Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình
Chương 1
Gần tối, một chiếc xe lao nhanh về phía trước, không đến nửa giờ đồng hồ chiếc xe dừng lại trước một biệt thự sang trọng.
Cổng sắt từ từ mở ra, xe chạy vào bên trong biệt thự và dừng lại trước cửa chính, tài xế xuống xe chạy ra sau mở cửa xe, một người đàn ông cao lớn bước ra.
“Thiếu gia! Cậu đã về." Quản gia vội chạy tới nói.
Người đàn ông bước ra từ trong xe chính là đại thiếu gia mới đi du học về của nhà họ Hầu , Hầu Mặc Khiêm mặc một bộ quần áo thoải mái, trên tay cầm một hộp quà đã được gói tỉ mỉ.
"Quả Quả đâu rồi?"
"Thiếu gia, tiểu thư đang ở hồ bơi." Quản gia cung kính trả lời.
Hôm nay là sinh nhật của em gái Hầu Mặc Khiêm, mọi người trong nhà vì Quả Quả mà đặc biệt tổ chức một buổi tiệc sinh nhật ngay cạnh bể bơi.
Hầu Mặc Khiêm gật đầu một cái rồi đi về phía hồ bơi.
Hầu Mặc Khiêm liếc nhìn cô gái đang ngồi một mình ở trong góc, có vẻ như cô đang đợi ai đó, anh tò mò nhìn cô mấy lần, cô không xinh đẹp, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng dáng vẻ thản nhiên của cô lại làm người ta cảm thấy mới lạ.
Đa số các cô gái đều để tóc dài, còn cô lại cắt ngắn, nhìn cô rất nhẹ nhàng thư thái.
Hầu Mặc Khiêm lẳng lặng đứng nhìn cô, mãi lâu sau mới dời mắt nhìn đi chỗ khác, một đám nam nam nữ nữ đang nháy nhót vui vẻ bên hồ bơi, mà Hầu Quả Quả bất đắc dĩ lại là một trong số đó.
Hầu Mặc Khiêm đột nhiên quyết định không đi đến đó nói câu chúc mừng sinh nhật với em gái, ở đây quá ồn ào, không bằng để buổi tối khi tặng quà thì nói với em gái anh còn tốt hơn.
Hầu Mặc Khiêm không tự chủ được lại quay đầu nhìn cô gái kia, anh thấy cô bỗng dưng đứng lên lấy một ly nước ép, khi cô quay trở về chỗ ngồi của mình thì bị trượt chân rơi xuống hồ bơi.
Anh nghĩ là cô biết bơi, hơn nữa cũng có khoảng hai, ba người đang nghịch nước trong hồ, cô nhất định sẽ không sao, nhưng khi tiếng ồn càng ngày càng nhỏ dần thì anh lại bắt đầu thấy lo lắng.
Những người đang nghịch nước trong hồ bơi căn bản không để ý đến cô, cánh tay nhỏ bé của cô cố gắng vẫy vẫy nói cho Hầu Mặc Khiêm biết cô không biết bơi, nhưng cơ thể anh so với lý trí còn nhanh hơn rất nhiều, chưa kịp nghĩ gì liền nhảy xuống hồ bơi.
Mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên bị khuấy động, anh mở mắt, rất nhanh đã nhìn thấy cô, hai mắt cô nhắm lại, đôi tay vô thức mở rộng, tóc ngắn màu đen như đang nhảy múa ở trong nước.
Cô mặc một cái áo phông trắng ngắn tay rộng thùng thình, bởi vì sức nước mà phồng lên lộ ra phần bụng trắng nõn, đôi chân thon dài không ngừng đá lung tung tạo lên những bọt nước xung quanh chân cô, giống như cô đang đứng trên một đóa hoa.
Hầu Mặc Khiêm giang hai tay bắt được tay của cô, vì sợ hãi mà cô giãy giụa nên móng tay cô cào lên da anh để lại một vệt đỏ, anh cau mày vì đau nhưng vẫn giữ chặt tay cô, anh bơi tới giữ hông cô rồi bơi lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra trên mặt nước, mái tóc đen ướt nhẹp rũ xuống.
Một tay của anh giữ hông Phương Tư Hàng, một tay bơi tạo ra những gợn sóng lăn tăn, cô dựa vào cánh tay của anh, rồi ngất đi.
Sắc mặt và môi của cô đều trắng bệch, Hầu Mặc Khiêm vội vàng đặt cô nằm xuống đất, nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo, thấy cô ho ra một ngụm nước, lồng ngực bắt đầu lên xuống, bởi vì ho khan mà mặt cô đỏ ửng lên, lúc này anh mới như trút được gánh nặng.
"Tư Hàng!" Nghe thấy giọng của Hầu Quả Quả, Hầu Mặc Khiêm ngẩng đầu lên nhìn về phía em gái, mặt cô tái mét đang chạy lại bên này.
"Anh hai?" Hầu Quả Quả kinh ngạc nhìn anh trai mình rồi mới quay sang nhìn Phương Tư Hàng, ngồi xuống bên cạnh Phương Tư Hàng: "Tư Hàng, Tư Hàng!" Cô vừa gọi vừa không ngừng lay cánh tay của Phương Tư Hàng.
Hầu Mặc Khiêm giữ tay Hầu Quả Quả: "Không sao, để cô ấy nghỉ ngơi một lát là được rồi!"
"Thật sao?" Lúc này, Hầu Quả Quả mới chú ý đến bộ dạng nhếch nhác của Hầu Mặc Khiêm: "Anh hai, anh cũng mau đi thay quần áo đi, không sẽ bị cảm đó!"
"Ừ!" Hầu Mặc Khiêm đứng lên nhìn Phương Tư Hàng một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Thì ra, cô tên là Phương Tư Hàng.......
Phương Tư Hàng là một cô gái rất đặc biệt, từ lần đầu tiên Hầu Mặc Khiêm nhìn thấy cô thì cô đã đặc biệt như vậy rồi.
Hầu Mặc Khiêm lặng lẽ quan sát cô, tóc của cô rất ngắn, mỏng manh như cánh chim, nhưng lại rất hợp với gương mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt của cô rất đẹp, trong suốt như nước suối, sáng lấp lánh như pha lê, sống mũi của cô lại rất thấp, nên khí chất của cô nghiêng về trung tính, cái miệng nhỏ nhắn của cô không phải miệng anh đào nhưng cũng không có gì phải bắt bẻ.
Nếu như nói cô có cái gì đó làm cho anh vừa gặp liền không thể quên, thì đó chính là khí chất đặc biệt nằm giữa hai hàng lông mày của cô, giống như là kiên cường, tự lập, hoặc như là tự cho mình thanh cao, có một chút kiêu ngạo, thoát tục, nhưng cô không giống hoa lan, bởi vì cô không nhu mì như hoa lan.
Có lẽ chính là khí chất trung tính trên người cô đã hấp dẫn ánh mắt của người khác, nên ánh mắt Hầu Mặc Khiêm không tự chủ được cứ dõi theo từng cử động của cô, cô rất đặc biệt, một loại đặc biệt mà anh không nói rõ được.
“Tổng giám đốc" Thư ký ghé vào tai anh nhẹ giọng nhắc nhở.
Hầu Mặc Khiêm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bản lý lịch, kinh nghiệm của cô rất bình thường, cũng giống như những người khác, tốt nghiệp đại học, đã từng làm chuyên gia thiết kế ở Phương Thị, cẩn thận xem thông tin của cô, ánh mắt của anh dừng lại trên bản thiết kế của cô, sau đó kinh hãi liếc nhìn cô một cái, không ngờ cô có thể thiết kế ra những bộ trang phục hấp dẫn người khác như vậy.
“Cô Phương." Hầu Mặc Khiêm lên tiếng, thanh âm trầm thấp.
“Vâng" Phương Tư Hàng nhìn về phía người đàn ông đang nắm giữ quyền lực, anh mặc âu phục, đôi mắt dài mảnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ mỉm cười, ưu nhã mà mê người.
“Tại sao Cô Phương lại rời khỏi Phương Thị?" Anh nhớ rõ Phương Tư Hàng đúng là con gái của Phương Chấn Đào, nghe nói cô là do người tình của Phương Chấn Đào sinh ra, chứ không phải là do vợ cả sinh.
Phương Tư Hàng kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó tỉnh táo lại: “So với Phương Thị, quý công ty phù hợp với tôi hơn."
A dua nịnh hót anh đã nghe nhiều, nhưng chưa từng thấy ai nói trực tiếp như vậy, Hầu Mặc Khiêm nhàn nhạt cười một tiếng: “Như vậy, cô Phương, chúc mừng cô gia nhập công ty của chúng tôi."
Bộ phận nhân sự và thư ký cùng ngây người, không ngờ tổng giám đốc lại quyết định nhanh như vậy.
Hầu Mặc Khiêm đứng lên đầu tiên, đưa tay về phía Phương Tư Hàng, Phương Tư Hàng cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay bắt tay với anh.
Bàn tay anh rất to, hoàn toàn trái ngược với cô, Phương Tư Hàng vừa cầm tay anh đã muốn thả ra, vậy mà Hầu Mặc Khiêm chỉ nhìn cô cười, không muốn buông tay, cô khẽ nhíu mày, đến khi cô không chịu được định lên tiếng thì anh cũng kịp thời buông tay cô ra.
