Dây Leo
Quyển 2 - Chương 35
Tâm tư của cô đúng là rối như tơ vò.
Vào buổi sáng, cô sửa sang lại áo vest cho anh, anh đeo đồng hồ, Đường Mạn hỏi anh: “Anh cũng chưa nói cho em biết, bồi thường bao nhiêu tiền, xử phạt thế nào."
Anh thản nhiên nói, “Không cần biết những chuyện này, chuyện bên ngoài là chuyện đàn ông lo liệu."
Đường Mạn mất hứng, “Ngay cả hỏi em cũng không thể hỏi à?"
Anh vội vàng giải thích, “Không phải, anh không có ý này."
“Vậy tại sao anh không nói với em?"
Lý Văn Khải suy nghĩ, trả lời cô: “Anh không ngờ Tô Thuấn Quyên lại đến đó, lúc ấy anh không có nhiều tiền như vậy, cô ấy bán nhà, gom đủ tiền."
Trong lòng Đường Mạn hiểu, Tô Thuấn Quyên thật thông minh, cô ta cũng không đề cập đến cô, người phụ nữ này cũng thật là sắc bén, cô ta lại có thế nói dối, nói bán nhà của mình đi mới gom đủ tiền để lừa anh.
Người phụ nữ này cũng thật biết nắm bắt cơ hội.
Đường Mạn cố tình hậm hực nói, “Đúng lúc nguy cấp, vẫn là vợ trước chìa tay ra cứu giúp."
Lý Văn Khải nghe ra ẩn ý bên trong, anh giải thích, “Đừng suy nghĩ bậy bạ, thời điểm nhập cổ phần, hai người vẫn là vợ chồng, hiện giờ lại rối loạn như vậy, kết cục cũng kéo cô ấy vào."
Đường Mạn hừ một tiếng, “Rất biết ơn chị ấy có phải không? Tốt thật đó, giúp người khi gặp nạn, tương trợ lúc nguy nan, đồng tâm hiệp lực, trăm năm hảo hợp."
Lý Văn Khải nhíu mày, “Em đang nghĩ bậy bạ gì đó? Cái gì mà đồng tâm hiệp lực, trăm năm hảo hợp, anh lại bị nhốt lâu như vậy, suy nghĩ nhiều chuyện, còn lòng dạ nào quản chuyện này. Còn nữa, quan hệ hôn nhân của anh và Tô Thuấn Quyên đã hủy rồi, lúc này cô ấy bỏ qua hiềm khích trước kia để giúp đỡ anh, cho dù là bạn bè, cũng nên nói tiếng cám ơn, Đường Mạn, em không cần cay nghiệt như vậy."
Đường Mạn cố ý cười lạnh, “Em cay nghiệt sao? Là em có hơi đố kỵ, người cứu anh không phải ai khác, lại là vợ trước của anh, hơn nữa, hai tháng trước anh và chị ấy còn nhiệt tình gần gũi quấn lấy nhau, em có thể không nghĩ vớ vẩn sao?"
Mặt anh đỏ lên, “Đường Mạn, là anh làm sai, anh đã thành thật khai báo, còn nghiêm túc thỉnh cầu sự tha thứ của em, anh đâu có giấu giếm em, em cũng đã tha thứ cho anh rồi không phải sao? Chúng ta chấm dứt vướng mắc vấn đề này ngay tại đây, em không phải là người như vậy, đúng không?"
Đường Mạn nổi giận, “Anh sai rồi, em chính là người như thế đấy. Đàn ông các anh tại sao đều là như vậy cả, một Trương Khải Hiên đánh chiêu bài tình yêu với tình nhân cũ đến nghiêng trời lệch đất, còn một Lý Văn Khải, vợ trước mượn rượu mời để cám dỗ liền leo lên làm ấm giường. Đàn ông các anh có phải đều cảm thấy đạt được thì không ngọt, không được mới thơm hay không?"
Anh cau mày, cắn môi, “Bây giờ anh phải đi làm, ở công ty có một đống chuyện đang chờ anh."
Đường Mạn chua ngoa nói với anh, “Đúng, tốt nhất là đi sớm một chút, nói không chừng tối nay còn có người hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nhân tiện ôn lại tình cũ chẳng hạn."
Lúc này anh vừa mới đi tới cửa, đang định mở cửa, nghe được lời này của cô, anh dừng lại, tay đặt trên tay nắm cửa.
