Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 391
Edit: Qiezi
Vèo một tiếng, một tia lôi quang màu tím phá không đến, đâm thẳng vào bảy tấc của Hoa Vĩ. Một tiếng đùng đoàng vang lên, Tiểu Thanh dẫn theo tiểu đệ men theo vết thương phá hư khắp nơi trong cơ thể Hoa Vĩ, nhanh chóng quấy phá thân rắn khổng lồ long trời lở đất.
Sau khi Tiểu Thanh dẫn tiểu đệ cuối cùng rời khỏi vết thương do mũi tên của Tiểu Bát bắn trúng, nó tỏ vẻ: Hmm, hình thể quá lớn, phá hoại cũng rất vất vả! Ngươi đang ngược đãi nhân công à? Chủ nhân đúng là luôn làm người ta lo lắng, đã nhiều năm rồi mà chút tiến bộ cũng không có! ╭(╯^╰)╮
Làm nhân sĩ trọng thương, à không, xà sĩ trọng thương, Hoa Vĩ rất đau khổ bị ăn sạch… Ừ, bị Từ Tử Dung ăn sạch.
Vốn khói độc và huyết vụ có thể miễn cưỡng ngang cơ, nhưng sau khi tăng thêm Đấu Chiến Thắng Thanh, thực lực của Từ Tử Dung được tăng lên rất nhiều (thật ra là làm nũng thành công, tâm trạng tốt hơn…). Cục diện giằng co lập tức bị phá vỡ, trong cơ thể Hoa Vĩ có một đống Tử Tiêu Thần Lôi phá hoại, bên ngoài còn có huyết vụ không ngừng ăn mòn. Vì vậy Hoa Vĩ rất thê thảm biến thành phân của Từ Tử Dung… (hình như có gì đó sai sai…)
Huyết Hải Tâm Kinh hóa thành huyết vụ ăn mòn vô cùng kinh người, đặc biệt là khi Hoa Vĩ đã không còn sức chống cự, chỉ trong vài hơi thở gã đã bị hút chỉ còn lại xương trắng.
Sau khi Từ Tử Dung trở về hình người lập tức cầm một viên nội đan cực lớn, vui vẻ tới trước mặt ca ca hiến vật quý.
Từ Tử Nham nhíu mày, khịt mũi tỏ vẻ bản thân khá hài lòng, sau đó mới hòa nhã với Từ Tử Dung, thuận tiện vuốt lông an ủi y.
Thiên Nhạc đứng cạnh: Trực tiếp cảm nhận thuần thú từ sư tử thành chú cừu con…
Thật ra hắn rất muốn lắc vai Từ Tử Dung, rống lên mấy tiếng: Bệnh hữu, ngươi bị sao vậy? Sao ngươi có thể dễ dàng bị trấn an như vậy? Tiết tháo của ngươi đâu, hắc hóa của ngươi đâu? Nhốt phòng tối của ngươi đâu? Làm một tên thần kinh, bị ca ca sờ hai cái là vạch bụng làm nũng, ngươi có còn chút tôn nghiêm của bệnh thần kinh không? Hừ! Nộ kỳ bất tranh*!
(Nộ kỳ bất tranh: Xuất phát từ câu nói của Lỗ Tấn “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh". Ai kỳ bất hạnh là cảm thấy thương tiếc khi ai đó gặp bất hạnh. Nộ kỳ bất tranh là phẫn nộ, tiếc nuối vì ai đó cam chịu, không tranh giành, không kháng cự.)
Giải quyết xong sự kiện bất ngờ, Từ Tử Nham vẫn không để ý đến vẻ mặt khổ đại cừu thâm của Thiên Nhạc. Trong mắt anh, Thiên Nhạc phát bệnh quanh năm, thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh đậu bỉ, về cơ bản thời gian không phát bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần không cản trở bọn họ, ai thèm quan tâm bây giờ hắn có phát bệnh hay không.
Vì vậy, Thiên Nhạc khổ tâm tạo dựng hình tượng bị Từ Tử Nham và Từ Tử Dung làm lơ, chính là liếc mắt đưa tình với kẻ mù. Từ Tử Dung ngay cả nhìn Thiên Nhạc cũng không thèm nhìn.
