Dây Leo
Quyển 1 - Chương 26: Sự hãm hại của người tình (3)
Sau khi suy nghĩ, Đường Mạn hết sức bình tĩnh: “Cao Nhân Tuệ, tôi rất tò mò rằng tối nay cô đến là có dụng ý gì, rốt cuộc là muốn đến để diễu võ dương oai hay là muốn khuấy động thị phi? Nhưng mà, tôi biết một chuyện, cô tuyệt đối còn thiếu tự tin hơn cả tôi."
Cao Nhân Tuệ thoáng giật mình, Đường Mạn nở nụ cười, cô nói: “Chúng ta thử nghĩ một chuyện xem, nếu như cô đã nắm chắc phần thắng, hiểu rõ trái tim của Trương Khải Hiên hoàn toàn đặt trên người cô, thì cô cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích, đến đánh một kẻ thất thế như tôi chứ? Cô hoàn toàn có thể ở trước mặt anh ấy, dịu dàng uyển chuyển giữ chân anh ấy, chờ đến khi tôi thất bại thảm hại thì cô tao nhã đến thu dọn tàn cục là được rồi. Sở dĩ đêm khuya cô chạy đến đây, không phải là bởi vì cô là người thắng cuộc, mà là bởi vì một chuyện, Trương Khải Hiên đã dao động, tình yêu của anh ấy đối với cô đã bắt đầu thay đổi."
Cao Nhân Tuệ tuyệt đối không ngờ rằng Đường Mạn có thể bình tĩnh để phân tích ra những lời như vậy, rõ ràng chính xác, Trương Khải Hiên đã dao động, anh ấy vốn yêu cô, không rời khỏi cô, nhưng sau khi kết hôn với Đường Mạn, anh ấy càng ngày ngày càng chia sẻ tình cảm của anh dành cho cô, điều này khiến cô sợ hãi, cô không cam chịu thất bại, không cam chịu thua ở trong tay của Đường Mạn, điều này khiến cô không thể chấp nhận, đặc biệt mấy hôm trước và buổi chiều hôm nay, Trương Khải Hiên nhận được điện thoại của cô, đến gặp cô, anh chỉ có một mục đích nói chuyện.
“Chia tay đi, Nhân Tuệ, anh và em đã để lỡ mất nhau rồi, đừng tiếp tục phạm thêm sai lầm nữa."
Điều này khiến cô kinh ngạc, cô không thể chấp nhận, cho dù ngày mai anh có chết đi, cô cũng muốn anh chết trong tình yêu của cô, mà không phải chết ở trong lòng của người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này có gì tốt chứ, có điểm nào xứng đáng với anh, có điểm nào có thể so với mình?
Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ, người phụ nữ này, thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng lại vô cùng cơ trí.
Đường Mạn khẽ thở dài một hơi: “Cao Nhân Tuệ, cô biết không? Tôi rất hận cô, hận Trương Khải Hiên, các người hùa nhau giăng bẫy, bẫy được một người vô tội là tôi, vốn dĩ, tôi cũng rất sợ, nhưng mà có nhiều phụ nữ mang thai hộ như vậy, sao Trương Khải Hiên lại cố tình lựa chọn tôi, có biết vì sao hay không? Để tôi nói với cô, là bởi vì anh ấy cũng yêu tôi, tuy rằng tình yêu của anh ấy dành cho tôi, không sâu đậm như dành cho cô, nếu không, anh ấy có thể giải thích rõ ràng với tôi, đưa tôi một xấp tiền và cầu xin tôi sinh con cho anh ấy, mà không phải lừa tôi, sợ làm tổn thương đến tôi, thậm chí dùng hôn nhân để trói buộc tôi. Nhất định là cô không phục, cho nên đến đả kích tôi, tuyên chiến với tôi, nói cho tôi biết cô và Trương Khải Hiên yêu nhau bao nhiêu, để tôi thấy rõ tình hình, phải không?"