Đường Mạn nhủ thầm, anh quay đầu lại, cãi nhau một trận với em đi, chỉ cần cãi nhau, em liền có lý do để ra đi, không về nữa.
Không ngờ anh chỉ đứng ở cửa hồi lâu, đóng cửa lại.
Anh xoay người, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Đường Mạn nghe anh nói: “Đường Mạn, xin lỗi em, mấy ngày nay em đã giúp anh chèo chống gia đình này rất vất vả."
Đường Mạn vốn định diễn hành động chanh chua của phụ nữ sát chồng, mượn cơ hội cãi nhau một trận lớn với anh, nhưng anh lại dịu dàng ôn tồn như thế, cô nhất thời cảm thấy đau khổ không tả nổi.
Anh thấp giọng nói: “Mấy ngày nay, em có biết anh trải qua những chuyện thế nào không? Anh nhìn thấy xác chết đổ máu được khiêng ra từ khu mỏ, một sinh mạng như vậy lại biến mất trong nháy mắt. Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trên tay mình dường như cũng nhuốm đầy máu, sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm lòng anh. Anh rất sợ, anh cùng mấy cổ đồng khác bị nhốt vào trong phòng thẩm vấn, tiếp nhận thẩm tra của chính phủ, lúc đó, anh rất cô độc, rất sợ hãi, không có người thân ân cần thăm hỏi, không có bạn bè quan tâm, khi đó anh thật sự hy vọng có thể nắm lấy tay em, vùi đầu vào lòng em, nghe em nói với anh mấy câu."
Đường Mạn rớt nước mắt.
Anh cười khổ, “Vào mùa này, lại còn có muỗi, buổi tối đi ngủ, muỗi bay khắp nơi cắn người, không tài nào ngủ được."
Đường Mạn không nói được câu nào.
“Bé cưng." Anh khẽ thở dài, “Anh mệt mỏi lắm, chúng ta đừng cãi nhau được không em? Anh thật sự sợ em rồi." Anh thở dài, buông cô ra, giữ lấy đầu cô, “Em nhất định cũng mệt mỏi lắm đúng không? Tối nay anh gác hết tất cả công việc lại, chúng ta cùng nhau trải qua một đêm yên tĩnh có được không? Tối nay em trang điểm một chút, anh đặt phòng, đêm nay chúng ta ngủ ở bên ngoài nhé."
Đường Mạn kiềm nước mắt, “Không, không được, mấy ngày nay cơ thể em hơi khó chịu."
Anh buông tay ra, đành chịu: “Vậy được rồi, anh đi làm đây." Anh hôn lên trán cô, sau đó đi ra.
Đường Mạn xót xa nghĩ, tại sao anh có thể chịu được như vậy, tại sao không cãi nhau với em?
So với Trương Khải Hiên, sự ẩn nhẫn của Lý Văn Khải thật sự là không thể bắt bẻ.
Trương Khải Hiên vụng trộm, anh lấp liếm bằng lời nói dối, cãi nhau một trận với cô, một bước cũng không nhường. Còn Lý Văn Khải, anh biết bản thân làm sai, còn thẳng thắn thừa nhận, cô cãi nhau với anh, anh dễ dàng khoan dung cô.
Nếu hai người có tranh chấp, bất luận cô nóng nảy bao nhiêu, anh đều dễ dàng tha thứ, giờ phút này đối với anh, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
Tâm sự chồng chất, tim cô đau như dao cắt.
**********************************
Lý Văn Khải nhanh chóng nhận được điện thoại của Tô Thuấn Quyên, “Văn Khải, tối nay ra ngoài dùng cơm được không?"
Anh bình tĩnh từ chối, “Không được rồi, tối nay anh có việc, việc ở công ty quá nhiều, tối nay anh phải dùng cơm với mấy quản lý."
Cô thử hỏi thăm dò: “Chi bằng dùng cơm xong, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống để nói chuyện?"
Anh nói một hơi, “Dùng cơm xong anh phải về công ty họp tiếp, tối nay anh phải họp suốt đêm."
Đường Mạn ở nhà gấp quần áo cho Thạch Băng, cái nên gấp thì gấp, cái nên treo thì treo lên, truyện cổ tích cũng sắp xếp gọn lên giá sách.
Thạch Băng ôm cổ cô cùng nằm trên giường, “Dì Mạn, dì thật tốt, con muốn gọi dì là mẹ."
