Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 10
Edit: Qiezi
Hiện tại y vẫn chưa tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, cổ lệ khí trong cơ thể y vẫn có thể kiềm chế. Nhưng thời gian có hạn, nếu không thể phát tiết ra ngoài, sớm muộn gì cũng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Từ Tử Dung cố gắng bình tâm tĩnh khí, chậm rãi mở mắt. Đối với ‘kinh hỉ’ của Từ Tử Nham, y không ôm hy vọng quá lớn, nhưng bên cạnh đó vẫn có đôi chút tò mò.
Khi y mở mắt ra…
Mẹ! – Cánh môi phát ra một tiếng thô tục.
Tường màu hồng, trần nhà màu hồng, ngay cả khăn trải giường, chăn đều là màu hồng với mức độ bất đồng.
Hồng đào, hồng nhạt, hồng vàng, các loại màu sắc tươi đẹp đan vào nhau trong căn phòng nhỏ, để thêm hợp thời, trước cửa sổ còn treo một cái chuông gió màu bạc.
—– theo gió hiu hiu lay động, chuông gió vang lên âm thanh trong trẻo.
Vào giờ phút này, Từ Tử Dung cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Chết tiệt!
Cho tới bây giờ Huyết Ma đại nhân của Ma Cung chỉ có hai màu đen với đỏ tươi, làm sao có thể xuất hiện màu hồng phấn chỉ có bé gái mới thích được!!!
Nhất định là tên khốn nạn Từ Tử Nham muốn nhục nhã y!!! Hắn cố ý!!!
Huyết Ma đại nhân lại không nhớ ban đầu là y nói thích màu hồng, cố ý làm khó Từ Tử Nham, chỉ một lòng nhận định đây là âm mưu của Từ Tử Nham..
Về phần nội dung âm mưu? Không quan trọng! Từ Tử Nham có âm mưu là được!!!
Từ Tử Dung âm trầm nhìn căn phòng có thể làm y mù mắt chó, âm thầm lý sự lằng nhằng: Chuyện này y nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ trả cho Từ Tử Nham cả vốn lẫn lãi.
Cốc cốc cốc!
Ngay lúc Từ Tử Dung vừa lầm bầm vừa tưởng tượng tương lai dằn vặt Từ Tử Nham như thế nào, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt Từ Tử Dung giả vờ ngây thơ đáng yêu, khẽ nói: “Vào đi."
“Tử Dung tỉnh rồi?" Từ Tử Nham đẩy cửa đi vào, thấy Từ Tử Dung quấn chăn ngồi trên giường, đôi mắt to dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, không nhịn được mỉm cười.
Từ Tử Dung thầm mắng một tiếng hỏi thừa, trên mặt lại biểu hiện ra vài phần ngại ngùng: “Vâng, vừa mới tỉnh."
Từ Tử Nham cười ha hả, xoa đầu y: “Tỉnh ngủ thì có cái gì ngượng ngùng, đây là nhà mình, không phải ở bên ngoài."
Từ Tử Dung khẽ cúi đầu, mỉm cười châm chọc: Nhà mình? A… Nhà của y chỉ có Ma Cung lạnh như băng kia mà thôi. Từ gia vĩnh viễn không phải là nhà y.
“Tử Dung thích phòng này không?" Từ Tử Nham không phát hiện Từ Tử Dung cười mỉa, dịu dàng hỏi.
Biểu tình của Từ Tử Dung trong nháy mắt rạn nứt, nhưng sau đó lại ngụy trang rất nhanh. Y cố gắng vui vẻ: “Rất thích, cám ơn đại ca."
“Đệ cũng gọi ta là đại ca rồi, còn khách khí làm gì!" Từ Tử Nham vỗ vai Từ Tử Dung: “Có đại ca ở đây, người Từ gia không ai dám ức hiếp khi dễ đệ. Nếu có người động thủ với đệ cứ nói cho đại ca, ta thay đệ dạy cho bọn họ một bài học."
Từ Tử Dung nghe vậy hơi nhíu mày, ban đầu y và mẫu thân sống trong trấn nhỏ, cũng từng ước mơ nếu mình có một đại ca sẽ như thế nào? Có phải sẽ giống đại ca của những người khác, quan tâm, bảo vệ mình?
Sau khi mẫu thân mất, Từ Kiêu đưa y về Từ gia, lúc trên đường về nhà, y cũng có loại kỳ vọng nho nhỏ này.
