựt lấy túi thuốc trong tay cậu ta kéo Hàn Như Tuyết đi rất nhanh, khi này dường như anh quên mất cảm nhận của cô. Bàn tay anh cũng vì tức giận mà nắm chặt lấy cổ tay cô.
Suốt một hành lang dài, cổ tay cũng hơi nhói đau nhưng cô cũng chẳng lời nào than vãn. Cho đến khi anh nhận thức lại thì nhanh chóng xem xét cổ tay cô.
Chưa xem vết hằn đỏ đó quá 3 giây, thì cô nhanh chóng rụt lại ngượng ngạo nở nụ cười.
" Em không sao " Cô khẽ lên tiếng giải thích, thực chất cũng chẳng có gì phải làm to lên.
Anh có vẻ có chút tự trách mình nhưng nhanh chóng bị cô hòa giải.
" Được rồi, cõng em đi. Em tha lỗi cho " Cô giơ hai tay ra nũng nịu trước mặt anh.
Dương Nhược Thiếu cười thành tiếng rồi cúi người xuống giúp cô leo lên.
[... ]
Phòng bệnh trở nên im ắng sau giờ nghỉ trưa.
Dương Nhược Thiếu chẳng chợp mắt chút nào chỉ ngồi trông nom Hàn Như Tuyết. Dù là muốn chợp mắt anh cũng không dám, anh chỉ yên tâm khi nhìn thấy cô bên mình. Đã hơn một ngày anh chẳng chợp mắt chút nào, vừa kết thúc buổi học anh đã mua vé bay về thăm cô. Trên người đồ vẫn chưa thay, kinh phí cũng chỉ còn vài tờ đã nhăn. Cuộc sống của Dương Nhược Thiếu chưa bao giờ khổ cực đến vậy, vì vội vã qua nộp đơn anh chỉ đem số tiền đủ sống trong 1 ngày. Nào ngờ bị bắt ở lại cả tháng quyền lực chỉ phút chốc biến mất.
Giờ cũng hơn 3 giờ chiều, Hàn Như Tuyết mới tỉnh lại đã chẳng nhìn thấy khung cảnh xung quanh. Lần này đến bóng dáng mờ Dương Nhược Thiếu cô cũng chẳng còn thấy. Tỉnh dậy trong sự tra tấn về tinh thần, cô không lên tiếng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng nó đều lòa bởi một màu sáng.
Dương Nhược Thiếu mệt mỏi cũng chỉ chợp mắt cách đó vài phút. Giấc ngủ chưa sâu, tiếng động của người con gái bên cạnh khiến anh nhanh chóng tỉnh giấc. Lần này, cô liếc mắt qua anh nhưng rồi nhìn đi chỗ khác, bàn tay luôn cố tìm mò thứ gì đó trong không trung.
Anh biết mắt cô lại không tốt liền đứng dậy nắm lấy hai bàn tay kiếm tìm trong vô thức.
Hàn Như Tuyết cảm nhận được hơi ấm quen thuộc vui mừng nở nụ cười. " Là anh phải không? "
" Là anh " Anh dịu dàng đáp lại rồi ngồi xuống giường bệnh khẽ ôm cô vào lòng.
Trời bên ngoài có gió mạnh, cánh cửa sổ một bên chưa khép vì bị cánh rèm che nên chẳng ai để ý đến.
Dương Nhược Thiếu có vẻ như cảm nhận được điều đó nên liền kéo chăn trùm kín vai cô.
" Sắp bão hả anh? " Cô đưa mắt hướng ra phía ngòai cửa sổ, mắt chẳng thấy chỉ có tai nghe thấy những tiếng gió thổi mạnh xen lẫn tiếng lá nghe khá vui tai.
Anh khẽ cười, hướng mắt ra ngòai cửa sổ bàn tay khẽ xoa đầu cô. " Có lẽ sắp bão rồi, trông em có vẻ thích? "
Cô cũng cười, bàn tay đưa ra như muốn nắm giữ thứ gì đó. " Lạnh anh nhỉ? Em nổi cả da gà "
Nghe vậy anh ôm cô chặt vào lòng. " Còn lạnh không? Để anh đi đóng cửa "
Cô nhanh chóng lắc đầu " Đừng đóng. "
" Được rồi, một chút thôi không sẽ bị ốm " Anh xoa đầu cô.
Cứ vậy hả người im lặng ngắm cảnh sắc, người có thể nhìn cảnh sắc hoang tàn, người thì nghe thấy âm thanh giận dữ hãi hùng như đang quật đổ mọi thứ. Nhưng họ lại cảm nhận được hạnh phúc, sự lãng mạn khác biệt.
Tác giả :
Quỳnh Trang