Đây Là Yêu
Chương 28
Yêu em, cũng không buông tay
“Ừ, Lạc của tôi là đẹp trai nhất, mặc cái gì nhìn cũng đẹp."
Lời nói đầy tính trẻ con của Duẫn Thiên Khuyết rước lấy phần đông ánh mắt khác thường.
Lạc Kính Lỗi đứng trước gương thử đồ. Bộ tây trang sọc đen trắng vây kín thân thể thon dài, rắn chắc của cậu. Hình thể cao lớn và cân xứng, khoác lên bộ đồ Armani càng trở nên tao nhã, hoàn mỹ. Hai người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng chung một chỗ vốn đã là mục tiêu truy đuổi của các cô gái, hơn nữa vẻ ngoài Duẫn Thiên Khuyết quá mức nổi bật kia lại làm cho cả trung tâm mua sắm sôi trào lên.
Nếu là trước kia, lời nói của Duẫn Thiên Khuyết sẽ làm cậu có cảm giác xấu hổ và phẫn nộ. Nhưng bây giờ, gương mặt bình tĩnh lại không nhìn được một tia biến hoá.
Duẫn Thiên Khuyết đi đến bên người cậu, không coi ai ra gì mà từ phía sau ôm lấy cậu. Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai cậu. “Lạc, thích cái này không?"
Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng nhíu bờ mi xinh đẹp, cẩn thận hỏi. “Cậu thích không?"
“À… Rất đẹp, rất thích hợp."
Như nhận được mệnh lệnh, Lạc Kính Lỗi lập tức đáp. “Vậy, tôi cũng thích."
Duẫn Thiên Khuyết lẳng lặng nhìn chăm chú cậu một phen, thẳng cho đến khi đôi mày anh tuấn kia lo lắng nhíu lại, nụ cười mới chậm rãi hiện lên bên khoé miệng hắn. “Vậy thì mua cái này đi!"
Nét cười an tâm tràn ra từ đôi mắt hắn. Lạc Kính Lỗi rốt cục thả tâm, nói ra một từ đơn giản. “Được."
Đi xuống thang máy, như một đôi người yêu bình thường, đi về phía cổng ra vào.
Đại sảnh khu thương mại sáng ngời, nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa vì nó mang đến lượng khách khổng lồ. Người đến người đi, một bộ quần áo màu vàng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khoé mắt hững hờ của Lạc Kính Lỗi. Khoảng cách hơn mười mét, chỉ nhẹ nhàng mà rơi vào tầm mắt. Hình như có chút giống mộng ảo, mơ hồ vô cùng. Cậu chỉ cảm thấy linh hồn tựa như bị điều gì đó va chạm một chút.
Lạc Kính Lỗi dừng bước, ánh mắt dại ra đứng ở nơi đó.
Cái gì? Là cái gì? Cậu muốn bắt lấy cái gì?
Như thời gian lại tua ngược trong đầu, ánh mắt của cậu vô tình miết đến —
“Làm sao vậy, Lạc?" Duẫn Thiên Khuyết đứng cách xa vài bước, khó hiểu nhìn về phía cậu.
Cúi đầu, áp chế cái mũi chua xót, nhìn thoáng qua Duẫn Thiên Khuyết, Lạc Kính Lỗi phát âm thanh nhỏ như ruồi muỗi kêu. “Tôi, tôi, muốn đi, toilet."
Bộ dạng nhát gan sợ phiền phức này khiến cho Duẫn Thiên Khuyết cảm thấy buồn cười, giống như hắn sẽ ăn thịt cậu vậy. Nhưng mà đã sớm quen thuộc với phương thức ở chung này, sự đáng yêu của cậu cũng làm cho Duẫn Thiên Khuyết càng thêm thương tiếc. “Đi đi!"
Hắn chính là trời của cậu, chính là loại cảm giác này!
Được cho phép, Lạc Kính Lỗi thật cẩn thận xoay người sang chỗ khác. Một bước, hai bước… Cậu cảm giác bước chân mình càng lúc càng mạnh hơn. Một mét, hai mét… Khoảng cách giữa cậu và Duẫn Thiên Khuyết càng lúc càng xa.
Cậu có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực sau lưng kia luôn dừng trên người cậu, thật lâu sau vẫn không thể rời đi.
Cậu biết cậu đang đi xa, cậu cũng biết Duẫn Thiên Khuyết đang nhìn cậu.
Bước chân cậu kiên định, bước chân cậu tiến về phía trước.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng, nhưng khoé mắt lại chú ý người ở phía sau.
Một giây, hai giây… Cậu đang đợi.
Rốt cuộc, người cậu đang đợi xuất hiện phía bên cánh cửa thuỷ tinh. Lạc Kính Lỗi quay đầu nhìn Duẫn Thiên Khuyết, hắn đang quay lưng về phía cậu, đi về phía chiếc xe bên cạnh.
Tuy rằng biết phía sau có rất nhiều vệ sĩ, tuy rằng biết cậu sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà cậu quản không được nhiều như vậy—
Lạc Kính Lỗi cất bước chạy về hướng ngược lại. Trung tâm đông đúc, cậu một đường chạy như điên.
Cậu muốn đi, đi tìm người kia.
Người mang lại cho cậu mùa đông ấm áp nhất.
Người mang lại cho cậu hi vọng được sống lại.
Người lau đi hết thảy tội ác cùng cảm giác tự ti trong lòng cậu.
Cậu chạy nhanh về thang máy, không chờ được nó đến, lại lách qua đám người, chạy về phía trước…
Chỉ còn mấy tầng, chỉ còn bốn tầng, chỉ còn một tầng là cậu có thể…
“Kính Lỗi, cậu thích hoa oải hương không? Chỉ cần nghe tên của nó thôi đã thấy rất lãng mạn rồi! Hoa oải hương màu tím, nở rộ cả cánh đồng! Ôi, phong cảnh như vậy, thật đẹp quá."
“Ôi, Kính Lỗi, cao quá, là ném ba điểm đó!"
“A, Kính Lỗi, mau cứu tớ, nơi này có con gián, có con gián đó!"
“Tôi hi vọng viên đá quý màu vàng sẽ luôn luôn vây quanh Lạc Kính Lỗi, khiến cậu ấy có thể vui vẻ mà tiếp tục chơi bóng rổ."
