Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 133
Edit: Qiezi
Vì để tránh phiền phức, Từ Tử Nham dứt khoát tìm một đấu lạp*, che lại gương mặt dễ gây họa của Từ Tử Dung, tuy nói có thể làm đệ đệ mình tủi thân, thế nhưng lúc này anh không thể động đậy, ba người trúc cơ kỳ một người bị thương tàn phế, nếu thật sự có người mơ ước dung mạo Từ Tử Dung, cũng là một chuyện đặc biệt phiền toái.
(Đấu lạp hay còn gọi là mũ trúc được dùng trong phim cổ trang và kiếm hiệp Trung Quốc)
Đối với lần này, Từ Tử Dung hoàn toàn không có ý phản đối, ca ca không muốn những người khác thấy mặt của y (nhầm rồi), y vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể cảm thấy tủi thân?
Cho tới nay, y đều cảm thấy tác dụng duy nhất của gương mặt này chính là để ca ca thưởng thức vui tai vui mắt, không phải để người khác thưởng thức.
Có lẽ là bởi vì nhân sĩ bị thương tàn phế Từ Tử Nham được cõng trên lưng, nhóm bốn người bọn họ ít nhiều gì cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Sau khi nộp lệ phí vào thành ở cửa thành, bọn họ nhanh chóng tìm một gian phòng tương đối yên tĩnh ở một khách điếm bình dân nhỏ, đi vào.
Không lâu sau khi bọn họ đi vào, một thanh niên áo trắng mang theo hai thiếu nữ khả ái xinh đẹp lớn lên giống nhau như đúc, cũng tiến vào khách điếm này.
Hai thiếu nữ này chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, chính là tuổi thanh xuân cực kỳ hoạt bát, vây quanh nam tử áo trắng nói líu ríu, trong lòng nam tử áo trắng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hòa ái, giới thiệu hoàn cảnh trong Ngũ Quỷ thành cho hai người họ.
“Sư huynh, sư huynh, huynh nói lần này sư phụ cho huynh dẫn chúng muội ra ngoài là vì cái gì vậy?" Thiếu nữ hoàng y nâng cằm tò mò hỏi.
Thiếu nữ thanh y thè lưỡi: “Mặc kệ nó, khó khăn lắm mới đi ra ngoài một chuyến, ta cần phải vui chơi một chút đã."
Thiếu nữ hoàng y liếc mắt trừng thiếu nữ thanh y, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép: “Nga Nguyệt ngu ngốc, sư phụ thả muội ra ngoài không thể để muội vui chơi như vậy, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, lần sau đừng mong ra ngoài."
“Được rồi, ta biết rồi" Thiếu nữ thanh y Nga Nguyệt rụt cổ một cái, mặt ngây thơ nhào vào lòng thiếu nữ hoàng y cọ cọ.
Trong con ngươi thanh niên áo trắng hiện lên một tia u ám, nếu như nàng còn sống… Cũng sẽ nhào vào lòng mình làm nũng đi…
“Ca ca, ca ca, huynh xem, dế mèn thật lớn!"
“Ca ca thật đáng ghét, Linh Linh không bao giờ… Thích ca ca nữa!"
“Ca ca…Đau quá… Thực sự đau quá… Trong thân thể Linh Linh có thật nhiều sâu! Thật đáng sợ! Vì sao người kia muốn đem sâu đặt trong thân thể Linh Linh?"
…
…
“Sư huynh? Sư huynh? Huynh làm sao thế?" Thiếu nữ hoàng y Tố Nguyệt huơ huơ tay với thanh niên áo trắng, kéo hắn tỉnh lại từ trong ký ức.
Thanh niên áo trắng cười ôn nhu: “Không có gì, chỉ là nhớ tới nhiệm vụ sư phụ giao cho lần này rất phiền phức."
“Đúng vậy." Nga Nguyệt khịt mũi: “Lạ mặt? Rốt cuộc lạ mặt cái gì chứ? Ta và tỷ tỷ là lần đầu đến Ngũ Quỷ thành, làm sao có thể biết bình thường ai xuất hiện ở chỗ này."
Thanh niên áo trắng cũng chính là đệ tử Phòng Trí Chi của chưởng môn nhân Thi Khôi Phái lạnh nhạt nói: “Chuyện tìm kiếm người lạ, đương nhiên không cần chúng ta bận tâm, bốn thủ vệ cửa thành đều là người Thi Khôi Phái chúng ta, chúng ta chỉ cần mỗi ngày đúng hạn nghe bọn họ báo cáo là được rồi. Nếu có người khả nghi, chúng ta sẽ đi điều tra."
“Được rồi, Tố Nguyệt, Nga Nguyệt, hai người có phải nên bắt đầu tìm kiếm huyền thi bản mạng cho mình không?"
“Đúng vậy, đúng vậy, sư huynh, huynh nói chúng ta tìm loại người gì mới tốt?" Nga Nguyệt nghiêng đầu suy tư một hồi: “Ưm, vốn ta muốn tìm một nam nhân anh tuấn như sư huynh, thế nhưng sau này lại cảm thấy, cả ngày có một thi khôi đàn ông đi theo hình như không tốt lắm, hay là, ta luyện chế một nữ nhân xinh đẹp?"
Tố Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nga Nguyệt, muội đang nói bậy bạ gì đó, tìm người thì tìm người, so sánh với sư huynh làm gì." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Phòng Trí Chi, nói xin lỗi: “Sư huynh, tiểu muội không cố ý, huynh bỏ qua cho."
Phòng Trí Chi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, chẳng qua các muội phải nhớ kỹ, trong Ngũ Quỷ thành này, không thể tùy tiện ra tay, phá hủy tên tuổi của Thi Khôi Phái chúng ta."
Tố Nguyệt gật đầu: “Ta hiểu. Nếu chọn được người thích hợp, phải nghĩ cách đưa hắn ra khỏi thành."
Phòng Trí Chi cười khẽ một tiếng, một cảm giác chán ghét nồng đậm từ trong lòng mọc lên, hắn lập tức cười tự giễu, dù chán ghét như thế nào đi nữa, hắn cũng muốn tìm cho mình một thi thể…
“Ể? Dáng dấp người kia không tệ nha." Nga Nguyệt la lên một tiếng.
Trên cầu thang, Tưởng Ưng thuận thế nhìn qua, chú ý đến bóng dáng ba người trong góc đại sảnh, con ngươi hơi co rụt lại.
Phòng Trí Chi thấy thế khẽ nhíu mày, giống như Nga Nguyệt đã nói, nam tử trên cầu thang kia xác thực có tướng mạo rất được, tuy rằng hơi thiên về âm nhu nữ giới, nhưng không mất đi khí khái nam tử. Nhưng Nga Nguyệt tùy tiện mở miệng như thế, còn là giọng điệu đánh giá người khác, rất dễ khiến người khác phản cảm.
Ở loại địa phương như Ngũ Quỷ thành này, tùy tiện đắc tội những tu sĩ khác là cực kỳ không khôn ngoan, đặc biệt dưới tình huống tu vi của đối phương cao hơn ngươi.
“Nga Nguyệt!" Phòng Trí Chi và Tố Nguyệt đồng thời khẽ quát một tiếng, Nga Nguyệt vội rụt cổ một cái, không dám nhìn sang bên Tưởng Ưng nữa.
