Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 30
Edit: Qiezi
Nhìn Từ Tử Nham chọn một bộ công pháp hệ mộc, La lão hơi kinh ngạc. Ông không ngờ Từ Tử Nham sủng ái Từ Tử Dung đến trình độ này. Khó khăn lắm mới có cơ hội vào Tàng thư các, vậy mà Từ Tử Nham lại chọn công pháp cho Từ Tử Dung.
Ánh mắt của La lão nhanh chóng khôi phục bình thản, sở dĩ ông ở chỗ này chỉ vì thủ vệ căn cơ Từ gia, còn chuyện của tiểu bối, không có quan hệ gì với ông.
Từ Mặc nhìn Từ Tử Nham với ánh mắt cực kỳ quái dị, hắn nghĩ như thế nào cũng không hiểu, thiếu gia vốn hung hăng càn quấy đi đâu rồi? Từ Tử Nham trước kia tuy rằng không quá kích kỷ, nhưng hào phóng nhường cơ hội cho người khác cũng là chuyện không thể nào. Bởi vậy hắn chỉ có thể nhìn tới nhìn lui Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đến sởn tóc gáy.
Trái lại, Từ Tử Dung hết sức bình tĩnh, bởi vì y đoán được Từ Tử Nham sẽ chọn miếng ngọc giản tản ra năng lượng hệ lôi cuồng bạo.
Chỉ là…
Đồng tử của y đảo quanh, có thể giấu giếm được sự tra xét của La lão, thoạt nhìn ‘ca ca’ mình còn có rất nhiều bí mật chưa bị phát hiện.
Hoàn toàn không biết hành động của chính mình đã làm bại lộ một số đồ vật trước mặt của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham hết sức vui vẻ nháy mắt với Từ Tử Dung, sau đó hai người nắm tay nhau quay về Lưu Thương Viện.
Hiện tại hai người ở chung một phòng, hơn nữa Từ Tử Dung còn nói cho anh biết sự tồn tại của ngọc giản, Từ Tử Nham hoàn toàn không nghĩ nhiều, cho đến khi anh mang Từ Tử Dung về phòng mới phát hiện – muốn lấy thứ này ra như thế nào đây?
Anh cũng không thể làm trò trước mặt Từ Tử Dung, trong không khí lấy ra một miếng ngọc giản ha?
“Ca ca? Huynh làm sao vậy?" Từ Tử Dung giả vờ không hiểu hỏi.
Vừa nhìn biểu tình của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung đã biết anh nhất định là vì bị chuyện nên lấy ngọc giản ra như thế nào làm khó, thủ đoạn có thể qua mặt được một vị trưởng lão kim đan, dám chắc là cũng không muốn bại lộ trước mặt mình.
Nhưng Từ Tử Dung cũng không muốn thuận theo ý của anh, y không thích trên người Từ Tử Nham có cái gì y không thể nắm chắc, đặc biệt đối với người ‘ca ca’ này y vô cùng hài lòng, y không cho phép có bất cứ cái gì ngoài ý muốn!
Y giả vờ ngây thơ, mắt không chớp nhìn anh, cặp mắt to đen láy lấp lánh ánh sáng, nhìn Từ Tử Nham khiến anh cũng không muốn tiếp tục gạt y.
Anh suy nghĩ một chút, ho khan hai tiếng: “Tử Dung, đệ từng thấy qua ảo thuật chưa?"
Từ Tử Dung:…
Từ Tử Nham tiếp tục dùng ánh mắt ‘chờ mong đệ nói chưa thấy’ nhìn y, Từ Tử Dung không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng nói: “Chưa từng thấy qua."
“Vậy thì tốt quá! Ca ca làm ảo thuật cho đệ xem có được không? Trước tiên đệ nhắm mắt lại đi." Từ Tử Nham nghe đệ đệ mình nói rất hài lòng, hài tử nghe lời thật là tốt! Tử Dung ngoan hơn thằng ranh Từ Tử Du kia nhiều.
Từ Tử Dung:…
Tuy rằng lý do này ấu trĩ đến đáng sợ, nhưng nhìn gương mặt của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung có cảm giác vô lực phản bác.