Thiên Nhạc: ….. Tiêu rồi, bệnh hữu thần kinh không chung tần số với hắn rồi… (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dùng tốc độ nhanh nhất tránh thoát sự truy sát của một đống nồi bát muôi chậu, nhóm người Từ Tử Nham cuối cùng cũng vào đường bí mật thứ ba. So với hai con đường trước, đãi ngộ ở đường này rõ ràng giảm sút. Dọc đường đi, bọn họ không chỉ gặp rất nhiều cơ quan mà lúc gặp cái bẫy màu đỏ được biểu thị trên bản đồ, bọn họ phải nghiêm túc đánh một trận mới xem là thông qua.
Lúc này đây, kẻ địch của ba người là bảy con gấu yêu, chúng chỉ mới kim đan hậu kỳ nhưng lại đánh bọn họ thê thảm, vất vả một phen mới giải quyết được bảy con gấu này.
Theo lý thuyết, ba tu sĩ nguyên anh đánh bảy con gấu yêu kim đan, cho dù là nhắm mắt cũng làm được. Nhưng xui xẻo là bọn họ gặp trúng bảy con gấu yêu tu luyện kiếm thuật… Ừ, có lẽ nên gọi là kiếm yêu nhỉ?
Khụ khụ, dù sao mặc kệ là cái gì yêu, bảy con gấu lớn không chỉ lĩnh ngộ kiếm ý mà còn biết kiếm trận Thất Tinh. Bảy con gấu phối hợp công thủ, thực lực kinh người.
Nếu không có miệng pháo và kỹ năng chạy trốn mãn điểm của Thiên Nhạc, bọn họ thật sự không thể dùng cách chơi diều giết chết bảy con gấu này…
“Phù… Mẹ nó, dạo này ngay cả gấu cũng có thể thành kiếm tu…" Thiên Nhạc thở hồn hển, không chút hình tượng ngồi dựa vào tường.
“Nó là kiếm yêu…" Từ Tử Nham buồn chán sửa lời hắn.
Thiên Nhạc liếc mắt: “Mặc kệ chúng là người, yêu hay là nhân yêu, dù sao cũng đã chết."
Từ Tử Dung lặng lẽ lấy một chiếc khăn tay sạch lau mồ hôi cho ca ca, về phần Thiên Nhạc ra tay nhiều nhất… Mặc kệ hắn!
Thiên Nhạc u oán nhìn Từ Tử Dung. Từ Tử Dung không nhìn hắn, hắn không ngừng cố gắng dùng ánh mắt u oán nhìn Từ Tử Nham, sau đó thu hoạch ánh mắt giết người của Từ Tử Dung…
Thiên Nhạc: →_→, không cho lau thì không lau, ta đổi người giúp đỡ, mắc gì ngươi cứ dùng mắt đao chém ta…
Từ Tử Dung: (#‵′), bất kỳ ai mơ ước ca ca đều phải chết!
Từ Tử Nham: == mẹ kiếp, kẹp giữa hai tên thần kinh mệt không chịu nổi…
“Được rồi, mau dọn dẹp đi, ra ngoài chúng ta có thể nhanh chóng tìm được mật thất trung tâm, đừng lãng phí thời gian." Từ Tử Nham ăn một viên đan dược bổ sung linh lực, đứng dậy nói.
Thiên Nhạc cũng biết thời gian gấp rút, mặc dù trong lòng muốn đối nghịch với Từ Tử Dung nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nghe theo đề nghị của Từ Tử Nham.
Bệnh thần kinh cũng là tu sĩ, cũng cần thiên tài địa bảo để tu luyện. Bệnh thần kinh phát tác chỉ là chuyện nhỏ, nếu như lần này tay trắng về nhà, chọc sư phụ tức giận… Thiên Nhạc ỉu xìu, (:3″ ∠) hình ảnh kia đẹp quá, hắn không dám nhìn…
Rõ ràng là bệnh thần kinh Nguyên Anh Kỳ mà lại bị một đống tiểu quỷ của sư phụ dọa sợ tè quần, quá mất mặt mà…
Rời khỏi con đường bí mật thứ ba, bọn họ cách mật thất trung ương chỉ còn ba con phố ngắn.
Trong ba con phố có hai con là bình thường, còn một con phố thoạt nhìn kiến trúc xa hoa. Nếu đến gần một chút thì có thể ngửi thấy từng mùi hương khác nhau.