Tưởng Ưng cũng không muốn gây nhiều phiền toái, huống chi người mở miệng chỉ là một tiểu cô nương, hắn liền trực tiếp rời đi.
Chỉ là một nhạc đệm ngắn ngủi, đôi bên ai cũng không có để ý ai, chỉ có Tố Nguyệt liếc Tưởng Ưng một cái trước khi hắn đi, lập tức cúi đầu, che giấu khiếp sợ trong mắt.
“Sư huynh, chúng ta quay về phòng." Tố Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nói.
Phòng Trí Chi nhíu mày, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi dặn dò tiểu nhị đưa toàn bộ đồ ăn của bọn họ vào phòng, ba người liền trực tiếp đi vào tiểu viện đã thuê, đồng thời bày ra cấm chế.
Phòng Trí Chi mới vừa vào cửa, liền bị Tố Nguyệt hưng phấn túm tay áo.
“Sư huynh! Huynh nhất định phải giúp ta!" Trên mặt Tố Nguyệt khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phòng Trí Chi mang theo chút cầu xin.
Phòng Trí Chi nhíu nhíu mày, âm thầm kéo tay áo khỏi tay nàng: “Phải nói xem là chuyện gì đã."
Tố Nguyệt thấy thế nhíu mày, nhưng thực lực bản thân nàng không đủ, muốn có được người kia chỉ có thể xin sư huynh giúp đỡ.
“Sư huynh, ta muốn người vừa nãy!" Tố Nguyệt thẳng thắn nói.
Phòng Trí Chi càng nhíu chặt mày hơn: “Vì sao? Tu vi của hắn đã đến trúc cơ hậu kỳ, muốn luyện chế huyền thi bản mạng phải hao phí rất nhiều tâm huyết của muội đi? Hắn có chỗ nào đặc biệt sao?"
Tố Nguyệt khẽ cắn môi dưới, đôi mắt đẹp ánh nước long lanh đầy dịu dàng, thoạt nhìn như biểu tình lã chã chực khóc.
“Sư huynh, huynh đáp ứng tỷ tỷ đi, huynh xem tỷ tỷ sắp khóc rồi." Nga Nguyệt cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, cầm tay áo Phòng Trí Chi dùng sức lắc lắc.
Phòng Trí Chi không chút lay động, nữ đệ tử Thi Khôi Phái không có ai dễ đối phó, đừng nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Nga Nguyệt và Tố Nguyệt, một khi ra tay, nếu ai thấy các nàng mềm yếu dễ bắt nạt, đó là cực kỳ sai lầm!
Tố Nguyệt thấy sư huynh không chút nhúc nhích, liền biết sử dụng thủ đoạn giả vờ yếu đuối trước mặt sư huynh vô dụng. Đừng xem dáng vẻ sư huynh luôn niềm nở, đầy ý cười, một khi dính đến an nguy của hắn, hắn máu lạnh hơn bất kỳ kẻ nào khác.
“Người kia… Là dẫn ma đạo thể." Tố Nguyệt cắn răng nói.
“Cái gì?" Phòng Trí Chi nhịn không được kêu lên.
“Là thật." Tố Nguyệt lo lắng Phòng Trí Chi không tin, vội vàng giải thích: “Vừa nãy trong lúc vô tình ta dùng Quan Thể Thuật dò xét hắn, kết quả liền phát hiện hắn là dẫn ma đạo thể."
“Dẫn ma đạo thể…" Phòng Trí Chi khẽ lẩm bẩm, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc. Dẫn ma đạo thể chính là đạo thể ma tu tuyệt hảo ngàn năm khó gặp nhất, mà đối với Thi Khôi Phái của bọn họ mà nói, dùng dẫn ma đạo thể luyện chế huyền thi bản mạng, chẳng những có thể làm thực lực bản thân được nâng cao vượt bậc, thậm chí tương lai khi đột phá nguyên anh, có thể dẫn động tâm ma, dùng huyền thi bản mạng để gánh vác tâm ma kiếp.
Đối với ma tu mà nói, uy hiếp lớn nhất của bọn họ chính là tâm ma kiếp, nếu có thể có một thế thân tuyệt vời như vậy, quả thực chính là một đại đạo sáng sủa thông đến nguyên anh!
Thảo nào Tố Nguyệt quyết chí phải có được như vậy, chỉ là, nàng sẽ không lo lắng mình cướp đoạt sao?
Phòg Trí Chi nghi ngờ nhìn Tố Nguyệt, Tố Nguyệt nhướng đuôi lông mày, khóe môi cong lên, lộ ra ý cười ngọt nào: “Sư huynh vẫn không có luyện chế huyền thi bản mạng, cho nên sợ rằng cũng không biết chuyện dùng đạo thể đặc thù luyện chế huyền thi bản mạng đi?"
Phòng Trí Chi im lặng, tuy rằng hắn gia nhập Thi Khôi Phái, nhưng có tâm tình mâu thuẫn rất lớn đối với chuyện luyện thi, cho nên ngoại trừ một ít phương pháp cơ sở khống chế thi khôi, hắn chưa từng nghiên cứu tỉ mỉ đồ vật này.
Tố Nguyệt che miệng cười: “Dẫn ma đạo thể này luyện thành huyền thi bản mạng, nếu muốn thay chủ nhân gánh tâm ma kiếp, phương pháp tốt nhất chính là hơi thở giao hòa với bản thân người luyện chế, mà phương pháp tốt nhất để hơi thở giao hòa… Đương nhiên chính là tự nguyện giao hợp. Nếu sư huynh chịu đi quyến rũ hắn, để hắn cam tâm tình nguyện cùng huynh điên loan đảo phượng, như vậy dẫn ma đạo thể này, đưa cho sư huynh cũng đâu có sao."
Phòng Trí Chi nghe vậy liền sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Không nói đến hắn có thể có cơ hội bước một bước vào nguyên anh mà đi giao hợp với một gã nam tử hay không, chỉ là làm đối phương cam tâm tình nguyện cũng là chuyện cực kỳ làm khó hắn.
Tuy nói thời gian này cũng không thiếu nam nhân thích nam nhân, nhưng hắn không thể mạo hiểm bứt dây động rừng, đi dụ dỗ tên nam tử có dẫn ma đạo thể kia.
Hắn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Tố Nguyệt: “Sư muội, ta có thể giúp muội chuyện này, nhưng mà, ta muốn muội lấy Dẫn Thi Linh ra đổi."
“Cái gì!" Tố Nguyệt kêu lên, thần sắc trên mặt ngạc nhiên và nghi ngờ.
Phòng Trí Chi cười lạnh một tiếng: “Sư muội, tuy ta có tu vi trúc cơ hậu kỳ, nhưng đối phương cũng không phải hạng xoàng, đặc biệt muội muốn luyện chế huyền thi bản mạng khẳng định không thể cụt tay cụt chân đi, một Dẫn Thi Linh chỉ là một pháp khí thượng phẩm, nếu có thể luyện chế huyền thi bản mạng, muội còn cần vật kia sao?"
Tố Nguyệt suy xét một phen, cắn răng gật đầu: “Được, ta có thể đưa Dẫn Thi Linh cho huynh, nhưng mà… Chuyện ngày hôm nay không thể nói cho sư phụ."