Đường Mạn mỉm cười, “Được, vậy con gọi một tiếng đi."
Thạch Băng hôn lên má cô một cái, “Mẹ ơi."
Đường Mạn bật khóc, có đứa con gái đáng yêu như vậy, thật sự là mười đứa cũng không ngại nhiều.
Cô cảm thấy mình đã sắp xếp mọi chuyện trong nhà xong xuôi, lúc này mới gọi điện thoại cho Lý Văn Khải.
Lý Văn Khải áy náy nói, “Đường Mạn, tối nay anh không về, tối nay anh cùng mấy quản lý ăn cơm xong, còn phải quay về công ty tiếp tục họp, đêm nay anh phải làm suốt đêm."
Đường Mạn rất bình tĩnh, “Không sao, em muốn nói với anh một chuyện, em có hơi buồn, muốn đi ra ngoài một chút."
“Được, em muốn đi đâu, anh gọi tài xế đưa em đi."
“Em không có ý này, em muốn đi ra ngoài du lịch."
Anh khá bất ngờ, “Đi du lịch? Bây giờ, ngay lúc này?" Anh vô cùng không tin, bản thân bây giờ bận rộn muốn hỏng đầu, về đến nhà chỉ muốn tìm chút sự an ủi dịu dàng nơi cô, nhưng cô mãi lạnh lùng, rồi sau đó, muốn đi du lịch?
Đường Mạn gạt nước mắt, giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Đúng vậy, có hơi buồn, muốn đi du lịch."
Anh thở dài, sự khó chịu đè nặng trong lòng, “Được rồi, em muốn đi thì cứ đi, mấy ngày nay anh cũng khá bận rộn, anh không có thời gian đi với em."
“Không cần anh đi cùng, hàng ngày anh bận rộn rất nhiều việc, phụ nữ cũng nhiều, làm sao có thời gian đi cùng em."
Anh tức giận, “Em lúc nào thì càn quấy như vậy?"
Đường Mạn cố tình nói, “Em nhìn thấy rất rõ mà, anh trở về liền thở ngắn than dài, nhận điện thoại của Tô Thuấn Quyên còn không dám nhận trước mặt em và Thạch Băng, anh có chuyện giấu em."
“Em đổ oan cho anh, anh nào có như vậy? Được rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi."
“Em lười nghe anh giải thích lắm."
Lý Văn Khải thật sự rất tức giận, “Hiện giờ anh bận, anh lặp lại lần nữa, đừng tiếp tục càn quấy."
Đường Mạn cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, cô rớt nước mắt.
*****************************
Cô hầu như không mang theo gì cả, chỉ đơn giản thu dọn hai bộ quần áo, thì một mình ra cửa.
Ngước đầu nhìn trời, bầu trời hơi u ám, dường như sắp mưa, bất giác, lại một năm trôi qua.
Chiếc xe thương vụ của nhà họ Trương đến đón cô đúng giờ, thấy cô hơi do dự, Trương Thụy Hằng chau mày, suy nghĩ một lát, cô bước lên xe.
Thượng Hải, cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới một năm bắt đầu cuộc sống ở Thượng Hải, hiện giờ, cuộc sống đó sẽ vĩnh viễn trở thành hồi ức trong đời cô.
Xe của nhà họ Trương đến khách sạn, bà Trương thất thần ngồi co quắp ở đại sảnh, thấy Đường Mạn, bà chào đón như nhìn thấy vị cứu tinh, gắt gao nắm lấy tay cô. Đường Mạn biết, nhà họ Trương bây giờ rất vắng vẻ, Chu Duyệt đã dọn đi, chị ấy sắp kết hôn, là người đàn ông tốt đợi chị ấy suốt ba năm, cho nên, chị ấy rời khỏi nhà họ Trương để theo đuổi hạnh phúc của chính mình, còn Trương Khải Hiên.
Cô nhẹ nhàng thở dài, từ sau khi anh và cô ly hôn, anh lại như bốc hơi khỏi thế gian, không có tin tức, không gọi cuộc điện thoại nào về nhà, mọi người đều lo lắng tìm kiếm anh, nhưng anh vẫn vậy, vẫn bặt vô âm tín, so với lúc trước cô bỏ đi, càng không có dấu vết để tra ra.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến một quyển tiểu thuyết cô từng xem từ rất lâu,《Valse 》, Chu Thừa Ngọc và Phó Vu Sâm trong đó, hai người như đang khiêu vũ một điệu Valse, cho dù lúc đó có đổi mấy lần bạn nhảy, đến cuối cùng, họ vẫn trở về trong tay bạn nhảy đầu tiên.
