Đây Là Yêu
Chương 18
Cô Đơn
Ăn kem vào cuối tháng 10 vẫn còn có chút lạnh! Nhưng Vân Tiểu Hi lại đam mê cảm giác mát lạnh vui sướng lướt qua yết hầu này. Cô thích mặc trang phục mới đi trên đường cái, không chút nào để ý ánh mắt của người qua đường, tận hưởng món ăn mà mình thích.
“Bộp bộp…" Tiếng đánh nhau trong hẻm nhỏ truyền đến tai. Cô vốn trời sinh thích bênh vực kẻ yếu vội vàng chạy tới, lặng lẽ tránh một bên quan sát tình huống. Bảy đánh một, rất không công bằng! Tuy rằng những người này cũng không chiếm được tiện nghi gì, nhưng phương thức lấy nhiều đánh ít này cũng quá đáng lắm rồi. Một đám ngu ngốc. Cái gì? Trời ạ, người kia là Duẫn Thiên Khuyết! Hắn vì sao lại đánh nhau với người khác. Thật là, không được, không thể để hắn cứ một mình đánh nhau như vậy được. Vân Tiểu Hi nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc tìm được một tấm ván gỗ dài nằm cách đó không xa. Cô ra sức vác lên, nắm chặt tay, như một chiến sĩ hào hùng kiêu hãnh, đồng thời hét chói tai đầy can đảm, liều mạng chạy qua. “A—"
Âm kéo dài còn chưa kết thúc, mọi thứ đã im bặt. Những kẻ bắt nạt nằm cuộn mình trên đất, vẻ mặt xanh tím, máu tươi chảy ra khắp nơi. Trái lại Duẫn Thiên Khuyết sau khi chấm dứt cuộc chiến lại thản nhiên vỗ vỗ tay áo, lẳng lặng nhìn cục diện một cái, liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút." Vân Tiểu Hi bước lên phía trước giữ chặt cánh tay hắn, giữa các đốt ngón tay chảy ra máu tươi khiến cô nhíu mày. “Cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu băng bó một chút."
“Không cần." Đẩy tay cô ra, Duẫn Thiên Khuyết né tránh.
“Cậu là đồ…" Vân Tiểu Hi bước lên giữ chặt ống tay áo hắn. “Lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy làm gì! Để tôi giúp cậu một chút thì sẽ chết sao!" Không để ý đến sự phản đối của hắn, cô nâng cánh tay đổ máu của hắn lên, rút khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng vết thương, còn dường như rất sợ làm hắn đau, bộ dáng vô cùng cẩn thận. Sau khi lau sạch sẽ, Vân Tiểu Hi lại rút một chiếc khăn tay bọc lên đó. “Tạm thời như vậy trước, tôi với cậu cùng đến bệnh viện đi! Bôi thuốc vào là sẽ tốt."
“Có thể sao?" Giọng điệu lạnh lùng khiến cho Vân Tiểu Hi chỉ có thể yên lặng nhìn hắn. Tư vị bị người khác cự tuyệt thực sự khổ sở, muốn chất vấn lại không nói ra được, chỉ có thể mang theo vài phần thiệt thòi chăm chú nhìn hắn rời đi.
Cô đơn rời khỏi hẻm nhỏ, lại thấy một chiếc khăn tay thêu hoa màu trắng lẳng lặng nằm trên một phiến đá chỗ quẹo vào, vết máu trên khăn cũng nhắc nhở cô về sự thật. Nháy mắt, có một loại cảm xúc gọi là đau lòng xẹt qua trong người Vân Tiểu Hi. Cô chậm rãi đi về phía trước, nhặt chiếc khăn một phút đồng hồ trước vẫn còn băng bó cho người kia, mặt trên vẫn còn lưu lại dấu vết ấm áp. Duẫn Thiên Khuyết, một người không chấp nhận sự quan tâm của người khác, một người không hề có tình cảm. Chẳng lẽ hắn không cần bạn bè sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy cô độc sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không hy vọng về một người nào đó sao? Hay là, hắn đã từng bị tổn thương bởi điều gì, nên mới tạo ra tính cách như vậy? Vân Tiểu Hi gấp nhỏ khăn tay lại, bỏ vào trong túi. Cố gắng điều chỉnh tâm tình hoang mang một chút, cô tiếp tục đi trên đường cái. Cái gì mà Duẫn Thiên Khuyết, những thứ ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô, cô đều không muốn nghĩ đến.