Phòng Trí Chi nhíu mày: “Sư muội, muội cho rằng ta ngốc phải không, nếu như không nói cho sư phụ, ta vô duyên vô cớ có Dẫn Thi Linh của muội, sư phụ há có thể tha cho ta?"
Tố Nguyệt cắn răng lạnh lùng: “Ta có thể thề độc, đảm bảo sẽ không vì Dẫn Thi Linh mà ở hãm hại huynh sau lưng."
Phòng Trí Chi khẽ nhíu mày: “Sư muội, vì sao muội kiên trì không nói chuyện này cho sư phụ? Lẽ nào, muội còn sợ sư phụ cướp đi huyền thi bản mạng của muội?"
Tố Nguyệt cắn môi dưới không chịu nói, Phòng Trí Chi thấy thế hoảng hốt trong lòng, không kiềm lòng mở miệng hỏi: “Thế nào? Lẽ nào muội đã luyện thành huyền thi bản mạng thật sự có thể bị người đoạt đi? Không phải nói nhất định là hơi thở giao hòa mới có thể điều khiển sao?
Tố Nguyệt nghe vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, dường như đang nhớ lại cái gì không tốt. Nga Nguyệt đứng bên cạnh từ nãy tới giờ không nói gì đột nhiên bĩu môi: “Hơi thở giao hòa cũng không phải giao hòa với người sống, người chết cũng làm giống vậy. Sư phụ luyện cổ thi, công hiệu rất nhiều, cũng không phải chỉ chiến đấu cho sư phụ."
Trên mặt Tố Nguyệt khó nén vẻ chán ghét, nhưng ánh mắt nhìn Nga Nguyệt lại cực kỳ sắc bén: “Câm miệng! Muội nói bậy bạ gì đó! Không muốn sống sao!"
Nga Nguyệt quệt miệng, rất không vui hừ một tiếng, trốn sang một bên, đùa giỡn với dây cột tóc của mình.
Sau khi nghe những lời của Nga Nguyệt, Phòng Trí Chi hơi suy nghĩ liền phát hiện ý nghĩa bên trong, mặt tái xanh.
Tố Nguyệt vươn tay vuốt tóc, sắc mặt bình tĩnh nhìn Phòng Trí Chi: “Nói vậy chắc sư huynh hiểu ý của ta."
Phòng Trí Chi ngậm miệng gật đầu.
Tố Nguyệt chỉnh sửa lại làn váy, ôn tồn nói: “Người sư phụ đối xử với mấy người chúng ta cũng không tệ lắm, nhưng trong môn phái Ma tu, ai mà không tính toán cho mình? Ta thừa nhận mình có chút ích kỷ, nhưng mà…" Ánh mắt nàng lóe lên: “Tốt nhất là sư huynh cũng nên lo liệu cho mình đi. Trong môn phái chúng ta, người như sư phụ cũng không chỉ có một, nếu như ta đoán không sai, lần này Tử Tấn sư thúc có thể tấn cấp nguyên anh thành công, chỉ sợ là cũng hơi thở giao hòa với nữ thi huyền minh đạo thể của ông ta mà đột phá…"
Phòng Trí Chi nghe như sét đánh nổ tung trong đầu hắn, vừa biết tin tức này liền nổ đến chia năm xẻ bảy.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, sau khi muội muội bị người hại chết, không chỉ bị người luyện chế thi thể thành thi khôi, thậm chí sau đó còn bị người đạp hư.
Hắn cúi thấp đầu, hai mắt đầy tơ máu, ngữ điệu lại bình tĩnh ngoài dự liệu: “Làm sao muội biết?"
Tố Nguyệt giật mình, vội nhìn về phía Phòng Trí Chi. Nhưng Phòng Trí Chi cúi đầu, giọng cũng cực kỳ bình tĩnh, nàng không nhìn ra chút gì khả nghi.
Nàng rũ mắt: “Không biết là huynh may mắn hay là ta xui xẻo. Không lâu sau khi huynh nhập môn, vốn là sư phụ muốn huynh phụ trách đưa nguyên liệu linh thạch cho Tử Tấn sư thúc, không ngờ rằng vào lúc đó huynh đột phá, tiến vào trúc cơ, nên sư phụ mới giao nhiệm vụ cho ta."
“Động phủ mà Tử Tấn sư thúc bế quan cũng không phải hoàn toàn đóng kín, ba tháng một lần ta sẽ đưa linh thạch cho ông ta, liên tiếp ba năm, mười lần có bảy tám lần có thể thấy nữ thi lõa thể toàn thân nằm trên giường, mà Tử Tấn sư thúc lại là dáng vẻ áo quần xộc xệch, nhưng hơi thở lại cường thịnh hơn trước một chút. Thấy tình cảnh như thế, huynh nghĩ ta không đoán ra được sao? Hơn nữa…" Nàng đột nhiên cười nhạo: “Hơn nữa, huynh không xem trọng sách cổ về thi khôi trong nội môn, ta lại xem qua rất nhiều bí pháp quỷ dị, trong đó, đương nhiên cũng bao gồm cùng luyện thi…"
Nói đến đây, nàng cũng cảm thấy có chút chuyện không nói được, quay mặt sang hướng khác.
Phòng Trí Chi im lặng hơn nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Muội mau chóng ra tay, chỉ cần dẫn hắn ra ngoài thành ta sẽ giúp muội bắt hắn." Liền rời đi.
Đợi Phòng Trí Chi đi một lúc, Nga Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tố Nguyệt: “Tỷ tỷ, tại sao nói cho hắn biết chuyện này?"
Tố Nguyệt lạnh lùng, cười nhạt nói: “Hừ, nhìn dáng vẻ thanh cao của hắn, ta đã cảm thấy chán ghét. Cùng là tu sĩ Ma môn, giả vờ chính nghĩa cái gì. Thật sự cho mình là người trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn à? Trong ngoài Thi Khôi Phái này, ai mà không muốn tăng tu vi, phương pháp nhanh nhất chính là giao hợp với huyền thi bản mạng của mình, chỉ là có người tiếp thu được, có người không tiếp thu được mà thôi. Rốt cuộc Phòng Trí Chi là cái thứ gì, chỉ mới nhập môn năm năm, liền chiếm được sủng ái của sư phụ, nếu không phải tại hắn, chúng ta có thể thu được nhiều tài nguyên hơn."
Nga Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu: “Tỷ tỷ, vậy tại sao phải để hắn bắt người dẫn ma đạo thể kia cho tỷ? Bằng thực lực của tỷ, hơn nữa còn có pháp bảo sư phụ cho, bắt một người trúc cơ hậu kỳ không thành vấn đề không phải sao?"
Tố Nguyệt gõ một cái lên trán Nga Nguyệt: “Tiểu ngu ngốc! Không phải là ta vì muội sao?"
Nga Nguyệt:???
Tố Nguyệt thở dài: “Đứa ngốc, muội không biết rồi, vị sư huynh tốt này của chúng ta, là cửu u đạo thể chánh tông. Chỉ là trên người hắn bị hạ cấm chế, cho nên người bình thường nhìn không ra, nếu không phải là ta có đồng tử trời sinh, chỉ sợ cũng không phát hiện được."
Nga Nguyệt ngây ngẩn cả người: “Cửu u đạo thể? Đó không phải là…"
“Không sai! Chính là đạo thể tốt nhất để luyện chế huyền thi bản mạng." Tố Nguyệt thở dài: “Ta đoán, nói không chừng chính hắn cũng không biết chính mình là cửu u đạo thể, bằng không, tuyệt đối sẽ không tu luyện Âm Minh Quyết mà sư phụ truyền thụ cho."