Cảnh vật ngoài cửa xe ngã xuống như lá bài tarot, nhanh chóng lùi về phía sau.
Cô mờ mịt, trở về, phải đối mặt với cuộc sống như thế nào đây?
Cô cảm thấy mình giống như bài thơ Thoa Đầu Phượng của Đường Uyển (1), thì ra kiếp trước và kiếp này của cô gái nhà họ Đường, đều có tình yêu thê lương đến vậy.
Xe chạy rất nhanh về hướng bắc, sẽ trở về Thanh Đảo nhanh thôi.
Nhịp tim của cô bỗng dưng dồn dập, cứ như vậy trở về sao?
Trở lại nhà họ Trương?
Không, trong đầu cô có một ý niệm mãnh liệt, sống động, tôi đã từng bất lực như vậy, tôi đã từng bơ vơ không nơi nương tựa như vậy, nhưng tất cả tôi đều vượt qua, hiện giờ, tôi lại đang trở về vạch xuất phát sao?
Không, tôi không muốn về, tôi không muốn.
********************************
Thủy Tụ Nhân Gia: Đường Mạn vì giúp Lý Văn Khải vượt qua cửa ải khó khăn, cô đã nhận tiền của Trương Thụy Hằng, điều kiện là trở về nhà họ Trương, nhưng cô sẽ thật sự trở về sao? Tôi gợi ý một chút, cô ấy không quay về, còn phần kết cục thế nào, đáp án sẽ được công bố vào ngày mai.
Chú thích:
(1) Thoa đầu phượng
(Đường Quyển- Trung Quốc, người dịch: Đông A)
Tình đời bạc,
Tình người ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa tán tác
Gió mai lan,
Lệ hoen tàn
Muốn thư tâm sự,
Rặt ý lan man
Nan! Nan! Nan!
Người đơn bạc,
Nay mai khác
Bệnh lòng như thể ngàn thu tạc
Tiếng tù vang,
Bóng đêm tan
Sợ người tra hỏi,
Nuốt lệ tân trang
Gian! Gian! Gian!
Vào buổi sáng, cô sửa sang lại áo vest cho anh, anh đeo đồng hồ, Đường Mạn hỏi anh: “Anh cũng chưa nói cho em biết, bồi thường bao nhiêu tiền, xử phạt thế nào."
Anh thản nhiên nói, “Không cần biết những chuyện này, chuyện bên ngoài là chuyện đàn ông lo liệu."
Đường Mạn mất hứng, “Ngay cả hỏi em cũng không thể hỏi à?"
Anh vội vàng giải thích, “Không phải, anh không có ý này."
“Vậy tại sao anh không nói với em?"
Lý Văn Khải suy nghĩ, trả lời cô: “Anh không ngờ Tô Thuấn Quyên lại đến đó, lúc ấy anh không có nhiều tiền như vậy, cô ấy bán nhà, gom đủ tiền."
Trong lòng Đường Mạn hiểu, Tô Thuấn Quyên thật thông minh, cô ta cũng không đề cập đến cô, người phụ nữ này cũng thật là sắc bén, cô ta lại có thế nói dối, nói bán nhà của mình đi mới gom đủ tiền để lừa anh.
Người phụ nữ này cũng thật biết nắm bắt cơ hội.
Đường Mạn cố tình hậm hực nói, “Đúng lúc nguy cấp, vẫn là vợ trước chìa tay ra cứu giúp."
Lý Văn Khải nghe ra ẩn ý bên trong, anh giải thích, “Đừng suy nghĩ bậy bạ, thời điểm nhập cổ phần, hai người vẫn là vợ chồng, hiện giờ lại rối loạn như vậy, kết cục cũng kéo cô ấy vào."
Đường Mạn hừ một tiếng, “Rất biết ơn chị ấy có phải không? Tốt thật đó, giúp người khi gặp nạn, tương trợ lúc nguy nan, đồng tâm hiệp lực, trăm năm hảo hợp."