Chỉ tiếc, lúc tới Từ gia, lần đầu tiên y và Từ Tử Nham nhìn thấy nhau, y chỉ lấy được hai chữ dã chủng, ngay tức khắc đánh nát ước mơ nho nhỏ trong lòng y.
Hiện tại trùng sinh quay về, Từ Tử Nham dự định làm một ca ca tốt? Chỉ tiếc ngươi tỉnh ngộ quá muộn. Nếu như là lúc trước, có thể ta sẽ còn kỳ vọng với ngươi, nhưng đã trải qua một đời, ta đã sớm vứt bỏ loại tình cảm dư thừa này.
Trong lòng không ngừng cười lạnh nhưng trên mặt Từ Tử Dung vẫn là vẻ ngoan ngoãn. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy: “Vâng, đệ biết rồi, đại ca."
Hài tử trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn nói câu tri kỷ, thuộc tính đệ khống của Từ Tử Nham lần thứ hai bùng phát. Anh ôm Từ Tử Dung, hôn mạnh lên má y: “Tử Dung thật sự rất ngoan! Ca ca thích đệ nhất!"
Lần này Từ Tử Dung chỉ hơi nhíu mày. Trải qua mấy lần kích thích trước, hiện giờ y đã rất bình tĩnh. Từ Tử Dung phát hiện dường như Từ Tử Nham này không có sức chống cự đối với dáng vẻ ngoan ngoãn của y, chỉ cần y tỏ vẻ nghe lời, đối phương sẽ biểu hiện như ước gì có thể moi tim ra cho y.
Hôn má? Không sao, nội tâm nhỏ của y đã nhớ kỹ toàn bộ, tương lai có cơ hội sẽ đòi lại.
“A, thiếu chút nữa đã quên rồi!" Từ Tử Nham vỗ đầu, buông Từ Tử Dung ra.
Từ Tử Dung lặng lẽ lui về phía sau, tuy rằng y hiện tại đã có thể tha thứ cho hành động thân thiết của Từ Tử Nham với y, nhưng hạn chế một chút, không thì ghi sổ cũng rất phiền toái.
“Chuẩn bị ăn cơm, sắp xếp một chút rồi chúng ta cùng đi."
“Vâng." Từ Tử Dung lễ phép trả lời rồi đứng dậy.
Mặc trên người y là trường bào Từ Tử Nham chọn giúp trước khi y ngủ, mềm mại thoải mái, mặc đi ngủ cũng không khó chịu.
Từ Tử Dung vừa rửa mặt vừa quan sát bài trí trong phòng.
Lúc vừa mở mắt, y nhất thời bị màu hồng của căn phòng này làm cho kinh hãi nên không cẩn thận quan sát.
Từ Tử Dung đảo mắt nhìn một vòng, khẽ nhíu mày. Không phải bài trí trong phòng có vấn đề mà là bày biện thực sự quá tốt, thậm chí đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường.
Với ánh mắt của Từ Tử Dung, y có thể nhìn ra trong phòng có bao nhiêu đồ tốt.
Ở trong góc phòng có một chậu hoa bìnhthường, nhưng đó là linh thực tam phẩm Uẩn Linh Thảo. Uẩn Linh Thảo có tác dụng chậm rãi hấp thu linh khí trời đất, để một gốc cây trong phòng có thể thúc đẩy tốc độ hấp thu linh khí của chủ nhân căn phòng đó.
Trên bàn đặt một cái bình hoa, đó là pháp khí hạ phẩm Tứ Quý Nhập Xuân. Hiệu quả như tên, có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm trong phòng, để nhiệt độ trong phòng luôn thoải mái nhất.
Hai thứ này gần như tốn không ít linh thạch, hơn nữa vừa nhìn hai thứ này đã biết chuẩn bị cho người mới tu hành, dù Từ Tử Dung có tự lừa mình dối người đây là đồ người khác không cần nữa cũng không được.
Từ Tử Dung ngồi trên giường nhìn Từ Tử Nham đang cười tủm tỉm nhìn y, ánh mắt hơi phức tạp. Y đã từng cho rằng mình hiểu Từ Tử Nham đến tận xương tủy, nhưng người trước mắt lại xô ngã toàn bộ suy nghĩ của y.
Hắn – thật sự là Từ Tử Nham sao?
Từ Tử Dung lặng lẽ thu hồi tầm mắt, đến lúc y ngẩng đầu lên vẫn là tiểu hài tử ngượng ngùng nhút nhát.
“Ca ca, đệ xong rồi."