“Tạm biệt." Phương Tư Hàng cúi đầu, cố ý không nhìn vào mắt của Hầu Mặc Khiêm, cô cảm thấy nụ cười của anh có gì đó là lạ.
Phương Tư Hàng ra khỏi phòng phỏng vấn, cô không nhịn được liền nở nụ cười nhàn nhạt, bước đầu tiên đã thành công, cô muốn từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Phương.
Phương Tư Hàng đúng là do người tình của Phương Chấn Đào sinh, khi cô được mười tuổi thì mẹ cô qua đời, Phương Chấn Đào đến đón cô về nhà họ Phương, giao cô cho người vợ cả dạy dỗ, từ nhỏ cô đã được mẹ nuôi dưỡng như một bé trai, tính tình quật cường, không ỷ lại vào ai, có chuyện gì cũng thích tự mình giải quyết, cô không yếu đuối như những cô gái khác, không có ai trong nhà họ Phương thực sự yêu quý cô, mà cô cũng không thích người trong nhà họ Phương.
Từ trước đến giờ, cô với người nhà họ Phương luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, cũng bình an vô sự sống qua ngày, cô giống như người tàng hình, bọn họ muốn làm gì thì đó là chuyện của bọn họ, không liên quan đến cô, cho đến khi cô tròn mười tám tuổi, cô liền rời khỏi nhà họ Phương, nhưng khi cô tốt nghiệp đại học, Phương Chấn Đào lại muốn cô đến Phương Thị làm việc.
Cô là chuyên gia thiết kế thời trang của Phương Thị, cô rất thích công việc này, chỉ là mới đây, cô phát hiện Phương Tư Kỳ lấy trộm tác phẩm của cô, Phương Tư Kỳ là con gái của Phương Chấn Đào và người vợ cả, chuyện này trở thành ngòi nổ giúp cô rời khỏi Phương Thị.
Thiết kế chính là công việc mà cô thích nhất, cô luôn luôn kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ lý do gì phá hỏng nó, cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cô sẽ không để cho mình phải chịu thiệt thòi, Phương Tư Kỳ cũng chỉ trộm được một nửa bản thiết kế của cô mà thôi, ngay sau đó, khi Phương Tư Kỳ đang tỏa sáng trong cuộc họp, cô tình nguyện mang một nửa còn lại của bản thiết kế đi đốt chứ nhất định không để cho Phương Tư Kỳ lấy được, cô muốn xem xem đến lúc đó, Phương Tư Kỳ làm thế nào để hoàn thành bản thiết kế này.
“Tư Hàng!" Một bóng dánh xinh đẹp xông về phía Phương Tư Hàng.
Phương Tư Hàng nhìn người đang chạy tới, mỉm cười: “Quả Quả"
“Tư Hàng, kết quả thế nào?" Hầu Quả Quả hồi hộp nhìn cô.
“Ừ! Trúng tuyển rồi!"
“Thế thì tốt quá, ngày hôm qua, lúc mình nhờ vả anh hai mình, anh ấy còn không thèm để ý tới mình, hại mình lo lắng cho…." Tại vì người nào cứ đấy nhìn chằm chằm, khiến giọng Hầu Quả Quả càng ngày càng nhỏ.
“Cậu nhờ vả anh hai cậu?" Phương Tư Hàng không vui nhíu mày.
“Nhưng anh hai mình không phải loại người như vậy đâu…., mình cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, bây giờ cậu trúng tuyển thì chắc chắn là tài năng của cậu đã chinh phục được anh hai của mình chứ sao." Hầu Quả Quả vừa nói vừa nháy mắt với cô.
“Cậu……." Phương Tư Hàng không còn gì để nói.
“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi ăn mừng thôi." Hầu Quả Quả dứt khoát kéo Phương Tư Hàng đi ra ngoài.
Phương Tư Hàng mỉm cười, hôm nay cô cũng không muốn về nhà sớm như vậy.
Người tính cũng không bằng trời tính, Phương Tư Hàng không muốn về nhưng lại không thể không về, cô và Hầu Quả Quả vừa gọi đồ ăn xong, còn chưa ngồi ấm chỗ thì Phương Chấn Đào đã gọi điện thoại kêu cô phải về ngay.
Cô không thích giọng điệu ra lệnh của Phương Chấn Đào, thật khiến người ta chán ghét, cô đồng ý về nhà rồi cúp máy, để điện thoại ra thật xa.
“Tư Hàng, cậu không ăn cơm với mình sao?" Hầu Quả Quả thất vọng nhìn cô.
Hai người bọn họ là bạn tốt nhất hồi cấp ba, sau đó lại học cùng một Trường đại học, mặc dù không cùng khoa, nhưng các cô vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, Hầu Quả Quả quang minh chính đại làm sâu gạo, còn Tư Hàng vào thực tập ở Phương Thị.
“Ai nói, đồ ăn cũng gọi rồi, có lý nào lại không ăn chứ!" Phương Tư Hàng liếc cô một cái, hào phóng nói.
Hầu Quả Quả ngẩng đầu, ngưỡng mộ nhìn Phương Tư Hàng, hai người bọn họ, trừ giới tính giống nhau thì có rất nhiều điểm bất đồng.
Giống như Hầu Quả Quả, cô là một cô gái rất dễ thỏa mãn, cô cũng rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng Tư Hàng tự lập hơn cô rất nhiều, cô ấy ghét nhất bị người khác điều khiển, Tư Hàng không câu nệ tiểu tiết, không nhỏ mọn như những cô gái khác, nhưng cũng không hoàn toàn mạnh mẽ như bọn con trai, cô ấy tương đối trung tính, suy nghĩ chín chắn, làm việc lại gọn gàng, nhanh lẹ.
“Tư Hàng, cậu thật là tốt." Hầu Quả Quả cảm động nói, nếu bây giờ Phương Tư Hàng đi, cô cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Phương Tư Hàng chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Tư Hàng, tại sao cậu không để tóc dài chứ?" Hầu Quả Quả vẫn muốn nhìn thấy mái tóc dài của Tư Hàng bay trong gió.
“Vậy cũng dễ thôi!" Từ trước đến giờ, Phương Từ Hàng vẫn cắt tóc ngắn, cô nhớ khi cô còn bé, nhìn thấy những cô gái khác để tóc dài cô cảm thấy họ rất xinh đẹp, cô rất hâm mộ họ, nhưng mẹ của cô nói với cô, cô phải có cá tính, để tóc dài giống những người khác không có gì tốt đẹp hết.
Có lẽ là do mẹ dạy bảo nên suy nghĩ của cô cũng rất độc lập, khi còn làm chuyên gia thiết kế ở Phương Thị, cô cũng không câu nệ thứ tự, quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt, như vậy, để tóc dài cũng có gì là khó?
Phương Tư Hàng còn nhớ, mẹ của cô có một mài tóc dài mềm mại động lòng người, nhưng khi cô nhìn thấy người vợ đầu của cha cô thì cô liền trợn tròn hai mắt, bởi vì ngoại hình của mẹ cô rất giống với người đó, sự thật chính là cha của cô rất thích những người có mái tóc dài như bà ấy.
“Aiz, mình cũng muốn cắt “xẹt" một phát, chẳng qua anh hai mình không để cho mình cắt, nói dáng vẻ của mình rất OK, tóc ngắn không hợp với mình" Hầu Quả Quả buồn bã nói.
Hả? Thì ra là Hầu Mặc Khiêm và cha của cô là cùng một loại người, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao thì đàn ông, ít nhiều gì cũng có một chút chủ nghĩa đại nam nhân, bọn họ vẫn thích những cô gái nhu mì, mềm yếu.
“Như cậu rất tốt mà!" Hầu Quả Quả rất nữ tính, tóc dài uốn quăn rất phù hợp với cô.
Khi phục vụ mang thức ăn lên, nhạc chuông điện thoại di động của Phương Tư Hàng lại vang lên, cô nhìn một cái rồi nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Lực chú ý của Hầu Quả Quả lập tức bị thức ăn ngon hấp dẫn, cầm đũa lên: “Mau ăn đi, mau ăn đi, nghe nói món Tứ Xuyên ở đây rất cay, ăn rất ngon."
Phương Tư Hàng cười, gật đầu một cái, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mùi vị không tệ, ừm, rất ngon.
◎ ◎ ◎
Trong biệt thự của nhà họ Phương đang vô cùng náo nhiệt, hôm nay là sinh nhật của Phương Tư Kỳ, tất cả các nhân vật lớn trong ngành cũng tới đây.
Một bóng người lén lút đi vào từ cửa sau của biệt thự, Phương Tư Hàng nhanh chóng trở về phòng của mình, vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy trên giường có một bộ lễ phục, không cần hỏi nhiều, đây chắc chắc là mẹ lớn đã đặc biệt chuẩn bị giúp cô, một bộ lễ phục màu hồng hoàn toàn không thích hợp với cô.
Phương Tư Hàng cau mày nhìn bộ lễ phục, cô không thích màu hồng, khí chất của cô cũng không thích hợp với màu hồng, lễ phục có màu sắc trang nhã dường như thích hợp với cô hơn, cô tiến lên mang bộ lễ phục ném vào thùng rác.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Cô chủ"
“Sao?"