Ảo thuật và gì đó… Ngươi là tu sĩ đã từng tiếp cận đến Đại Thừa Kỳ chơi cái trò này với một phàm nhân, không phải là đang cố ý nhục nhã y sao??
(Trong lòng lại ghi sổ thêm một khoản…)
Lặng lẽ giơ tay lên, dùng ngón tay che mắt lại, con ngươi đen bóng trong cặp mắt xinh đẹp của Từ Tử Dung, giữa khe hở ngón tay lòe lòe ánh sáng.
Từ Tử Nham:…
Thằng nhóc nghịch ngợm này nhất định không phải là đệ đệ bảo bối của ta!!! _(:з" ∠)_
Lặng lẽ nuốt xuống một búng máu, Từ Tử Nham phụng phịu, đưa tay đặt lên vai Từ Tử Dung, thong thả mà kiên định – xoay y ra đằng sau.
Từ Tử Dung:… Ca ca, huynh định bịt tai trộm chuông như thế này thật sự không có vấn đề gì sao??!!
Đối với hành động chơi xấu của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung cảm thấy có chút mới lạ, không ngờ ca ca nhìn như ổn trọng lại có thể ăn gian với một đứa bé mới tám tuổi…
“Được rồi." Đợi cho Từ Tử Dung xoay người, Từ Tử Nham đã lấy ra ngọc giản. Thực ra thì lấy ngọc giản rất nhanh, chẳng qua phương thức xuất hiện này có chút dọa người mà thôi.
Kỳ thực Từ Tử Nham hoàn toàn có thể dùng một cái pháp khí thần kỳ cho qua chuyện. Dù sao Từ Tử Dung cũng chỉ là một hài tử vừa mới tiếp xúc tu chân, sẽ không cần giải thích nhiều như vậy. Nhưng Từ Tử Nham không muốn lừa gạt Từ Tử Dung, đặc biệt là Từ Tử Dung chính là đứa trẻ tương đối nhạy cảm.
Đối với tính cách này của Từ Tử Dung, có thể hiện tại y không biết mình bị gạt, nhưng nếu sau này y biết được, tuyệt đối sẽ là vết thương trong lòng y.
Bởi vậy, Từ Tử Nham thà rằng dùng cái mánh khóe ngu ngốc này cũng không muốn nói xạo với Từ Tử Dung. Cho dù tương lai Từ Tử Dung biết chuyện gì, y cùng lắm cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Chia sẻ tin tức chứa trong ngọc giản cùng Từ Tử Dung, Từ Tử Nham không trông cậy vào một tiểu hài tử có thể phân tích ra điều gì, anh chỉ muốn chia sẻ chuyện này cho đối phương.
Tuy rằng đang ở Từ gia, nhưng trong Từ gia không có người nào là bằng hữu tốt của anh. Trước đây tuy rằng vây xung quanh Từ gia toàn hạng người nịnh nọt bợ đỡ, nhưng một tháng nay tất cả bọn họ đều bị anh đuổi đi, còn lại những người khác đều là hài tử hơn mười tuổi. Anh là một đại nam nhân muốn cùng bọn họ tìm kiếm tiếng nói chung, thực sự là chuyện cười.
Từ Tử Nham cũng không mong Từ Tử Dung có thể bày mưu tính kế cho anh, chỉ là tìm người có thể cùng anh chia sẻ bí mật, mà Từ Tử Dung cũng không phụ sự kỳ vọng của Từ Tử Nham, tuy rằng chỉ mới tám tuổi, nhưng hầu hết thời gian đều biểu hiện tương đối thành thục, hơn nữa tính cách của y cũng rất biết điều, có thể thỏa mãn tâm lý làm ca ca tốt của Từ Tử Nham, quả thật rất giỏi lắng nghe người khác.