“Cậu là người con trai tốt như vậy, ai làm bạn gái của cậu, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cậu biết không, cậu rất dịu dàng đó!" Bước lên bậc cấp cuối cùng, cậu tìm kiếm xung quanh. Không có, không có, vẫn là không có. Cậu vừa chạy về phía trước, vừa đi vòng lại. Ở nơi nào? Cô ấy ở nơi nào?
Khuôn mặt tươi cười đó, tinh khiết như hoa bách hợp, nụ cười ngọt ngào vẫn hiện lên trước mắt cậu, gương mặt tươi cười khắc sâu vào tâm trí cậu. Dưới ánh mặt trời, trong bụi hoa, trên sân bóng, dưới hoàng hôn, gương mặt tươi cười tràn ngập sức sống, như con bướm không ngừng bay lượn, đẹp không gì sánh bằng.
Cậu muốn tiến lên, cậu muốn ôm lấy khuôn mặt tươi cười đó, chỉ cần một giây, chỉ cần một giây cũng tốt rồi. Xin cho cậu được nắm lấy.
Xin mang cậu về lại những ngày trước, những ngày có khuôn mặt tươi cười đó làm bạn. Cho dù cuộc đời này chỉ toàn là ngày mưa, cũng sẽ được rọi nắng, cũng sẽ chiếu sáng cõi lòng cậu.
Nhưng mà, khi nào thì bắt đầu, từ khi nào gương mặt tươi cười trước mặt lại bao phủ một tầng sương mù mỏng manh.
Cậu càng ngày càng không thấy rõ, càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Gương mặt luôn chôn giấu trong lòng đã dần dần phai màu, tàn lụi.
Không –
Cậu chạy bên cạnh lan can, trung tâm thương mại to như vậy, trần vàng bóng, sang trọng quý phái, đám đông như nước chảy. Cậu nắm lấy lan can, đi về phía trước, tìm kiếm xung quanh.
Ở nơi nào? Cô ấy rốt cuộc ở nơi nào? Đi ra, đi ra một lần được không, chỉ một lần thôi.
Thật sự chỉ cần một lần, cho tớ nhìn thấy cậu, cho tớ được khắc sâu hình ảnh của cậu vào tâm trí một lần nữa. Cho tớ được nhìn thấy cậu, cho tớ được ôm lấy gương mặt tươi cười ấy vào lòng.
Đẩy lớp sương mù kia ra, cậu vẫn là người mà tớ quý trọng nhất như trước.
Một lần nữa ở trong lòng tớ, khiến cho tớ có dũng khí cùng sức mạnh để sống cuộc đời sau này.
Xin cậu, xin đừng khiến tớ quên cậu, Tiểu Hi…
Màu vàng ấm áp! Thân ảnh màu vàng ấm áp! Cô ấy ở đằng kia, tìm được rồi!
Lạc Kính Lỗi cấp tốc chạy xuống lầu hai. Cậu liều mạng chạy, liều mạng chạy, chạy xuống cầu thang, tìm kiếm ở nơi mà cô đã từng đứng.
Tiểu Hi, cậu chờ tớ, chờ tớ, tớ đến đây, tớ sẽ đến bên cạnh cậu. Tiểu Hi…
Tiểu Hi, cậu khoẻ không? Bốn năm qua cậu sống tốt không?
Tớ không có một ngày là không đau khổ, không có một ngày nào là cười thật lòng. Tớ thật sự rất nhớ cậu, Tiểu Hi…
Tiểu Hi, cậu quên tớ rồi sao? Tiểu Hi, cậu rất hận tớ sao? Tiểu Hi…
Tiểu Hi, thực xin lỗi, tớ không giúp cậu được cái gì, thật sự xin lỗi, tiểu Hi…
Nếu có thể, hãy lấy mạng của tớ, để đổi lại niềm hạnh phúc, sự vui vẻ của cậu, Tiểu Hi…
Nếu có thể, hãy mang tớ trở về những ngày đó, sẽ không tách ra nữa.
Nếu có thể, hãy cho tớ một đôi cánh, tớ muốn bay đến bên cạnh cậu, Tiểu Hi…
Mất. Tiểu Hi mất rồi. Cậu tìm kiếm khắp nơi, một nơi lại một nơi, cậu không ngừng xoay người, đi tới đi lui, ở những nơi quen thuộc hay khác lạ đều lưu lại dấu chân. Không có, không có Tiểu Hi. Không phải, gương mặt lướt qua bên người cậu không phải là Tiểu Hi.
Cậu chạy loạn không mục đích, tầm mắt cậu không buông tha cho bất cứ ngõ ngách nào. Cậu giống như đứa nhỏ mất đi sự âu yếm của người mẹ. Cậu kích động, cậu vội vàng, cậu sợ hãi.
Tiểu Hi—
Cậu tìm ở nhà hàng, cửa hàng áo quần, phòng nghỉ, tất cả những nơi cậu có thể tìm đều tìm qua. Hình ảnh màu vàng ấm áp xinh đẹp ấy như đang chơi trốn tìm với cậu, lúc ẩn lúc hiện, khi có khi không…
Cậu có một loại cảm giác mộng ảo. Toàn bộ trời đất, với cậu mà nói, như là roulette quay cuồng, vây cậu vào bên trong. Cậu không nhìn thấy, cho dù người đứng trước mắt, cậu cũng không nhìn thấy. Cậu mất đi người con gái quan trọng nhất, cậu như một người lang thang lạc đường, một mình lạc lõng trong khu thương mại đông đúc, tìm mãi mà không thấy lối ra…
Tiểu Hi, tớ chỉ muốn biết, cậu sống tốt không.
Tiểu Hi…
Kính Lỗi
Kính Lỗi…
Giọng nói đó, là lời gọi của công chúa, phải không? Tiểu Hi…
Lạc Kính Lỗi chậm rãi nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cậu đang nghe, nghe giọng nói của công chúa.