…
…
…
Ha ha… Các ngươi có tưởng tượng ra cái yếm có răng nhọn đang bay múa đầy trời không? Các ngươi từng thấy giày thêu nhe nanh múa vuốt, lớn cỡ chiếc thuyền nhỏ không? Các ngươi có từng trải nghiệm tranh mỹ nhân mặt mày hung dữ đang cười hi hi quyến rũ không…
Từ Tử Nham & Từ Tử Dung & Thiên Nhạc: (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Có lầm không vậy? Thanh lâu không có một mỹ nhân nào thì thôi đi, tạo ra nhiều đồ vật thành tinh như vậy để làm gì??
Từ Tử Nham nghĩ, từ khi vào Trung Tâm Thành, anh đã lật tất cả các bàn trong đời —— ừ, tính luôn những lần Từ Tử Dung chu đáo sắp xếp lại như cũ cho anh.
Đối mặt với nhiều tinh quái như vậy, anh cảm thấy không chịu nổi nữa. Cái yếm có răng nhọn, bay trên trời kinh khủng như Bách Quỷ Phiên, hơn nữa nó còn không kiêng nóng lạnh, một số tiểu yêu quái đứng hơi gần, nhóm Từ Tử Nham chưa kịp ra tay đã bị cái yếm ăn sạch.
Chiếc giày thêu… Giày thêu cỡ chiếc thuyền, bước ra ngoài cả con phố đều phải run ba lần. Nếu giày thêu chạy bước nhỏ, có lẽ bọn họ đứng còn không vững, chỉ có thể ngự kiếm bay lên.
Về phần tranh mỹ nhân thì càng ghê tởm. Vẽ xấu không phải lỗi của ngươi, nhưng cái sai của ngươi là đi dọa người khác, đáng ghét hơn là còn đuổi theo người ta hỏi: Ta đẹp không? Ta đẹp không?
Đúng là điên mà!!
Đối mặt với một con phố hỗn loạn như vậy, nhóm Từ Tử Nham thật hết nói nổi, rõ ràng qua góc đường là có thể thấy một tòa kiến trúc đồ sộ, nếu đoán không lầm thì đó là mật thất trung tâm, nhưng bọn họ lại bị kẹt ở con phố này, bất luận làm thế nào cũng không qua được.
Từ Tử Nham cũng muốn đổi đường khác nhưng mấy con phố bên cạnh đều bị phong kín, không thể đi được.
Tại trung tâm được bảo vệ kiên cố này, không thể đi lại chính là không thể đi lại. Đừng nhìn bức tường nho nhỏ có thể đạp ngã, nhưng giống như hai căn trúc lâu bị ngăn cách ban đầu, bức tường này đại diện cho quy tắc. Cho dù ba người dùng cách gì đều không thể vượt qua, thậm chí công kích nhiều lần sẽ dẫn đến thiên lôi.
Nếu không phải thiên lôi chỉ mang tính cảnh cáo, hơn nữa bản thân Từ Tử Nham có năng lực kháng sét đánh khá mạnh thì có lẽ ba người bọn họ còn chưa chiến đấu đã giảm quân số.
“Tính sao đây?" Thiên Nhạc há hốc mồm nhìn cái yếm, khăn tay, giày thêu… bay đầy trời. Mấy thứ này phủ kín cả con đường, cho dù kỹ năng chạy trốn của hắn đã mãn điểm nhưng bị nhiều tinh quái vây công như vậy, chỉ cần một kích đã đủ lấy mạng hắn.
Từ Tử Nham cũng rất đau đầu, anh không ngờ trong Trung Tâm Thành lại là cái dạng này.
Rõ ràng trong tiểu thuyết, Bạch Hoa đều gặp mấy cái bẫy rất bình thường. Vì sao đến phiên anh, vật phẩm thường ngày đều thành tinh? Chuyện này không hợp lý!
(Thiên Đạo: Hào quang nam chính, ngươi hiểu ha…)
(Từ Tử Nham: …..)
Từ Tử Nham suy nghĩ một hồi không nghĩ ra biện pháp tốt nào, trực tiếp xông tới cũng không phải không dược, nhưng mới đến đầu phố đã có ba ngọn núi lớn chờ anh dọn dẹp (cái yếm, giày thêu, tranh mỹ nhân), ai biết phía sau còn có ‘thứ tốt’ nào đang chờ anh hay không?
Nói ra thì cũng đơn giản, đừng quên con phố này đều là thanh lâu, ai cũng biết trong thanh lâu chứa đồ chơi bát nháo này này nọ nọ, nhỡ đâu có roi da, cây nến, ngọc thế thành tinh, mới nghĩ thôi đã buồn nôn rồi…
“Mọi người có ý kiến gì không?" Từ Tử Nham xòe tay, anh hết cách rồi.