Lý Văn Khải nhíu mày, “Em đang nghĩ bậy bạ gì đó? Cái gì mà đồng tâm hiệp lực, trăm năm hảo hợp, anh lại bị nhốt lâu như vậy, suy nghĩ nhiều chuyện, còn lòng dạ nào quản chuyện này. Còn nữa, quan hệ hôn nhân của anh và Tô Thuấn Quyên đã hủy rồi, lúc này cô ấy bỏ qua hiềm khích trước kia để giúp đỡ anh, cho dù là bạn bè, cũng nên nói tiếng cám ơn, Đường Mạn, em không cần cay nghiệt như vậy."
Đường Mạn cố ý cười lạnh, “Em cay nghiệt sao? Là em có hơi đố kỵ, người cứu anh không phải ai khác, lại là vợ trước của anh, hơn nữa, hai tháng trước anh và chị ấy còn nhiệt tình gần gũi quấn lấy nhau, em có thể không nghĩ vớ vẩn sao?"
Mặt anh đỏ lên, “Đường Mạn, là anh làm sai, anh đã thành thật khai báo, còn nghiêm túc thỉnh cầu sự tha thứ của em, anh đâu có giấu giếm em, em cũng đã tha thứ cho anh rồi không phải sao? Chúng ta chấm dứt vướng mắc vấn đề này ngay tại đây, em không phải là người như vậy, đúng không?"
Đường Mạn nổi giận, “Anh sai rồi, em chính là người như thế đấy. Đàn ông các anh tại sao đều là như vậy cả, một Trương Khải Hiên đánh chiêu bài tình yêu với tình nhân cũ đến nghiêng trời lệch đất, còn một Lý Văn Khải, vợ trước mượn rượu mời để cám dỗ liền leo lên làm ấm giường. Đàn ông các anh có phải đều cảm thấy đạt được thì không ngọt, không được mới thơm hay không?"
Anh cau mày, cắn môi, “Bây giờ anh phải đi làm, ở công ty có một đống chuyện đang chờ anh."
Đường Mạn chua ngoa nói với anh, “Đúng, tốt nhất là đi sớm một chút, nói không chừng tối nay còn có người hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nhân tiện ôn lại tình cũ chẳng hạn."
Lúc này anh vừa mới đi tới cửa, đang định mở cửa, nghe được lời này của cô, anh dừng lại, tay đặt trên tay nắm cửa.
Đường Mạn nhủ thầm, anh quay đầu lại, cãi nhau một trận với em đi, chỉ cần cãi nhau, em liền có lý do để ra đi, không về nữa.
Không ngờ anh chỉ đứng ở cửa hồi lâu, đóng cửa lại.
Anh xoay người, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Đường Mạn nghe anh nói: “Đường Mạn, xin lỗi em, mấy ngày nay em đã giúp anh chèo chống gia đình này rất vất vả."
Đường Mạn vốn định diễn hành động chanh chua của phụ nữ sát chồng, mượn cơ hội cãi nhau một trận lớn với anh, nhưng anh lại dịu dàng ôn tồn như thế, cô nhất thời cảm thấy đau khổ không tả nổi.
Anh thấp giọng nói: “Mấy ngày nay, em có biết anh trải qua những chuyện thế nào không? Anh nhìn thấy xác chết đổ máu được khiêng ra từ khu mỏ, một sinh mạng như vậy lại biến mất trong nháy mắt. Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trên tay mình dường như cũng nhuốm đầy máu, sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm lòng anh. Anh rất sợ, anh cùng mấy cổ đồng khác bị nhốt vào trong phòng thẩm vấn, tiếp nhận thẩm tra của chính phủ, lúc đó, anh rất cô độc, rất sợ hãi, không có người thân ân cần thăm hỏi, không có bạn bè quan tâm, khi đó anh thật sự hy vọng có thể nắm lấy tay em, vùi đầu vào lòng em, nghe em nói với anh mấy câu."
Đường Mạn rớt nước mắt.
Anh cười khổ, “Vào mùa này, lại còn có muỗi, buổi tối đi ngủ, muỗi bay khắp nơi cắn người, không tài nào ngủ được."
Đường Mạn không nói được câu nào.
“Bé cưng." Anh khẽ thở dài, “Anh mệt mỏi lắm, chúng ta đừng cãi nhau được không em? Anh thật sự sợ em rồi." Anh thở dài, buông cô ra, giữ lấy đầu cô, “Em nhất định cũng mệt mỏi lắm đúng không? Tối nay anh gác hết tất cả công việc lại, chúng ta cùng nhau trải qua một đêm yên tĩnh có được không? Tối nay em trang điểm một chút, anh đặt phòng, đêm nay chúng ta ngủ ở bên ngoài nhé."