Kính Lỗi, Kính Lỗi…
Tiểu Hi, thực xin lỗi, thực xin lỗi… Tiểu Hi…
Cậu giống như được điều gì chỉ dẫn, cất bước, chạy vội ra ngoài…
Rốt cuộc còn có bao nhiêu bậc thang nữa, rốt cuộc còn có bao nhiêu chướng ngại nữa, Tiểu Hi, cậu bằng lòng chờ tớ sao…
Chạy xuống cầu thang, đẩy cửa thuỷ tinh ra, Tiểu Hi—
Nước mắt, không tự chủ được, lại chảy xuống…
Tiểu Hi, hiện tại, cậu hạnh phúc không…
Một người con gái mặc áo khoác màu vàng ấm áp, tựa vào lòng một người đàn ông, sóng vai đi về phía bãi giữ xe.
Hạnh phúc đi! Có Phẩm Diệp ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.
Vì sao cậu lại quên được, thì ra bên cạnh thân ảnh màu vàng ấm áp mà cậu đuổi theo nửa ngày đó, còn có một vị hoàng tử tuấn tú.
Phẩm Diệp, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiểu Hi, đúng không?
Hai người thật sự rất xứng đôi.
Công chúa và hoàng tử…
Phẩm Diệp, tôi không làm được, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm cả phần của tôi cho Tiểu Hi…
Hai người nhất định phải hạnh phúc…
Trong một khắc này, một tiếng gãy nát lặng lẽ vang lên, tiếng vang chấn động trái tim cậu.
Cậu bắt không được, vĩnh viễn, vĩnh viễn, đã lạc mất rồi.
Tiểu Hi, cậu vẫn đẹp như vậy, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tớ những ngày tháng hạnh phúc đó.
Tớ sẽ quên cậu, Tiểu Hi, bị người như tớ nhớ kỹ, đối với cậu cũng là một loại vũ nhục đúng không?
Cho dù sẽ cô đơn, sẽ khổ sở, sẽ mất đi hi vọng tiếp tục sống sót, tớ cũng muốn quên cậu đi.
Tiểu Hi, cậu biết không, có một người con trai ngu ngốc, xấu xa đã từng yêu cậu, muốn cùng cậu đi qua những nơi tràn ngập cánh diều, những cánh đồng nở rộ hoa oải hương, những lâu đài lấp lánh đèn màu, khoác thêm cho cậu chiếc áo khoác màu trắng…
Tiểu Hi, hiện tại tớ, ngay cả tư cách yêu một người cũng không có.
Vậy nên, quên gương mặt của cậu, quên đi vẻ đẹp của cậu, ngay cả những bức tranh trong tim, từ nay về sau cũng sẽ được lau xoá.
Muốn chờ đợi trái tim của cậu, cũng đành phải trả lại cho cậu! Có một người đàn ông sẽ thay tớ yêu cậu, sẽ thay tớ viết nên câu chuyện cổ tích tươi đẹp.
Vĩnh biệt, Tiểu Hi, vĩnh biệt…
Lúc này đây, tớ rốt cục an tâm buông tay, buông tình cảm tớ dành cho cậu, vĩnh biệt, Tiểu Hi…
Chúc cậu, vĩnh viễn, hạnh phúc.
Có được kết cục hạnh phúc nhất.
Chiếc xe cứ như vậy mà rời xa, mang đi tưởng niệm của cậu, những tưởng niệm đẹp nhất.
Vô ngàn giọt nước mắt, chỉ nguyện vì cậu mà viết thành hai chữ trân trọng.
Vĩnh biệt…
“Lạc—"
Áo khoác màu xám khẽ bay trong không khí, hình ảnh Lạc Kính Lỗi chạy như điên mà rời đi trong nháy mắt khiến tim hắn đau đớn. Như là kim châm, vô số, vô số đâm vào cõi lòng hắn. Hắn nắm vạt áo trước ngực, gắt gao, gắt gao nắm thành quyền.
Đau!
Đau quá!
Lạc –
Hắn bất chấp hết thảy, chạy vào bên trong khu thương mại.
Lạc, Lạc, em muốn đi đâu? Lạc –
Không, không, đừng rời khỏi tôi—
Một bàn tay đang bóp chặt trái tim hắn, càng không ngừng đè nén, khiến hàng ngàn, hàng vạn kim châm tàn nhẫn đâm xuyên vào giữa tim hắn, đâm thật sâu.
Lần đầu tiên, trái tim đau đến nứt vỡ.
Lạc, em không thể rời xa tôi, Lạc—
Tuy rằng biết có vệ sĩ đi theo, nhưng hắn không an tâm. Lạc của hắn, Lạc của hắn đang rời khỏi hắn, cứ như vậy chạy trốn sao? Chạy khỏi cuộc đời hắn, sẽ không còn được gặp lại sao? Lạc –
Không, không thể –
Hắn đã đánh mất, hắn tìm không thấy Lạc. Trong đám người ở đây, đông đúc như vậy, nhưng mà, không có Lạc của hắn.
Không, không thể để loại chuyện này xảy ra được, tuyệt đối không thể!
Lạc — em trở về đi —
Hắn ngẩng đầu, bóng dáng Lạc Kính Lỗi dừng lại trên lan can tầng bốn. Duẫn Thiên Khuyết yên lặng nhìn cậu, Lạc cao cao tại thượng dường như cách hắn rất xa, giống như vĩnh viễn cũng không với tới được. Cứ như vậy, lẳng lặng ngăn cách. Lạc, đây là khoảng cách giữa chúng ta sao?
Hắn thiếu chút nữa đã mất đi cảm giác, bị đẩy đến bên cạnh vực thẳm.
Hoàn hảo, Lạc của hắn, vẫn đang ở đây…
Thật tốt quá, tôi tìm thấy em rồi, thật tốt quá…
Hắn nên cảm thấy may mắn là hắn tìm được Lạc rồi, không phải sao? Nhưng vì sao, hắn cực kì thống hận một màn này, một màn vô hạn thê lương này, làm cho hắn có cảm giác đau đớn tựa hồ như vỡ tim.
Thời điểm hắn muốn hô to lên, Lạc Kính Lỗi giống tìm được cái gì đó, đột nhiên biến mất không thấy được nữa.
Hắn cuống quít chạy về thang máy, ánh mắt hắn càng không ngừng tìm kiếm cậu. Lạc, Lạc, đừng mà, xin em đừng rời khỏi tôi.
Thân thể hắn dừng lại một chút, lại cách một cánh cửa thuỷ tình hình bóng dáng Lạc Kính Lỗi xuất hiện ở lầu hai. Cậu càng không ngừng đi qua đi lại, như đang tìm kiếm cái gì.