“A!" Cái miệng nhỏ của Nga Nguyệt khẽ nhếch, mặt kinh ngạc: “Hắn tu luyện Âm Minh Quyết? Bản thân là cửu u đạo thể lại tu luyện Âm Minh Quyết? Đó không phải là muốn đem chính mình tu luyện thành hoạt thi sao?"
“Đúng vậy, cho nên ta mới phát hiện hẳn là sư phụ hạ cấm chế trên người hắn, để người khác không nhìn ra hắn là cửu u đạo thể, sau đó lại truyền thụ Âm Minh Quyết cho hắn, cứ như vậy, chờ khi tu vi của hắn đột phá kim đan, sư phụ không cần phí chút sức lực gì, liền có một thi khôi siêu cấp cho bản thân." Nói đến đây, Tố Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nói không chừng còn là thi khôi tự tu luyện mà thành."
“Thế nhưng… Chuyện đó có liên quan gì đến ta?" Nga Nguyệt vẫn không hiểu.
Tố Nguyệt bất đắc dĩ xoa đầu Nga Nguyệt: “Ta cũng chỉ có một muội muội này, đương nhiên mong muội có thứ tốt nhất. Đừng nhìn sư huynh tu vi cao, nhưng hắn không có huyền thi bản mạng, rất nhiều pháp thuật không phát huy ra tác dụng cao nhất. Ngày mai, ta định lợi dụng tu sĩ dẫn ma đạo thể kia, dẫn hắn ra ngoài thành, sau đó giết hết hai người."
“Giết sư huynh? Sư phụ…" Nga Nguyệt kinh ngạc nói.
“Còn sư phụ cái gì?" Tố Nguyệt nhíu nhíu mày: “Tiểu ngu ngốc, có huyền thi bản mạng dẫn ma đạo thể và cửu u đạo thể, chúng ta chỉ cần tìm một chỗ an toàn trốn tránh tu luyện, chỉ cần ba năm, nói không chừng chúng ta có thể đột phá đến kim đan kỳ."
“Thế nhưng…" Dường như Nga Nguyệt còn có chút do dự.
Tố Nguyệt bất đắc dĩ gõ lên đầu Nga Nguyệt: “Không có nhưng nhị gì hết, muội phải nghe lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không làm hại muội! Ta thấy gần đây sư phụ càng ngày càng bất thường, đặc biệt lần trước bà ấy nhìn ta, điên cuồng không chút lý trí, quả thực không giống người bình thường." Tố Nguyệt không nhịn được rùng mình một cái.
“Vâng, được rồi." Nga Nguyệt gật đầu, nàng cũng đã gặp dáng vẻ nóng nảy không giống con người của sư phụ, quả thực rất dọa người.
Sau khi hai tỷ muội thương lượng xong, liền bắt đầu kế hoạch làm sao quyến rũ được tên nam tu dẫn ma đạo thể kia, nếu nói như bình thường, đa số Ma tu đều phóng đãng bất kham, nếu có nữ tu chủ động lấy lòng, có rất ít nam tu sẽ cự tuyệt, chỉ là trước đó chưa thăm dò được lai lịch đối phương, hai người bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao tên nam tu kia có tu vi trúc cơ hậu kỳ, nếu hắn còn có đồng bạn có tu vi cao hơn, vậy thì phiền toái.
Sau khi rời khỏi phòng của hai tỷ muội song Nguyệt, Phòng Trí Chi cố nén đau thương trong lòng, thuê một mật thất bế quan.
Khách điếm bình dân nào cũng có thể cung cấp mật thất như vậy, chủ yếu là để khách nhân có thể bế quan mà không bị quấy rầy.
Khi cửa đá nặng nề được mở ra lần hai, tia nắng ban mai đã bắt đầu phủ xuống. Phòng Trí Chi bình tĩnh quay về phòng mình ngồi xếp bằng, hai tay đã nhiễm máu tươi từ lâu được che dưới ống tay áo, rất nhiều vết thương sâu đến tận xương
Hắn thản nhiên nuốt một viên đan dược chữa thương vào, giống như cái loại đau nhức do vết thương mang đến hoàn toàn không tồn tại. Dưới tác dụng của đan dược, loại tổn thương thuần túy ngoài da thịt nhanh chóng khôi phục. Phòng Trí Chi nhìn ngón tay thon dài lành lặn của mình, lộ ra nụ cười vặn vẹo đầy dữ tợn.
***
Trên thực tế —— Tưởng Ưng không biết đạo thể của mình đã bị người nhìn thấu, hắn cũng không ngờ trên đời này lại có người sẽ có đồng tử thần kỳ, đồng thời còn trùng hợp gặp được hắn, sau đó lại càng thêm trùng hợp khám phá ra dẫn ma đạo thể của hắn.
Từ lúc nhỏ hắn chỉ biết, tương lai đạo thể của hắn sẽ có thể mang cho hắn rất nhiều phiền phức, chẳng qua là vì trước giờ vẫn luôn bị ‘Nhốt’ ở Tưởng gia, mà hắn cũng không có cơ hội nào tiếp xúc với cao nhân, cho nên bí mật dẫn ma đạo thể của hắn, vẫn giữ kín rất tốt.
Sau này, hắn bán mạng cho Từ Tử Dung, tuy rằng một nửa ép buộc một nửa tự nguyện, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là hắn rời khỏi Tưởng gia, rời khỏi cái nơi vẫn luôn giam cầm hắn.
Có thể lấy được tự do làm hắn rất vui vẻ, nhưng càng vui vẻ hơn không thể nghi ngờ chính là khi hắn ‘Bị ép’ rời đi, có thể bắt cóc Phương Thiên Duệ theo. Có thể cùng người yêu đồng hành, đương nhiên là chuyện cực kỳ vui vẻ.
Vì thế, hắn cực kỳ khâm phục Tưởng Ưng ưu nhã lanh trí, lần đầu tiên XXOO với Phương Thiên Duệ, liền âm thầm lợi dụng áp chế tu vi mà kết thành huyết khế song tu với Phương Thiên Duệ!
Quả thực quá tuyệt vời! Có một không hai!!! O(≧v≦)o~~
Lúc hắn và Phương Thiên Duệ bị nhốt ở Viêm Ngục ma cảnh, tuy nói hoàn cảnh có chút nguy hiểm, nhưng chính là loại tuyệt cảnh này, làm tình cảm giữa hắn và Phương Thiên Duệ tiến triển cực nhanh, tiến triển thần tốc!
Sau đó bọn họ lại thuận lợi trốn thoát khỏi ma cảnh, quay về Huyền Vũ vực, so sánh với chủ nhân bây giờ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đối với Tưởng Ưng, có thể lúc nào cũng được ôm Phương Thiên Duệ làm một ít chuyện không hài hòa, hắn cảm thấy mình thật sự là người chiến thắng.
Có thể chính là vì đoạn thời gian lúc trước sinh hoạt quá xuôi chèo mát mái, kết quả làm hôm nay phủ xuống vận đen.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: _(:з" ∠)_… Ta lại đắp nặn ra một môn phái biến thái như Thi Khôi Phái… Thực sự là… Điên rồi!!