“Lão gia mời cô chủ xuống dưới nhà"
“Được, tôi sẽ xuống ngay"
Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, Phương Tư Hàng chọn một bộ lễ phục màu trắng bạc trong tủ quần áo, bên trên là kiểu bắt chéo, dưới là quần dài bó, đai lưng màu đen quấn ngang eo.
Cô không thích mặc váy, rất phiền phức, cũng may, cơ hội tham gia tiệc hội của cô rất ít, nếu không sẽ khiến cô rất đau đầu, bởi vì cô không thích mặc váy nên lễ phục của cô không có nhiều kiểu dáng cho lắm.
Khi cô đóng tủ quần áo lại, nhìn thấy va-li hành lý nằm trong góc tủ, khóe miệng vẽ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhà họ Hầu và nhà họ Phương là đối thủ trên thương trường, vậy mà cô không chỉ là bạn tốt với Hầu Quả Quả, bây giờ lại còn là nhân viên của Hầu Thị, chỉ sợ đến lúc đó Phương Chấn Đào sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng cô không thể đợi đến lúc bị ông ấy đuổi, cũng không thể để ông ấy coi cô như món hàng kết thân gả đi để kiếm lợi, lần trước cô vô tình nghe được Phương Chấn Đào đang bàn bạc với mẹ lớn, bọn họ đang bàn xem làm thế nào để đẩy cô ra ngoài, bởi vì cô không phải là cô gái xinh đẹp động lòng người, cũng không phải một thiên kim tiểu thư dịu dàng, ngoan ngoãn, người có tiền nhìn trúng cô rất ít, mà con của mẹ hai nhỏ hơn cô hai tuổi cũng đã tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn rồi.
Bây giờ không có người có tiền nhìn trúng cô, không bảo đảm sau này sẽ không có, cô phải tính toán rời khỏi đây sớm một chút.
Đứng trước gương chỉnh lại mái tóc ngắn của mình một lát, Phương Tư Hàng hài lòng đi xuống lầu.
Dưới nhà cực kỳ náo nhiệt, Phương Tư Hàng đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn, nói đến lại buồn cười, Phương Chấn Đào không chỉ cưới một người vợ, ở căn biệt thự này ông còn có một người vợ bé.
Mẹ hai sở dĩ có thể gả vào nhà họ Phương, là bởi vì bà ấy ngoài sinh được một con gái, còn sinh được một con trai, mẹ lớn chỉ sinh được Phương Tư Kỳ, sau đó bác sĩ nói bà ấy không nên mang thai nữa, nếu không phải vì nguyên nhân này, chỉ sợ bà ấy sẽ làm cho mẹ hai không thể bước chân vào nhà họ Phương một bước.
Phương Tư Hàng nhìn về người thiếu niên vừa mới tròn mười tám tuổi, người thiếu niên ấy trầm mặc đứng trong góc, không có ai nói chuyện với cậu ấy, mọi người đều biết con trai của Phương Chấn Đào bị cà lăm, Phương Chấn Đào sợ con trai sẽ làm mình bẽ mặt, liền ra lệnh cho cậu ấy nói ít một chút, tốt nhất là không được mở miệng, kể từ đó, đứa con Phương Chấn Đào yêu thương nhất chỉ có Phương Tư Kỳ.
“Ăn cơm chưa?" Phương Tư Hàng vốn định đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn nhưng bước chân lại ngừng lại, cô đi tới bên cạnh người thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhìn cô, lặng lẽ lắc đầu một cái.
“Đi ăn một chút gì đi!"
Tròng mắt đen của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó mới gật đầu một cái.
Phương Tư Hàng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía Phương Chấn Đào, cô chỉ muốn đến chào một tiếng rồi rời đi, không khí nơi này thật sự ngột ngạt muốn chết.
“Cuối cùng cũng tới" Mẹ lớn thấy Phương Tư Hàng đi tới cũng mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người cô thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Cha, mẹ lớn." Phương Tư Hàng lạnh lùng chào hỏi.
Sắc mặt Phương Chấn Đào cũng rất khó coi, người đàn ông đứng bên cạnh hai người họ cũng nhìn cô một chút, sau đó trợn tròn hai mắt.
Phương Tư Hàng cười giễu cợt, giả bộ đoan trang nói: “Cha, con cảm thấy không khỏe, con muốn về phòng nghỉ ngơi một chút."
Tình huống này căn bản là biến tướng của xem mắt, chỉ tiếc người đàn ông bình thường thấy cô ăn mặc như vậy lại không thích, không có một chút nữ tính!
“Em gái, hôm nay chính là sinh nhật của chị mà, sao em có thể đi trước được chứ?" Phương Tư Kỳ không biết từ chỗ nào chạy tới.
Phương Tư Hàng lạnh nhạt nhìn Phương Tư Hàng một cái, đôi mắt cô lập tức sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm Phương Tư Kỳ, giống như vừa thấy được xương chó, thật tốt, có cách rồi, cô không phải sợ người đàn ông kia sẽ đến gần cô nữa rồi.
Phương Tư Hàng không nói gì, Phương Tư Kỳ nửa xoay người quay lưng về phía mọi người, bày ra bộ mặt thối nhìn cô: “Nghe nói cô từ chức rồi?"
Thấy đáy mắt Phương Tư Kỳ đầy lửa giận, Phương Tư Hàng lại cảm thấy rất thoải mái: “Đúng vậy."
“Cô…sao cô dám?" Phương Tư Kỳ nhỏ giọng quát.
“Một người nhỏ bé như tôi, ở lại Phương Thị cũng không có tác dụng gì" Phương Tư Hàng thờ ơ nói.
“Cô…………" Mặc dù Phương Tư Kỳ không muốn thừa nhận, nhưng những bản vẽ do Phương Tư Hàng thiết kế lại tốt hơn của cô rất nhiều, nếu Phương Tư Hàng rời khỏi Phương Thị, vậy, còn bản thiết kế kia, một mình cô làm sao có thể hoàn thành???
“Chớ làm loạn" Phương Chấn Đào lạnh lùng nói, cũng không phải muốn nhằm vào Phương Tư Kỳ, ông nhìn Phương Tư Hàng nói: “Nhà họ Phương không phải không cho cô tiền xài, cô không ở công ty làm việc cho tốt, lại chạy ra bên ngoài xin việc, cô muốn làm tôi mất mặt sao hả?"
Phương Tư Hàng tỉnh táo nhìn ông: “Chuyện công việc tự tôi sẽ có cách, không cần mấy người quan tâm." Thì ra không chỉ muốn tìm cho cô một người đàn ông, còn muốn mắng cô ăn cây táo rào cây sung, không ở Phương Thị mà cúc cung tận tụy lại chạy sang công ty khác làm việc, nếu bọn họ biết cô làm việc ở Hầu Thị, thật không thể tưởng tượng được họ sẽ phản ứng thế nào.
“Hừ! Tôi xem cô tìm được công việc gì ở bên ngoài, tôi nói cho cô biết, không có công ty nào chịu nhận cô, đến lúc đó cô không muốn trở về cũng phải về Phương Thị làm việc" Phương Chấn Đào cay độc nói.
Sắc mặt Phương Tư Hàng hơi thay đổi, hai bàn tay cô nắm lại thành quyền, thủ đoạn của Phương Chấn Đào quả thực rất cao minh, nhưng đâu cần bày ra bộ mặt cáo già trên thương trường để thị uy cô, cô cũng chỉ là con chim non chưa mọc đủ lông đủ cánh, giờ phút này, trong lòng cô đều là bất mãn, nhưng cô không thể phản kháng lại, nếu như so sánh nhà họ Hầu với nhà họ Phương, e là nhà họ Hầu cũng không lấy được cái gì của Phương Chấn Đào.
Lười phải tranh luận với Phương Chấn Đào, cũng không còn gì để nói, Phương Tư Hàng cúi đầu: “Thật xin lỗi, có lẽ con bị cảm."
Mẹ lớn lập tức kéo Phương Tư Kỳ qua một bên: “Bị cảm? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi." Ý của bà chính là đừng để con gái bảo bối của bà bị lây.
“Khụ! Vâng" Phương Tư Hàng che miệng đi lên lầu, khi không có ai nhìn cô nữa, cô buông tay xuống, khóe miệng như hiện lên nụ cười châm biếm.
Phòng làm việc rộng như vậy, một người đàn ông ngồi ưu nhã trước bàn làm việc.
“Anh nói gần đây đang có người gây áp lực, không cho bất kỳ ai nhận Phương Tư Hàng vào làm?"
“Đúng vậy, Tổng giám đốc." Quản lý bộ phận nhân sự lấy khăn tay lau mồ hôi.
“Ừ, là Phương Chấn Đào sao?" Tay của Hầu Mặc Khiêm đặt trên bàn làm việc, lòng bàn tay hướng lên, giống như anh đang nắm tất cả mọi thứ trong tay.
“Vâng"
“Chuyện như vậy cũng phải chạy tới đây hỏi ý kiến của tôi sao?" Hầu Mặc Khiêm vẫn thong dong, ưu nhã, nhưng lại có một chút ngang ngược.