Lạc, em trở về đi–
Lạc, em chờ tôi, tôi sẽ mang em trở về.
Xin em, xin em trăm ngàn lần đừng rời khỏi tôi.
Lạc –
Hắn đi theo bóng dáng Lạc Kính Lỗi, chạy qua vô số nơi. Người con trai kia dường như không biết mệt, ở bên trong khu thương mại lớn như vậy, không ngừng bôn ba.
Hắn bước theo Lạc, ánh mắt nhìn gắt gao không dám rời, hắn sợ, hắn sợ chỉ cần bỏ lỡ một bước thôi,
Lạc sẽ không quay về nữa.
Làm sao có thể như vậy, hắn tuyệt không để cho chuyện này xảy ra.
Hắn chạy xuống cầu thang, đẩy cánh cửa thuỷ tinh.
Lạc Kính Lỗi rơi lệ đầy mặt nhìn một chiếc rời đi xe. Khiến từng lớp tro bụi phủ đầy tim hắn.
Lạc, em không đi sao?
Lạc, thẳng đến hôm nay, tôi mới biết được, nếu tôi không có em, tôi sẽ đau đớn đến mức nào.
Lạc, tôi thật sự, thật sự không thể mất đi em.
Cám ơn em, cám ơn em đã trả em lại cho tôi, khiến cho trái tim tôi còn có thể tiếp tục rung động.
Lạc Kính Lỗi, em biết không, tôi thật sự – rất yêu em.
Mang theo cõi lòng mệt mỏi trở về nhà, Lạc Kính Lỗi vừa vào cửa liền thấy Duẫn Thiên Khuyết bên cửa sổ sát đất. Bức màn mỏng hơi hơi bay lên khiến gương mặt thiên sứ của hắn như mang theo một chiếc khăn che bí ẩn. Đẹp, chấn động lòng người.
“Tôi, tôi đã trở về." Lạc Kính Lỗi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Em đã trở lại?" Duẫn Thiên Khuyết nghe được giọng của cậu, chậm rãi tới gần. Từng bước một, tiếng bước chân càng lúc càng gần như những hồi chuông trầm không ngừng va đập vào nội tâm Lạc Kính Lỗi.
Cậu, kỳ thật nên biết sẽ có kết cục như thế nào.
“Đợi nửa ngày cũng không thấy em đi ra cho nên tôi về trước. Lạc, em đi đâu?"
Lạc Kính Lỗi cắn chặt môi dưới, đau đớn gần như chảy máu. “Tôi, tôi, tôi tìm, tìm không thấy toilet. Cho nên, mới chậm một lúc. Đúng vậy, thực xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa."
“Phải không?" Duẫn Thiên Khuyết đứng trước mặt cậu. “Những vệ sĩ đi theo em nói em cứ chạy tới chạy lui, giống như đang tìm cái gì. Lạc, em chạy đi đâu vậy?"
Tim Lạc Kính Lỗi như rơi vào bể nước sôi, thiêu đốt không ngừng. Thấp đầu che dấu đôi mắt không ngừng chuyển động của cậu. Cậu lại bắt đầu không nhịn được mà run run, những năm gần đây, hình như đây là chuyện mà cậu hay làm nhất.
“Tôi… Tôi… Tôi tìm không thấy toilet… Cho nên…mới… Chạy tới chạy lui."
Giọng nói mang theo nghi ngờ từ đỉnh đầu truyền tới. “Thật vậy ư?"
Dễ dàng đem cậu nhốt vào địa ngục.
Lạc Kính Lỗi lập tức quỳ gối xuống đất, ôm lấy chân hắn, gương mặt tràn đầy nước mắt, tiếng khóc nức nở mà run giọng nói. “Thật mà… Là thật … Khuyết… Cậu tin tưởng tôi… Tôi thật sự… Là vì tìm không thấy toilet… Nên mới… Nên mới chạy tới chạy lui… Là thật … Khuyết… Cậu tin tưởng tôi… Đừng… Đừng trừng phạt tôi… Tôi… Tôi cũng không dám nữa … Khuyết… Tôi sai lầm rồi… Sẽ không có lần sau … Khuyết… Van cầu cậu… Tha thứ tôi… Tha thứ tôi, tôi thật sự biết sai lầm rồi… Xin đừng trừng phạt tôi… Khuyết… Van cầu cậu… Tha thứ tôi… Tha thứ tôi…“ Giọng cậu khàn khàn đến mức cắt nát lòng người.
Hắn làm sao nhẫn tâm nhìn thấy Lạc như vậy.
Duẫn Thiên Khuyết cúi thấp người, vươn tay lau đi nước mắt giàn dụa của cậu. “Được rồi, Lạc, tôi tin tưởng em. Nhìn em khóc thành cái dạng gì rồi. Mau đứng lên." Hắn tách đôi tay Lạc Kính Lỗi đặt ở chân hắn, kéo cậu lên. “Tôi sẽ không trừng phạt em. Chỉ là, em không phải muốn chạy trốn là tốt rồi."
“Chạy trốn?" Duẫn Thiên Khuyết nghĩ là cậu muốn chạy trốn sao? “Không, sẽ không, thật sự sẽ không, Khuyết, tôi không chạy, tôi không chạy. Cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ không rời khỏi cậu, vĩnh viễn cũng sẽ không." Cậu liều mạng lắc đầu, cầu xin sự tín nhiệm của hắn.
Nét u ám trên gương mặt Duẫn Thiên Khuyết tản đi, trên mặt rốt cục nở một nụ cười sáng lạn. “Tôi biết, em sẽ không."
Hắn ôm Lạc Kính Lỗi vào lòng, ấn một nụ hôn lên môi cậu, là một ký hiệu suốt đời.
Lạc, em là của tôi, em vĩnh viễn sẽ không rời xa tôi. Đây là lời em nói cho tôi biết, em hứa hẹn với tôi.
Như vậy, tôi cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không rời xa em.
Cho dù là ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng sẽ ôm em vào trong ngực, cho dù chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không buông tay.
Cho dù xảy ra chuyện gì, tay em vĩnh viễn luôn có tôi nắm lấy, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không buông ra.
Tôi yêu em, Lạc.