Thiên Nhạc im lặng nhìn cái yếm, khăn tay… bị bức tường quy tắc nhốt trong con phố. Hắn thầm rụt cổ, độ khó thật sự quá lớn.
Từ Tử Dung từng nghĩ đến biến thành biển máu, bao bọc mọi người đưa vào trong phố. Nếu có thể chạy thẳng vào tòa kiến trúc thì tốt, nhỡ đâu trên đường y bị tấn công, biến từ trạng thái biển máu về bình thường, ba người sẽ như rơi vào đại dương toàn kẻ địch, kết cục ắt hẳn phải chết.
Từ Tử Dung rất tin tưởng Huyết Hải Tâm Kinh, nhưng y cũng không tin đến mù quáng. Thế gian này thiên kỳ bách quái vô kỳ bất hữu*, ai có thể đảm bảo tinh quái trong con phố này không có pháp thuật đặc biệt có thể biến y từ trạng thái biển máu về ban đầu? Phải biết rằng đời trước y từng trải nghiệm một lần, tuy nói lần đó là bốn người liên thủ bố trí trận pháp nhưng có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, y không dám lấy tính mạng của mình và ca ca ra đặt cược.
(Thiên kỳ bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở
Vô kỳ bất hữu: lạ đến đâu cũng có thể.
Cre: leosansutu.wordpress.com)
Từ Tử Dung vẫn muốn giữ mạng, tương lai sống hạnh phúc lâu bền với ca ca, y không muốn chết trên tay đám tinh quái thanh lâu bẩn thỉu này đâu! ╭(╯^╰)╮
Ba người nhìn nhau, trong nhất thời đều không có chủ ý. Từ Tử Nham thấy thế không khỏi cười khổ, tuy rằng lúc xem câu thoại nào đó trong tiểu thuyết thấy chỉ giả ngầu, nhưng tới lúc thật sự cần dùng mới phát hiện, quả nhiên là: Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Bây giờ phố thanh lâu chính là bên có thực lực, mà bọn họ lại là bên không có thực lực…
Vèo một tiếng, một tia lôi quang màu tím phá không đến, đâm thẳng vào bảy tấc của Hoa Vĩ. Một tiếng đùng đoàng vang lên, Tiểu Thanh dẫn theo tiểu đệ men theo vết thương phá hư khắp nơi trong cơ thể Hoa Vĩ, nhanh chóng quấy phá thân rắn khổng lồ long trời lở đất.
Sau khi Tiểu Thanh dẫn tiểu đệ cuối cùng rời khỏi vết thương do mũi tên của Tiểu Bát bắn trúng, nó tỏ vẻ: Hmm, hình thể quá lớn, phá hoại cũng rất vất vả! Ngươi đang ngược đãi nhân công à? Chủ nhân đúng là luôn làm người ta lo lắng, đã nhiều năm rồi mà chút tiến bộ cũng không có! ╭(╯^╰)╮
Làm nhân sĩ trọng thương, à không, xà sĩ trọng thương, Hoa Vĩ rất đau khổ bị ăn sạch… Ừ, bị Từ Tử Dung ăn sạch.
Vốn khói độc và huyết vụ có thể miễn cưỡng ngang cơ, nhưng sau khi tăng thêm Đấu Chiến Thắng Thanh, thực lực của Từ Tử Dung được tăng lên rất nhiều (thật ra là làm nũng thành công, tâm trạng tốt hơn…). Cục diện giằng co lập tức bị phá vỡ, trong cơ thể Hoa Vĩ có một đống Tử Tiêu Thần Lôi phá hoại, bên ngoài còn có huyết vụ không ngừng ăn mòn. Vì vậy Hoa Vĩ rất thê thảm biến thành phân của Từ Tử Dung… (hình như có gì đó sai sai…)
Huyết Hải Tâm Kinh hóa thành huyết vụ ăn mòn vô cùng kinh người, đặc biệt là khi Hoa Vĩ đã không còn sức chống cự, chỉ trong vài hơi thở gã đã bị hút chỉ còn lại xương trắng.
Sau khi Từ Tử Dung trở về hình người lập tức cầm một viên nội đan cực lớn, vui vẻ tới trước mặt ca ca hiến vật quý.
