Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 45
Edit: Qiezi
Ta phắc… Đây không phải là Kỳ Liên sư huynh trong trí nhớ của nguyên thân sao? Người này sao lại đến đây? Từ Tử Nham nhớ rõ ràng ban đầu canh giữ ở chỗ này là một vị sư huynh rất không có cảm giác tồn tại, tại sao lần này vậy mà biến thành hắn???
Tại thời điểm khi Từ Tử Nham vì thủ vệ trông coi ở chỗ này đổi thành Kỳ Liên Hồng Vân mà có hơi không hiểu, thì Từ Tử Dung chỉ hơi nhếch môi, lại là mùi vị quen thuộc, thì ra là hắn.
Khi Kỳ Liên Hồng Vân nhìn đến hai huynh đệ thì mí mắt giật một cái, nụ cười của hắn càng hiền lành, nếu không phải là người quen hắn đã sớm biết rõ, thì đây tuyệt đối là một vị sư huynh hòa ái dễ gần tốt tính.
Chỉ tiếc là…
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung trước mặt hắn đều không phải là nhân vật bình thường, tuy rằng nguyên nhân khác nhau, nhưng đều làm hắn đề phòng.
“Hai vị sư đệ, chúc mừng các ngươi hoàn thành cửa thứ nhất của khảo hạch." Kỳ Liên Hồng Vân vừa cười vừa nói.
Từ Tử Nham cũng mỉm cười lễ độ, nhưng trong lòng vang lên báo động.
Vị sư huynh này ở trong đám đệ tử Lưu Quang tông có tiếng tăm vô cùng vang dội, đặc biệt là một bụng ý xấu, có người nói vô số sư đệ sư muội đều bị hắn ác ý chỉnh qua, tuy rằng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Từ Tử Nham cũng không muốn tự dưng bị người khác đem ra làm trò đùa.
“Hai vị sư đệ đã thông qua cửa thứ nhất, xin giao nộp ngọc bội của các ngươi."
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung liếc nhau, đem tất cả thu hoạch đem ra.
Kỳ Liên Hồng Vân nhìn ngọc bội màu xanh lóng lánh nhàn nhạt, nhất thời có chút đau trứng, trong đó vậy mà có một miếng của hắn, vì một miếng này, hắn phải làm nhiệm vụ một năm ở Luyện công đường… Trời ạ! Giết hắn đi!
Ở cái chỗ nhàm chán đó cùng một đám lão nhân chờ một năm, quả thực chính là muốn mạng của hắn..
Nghĩ vậy, hắn liền nhịn không được nghiến răng trèo trẹo nhìn Từ Tử Dung, nhưng chưa kịp để hắn biểu đạt ra sự phẫn nộ của mình, đối phương lại đột nhiên bị Từ Tử Nham chặn lại.
Từ Tử Nham biểu tình không tốt nhìn Kỳ Liên Hồng Vân, người này bị gì vậy? Trừng đệ đệ ta làm gì? Không biết tiểu hài tử dễ lưu lại bóng ma trong lòng sao?
Hơn nữa, một nam nhân trưởng thành như ngươi, hù dọa một đứa trẻ hơn mười tuổi, không cảm thấy mất mặt à.
Ánh mắt của Từ Tử Nham nhìn Kỳ Liên Hồng Vân với vẻ khinh bỉ, khiến đối phương nghẹn búng máu trong họng muốn nôn cũng nôn không ra.
Trên thực tế Kỳ Liên Hồng Vân rất muốn hỏi Từ Tử Nham một chút, đệ đệ ngươi tại sao lại hung tàn như vậy, ngươi làm ca ca kiểu gì đó!!!
Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham che ở phía sau, nhếch môi cười khẽ, loại cảm giác được người bảo vệ thật là tốt.