“Chuyện này….Bởi vì bối cảnh của cô Phương tương đối đặc biệt, tôi sợ sau này sẽ gây ra phiền toái." Quản lý bộ phận nhân sự lập tức giải thích.
“Ừ, cẩn thận một chút cũng tương đối tốt." Hầu Mặc Khiêm đột nhiên gật đầu một cái, “Nhưng, Phương Chấn Đào đang tính toán cái gì?"
Ánh mắt sắc lạnh của Hầu Mặc Khiếm lướt qua khiến quản lý bộ phận nhân sự bị dọa sợ, mặt ông ta tái mét: “Chuyện này………" Nhà họ Hầu và nhà họ Phương luôn luôn đối đầu, nhưng người thông minh sẽ không tự tìm phiền phức nha!
“Phương Chấn Đào muốn cô ấy…….." Hầu Mặc Khiêm cười nhạt, nhẹ nói: “Nhưng Phương Tư Hàng đã là nhân viên của công ty chúng ta, anh nên biết phải làm sao rồi đấy!"
Hầu Mặc Khiêm không phải loại người ngu ngốc, anh đã sai người đi điều tra, thời gian trước, Phương Thị tung ra một loạt các thiết kế mới rất tốt, nghe nói là do con gái của Phương Chấn Đào – Phương Tư Kỳ thiết kế, nhưng kỳ quái là sau khi Phương Tư Hàng rời khỏi Phương Thị, đến giờ Phương Tư Kỳ vẫn chưa hoàn thành phần còn lại của bộ sưu tập, trong chuyện này có uẩn khúc gì, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được.
Anh đã nhìn các bản thiết kế của Phương Tư Hàng trong hồ sơ dự tuyển, là do công ty cần cô, cho dù nhà họ Phương muốn làm thế nào, đó là chuyện của nhà họ Phương, anh không cần thiết phải chạy theo chơi đùa với nhà họ Phương.
“Dạ, tổng giám đốc, tôi hiểu." Quản lý bộ phận nhân sự nghiêm nghị nói.
“Ừ"
“Tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước." Quản lý bộ phận nhân sự nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
Hầu Mặc Khiêm đưa tay lên chống cằm, nhìn cánh cửa khép chặt như người mất hồn.
Phương Tư Hàng….Thật không ngờ tên của cô lại cứ văng vẳng bên tai anh, anh còn nhớ rõ ngày thứ hai sau ngày cô rơi xuống nước, cô đi tới trước mặt anh:
“Xin chào, Em là Phương Tư Hàng, là bạn của Quả Quả"
Hầu Mặc Khiêm im lặng nhìn cô, không nói một câu.
“Cảm ơn anh hôm qua đã cứu em." Cô nhẹ nhàng nói.
Ừ, giọng nói của cô tương đối nhạt, cũng không mềm mại như những cô gái khác, nhưng lại rất trong trẻo, anh nghe rất xuôi tai.
“Không cần phải cảm ơn." Hầu Mặc Khiêm lại im lặng nhìn cô, chờ cô nói câu sau cùng, việc cứu cô chỉ nhẹ nhàng như một cái nhấc tay, không có gì gọi là to tát cả.
Chỉ có điều, Phương Tư Hàng thật sự rất đặc biệt, không có một cô gái nào dám nhìn chằm chằm vào anh như cô, đa số các cô gái đều thích lén lút nhìn anh.
“Cảm ơn!" Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Rất rõ ràng, rất………Anh có cảm giác không nói lên lời, cô cứ như vậy xoay người rời đi, giống như cô tới đây chỉ để nói lời cảm ơn với anh.
Sau đó, lúc anh ở nhà anh cũng gặp cô mấy lần, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn ngắn ngủi.
Không thể phủ nhận, có rất nhiều cô gái ra sức lấy lòng của anh, nhưng anh miễn cưỡng cũng chỉ nhớ được tên hay tuổi của bọn họ, còn gương mặt của các cô ấy thế nào đã sớm mơ hồ rồi, nhưng với Phương Tư Hàng lại hoàn toàn khác.
Cô là bạn thân của em gái anh, là người em gái anh luôn luôn nhắc đến, Tư Hàng….Ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi chính mình nữa, diện mạo của cô rất bình thường, vậy mà anh lại nhớ rất rõ.
Sau khi về nước, anh vô cùng bận rộn, bận đến không có thời gian chỉnh đốn lại cảm giác đặc biệt này, trước buổi phỏng vấn, em gái anh cứ nhắc đi nhắc lại cái tên Phương Tư Hàng, cái cảm giác khác thường đó lại vây lấy trái tim anh.
Anh vốn không muốn nhúng tay vào buổi phỏng vấn ấy, nhưng biết cô sẽ đến nên anh đã quyết định tham gia buổi phỏng vấn ấy, lúc đó, các quản lý và thư ký đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, giờ nghĩ đến anh lại thấy buồn cười.
Khi phỏng vấn, anh đã nghĩ cô sẽ rất căng thẳng, thế nhưng cô luôn bình tĩnh trả lời, rốt cuộc Phương Tư Hàng là thần thánh phương nào?
◎ ◎ ◎
Trời mưa rất lớn, Phương Tư Hàng đi ra khỏi công ty, hai tay ôm cặp tài liệu, hai mắt nhìn khắp nơi muốn tìm chỗ tránh mưa.
Nước mưa làm ướt áo sơ mi trắng, quần dài màu đen cũng dính sát vào người, khiến cô chạy rất khó khăn.
Một tia sáng xẹt qua trước mắt của cô, Phương Tư Hàng dừng lại, nước mưa mịt mờ, cô híp mắt, đèn xe hơi chiếu thẳng vào người cô, một bóng dáng bước xuống từ trên xe, người đó đang che ô đi đến gần cô, cô nhìn người đó một cái, không muốn suy nghĩ liền cất bước rời đi.
“Cô Phương." Giọng nói quen thuộc làm Phương Tư Hàng dừng lại, cô nhìn kỹ, là Hầu Mặc Khiêm, anh hai của Quả Quả, cô khẽ cau mày, chợt nhớ lại chuyện cũ.
Hai năm trước, trong buổi tiệc mừng sinh nhật Quả Quả, cô cũng không nhớ tại sao mình lại rơi vào hồ bơi, chỉ nhớ sau khi cô tỉnh lại, Hầu Quả Quả nói với cô là Hầu Mặc Khiêm đã cứu cô, nếu không cô đã sớm biến thành quỷ nước rồi.
“Tổng giám đốc."
Hầu Mặc Khiêm đi tới đứng bên cạnh cô, che mưa cho cô: “Trời mưa lớn như vậy, tôi đưa cô về."
Nước mưa từ tóc cô không ngừng nhỏ xuống, có mấy giọt chảy xuống xương quai xanh của Phương Tư Hàng, trượt vào trong áo sơ mi, cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cẩn thận che ô cho cô, một giọt nước cũng không rớt trúng người cô, mà người đàn ông cao lớn này, vai trái đã sớm ướt một mảng.
Phương Tư Hàng nhìn anh, anh cười dịu dàng nhìn cô, thật không công bằng, cô bị dầm mưa ướt hết rồi, anh cũng thế, nhưng tại sao chỉ có mình cô là nhìn rất nhếch nhác???
“Cảm ơn anh!" Phương Tư Hàng nhẹ giọng nói cám ơn, đón nhận ý tốt của anh.
“Cô ở đâu?" Hầu Mặc Khiêm hỏi.
Phương Tư Hàng đọc một địa chỉ, tài xế nghe xong địa chỉ rồi lái xe đi.
Phương Tư Hàng cúi đầu mở túi xách định tìm khăn giấy thì một bàn tay rất đẹp đưa khăn giấy cho cô, cô nhận lấy, “Cảm ơn"
“Cô không cần khách sáo như vậy, ra khỏi công ty, cô cứ gọi tên của tôi là được." Hầu Mặc Khiêm nhìn tư thế cứng ngắc của cô, mỉm cười giải thích: “Cô là bạn thân của Quả Quả, tôi lại là anh hai của nó."
Phương Tư Hàng chỉ gật đầu một cái chứ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói cái gì, cô cầm khăn giấy lên lau gò má ướt đẫm.
Một lúc sau xe đã chạy tới cửa nhà cô, cô thuê một nhà trọ ở gần công ty, nhà trọ không lớn cũng không nhỏ, thích hợp cho cô gái độc thân như cô ở.
“Tổng giám đốc." Phương Tư Hàng vẫn không sửa cách xưng hô, “Cảm ơn anh"
“Không cần khách sáo!" Hầu Mặc khiêm cười nhìn cô.
Trong mắt anh thoáng qua một tia mất mát: “Cô biết bơi rồi sao?"
“À" Phương Tư Hàng trợn tròn hai mắt, sau đó mới nhớ tới chuyện hai năm trước, “Cái này……"
“Quả Quả nói cô rất sợ nước?"
Phương Tư Hàng gật đầu một cái, không muốn tiếp tục nói chủ đề này, “Cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, Tổng giám đốc." Sau chuyện đó, cô bắt đầu bài xích việc học bơi, lại càng sợ nước hơn.
Cô nhìn Hầu Mặc Khiêm, không hiểu sao anh lại nhắc tới chuyện này.