Sau khi đem ngọc giản ra ngoài, Từ Tử Nham dự định bắt đầu tu luyện. Tử Tiêu Cửu Biến đặc biệt kỳ diệu, anh ở trong Tàng Thư Các chỉ nhìn sơ qua đã phát hiện nó rất cường đại, chẳng qua ở nơi đó thực sự không có cách nào nhìn kỹ. Hiện tại đã không còn trở ngại, đương nhiên muốn thử nghiệm một phen.
Hai huynh đệ đứng quá gần, gần như là vai kề vai, thần thức Từ Tử Nham vừa mới tiến vào ngọc giản đã nghe được một âm thanh gào thét phát sinh bên cạnh Từ Tử Dung.
“Làm sao vậy?" Từ Tử Nham mở mắt ra, nhất thời cả kinh, lúc này trên vai trái Từ Tử Dung, một mảnh y phục đã hóa thành tro bụi, lộ ra bờ vai mảnh mai trắng nõn.
Từ Tử Dung cũng ngạc nhiên, vừa rồi rõ ràng Từ Tử Nham không có làm gì, nhưng ngọc giản này lại phóng ra một tia lôi quang, nếu không phải y phản ứng nhanh, sẽ không chỉ có quần áo bị đốt trụi, sợ rằng một nửa cánh tay y sẽ bị thương.
Nói cho Từ Tử Nham nghe tình huống vừa rồi, đối phương mặt mày đăm chiêu, anh biết công pháp lôi hệ đều vô cùng cuồng bạo, nhưng chưa từng nghe nói qua, lúc tu luyện bí tịch không cho người khác nhìn.
“Không liên quan đến ca ca, ta đi ra ngoài là được." Từ Tử Dung vô cùng săn sóc.
Bất đắc dĩ, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng lại không biết nói như thế rất hợp ý Từ Tử Dung.
Vốn y còn không có biện pháp tách khỏi Từ Tử Nham để tu luyện mà khổ não, nhưng không ngờ cơ hội này lại nhanh chóng xuất hiện. Y giả vờ hào phóng nhường đầy đủ không gian cho Từ Tử Nham tu luyện, thuận tiện khiến anh có hơi hổ thẹn, mà chính y có thể nắm lấy cơ hội này, chạy đến hậu sơn tôi luyện một phen.
Bình thường Từ Tử Nham đều bảo vệ y rất kỹ, ngoại trừ thời gian ngủ buổi tối, y gần như chỉ có một khoảng thời gian này để tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh. Nhưng hôm nay thì khác, y hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi vào rừng săn bắn.
Ở chỗ Nhược Họa để lại lời nhắn cho Từ Tử Nham, Từ Tử Dung tâm tình vui sướng đi về phía hậu sơn. Y lựa chọn một ngọn núi bên ngoài cánh rừng, bên trong yêu thú đa phần là luyện khí tầng một… tầng hai… Cao nhất chỉ là luyện khí tầng ba, vừa vặn phù hợp với tu vi ‘luyện khí tầng hai’ của y.
Kỳ thực đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trừ phi y đi cùng Từ Tử Nham, bằng không về cơ bản y không có cơ hội tiến vào bên trong cánh rừng. Thật ra y muốn lợi dụng máu của yêu thú cấp cao để tu luyện. Nhưng hiện tại y biểu hiện ra bên ngoài chỉ có thực lực luyện khí tầng hai, nếu biểu hiện thực lực quá mức xuất chúng, vậy càng không xong.
Từ Tử Dung dự định dựa vào số lượng để bù lại, trên ngọn núi kia, tất cả các yêu thú cấp thấp đều gặp tai ương, cả ngọn núi dường như bị Từ Tử Dung càn quét, không khác gì với cuồng phong quét qua, ngay cả một ngọn cỏ đều không còn.
Đối với Từ Tử Dung, máu của yêu thú cấp thấp đã không còn hỗ trợ gì nhiều nữa, bởi vậy y phải tinh luyện thêm một lần nữa. Ban đầu y giết sạch yêu thú trên núi, thu thập một lượng máu to chừng nắm tay, sau khi tinh luyện qua thì chỉ còn một giọt.
Nhìn giọt máu tươi xoay tròn tại đầu ngón tay, Từ Tử Dung hơi nhíu mày. Y không thể giết quá nhiều yêu thú cấp thấp, nếu không rất dễ bị người Từ gia phát hiện.