Vì để tránh phiền phức, Từ Tử Nham dứt khoát tìm một đấu lạp*, che lại gương mặt dễ gây họa của Từ Tử Dung, tuy nói có thể làm đệ đệ mình tủi thân, thế nhưng lúc này anh không thể động đậy, ba người trúc cơ kỳ một người bị thương tàn phế, nếu thật sự có người mơ ước dung mạo Từ Tử Dung, cũng là một chuyện đặc biệt phiền toái.
(Đấu lạp hay còn gọi là mũ trúc được dùng trong phim cổ trang và kiếm hiệp Trung Quốc)
Đối với lần này, Từ Tử Dung hoàn toàn không có ý phản đối, ca ca không muốn những người khác thấy mặt của y (nhầm rồi), y vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể cảm thấy tủi thân?
Cho tới nay, y đều cảm thấy tác dụng duy nhất của gương mặt này chính là để ca ca thưởng thức vui tai vui mắt, không phải để người khác thưởng thức.
Có lẽ là bởi vì nhân sĩ bị thương tàn phế Từ Tử Nham được cõng trên lưng, nhóm bốn người bọn họ ít nhiều gì cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Sau khi nộp lệ phí vào thành ở cửa thành, bọn họ nhanh chóng tìm một gian phòng tương đối yên tĩnh ở một khách điếm bình dân nhỏ, đi vào.
Không lâu sau khi bọn họ đi vào, một thanh niên áo trắng mang theo hai thiếu nữ khả ái xinh đẹp lớn lên giống nhau như đúc, cũng tiến vào khách điếm này.
Hai thiếu nữ này chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, chính là tuổi thanh xuân cực kỳ hoạt bát, vây quanh nam tử áo trắng nói líu ríu, trong lòng nam tử áo trắng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hòa ái, giới thiệu hoàn cảnh trong Ngũ Quỷ thành cho hai người họ.
“Sư huynh, sư huynh, huynh nói lần này sư phụ cho huynh dẫn chúng muội ra ngoài là vì cái gì vậy?" Thiếu nữ hoàng y nâng cằm tò mò hỏi.
Thiếu nữ thanh y thè lưỡi: “Mặc kệ nó, khó khăn lắm mới đi ra ngoài một chuyến, ta cần phải vui chơi một chút đã."
Thiếu nữ hoàng y liếc mắt trừng thiếu nữ thanh y, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép: “Nga Nguyệt ngu ngốc, sư phụ thả muội ra ngoài không thể để muội vui chơi như vậy, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, lần sau đừng mong ra ngoài."
“Được rồi, ta biết rồi" Thiếu nữ thanh y Nga Nguyệt rụt cổ một cái, mặt ngây thơ nhào vào lòng thiếu nữ hoàng y cọ cọ.
Trong con ngươi thanh niên áo trắng hiện lên một tia u ám, nếu như nàng còn sống… Cũng sẽ nhào vào lòng mình làm nũng đi…
“Ca ca, ca ca, huynh xem, dế mèn thật lớn!"
“Ca ca thật đáng ghét, Linh Linh không bao giờ… Thích ca ca nữa!"
“Ca ca…Đau quá… Thực sự đau quá… Trong thân thể Linh Linh có thật nhiều sâu! Thật đáng sợ! Vì sao người kia muốn đem sâu đặt trong thân thể Linh Linh?"
…
…
“Sư huynh? Sư huynh? Huynh làm sao thế?" Thiếu nữ hoàng y Tố Nguyệt huơ huơ tay với thanh niên áo trắng, kéo hắn tỉnh lại từ trong ký ức.
Thanh niên áo trắng cười ôn nhu: “Không có gì, chỉ là nhớ tới nhiệm vụ sư phụ giao cho lần này rất phiền phức."
“Đúng vậy." Nga Nguyệt khịt mũi: “Lạ mặt? Rốt cuộc lạ mặt cái gì chứ? Ta và tỷ tỷ là lần đầu đến Ngũ Quỷ thành, làm sao có thể biết bình thường ai xuất hiện ở chỗ này."
Thanh niên áo trắng cũng chính là đệ tử Phòng Trí Chi của chưởng môn nhân Thi Khôi Phái lạnh nhạt nói: “Chuyện tìm kiếm người lạ, đương nhiên không cần chúng ta bận tâm, bốn thủ vệ cửa thành đều là người Thi Khôi Phái chúng ta, chúng ta chỉ cần mỗi ngày đúng hạn nghe bọn họ báo cáo là được rồi. Nếu có người khả nghi, chúng ta sẽ đi điều tra."
“Được rồi, Tố Nguyệt, Nga Nguyệt, hai người có phải nên bắt đầu tìm kiếm huyền thi bản mạng cho mình không?"
“Đúng vậy, đúng vậy, sư huynh, huynh nói chúng ta tìm loại người gì mới tốt?" Nga Nguyệt nghiêng đầu suy tư một hồi: “Ưm, vốn ta muốn tìm một nam nhân anh tuấn như sư huynh, thế nhưng sau này lại cảm thấy, cả ngày có một thi khôi đàn ông đi theo hình như không tốt lắm, hay là, ta luyện chế một nữ nhân xinh đẹp?"
Tố Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nga Nguyệt, muội đang nói bậy bạ gì đó, tìm người thì tìm người, so sánh với sư huynh làm gì." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Phòng Trí Chi, nói xin lỗi: “Sư huynh, tiểu muội không cố ý, huynh bỏ qua cho."
Phòng Trí Chi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, chẳng qua các muội phải nhớ kỹ, trong Ngũ Quỷ thành này, không thể tùy tiện ra tay, phá hủy tên tuổi của Thi Khôi Phái chúng ta."
Tố Nguyệt gật đầu: “Ta hiểu. Nếu chọn được người thích hợp, phải nghĩ cách đưa hắn ra khỏi thành."
Phòng Trí Chi cười khẽ một tiếng, một cảm giác chán ghét nồng đậm từ trong lòng mọc lên, hắn lập tức cười tự giễu, dù chán ghét như thế nào đi nữa, hắn cũng muốn tìm cho mình một thi thể…
“Ể? Dáng dấp người kia không tệ nha." Nga Nguyệt la lên một tiếng.
Trên cầu thang, Tưởng Ưng thuận thế nhìn qua, chú ý đến bóng dáng ba người trong góc đại sảnh, con ngươi hơi co rụt lại.
Phòng Trí Chi thấy thế khẽ nhíu mày, giống như Nga Nguyệt đã nói, nam tử trên cầu thang kia xác thực có tướng mạo rất được, tuy rằng hơi thiên về âm nhu nữ giới, nhưng không mất đi khí khái nam tử. Nhưng Nga Nguyệt tùy tiện mở miệng như thế, còn là giọng điệu đánh giá người khác, rất dễ khiến người khác phản cảm.
Ở loại địa phương như Ngũ Quỷ thành này, tùy tiện đắc tội những tu sĩ khác là cực kỳ không khôn ngoan, đặc biệt dưới tình huống tu vi của đối phương cao hơn ngươi.
“Nga Nguyệt!" Phòng Trí Chi và Tố Nguyệt đồng thời khẽ quát một tiếng, Nga Nguyệt vội rụt cổ một cái, không dám nhìn sang bên Tưởng Ưng nữa.