“Khụ…" Kỳ Liên Hồng Vân ho khan hai tiếng, hơi lộ ra biểu tình vặn vẹo, vẻ mặt chính trực nói: “Được rồi, điểm của các ngươi ta đã nhớ kỹ, kế tiếp trong vòng ba canh giờ các ngươi phải đi vào sơn môn của Lưu Quang tông. Đường ở đây, không cần ta hướng dẫn, các ngươi cũng có thể nhìn thấy. Nhưng mà ta nhắc nhở các ngươi, đường này.. Cũng không dễ dàng đâu."
Nói xong lời cuối cùng, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ ràng biểu cảm có chút hả hê.
Từ Tử Nham không nói gì, anh thực sự không nhớ rõ mình khi nào lại đắc tội vị sư huynh này, bộ dạng này của hắn là có chuyện gì xảy ra?
“A! Được rồi, bởi vì các ngươi đứng ở vị trí thứ nhất thứ hai, cho nên, các ngươi phải mang theo đồ vật đặc biệt để làm tin mới được." Kỳ Liên Hồng Vân vừa nói xong liền nở nụ cười, lấy từ trong túi càn khôn ra sợi dây to bằng bốn ngón tay út.
Từ Tử Nham giật mình, cái đó không giống như trí nhớ của nguyên thân, bất quá thành tích đời trước của nguyên thân rất bình thường, nếu là chỉ có vài người mới có thể có đồ vật làm tin kia, thì cũng coi như chấp nhận được.
“Đa tạ sư huynh." Từ Tử Nham đưa tay nhận lấy sợi dây, không nghĩ tới Kỳ Liên Hồng Vân đột nhiên rút tay về.
Anh hơi nhíu mày: “Sư huynh có ý gì?"
Kỳ Liên Hồng Vân tươi cười rực rỡ: “Đây là sợi dây đặc biệt, không thể bỏ vào túi càn khôn, nhất định phải cột chắc nó trên người. Ngươi tính buộc chân hay buộc tay?"
Từ Tử Nham không giải thích được, nhưng mà chỉ là hai sợi dây mà thôi, buộc chân hay buộc tay có gì khác nhau sao?
Anh vươn tay vừa định nói buộc tay là tốt rồi, không nghĩ tới Từ Tử Dung đứng sau lưng lại đột nhiên kéo vạt áo anh một cái.
Kỳ Liên Hồng Vân nhìn Từ Tử Nham đưa tay lên, nhất thời cười càng vui vẻ, vừa muốn lấy sợi dây cột lên cho anh, không nghĩ tới đối phương rụt tay lại.
Kỳ Liên Hồng Vân: =.=
“Cột vào trên đùi." Từ Tử Dung tiến lên một bước, nói với hắn ta.
Tuy rằng Từ Tử Nham không biết vì sao Từ Tử Dung quả quyết muốn cột vào chân, nhưng anh tin tưởng y có lý do của mình.
Nhìn Từ Tử Dung kiên trì cột vào đùi, Kỳ Liên Hồng Vân có vẻ có chút thất vọng, hắn không nản lòng hỏi thêm lần nữa, thấy thế Từ Tử Nham vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, vội vã nhắc lại lần hai, anh và Từ Tử Dung đều phải cột trên đùi.
Kỳ Liên Hồng Vân bĩu môi, búng ngón tay một cái, bốn sợi dây phút chốc bắn ra, ở trên đùi hai huynh đệ Từ gia quấn vài vòng, quấn thật chặt.
Ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng theo số vòng mà sợi dây quấn càng tăng, Từ Tử Nham chỉ thấy trọng lượng trên đùi ngày càng nặng, cho đến khi sợi dây đã cột chắc, trọng lượng hai bên đùi chí ít cũng tăng thêm năm mươi cân.
Từ Tử Nham lập tức quay đầu nhìn Từ Tử Dung, tuy nói thể chất người tu chân tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng dù sao Từ Tử Dung mới chỉ là hài tử mười một tuổi, chợt tăng thêm trọng lượng lớn như vậy, cũng không biết liệu thân thể đệ ấy có thể chịu được hay không.