Chẳng qua hiệu suất này…
Từ Tử Dung nhíu mày, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, kế hoạch muốn nhanh chóng khôi phục tu vi thông qua luyện hóa máu yêu thú bị phá sản, trừ phi y có thể nắm chắc trong thời gian ngắn trùng kích kim đan, bằng không y còn phải khúm núm dài dài.
Kỳ thực với thực lực bây giờ của y, y hoàn toàn có thể thoát ly Từ gia tự mình phát triển, đợi tu luyện thành công rồi quay về tiêu diệt Từ gia. Thế nhưng y lại do dự, bởi vì y luyến tiếc người ca ca Từ Tử Nham này.
Y nghĩ hiện tại cuộc sống ngày ngày huynh hữu đệ cung này rất tốt, rất trọn vẹn, tuy rằng những người khác của Từ gia vẫn chướng mắt như vậy, nhưng nhìn mặt mũi ca ca, y có thể dễ dàng tha thứ cho những người đó.
Y phiền muộn thở dài, tiện tay bắt một con yêu thú đi ngang qua, bóp chết nó, rốt cuộc phiền não trong lòng cũng giảm đi một chút.
Bỏ đi, cũng chỉ có mấy năm, y chờ được. Sau ba năm, ca ca sẽ vào Lưu Quang Tông. Đời trước ngay lúc đó y rời khỏi Từ gia, nhưng đời này y không có ý định rời khỏi ca ca.
Như vậy cũng tốt, nếu thực lực y tăng lên quá nhanh, chỉ sợ không có cơ hôi cùng ca ca ở lại Lưu Quang Tông. Trước khi y có năng lực áp chế những người gây trở ngại y và ca ca bên nhau, y chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn.
Cũng may, đời trước Từ Tử Dung cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu ẩn nhẫn và kiên trì. Từ Tử Nham là người duy nhất y cảm thấy ấm áp trong cả hai kiếp, y nguyện ý vì người này mà nhượng bộ một chút.
Đương nhiên, ca ca cũng phải vì cái này mà trả cái giá rất lớn.
Về phần nội dung như thế nào? Sau này có thể chậm rãi thương lượng…
Luyện hóa xong giọt máu tươi, Từ Tử Dung lập tức quay trở về Lưu Thương Viện. Nếu đã quyết định phải kéo dài tốc độ tu luyện, vậy không bằng đặt hết tinh lực lên công pháp hệ mộc, có Huyết Hải Tâm Kinh làm nền tảng, tốc độ tu luyện của y tuyệt đối sẽ không chậm hơn Từ Tử Nham, muốn che giấu chuyện y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, vậy nhất định phải tu luyện một loại pháp thuật khác để che giấu.
Trước kia y lựa công pháp hệ mộc chỉ là thuận tay lấy, hiện tại nghĩ tới, công pháp hệ mộc này đúng là lựa chọn tốt nhất của y.
Thời điểm trở về Lưu Thương Viện, Từ Tử Nham còn đang tu luyện. Bởi vì trước đó có hạ lệnh cho nên không ai dám đến gần phòng ngủ của anh. Từ Tử Dung thấy thế đương nhiên không quay về tự mình ngược mình, bèn dứt khoát đi đến hậu viện Luyện Võ Đường, tìm một góc luyện tập công pháp vừa mới lấy được 《 Thối Mộc Quyết 》.
Cũng trong lúc đó, trong phòng ngủ của Từ Tử Nham, cả phòng tràn ngập tử sắc lôi điện. Từ Tử Nham ở trong đó lại không bị thương tổn chút nào, nhưng trên mặt của anh thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ thống khổ.