Trong ấn tượng của cô, Hầu Mặc Khiêm là anh hai của Hầu Quả Quả, khi đến nhà Quả Quả chơi thì thỉnh thoảng cô cũng thấy bóng dáng của anh.
Phương Tư Hàng không ngờ lại đụng phải người đàn ông này trong buổi phỏng vấn hôm ấy, gương mặt ôn hòa, nhất cử nhất động đều rất đẹp, nhưng lại hỏi cô những câu hỏi vô cùng sắc bén, thật may là cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không đã bị anh dọa sợ mà chạy trối chết rồi.
“Cô đã cám ơn tôi rồi." Hầu Mặc Khiêm cười nói.
Bởi vì cô không biết nói gì với anh, mà anh lại nhắc lại chuyện lúc đó, nên cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn anh thôi.
“Ha ha" Trừ nói cảm ơn ra còn có thể cười ngây ngô nữa.
“Đã như vậy, cô nợ tôi một ân tình".
Hả? Phương Tư Hàng nhíu mày, có phải mình nghe lầm hay không?
Theo lý thuyết, anh cứu cô, cô nên nói lời cảm ơn anh, nhưng cô nghĩ một người bận rộn như anh sẽ không quá để ý chuyện nhỏ nhặt này, chính anh cũng nói cô đừng khách sao mà.
“Nếu như cô không ngại, vậy thì mời tôi uống cà phê đi." Hầu Mặc Khiêm cười dịu dàng.
Phương Tư Hàng sững sờ, cô chưa từng gặp tình huống nào như thế này, có rất ít người khác phái chủ động đưa ra yêu cầu muốn cô mời khách, hoặc chủ động gặp cô, bởi vì ngoại hình của cô không ngọt ngào, cũng chẳng có chút gì đáng yêu, không chỉ gương mặt bình thường, mà cô ăn mặc cũng rất trung tính, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ mặc váy.
Mưa bên ngoài nhỏ dần, như cành liễu nhảy múa giữa không trung.
Phương Tư Hàng suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Tổng giám đốc, anh chờ một chút." Cô cầm cặp tài liệu bước xuống xe.
Hầu Mặc Khiêm im lặng nhìn bóng lưng cô khi rời đi, trong lòng tự hỏi cô muốn đi đâu????
10 phút sau, Phương Tư Hàng trở lại, trên tay bưng một ly cà phê, hương cà phê theo làn gió bay vào chóp mũi Hầu Mặc Khiêm.
“Cà phê." Phương Tư Hàng đưa cà phê đến trước ngực Hầu Mặc Khiêm, thấy anh nhìn cô mà không nhận lấy, cô lại nói: “Mặc dù không phải là cà phê cao cấp gì, nhưng uống rất ngon."
Hầu Mặc Khiêm nghĩ thầm, Phương Tư Hàng đã hiểu lầm ý của anh rồi, không phải anh muốn cô mua cà phê cho anh uống, mà là……..
Phương Tư Hàng cầm cà phê cho anh, cũng không ngồi vào trong xe, cô đứng bên ngoài cúi người xuống, một tay cầm cặp tài liệu, tóc của cô dính đầy nước mưa, áo sơ mi màu trắng bị ướt dính vào người, áo lót như ẩn như hiện.
Ngón tay thon dài của Hầu Mặc Khiêm nhận lấy ly cà phê kia, đầu ngón tay vô thức chạm vào tay của cô, Phương Tư Hàng nhanh chóng thu tay lại.
“Cảm ơn." Hầu Mặc Khiêm cười lịch sự nói.
Phương Tư Hàng gật đầu: “Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Phương Tư Hàng đi lên lầu, nhìn bóng lưng có cô thật khiến người ta………… Cắn răng nghiến lợi, Hầu Mặc Khiêm nhìn ly cà phê trong tay, lặng lẽ uống một ngụm.
“Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?" Tài xế hỏi.
“Về nhà thôi."
Cổng sắt từ từ mở ra, xe chạy vào bên trong biệt thự và dừng lại trước cửa chính, tài xế xuống xe chạy ra sau mở cửa xe, một người đàn ông cao lớn bước ra.
“Thiếu gia! Cậu đã về." Quản gia vội chạy tới nói.
Người đàn ông bước ra từ trong xe chính là đại thiếu gia mới đi du học về của nhà họ Hầu , Hầu Mặc Khiêm mặc một bộ quần áo thoải mái, trên tay cầm một hộp quà đã được gói tỉ mỉ.
"Quả Quả đâu rồi?"
"Thiếu gia, tiểu thư đang ở hồ bơi." Quản gia cung kính trả lời.
Hôm nay là sinh nhật của em gái Hầu Mặc Khiêm, mọi người trong nhà vì Quả Quả mà đặc biệt tổ chức một buổi tiệc sinh nhật ngay cạnh bể bơi.
Hầu Mặc Khiêm gật đầu một cái rồi đi về phía hồ bơi.
Hầu Mặc Khiêm liếc nhìn cô gái đang ngồi một mình ở trong góc, có vẻ như cô đang đợi ai đó, anh tò mò nhìn cô mấy lần, cô không xinh đẹp, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng dáng vẻ thản nhiên của cô lại làm người ta cảm thấy mới lạ.
Đa số các cô gái đều để tóc dài, còn cô lại cắt ngắn, nhìn cô rất nhẹ nhàng thư thái.
Hầu Mặc Khiêm lẳng lặng đứng nhìn cô, mãi lâu sau mới dời mắt nhìn đi chỗ khác, một đám nam nam nữ nữ đang nháy nhót vui vẻ bên hồ bơi, mà Hầu Quả Quả bất đắc dĩ lại là một trong số đó.
Hầu Mặc Khiêm đột nhiên quyết định không đi đến đó nói câu chúc mừng sinh nhật với em gái, ở đây quá ồn ào, không bằng để buổi tối khi tặng quà thì nói với em gái anh còn tốt hơn.
Hầu Mặc Khiêm không tự chủ được lại quay đầu nhìn cô gái kia, anh thấy cô bỗng dưng đứng lên lấy một ly nước ép, khi cô quay trở về chỗ ngồi của mình thì bị trượt chân rơi xuống hồ bơi.
Anh nghĩ là cô biết bơi, hơn nữa cũng có khoảng hai, ba người đang nghịch nước trong hồ, cô nhất định sẽ không sao, nhưng khi tiếng ồn càng ngày càng nhỏ dần thì anh lại bắt đầu thấy lo lắng.
Những người đang nghịch nước trong hồ bơi căn bản không để ý đến cô, cánh tay nhỏ bé của cô cố gắng vẫy vẫy nói cho Hầu Mặc Khiêm biết cô không biết bơi, nhưng cơ thể anh so với lý trí còn nhanh hơn rất nhiều, chưa kịp nghĩ gì liền nhảy xuống hồ bơi.
Mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên bị khuấy động, anh mở mắt, rất nhanh đã nhìn thấy cô, hai mắt cô nhắm lại, đôi tay vô thức mở rộng, tóc ngắn màu đen như đang nhảy múa ở trong nước.
Cô mặc một cái áo phông trắng ngắn tay rộng thùng thình, bởi vì sức nước mà phồng lên lộ ra phần bụng trắng nõn, đôi chân thon dài không ngừng đá lung tung tạo lên những bọt nước xung quanh chân cô, giống như cô đang đứng trên một đóa hoa.
Hầu Mặc Khiêm giang hai tay bắt được tay của cô, vì sợ hãi mà cô giãy giụa nên móng tay cô cào lên da anh để lại một vệt đỏ, anh cau mày vì đau nhưng vẫn giữ chặt tay cô, anh bơi tới giữ hông cô rồi bơi lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra trên mặt nước, mái tóc đen ướt nhẹp rũ xuống.
Một tay của anh giữ hông Phương Tư Hàng, một tay bơi tạo ra những gợn sóng lăn tăn, cô dựa vào cánh tay của anh, rồi ngất đi.
Sắc mặt và môi của cô đều trắng bệch, Hầu Mặc Khiêm vội vàng đặt cô nằm xuống đất, nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo, thấy cô ho ra một ngụm nước, lồng ngực bắt đầu lên xuống, bởi vì ho khan mà mặt cô đỏ ửng lên, lúc này anh mới như trút được gánh nặng.
"Tư Hàng!" Nghe thấy giọng của Hầu Quả Quả, Hầu Mặc Khiêm ngẩng đầu lên nhìn về phía em gái, mặt cô tái mét đang chạy lại bên này.
"Anh hai?" Hầu Quả Quả kinh ngạc nhìn anh trai mình rồi mới quay sang nhìn Phương Tư Hàng, ngồi xuống bên cạnh Phương Tư Hàng: "Tư Hàng, Tư Hàng!" Cô vừa gọi vừa không ngừng lay cánh tay của Phương Tư Hàng.
Hầu Mặc Khiêm giữ tay Hầu Quả Quả: "Không sao, để cô ấy nghỉ ngơi một lát là được rồi!"
"Thật sao?" Lúc này, Hầu Quả Quả mới chú ý đến bộ dạng nhếch nhác của Hầu Mặc Khiêm: "Anh hai, anh cũng mau đi thay quần áo đi, không sẽ bị cảm đó!"