Tưởng Ưng cũng không muốn gây nhiều phiền toái, huống chi người mở miệng chỉ là một tiểu cô nương, hắn liền trực tiếp rời đi.
Chỉ là một nhạc đệm ngắn ngủi, đôi bên ai cũng không có để ý ai, chỉ có Tố Nguyệt liếc Tưởng Ưng một cái trước khi hắn đi, lập tức cúi đầu, che giấu khiếp sợ trong mắt.
“Sư huynh, chúng ta quay về phòng." Tố Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nói.
Phòng Trí Chi nhíu mày, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi dặn dò tiểu nhị đưa toàn bộ đồ ăn của bọn họ vào phòng, ba người liền trực tiếp đi vào tiểu viện đã thuê, đồng thời bày ra cấm chế.
Phòng Trí Chi mới vừa vào cửa, liền bị Tố Nguyệt hưng phấn túm tay áo.
“Sư huynh! Huynh nhất định phải giúp ta!" Trên mặt Tố Nguyệt khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phòng Trí Chi mang theo chút cầu xin.
Phòng Trí Chi nhíu nhíu mày, âm thầm kéo tay áo khỏi tay nàng: “Phải nói xem là chuyện gì đã."
Tố Nguyệt thấy thế nhíu mày, nhưng thực lực bản thân nàng không đủ, muốn có được người kia chỉ có thể xin sư huynh giúp đỡ.
“Sư huynh, ta muốn người vừa nãy!" Tố Nguyệt thẳng thắn nói.
Phòng Trí Chi càng nhíu chặt mày hơn: “Vì sao? Tu vi của hắn đã đến trúc cơ hậu kỳ, muốn luyện chế huyền thi bản mạng phải hao phí rất nhiều tâm huyết của muội đi? Hắn có chỗ nào đặc biệt sao?"
Tố Nguyệt khẽ cắn môi dưới, đôi mắt đẹp ánh nước long lanh đầy dịu dàng, thoạt nhìn như biểu tình lã chã chực khóc.
“Sư huynh, huynh đáp ứng tỷ tỷ đi, huynh xem tỷ tỷ sắp khóc rồi." Nga Nguyệt cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, cầm tay áo Phòng Trí Chi dùng sức lắc lắc.
Phòng Trí Chi không chút lay động, nữ đệ tử Thi Khôi Phái không có ai dễ đối phó, đừng nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Nga Nguyệt và Tố Nguyệt, một khi ra tay, nếu ai thấy các nàng mềm yếu dễ bắt nạt, đó là cực kỳ sai lầm!
Tố Nguyệt thấy sư huynh không chút nhúc nhích, liền biết sử dụng thủ đoạn giả vờ yếu đuối trước mặt sư huynh vô dụng. Đừng xem dáng vẻ sư huynh luôn niềm nở, đầy ý cười, một khi dính đến an nguy của hắn, hắn máu lạnh hơn bất kỳ kẻ nào khác.
“Người kia… Là dẫn ma đạo thể." Tố Nguyệt cắn răng nói.
“Cái gì?" Phòng Trí Chi nhịn không được kêu lên.
“Là thật." Tố Nguyệt lo lắng Phòng Trí Chi không tin, vội vàng giải thích: “Vừa nãy trong lúc vô tình ta dùng Quan Thể Thuật dò xét hắn, kết quả liền phát hiện hắn là dẫn ma đạo thể."
“Dẫn ma đạo thể…" Phòng Trí Chi khẽ lẩm bẩm, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc. Dẫn ma đạo thể chính là đạo thể ma tu tuyệt hảo ngàn năm khó gặp nhất, mà đối với Thi Khôi Phái của bọn họ mà nói, dùng dẫn ma đạo thể luyện chế huyền thi bản mạng, chẳng những có thể làm thực lực bản thân được nâng cao vượt bậc, thậm chí tương lai khi đột phá nguyên anh, có thể dẫn động tâm ma, dùng huyền thi bản mạng để gánh vác tâm ma kiếp.
Đối với ma tu mà nói, uy hiếp lớn nhất của bọn họ chính là tâm ma kiếp, nếu có thể có một thế thân tuyệt vời như vậy, quả thực chính là một đại đạo sáng sủa thông đến nguyên anh!
Thảo nào Tố Nguyệt quyết chí phải có được như vậy, chỉ là, nàng sẽ không lo lắng mình cướp đoạt sao?
Phòg Trí Chi nghi ngờ nhìn Tố Nguyệt, Tố Nguyệt nhướng đuôi lông mày, khóe môi cong lên, lộ ra ý cười ngọt nào: “Sư huynh vẫn không có luyện chế huyền thi bản mạng, cho nên sợ rằng cũng không biết chuyện dùng đạo thể đặc thù luyện chế huyền thi bản mạng đi?"
Phòng Trí Chi im lặng, tuy rằng hắn gia nhập Thi Khôi Phái, nhưng có tâm tình mâu thuẫn rất lớn đối với chuyện luyện thi, cho nên ngoại trừ một ít phương pháp cơ sở khống chế thi khôi, hắn chưa từng nghiên cứu tỉ mỉ đồ vật này.
Tố Nguyệt che miệng cười: “Dẫn ma đạo thể này luyện thành huyền thi bản mạng, nếu muốn thay chủ nhân gánh tâm ma kiếp, phương pháp tốt nhất chính là hơi thở giao hòa với bản thân người luyện chế, mà phương pháp tốt nhất để hơi thở giao hòa… Đương nhiên chính là tự nguyện giao hợp. Nếu sư huynh chịu đi quyến rũ hắn, để hắn cam tâm tình nguyện cùng huynh điên loan đảo phượng, như vậy dẫn ma đạo thể này, đưa cho sư huynh cũng đâu có sao."
Phòng Trí Chi nghe vậy liền sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Không nói đến hắn có thể có cơ hội bước một bước vào nguyên anh mà đi giao hợp với một gã nam tử hay không, chỉ là làm đối phương cam tâm tình nguyện cũng là chuyện cực kỳ làm khó hắn.
Tuy nói thời gian này cũng không thiếu nam nhân thích nam nhân, nhưng hắn không thể mạo hiểm bứt dây động rừng, đi dụ dỗ tên nam tử có dẫn ma đạo thể kia.
Hắn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Tố Nguyệt: “Sư muội, ta có thể giúp muội chuyện này, nhưng mà, ta muốn muội lấy Dẫn Thi Linh ra đổi."
“Cái gì!" Tố Nguyệt kêu lên, thần sắc trên mặt ngạc nhiên và nghi ngờ.
Phòng Trí Chi cười lạnh một tiếng: “Sư muội, tuy ta có tu vi trúc cơ hậu kỳ, nhưng đối phương cũng không phải hạng xoàng, đặc biệt muội muốn luyện chế huyền thi bản mạng khẳng định không thể cụt tay cụt chân đi, một Dẫn Thi Linh chỉ là một pháp khí thượng phẩm, nếu có thể luyện chế huyền thi bản mạng, muội còn cần vật kia sao?"
Tố Nguyệt suy xét một phen, cắn răng gật đầu: “Được, ta có thể đưa Dẫn Thi Linh cho huynh, nhưng mà… Chuyện ngày hôm nay không thể nói cho sư phụ."
Phòng Trí Chi nhíu mày: “Sư muội, muội cho rằng ta ngốc phải không, nếu như không nói cho sư phụ, ta vô duyên vô cớ có Dẫn Thi Linh của muội, sư phụ há có thể tha cho ta?"
