Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô
Chương 15: Cao triều, cho bọn họ xem đến ngơ ngẩn
"A! Ân a......"
Âm thanh khóc nức nở của nữ tử vang lên lần nữa. Tiếng rên rỉ mị hoặc này, chỉ cần là nam nhân thì đều khó cầm giữ được.
Đông Lăng Mặc có chút khó kiềm chế, rất nhiều lần muốn rút hai ngón tay ra ngoài, đổi thành côn thịt của mình rồi dùng sức thao nữ nhân này, thao đến nàng khóc thành tiếng mới ngừng.
Hắn hết chịu nổi rồi!
Nhưng, khi hai ngón tay của mình đâm vài rút ra trong hạ thể nàng, thì tiếng rên rỉ đó lại ngày càng dễ nghe, càng ngày càng câu hồn, làm hắn tiếc nuối không muốn dừng lại.
Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của nàng, âm thanh càng dâm đãng, càng lớn hơn nữa, thì càng có thể lấy lòng hắn.
Ngón tay thô dài mạnh mẽ cắm vào, đẩy ra mị thịt trong u huyệt một cách thô bạo, rồi lại hung hăng rút ra, cứ mỗi lần rút đến sát miệng hoa huyệt, lại bất ngờ đâm vào.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mộ Thiển Thiển cũng càng ngày càng thê lương: "Không cần, không cần! A! A a...... Hầu gia! A! Sẽ rách, ngươi sẽ...... A! Sẽ đâm rách ta...... A a......"
"Đâm rách chỗ nào của ngươi?" Đông Lăng Mặc hỏi bằng âm thanh khàn khàn.
Mộ Thiển Thiển chỉ tiếp tục thét chói tai, không dám nói ra mấy lời dâm đãng hơn nữa.
"Bản hầu đang hỏi ngươi, chỗ nào của ngươi bị đâm rách? Có nói hay không?" Tốc độ của hai ngón tay dài lại nhanh hơn một chút, lực đâm vào cũng mạnh hơn.
"A! A a!" Lần này, nàng thật sự đã hét lên, tiếng rên càng lúc càng lớn, làm nam tử vừa bước nửa chân vào cửa vội thu chân lại, không biết có nên vào cắt ngang bọn họ hay không.
Bất quá, hai người kia cũng làm lâu thật, làm đến tận bây giờ, Thất công chúa vậy mà vẫn chưa ngất xỉu, quả nhiên là dâm oa trời sinh, thật đúng là thiếu thao.
Nếu không phải có hạ nhân tới báo, nói Thái Hậu đã thúc giục, bọn họ lại không dám cắt ngang chuyện tốt của hầu gia và Thất công chúa, hắn cũng sẽ không tới đây một chuyến.
Khi đang do dự, trong phòng, tiếng kêu làm nam nhân cơ hồ không kiềm chế được kia lại truyền tới trong tai thật rõ ràng: “A! Sẽ…… A! Sẽ đâm hư tiểu huyệt của người ta…… A!"
“Huyệt gid? Huyệt ở nơi nào?" Đông Lăng Mặc bắt đầu cứng rắn, căn bản không thể dừng, sức mạnh khủng bố đến cả nam nhân cũng sợ, huống chi là nữ nhân như nàng?
“Không…… A! Hoa huyệt! Sẽ đâm hư hoa huyệt của Thiển Thiển! A…… Hầu gia, cầu ngươi, cầu ngươi…… A a……"
Nàng không chịu được, không phải đau đến chịu không nổi, mà là…… Mà là ngứa muốn chết! Rất muốn, rất muốn bị một thứ lớn hơn nữa lấp đầy! Cho dù biết rõ nghĩ như vậy là đáng xấu hổ, nhưng nàng chính là nhịn không được.
Nếu không cho nàng, nàng sẽ nhịn không nỗi…… Sẽ, sẽ ngứa đến muốn đi tiểu.
“A! Không…… Cầu ngươi a…… Không được, a ――"
Âm thanh này, làm Hiên Viên Liên Thành ở ngoài cửa nghe được có chút bực bội.