——————-
Hoa oải hương – Lavender
Hoa bách hợp – Lili
Roulette
C 29
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
“Ừ, Lạc của tôi là đẹp trai nhất, mặc cái gì nhìn cũng đẹp."
Lời nói đầy tính trẻ con của Duẫn Thiên Khuyết rước lấy phần đông ánh mắt khác thường.
Lạc Kính Lỗi đứng trước gương thử đồ. Bộ tây trang sọc đen trắng vây kín thân thể thon dài, rắn chắc của cậu. Hình thể cao lớn và cân xứng, khoác lên bộ đồ Armani càng trở nên tao nhã, hoàn mỹ. Hai người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng chung một chỗ vốn đã là mục tiêu truy đuổi của các cô gái, hơn nữa vẻ ngoài Duẫn Thiên Khuyết quá mức nổi bật kia lại làm cho cả trung tâm mua sắm sôi trào lên.
Nếu là trước kia, lời nói của Duẫn Thiên Khuyết sẽ làm cậu có cảm giác xấu hổ và phẫn nộ. Nhưng bây giờ, gương mặt bình tĩnh lại không nhìn được một tia biến hoá.
Duẫn Thiên Khuyết đi đến bên người cậu, không coi ai ra gì mà từ phía sau ôm lấy cậu. Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai cậu. “Lạc, thích cái này không?"
Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng nhíu bờ mi xinh đẹp, cẩn thận hỏi. “Cậu thích không?"
“À… Rất đẹp, rất thích hợp."
Như nhận được mệnh lệnh, Lạc Kính Lỗi lập tức đáp. “Vậy, tôi cũng thích."
Duẫn Thiên Khuyết lẳng lặng nhìn chăm chú cậu một phen, thẳng cho đến khi đôi mày anh tuấn kia lo lắng nhíu lại, nụ cười mới chậm rãi hiện lên bên khoé miệng hắn. “Vậy thì mua cái này đi!"
Nét cười an tâm tràn ra từ đôi mắt hắn. Lạc Kính Lỗi rốt cục thả tâm, nói ra một từ đơn giản. “Được."
Đi xuống thang máy, như một đôi người yêu bình thường, đi về phía cổng ra vào.
Đại sảnh khu thương mại sáng ngời, nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa vì nó mang đến lượng khách khổng lồ. Người đến người đi, một bộ quần áo màu vàng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khoé mắt hững hờ của Lạc Kính Lỗi. Khoảng cách hơn mười mét, chỉ nhẹ nhàng mà rơi vào tầm mắt. Hình như có chút giống mộng ảo, mơ hồ vô cùng. Cậu chỉ cảm thấy linh hồn tựa như bị điều gì đó va chạm một chút.
Lạc Kính Lỗi dừng bước, ánh mắt dại ra đứng ở nơi đó.
Cái gì? Là cái gì? Cậu muốn bắt lấy cái gì?
Như thời gian lại tua ngược trong đầu, ánh mắt của cậu vô tình miết đến —
“Làm sao vậy, Lạc?" Duẫn Thiên Khuyết đứng cách xa vài bước, khó hiểu nhìn về phía cậu.
Cúi đầu, áp chế cái mũi chua xót, nhìn thoáng qua Duẫn Thiên Khuyết, Lạc Kính Lỗi phát âm thanh nhỏ như ruồi muỗi kêu. “Tôi, tôi, muốn đi, toilet."
Bộ dạng nhát gan sợ phiền phức này khiến cho Duẫn Thiên Khuyết cảm thấy buồn cười, giống như hắn sẽ ăn thịt cậu vậy. Nhưng mà đã sớm quen thuộc với phương thức ở chung này, sự đáng yêu của cậu cũng làm cho Duẫn Thiên Khuyết càng thêm thương tiếc. “Đi đi!"
Hắn chính là trời của cậu, chính là loại cảm giác này!
Được cho phép, Lạc Kính Lỗi thật cẩn thận xoay người sang chỗ khác. Một bước, hai bước… Cậu cảm giác bước chân mình càng lúc càng mạnh hơn. Một mét, hai mét… Khoảng cách giữa cậu và Duẫn Thiên Khuyết càng lúc càng xa.
Cậu có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực sau lưng kia luôn dừng trên người cậu, thật lâu sau vẫn không thể rời đi.
Cậu biết cậu đang đi xa, cậu cũng biết Duẫn Thiên Khuyết đang nhìn cậu.
Bước chân cậu kiên định, bước chân cậu tiến về phía trước.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng, nhưng khoé mắt lại chú ý người ở phía sau.
Một giây, hai giây… Cậu đang đợi.
Rốt cuộc, người cậu đang đợi xuất hiện phía bên cánh cửa thuỷ tinh. Lạc Kính Lỗi quay đầu nhìn Duẫn Thiên Khuyết, hắn đang quay lưng về phía cậu, đi về phía chiếc xe bên cạnh.
Tuy rằng biết phía sau có rất nhiều vệ sĩ, tuy rằng biết cậu sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà cậu quản không được nhiều như vậy—
Lạc Kính Lỗi cất bước chạy về hướng ngược lại. Trung tâm đông đúc, cậu một đường chạy như điên.
Cậu muốn đi, đi tìm người kia.
Người mang lại cho cậu mùa đông ấm áp nhất.
Người mang lại cho cậu hi vọng được sống lại.
Người lau đi hết thảy tội ác cùng cảm giác tự ti trong lòng cậu.
Cậu chạy nhanh về thang máy, không chờ được nó đến, lại lách qua đám người, chạy về phía trước…
Chỉ còn mấy tầng, chỉ còn bốn tầng, chỉ còn một tầng là cậu có thể…
“Kính Lỗi, cậu thích hoa oải hương không? Chỉ cần nghe tên của nó thôi đã thấy rất lãng mạn rồi! Hoa oải hương màu tím, nở rộ cả cánh đồng! Ôi, phong cảnh như vậy, thật đẹp quá."
“Ôi, Kính Lỗi, cao quá, là ném ba điểm đó!"
“A, Kính Lỗi, mau cứu tớ, nơi này có con gián, có con gián đó!"
“Tôi hi vọng viên đá quý màu vàng sẽ luôn luôn vây quanh Lạc Kính Lỗi, khiến cậu ấy có thể vui vẻ mà tiếp tục chơi bóng rổ."