Ngoài dự liệu của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung cũng không biểu hiện ra dáng vẻ không thể chịu đựng được. Nhìn thấy ca ca chú ý qua bên này, y nói rằng: “Chỉ có hai mươi cân."
Từ Tử Nham nhất thời xác định trong lòng, trọng lượng hai mươi cân đối với hài tử phổ thông khó có thể chống đỡ, nhưng đối với Từ Tử Dung mà nói cũng không phải vấn đề quá lớn.
Anh hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Liên Hồng Vân, chẳng lẽ là anh nhìn lầm? Vị sư huynh này kỳ thực rất thưởng thức Từ Tử Dung?
Kỳ Liên Hồng Vân nhịn không được bĩu môi, nhìn cái gì vậy, ta còn khuya mới thích y, chỉ là tiểu quái vật kia của ngươi, ta thấy dù cho có một trăm cân cũng không nhiều.
“Vị sư huynh này, chúng ta xin phép cáo từ." Từ Tử Nham không biết suy nghĩ trong lòng của Kỳ Liên Hồng Vân, vì vậy cách nhìn của anh về vị sư huynh này cũng khá hơn nhiều.
“Đi thôi đi thôi." Kỳ Liên Hồng Vân tùy ý phất tay, kỳ thực hắn càng hy vọng bọn họ quấn sợi dây trên cánh tay, nếu như vậy, lập tức có thể nhìn được chuyện vui, quấn ở trên đùi mà nói… Việc vui ít đi một chút mà thôi.
Tạm biệt Kỳ Liên Hồng Vân, Từ Tử Nham xung phong làm người đầu tiên bước lên sơn đạo chật hẹp kia.
Bên này là vách núi, bên kia cũng là vách núi, loại núi hoang trùng điệp này đối với phàm nhân mà nói thì khó có thể vượt qua được, nhưng đối với người tu chân mà nói, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Căn cứ theo ký ức nguyên thân, trên sơn đạo này cũng xác thật là không có chỗ nào đặc biệt, trên thực tế nguyên thân vẫn rất nghi ngờ, môn phái lớn như Lưu Quang tông, khảo hạch cửa thứ hai làm sao có thể đơn giản như vậy được.
Từ Tử Nham ở phía trước bước đi phăm phăm, một trăm cân đối với anh mà nói nhiều lắm cũng chỉ là mệt mỏi một chút, sẽ không tạo thành trở ngại quá lớn, chỉ là không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh cảm thấy từ lúc đi vào con đường trên núi này, gió thổi qua người càng ngày càng mạnh?
“Ca ca, đi chậm một chút." Từ Tử Dung ở phía sau kêu anh.
Trong đầu y không có bất kỳ ký ức gì về lần khảo hạch này của Lưu Quang tông, bởi vậy so với Từ Tử Nham y phải càng cẩn thận hơn.
Từ lúc bọn họ bắt đầu leo lên sơn đạo, y liền đem cảm quan của mình phóng tới cực đại, gió núi từ từ lạnh thấu xương tất nhiên cũng không bị y bỏ qua, cũng bởi vì như thế, y lại nhịn không được mở miệng nhắc nhở Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham chợt dừng lại, anh dùng sức lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia mê man, vừa nãy anh làm sao vậy? Mặc dù có ký ức của nguyên thân, nhưng cứ như vậy không chút do dự một mực chạy nhanh, thực sự không phải là việc anh thường làm.
Anh ngưng thần tĩnh khí, tinh tế lắng nghe âm thanh xung quanh, gió gào thét thổi qua bên tai, anh lại nghe được âm thanh mang vài phần trầm thấp nỉ non.
Đi về phía trước… Đi về phía trước…
Con ngươi đen nhánh phút chốc trở nên vô cùng trấn tĩnh, Từ Tử Nham đứng tại chỗ toát mồ hôi lạnh.
Anh vậy mà lại bất thình lình trúng chiêu?? Cái âm thanh này rốt cuộc là từ đâu truyền tới?