“Ừ, chúng ta đi thôi." Từ Tử Nham rất tự nhiên dắt tay Từ Tử Dung, dẫn y dọc theo hành lang gấp khúc hướng về nhà ăn ở tiền viện.
Có lẽ trong lòng còn tồn tại nghi hoặc, dọc đường Từ Tử Dung đều quan sát Từ Tử Nham.
Dáng đi của hắn, dáng người của hắn, còn một số thói quen nhỏ của hắn. Bất luận cái nào đều giống Từ Tử Nham trong ấn tượng của y.
Nếu nói đến điểm khác biệt duy nhất thì chỉ có ánh mắt màu đen kia.
Từ Tử Nham đời trước, trong ánh mắt màu đen kia, mỗi lần thấy Từ Tử Dung đều toát ra vẻ chán ghét, căm hận, thỉnh thoảng còn cảm nhận được sát ý thấu xương của đối phương.
Nhưng Từ Tử Nham đời này, trong mắt chẳng những không có âm ngoan hận thù, trái lại luôn cười tít mắt, tràn ngập cưng chiều.
Từ Tử Dung rất khó hiểu, đời trước y đến Từ gia, không lâu sau đó mới biết được mẫu thân mình là tình nhân của Từ Kiêu, mà mẫu thân của Từ Tử Nham cũng vì biết chuyện này mà tẩu hỏa nhập ma rồi qua đời.
Lúc ban đầu, Từ Tử Dung không biết mình sai ở đâu, vì sao Từ Tử Nham muốn sỉ nhục y như vậy. Sau này khi trưởng thành hơn một chút, y mới hiểu rằng sự tồn tại của y chính là lý do lớn nhất khiến Từ Tử Nham căm hận.
Hồi tưởng lại Từ Tử Nham nguyên bản chán ghét y, Từ Tử Dung cười khẽ: Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của Từ Kiêu, ngay cả việc làm mẫu thân ngươi tức chết cũng là bởi vì ông ta cùng mẫu thân ta dây dưa. Nói cho cùng, nếu Từ Tử Nham thực sự muốn báo thù cho mẫu thân hắn, kẻ địch lớn nhất chính là cha hắn Từ Kiêu. Nhưng Từ Tử Nham cũng là một kẻ hèn nhát đến đáng thương, biết mình không thể chống lại phụ thân, hơn nữa tiền đồ tương lai của hắn cũng phải phụ thuộc vào phụ thân, cho nên mới đổ tất cả oán hận trả thù lên người Từ Tử Dung không có sức phản kháng.
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là bốn chữ bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Nếu như lúc đó y cũng có thiên phú giống hắn, có được sự che chở của Từ Kiêu, không chừng ngay cả y, hắn cũng không dám trả thù.
Phỏng đoán suy nghĩ của Từ Tử Nham nguyên bản, Từ Tử Dung càng nghĩ càng thấy Từ Tử Nham trước mắt không được bình thường.
Dù cho tất cả thói quen của hắn đều rất giống Từ Tử Nham, nhưng dựa vào quãng thời gian này quan sát hắn, trong mắt không có hận thù, điểm này tuyệt đối không bình thường!
“Hử? Tử Dung có gì muốn nói sao?" Nhận ra Từ Tử Dung chú ý đến mình, Từ Tử Nham cúi đầu hỏi.
Từ Tử Dung chậm rãi rũ mắt, khẽ nói: “Không có gì, chỉ là… Ca ca đối xử với đệ tốt quá."
“Ha ha, ca ca đối tốt với đệ đệ không phải rất bình thường sao?" Từ Tử Nham mỉm cười trả lời.
Từ Tử Dung chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng âm thầm nói: Có lẽ quan hệ của huynh đệ nhà khác tốt là bình thường, nhưng ta và ngươi, từ trước đến nya đều không có một ngày nào tốt đẹp.
Lưu Thương Viện và chủ viện cách nhau rất xa, Từ Tử Nham cũng không cố gắng đẩy nhanh tốc độ, bởi vậy hai huynh đệ như đang tản bộ, chậm rãi đi đến nhà ăn ở phía trước.
Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham kéo đi, căn bản không cần nhìn đường, trên thực tế cho dù không có Từ Tử Nham, y cũng không thể bị lạc đường.
Dù sao y cũng đã sinh sống ở Từ gia nhiều năm, chỉ tiếc là gia tộc lạnh lẽo, y chưa từng cảm nhận được sự ấm áp.