Giây tiếp theo, sẽ có một sự kinh ngạc khác đang chờ đợi.
Lạc Kính Lỗi không thể giải thích người sinh ra Duẫn Thiên Khuyết gây cho hắn bao nhiêu áp lực. Nhưng ánh mắt lợi hại kia cũng khiến cậu khắc sâu đến bây giờ. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Duẫn Thiên Khuyết giới thiệu nói. “Đây là Lạc Kính Lỗi, người yêu của tôi". Chỉ cảm thấy ánh mắt như chim ưng kia bay về phía cậu, xuyên thấu hết thảy chướng ngại, chạm đến trái tim không ngừng hỗn loạn của cậu. Ánh mắt khinh miệt xem thường như tung lưới lớn, khiến cho cậu không có chỗ trốn. Tránh đi ánh mắt đùa cợt kia, cậu không tự chủ mà run run, căn bản không thể ngẩng đầu đối diện nổi. Chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã bại trận. Cường thế vương giả là thứ mà người bình thường từ nhỏ như Lạc Kính Lỗi không thể đối kháng nổi. Vì vậy, cậu tránh mình phía sau Duẫn Thiên Khuyết, yếu đuối tìm kiếm sự bảo hộ, khiến cho linh hồn hèn nhát bị bao vây bên dưới thể xác dơ bẩn.
Cũng đến tận hôm nay, Lạc Kính Lỗi mới biết được Duẫn Thiên Khuyết vốn tên là Fujii Thiên. “Duẫn" chẳng qua chỉ là họ, tên tiếng Trung cũng nhiều hơn một chữ “Khuyết." Đây chắc là ý tứ của mẹ hắn! Đằng Tỉnh Mục, cha hắn là người Nhật Bản, tư tưởng truyền thống tận gốc rễ của người Nhật Bản khiến ông ta cho dù bất mãn rất nhiều về hành vi của Duẫn Thiên Khuyết, nhưng cũng khôn khéo lão luyện không biểu lộ ra bên ngoài. Ông ký thác rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trai độc nhất Duẫn Thiên Khuyết này. Mặc dù có nhiều đàn bà, nhưng ngoài Duẫn Thiên Khuyết thì ông không có đứa con trai nào khác. Ông có thể mặc Duẫn Thiên Khuyết làm xằng làm bậy, chỉ cần nó có thể tiếp nhận “Thiên Vận," hành vi hoang *** phóng đãng gì ông đều có thể chấp nhận.
Trong một tuần kế tiếp, Lạc Kính Lỗi cảm thấy áp lực rõ ràng. Trên bàn cơm, trong phòng khách, trong vườn hoa, cho dù cậu đi đâu làm gì, tựa hồ ánh mắt sắc bén kia vẫn theo bên người cậu, khiến cho cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên. Duẫn Thiên Khuyết như thú hoang điên cuồng, cảm giác phẫn hận bất mãn với cha mình không thể giải quyết được đều phát tiết ở trên người Lạc Kính Lỗi. Hắn không ngừng cầu hoan yêu đương, thường xuyên đến mức khiến cậu không thể chống đỡ, đã có mấy lần hôn mê trên giường vì kiệt sức.
Mẹ bị bắn chết thảm thiết khiến Duẫn Thiên Khuyết thống hận cha mình. Vì vậy nhiều năm về sau, hắn lại biến thành con người bạo lực, biến thành Đằng Tỉnh Mục thứ hai. Tàn nhẫn thương tổn người khác, thậm chí cả người vô tội, chỉ là vì vui buồn của hắn. Đến tột cùng là nguyên nhân gì mới khiến hắn chuyển biến đáng sợ như vậy? Lạc Kính Lỗi không thể nào tìm tòi nghiên cứu, cậu thậm chí không dám nhắc đến đề tài này, sợ Duẫn Thiên Khuyết một khi tức giận, cậu sẽ biến thành nạn nhân kế tiếp.
Cậu chỉ có thể lẳng lặng quan sát mối quan hệ đối địch và những tác động nhỏ bé giữa Đằng Tỉnh Mục và Duẫn Thiên Khuyết. Một tuần dài rốt cuộc cũng trôi qua trong không khí khẩn trương. Đằng Tỉnh Mục quyết định về nước.