Thấy bọn họ dừng lại không tiến lên, thanh âm kia vẫn hỗn loạn trong gió, không ngừng đầu độc dẫn dụ bọn họ.
Loại ảo thuật cấp thấp này đối với Từ Tử Dung cơ bản không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào, ngay cả khi Huyết Hải Tâm Kinh kích thích cỗ thô bạo, y đều có thể đè xuống, huống chi loại ảo thuật ngay cả phẩm cấp cũng không tới.
Trên thực tế, nếu không phải Từ Tử Nham quá mức tin tưởng ký ức nguyên thân, anh chưa hẳn là không phát hiện được sự kỳ hoặc trong này, không ai có thể nghĩ tới, chính là bởi vì anh quá mức tự tin vào ký ức kia, cho nên mới bị trúng chiêu.
May là Từ Tử Dung gọi làm anh tỉnh táo đúng lúc, nếu không đoán chừng là anh sẽ nghe theo âm thanh trầm thấp một đường đi xuống vách núi…
“Hô, nguy hiểm thật." Chân của Từ Tử Nham trong lúc vô tình đã đi đến sát mép vách núi, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, anh có thể đã trượt chân xuống vách núi trong khi còn chưa phát hiện được chuyện gì. Với độ cao như vậy, trừ phi anh thiên phú dị bẩm, có thể biến thành người chim, bằng không chắc chắn là té thành đống thịt nát.
“Ha, Tử Dung, may là có đệ." Từ Tử Nham không tiếc khích lệ Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung cúi đầu ngại ngùng cười cười, hoàn toàn là dáng vẻ thuần lương nhu thuận.
“Sau này phải cẩn thận, ký ức nguyên thân chỉ có thể dùng để tham khảo, dù sao hiện tại có rất nhiều chuyện đã phát triển hoàn toàn khác, hiệu ứng cánh bướm như mình cũng không biết sẽ tạo thành bao nhiêu giông bão nữa." Từ Tử Nham ở trong lòng cảnh báo, chuyện ngày hôm nay chính là bài học tốt nhất, nếu anh tiếp tục mù quáng tin tưởng ký ức nguyên thân, nói không chừng tương lai chết như thế nào cũng không biết.
Hai người đứng sát vách núi tiếp tục đi về phía trước, gió bắt đầu xen lẫn một loại cảm giác lạnh thấu xương, rõ ràng quần áo và đồ dùng trên người cả hai đều không ít, nhưng vẫn có cảm giác tay chân muốn đông cứng.
“Tốc độ của chúng ta hình như hơi nhanh." Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ nói với Từ Tử Dung.
Y gật đầu, tuy rằng tốc độ nhanh hơn nhất định sẽ dễ gặp nguy hiểm, thế nhưng cơn gió cổ quái này rõ ràng càng ngày càng lạnh, nếu tiếp tục làm lỡ thời gian, bọn họ sẽ liền biến thành người băng.
Hai người tăng nhanh tốc độ tiến lên phía trước, sơn đạo chật hẹp không dễ đi, có nhiều lần Từ Tử Nham suýt nữa trượt chân nguy hiểm, nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt nắm lấy chỗ nhô ra trên vách đá, chỉ sợ rằng Từ Tử Dung đã phải đi nhặt xác anh.
“Đệ có cảm thấy dường như hơi ấm áp không?" Từ Tử Nham nghi ngờ hỏi.
Từ Tử Dung hơi híp mắt một cái, nhiệt độ xung quanh đích thực là tăng lên, y còn ngửi được một chút mùi lưu huỳnh. Chẳng lẽ gần đây có suối nước nóng?
Hai người đi về phía trước thêm một đoạn, lúc quẹo qua một khúc cua, trước mắt rộng rãi thoáng mát, trên sơn đạo chật hẹp vậy mà xuất hiện một khối đất trống bằng phẳng, càng kinh ngạc hơn chính là, trên mảnh đất trống còn có một cái suối nước nóng.