Hiện tại y vẫn chưa tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, cổ lệ khí trong cơ thể y vẫn có thể kiềm chế. Nhưng thời gian có hạn, nếu không thể phát tiết ra ngoài, sớm muộn gì cũng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Từ Tử Dung cố gắng bình tâm tĩnh khí, chậm rãi mở mắt. Đối với ‘kinh hỉ’ của Từ Tử Nham, y không ôm hy vọng quá lớn, nhưng bên cạnh đó vẫn có đôi chút tò mò.
Khi y mở mắt ra…
Mẹ! – Cánh môi phát ra một tiếng thô tục.
Tường màu hồng, trần nhà màu hồng, ngay cả khăn trải giường, chăn đều là màu hồng với mức độ bất đồng.
Hồng đào, hồng nhạt, hồng vàng, các loại màu sắc tươi đẹp đan vào nhau trong căn phòng nhỏ, để thêm hợp thời, trước cửa sổ còn treo một cái chuông gió màu bạc.
—– theo gió hiu hiu lay động, chuông gió vang lên âm thanh trong trẻo.
Vào giờ phút này, Từ Tử Dung cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Chết tiệt!
Cho tới bây giờ Huyết Ma đại nhân của Ma Cung chỉ có hai màu đen với đỏ tươi, làm sao có thể xuất hiện màu hồng phấn chỉ có bé gái mới thích được!!!
Nhất định là tên khốn nạn Từ Tử Nham muốn nhục nhã y!!! Hắn cố ý!!!
Huyết Ma đại nhân lại không nhớ ban đầu là y nói thích màu hồng, cố ý làm khó Từ Tử Nham, chỉ một lòng nhận định đây là âm mưu của Từ Tử Nham..
Về phần nội dung âm mưu? Không quan trọng! Từ Tử Nham có âm mưu là được!!!
Từ Tử Dung âm trầm nhìn căn phòng có thể làm y mù mắt chó, âm thầm lý sự lằng nhằng: Chuyện này y nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ trả cho Từ Tử Nham cả vốn lẫn lãi.
Cốc cốc cốc!
Ngay lúc Từ Tử Dung vừa lầm bầm vừa tưởng tượng tương lai dằn vặt Từ Tử Nham như thế nào, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt Từ Tử Dung giả vờ ngây thơ đáng yêu, khẽ nói: “Vào đi."
“Tử Dung tỉnh rồi?" Từ Tử Nham đẩy cửa đi vào, thấy Từ Tử Dung quấn chăn ngồi trên giường, đôi mắt to dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, không nhịn được mỉm cười.
Từ Tử Dung thầm mắng một tiếng hỏi thừa, trên mặt lại biểu hiện ra vài phần ngại ngùng: “Vâng, vừa mới tỉnh."
Từ Tử Nham cười ha hả, xoa đầu y: “Tỉnh ngủ thì có cái gì ngượng ngùng, đây là nhà mình, không phải ở bên ngoài."
Từ Tử Dung khẽ cúi đầu, mỉm cười châm chọc: Nhà mình? A… Nhà của y chỉ có Ma Cung lạnh như băng kia mà thôi. Từ gia vĩnh viễn không phải là nhà y.
“Tử Dung thích phòng này không?" Từ Tử Nham không phát hiện Từ Tử Dung cười mỉa, dịu dàng hỏi.
Biểu tình của Từ Tử Dung trong nháy mắt rạn nứt, nhưng sau đó lại ngụy trang rất nhanh. Y cố gắng vui vẻ: “Rất thích, cám ơn đại ca."
“Đệ cũng gọi ta là đại ca rồi, còn khách khí làm gì!" Từ Tử Nham vỗ vai Từ Tử Dung: “Có đại ca ở đây, người Từ gia không ai dám ức hiếp khi dễ đệ. Nếu có người động thủ với đệ cứ nói cho đại ca, ta thay đệ dạy cho bọn họ một bài học."
Từ Tử Dung nghe vậy hơi nhíu mày, ban đầu y và mẫu thân sống trong trấn nhỏ, cũng từng ước mơ nếu mình có một đại ca sẽ như thế nào? Có phải sẽ giống đại ca của những người khác, quan tâm, bảo vệ mình?
Sau khi mẫu thân mất, Từ Kiêu đưa y về Từ gia, lúc trên đường về nhà, y cũng có loại kỳ vọng nho nhỏ này.