"Ừ!" Hầu Mặc Khiêm đứng lên nhìn Phương Tư Hàng một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Thì ra, cô tên là Phương Tư Hàng.......
Phương Tư Hàng là một cô gái rất đặc biệt, từ lần đầu tiên Hầu Mặc Khiêm nhìn thấy cô thì cô đã đặc biệt như vậy rồi.
Hầu Mặc Khiêm lặng lẽ quan sát cô, tóc của cô rất ngắn, mỏng manh như cánh chim, nhưng lại rất hợp với gương mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt của cô rất đẹp, trong suốt như nước suối, sáng lấp lánh như pha lê, sống mũi của cô lại rất thấp, nên khí chất của cô nghiêng về trung tính, cái miệng nhỏ nhắn của cô không phải miệng anh đào nhưng cũng không có gì phải bắt bẻ.
Nếu như nói cô có cái gì đó làm cho anh vừa gặp liền không thể quên, thì đó chính là khí chất đặc biệt nằm giữa hai hàng lông mày của cô, giống như là kiên cường, tự lập, hoặc như là tự cho mình thanh cao, có một chút kiêu ngạo, thoát tục, nhưng cô không giống hoa lan, bởi vì cô không nhu mì như hoa lan.
Có lẽ chính là khí chất trung tính trên người cô đã hấp dẫn ánh mắt của người khác, nên ánh mắt Hầu Mặc Khiêm không tự chủ được cứ dõi theo từng cử động của cô, cô rất đặc biệt, một loại đặc biệt mà anh không nói rõ được.
“Tổng giám đốc" Thư ký ghé vào tai anh nhẹ giọng nhắc nhở.
Hầu Mặc Khiêm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bản lý lịch, kinh nghiệm của cô rất bình thường, cũng giống như những người khác, tốt nghiệp đại học, đã từng làm chuyên gia thiết kế ở Phương Thị, cẩn thận xem thông tin của cô, ánh mắt của anh dừng lại trên bản thiết kế của cô, sau đó kinh hãi liếc nhìn cô một cái, không ngờ cô có thể thiết kế ra những bộ trang phục hấp dẫn người khác như vậy.
“Cô Phương." Hầu Mặc Khiêm lên tiếng, thanh âm trầm thấp.
“Vâng" Phương Tư Hàng nhìn về phía người đàn ông đang nắm giữ quyền lực, anh mặc âu phục, đôi mắt dài mảnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ mỉm cười, ưu nhã mà mê người.
“Tại sao Cô Phương lại rời khỏi Phương Thị?" Anh nhớ rõ Phương Tư Hàng đúng là con gái của Phương Chấn Đào, nghe nói cô là do người tình của Phương Chấn Đào sinh ra, chứ không phải là do vợ cả sinh.
Phương Tư Hàng kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó tỉnh táo lại: “So với Phương Thị, quý công ty phù hợp với tôi hơn."
A dua nịnh hót anh đã nghe nhiều, nhưng chưa từng thấy ai nói trực tiếp như vậy, Hầu Mặc Khiêm nhàn nhạt cười một tiếng: “Như vậy, cô Phương, chúc mừng cô gia nhập công ty của chúng tôi."
Bộ phận nhân sự và thư ký cùng ngây người, không ngờ tổng giám đốc lại quyết định nhanh như vậy.
Hầu Mặc Khiêm đứng lên đầu tiên, đưa tay về phía Phương Tư Hàng, Phương Tư Hàng cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay bắt tay với anh.
Bàn tay anh rất to, hoàn toàn trái ngược với cô, Phương Tư Hàng vừa cầm tay anh đã muốn thả ra, vậy mà Hầu Mặc Khiêm chỉ nhìn cô cười, không muốn buông tay, cô khẽ nhíu mày, đến khi cô không chịu được định lên tiếng thì anh cũng kịp thời buông tay cô ra.
“Tạm biệt." Phương Tư Hàng cúi đầu, cố ý không nhìn vào mắt của Hầu Mặc Khiêm, cô cảm thấy nụ cười của anh có gì đó là lạ.
Phương Tư Hàng ra khỏi phòng phỏng vấn, cô không nhịn được liền nở nụ cười nhàn nhạt, bước đầu tiên đã thành công, cô muốn từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Phương.
Phương Tư Hàng đúng là do người tình của Phương Chấn Đào sinh, khi cô được mười tuổi thì mẹ cô qua đời, Phương Chấn Đào đến đón cô về nhà họ Phương, giao cô cho người vợ cả dạy dỗ, từ nhỏ cô đã được mẹ nuôi dưỡng như một bé trai, tính tình quật cường, không ỷ lại vào ai, có chuyện gì cũng thích tự mình giải quyết, cô không yếu đuối như những cô gái khác, không có ai trong nhà họ Phương thực sự yêu quý cô, mà cô cũng không thích người trong nhà họ Phương.
Từ trước đến giờ, cô với người nhà họ Phương luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, cũng bình an vô sự sống qua ngày, cô giống như người tàng hình, bọn họ muốn làm gì thì đó là chuyện của bọn họ, không liên quan đến cô, cho đến khi cô tròn mười tám tuổi, cô liền rời khỏi nhà họ Phương, nhưng khi cô tốt nghiệp đại học, Phương Chấn Đào lại muốn cô đến Phương Thị làm việc.
Cô là chuyên gia thiết kế thời trang của Phương Thị, cô rất thích công việc này, chỉ là mới đây, cô phát hiện Phương Tư Kỳ lấy trộm tác phẩm của cô, Phương Tư Kỳ là con gái của Phương Chấn Đào và người vợ cả, chuyện này trở thành ngòi nổ giúp cô rời khỏi Phương Thị.
Thiết kế chính là công việc mà cô thích nhất, cô luôn luôn kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ lý do gì phá hỏng nó, cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cô sẽ không để cho mình phải chịu thiệt thòi, Phương Tư Kỳ cũng chỉ trộm được một nửa bản thiết kế của cô mà thôi, ngay sau đó, khi Phương Tư Kỳ đang tỏa sáng trong cuộc họp, cô tình nguyện mang một nửa còn lại của bản thiết kế đi đốt chứ nhất định không để cho Phương Tư Kỳ lấy được, cô muốn xem xem đến lúc đó, Phương Tư Kỳ làm thế nào để hoàn thành bản thiết kế này.
“Tư Hàng!" Một bóng dánh xinh đẹp xông về phía Phương Tư Hàng.
Phương Tư Hàng nhìn người đang chạy tới, mỉm cười: “Quả Quả"
“Tư Hàng, kết quả thế nào?" Hầu Quả Quả hồi hộp nhìn cô.
“Ừ! Trúng tuyển rồi!"
“Thế thì tốt quá, ngày hôm qua, lúc mình nhờ vả anh hai mình, anh ấy còn không thèm để ý tới mình, hại mình lo lắng cho…." Tại vì người nào cứ đấy nhìn chằm chằm, khiến giọng Hầu Quả Quả càng ngày càng nhỏ.
“Cậu nhờ vả anh hai cậu?" Phương Tư Hàng không vui nhíu mày.
“Nhưng anh hai mình không phải loại người như vậy đâu…., mình cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, bây giờ cậu trúng tuyển thì chắc chắn là tài năng của cậu đã chinh phục được anh hai của mình chứ sao." Hầu Quả Quả vừa nói vừa nháy mắt với cô.
“Cậu……." Phương Tư Hàng không còn gì để nói.
“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi ăn mừng thôi." Hầu Quả Quả dứt khoát kéo Phương Tư Hàng đi ra ngoài.
Phương Tư Hàng mỉm cười, hôm nay cô cũng không muốn về nhà sớm như vậy.
Người tính cũng không bằng trời tính, Phương Tư Hàng không muốn về nhưng lại không thể không về, cô và Hầu Quả Quả vừa gọi đồ ăn xong, còn chưa ngồi ấm chỗ thì Phương Chấn Đào đã gọi điện thoại kêu cô phải về ngay.
Cô không thích giọng điệu ra lệnh của Phương Chấn Đào, thật khiến người ta chán ghét, cô đồng ý về nhà rồi cúp máy, để điện thoại ra thật xa.
“Tư Hàng, cậu không ăn cơm với mình sao?" Hầu Quả Quả thất vọng nhìn cô.
Hai người bọn họ là bạn tốt nhất hồi cấp ba, sau đó lại học cùng một Trường đại học, mặc dù không cùng khoa, nhưng các cô vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, Hầu Quả Quả quang minh chính đại làm sâu gạo, còn Tư Hàng vào thực tập ở Phương Thị.
“Ai nói, đồ ăn cũng gọi rồi, có lý nào lại không ăn chứ!" Phương Tư Hàng liếc cô một cái, hào phóng nói.
Hầu Quả Quả ngẩng đầu, ngưỡng mộ nhìn Phương Tư Hàng, hai người bọn họ, trừ giới tính giống nhau thì có rất nhiều điểm bất đồng.
Giống như Hầu Quả Quả, cô là một cô gái rất dễ thỏa mãn, cô cũng rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng Tư Hàng tự lập hơn cô rất nhiều, cô ấy ghét nhất bị người khác điều khiển, Tư Hàng không câu nệ tiểu tiết, không nhỏ mọn như những cô gái khác, nhưng cũng không hoàn toàn mạnh mẽ như bọn con trai, cô ấy tương đối trung tính, suy nghĩ chín chắn, làm việc lại gọn gàng, nhanh lẹ.