Hai người bọn họ bởi vì nguyên nhân bất đồng, đặt toàn bộ nhiệt huyết lên tu luyện, có thể bản thân bọn họ cũng không có ý thức được, nhưng quả thật là bọn họ mang làn gió tu luyện vào toàn thể Từ gia.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chương sau cho bọn họ trưởng thành!!!… Một chút. →. →
Nhìn Từ Tử Nham chọn một bộ công pháp hệ mộc, La lão hơi kinh ngạc. Ông không ngờ Từ Tử Nham sủng ái Từ Tử Dung đến trình độ này. Khó khăn lắm mới có cơ hội vào Tàng thư các, vậy mà Từ Tử Nham lại chọn công pháp cho Từ Tử Dung.
Ánh mắt của La lão nhanh chóng khôi phục bình thản, sở dĩ ông ở chỗ này chỉ vì thủ vệ căn cơ Từ gia, còn chuyện của tiểu bối, không có quan hệ gì với ông.
Từ Mặc nhìn Từ Tử Nham với ánh mắt cực kỳ quái dị, hắn nghĩ như thế nào cũng không hiểu, thiếu gia vốn hung hăng càn quấy đi đâu rồi? Từ Tử Nham trước kia tuy rằng không quá kích kỷ, nhưng hào phóng nhường cơ hội cho người khác cũng là chuyện không thể nào. Bởi vậy hắn chỉ có thể nhìn tới nhìn lui Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đến sởn tóc gáy.
Trái lại, Từ Tử Dung hết sức bình tĩnh, bởi vì y đoán được Từ Tử Nham sẽ chọn miếng ngọc giản tản ra năng lượng hệ lôi cuồng bạo.
Chỉ là…
Đồng tử của y đảo quanh, có thể giấu giếm được sự tra xét của La lão, thoạt nhìn ‘ca ca’ mình còn có rất nhiều bí mật chưa bị phát hiện.
Hoàn toàn không biết hành động của chính mình đã làm bại lộ một số đồ vật trước mặt của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham hết sức vui vẻ nháy mắt với Từ Tử Dung, sau đó hai người nắm tay nhau quay về Lưu Thương Viện.
Hiện tại hai người ở chung một phòng, hơn nữa Từ Tử Dung còn nói cho anh biết sự tồn tại của ngọc giản, Từ Tử Nham hoàn toàn không nghĩ nhiều, cho đến khi anh mang Từ Tử Dung về phòng mới phát hiện – muốn lấy thứ này ra như thế nào đây?
Anh cũng không thể làm trò trước mặt Từ Tử Dung, trong không khí lấy ra một miếng ngọc giản ha?
“Ca ca? Huynh làm sao vậy?" Từ Tử Dung giả vờ không hiểu hỏi.
Vừa nhìn biểu tình của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung đã biết anh nhất định là vì bị chuyện nên lấy ngọc giản ra như thế nào làm khó, thủ đoạn có thể qua mặt được một vị trưởng lão kim đan, dám chắc là cũng không muốn bại lộ trước mặt mình.
Nhưng Từ Tử Dung cũng không muốn thuận theo ý của anh, y không thích trên người Từ Tử Nham có cái gì y không thể nắm chắc, đặc biệt đối với người ‘ca ca’ này y vô cùng hài lòng, y không cho phép có bất cứ cái gì ngoài ý muốn!
Y giả vờ ngây thơ, mắt không chớp nhìn anh, cặp mắt to đen láy lấp lánh ánh sáng, nhìn Từ Tử Nham khiến anh cũng không muốn tiếp tục gạt y.
Anh suy nghĩ một chút, ho khan hai tiếng: “Tử Dung, đệ từng thấy qua ảo thuật chưa?"
Từ Tử Dung:…
Từ Tử Nham tiếp tục dùng ánh mắt ‘chờ mong đệ nói chưa thấy’ nhìn y, Từ Tử Dung không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng nói: “Chưa từng thấy qua."
“Vậy thì tốt quá! Ca ca làm ảo thuật cho đệ xem có được không? Trước tiên đệ nhắm mắt lại đi." Từ Tử Nham nghe đệ đệ mình nói rất hài lòng, hài tử nghe lời thật là tốt! Tử Dung ngoan hơn thằng ranh Từ Tử Du kia nhiều.
Từ Tử Dung:…
Tuy rằng lý do này ấu trĩ đến đáng sợ, nhưng nhìn gương mặt của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung có cảm giác vô lực phản bác.