Từ Tử Nham nhíu mày, khịt mũi tỏ vẻ bản thân khá hài lòng, sau đó mới hòa nhã với Từ Tử Dung, thuận tiện vuốt lông an ủi y.
Thiên Nhạc đứng cạnh: Trực tiếp cảm nhận thuần thú từ sư tử thành chú cừu con…
Thật ra hắn rất muốn lắc vai Từ Tử Dung, rống lên mấy tiếng: Bệnh hữu, ngươi bị sao vậy? Sao ngươi có thể dễ dàng bị trấn an như vậy? Tiết tháo của ngươi đâu, hắc hóa của ngươi đâu? Nhốt phòng tối của ngươi đâu? Làm một tên thần kinh, bị ca ca sờ hai cái là vạch bụng làm nũng, ngươi có còn chút tôn nghiêm của bệnh thần kinh không? Hừ! Nộ kỳ bất tranh*!
(Nộ kỳ bất tranh: Xuất phát từ câu nói của Lỗ Tấn “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh". Ai kỳ bất hạnh là cảm thấy thương tiếc khi ai đó gặp bất hạnh. Nộ kỳ bất tranh là phẫn nộ, tiếc nuối vì ai đó cam chịu, không tranh giành, không kháng cự.)
Giải quyết xong sự kiện bất ngờ, Từ Tử Nham vẫn không để ý đến vẻ mặt khổ đại cừu thâm của Thiên Nhạc. Trong mắt anh, Thiên Nhạc phát bệnh quanh năm, thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh đậu bỉ, về cơ bản thời gian không phát bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần không cản trở bọn họ, ai thèm quan tâm bây giờ hắn có phát bệnh hay không.
Vì vậy, Thiên Nhạc khổ tâm tạo dựng hình tượng bị Từ Tử Nham và Từ Tử Dung làm lơ, chính là liếc mắt đưa tình với kẻ mù. Từ Tử Dung ngay cả nhìn Thiên Nhạc cũng không thèm nhìn.
Thiên Nhạc: ….. Tiêu rồi, bệnh hữu thần kinh không chung tần số với hắn rồi… (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dùng tốc độ nhanh nhất tránh thoát sự truy sát của một đống nồi bát muôi chậu, nhóm người Từ Tử Nham cuối cùng cũng vào đường bí mật thứ ba. So với hai con đường trước, đãi ngộ ở đường này rõ ràng giảm sút. Dọc đường đi, bọn họ không chỉ gặp rất nhiều cơ quan mà lúc gặp cái bẫy màu đỏ được biểu thị trên bản đồ, bọn họ phải nghiêm túc đánh một trận mới xem là thông qua.
Lúc này đây, kẻ địch của ba người là bảy con gấu yêu, chúng chỉ mới kim đan hậu kỳ nhưng lại đánh bọn họ thê thảm, vất vả một phen mới giải quyết được bảy con gấu này.
Theo lý thuyết, ba tu sĩ nguyên anh đánh bảy con gấu yêu kim đan, cho dù là nhắm mắt cũng làm được. Nhưng xui xẻo là bọn họ gặp trúng bảy con gấu yêu tu luyện kiếm thuật… Ừ, có lẽ nên gọi là kiếm yêu nhỉ?
Khụ khụ, dù sao mặc kệ là cái gì yêu, bảy con gấu lớn không chỉ lĩnh ngộ kiếm ý mà còn biết kiếm trận Thất Tinh. Bảy con gấu phối hợp công thủ, thực lực kinh người.
Nếu không có miệng pháo và kỹ năng chạy trốn mãn điểm của Thiên Nhạc, bọn họ thật sự không thể dùng cách chơi diều giết chết bảy con gấu này…
“Phù… Mẹ nó, dạo này ngay cả gấu cũng có thể thành kiếm tu…" Thiên Nhạc thở hồn hển, không chút hình tượng ngồi dựa vào tường.
“Nó là kiếm yêu…" Từ Tử Nham buồn chán sửa lời hắn.
Thiên Nhạc liếc mắt: “Mặc kệ chúng là người, yêu hay là nhân yêu, dù sao cũng đã chết."
Từ Tử Dung lặng lẽ lấy một chiếc khăn tay sạch lau mồ hôi cho ca ca, về phần Thiên Nhạc ra tay nhiều nhất… Mặc kệ hắn!