Khi hắn nhịn không được, mặt lạnh đẩy cửa bước vào, Mộ Thiển Thiển cuối cùng nhịn không nổi, khóc lóc, kêu lớn lên: “A…… Không…… A a a, muốn ra tới, a ――"
Giương mắt nhìn, cho dù cách một tầng màn lụa, nhưng Hiên Viên Liên Thành nội lực thâm hậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nữ tử tuyệt sắc, toàn thân trần như nhộng nằm ở trên đệm, hai cái đùi mở ra thật to, đối diện với Đông Lăng Mặc.
Hai ngón tay dài của Đông Lăng Mặc còn cắm sâu trong hoa huyệt của nàng, không ngừng ra vào.
Một màn dâm uế này cũng không làm Hiên Viên Liên Thành cảm thấy kỳ quái, nhưng làm hắn chấn động chính là, hắn vậy mà lại nhìn đến lượng lớn chất lỏng trong suốt phun ra từ hoa huyệt của Mộ Thiển Thiển, giống như phun nước vậy, phun thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Một màn này, không chỉ có Hiên Viên Liên Thành nhìn đến hoa mắt, ngay cả Đông Lăng Mặc cũng xem đến ngây ngốc.
Hoa huyệt của nữ nhân lên cao triều, cảnh đẹp như vậy, nhưng trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trên xuân cung đồ, lại được miêu tả không rõ ràng, không có chút cảm xúc, nhưng lần này, lại là chân chân thật thật nhìn thấy ở trước mặt chính mình.
Sau khi tiểu huyệt phun ra một lượng lớn mật dịch, tiếp tục dùng sức co rút lại, hai ngón tay của Đông Lăng Mặc còn cắm trong tiểu huyệt của nàng bị hút lấy gắt gao, hút chặt như vậy, phỏng chừng rút ra đều có vẻ khó khăn.
Hiên Viên Liên Thành không có chút gì gọi là không được tự nhiên mà đi đến mép giường, ánh mắt trói chặt ở hoa huyệt còn đang co rút không ngừng của Mộ Thiển Thiển, thế mà lại không thể dời mắt.
Âm thanh khóc nức nở của nữ tử vang lên lần nữa. Tiếng rên rỉ mị hoặc này, chỉ cần là nam nhân thì đều khó cầm giữ được.
Đông Lăng Mặc có chút khó kiềm chế, rất nhiều lần muốn rút hai ngón tay ra ngoài, đổi thành côn thịt của mình rồi dùng sức thao nữ nhân này, thao đến nàng khóc thành tiếng mới ngừng.
Hắn hết chịu nổi rồi!
Nhưng, khi hai ngón tay của mình đâm vài rút ra trong hạ thể nàng, thì tiếng rên rỉ đó lại ngày càng dễ nghe, càng ngày càng câu hồn, làm hắn tiếc nuối không muốn dừng lại.
Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của nàng, âm thanh càng dâm đãng, càng lớn hơn nữa, thì càng có thể lấy lòng hắn.
Ngón tay thô dài mạnh mẽ cắm vào, đẩy ra mị thịt trong u huyệt một cách thô bạo, rồi lại hung hăng rút ra, cứ mỗi lần rút đến sát miệng hoa huyệt, lại bất ngờ đâm vào.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mộ Thiển Thiển cũng càng ngày càng thê lương: "Không cần, không cần! A! A a...... Hầu gia! A! Sẽ rách, ngươi sẽ...... A! Sẽ đâm rách ta...... A a......"
"Đâm rách chỗ nào của ngươi?" Đông Lăng Mặc hỏi bằng âm thanh khàn khàn.
Mộ Thiển Thiển chỉ tiếp tục thét chói tai, không dám nói ra mấy lời dâm đãng hơn nữa.
"Bản hầu đang hỏi ngươi, chỗ nào của ngươi bị đâm rách? Có nói hay không?" Tốc độ của hai ngón tay dài lại nhanh hơn một chút, lực đâm vào cũng mạnh hơn.
"A! A a!" Lần này, nàng thật sự đã hét lên, tiếng rên càng lúc càng lớn, làm nam tử vừa bước nửa chân vào cửa vội thu chân lại, không biết có nên vào cắt ngang bọn họ hay không.