Ảo thuật và gì đó… Ngươi là tu sĩ đã từng tiếp cận đến Đại Thừa Kỳ chơi cái trò này với một phàm nhân, không phải là đang cố ý nhục nhã y sao??
(Trong lòng lại ghi sổ thêm một khoản…)
Lặng lẽ giơ tay lên, dùng ngón tay che mắt lại, con ngươi đen bóng trong cặp mắt xinh đẹp của Từ Tử Dung, giữa khe hở ngón tay lòe lòe ánh sáng.
Từ Tử Nham:…
Thằng nhóc nghịch ngợm này nhất định không phải là đệ đệ bảo bối của ta!!! _(:з" ∠)_
Lặng lẽ nuốt xuống một búng máu, Từ Tử Nham phụng phịu, đưa tay đặt lên vai Từ Tử Dung, thong thả mà kiên định – xoay y ra đằng sau.
Từ Tử Dung:… Ca ca, huynh định bịt tai trộm chuông như thế này thật sự không có vấn đề gì sao??!!
Đối với hành động chơi xấu của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung cảm thấy có chút mới lạ, không ngờ ca ca nhìn như ổn trọng lại có thể ăn gian với một đứa bé mới tám tuổi…
“Được rồi." Đợi cho Từ Tử Dung xoay người, Từ Tử Nham đã lấy ra ngọc giản. Thực ra thì lấy ngọc giản rất nhanh, chẳng qua phương thức xuất hiện này có chút dọa người mà thôi.
Kỳ thực Từ Tử Nham hoàn toàn có thể dùng một cái pháp khí thần kỳ cho qua chuyện. Dù sao Từ Tử Dung cũng chỉ là một hài tử vừa mới tiếp xúc tu chân, sẽ không cần giải thích nhiều như vậy. Nhưng Từ Tử Nham không muốn lừa gạt Từ Tử Dung, đặc biệt là Từ Tử Dung chính là đứa trẻ tương đối nhạy cảm.
Đối với tính cách này của Từ Tử Dung, có thể hiện tại y không biết mình bị gạt, nhưng nếu sau này y biết được, tuyệt đối sẽ là vết thương trong lòng y.
Bởi vậy, Từ Tử Nham thà rằng dùng cái mánh khóe ngu ngốc này cũng không muốn nói xạo với Từ Tử Dung. Cho dù tương lai Từ Tử Dung biết chuyện gì, y cùng lắm cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Chia sẻ tin tức chứa trong ngọc giản cùng Từ Tử Dung, Từ Tử Nham không trông cậy vào một tiểu hài tử có thể phân tích ra điều gì, anh chỉ muốn chia sẻ chuyện này cho đối phương.
Tuy rằng đang ở Từ gia, nhưng trong Từ gia không có người nào là bằng hữu tốt của anh. Trước đây tuy rằng vây xung quanh Từ gia toàn hạng người nịnh nọt bợ đỡ, nhưng một tháng nay tất cả bọn họ đều bị anh đuổi đi, còn lại những người khác đều là hài tử hơn mười tuổi. Anh là một đại nam nhân muốn cùng bọn họ tìm kiếm tiếng nói chung, thực sự là chuyện cười.
Từ Tử Nham cũng không mong Từ Tử Dung có thể bày mưu tính kế cho anh, chỉ là tìm người có thể cùng anh chia sẻ bí mật, mà Từ Tử Dung cũng không phụ sự kỳ vọng của Từ Tử Nham, tuy rằng chỉ mới tám tuổi, nhưng hầu hết thời gian đều biểu hiện tương đối thành thục, hơn nữa tính cách của y cũng rất biết điều, có thể thỏa mãn tâm lý làm ca ca tốt của Từ Tử Nham, quả thật rất giỏi lắng nghe người khác.
Sau khi đem ngọc giản ra ngoài, Từ Tử Nham dự định bắt đầu tu luyện. Tử Tiêu Cửu Biến đặc biệt kỳ diệu, anh ở trong Tàng Thư Các chỉ nhìn sơ qua đã phát hiện nó rất cường đại, chẳng qua ở nơi đó thực sự không có cách nào nhìn kỹ. Hiện tại đã không còn trở ngại, đương nhiên muốn thử nghiệm một phen.