Thiên Nhạc u oán nhìn Từ Tử Dung. Từ Tử Dung không nhìn hắn, hắn không ngừng cố gắng dùng ánh mắt u oán nhìn Từ Tử Nham, sau đó thu hoạch ánh mắt giết người của Từ Tử Dung…
Thiên Nhạc: →_→, không cho lau thì không lau, ta đổi người giúp đỡ, mắc gì ngươi cứ dùng mắt đao chém ta…
Từ Tử Dung: (#‵′), bất kỳ ai mơ ước ca ca đều phải chết!
Từ Tử Nham: == mẹ kiếp, kẹp giữa hai tên thần kinh mệt không chịu nổi…
“Được rồi, mau dọn dẹp đi, ra ngoài chúng ta có thể nhanh chóng tìm được mật thất trung tâm, đừng lãng phí thời gian." Từ Tử Nham ăn một viên đan dược bổ sung linh lực, đứng dậy nói.
Thiên Nhạc cũng biết thời gian gấp rút, mặc dù trong lòng muốn đối nghịch với Từ Tử Dung nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nghe theo đề nghị của Từ Tử Nham.
Bệnh thần kinh cũng là tu sĩ, cũng cần thiên tài địa bảo để tu luyện. Bệnh thần kinh phát tác chỉ là chuyện nhỏ, nếu như lần này tay trắng về nhà, chọc sư phụ tức giận… Thiên Nhạc ỉu xìu, (:3″ ∠) hình ảnh kia đẹp quá, hắn không dám nhìn…
Rõ ràng là bệnh thần kinh Nguyên Anh Kỳ mà lại bị một đống tiểu quỷ của sư phụ dọa sợ tè quần, quá mất mặt mà…
Rời khỏi con đường bí mật thứ ba, bọn họ cách mật thất trung ương chỉ còn ba con phố ngắn.
Trong ba con phố có hai con là bình thường, còn một con phố thoạt nhìn kiến trúc xa hoa. Nếu đến gần một chút thì có thể ngửi thấy từng mùi hương khác nhau.
…
…
…
Ha ha… Các ngươi có tưởng tượng ra cái yếm có răng nhọn đang bay múa đầy trời không? Các ngươi từng thấy giày thêu nhe nanh múa vuốt, lớn cỡ chiếc thuyền nhỏ không? Các ngươi có từng trải nghiệm tranh mỹ nhân mặt mày hung dữ đang cười hi hi quyến rũ không…
Từ Tử Nham & Từ Tử Dung & Thiên Nhạc: (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Có lầm không vậy? Thanh lâu không có một mỹ nhân nào thì thôi đi, tạo ra nhiều đồ vật thành tinh như vậy để làm gì??
Từ Tử Nham nghĩ, từ khi vào Trung Tâm Thành, anh đã lật tất cả các bàn trong đời —— ừ, tính luôn những lần Từ Tử Dung chu đáo sắp xếp lại như cũ cho anh.
Đối mặt với nhiều tinh quái như vậy, anh cảm thấy không chịu nổi nữa. Cái yếm có răng nhọn, bay trên trời kinh khủng như Bách Quỷ Phiên, hơn nữa nó còn không kiêng nóng lạnh, một số tiểu yêu quái đứng hơi gần, nhóm Từ Tử Nham chưa kịp ra tay đã bị cái yếm ăn sạch.
Chiếc giày thêu… Giày thêu cỡ chiếc thuyền, bước ra ngoài cả con phố đều phải run ba lần. Nếu giày thêu chạy bước nhỏ, có lẽ bọn họ đứng còn không vững, chỉ có thể ngự kiếm bay lên.
Về phần tranh mỹ nhân thì càng ghê tởm. Vẽ xấu không phải lỗi của ngươi, nhưng cái sai của ngươi là đi dọa người khác, đáng ghét hơn là còn đuổi theo người ta hỏi: Ta đẹp không? Ta đẹp không?
Đúng là điên mà!!
Đối mặt với một con phố hỗn loạn như vậy, nhóm Từ Tử Nham thật hết nói nổi, rõ ràng qua góc đường là có thể thấy một tòa kiến trúc đồ sộ, nếu đoán không lầm thì đó là mật thất trung tâm, nhưng bọn họ lại bị kẹt ở con phố này, bất luận làm thế nào cũng không qua được.
Từ Tử Nham cũng muốn đổi đường khác nhưng mấy con phố bên cạnh đều bị phong kín, không thể đi được.