“Tư Hàng, cậu thật là tốt." Hầu Quả Quả cảm động nói, nếu bây giờ Phương Tư Hàng đi, cô cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Phương Tư Hàng chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Tư Hàng, tại sao cậu không để tóc dài chứ?" Hầu Quả Quả vẫn muốn nhìn thấy mái tóc dài của Tư Hàng bay trong gió.
“Vậy cũng dễ thôi!" Từ trước đến giờ, Phương Từ Hàng vẫn cắt tóc ngắn, cô nhớ khi cô còn bé, nhìn thấy những cô gái khác để tóc dài cô cảm thấy họ rất xinh đẹp, cô rất hâm mộ họ, nhưng mẹ của cô nói với cô, cô phải có cá tính, để tóc dài giống những người khác không có gì tốt đẹp hết.
Có lẽ là do mẹ dạy bảo nên suy nghĩ của cô cũng rất độc lập, khi còn làm chuyên gia thiết kế ở Phương Thị, cô cũng không câu nệ thứ tự, quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt, như vậy, để tóc dài cũng có gì là khó?
Phương Tư Hàng còn nhớ, mẹ của cô có một mài tóc dài mềm mại động lòng người, nhưng khi cô nhìn thấy người vợ đầu của cha cô thì cô liền trợn tròn hai mắt, bởi vì ngoại hình của mẹ cô rất giống với người đó, sự thật chính là cha của cô rất thích những người có mái tóc dài như bà ấy.
“Aiz, mình cũng muốn cắt “xẹt" một phát, chẳng qua anh hai mình không để cho mình cắt, nói dáng vẻ của mình rất OK, tóc ngắn không hợp với mình" Hầu Quả Quả buồn bã nói.
Hả? Thì ra là Hầu Mặc Khiêm và cha của cô là cùng một loại người, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao thì đàn ông, ít nhiều gì cũng có một chút chủ nghĩa đại nam nhân, bọn họ vẫn thích những cô gái nhu mì, mềm yếu.
“Như cậu rất tốt mà!" Hầu Quả Quả rất nữ tính, tóc dài uốn quăn rất phù hợp với cô.
Khi phục vụ mang thức ăn lên, nhạc chuông điện thoại di động của Phương Tư Hàng lại vang lên, cô nhìn một cái rồi nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Lực chú ý của Hầu Quả Quả lập tức bị thức ăn ngon hấp dẫn, cầm đũa lên: “Mau ăn đi, mau ăn đi, nghe nói món Tứ Xuyên ở đây rất cay, ăn rất ngon."
Phương Tư Hàng cười, gật đầu một cái, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, mùi vị không tệ, ừm, rất ngon.
◎ ◎ ◎
Trong biệt thự của nhà họ Phương đang vô cùng náo nhiệt, hôm nay là sinh nhật của Phương Tư Kỳ, tất cả các nhân vật lớn trong ngành cũng tới đây.
Một bóng người lén lút đi vào từ cửa sau của biệt thự, Phương Tư Hàng nhanh chóng trở về phòng của mình, vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy trên giường có một bộ lễ phục, không cần hỏi nhiều, đây chắc chắc là mẹ lớn đã đặc biệt chuẩn bị giúp cô, một bộ lễ phục màu hồng hoàn toàn không thích hợp với cô.
Phương Tư Hàng cau mày nhìn bộ lễ phục, cô không thích màu hồng, khí chất của cô cũng không thích hợp với màu hồng, lễ phục có màu sắc trang nhã dường như thích hợp với cô hơn, cô tiến lên mang bộ lễ phục ném vào thùng rác.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Cô chủ"
“Sao?"
“Lão gia mời cô chủ xuống dưới nhà"
“Được, tôi sẽ xuống ngay"
Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, Phương Tư Hàng chọn một bộ lễ phục màu trắng bạc trong tủ quần áo, bên trên là kiểu bắt chéo, dưới là quần dài bó, đai lưng màu đen quấn ngang eo.
Cô không thích mặc váy, rất phiền phức, cũng may, cơ hội tham gia tiệc hội của cô rất ít, nếu không sẽ khiến cô rất đau đầu, bởi vì cô không thích mặc váy nên lễ phục của cô không có nhiều kiểu dáng cho lắm.
Khi cô đóng tủ quần áo lại, nhìn thấy va-li hành lý nằm trong góc tủ, khóe miệng vẽ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhà họ Hầu và nhà họ Phương là đối thủ trên thương trường, vậy mà cô không chỉ là bạn tốt với Hầu Quả Quả, bây giờ lại còn là nhân viên của Hầu Thị, chỉ sợ đến lúc đó Phương Chấn Đào sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng cô không thể đợi đến lúc bị ông ấy đuổi, cũng không thể để ông ấy coi cô như món hàng kết thân gả đi để kiếm lợi, lần trước cô vô tình nghe được Phương Chấn Đào đang bàn bạc với mẹ lớn, bọn họ đang bàn xem làm thế nào để đẩy cô ra ngoài, bởi vì cô không phải là cô gái xinh đẹp động lòng người, cũng không phải một thiên kim tiểu thư dịu dàng, ngoan ngoãn, người có tiền nhìn trúng cô rất ít, mà con của mẹ hai nhỏ hơn cô hai tuổi cũng đã tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn rồi.
Bây giờ không có người có tiền nhìn trúng cô, không bảo đảm sau này sẽ không có, cô phải tính toán rời khỏi đây sớm một chút.
Đứng trước gương chỉnh lại mái tóc ngắn của mình một lát, Phương Tư Hàng hài lòng đi xuống lầu.
Dưới nhà cực kỳ náo nhiệt, Phương Tư Hàng đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn, nói đến lại buồn cười, Phương Chấn Đào không chỉ cưới một người vợ, ở căn biệt thự này ông còn có một người vợ bé.
Mẹ hai sở dĩ có thể gả vào nhà họ Phương, là bởi vì bà ấy ngoài sinh được một con gái, còn sinh được một con trai, mẹ lớn chỉ sinh được Phương Tư Kỳ, sau đó bác sĩ nói bà ấy không nên mang thai nữa, nếu không phải vì nguyên nhân này, chỉ sợ bà ấy sẽ làm cho mẹ hai không thể bước chân vào nhà họ Phương một bước.
Phương Tư Hàng nhìn về người thiếu niên vừa mới tròn mười tám tuổi, người thiếu niên ấy trầm mặc đứng trong góc, không có ai nói chuyện với cậu ấy, mọi người đều biết con trai của Phương Chấn Đào bị cà lăm, Phương Chấn Đào sợ con trai sẽ làm mình bẽ mặt, liền ra lệnh cho cậu ấy nói ít một chút, tốt nhất là không được mở miệng, kể từ đó, đứa con Phương Chấn Đào yêu thương nhất chỉ có Phương Tư Kỳ.
“Ăn cơm chưa?" Phương Tư Hàng vốn định đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn nhưng bước chân lại ngừng lại, cô đi tới bên cạnh người thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhìn cô, lặng lẽ lắc đầu một cái.
“Đi ăn một chút gì đi!"
Tròng mắt đen của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó mới gật đầu một cái.
Phương Tư Hàng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía Phương Chấn Đào, cô chỉ muốn đến chào một tiếng rồi rời đi, không khí nơi này thật sự ngột ngạt muốn chết.
“Cuối cùng cũng tới" Mẹ lớn thấy Phương Tư Hàng đi tới cũng mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người cô thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Cha, mẹ lớn." Phương Tư Hàng lạnh lùng chào hỏi.
Sắc mặt Phương Chấn Đào cũng rất khó coi, người đàn ông đứng bên cạnh hai người họ cũng nhìn cô một chút, sau đó trợn tròn hai mắt.
Phương Tư Hàng cười giễu cợt, giả bộ đoan trang nói: “Cha, con cảm thấy không khỏe, con muốn về phòng nghỉ ngơi một chút."
Tình huống này căn bản là biến tướng của xem mắt, chỉ tiếc người đàn ông bình thường thấy cô ăn mặc như vậy lại không thích, không có một chút nữ tính!
“Em gái, hôm nay chính là sinh nhật của chị mà, sao em có thể đi trước được chứ?" Phương Tư Kỳ không biết từ chỗ nào chạy tới.
Phương Tư Hàng lạnh nhạt nhìn Phương Tư Hàng một cái, đôi mắt cô lập tức sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm Phương Tư Kỳ, giống như vừa thấy được xương chó, thật tốt, có cách rồi, cô không phải sợ người đàn ông kia sẽ đến gần cô nữa rồi.
Phương Tư Hàng không nói gì, Phương Tư Kỳ nửa xoay người quay lưng về phía mọi người, bày ra bộ mặt thối nhìn cô: “Nghe nói cô từ chức rồi?"
Thấy đáy mắt Phương Tư Kỳ đầy lửa giận, Phương Tư Hàng lại cảm thấy rất thoải mái: “Đúng vậy."
“Cô…sao cô dám?" Phương Tư Kỳ nhỏ giọng quát.