Chỉ tiếc, lúc tới Từ gia, lần đầu tiên y và Từ Tử Nham nhìn thấy nhau, y chỉ lấy được hai chữ dã chủng, ngay tức khắc đánh nát ước mơ nho nhỏ trong lòng y.
Hiện tại trùng sinh quay về, Từ Tử Nham dự định làm một ca ca tốt? Chỉ tiếc ngươi tỉnh ngộ quá muộn. Nếu như là lúc trước, có thể ta sẽ còn kỳ vọng với ngươi, nhưng đã trải qua một đời, ta đã sớm vứt bỏ loại tình cảm dư thừa này.
Trong lòng không ngừng cười lạnh nhưng trên mặt Từ Tử Dung vẫn là vẻ ngoan ngoãn. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy: “Vâng, đệ biết rồi, đại ca."
Hài tử trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn nói câu tri kỷ, thuộc tính đệ khống của Từ Tử Nham lần thứ hai bùng phát. Anh ôm Từ Tử Dung, hôn mạnh lên má y: “Tử Dung thật sự rất ngoan! Ca ca thích đệ nhất!"
Lần này Từ Tử Dung chỉ hơi nhíu mày. Trải qua mấy lần kích thích trước, hiện giờ y đã rất bình tĩnh. Từ Tử Dung phát hiện dường như Từ Tử Nham này không có sức chống cự đối với dáng vẻ ngoan ngoãn của y, chỉ cần y tỏ vẻ nghe lời, đối phương sẽ biểu hiện như ước gì có thể moi tim ra cho y.
Hôn má? Không sao, nội tâm nhỏ của y đã nhớ kỹ toàn bộ, tương lai có cơ hội sẽ đòi lại.
“A, thiếu chút nữa đã quên rồi!" Từ Tử Nham vỗ đầu, buông Từ Tử Dung ra.
Từ Tử Dung lặng lẽ lui về phía sau, tuy rằng y hiện tại đã có thể tha thứ cho hành động thân thiết của Từ Tử Nham với y, nhưng hạn chế một chút, không thì ghi sổ cũng rất phiền toái.
“Chuẩn bị ăn cơm, sắp xếp một chút rồi chúng ta cùng đi."
“Vâng." Từ Tử Dung lễ phép trả lời rồi đứng dậy.
Mặc trên người y là trường bào Từ Tử Nham chọn giúp trước khi y ngủ, mềm mại thoải mái, mặc đi ngủ cũng không khó chịu.
Từ Tử Dung vừa rửa mặt vừa quan sát bài trí trong phòng.
Lúc vừa mở mắt, y nhất thời bị màu hồng của căn phòng này làm cho kinh hãi nên không cẩn thận quan sát.
Từ Tử Dung đảo mắt nhìn một vòng, khẽ nhíu mày. Không phải bài trí trong phòng có vấn đề mà là bày biện thực sự quá tốt, thậm chí đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường.
Với ánh mắt của Từ Tử Dung, y có thể nhìn ra trong phòng có bao nhiêu đồ tốt.
Ở trong góc phòng có một chậu hoa bìnhthường, nhưng đó là linh thực tam phẩm Uẩn Linh Thảo. Uẩn Linh Thảo có tác dụng chậm rãi hấp thu linh khí trời đất, để một gốc cây trong phòng có thể thúc đẩy tốc độ hấp thu linh khí của chủ nhân căn phòng đó.
Trên bàn đặt một cái bình hoa, đó là pháp khí hạ phẩm Tứ Quý Nhập Xuân. Hiệu quả như tên, có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm trong phòng, để nhiệt độ trong phòng luôn thoải mái nhất.
Hai thứ này gần như tốn không ít linh thạch, hơn nữa vừa nhìn hai thứ này đã biết chuẩn bị cho người mới tu hành, dù Từ Tử Dung có tự lừa mình dối người đây là đồ người khác không cần nữa cũng không được.
Từ Tử Dung ngồi trên giường nhìn Từ Tử Nham đang cười tủm tỉm nhìn y, ánh mắt hơi phức tạp. Y đã từng cho rằng mình hiểu Từ Tử Nham đến tận xương tủy, nhưng người trước mắt lại xô ngã toàn bộ suy nghĩ của y.
Hắn – thật sự là Từ Tử Nham sao?
Từ Tử Dung lặng lẽ thu hồi tầm mắt, đến lúc y ngẩng đầu lên vẫn là tiểu hài tử ngượng ngùng nhút nhát.
“Ca ca, đệ xong rồi."