Ta phắc… Đây không phải là Kỳ Liên sư huynh trong trí nhớ của nguyên thân sao? Người này sao lại đến đây? Từ Tử Nham nhớ rõ ràng ban đầu canh giữ ở chỗ này là một vị sư huynh rất không có cảm giác tồn tại, tại sao lần này vậy mà biến thành hắn???
Tại thời điểm khi Từ Tử Nham vì thủ vệ trông coi ở chỗ này đổi thành Kỳ Liên Hồng Vân mà có hơi không hiểu, thì Từ Tử Dung chỉ hơi nhếch môi, lại là mùi vị quen thuộc, thì ra là hắn.
Khi Kỳ Liên Hồng Vân nhìn đến hai huynh đệ thì mí mắt giật một cái, nụ cười của hắn càng hiền lành, nếu không phải là người quen hắn đã sớm biết rõ, thì đây tuyệt đối là một vị sư huynh hòa ái dễ gần tốt tính.
Chỉ tiếc là…
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung trước mặt hắn đều không phải là nhân vật bình thường, tuy rằng nguyên nhân khác nhau, nhưng đều làm hắn đề phòng.
“Hai vị sư đệ, chúc mừng các ngươi hoàn thành cửa thứ nhất của khảo hạch." Kỳ Liên Hồng Vân vừa cười vừa nói.
Từ Tử Nham cũng mỉm cười lễ độ, nhưng trong lòng vang lên báo động.
Vị sư huynh này ở trong đám đệ tử Lưu Quang tông có tiếng tăm vô cùng vang dội, đặc biệt là một bụng ý xấu, có người nói vô số sư đệ sư muội đều bị hắn ác ý chỉnh qua, tuy rằng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Từ Tử Nham cũng không muốn tự dưng bị người khác đem ra làm trò đùa.
“Hai vị sư đệ đã thông qua cửa thứ nhất, xin giao nộp ngọc bội của các ngươi."
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung liếc nhau, đem tất cả thu hoạch đem ra.
Kỳ Liên Hồng Vân nhìn ngọc bội màu xanh lóng lánh nhàn nhạt, nhất thời có chút đau trứng, trong đó vậy mà có một miếng của hắn, vì một miếng này, hắn phải làm nhiệm vụ một năm ở Luyện công đường… Trời ạ! Giết hắn đi!
Ở cái chỗ nhàm chán đó cùng một đám lão nhân chờ một năm, quả thực chính là muốn mạng của hắn..
Nghĩ vậy, hắn liền nhịn không được nghiến răng trèo trẹo nhìn Từ Tử Dung, nhưng chưa kịp để hắn biểu đạt ra sự phẫn nộ của mình, đối phương lại đột nhiên bị Từ Tử Nham chặn lại.
Từ Tử Nham biểu tình không tốt nhìn Kỳ Liên Hồng Vân, người này bị gì vậy? Trừng đệ đệ ta làm gì? Không biết tiểu hài tử dễ lưu lại bóng ma trong lòng sao?
Hơn nữa, một nam nhân trưởng thành như ngươi, hù dọa một đứa trẻ hơn mười tuổi, không cảm thấy mất mặt à.
Ánh mắt của Từ Tử Nham nhìn Kỳ Liên Hồng Vân với vẻ khinh bỉ, khiến đối phương nghẹn búng máu trong họng muốn nôn cũng nôn không ra.
Trên thực tế Kỳ Liên Hồng Vân rất muốn hỏi Từ Tử Nham một chút, đệ đệ ngươi tại sao lại hung tàn như vậy, ngươi làm ca ca kiểu gì đó!!!
Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham che ở phía sau, nhếch môi cười khẽ, loại cảm giác được người bảo vệ thật là tốt.