“Theo cha về Nhật Bản." Đường cong cứng ngắc trên khuôn mặt lạnh buốt, bề ngoài lạnh như băng có vài phần tương tự với người nào đó.
“Vĩnh viễn, không có ngày đó." Duẫn Thiên Khuyết kiên quyết nói ra một câu cứng rắn.
Đằng Tỉnh Mục không lặp lại nhiều lần, chỉ là dùng ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Lạc Kính Lỗi, bước xuống bậc thang rời khỏi nhà, lên ô tô và rời đi.
“Lạc, hiện tại tâm trạng tôi tốt lắm, chúng ta đi ăn tiệc đi!" Duẫn Thiên Khuyết thần thái sáng láng, khuôn mặt tươi cười nở rộ dưới ánh mặt trời tháng mười ấm áp, tuyệt mỹ mà kiều diễm…
“Cậu gọi là Lạc, Lạc, Lạc Kính Lỗi đúng không? Tôi là Vân Tiểu Hi, cậu có nhớ tôi không?"
Âm thanh như chim sơn ca truyền đến, Lạc Kính Lỗi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tươi cười thanh thuần ở phía trên. Đôi mày sinh động tinh tú, linh động, đôi mắt khẽ cười màu nâu đậm khảm trong hốc mắt đầy hơi nước, đôi môi đầy đặn như nữ sinh Hàn Quốc. Một cô gái mười phần đầy sức sống như nắng trời, bề ngoài tinh xảo làm sao có thể dễ dàng quên được. “Ừ, tôi nhớ rõ cậu."
“Thật trùng hợp, cậu cũng rút thăm trúng việc tham gia lần lao động này hả?"
“Ừ." Vì để xây dựng một toà nhà mới, từ các phòng ban khác nhau, các độ tuổi khác nhau đều rút thăm chọn ra một số người tiến hành dọn dẹp khuôn viên. Làm cỏ, dọn đá cũng là công việc học sinh phải làm.
“Về sau tôi gọi cậu là Kính Lỗi nhé! Cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Hi. Đúng rồi, Kính Lỗi, tới đây, tôi giới thiệu cậu với một số người." Thản nhiên kéo cánh tay cậu, cô đi vào trong đám người.
“Không, không cần, thật sự không cần." Không thể đẩy ra, Lạc Kính Lỗi chỉ có thể mặc cô kéo mình tới trước mặt hai nam sinh đang đùa giỡn.
“Người có vài phần tương tự với tôi là anh trai tôi, anh ấy gọi là Vân Tiểu Phi, đây là anh Phẩm Diệp, là hoàng tử bạch mã cả trường công nhận! Cũng khá đẹp trai!" Tiếp theo cô chỉ tay về phía Lạc Kính Lỗi. “Đây là người bạn mấy hôm trước em quen biết, gọi là Lạc Kính Lỗi, có chút thẹn thùng, nhưng là một người thành thật."
“Hey!" Như là bạn bè quen thuộc, Vân Tiểu Phi thản nhiên chào đón.
“Chào! Tôi là Tần Phẩm Diệp." Anh ta đưa tay khoát lên vai Vân Tiểu Phi. “Người thành thật, về sau có ai dám bắt nạt cậu, cứ tìm hắn, hắn là bá chủ một phương đó!"
“Hử, ai là bá chủ, nói khó nghe vậy." Vân Tiểu Phi bất mãn lải nhải.
“Nếu nói người khác chẳng lẽ không khiến cậu thất vọng sao?" Trong mắt Tần Phẩm Diệp hàm chứa ý cười.
Vì thế, trận đấu bị cắt ngang lại bắt đầu tiếp tục.
“Quên đi, đừng động đến bọn họ, lúc nào cũng như vậy." Vân Tiểu Hi đã sớm quen với tiết mục trình diễn mỗi ngày này, hai người con trai còn chưa lớn. Cô bất đắc dĩ lôi kéo Lạc Kính Lỗi đến bên cạnh làm việc.
Cỏ khô lùa lại một chỗ, Vân Tiểu Phi không biết từ nơi nào nhặt được một cây cỏ mây xanh dài, cắm trên đám cỏ, trêu đùa gọi là mộ cỏ. Hai tay tạo thành chữ thập, thành kính nói. “Ngủ yên nhé, bé cỏ. Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng đầu thai làm cỏ."