Đường Mạn nở nụ cười nhàn nhạt, “Nếu anh ấy thật sự mất đi, hai người chúng ta tranh giành này nọ thì có ý nghĩa gì đâu?"
Cao Nhân Tuệ cũng không có cách nào để trả lời.
Đường Mạn cười khổ, “Sở dĩ tranh chấp nhau chuyện này, là bởi vì cô không cam lòng? Cô không cam lòng bại dưới tay tôi, không cam lòng bị đánh bại bởi một cô sinh viên nghèo khổ từ dưới quê lên, không cam lòng khi tình cảm mình nổ lực suốt 4 năm cuối cùng thu được một kết quả như vậy, điều đó khiến cô không cách nào ngẩng cao mặt mũi kiêu ngạo của cô lên, cô muốn rằng cho dù anh ấy chết cũng phải chết ở trong lòng cô, cho dù cô không làm được vợ của Trương Khải Hiên, cũng muốn anh ấy nằm ở trong lòng cô, có phải hay không?"
Một lời đã vạch trần sự thật, Cao Nhân Tuệ liền á khẩu không đáp trả lại được.
Sự thật chính là như vậy, nhưng đáng tiếc là, cô ta không hiểu được, ngược lại, làm cho Đường Mạn càng hiểu rõ ràng hơn.
Cô ta cho rằng cô ta có thể dễ dàng phá hủy Đường Mạn, nhưng không ngờ rằng Đường Mạn lại dễ dàng biến bị động thành chủ động.
Đường Mạn lắc đầu, “Cô thật nhàm chán."
Cô đứng lên, những gì nên nói cũng đã nói xong, vốn tưởng rằng sẽ là một cuộc chiến bảo vệ Thượng Cam Lĩnh cực kỳ gian khổ, không ngờ lại dễ dàng chiến thắng mà không cần tốn chút sức lực nào.
Đường Mạn lễ phép nói với Cao Nhân Tuệ: “Tạm biệt, chủ nhiệm Cao."
Cao Nhân Tuệ hoàn hồn lại, cô ta thấy Đường Mạn muốn đi, không lẽ cô ta thua? Chuẩn bị cả một buổi chiều những lời nói để đến kích thích cô, muốn nhìn thấy cô ấy phải ôm mặt khóc lóc ngay trước mặt mình, còn mình sẽ cười lạnh mà nhìn cô ta khóc, nhưng hiện giờ, Đường Mạn ung dung rời đi sao? Còn mình thì sao? Mình biến thành sự thất bại ấy sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, từ phía sau hai tay Cao Nhân hung hăng túm lấy vai của Đường Mạn, níu cô lại, chăm chú nhìn cô, “Đường Mạn, cô đứng lại cho tôi. Cho dù, những điều cô nói là đúng, tôi cũng tuyệt đối không để cho cô thoải mái dễ chịu như vậy được."
Cô ta níu vai của Đường Mạn, trong đêm tối, chỉ nhìn thấy Cao Nhân Tuệ bày ra một khuôn mặt càng lúc càng nhợt nhạt ở trước mặt Đường Mạn, trong lòng Đường Mạn bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, cô ta thật sự quá khủng khiếp, giống hệt như mấy cái đầu lâu trong phim kinh dị Nhật Bản của Sadako, trong lòng cô nhất thời tràn đầy sợ hãi, ngay sau đó cổ họng khó chịu, muốn nôn ra vô cùng, cô cố hết sức để kiềm nén lại, nhưng vẫn là không kiềm chế nổi, trong dạ dày sôi trào như sóng cuộn, do quá khó chịu nên toàn bộ thức ăn lúc tối không thể nào ngăn lại được, phun ra phía trước, cô cúi người trực tiếp nôn ra, không ngăn được mà phun vào mặt của Cao Nhân Tuệ.