Đường Mạn kiềm nước mắt, “Không, không được, mấy ngày nay cơ thể em hơi khó chịu."
Anh buông tay ra, đành chịu: “Vậy được rồi, anh đi làm đây." Anh hôn lên trán cô, sau đó đi ra.
Đường Mạn xót xa nghĩ, tại sao anh có thể chịu được như vậy, tại sao không cãi nhau với em?
So với Trương Khải Hiên, sự ẩn nhẫn của Lý Văn Khải thật sự là không thể bắt bẻ.
Trương Khải Hiên vụng trộm, anh lấp liếm bằng lời nói dối, cãi nhau một trận với cô, một bước cũng không nhường. Còn Lý Văn Khải, anh biết bản thân làm sai, còn thẳng thắn thừa nhận, cô cãi nhau với anh, anh dễ dàng khoan dung cô.
Nếu hai người có tranh chấp, bất luận cô nóng nảy bao nhiêu, anh đều dễ dàng tha thứ, giờ phút này đối với anh, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
Tâm sự chồng chất, tim cô đau như dao cắt.
**********************************
Lý Văn Khải nhanh chóng nhận được điện thoại của Tô Thuấn Quyên, “Văn Khải, tối nay ra ngoài dùng cơm được không?"
Anh bình tĩnh từ chối, “Không được rồi, tối nay anh có việc, việc ở công ty quá nhiều, tối nay anh phải dùng cơm với mấy quản lý."
Cô thử hỏi thăm dò: “Chi bằng dùng cơm xong, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống để nói chuyện?"
Anh nói một hơi, “Dùng cơm xong anh phải về công ty họp tiếp, tối nay anh phải họp suốt đêm."
Đường Mạn ở nhà gấp quần áo cho Thạch Băng, cái nên gấp thì gấp, cái nên treo thì treo lên, truyện cổ tích cũng sắp xếp gọn lên giá sách.
Thạch Băng ôm cổ cô cùng nằm trên giường, “Dì Mạn, dì thật tốt, con muốn gọi dì là mẹ."
Đường Mạn mỉm cười, “Được, vậy con gọi một tiếng đi."
Thạch Băng hôn lên má cô một cái, “Mẹ ơi."
Đường Mạn bật khóc, có đứa con gái đáng yêu như vậy, thật sự là mười đứa cũng không ngại nhiều.
Cô cảm thấy mình đã sắp xếp mọi chuyện trong nhà xong xuôi, lúc này mới gọi điện thoại cho Lý Văn Khải.
Lý Văn Khải áy náy nói, “Đường Mạn, tối nay anh không về, tối nay anh cùng mấy quản lý ăn cơm xong, còn phải quay về công ty tiếp tục họp, đêm nay anh phải làm suốt đêm."
Đường Mạn rất bình tĩnh, “Không sao, em muốn nói với anh một chuyện, em có hơi buồn, muốn đi ra ngoài một chút."
“Được, em muốn đi đâu, anh gọi tài xế đưa em đi."
“Em không có ý này, em muốn đi ra ngoài du lịch."
Anh khá bất ngờ, “Đi du lịch? Bây giờ, ngay lúc này?" Anh vô cùng không tin, bản thân bây giờ bận rộn muốn hỏng đầu, về đến nhà chỉ muốn tìm chút sự an ủi dịu dàng nơi cô, nhưng cô mãi lạnh lùng, rồi sau đó, muốn đi du lịch?
Đường Mạn gạt nước mắt, giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Đúng vậy, có hơi buồn, muốn đi du lịch."
Anh thở dài, sự khó chịu đè nặng trong lòng, “Được rồi, em muốn đi thì cứ đi, mấy ngày nay anh cũng khá bận rộn, anh không có thời gian đi với em."
“Không cần anh đi cùng, hàng ngày anh bận rộn rất nhiều việc, phụ nữ cũng nhiều, làm sao có thời gian đi cùng em."
Anh tức giận, “Em lúc nào thì càn quấy như vậy?"
Đường Mạn cố tình nói, “Em nhìn thấy rất rõ mà, anh trở về liền thở ngắn than dài, nhận điện thoại của Tô Thuấn Quyên còn không dám nhận trước mặt em và Thạch Băng, anh có chuyện giấu em."
“Em đổ oan cho anh, anh nào có như vậy? Được rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi."
“Em lười nghe anh giải thích lắm."