“Khụ…" Kỳ Liên Hồng Vân ho khan hai tiếng, hơi lộ ra biểu tình vặn vẹo, vẻ mặt chính trực nói: “Được rồi, điểm của các ngươi ta đã nhớ kỹ, kế tiếp trong vòng ba canh giờ các ngươi phải đi vào sơn môn của Lưu Quang tông. Đường ở đây, không cần ta hướng dẫn, các ngươi cũng có thể nhìn thấy. Nhưng mà ta nhắc nhở các ngươi, đường này.. Cũng không dễ dàng đâu."
Nói xong lời cuối cùng, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ ràng biểu cảm có chút hả hê.
Từ Tử Nham không nói gì, anh thực sự không nhớ rõ mình khi nào lại đắc tội vị sư huynh này, bộ dạng này của hắn là có chuyện gì xảy ra?
“A! Được rồi, bởi vì các ngươi đứng ở vị trí thứ nhất thứ hai, cho nên, các ngươi phải mang theo đồ vật đặc biệt để làm tin mới được." Kỳ Liên Hồng Vân vừa nói xong liền nở nụ cười, lấy từ trong túi càn khôn ra sợi dây to bằng bốn ngón tay út.
Từ Tử Nham giật mình, cái đó không giống như trí nhớ của nguyên thân, bất quá thành tích đời trước của nguyên thân rất bình thường, nếu là chỉ có vài người mới có thể có đồ vật làm tin kia, thì cũng coi như chấp nhận được.
“Đa tạ sư huynh." Từ Tử Nham đưa tay nhận lấy sợi dây, không nghĩ tới Kỳ Liên Hồng Vân đột nhiên rút tay về.
Anh hơi nhíu mày: “Sư huynh có ý gì?"
Kỳ Liên Hồng Vân tươi cười rực rỡ: “Đây là sợi dây đặc biệt, không thể bỏ vào túi càn khôn, nhất định phải cột chắc nó trên người. Ngươi tính buộc chân hay buộc tay?"
Từ Tử Nham không giải thích được, nhưng mà chỉ là hai sợi dây mà thôi, buộc chân hay buộc tay có gì khác nhau sao?
Anh vươn tay vừa định nói buộc tay là tốt rồi, không nghĩ tới Từ Tử Dung đứng sau lưng lại đột nhiên kéo vạt áo anh một cái.
Kỳ Liên Hồng Vân nhìn Từ Tử Nham đưa tay lên, nhất thời cười càng vui vẻ, vừa muốn lấy sợi dây cột lên cho anh, không nghĩ tới đối phương rụt tay lại.
Kỳ Liên Hồng Vân: =.=
“Cột vào trên đùi." Từ Tử Dung tiến lên một bước, nói với hắn ta.
Tuy rằng Từ Tử Nham không biết vì sao Từ Tử Dung quả quyết muốn cột vào chân, nhưng anh tin tưởng y có lý do của mình.
Nhìn Từ Tử Dung kiên trì cột vào đùi, Kỳ Liên Hồng Vân có vẻ có chút thất vọng, hắn không nản lòng hỏi thêm lần nữa, thấy thế Từ Tử Nham vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, vội vã nhắc lại lần hai, anh và Từ Tử Dung đều phải cột trên đùi.
Kỳ Liên Hồng Vân bĩu môi, búng ngón tay một cái, bốn sợi dây phút chốc bắn ra, ở trên đùi hai huynh đệ Từ gia quấn vài vòng, quấn thật chặt.
Ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng theo số vòng mà sợi dây quấn càng tăng, Từ Tử Nham chỉ thấy trọng lượng trên đùi ngày càng nặng, cho đến khi sợi dây đã cột chắc, trọng lượng hai bên đùi chí ít cũng tăng thêm năm mươi cân.
Từ Tử Nham lập tức quay đầu nhìn Từ Tử Dung, tuy nói thể chất người tu chân tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng dù sao Từ Tử Dung mới chỉ là hài tử mười một tuổi, chợt tăng thêm trọng lượng lớn như vậy, cũng không biết liệu thân thể đệ ấy có thể chịu được hay không.