Bất quá, hai người kia cũng làm lâu thật, làm đến tận bây giờ, Thất công chúa vậy mà vẫn chưa ngất xỉu, quả nhiên là dâm oa trời sinh, thật đúng là thiếu thao.
Nếu không phải có hạ nhân tới báo, nói Thái Hậu đã thúc giục, bọn họ lại không dám cắt ngang chuyện tốt của hầu gia và Thất công chúa, hắn cũng sẽ không tới đây một chuyến.
Khi đang do dự, trong phòng, tiếng kêu làm nam nhân cơ hồ không kiềm chế được kia lại truyền tới trong tai thật rõ ràng: “A! Sẽ…… A! Sẽ đâm hư tiểu huyệt của người ta…… A!"
“Huyệt gid? Huyệt ở nơi nào?" Đông Lăng Mặc bắt đầu cứng rắn, căn bản không thể dừng, sức mạnh khủng bố đến cả nam nhân cũng sợ, huống chi là nữ nhân như nàng?
“Không…… A! Hoa huyệt! Sẽ đâm hư hoa huyệt của Thiển Thiển! A…… Hầu gia, cầu ngươi, cầu ngươi…… A a……"
Nàng không chịu được, không phải đau đến chịu không nổi, mà là…… Mà là ngứa muốn chết! Rất muốn, rất muốn bị một thứ lớn hơn nữa lấp đầy! Cho dù biết rõ nghĩ như vậy là đáng xấu hổ, nhưng nàng chính là nhịn không được.
Nếu không cho nàng, nàng sẽ nhịn không nỗi…… Sẽ, sẽ ngứa đến muốn đi tiểu.
“A! Không…… Cầu ngươi a…… Không được, a ――"
Âm thanh này, làm Hiên Viên Liên Thành ở ngoài cửa nghe được có chút bực bội.
Khi hắn nhịn không được, mặt lạnh đẩy cửa bước vào, Mộ Thiển Thiển cuối cùng nhịn không nổi, khóc lóc, kêu lớn lên: “A…… Không…… A a a, muốn ra tới, a ――"
Giương mắt nhìn, cho dù cách một tầng màn lụa, nhưng Hiên Viên Liên Thành nội lực thâm hậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nữ tử tuyệt sắc, toàn thân trần như nhộng nằm ở trên đệm, hai cái đùi mở ra thật to, đối diện với Đông Lăng Mặc.
Hai ngón tay dài của Đông Lăng Mặc còn cắm sâu trong hoa huyệt của nàng, không ngừng ra vào.
Một màn dâm uế này cũng không làm Hiên Viên Liên Thành cảm thấy kỳ quái, nhưng làm hắn chấn động chính là, hắn vậy mà lại nhìn đến lượng lớn chất lỏng trong suốt phun ra từ hoa huyệt của Mộ Thiển Thiển, giống như phun nước vậy, phun thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Một màn này, không chỉ có Hiên Viên Liên Thành nhìn đến hoa mắt, ngay cả Đông Lăng Mặc cũng xem đến ngây ngốc.
Hoa huyệt của nữ nhân lên cao triều, cảnh đẹp như vậy, nhưng trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trên xuân cung đồ, lại được miêu tả không rõ ràng, không có chút cảm xúc, nhưng lần này, lại là chân chân thật thật nhìn thấy ở trước mặt chính mình.
Sau khi tiểu huyệt phun ra một lượng lớn mật dịch, tiếp tục dùng sức co rút lại, hai ngón tay của Đông Lăng Mặc còn cắm trong tiểu huyệt của nàng bị hút lấy gắt gao, hút chặt như vậy, phỏng chừng rút ra đều có vẻ khó khăn.
Hiên Viên Liên Thành không có chút gì gọi là không được tự nhiên mà đi đến mép giường, ánh mắt trói chặt ở hoa huyệt còn đang co rút không ngừng của Mộ Thiển Thiển, thế mà lại không thể dời mắt.
Tác giả :
Giang Sơn Như Họa