Tại trung tâm được bảo vệ kiên cố này, không thể đi lại chính là không thể đi lại. Đừng nhìn bức tường nho nhỏ có thể đạp ngã, nhưng giống như hai căn trúc lâu bị ngăn cách ban đầu, bức tường này đại diện cho quy tắc. Cho dù ba người dùng cách gì đều không thể vượt qua, thậm chí công kích nhiều lần sẽ dẫn đến thiên lôi.
Nếu không phải thiên lôi chỉ mang tính cảnh cáo, hơn nữa bản thân Từ Tử Nham có năng lực kháng sét đánh khá mạnh thì có lẽ ba người bọn họ còn chưa chiến đấu đã giảm quân số.
“Tính sao đây?" Thiên Nhạc há hốc mồm nhìn cái yếm, khăn tay, giày thêu… bay đầy trời. Mấy thứ này phủ kín cả con đường, cho dù kỹ năng chạy trốn của hắn đã mãn điểm nhưng bị nhiều tinh quái vây công như vậy, chỉ cần một kích đã đủ lấy mạng hắn.
Từ Tử Nham cũng rất đau đầu, anh không ngờ trong Trung Tâm Thành lại là cái dạng này.
Rõ ràng trong tiểu thuyết, Bạch Hoa đều gặp mấy cái bẫy rất bình thường. Vì sao đến phiên anh, vật phẩm thường ngày đều thành tinh? Chuyện này không hợp lý!
(Thiên Đạo: Hào quang nam chính, ngươi hiểu ha…)
(Từ Tử Nham: …..)
Từ Tử Nham suy nghĩ một hồi không nghĩ ra biện pháp tốt nào, trực tiếp xông tới cũng không phải không dược, nhưng mới đến đầu phố đã có ba ngọn núi lớn chờ anh dọn dẹp (cái yếm, giày thêu, tranh mỹ nhân), ai biết phía sau còn có ‘thứ tốt’ nào đang chờ anh hay không?
Nói ra thì cũng đơn giản, đừng quên con phố này đều là thanh lâu, ai cũng biết trong thanh lâu chứa đồ chơi bát nháo này này nọ nọ, nhỡ đâu có roi da, cây nến, ngọc thế thành tinh, mới nghĩ thôi đã buồn nôn rồi…
“Mọi người có ý kiến gì không?" Từ Tử Nham xòe tay, anh hết cách rồi.
Thiên Nhạc im lặng nhìn cái yếm, khăn tay… bị bức tường quy tắc nhốt trong con phố. Hắn thầm rụt cổ, độ khó thật sự quá lớn.
Từ Tử Dung từng nghĩ đến biến thành biển máu, bao bọc mọi người đưa vào trong phố. Nếu có thể chạy thẳng vào tòa kiến trúc thì tốt, nhỡ đâu trên đường y bị tấn công, biến từ trạng thái biển máu về bình thường, ba người sẽ như rơi vào đại dương toàn kẻ địch, kết cục ắt hẳn phải chết.
Từ Tử Dung rất tin tưởng Huyết Hải Tâm Kinh, nhưng y cũng không tin đến mù quáng. Thế gian này thiên kỳ bách quái vô kỳ bất hữu*, ai có thể đảm bảo tinh quái trong con phố này không có pháp thuật đặc biệt có thể biến y từ trạng thái biển máu về ban đầu? Phải biết rằng đời trước y từng trải nghiệm một lần, tuy nói lần đó là bốn người liên thủ bố trí trận pháp nhưng có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, y không dám lấy tính mạng của mình và ca ca ra đặt cược.
(Thiên kỳ bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở
Vô kỳ bất hữu: lạ đến đâu cũng có thể.
Cre: leosansutu.wordpress.com)
Từ Tử Dung vẫn muốn giữ mạng, tương lai sống hạnh phúc lâu bền với ca ca, y không muốn chết trên tay đám tinh quái thanh lâu bẩn thỉu này đâu! ╭(╯^╰)╮
Ba người nhìn nhau, trong nhất thời đều không có chủ ý. Từ Tử Nham thấy thế không khỏi cười khổ, tuy rằng lúc xem câu thoại nào đó trong tiểu thuyết thấy chỉ giả ngầu, nhưng tới lúc thật sự cần dùng mới phát hiện, quả nhiên là: Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Bây giờ phố thanh lâu chính là bên có thực lực, mà bọn họ lại là bên không có thực lực…
Tác giả :
Yên Diệp