Tố Nguyệt cắn răng lạnh lùng: “Ta có thể thề độc, đảm bảo sẽ không vì Dẫn Thi Linh mà ở hãm hại huynh sau lưng."
Phòng Trí Chi khẽ nhíu mày: “Sư muội, vì sao muội kiên trì không nói chuyện này cho sư phụ? Lẽ nào, muội còn sợ sư phụ cướp đi huyền thi bản mạng của muội?"
Tố Nguyệt cắn môi dưới không chịu nói, Phòng Trí Chi thấy thế hoảng hốt trong lòng, không kiềm lòng mở miệng hỏi: “Thế nào? Lẽ nào muội đã luyện thành huyền thi bản mạng thật sự có thể bị người đoạt đi? Không phải nói nhất định là hơi thở giao hòa mới có thể điều khiển sao?
Tố Nguyệt nghe vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, dường như đang nhớ lại cái gì không tốt. Nga Nguyệt đứng bên cạnh từ nãy tới giờ không nói gì đột nhiên bĩu môi: “Hơi thở giao hòa cũng không phải giao hòa với người sống, người chết cũng làm giống vậy. Sư phụ luyện cổ thi, công hiệu rất nhiều, cũng không phải chỉ chiến đấu cho sư phụ."
Trên mặt Tố Nguyệt khó nén vẻ chán ghét, nhưng ánh mắt nhìn Nga Nguyệt lại cực kỳ sắc bén: “Câm miệng! Muội nói bậy bạ gì đó! Không muốn sống sao!"
Nga Nguyệt quệt miệng, rất không vui hừ một tiếng, trốn sang một bên, đùa giỡn với dây cột tóc của mình.
Sau khi nghe những lời của Nga Nguyệt, Phòng Trí Chi hơi suy nghĩ liền phát hiện ý nghĩa bên trong, mặt tái xanh.
Tố Nguyệt vươn tay vuốt tóc, sắc mặt bình tĩnh nhìn Phòng Trí Chi: “Nói vậy chắc sư huynh hiểu ý của ta."
Phòng Trí Chi ngậm miệng gật đầu.
Tố Nguyệt chỉnh sửa lại làn váy, ôn tồn nói: “Người sư phụ đối xử với mấy người chúng ta cũng không tệ lắm, nhưng trong môn phái Ma tu, ai mà không tính toán cho mình? Ta thừa nhận mình có chút ích kỷ, nhưng mà…" Ánh mắt nàng lóe lên: “Tốt nhất là sư huynh cũng nên lo liệu cho mình đi. Trong môn phái chúng ta, người như sư phụ cũng không chỉ có một, nếu như ta đoán không sai, lần này Tử Tấn sư thúc có thể tấn cấp nguyên anh thành công, chỉ sợ là cũng hơi thở giao hòa với nữ thi huyền minh đạo thể của ông ta mà đột phá…"
Phòng Trí Chi nghe như sét đánh nổ tung trong đầu hắn, vừa biết tin tức này liền nổ đến chia năm xẻ bảy.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, sau khi muội muội bị người hại chết, không chỉ bị người luyện chế thi thể thành thi khôi, thậm chí sau đó còn bị người đạp hư.
Hắn cúi thấp đầu, hai mắt đầy tơ máu, ngữ điệu lại bình tĩnh ngoài dự liệu: “Làm sao muội biết?"
Tố Nguyệt giật mình, vội nhìn về phía Phòng Trí Chi. Nhưng Phòng Trí Chi cúi đầu, giọng cũng cực kỳ bình tĩnh, nàng không nhìn ra chút gì khả nghi.
Nàng rũ mắt: “Không biết là huynh may mắn hay là ta xui xẻo. Không lâu sau khi huynh nhập môn, vốn là sư phụ muốn huynh phụ trách đưa nguyên liệu linh thạch cho Tử Tấn sư thúc, không ngờ rằng vào lúc đó huynh đột phá, tiến vào trúc cơ, nên sư phụ mới giao nhiệm vụ cho ta."
“Động phủ mà Tử Tấn sư thúc bế quan cũng không phải hoàn toàn đóng kín, ba tháng một lần ta sẽ đưa linh thạch cho ông ta, liên tiếp ba năm, mười lần có bảy tám lần có thể thấy nữ thi lõa thể toàn thân nằm trên giường, mà Tử Tấn sư thúc lại là dáng vẻ áo quần xộc xệch, nhưng hơi thở lại cường thịnh hơn trước một chút. Thấy tình cảnh như thế, huynh nghĩ ta không đoán ra được sao? Hơn nữa…" Nàng đột nhiên cười nhạo: “Hơn nữa, huynh không xem trọng sách cổ về thi khôi trong nội môn, ta lại xem qua rất nhiều bí pháp quỷ dị, trong đó, đương nhiên cũng bao gồm cùng luyện thi…"
Nói đến đây, nàng cũng cảm thấy có chút chuyện không nói được, quay mặt sang hướng khác.
Phòng Trí Chi im lặng hơn nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Muội mau chóng ra tay, chỉ cần dẫn hắn ra ngoài thành ta sẽ giúp muội bắt hắn." Liền rời đi.
Đợi Phòng Trí Chi đi một lúc, Nga Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tố Nguyệt: “Tỷ tỷ, tại sao nói cho hắn biết chuyện này?"
Tố Nguyệt lạnh lùng, cười nhạt nói: “Hừ, nhìn dáng vẻ thanh cao của hắn, ta đã cảm thấy chán ghét. Cùng là tu sĩ Ma môn, giả vờ chính nghĩa cái gì. Thật sự cho mình là người trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn à? Trong ngoài Thi Khôi Phái này, ai mà không muốn tăng tu vi, phương pháp nhanh nhất chính là giao hợp với huyền thi bản mạng của mình, chỉ là có người tiếp thu được, có người không tiếp thu được mà thôi. Rốt cuộc Phòng Trí Chi là cái thứ gì, chỉ mới nhập môn năm năm, liền chiếm được sủng ái của sư phụ, nếu không phải tại hắn, chúng ta có thể thu được nhiều tài nguyên hơn."
Nga Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu: “Tỷ tỷ, vậy tại sao phải để hắn bắt người dẫn ma đạo thể kia cho tỷ? Bằng thực lực của tỷ, hơn nữa còn có pháp bảo sư phụ cho, bắt một người trúc cơ hậu kỳ không thành vấn đề không phải sao?"
Tố Nguyệt gõ một cái lên trán Nga Nguyệt: “Tiểu ngu ngốc! Không phải là ta vì muội sao?"
Nga Nguyệt:???
Tố Nguyệt thở dài: “Đứa ngốc, muội không biết rồi, vị sư huynh tốt này của chúng ta, là cửu u đạo thể chánh tông. Chỉ là trên người hắn bị hạ cấm chế, cho nên người bình thường nhìn không ra, nếu không phải là ta có đồng tử trời sinh, chỉ sợ cũng không phát hiện được."
Nga Nguyệt ngây ngẩn cả người: “Cửu u đạo thể? Đó không phải là…"
“Không sai! Chính là đạo thể tốt nhất để luyện chế huyền thi bản mạng." Tố Nguyệt thở dài: “Ta đoán, nói không chừng chính hắn cũng không biết chính mình là cửu u đạo thể, bằng không, tuyệt đối sẽ không tu luyện Âm Minh Quyết mà sư phụ truyền thụ cho."