“Thật không chịu nổi, anh hai." Vân Tiểu Hi vừa buồn cười vừa khó chịu mà trừng mắt.
Tần Phẩm Diệp cười cong thắt lưng, cùng Vân Tiểu Phi tiếp tục đùa phá.
Lạc Kính Lỗi nhìn hình ảnh tươi cười phấn khích. Một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Trước đây không lâu, cậu cũng có những người bạn nhiệt tình như vậy, cùng nhau đùa giỡn trải qua hơn mười lần xuân hạ thu đông. Bây giờ lưu lại chỉ còn hai chữ chua xót. Những người này, những người vô ưu vô lo trước mắt này, thật sự có thể cùng bọn họ làm bạn sao? Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết sẽ mặc kệ hắn làm như vậy sao?
Không thể nào! Không thể. Cậu không thể lại hại những người vô tội này, thật sự không thể, không được, tuyệt đối không được!
Nhưng mà, cậu thật sự rất cô đơn. Khổ sở trong lòng không thể kể với ai, cậu đã không còn biết vui vẻ là gì, sống sót đến tột cùng lại có ý nghĩa gì. Cậu sợ chính mình một ngày nào đó sẽ mất đi khả năng ngôn ngữ, biến thành cái xác không hồn tạm bợ sống, như một con chó mà Duẫn Thiên Khuyết nuôi dưỡng, dùng xích sắt khoá lại bên người, vẫy đuôi mừng chủ như chó. Ngày đáng sợ đó, cậu thật sự không dám nghĩ đến.
Nếu Duẫn Thiên Khuyết biết, sẽ không tha thứ cho cậu àau! Nhưng Duẫn Thiên Khuyết không sẽ biết đâu nhỉ? Cậu chỉ là muốn cùng những người này trò chuyện, cãi nhau ầm ĩ, tìm kiếm một chút tươi cười đã lâu không có. Chỉ là như thế mà thôi, không có ý niệm gì khác. Như vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu!
Coi như ông trời đã thương xót an ủi cậu một chút, cậu thật sự không muốn mình lại phải cô đơn một mình.
C 19
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
5 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Ăn kem vào cuối tháng 10 vẫn còn có chút lạnh! Nhưng Vân Tiểu Hi lại đam mê cảm giác mát lạnh vui sướng lướt qua yết hầu này. Cô thích mặc trang phục mới đi trên đường cái, không chút nào để ý ánh mắt của người qua đường, tận hưởng món ăn mà mình thích.
“Bộp bộp…" Tiếng đánh nhau trong hẻm nhỏ truyền đến tai. Cô vốn trời sinh thích bênh vực kẻ yếu vội vàng chạy tới, lặng lẽ tránh một bên quan sát tình huống. Bảy đánh một, rất không công bằng! Tuy rằng những người này cũng không chiếm được tiện nghi gì, nhưng phương thức lấy nhiều đánh ít này cũng quá đáng lắm rồi. Một đám ngu ngốc. Cái gì? Trời ạ, người kia là Duẫn Thiên Khuyết! Hắn vì sao lại đánh nhau với người khác. Thật là, không được, không thể để hắn cứ một mình đánh nhau như vậy được. Vân Tiểu Hi nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc tìm được một tấm ván gỗ dài nằm cách đó không xa. Cô ra sức vác lên, nắm chặt tay, như một chiến sĩ hào hùng kiêu hãnh, đồng thời hét chói tai đầy can đảm, liều mạng chạy qua. “A—"
Âm kéo dài còn chưa kết thúc, mọi thứ đã im bặt. Những kẻ bắt nạt nằm cuộn mình trên đất, vẻ mặt xanh tím, máu tươi chảy ra khắp nơi. Trái lại Duẫn Thiên Khuyết sau khi chấm dứt cuộc chiến lại thản nhiên vỗ vỗ tay áo, lẳng lặng nhìn cục diện một cái, liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút." Vân Tiểu Hi bước lên phía trước giữ chặt cánh tay hắn, giữa các đốt ngón tay chảy ra máu tươi khiến cô nhíu mày. “Cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu băng bó một chút."
“Không cần." Đẩy tay cô ra, Duẫn Thiên Khuyết né tránh.