Cao Nhân Tuệ sợ hết hồn, chỉ kịp thét lên một tiếng để phản ứng lại, vung tay lên, Đường Mạn hoàn toàn không đoán trước được là cô ta sẽ níu mình lại, càng không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên thả tay ra, hôm trước cô mới từ cầu thang ngã xuống, mắt cá chân còn đang bị thương, giờ phút này, Cao Nhân Tuệ đột ngột buông tay ra, cô hoàn toàn không đứng vững, cơ thể lảo đảo ngửa ra sau, hệt như một cái cân bị mất đi trọng tâm, cơ thể mang theo đứa bé ngã xuống thật mạnh trên nền đất xi măng.
Cú ngã này thực sự quá nặng, ước chừng có vài giây Đường Mạn chưa khôi phục lại tinh thần, dần dần, cô cảm thấy trời đất đảo lộn, mà phần bụng dưới bởi vì một cú ngã này cũng bắt đầu trĩu xuống nặng nề, đau, đau, đau quá, chỉ còn lại cảm giác đau, mồ hôi cũng túa ra. Cô cố gắng bám víu vào cái ghế muốn đứng lên, nhưng mà cái chân bị thương hoàn toàn không dùng sức được, cô vẫn cố gắng thử, nhưng mà không có kết quả gì, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất.
Cao Nhân Tuệ cũng ngây dại, Đường Mạn té ngã, thoạt nhìn cô vô cùng đau đớn, Cao Nhân Tuệ cũng bắt đầu sợ hãi, cô sẽ ra sao? Có thể sẩy thai hay không, nếu Trương Khải Hiên biết cô đã từng đến tìm Đường mạn, có thể nổi giận với cô hay không?
Đường Mạn cố gắng chìa tay về phía cô ta, “Cao Nhân Tuệ, cô có thể hại tôi, nhưng đừng hại con tôi, cầu xin cô, kéo tôi lên, mau đi gọi người…"
Cao Nhân Tuệ đứng tại chỗ, không, không, không thể đi gọi người, cô ta có phản ứng, lại còn nói: “Là cô xứng đáng bị như vậy, là cô tự chuốc lấy."
Đường Mạn rớt nước mắt, cô ôm bụng, cắn răng.
Cao Nhân Tuệ nhìn xung quanh, cô ta không dám ở lại, không biết trong lòng nghĩ gì, cô ta hệt như một tên sát nhân, cảm thấy sợ hãi sau khi giết người xong, sợ hãi, vứt dao mà chạy.
Cao Nhân Tuệ thoáng giật mình, Đường Mạn nở nụ cười, cô nói: “Chúng ta thử nghĩ một chuyện xem, nếu như cô đã nắm chắc phần thắng, hiểu rõ trái tim của Trương Khải Hiên hoàn toàn đặt trên người cô, thì cô cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích, đến đánh một kẻ thất thế như tôi chứ? Cô hoàn toàn có thể ở trước mặt anh ấy, dịu dàng uyển chuyển giữ chân anh ấy, chờ đến khi tôi thất bại thảm hại thì cô tao nhã đến thu dọn tàn cục là được rồi. Sở dĩ đêm khuya cô chạy đến đây, không phải là bởi vì cô là người thắng cuộc, mà là bởi vì một chuyện, Trương Khải Hiên đã dao động, tình yêu của anh ấy đối với cô đã bắt đầu thay đổi."
Cao Nhân Tuệ tuyệt đối không ngờ rằng Đường Mạn có thể bình tĩnh để phân tích ra những lời như vậy, rõ ràng chính xác, Trương Khải Hiên đã dao động, anh ấy vốn yêu cô, không rời khỏi cô, nhưng sau khi kết hôn với Đường Mạn, anh ấy càng ngày ngày càng chia sẻ tình cảm của anh dành cho cô, điều này khiến cô sợ hãi, cô không cam chịu thất bại, không cam chịu thua ở trong tay của Đường Mạn, điều này khiến cô không thể chấp nhận, đặc biệt mấy hôm trước và buổi chiều hôm nay, Trương Khải Hiên nhận được điện thoại của cô, đến gặp cô, anh chỉ có một mục đích nói chuyện.
“Chia tay đi, Nhân Tuệ, anh và em đã để lỡ mất nhau rồi, đừng tiếp tục phạm thêm sai lầm nữa."