“Cậu là người con trai tốt như vậy, ai làm bạn gái của cậu, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cậu biết không, cậu rất dịu dàng đó!" Bước lên bậc cấp cuối cùng, cậu tìm kiếm xung quanh. Không có, không có, vẫn là không có. Cậu vừa chạy về phía trước, vừa đi vòng lại. Ở nơi nào? Cô ấy ở nơi nào?
Khuôn mặt tươi cười đó, tinh khiết như hoa bách hợp, nụ cười ngọt ngào vẫn hiện lên trước mắt cậu, gương mặt tươi cười khắc sâu vào tâm trí cậu. Dưới ánh mặt trời, trong bụi hoa, trên sân bóng, dưới hoàng hôn, gương mặt tươi cười tràn ngập sức sống, như con bướm không ngừng bay lượn, đẹp không gì sánh bằng.
Cậu muốn tiến lên, cậu muốn ôm lấy khuôn mặt tươi cười đó, chỉ cần một giây, chỉ cần một giây cũng tốt rồi. Xin cho cậu được nắm lấy.
Xin mang cậu về lại những ngày trước, những ngày có khuôn mặt tươi cười đó làm bạn. Cho dù cuộc đời này chỉ toàn là ngày mưa, cũng sẽ được rọi nắng, cũng sẽ chiếu sáng cõi lòng cậu.
Nhưng mà, khi nào thì bắt đầu, từ khi nào gương mặt tươi cười trước mặt lại bao phủ một tầng sương mù mỏng manh.
Cậu càng ngày càng không thấy rõ, càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Gương mặt luôn chôn giấu trong lòng đã dần dần phai màu, tàn lụi.
Không –
Cậu chạy bên cạnh lan can, trung tâm thương mại to như vậy, trần vàng bóng, sang trọng quý phái, đám đông như nước chảy. Cậu nắm lấy lan can, đi về phía trước, tìm kiếm xung quanh.
Ở nơi nào? Cô ấy rốt cuộc ở nơi nào? Đi ra, đi ra một lần được không, chỉ một lần thôi.
Thật sự chỉ cần một lần, cho tớ nhìn thấy cậu, cho tớ được khắc sâu hình ảnh của cậu vào tâm trí một lần nữa. Cho tớ được nhìn thấy cậu, cho tớ được ôm lấy gương mặt tươi cười ấy vào lòng.
Đẩy lớp sương mù kia ra, cậu vẫn là người mà tớ quý trọng nhất như trước.
Một lần nữa ở trong lòng tớ, khiến cho tớ có dũng khí cùng sức mạnh để sống cuộc đời sau này.
Xin cậu, xin đừng khiến tớ quên cậu, Tiểu Hi…
Màu vàng ấm áp! Thân ảnh màu vàng ấm áp! Cô ấy ở đằng kia, tìm được rồi!
Lạc Kính Lỗi cấp tốc chạy xuống lầu hai. Cậu liều mạng chạy, liều mạng chạy, chạy xuống cầu thang, tìm kiếm ở nơi mà cô đã từng đứng.
Tiểu Hi, cậu chờ tớ, chờ tớ, tớ đến đây, tớ sẽ đến bên cạnh cậu. Tiểu Hi…
Tiểu Hi, cậu khoẻ không? Bốn năm qua cậu sống tốt không?
Tớ không có một ngày là không đau khổ, không có một ngày nào là cười thật lòng. Tớ thật sự rất nhớ cậu, Tiểu Hi…
Tiểu Hi, cậu quên tớ rồi sao? Tiểu Hi, cậu rất hận tớ sao? Tiểu Hi…
Tiểu Hi, thực xin lỗi, tớ không giúp cậu được cái gì, thật sự xin lỗi, tiểu Hi…
Nếu có thể, hãy lấy mạng của tớ, để đổi lại niềm hạnh phúc, sự vui vẻ của cậu, Tiểu Hi…
Nếu có thể, hãy mang tớ trở về những ngày đó, sẽ không tách ra nữa.
Nếu có thể, hãy cho tớ một đôi cánh, tớ muốn bay đến bên cạnh cậu, Tiểu Hi…
Mất. Tiểu Hi mất rồi. Cậu tìm kiếm khắp nơi, một nơi lại một nơi, cậu không ngừng xoay người, đi tới đi lui, ở những nơi quen thuộc hay khác lạ đều lưu lại dấu chân. Không có, không có Tiểu Hi. Không phải, gương mặt lướt qua bên người cậu không phải là Tiểu Hi.
Cậu chạy loạn không mục đích, tầm mắt cậu không buông tha cho bất cứ ngõ ngách nào. Cậu giống như đứa nhỏ mất đi sự âu yếm của người mẹ. Cậu kích động, cậu vội vàng, cậu sợ hãi.
Tiểu Hi—
Cậu tìm ở nhà hàng, cửa hàng áo quần, phòng nghỉ, tất cả những nơi cậu có thể tìm đều tìm qua. Hình ảnh màu vàng ấm áp xinh đẹp ấy như đang chơi trốn tìm với cậu, lúc ẩn lúc hiện, khi có khi không…
Cậu có một loại cảm giác mộng ảo. Toàn bộ trời đất, với cậu mà nói, như là roulette quay cuồng, vây cậu vào bên trong. Cậu không nhìn thấy, cho dù người đứng trước mắt, cậu cũng không nhìn thấy. Cậu mất đi người con gái quan trọng nhất, cậu như một người lang thang lạc đường, một mình lạc lõng trong khu thương mại đông đúc, tìm mãi mà không thấy lối ra…
Tiểu Hi, tớ chỉ muốn biết, cậu sống tốt không.
Tiểu Hi…
Kính Lỗi
Kính Lỗi…
Giọng nói đó, là lời gọi của công chúa, phải không? Tiểu Hi…
Lạc Kính Lỗi chậm rãi nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cậu đang nghe, nghe giọng nói của công chúa.
Kính Lỗi, Kính Lỗi…
Tiểu Hi, thực xin lỗi, thực xin lỗi… Tiểu Hi…
Cậu giống như được điều gì chỉ dẫn, cất bước, chạy vội ra ngoài…
Rốt cuộc còn có bao nhiêu bậc thang nữa, rốt cuộc còn có bao nhiêu chướng ngại nữa, Tiểu Hi, cậu bằng lòng chờ tớ sao…
Chạy xuống cầu thang, đẩy cửa thuỷ tinh ra, Tiểu Hi—
Nước mắt, không tự chủ được, lại chảy xuống…
Tiểu Hi, hiện tại, cậu hạnh phúc không…
Một người con gái mặc áo khoác màu vàng ấm áp, tựa vào lòng một người đàn ông, sóng vai đi về phía bãi giữ xe.