“Cậu là đồ…" Vân Tiểu Hi bước lên giữ chặt ống tay áo hắn. “Lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy làm gì! Để tôi giúp cậu một chút thì sẽ chết sao!" Không để ý đến sự phản đối của hắn, cô nâng cánh tay đổ máu của hắn lên, rút khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng vết thương, còn dường như rất sợ làm hắn đau, bộ dáng vô cùng cẩn thận. Sau khi lau sạch sẽ, Vân Tiểu Hi lại rút một chiếc khăn tay bọc lên đó. “Tạm thời như vậy trước, tôi với cậu cùng đến bệnh viện đi! Bôi thuốc vào là sẽ tốt."
“Có thể sao?" Giọng điệu lạnh lùng khiến cho Vân Tiểu Hi chỉ có thể yên lặng nhìn hắn. Tư vị bị người khác cự tuyệt thực sự khổ sở, muốn chất vấn lại không nói ra được, chỉ có thể mang theo vài phần thiệt thòi chăm chú nhìn hắn rời đi.
Cô đơn rời khỏi hẻm nhỏ, lại thấy một chiếc khăn tay thêu hoa màu trắng lẳng lặng nằm trên một phiến đá chỗ quẹo vào, vết máu trên khăn cũng nhắc nhở cô về sự thật. Nháy mắt, có một loại cảm xúc gọi là đau lòng xẹt qua trong người Vân Tiểu Hi. Cô chậm rãi đi về phía trước, nhặt chiếc khăn một phút đồng hồ trước vẫn còn băng bó cho người kia, mặt trên vẫn còn lưu lại dấu vết ấm áp. Duẫn Thiên Khuyết, một người không chấp nhận sự quan tâm của người khác, một người không hề có tình cảm. Chẳng lẽ hắn không cần bạn bè sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy cô độc sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không hy vọng về một người nào đó sao? Hay là, hắn đã từng bị tổn thương bởi điều gì, nên mới tạo ra tính cách như vậy? Vân Tiểu Hi gấp nhỏ khăn tay lại, bỏ vào trong túi. Cố gắng điều chỉnh tâm tình hoang mang một chút, cô tiếp tục đi trên đường cái. Cái gì mà Duẫn Thiên Khuyết, những thứ ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô, cô đều không muốn nghĩ đến.
Giây tiếp theo, sẽ có một sự kinh ngạc khác đang chờ đợi.
Lạc Kính Lỗi không thể giải thích người sinh ra Duẫn Thiên Khuyết gây cho hắn bao nhiêu áp lực. Nhưng ánh mắt lợi hại kia cũng khiến cậu khắc sâu đến bây giờ. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Duẫn Thiên Khuyết giới thiệu nói. “Đây là Lạc Kính Lỗi, người yêu của tôi". Chỉ cảm thấy ánh mắt như chim ưng kia bay về phía cậu, xuyên thấu hết thảy chướng ngại, chạm đến trái tim không ngừng hỗn loạn của cậu. Ánh mắt khinh miệt xem thường như tung lưới lớn, khiến cho cậu không có chỗ trốn. Tránh đi ánh mắt đùa cợt kia, cậu không tự chủ mà run run, căn bản không thể ngẩng đầu đối diện nổi. Chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã bại trận. Cường thế vương giả là thứ mà người bình thường từ nhỏ như Lạc Kính Lỗi không thể đối kháng nổi. Vì vậy, cậu tránh mình phía sau Duẫn Thiên Khuyết, yếu đuối tìm kiếm sự bảo hộ, khiến cho linh hồn hèn nhát bị bao vây bên dưới thể xác dơ bẩn.
Cũng đến tận hôm nay, Lạc Kính Lỗi mới biết được Duẫn Thiên Khuyết vốn tên là Fujii Thiên. “Duẫn" chẳng qua chỉ là họ, tên tiếng Trung cũng nhiều hơn một chữ “Khuyết." Đây chắc là ý tứ của mẹ hắn! Đằng Tỉnh Mục, cha hắn là người Nhật Bản, tư tưởng truyền thống tận gốc rễ của người Nhật Bản khiến ông ta cho dù bất mãn rất nhiều về hành vi của Duẫn Thiên Khuyết, nhưng cũng khôn khéo lão luyện không biểu lộ ra bên ngoài. Ông ký thác rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trai độc nhất Duẫn Thiên Khuyết này. Mặc dù có nhiều đàn bà, nhưng ngoài Duẫn Thiên Khuyết thì ông không có đứa con trai nào khác. Ông có thể mặc Duẫn Thiên Khuyết làm xằng làm bậy, chỉ cần nó có thể tiếp nhận “Thiên Vận," hành vi hoang *** phóng đãng gì ông đều có thể chấp nhận.