Hai huynh đệ đứng quá gần, gần như là vai kề vai, thần thức Từ Tử Nham vừa mới tiến vào ngọc giản đã nghe được một âm thanh gào thét phát sinh bên cạnh Từ Tử Dung.
“Làm sao vậy?" Từ Tử Nham mở mắt ra, nhất thời cả kinh, lúc này trên vai trái Từ Tử Dung, một mảnh y phục đã hóa thành tro bụi, lộ ra bờ vai mảnh mai trắng nõn.
Từ Tử Dung cũng ngạc nhiên, vừa rồi rõ ràng Từ Tử Nham không có làm gì, nhưng ngọc giản này lại phóng ra một tia lôi quang, nếu không phải y phản ứng nhanh, sẽ không chỉ có quần áo bị đốt trụi, sợ rằng một nửa cánh tay y sẽ bị thương.
Nói cho Từ Tử Nham nghe tình huống vừa rồi, đối phương mặt mày đăm chiêu, anh biết công pháp lôi hệ đều vô cùng cuồng bạo, nhưng chưa từng nghe nói qua, lúc tu luyện bí tịch không cho người khác nhìn.
“Không liên quan đến ca ca, ta đi ra ngoài là được." Từ Tử Dung vô cùng săn sóc.
Bất đắc dĩ, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng lại không biết nói như thế rất hợp ý Từ Tử Dung.
Vốn y còn không có biện pháp tách khỏi Từ Tử Nham để tu luyện mà khổ não, nhưng không ngờ cơ hội này lại nhanh chóng xuất hiện. Y giả vờ hào phóng nhường đầy đủ không gian cho Từ Tử Nham tu luyện, thuận tiện khiến anh có hơi hổ thẹn, mà chính y có thể nắm lấy cơ hội này, chạy đến hậu sơn tôi luyện một phen.
Bình thường Từ Tử Nham đều bảo vệ y rất kỹ, ngoại trừ thời gian ngủ buổi tối, y gần như chỉ có một khoảng thời gian này để tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh. Nhưng hôm nay thì khác, y hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi vào rừng săn bắn.
Ở chỗ Nhược Họa để lại lời nhắn cho Từ Tử Nham, Từ Tử Dung tâm tình vui sướng đi về phía hậu sơn. Y lựa chọn một ngọn núi bên ngoài cánh rừng, bên trong yêu thú đa phần là luyện khí tầng một… tầng hai… Cao nhất chỉ là luyện khí tầng ba, vừa vặn phù hợp với tu vi ‘luyện khí tầng hai’ của y.
Kỳ thực đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trừ phi y đi cùng Từ Tử Nham, bằng không về cơ bản y không có cơ hội tiến vào bên trong cánh rừng. Thật ra y muốn lợi dụng máu của yêu thú cấp cao để tu luyện. Nhưng hiện tại y biểu hiện ra bên ngoài chỉ có thực lực luyện khí tầng hai, nếu biểu hiện thực lực quá mức xuất chúng, vậy càng không xong.
Từ Tử Dung dự định dựa vào số lượng để bù lại, trên ngọn núi kia, tất cả các yêu thú cấp thấp đều gặp tai ương, cả ngọn núi dường như bị Từ Tử Dung càn quét, không khác gì với cuồng phong quét qua, ngay cả một ngọn cỏ đều không còn.
Đối với Từ Tử Dung, máu của yêu thú cấp thấp đã không còn hỗ trợ gì nhiều nữa, bởi vậy y phải tinh luyện thêm một lần nữa. Ban đầu y giết sạch yêu thú trên núi, thu thập một lượng máu to chừng nắm tay, sau khi tinh luyện qua thì chỉ còn một giọt.
Nhìn giọt máu tươi xoay tròn tại đầu ngón tay, Từ Tử Dung hơi nhíu mày. Y không thể giết quá nhiều yêu thú cấp thấp, nếu không rất dễ bị người Từ gia phát hiện.