“A!" Cái miệng nhỏ của Nga Nguyệt khẽ nhếch, mặt kinh ngạc: “Hắn tu luyện Âm Minh Quyết? Bản thân là cửu u đạo thể lại tu luyện Âm Minh Quyết? Đó không phải là muốn đem chính mình tu luyện thành hoạt thi sao?"
“Đúng vậy, cho nên ta mới phát hiện hẳn là sư phụ hạ cấm chế trên người hắn, để người khác không nhìn ra hắn là cửu u đạo thể, sau đó lại truyền thụ Âm Minh Quyết cho hắn, cứ như vậy, chờ khi tu vi của hắn đột phá kim đan, sư phụ không cần phí chút sức lực gì, liền có một thi khôi siêu cấp cho bản thân." Nói đến đây, Tố Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nói không chừng còn là thi khôi tự tu luyện mà thành."
“Thế nhưng… Chuyện đó có liên quan gì đến ta?" Nga Nguyệt vẫn không hiểu.
Tố Nguyệt bất đắc dĩ xoa đầu Nga Nguyệt: “Ta cũng chỉ có một muội muội này, đương nhiên mong muội có thứ tốt nhất. Đừng nhìn sư huynh tu vi cao, nhưng hắn không có huyền thi bản mạng, rất nhiều pháp thuật không phát huy ra tác dụng cao nhất. Ngày mai, ta định lợi dụng tu sĩ dẫn ma đạo thể kia, dẫn hắn ra ngoài thành, sau đó giết hết hai người."
“Giết sư huynh? Sư phụ…" Nga Nguyệt kinh ngạc nói.
“Còn sư phụ cái gì?" Tố Nguyệt nhíu nhíu mày: “Tiểu ngu ngốc, có huyền thi bản mạng dẫn ma đạo thể và cửu u đạo thể, chúng ta chỉ cần tìm một chỗ an toàn trốn tránh tu luyện, chỉ cần ba năm, nói không chừng chúng ta có thể đột phá đến kim đan kỳ."
“Thế nhưng…" Dường như Nga Nguyệt còn có chút do dự.
Tố Nguyệt bất đắc dĩ gõ lên đầu Nga Nguyệt: “Không có nhưng nhị gì hết, muội phải nghe lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không làm hại muội! Ta thấy gần đây sư phụ càng ngày càng bất thường, đặc biệt lần trước bà ấy nhìn ta, điên cuồng không chút lý trí, quả thực không giống người bình thường." Tố Nguyệt không nhịn được rùng mình một cái.
“Vâng, được rồi." Nga Nguyệt gật đầu, nàng cũng đã gặp dáng vẻ nóng nảy không giống con người của sư phụ, quả thực rất dọa người.
Sau khi hai tỷ muội thương lượng xong, liền bắt đầu kế hoạch làm sao quyến rũ được tên nam tu dẫn ma đạo thể kia, nếu nói như bình thường, đa số Ma tu đều phóng đãng bất kham, nếu có nữ tu chủ động lấy lòng, có rất ít nam tu sẽ cự tuyệt, chỉ là trước đó chưa thăm dò được lai lịch đối phương, hai người bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao tên nam tu kia có tu vi trúc cơ hậu kỳ, nếu hắn còn có đồng bạn có tu vi cao hơn, vậy thì phiền toái.
Sau khi rời khỏi phòng của hai tỷ muội song Nguyệt, Phòng Trí Chi cố nén đau thương trong lòng, thuê một mật thất bế quan.
Khách điếm bình dân nào cũng có thể cung cấp mật thất như vậy, chủ yếu là để khách nhân có thể bế quan mà không bị quấy rầy.
Khi cửa đá nặng nề được mở ra lần hai, tia nắng ban mai đã bắt đầu phủ xuống. Phòng Trí Chi bình tĩnh quay về phòng mình ngồi xếp bằng, hai tay đã nhiễm máu tươi từ lâu được che dưới ống tay áo, rất nhiều vết thương sâu đến tận xương
Hắn thản nhiên nuốt một viên đan dược chữa thương vào, giống như cái loại đau nhức do vết thương mang đến hoàn toàn không tồn tại. Dưới tác dụng của đan dược, loại tổn thương thuần túy ngoài da thịt nhanh chóng khôi phục. Phòng Trí Chi nhìn ngón tay thon dài lành lặn của mình, lộ ra nụ cười vặn vẹo đầy dữ tợn.
***
Trên thực tế —— Tưởng Ưng không biết đạo thể của mình đã bị người nhìn thấu, hắn cũng không ngờ trên đời này lại có người sẽ có đồng tử thần kỳ, đồng thời còn trùng hợp gặp được hắn, sau đó lại càng thêm trùng hợp khám phá ra dẫn ma đạo thể của hắn.
Từ lúc nhỏ hắn chỉ biết, tương lai đạo thể của hắn sẽ có thể mang cho hắn rất nhiều phiền phức, chẳng qua là vì trước giờ vẫn luôn bị ‘Nhốt’ ở Tưởng gia, mà hắn cũng không có cơ hội nào tiếp xúc với cao nhân, cho nên bí mật dẫn ma đạo thể của hắn, vẫn giữ kín rất tốt.
Sau này, hắn bán mạng cho Từ Tử Dung, tuy rằng một nửa ép buộc một nửa tự nguyện, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là hắn rời khỏi Tưởng gia, rời khỏi cái nơi vẫn luôn giam cầm hắn.
Có thể lấy được tự do làm hắn rất vui vẻ, nhưng càng vui vẻ hơn không thể nghi ngờ chính là khi hắn ‘Bị ép’ rời đi, có thể bắt cóc Phương Thiên Duệ theo. Có thể cùng người yêu đồng hành, đương nhiên là chuyện cực kỳ vui vẻ.
Vì thế, hắn cực kỳ khâm phục Tưởng Ưng ưu nhã lanh trí, lần đầu tiên XXOO với Phương Thiên Duệ, liền âm thầm lợi dụng áp chế tu vi mà kết thành huyết khế song tu với Phương Thiên Duệ!
Quả thực quá tuyệt vời! Có một không hai!!! O(≧v≦)o~~
Lúc hắn và Phương Thiên Duệ bị nhốt ở Viêm Ngục ma cảnh, tuy nói hoàn cảnh có chút nguy hiểm, nhưng chính là loại tuyệt cảnh này, làm tình cảm giữa hắn và Phương Thiên Duệ tiến triển cực nhanh, tiến triển thần tốc!
Sau đó bọn họ lại thuận lợi trốn thoát khỏi ma cảnh, quay về Huyền Vũ vực, so sánh với chủ nhân bây giờ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đối với Tưởng Ưng, có thể lúc nào cũng được ôm Phương Thiên Duệ làm một ít chuyện không hài hòa, hắn cảm thấy mình thật sự là người chiến thắng.
Có thể chính là vì đoạn thời gian lúc trước sinh hoạt quá xuôi chèo mát mái, kết quả làm hôm nay phủ xuống vận đen.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: _(:з" ∠)_… Ta lại đắp nặn ra một môn phái biến thái như Thi Khôi Phái… Thực sự là… Điên rồi!!
Tác giả :
Yên Diệp