Trong một tuần kế tiếp, Lạc Kính Lỗi cảm thấy áp lực rõ ràng. Trên bàn cơm, trong phòng khách, trong vườn hoa, cho dù cậu đi đâu làm gì, tựa hồ ánh mắt sắc bén kia vẫn theo bên người cậu, khiến cho cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên. Duẫn Thiên Khuyết như thú hoang điên cuồng, cảm giác phẫn hận bất mãn với cha mình không thể giải quyết được đều phát tiết ở trên người Lạc Kính Lỗi. Hắn không ngừng cầu hoan yêu đương, thường xuyên đến mức khiến cậu không thể chống đỡ, đã có mấy lần hôn mê trên giường vì kiệt sức.
Mẹ bị bắn chết thảm thiết khiến Duẫn Thiên Khuyết thống hận cha mình. Vì vậy nhiều năm về sau, hắn lại biến thành con người bạo lực, biến thành Đằng Tỉnh Mục thứ hai. Tàn nhẫn thương tổn người khác, thậm chí cả người vô tội, chỉ là vì vui buồn của hắn. Đến tột cùng là nguyên nhân gì mới khiến hắn chuyển biến đáng sợ như vậy? Lạc Kính Lỗi không thể nào tìm tòi nghiên cứu, cậu thậm chí không dám nhắc đến đề tài này, sợ Duẫn Thiên Khuyết một khi tức giận, cậu sẽ biến thành nạn nhân kế tiếp.
Cậu chỉ có thể lẳng lặng quan sát mối quan hệ đối địch và những tác động nhỏ bé giữa Đằng Tỉnh Mục và Duẫn Thiên Khuyết. Một tuần dài rốt cuộc cũng trôi qua trong không khí khẩn trương. Đằng Tỉnh Mục quyết định về nước.
“Theo cha về Nhật Bản." Đường cong cứng ngắc trên khuôn mặt lạnh buốt, bề ngoài lạnh như băng có vài phần tương tự với người nào đó.
“Vĩnh viễn, không có ngày đó." Duẫn Thiên Khuyết kiên quyết nói ra một câu cứng rắn.
Đằng Tỉnh Mục không lặp lại nhiều lần, chỉ là dùng ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Lạc Kính Lỗi, bước xuống bậc thang rời khỏi nhà, lên ô tô và rời đi.
“Lạc, hiện tại tâm trạng tôi tốt lắm, chúng ta đi ăn tiệc đi!" Duẫn Thiên Khuyết thần thái sáng láng, khuôn mặt tươi cười nở rộ dưới ánh mặt trời tháng mười ấm áp, tuyệt mỹ mà kiều diễm…
“Cậu gọi là Lạc, Lạc, Lạc Kính Lỗi đúng không? Tôi là Vân Tiểu Hi, cậu có nhớ tôi không?"
Âm thanh như chim sơn ca truyền đến, Lạc Kính Lỗi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tươi cười thanh thuần ở phía trên. Đôi mày sinh động tinh tú, linh động, đôi mắt khẽ cười màu nâu đậm khảm trong hốc mắt đầy hơi nước, đôi môi đầy đặn như nữ sinh Hàn Quốc. Một cô gái mười phần đầy sức sống như nắng trời, bề ngoài tinh xảo làm sao có thể dễ dàng quên được. “Ừ, tôi nhớ rõ cậu."
“Thật trùng hợp, cậu cũng rút thăm trúng việc tham gia lần lao động này hả?"
“Ừ." Vì để xây dựng một toà nhà mới, từ các phòng ban khác nhau, các độ tuổi khác nhau đều rút thăm chọn ra một số người tiến hành dọn dẹp khuôn viên. Làm cỏ, dọn đá cũng là công việc học sinh phải làm.
“Về sau tôi gọi cậu là Kính Lỗi nhé! Cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Hi. Đúng rồi, Kính Lỗi, tới đây, tôi giới thiệu cậu với một số người." Thản nhiên kéo cánh tay cậu, cô đi vào trong đám người.