Hạnh phúc đi! Có Phẩm Diệp ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.
Vì sao cậu lại quên được, thì ra bên cạnh thân ảnh màu vàng ấm áp mà cậu đuổi theo nửa ngày đó, còn có một vị hoàng tử tuấn tú.
Phẩm Diệp, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiểu Hi, đúng không?
Hai người thật sự rất xứng đôi.
Công chúa và hoàng tử…
Phẩm Diệp, tôi không làm được, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm cả phần của tôi cho Tiểu Hi…
Hai người nhất định phải hạnh phúc…
Trong một khắc này, một tiếng gãy nát lặng lẽ vang lên, tiếng vang chấn động trái tim cậu.
Cậu bắt không được, vĩnh viễn, vĩnh viễn, đã lạc mất rồi.
Tiểu Hi, cậu vẫn đẹp như vậy, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tớ những ngày tháng hạnh phúc đó.
Tớ sẽ quên cậu, Tiểu Hi, bị người như tớ nhớ kỹ, đối với cậu cũng là một loại vũ nhục đúng không?
Cho dù sẽ cô đơn, sẽ khổ sở, sẽ mất đi hi vọng tiếp tục sống sót, tớ cũng muốn quên cậu đi.
Tiểu Hi, cậu biết không, có một người con trai ngu ngốc, xấu xa đã từng yêu cậu, muốn cùng cậu đi qua những nơi tràn ngập cánh diều, những cánh đồng nở rộ hoa oải hương, những lâu đài lấp lánh đèn màu, khoác thêm cho cậu chiếc áo khoác màu trắng…
Tiểu Hi, hiện tại tớ, ngay cả tư cách yêu một người cũng không có.
Vậy nên, quên gương mặt của cậu, quên đi vẻ đẹp của cậu, ngay cả những bức tranh trong tim, từ nay về sau cũng sẽ được lau xoá.
Muốn chờ đợi trái tim của cậu, cũng đành phải trả lại cho cậu! Có một người đàn ông sẽ thay tớ yêu cậu, sẽ thay tớ viết nên câu chuyện cổ tích tươi đẹp.
Vĩnh biệt, Tiểu Hi, vĩnh biệt…
Lúc này đây, tớ rốt cục an tâm buông tay, buông tình cảm tớ dành cho cậu, vĩnh biệt, Tiểu Hi…
Chúc cậu, vĩnh viễn, hạnh phúc.
Có được kết cục hạnh phúc nhất.
Chiếc xe cứ như vậy mà rời xa, mang đi tưởng niệm của cậu, những tưởng niệm đẹp nhất.
Vô ngàn giọt nước mắt, chỉ nguyện vì cậu mà viết thành hai chữ trân trọng.
Vĩnh biệt…
“Lạc—"
Áo khoác màu xám khẽ bay trong không khí, hình ảnh Lạc Kính Lỗi chạy như điên mà rời đi trong nháy mắt khiến tim hắn đau đớn. Như là kim châm, vô số, vô số đâm vào cõi lòng hắn. Hắn nắm vạt áo trước ngực, gắt gao, gắt gao nắm thành quyền.
Đau!
Đau quá!
Lạc –
Hắn bất chấp hết thảy, chạy vào bên trong khu thương mại.
Lạc, Lạc, em muốn đi đâu? Lạc –
Không, không, đừng rời khỏi tôi—
Một bàn tay đang bóp chặt trái tim hắn, càng không ngừng đè nén, khiến hàng ngàn, hàng vạn kim châm tàn nhẫn đâm xuyên vào giữa tim hắn, đâm thật sâu.
Lần đầu tiên, trái tim đau đến nứt vỡ.
Lạc, em không thể rời xa tôi, Lạc—
Tuy rằng biết có vệ sĩ đi theo, nhưng hắn không an tâm. Lạc của hắn, Lạc của hắn đang rời khỏi hắn, cứ như vậy chạy trốn sao? Chạy khỏi cuộc đời hắn, sẽ không còn được gặp lại sao? Lạc –
Không, không thể –
Hắn đã đánh mất, hắn tìm không thấy Lạc. Trong đám người ở đây, đông đúc như vậy, nhưng mà, không có Lạc của hắn.
Không, không thể để loại chuyện này xảy ra được, tuyệt đối không thể!
Lạc — em trở về đi —
Hắn ngẩng đầu, bóng dáng Lạc Kính Lỗi dừng lại trên lan can tầng bốn. Duẫn Thiên Khuyết yên lặng nhìn cậu, Lạc cao cao tại thượng dường như cách hắn rất xa, giống như vĩnh viễn cũng không với tới được. Cứ như vậy, lẳng lặng ngăn cách. Lạc, đây là khoảng cách giữa chúng ta sao?
Hắn thiếu chút nữa đã mất đi cảm giác, bị đẩy đến bên cạnh vực thẳm.
Hoàn hảo, Lạc của hắn, vẫn đang ở đây…
Thật tốt quá, tôi tìm thấy em rồi, thật tốt quá…
Hắn nên cảm thấy may mắn là hắn tìm được Lạc rồi, không phải sao? Nhưng vì sao, hắn cực kì thống hận một màn này, một màn vô hạn thê lương này, làm cho hắn có cảm giác đau đớn tựa hồ như vỡ tim.
Thời điểm hắn muốn hô to lên, Lạc Kính Lỗi giống tìm được cái gì đó, đột nhiên biến mất không thấy được nữa.
Hắn cuống quít chạy về thang máy, ánh mắt hắn càng không ngừng tìm kiếm cậu. Lạc, Lạc, đừng mà, xin em đừng rời khỏi tôi.
Thân thể hắn dừng lại một chút, lại cách một cánh cửa thuỷ tình hình bóng dáng Lạc Kính Lỗi xuất hiện ở lầu hai. Cậu càng không ngừng đi qua đi lại, như đang tìm kiếm cái gì.