Ngoài dự liệu của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung cũng không biểu hiện ra dáng vẻ không thể chịu đựng được. Nhìn thấy ca ca chú ý qua bên này, y nói rằng: “Chỉ có hai mươi cân."
Từ Tử Nham nhất thời xác định trong lòng, trọng lượng hai mươi cân đối với hài tử phổ thông khó có thể chống đỡ, nhưng đối với Từ Tử Dung mà nói cũng không phải vấn đề quá lớn.
Anh hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Liên Hồng Vân, chẳng lẽ là anh nhìn lầm? Vị sư huynh này kỳ thực rất thưởng thức Từ Tử Dung?
Kỳ Liên Hồng Vân nhịn không được bĩu môi, nhìn cái gì vậy, ta còn khuya mới thích y, chỉ là tiểu quái vật kia của ngươi, ta thấy dù cho có một trăm cân cũng không nhiều.
“Vị sư huynh này, chúng ta xin phép cáo từ." Từ Tử Nham không biết suy nghĩ trong lòng của Kỳ Liên Hồng Vân, vì vậy cách nhìn của anh về vị sư huynh này cũng khá hơn nhiều.
“Đi thôi đi thôi." Kỳ Liên Hồng Vân tùy ý phất tay, kỳ thực hắn càng hy vọng bọn họ quấn sợi dây trên cánh tay, nếu như vậy, lập tức có thể nhìn được chuyện vui, quấn ở trên đùi mà nói… Việc vui ít đi một chút mà thôi.
Tạm biệt Kỳ Liên Hồng Vân, Từ Tử Nham xung phong làm người đầu tiên bước lên sơn đạo chật hẹp kia.
Bên này là vách núi, bên kia cũng là vách núi, loại núi hoang trùng điệp này đối với phàm nhân mà nói thì khó có thể vượt qua được, nhưng đối với người tu chân mà nói, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Căn cứ theo ký ức nguyên thân, trên sơn đạo này cũng xác thật là không có chỗ nào đặc biệt, trên thực tế nguyên thân vẫn rất nghi ngờ, môn phái lớn như Lưu Quang tông, khảo hạch cửa thứ hai làm sao có thể đơn giản như vậy được.
Từ Tử Nham ở phía trước bước đi phăm phăm, một trăm cân đối với anh mà nói nhiều lắm cũng chỉ là mệt mỏi một chút, sẽ không tạo thành trở ngại quá lớn, chỉ là không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh cảm thấy từ lúc đi vào con đường trên núi này, gió thổi qua người càng ngày càng mạnh?
“Ca ca, đi chậm một chút." Từ Tử Dung ở phía sau kêu anh.
Trong đầu y không có bất kỳ ký ức gì về lần khảo hạch này của Lưu Quang tông, bởi vậy so với Từ Tử Nham y phải càng cẩn thận hơn.
Từ lúc bọn họ bắt đầu leo lên sơn đạo, y liền đem cảm quan của mình phóng tới cực đại, gió núi từ từ lạnh thấu xương tất nhiên cũng không bị y bỏ qua, cũng bởi vì như thế, y lại nhịn không được mở miệng nhắc nhở Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham chợt dừng lại, anh dùng sức lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia mê man, vừa nãy anh làm sao vậy? Mặc dù có ký ức của nguyên thân, nhưng cứ như vậy không chút do dự một mực chạy nhanh, thực sự không phải là việc anh thường làm.
Anh ngưng thần tĩnh khí, tinh tế lắng nghe âm thanh xung quanh, gió gào thét thổi qua bên tai, anh lại nghe được âm thanh mang vài phần trầm thấp nỉ non.
Đi về phía trước… Đi về phía trước…
Con ngươi đen nhánh phút chốc trở nên vô cùng trấn tĩnh, Từ Tử Nham đứng tại chỗ toát mồ hôi lạnh.
Anh vậy mà lại bất thình lình trúng chiêu?? Cái âm thanh này rốt cuộc là từ đâu truyền tới?