Chẳng qua hiệu suất này…
Từ Tử Dung nhíu mày, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, kế hoạch muốn nhanh chóng khôi phục tu vi thông qua luyện hóa máu yêu thú bị phá sản, trừ phi y có thể nắm chắc trong thời gian ngắn trùng kích kim đan, bằng không y còn phải khúm núm dài dài.
Kỳ thực với thực lực bây giờ của y, y hoàn toàn có thể thoát ly Từ gia tự mình phát triển, đợi tu luyện thành công rồi quay về tiêu diệt Từ gia. Thế nhưng y lại do dự, bởi vì y luyến tiếc người ca ca Từ Tử Nham này.
Y nghĩ hiện tại cuộc sống ngày ngày huynh hữu đệ cung này rất tốt, rất trọn vẹn, tuy rằng những người khác của Từ gia vẫn chướng mắt như vậy, nhưng nhìn mặt mũi ca ca, y có thể dễ dàng tha thứ cho những người đó.
Y phiền muộn thở dài, tiện tay bắt một con yêu thú đi ngang qua, bóp chết nó, rốt cuộc phiền não trong lòng cũng giảm đi một chút.
Bỏ đi, cũng chỉ có mấy năm, y chờ được. Sau ba năm, ca ca sẽ vào Lưu Quang Tông. Đời trước ngay lúc đó y rời khỏi Từ gia, nhưng đời này y không có ý định rời khỏi ca ca.
Như vậy cũng tốt, nếu thực lực y tăng lên quá nhanh, chỉ sợ không có cơ hôi cùng ca ca ở lại Lưu Quang Tông. Trước khi y có năng lực áp chế những người gây trở ngại y và ca ca bên nhau, y chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn.
Cũng may, đời trước Từ Tử Dung cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu ẩn nhẫn và kiên trì. Từ Tử Nham là người duy nhất y cảm thấy ấm áp trong cả hai kiếp, y nguyện ý vì người này mà nhượng bộ một chút.
Đương nhiên, ca ca cũng phải vì cái này mà trả cái giá rất lớn.
Về phần nội dung như thế nào? Sau này có thể chậm rãi thương lượng…
Luyện hóa xong giọt máu tươi, Từ Tử Dung lập tức quay trở về Lưu Thương Viện. Nếu đã quyết định phải kéo dài tốc độ tu luyện, vậy không bằng đặt hết tinh lực lên công pháp hệ mộc, có Huyết Hải Tâm Kinh làm nền tảng, tốc độ tu luyện của y tuyệt đối sẽ không chậm hơn Từ Tử Nham, muốn che giấu chuyện y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, vậy nhất định phải tu luyện một loại pháp thuật khác để che giấu.
Trước kia y lựa công pháp hệ mộc chỉ là thuận tay lấy, hiện tại nghĩ tới, công pháp hệ mộc này đúng là lựa chọn tốt nhất của y.
Thời điểm trở về Lưu Thương Viện, Từ Tử Nham còn đang tu luyện. Bởi vì trước đó có hạ lệnh cho nên không ai dám đến gần phòng ngủ của anh. Từ Tử Dung thấy thế đương nhiên không quay về tự mình ngược mình, bèn dứt khoát đi đến hậu viện Luyện Võ Đường, tìm một góc luyện tập công pháp vừa mới lấy được 《 Thối Mộc Quyết 》.
Cũng trong lúc đó, trong phòng ngủ của Từ Tử Nham, cả phòng tràn ngập tử sắc lôi điện. Từ Tử Nham ở trong đó lại không bị thương tổn chút nào, nhưng trên mặt của anh thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ thống khổ.
Hai người bọn họ bởi vì nguyên nhân bất đồng, đặt toàn bộ nhiệt huyết lên tu luyện, có thể bản thân bọn họ cũng không có ý thức được, nhưng quả thật là bọn họ mang làn gió tu luyện vào toàn thể Từ gia.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chương sau cho bọn họ trưởng thành!!!… Một chút. →. →
Tác giả :
Yên Diệp