Lạc, em trở về đi–
Lạc, em chờ tôi, tôi sẽ mang em trở về.
Xin em, xin em trăm ngàn lần đừng rời khỏi tôi.
Lạc –
Hắn đi theo bóng dáng Lạc Kính Lỗi, chạy qua vô số nơi. Người con trai kia dường như không biết mệt, ở bên trong khu thương mại lớn như vậy, không ngừng bôn ba.
Hắn bước theo Lạc, ánh mắt nhìn gắt gao không dám rời, hắn sợ, hắn sợ chỉ cần bỏ lỡ một bước thôi,
Lạc sẽ không quay về nữa.
Làm sao có thể như vậy, hắn tuyệt không để cho chuyện này xảy ra.
Hắn chạy xuống cầu thang, đẩy cánh cửa thuỷ tinh.
Lạc Kính Lỗi rơi lệ đầy mặt nhìn một chiếc rời đi xe. Khiến từng lớp tro bụi phủ đầy tim hắn.
Lạc, em không đi sao?
Lạc, thẳng đến hôm nay, tôi mới biết được, nếu tôi không có em, tôi sẽ đau đớn đến mức nào.
Lạc, tôi thật sự, thật sự không thể mất đi em.
Cám ơn em, cám ơn em đã trả em lại cho tôi, khiến cho trái tim tôi còn có thể tiếp tục rung động.
Lạc Kính Lỗi, em biết không, tôi thật sự – rất yêu em.
Mang theo cõi lòng mệt mỏi trở về nhà, Lạc Kính Lỗi vừa vào cửa liền thấy Duẫn Thiên Khuyết bên cửa sổ sát đất. Bức màn mỏng hơi hơi bay lên khiến gương mặt thiên sứ của hắn như mang theo một chiếc khăn che bí ẩn. Đẹp, chấn động lòng người.
“Tôi, tôi đã trở về." Lạc Kính Lỗi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Em đã trở lại?" Duẫn Thiên Khuyết nghe được giọng của cậu, chậm rãi tới gần. Từng bước một, tiếng bước chân càng lúc càng gần như những hồi chuông trầm không ngừng va đập vào nội tâm Lạc Kính Lỗi.
Cậu, kỳ thật nên biết sẽ có kết cục như thế nào.
“Đợi nửa ngày cũng không thấy em đi ra cho nên tôi về trước. Lạc, em đi đâu?"
Lạc Kính Lỗi cắn chặt môi dưới, đau đớn gần như chảy máu. “Tôi, tôi, tôi tìm, tìm không thấy toilet. Cho nên, mới chậm một lúc. Đúng vậy, thực xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa."
“Phải không?" Duẫn Thiên Khuyết đứng trước mặt cậu. “Những vệ sĩ đi theo em nói em cứ chạy tới chạy lui, giống như đang tìm cái gì. Lạc, em chạy đi đâu vậy?"
Tim Lạc Kính Lỗi như rơi vào bể nước sôi, thiêu đốt không ngừng. Thấp đầu che dấu đôi mắt không ngừng chuyển động của cậu. Cậu lại bắt đầu không nhịn được mà run run, những năm gần đây, hình như đây là chuyện mà cậu hay làm nhất.
“Tôi… Tôi… Tôi tìm không thấy toilet… Cho nên…mới… Chạy tới chạy lui."
Giọng nói mang theo nghi ngờ từ đỉnh đầu truyền tới. “Thật vậy ư?"
Dễ dàng đem cậu nhốt vào địa ngục.
Lạc Kính Lỗi lập tức quỳ gối xuống đất, ôm lấy chân hắn, gương mặt tràn đầy nước mắt, tiếng khóc nức nở mà run giọng nói. “Thật mà… Là thật … Khuyết… Cậu tin tưởng tôi… Tôi thật sự… Là vì tìm không thấy toilet… Nên mới… Nên mới chạy tới chạy lui… Là thật … Khuyết… Cậu tin tưởng tôi… Đừng… Đừng trừng phạt tôi… Tôi… Tôi cũng không dám nữa … Khuyết… Tôi sai lầm rồi… Sẽ không có lần sau … Khuyết… Van cầu cậu… Tha thứ tôi… Tha thứ tôi, tôi thật sự biết sai lầm rồi… Xin đừng trừng phạt tôi… Khuyết… Van cầu cậu… Tha thứ tôi… Tha thứ tôi…“ Giọng cậu khàn khàn đến mức cắt nát lòng người.
Hắn làm sao nhẫn tâm nhìn thấy Lạc như vậy.
Duẫn Thiên Khuyết cúi thấp người, vươn tay lau đi nước mắt giàn dụa của cậu. “Được rồi, Lạc, tôi tin tưởng em. Nhìn em khóc thành cái dạng gì rồi. Mau đứng lên." Hắn tách đôi tay Lạc Kính Lỗi đặt ở chân hắn, kéo cậu lên. “Tôi sẽ không trừng phạt em. Chỉ là, em không phải muốn chạy trốn là tốt rồi."
“Chạy trốn?" Duẫn Thiên Khuyết nghĩ là cậu muốn chạy trốn sao? “Không, sẽ không, thật sự sẽ không, Khuyết, tôi không chạy, tôi không chạy. Cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ không rời khỏi cậu, vĩnh viễn cũng sẽ không." Cậu liều mạng lắc đầu, cầu xin sự tín nhiệm của hắn.
Nét u ám trên gương mặt Duẫn Thiên Khuyết tản đi, trên mặt rốt cục nở một nụ cười sáng lạn. “Tôi biết, em sẽ không."
Hắn ôm Lạc Kính Lỗi vào lòng, ấn một nụ hôn lên môi cậu, là một ký hiệu suốt đời.
Lạc, em là của tôi, em vĩnh viễn sẽ không rời xa tôi. Đây là lời em nói cho tôi biết, em hứa hẹn với tôi.
Như vậy, tôi cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không rời xa em.
Cho dù là ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng sẽ ôm em vào trong ngực, cho dù chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không buông tay.
Cho dù xảy ra chuyện gì, tay em vĩnh viễn luôn có tôi nắm lấy, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không buông ra.
Tôi yêu em, Lạc.
——————-
Hoa oải hương – Lavender
Hoa bách hợp – Lili
Roulette
C 29
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Tác giả :
Quang Tuyết Yến