“Không, không cần, thật sự không cần." Không thể đẩy ra, Lạc Kính Lỗi chỉ có thể mặc cô kéo mình tới trước mặt hai nam sinh đang đùa giỡn.
“Người có vài phần tương tự với tôi là anh trai tôi, anh ấy gọi là Vân Tiểu Phi, đây là anh Phẩm Diệp, là hoàng tử bạch mã cả trường công nhận! Cũng khá đẹp trai!" Tiếp theo cô chỉ tay về phía Lạc Kính Lỗi. “Đây là người bạn mấy hôm trước em quen biết, gọi là Lạc Kính Lỗi, có chút thẹn thùng, nhưng là một người thành thật."
“Hey!" Như là bạn bè quen thuộc, Vân Tiểu Phi thản nhiên chào đón.
“Chào! Tôi là Tần Phẩm Diệp." Anh ta đưa tay khoát lên vai Vân Tiểu Phi. “Người thành thật, về sau có ai dám bắt nạt cậu, cứ tìm hắn, hắn là bá chủ một phương đó!"
“Hử, ai là bá chủ, nói khó nghe vậy." Vân Tiểu Phi bất mãn lải nhải.
“Nếu nói người khác chẳng lẽ không khiến cậu thất vọng sao?" Trong mắt Tần Phẩm Diệp hàm chứa ý cười.
Vì thế, trận đấu bị cắt ngang lại bắt đầu tiếp tục.
“Quên đi, đừng động đến bọn họ, lúc nào cũng như vậy." Vân Tiểu Hi đã sớm quen với tiết mục trình diễn mỗi ngày này, hai người con trai còn chưa lớn. Cô bất đắc dĩ lôi kéo Lạc Kính Lỗi đến bên cạnh làm việc.
Cỏ khô lùa lại một chỗ, Vân Tiểu Phi không biết từ nơi nào nhặt được một cây cỏ mây xanh dài, cắm trên đám cỏ, trêu đùa gọi là mộ cỏ. Hai tay tạo thành chữ thập, thành kính nói. “Ngủ yên nhé, bé cỏ. Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng đầu thai làm cỏ."
“Thật không chịu nổi, anh hai." Vân Tiểu Hi vừa buồn cười vừa khó chịu mà trừng mắt.
Tần Phẩm Diệp cười cong thắt lưng, cùng Vân Tiểu Phi tiếp tục đùa phá.
Lạc Kính Lỗi nhìn hình ảnh tươi cười phấn khích. Một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Trước đây không lâu, cậu cũng có những người bạn nhiệt tình như vậy, cùng nhau đùa giỡn trải qua hơn mười lần xuân hạ thu đông. Bây giờ lưu lại chỉ còn hai chữ chua xót. Những người này, những người vô ưu vô lo trước mắt này, thật sự có thể cùng bọn họ làm bạn sao? Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết sẽ mặc kệ hắn làm như vậy sao?
Không thể nào! Không thể. Cậu không thể lại hại những người vô tội này, thật sự không thể, không được, tuyệt đối không được!
Nhưng mà, cậu thật sự rất cô đơn. Khổ sở trong lòng không thể kể với ai, cậu đã không còn biết vui vẻ là gì, sống sót đến tột cùng lại có ý nghĩa gì. Cậu sợ chính mình một ngày nào đó sẽ mất đi khả năng ngôn ngữ, biến thành cái xác không hồn tạm bợ sống, như một con chó mà Duẫn Thiên Khuyết nuôi dưỡng, dùng xích sắt khoá lại bên người, vẫy đuôi mừng chủ như chó. Ngày đáng sợ đó, cậu thật sự không dám nghĩ đến.
Nếu Duẫn Thiên Khuyết biết, sẽ không tha thứ cho cậu àau! Nhưng Duẫn Thiên Khuyết không sẽ biết đâu nhỉ? Cậu chỉ là muốn cùng những người này trò chuyện, cãi nhau ầm ĩ, tìm kiếm một chút tươi cười đã lâu không có. Chỉ là như thế mà thôi, không có ý niệm gì khác. Như vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu!
Coi như ông trời đã thương xót an ủi cậu một chút, cậu thật sự không muốn mình lại phải cô đơn một mình.
C 19
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
5 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Tác giả :
Quang Tuyết Yến