Điều này khiến cô kinh ngạc, cô không thể chấp nhận, cho dù ngày mai anh có chết đi, cô cũng muốn anh chết trong tình yêu của cô, mà không phải chết ở trong lòng của người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này có gì tốt chứ, có điểm nào xứng đáng với anh, có điểm nào có thể so với mình?
Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ, người phụ nữ này, thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng lại vô cùng cơ trí.
Đường Mạn khẽ thở dài một hơi: “Cao Nhân Tuệ, cô biết không? Tôi rất hận cô, hận Trương Khải Hiên, các người hùa nhau giăng bẫy, bẫy được một người vô tội là tôi, vốn dĩ, tôi cũng rất sợ, nhưng mà có nhiều phụ nữ mang thai hộ như vậy, sao Trương Khải Hiên lại cố tình lựa chọn tôi, có biết vì sao hay không? Để tôi nói với cô, là bởi vì anh ấy cũng yêu tôi, tuy rằng tình yêu của anh ấy dành cho tôi, không sâu đậm như dành cho cô, nếu không, anh ấy có thể giải thích rõ ràng với tôi, đưa tôi một xấp tiền và cầu xin tôi sinh con cho anh ấy, mà không phải lừa tôi, sợ làm tổn thương đến tôi, thậm chí dùng hôn nhân để trói buộc tôi. Nhất định là cô không phục, cho nên đến đả kích tôi, tuyên chiến với tôi, nói cho tôi biết cô và Trương Khải Hiên yêu nhau bao nhiêu, để tôi thấy rõ tình hình, phải không?"
Đường Mạn nở nụ cười nhàn nhạt, “Nếu anh ấy thật sự mất đi, hai người chúng ta tranh giành này nọ thì có ý nghĩa gì đâu?"
Cao Nhân Tuệ cũng không có cách nào để trả lời.
Đường Mạn cười khổ, “Sở dĩ tranh chấp nhau chuyện này, là bởi vì cô không cam lòng? Cô không cam lòng bại dưới tay tôi, không cam lòng bị đánh bại bởi một cô sinh viên nghèo khổ từ dưới quê lên, không cam lòng khi tình cảm mình nổ lực suốt 4 năm cuối cùng thu được một kết quả như vậy, điều đó khiến cô không cách nào ngẩng cao mặt mũi kiêu ngạo của cô lên, cô muốn rằng cho dù anh ấy chết cũng phải chết ở trong lòng cô, cho dù cô không làm được vợ của Trương Khải Hiên, cũng muốn anh ấy nằm ở trong lòng cô, có phải hay không?"
Một lời đã vạch trần sự thật, Cao Nhân Tuệ liền á khẩu không đáp trả lại được.
Sự thật chính là như vậy, nhưng đáng tiếc là, cô ta không hiểu được, ngược lại, làm cho Đường Mạn càng hiểu rõ ràng hơn.
Cô ta cho rằng cô ta có thể dễ dàng phá hủy Đường Mạn, nhưng không ngờ rằng Đường Mạn lại dễ dàng biến bị động thành chủ động.
Đường Mạn lắc đầu, “Cô thật nhàm chán."
Cô đứng lên, những gì nên nói cũng đã nói xong, vốn tưởng rằng sẽ là một cuộc chiến bảo vệ Thượng Cam Lĩnh cực kỳ gian khổ, không ngờ lại dễ dàng chiến thắng mà không cần tốn chút sức lực nào.
Đường Mạn lễ phép nói với Cao Nhân Tuệ: “Tạm biệt, chủ nhiệm Cao."