Thấy bọn họ dừng lại không tiến lên, thanh âm kia vẫn hỗn loạn trong gió, không ngừng đầu độc dẫn dụ bọn họ.
Loại ảo thuật cấp thấp này đối với Từ Tử Dung cơ bản không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào, ngay cả khi Huyết Hải Tâm Kinh kích thích cỗ thô bạo, y đều có thể đè xuống, huống chi loại ảo thuật ngay cả phẩm cấp cũng không tới.
Trên thực tế, nếu không phải Từ Tử Nham quá mức tin tưởng ký ức nguyên thân, anh chưa hẳn là không phát hiện được sự kỳ hoặc trong này, không ai có thể nghĩ tới, chính là bởi vì anh quá mức tự tin vào ký ức kia, cho nên mới bị trúng chiêu.
May là Từ Tử Dung gọi làm anh tỉnh táo đúng lúc, nếu không đoán chừng là anh sẽ nghe theo âm thanh trầm thấp một đường đi xuống vách núi…
“Hô, nguy hiểm thật." Chân của Từ Tử Nham trong lúc vô tình đã đi đến sát mép vách núi, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, anh có thể đã trượt chân xuống vách núi trong khi còn chưa phát hiện được chuyện gì. Với độ cao như vậy, trừ phi anh thiên phú dị bẩm, có thể biến thành người chim, bằng không chắc chắn là té thành đống thịt nát.
“Ha, Tử Dung, may là có đệ." Từ Tử Nham không tiếc khích lệ Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung cúi đầu ngại ngùng cười cười, hoàn toàn là dáng vẻ thuần lương nhu thuận.
“Sau này phải cẩn thận, ký ức nguyên thân chỉ có thể dùng để tham khảo, dù sao hiện tại có rất nhiều chuyện đã phát triển hoàn toàn khác, hiệu ứng cánh bướm như mình cũng không biết sẽ tạo thành bao nhiêu giông bão nữa." Từ Tử Nham ở trong lòng cảnh báo, chuyện ngày hôm nay chính là bài học tốt nhất, nếu anh tiếp tục mù quáng tin tưởng ký ức nguyên thân, nói không chừng tương lai chết như thế nào cũng không biết.
Hai người đứng sát vách núi tiếp tục đi về phía trước, gió bắt đầu xen lẫn một loại cảm giác lạnh thấu xương, rõ ràng quần áo và đồ dùng trên người cả hai đều không ít, nhưng vẫn có cảm giác tay chân muốn đông cứng.
“Tốc độ của chúng ta hình như hơi nhanh." Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ nói với Từ Tử Dung.
Y gật đầu, tuy rằng tốc độ nhanh hơn nhất định sẽ dễ gặp nguy hiểm, thế nhưng cơn gió cổ quái này rõ ràng càng ngày càng lạnh, nếu tiếp tục làm lỡ thời gian, bọn họ sẽ liền biến thành người băng.
Hai người tăng nhanh tốc độ tiến lên phía trước, sơn đạo chật hẹp không dễ đi, có nhiều lần Từ Tử Nham suýt nữa trượt chân nguy hiểm, nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt nắm lấy chỗ nhô ra trên vách đá, chỉ sợ rằng Từ Tử Dung đã phải đi nhặt xác anh.
“Đệ có cảm thấy dường như hơi ấm áp không?" Từ Tử Nham nghi ngờ hỏi.
Từ Tử Dung hơi híp mắt một cái, nhiệt độ xung quanh đích thực là tăng lên, y còn ngửi được một chút mùi lưu huỳnh. Chẳng lẽ gần đây có suối nước nóng?
Hai người đi về phía trước thêm một đoạn, lúc quẹo qua một khúc cua, trước mắt rộng rãi thoáng mát, trên sơn đạo chật hẹp vậy mà xuất hiện một khối đất trống bằng phẳng, càng kinh ngạc hơn chính là, trên mảnh đất trống còn có một cái suối nước nóng.
Tác giả :
Yên Diệp