“Ừ, chúng ta đi thôi." Từ Tử Nham rất tự nhiên dắt tay Từ Tử Dung, dẫn y dọc theo hành lang gấp khúc hướng về nhà ăn ở tiền viện.
Có lẽ trong lòng còn tồn tại nghi hoặc, dọc đường Từ Tử Dung đều quan sát Từ Tử Nham.
Dáng đi của hắn, dáng người của hắn, còn một số thói quen nhỏ của hắn. Bất luận cái nào đều giống Từ Tử Nham trong ấn tượng của y.
Nếu nói đến điểm khác biệt duy nhất thì chỉ có ánh mắt màu đen kia.
Từ Tử Nham đời trước, trong ánh mắt màu đen kia, mỗi lần thấy Từ Tử Dung đều toát ra vẻ chán ghét, căm hận, thỉnh thoảng còn cảm nhận được sát ý thấu xương của đối phương.
Nhưng Từ Tử Nham đời này, trong mắt chẳng những không có âm ngoan hận thù, trái lại luôn cười tít mắt, tràn ngập cưng chiều.
Từ Tử Dung rất khó hiểu, đời trước y đến Từ gia, không lâu sau đó mới biết được mẫu thân mình là tình nhân của Từ Kiêu, mà mẫu thân của Từ Tử Nham cũng vì biết chuyện này mà tẩu hỏa nhập ma rồi qua đời.
Lúc ban đầu, Từ Tử Dung không biết mình sai ở đâu, vì sao Từ Tử Nham muốn sỉ nhục y như vậy. Sau này khi trưởng thành hơn một chút, y mới hiểu rằng sự tồn tại của y chính là lý do lớn nhất khiến Từ Tử Nham căm hận.
Hồi tưởng lại Từ Tử Nham nguyên bản chán ghét y, Từ Tử Dung cười khẽ: Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của Từ Kiêu, ngay cả việc làm mẫu thân ngươi tức chết cũng là bởi vì ông ta cùng mẫu thân ta dây dưa. Nói cho cùng, nếu Từ Tử Nham thực sự muốn báo thù cho mẫu thân hắn, kẻ địch lớn nhất chính là cha hắn Từ Kiêu. Nhưng Từ Tử Nham cũng là một kẻ hèn nhát đến đáng thương, biết mình không thể chống lại phụ thân, hơn nữa tiền đồ tương lai của hắn cũng phải phụ thuộc vào phụ thân, cho nên mới đổ tất cả oán hận trả thù lên người Từ Tử Dung không có sức phản kháng.
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là bốn chữ bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Nếu như lúc đó y cũng có thiên phú giống hắn, có được sự che chở của Từ Kiêu, không chừng ngay cả y, hắn cũng không dám trả thù.
Phỏng đoán suy nghĩ của Từ Tử Nham nguyên bản, Từ Tử Dung càng nghĩ càng thấy Từ Tử Nham trước mắt không được bình thường.
Dù cho tất cả thói quen của hắn đều rất giống Từ Tử Nham, nhưng dựa vào quãng thời gian này quan sát hắn, trong mắt không có hận thù, điểm này tuyệt đối không bình thường!
“Hử? Tử Dung có gì muốn nói sao?" Nhận ra Từ Tử Dung chú ý đến mình, Từ Tử Nham cúi đầu hỏi.
Từ Tử Dung chậm rãi rũ mắt, khẽ nói: “Không có gì, chỉ là… Ca ca đối xử với đệ tốt quá."
“Ha ha, ca ca đối tốt với đệ đệ không phải rất bình thường sao?" Từ Tử Nham mỉm cười trả lời.
Từ Tử Dung chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng âm thầm nói: Có lẽ quan hệ của huynh đệ nhà khác tốt là bình thường, nhưng ta và ngươi, từ trước đến nya đều không có một ngày nào tốt đẹp.
Lưu Thương Viện và chủ viện cách nhau rất xa, Từ Tử Nham cũng không cố gắng đẩy nhanh tốc độ, bởi vậy hai huynh đệ như đang tản bộ, chậm rãi đi đến nhà ăn ở phía trước.
Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham kéo đi, căn bản không cần nhìn đường, trên thực tế cho dù không có Từ Tử Nham, y cũng không thể bị lạc đường.
Dù sao y cũng đã sinh sống ở Từ gia nhiều năm, chỉ tiếc là gia tộc lạnh lẽo, y chưa từng cảm nhận được sự ấm áp.
Tác giả :
Yên Diệp