Lý Văn Khải thật sự rất tức giận, “Hiện giờ anh bận, anh lặp lại lần nữa, đừng tiếp tục càn quấy."
Đường Mạn cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, cô rớt nước mắt.
*****************************
Cô hầu như không mang theo gì cả, chỉ đơn giản thu dọn hai bộ quần áo, thì một mình ra cửa.
Ngước đầu nhìn trời, bầu trời hơi u ám, dường như sắp mưa, bất giác, lại một năm trôi qua.
Chiếc xe thương vụ của nhà họ Trương đến đón cô đúng giờ, thấy cô hơi do dự, Trương Thụy Hằng chau mày, suy nghĩ một lát, cô bước lên xe.
Thượng Hải, cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới một năm bắt đầu cuộc sống ở Thượng Hải, hiện giờ, cuộc sống đó sẽ vĩnh viễn trở thành hồi ức trong đời cô.
Xe của nhà họ Trương đến khách sạn, bà Trương thất thần ngồi co quắp ở đại sảnh, thấy Đường Mạn, bà chào đón như nhìn thấy vị cứu tinh, gắt gao nắm lấy tay cô. Đường Mạn biết, nhà họ Trương bây giờ rất vắng vẻ, Chu Duyệt đã dọn đi, chị ấy sắp kết hôn, là người đàn ông tốt đợi chị ấy suốt ba năm, cho nên, chị ấy rời khỏi nhà họ Trương để theo đuổi hạnh phúc của chính mình, còn Trương Khải Hiên.
Cô nhẹ nhàng thở dài, từ sau khi anh và cô ly hôn, anh lại như bốc hơi khỏi thế gian, không có tin tức, không gọi cuộc điện thoại nào về nhà, mọi người đều lo lắng tìm kiếm anh, nhưng anh vẫn vậy, vẫn bặt vô âm tín, so với lúc trước cô bỏ đi, càng không có dấu vết để tra ra.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến một quyển tiểu thuyết cô từng xem từ rất lâu,《Valse 》, Chu Thừa Ngọc và Phó Vu Sâm trong đó, hai người như đang khiêu vũ một điệu Valse, cho dù lúc đó có đổi mấy lần bạn nhảy, đến cuối cùng, họ vẫn trở về trong tay bạn nhảy đầu tiên.
Cảnh vật ngoài cửa xe ngã xuống như lá bài tarot, nhanh chóng lùi về phía sau.
Cô mờ mịt, trở về, phải đối mặt với cuộc sống như thế nào đây?
Cô cảm thấy mình giống như bài thơ Thoa Đầu Phượng của Đường Uyển (1), thì ra kiếp trước và kiếp này của cô gái nhà họ Đường, đều có tình yêu thê lương đến vậy.
Xe chạy rất nhanh về hướng bắc, sẽ trở về Thanh Đảo nhanh thôi.
Nhịp tim của cô bỗng dưng dồn dập, cứ như vậy trở về sao?
Trở lại nhà họ Trương?
Không, trong đầu cô có một ý niệm mãnh liệt, sống động, tôi đã từng bất lực như vậy, tôi đã từng bơ vơ không nơi nương tựa như vậy, nhưng tất cả tôi đều vượt qua, hiện giờ, tôi lại đang trở về vạch xuất phát sao?
Không, tôi không muốn về, tôi không muốn.
********************************
Thủy Tụ Nhân Gia: Đường Mạn vì giúp Lý Văn Khải vượt qua cửa ải khó khăn, cô đã nhận tiền của Trương Thụy Hằng, điều kiện là trở về nhà họ Trương, nhưng cô sẽ thật sự trở về sao? Tôi gợi ý một chút, cô ấy không quay về, còn phần kết cục thế nào, đáp án sẽ được công bố vào ngày mai.
Chú thích:
(1) Thoa đầu phượng
(Đường Quyển- Trung Quốc, người dịch: Đông A)
Tình đời bạc,
Tình người ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa tán tác
Gió mai lan,
Lệ hoen tàn
Muốn thư tâm sự,
Rặt ý lan man
Nan! Nan! Nan!
Người đơn bạc,
Nay mai khác
Bệnh lòng như thể ngàn thu tạc
Tiếng tù vang,
Bóng đêm tan
Sợ người tra hỏi,
Nuốt lệ tân trang
Gian! Gian! Gian!
Tác giả :
Thủy Tụ Nhân Gia