Cao Nhân Tuệ hoàn hồn lại, cô ta thấy Đường Mạn muốn đi, không lẽ cô ta thua? Chuẩn bị cả một buổi chiều những lời nói để đến kích thích cô, muốn nhìn thấy cô ấy phải ôm mặt khóc lóc ngay trước mặt mình, còn mình sẽ cười lạnh mà nhìn cô ta khóc, nhưng hiện giờ, Đường Mạn ung dung rời đi sao? Còn mình thì sao? Mình biến thành sự thất bại ấy sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, từ phía sau hai tay Cao Nhân hung hăng túm lấy vai của Đường Mạn, níu cô lại, chăm chú nhìn cô, “Đường Mạn, cô đứng lại cho tôi. Cho dù, những điều cô nói là đúng, tôi cũng tuyệt đối không để cho cô thoải mái dễ chịu như vậy được."
Cô ta níu vai của Đường Mạn, trong đêm tối, chỉ nhìn thấy Cao Nhân Tuệ bày ra một khuôn mặt càng lúc càng nhợt nhạt ở trước mặt Đường Mạn, trong lòng Đường Mạn bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, cô ta thật sự quá khủng khiếp, giống hệt như mấy cái đầu lâu trong phim kinh dị Nhật Bản của Sadako, trong lòng cô nhất thời tràn đầy sợ hãi, ngay sau đó cổ họng khó chịu, muốn nôn ra vô cùng, cô cố hết sức để kiềm nén lại, nhưng vẫn là không kiềm chế nổi, trong dạ dày sôi trào như sóng cuộn, do quá khó chịu nên toàn bộ thức ăn lúc tối không thể nào ngăn lại được, phun ra phía trước, cô cúi người trực tiếp nôn ra, không ngăn được mà phun vào mặt của Cao Nhân Tuệ.
Cao Nhân Tuệ sợ hết hồn, chỉ kịp thét lên một tiếng để phản ứng lại, vung tay lên, Đường Mạn hoàn toàn không đoán trước được là cô ta sẽ níu mình lại, càng không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên thả tay ra, hôm trước cô mới từ cầu thang ngã xuống, mắt cá chân còn đang bị thương, giờ phút này, Cao Nhân Tuệ đột ngột buông tay ra, cô hoàn toàn không đứng vững, cơ thể lảo đảo ngửa ra sau, hệt như một cái cân bị mất đi trọng tâm, cơ thể mang theo đứa bé ngã xuống thật mạnh trên nền đất xi măng.
Cú ngã này thực sự quá nặng, ước chừng có vài giây Đường Mạn chưa khôi phục lại tinh thần, dần dần, cô cảm thấy trời đất đảo lộn, mà phần bụng dưới bởi vì một cú ngã này cũng bắt đầu trĩu xuống nặng nề, đau, đau, đau quá, chỉ còn lại cảm giác đau, mồ hôi cũng túa ra. Cô cố gắng bám víu vào cái ghế muốn đứng lên, nhưng mà cái chân bị thương hoàn toàn không dùng sức được, cô vẫn cố gắng thử, nhưng mà không có kết quả gì, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất.
Cao Nhân Tuệ cũng ngây dại, Đường Mạn té ngã, thoạt nhìn cô vô cùng đau đớn, Cao Nhân Tuệ cũng bắt đầu sợ hãi, cô sẽ ra sao? Có thể sẩy thai hay không, nếu Trương Khải Hiên biết cô đã từng đến tìm Đường mạn, có thể nổi giận với cô hay không?
Đường Mạn cố gắng chìa tay về phía cô ta, “Cao Nhân Tuệ, cô có thể hại tôi, nhưng đừng hại con tôi, cầu xin cô, kéo tôi lên, mau đi gọi người…"
Cao Nhân Tuệ đứng tại chỗ, không, không, không thể đi gọi người, cô ta có phản ứng, lại còn nói: “Là cô xứng đáng bị như vậy, là cô tự chuốc lấy."
Đường Mạn rớt nước mắt, cô ôm bụng, cắn răng.
Cao Nhân Tuệ nhìn xung quanh, cô ta không dám ở lại, không biết trong lòng nghĩ gì, cô ta hệt như một tên sát nhân, cảm thấy sợ hãi sau khi giết người xong, sợ hãi, vứt dao mà chạy.
Tác giả :
Thủy Tụ Nhân Gia