“Một người nhỏ bé như tôi, ở lại Phương Thị cũng không có tác dụng gì" Phương Tư Hàng thờ ơ nói.
“Cô…………" Mặc dù Phương Tư Kỳ không muốn thừa nhận, nhưng những bản vẽ do Phương Tư Hàng thiết kế lại tốt hơn của cô rất nhiều, nếu Phương Tư Hàng rời khỏi Phương Thị, vậy, còn bản thiết kế kia, một mình cô làm sao có thể hoàn thành???
“Chớ làm loạn" Phương Chấn Đào lạnh lùng nói, cũng không phải muốn nhằm vào Phương Tư Kỳ, ông nhìn Phương Tư Hàng nói: “Nhà họ Phương không phải không cho cô tiền xài, cô không ở công ty làm việc cho tốt, lại chạy ra bên ngoài xin việc, cô muốn làm tôi mất mặt sao hả?"
Phương Tư Hàng tỉnh táo nhìn ông: “Chuyện công việc tự tôi sẽ có cách, không cần mấy người quan tâm." Thì ra không chỉ muốn tìm cho cô một người đàn ông, còn muốn mắng cô ăn cây táo rào cây sung, không ở Phương Thị mà cúc cung tận tụy lại chạy sang công ty khác làm việc, nếu bọn họ biết cô làm việc ở Hầu Thị, thật không thể tưởng tượng được họ sẽ phản ứng thế nào.
“Hừ! Tôi xem cô tìm được công việc gì ở bên ngoài, tôi nói cho cô biết, không có công ty nào chịu nhận cô, đến lúc đó cô không muốn trở về cũng phải về Phương Thị làm việc" Phương Chấn Đào cay độc nói.
Sắc mặt Phương Tư Hàng hơi thay đổi, hai bàn tay cô nắm lại thành quyền, thủ đoạn của Phương Chấn Đào quả thực rất cao minh, nhưng đâu cần bày ra bộ mặt cáo già trên thương trường để thị uy cô, cô cũng chỉ là con chim non chưa mọc đủ lông đủ cánh, giờ phút này, trong lòng cô đều là bất mãn, nhưng cô không thể phản kháng lại, nếu như so sánh nhà họ Hầu với nhà họ Phương, e là nhà họ Hầu cũng không lấy được cái gì của Phương Chấn Đào.
Lười phải tranh luận với Phương Chấn Đào, cũng không còn gì để nói, Phương Tư Hàng cúi đầu: “Thật xin lỗi, có lẽ con bị cảm."
Mẹ lớn lập tức kéo Phương Tư Kỳ qua một bên: “Bị cảm? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi." Ý của bà chính là đừng để con gái bảo bối của bà bị lây.
“Khụ! Vâng" Phương Tư Hàng che miệng đi lên lầu, khi không có ai nhìn cô nữa, cô buông tay xuống, khóe miệng như hiện lên nụ cười châm biếm.
Phòng làm việc rộng như vậy, một người đàn ông ngồi ưu nhã trước bàn làm việc.
“Anh nói gần đây đang có người gây áp lực, không cho bất kỳ ai nhận Phương Tư Hàng vào làm?"
“Đúng vậy, Tổng giám đốc." Quản lý bộ phận nhân sự lấy khăn tay lau mồ hôi.
“Ừ, là Phương Chấn Đào sao?" Tay của Hầu Mặc Khiêm đặt trên bàn làm việc, lòng bàn tay hướng lên, giống như anh đang nắm tất cả mọi thứ trong tay.
“Vâng"
“Chuyện như vậy cũng phải chạy tới đây hỏi ý kiến của tôi sao?" Hầu Mặc Khiêm vẫn thong dong, ưu nhã, nhưng lại có một chút ngang ngược.
“Chuyện này….Bởi vì bối cảnh của cô Phương tương đối đặc biệt, tôi sợ sau này sẽ gây ra phiền toái." Quản lý bộ phận nhân sự lập tức giải thích.
“Ừ, cẩn thận một chút cũng tương đối tốt." Hầu Mặc Khiêm đột nhiên gật đầu một cái, “Nhưng, Phương Chấn Đào đang tính toán cái gì?"
Ánh mắt sắc lạnh của Hầu Mặc Khiếm lướt qua khiến quản lý bộ phận nhân sự bị dọa sợ, mặt ông ta tái mét: “Chuyện này………" Nhà họ Hầu và nhà họ Phương luôn luôn đối đầu, nhưng người thông minh sẽ không tự tìm phiền phức nha!
“Phương Chấn Đào muốn cô ấy…….." Hầu Mặc Khiêm cười nhạt, nhẹ nói: “Nhưng Phương Tư Hàng đã là nhân viên của công ty chúng ta, anh nên biết phải làm sao rồi đấy!"
Hầu Mặc Khiêm không phải loại người ngu ngốc, anh đã sai người đi điều tra, thời gian trước, Phương Thị tung ra một loạt các thiết kế mới rất tốt, nghe nói là do con gái của Phương Chấn Đào – Phương Tư Kỳ thiết kế, nhưng kỳ quái là sau khi Phương Tư Hàng rời khỏi Phương Thị, đến giờ Phương Tư Kỳ vẫn chưa hoàn thành phần còn lại của bộ sưu tập, trong chuyện này có uẩn khúc gì, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được.
Anh đã nhìn các bản thiết kế của Phương Tư Hàng trong hồ sơ dự tuyển, là do công ty cần cô, cho dù nhà họ Phương muốn làm thế nào, đó là chuyện của nhà họ Phương, anh không cần thiết phải chạy theo chơi đùa với nhà họ Phương.
“Dạ, tổng giám đốc, tôi hiểu." Quản lý bộ phận nhân sự nghiêm nghị nói.
“Ừ"
“Tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước." Quản lý bộ phận nhân sự nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
Hầu Mặc Khiêm đưa tay lên chống cằm, nhìn cánh cửa khép chặt như người mất hồn.
Phương Tư Hàng….Thật không ngờ tên của cô lại cứ văng vẳng bên tai anh, anh còn nhớ rõ ngày thứ hai sau ngày cô rơi xuống nước, cô đi tới trước mặt anh:
“Xin chào, Em là Phương Tư Hàng, là bạn của Quả Quả"
Hầu Mặc Khiêm im lặng nhìn cô, không nói một câu.
“Cảm ơn anh hôm qua đã cứu em." Cô nhẹ nhàng nói.
Ừ, giọng nói của cô tương đối nhạt, cũng không mềm mại như những cô gái khác, nhưng lại rất trong trẻo, anh nghe rất xuôi tai.
“Không cần phải cảm ơn." Hầu Mặc Khiêm lại im lặng nhìn cô, chờ cô nói câu sau cùng, việc cứu cô chỉ nhẹ nhàng như một cái nhấc tay, không có gì gọi là to tát cả.
Chỉ có điều, Phương Tư Hàng thật sự rất đặc biệt, không có một cô gái nào dám nhìn chằm chằm vào anh như cô, đa số các cô gái đều thích lén lút nhìn anh.
“Cảm ơn!" Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Rất rõ ràng, rất………Anh có cảm giác không nói lên lời, cô cứ như vậy xoay người rời đi, giống như cô tới đây chỉ để nói lời cảm ơn với anh.
Sau đó, lúc anh ở nhà anh cũng gặp cô mấy lần, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn ngắn ngủi.
Không thể phủ nhận, có rất nhiều cô gái ra sức lấy lòng của anh, nhưng anh miễn cưỡng cũng chỉ nhớ được tên hay tuổi của bọn họ, còn gương mặt của các cô ấy thế nào đã sớm mơ hồ rồi, nhưng với Phương Tư Hàng lại hoàn toàn khác.
Cô là bạn thân của em gái anh, là người em gái anh luôn luôn nhắc đến, Tư Hàng….Ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi chính mình nữa, diện mạo của cô rất bình thường, vậy mà anh lại nhớ rất rõ.
Sau khi về nước, anh vô cùng bận rộn, bận đến không có thời gian chỉnh đốn lại cảm giác đặc biệt này, trước buổi phỏng vấn, em gái anh cứ nhắc đi nhắc lại cái tên Phương Tư Hàng, cái cảm giác khác thường đó lại vây lấy trái tim anh.
Anh vốn không muốn nhúng tay vào buổi phỏng vấn ấy, nhưng biết cô sẽ đến nên anh đã quyết định tham gia buổi phỏng vấn ấy, lúc đó, các quản lý và thư ký đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, giờ nghĩ đến anh lại thấy buồn cười.
Khi phỏng vấn, anh đã nghĩ cô sẽ rất căng thẳng, thế nhưng cô luôn bình tĩnh trả lời, rốt cuộc Phương Tư Hàng là thần thánh phương nào?
◎ ◎ ◎
Trời mưa rất lớn, Phương Tư Hàng đi ra khỏi công ty, hai tay ôm cặp tài liệu, hai mắt nhìn khắp nơi muốn tìm chỗ tránh mưa.
Nước mưa làm ướt áo sơ mi trắng, quần dài màu đen cũng dính sát vào người, khiến cô chạy rất khó khăn.
Một tia sáng xẹt qua trước mắt của cô, Phương Tư Hàng dừng lại, nước mưa mịt mờ, cô híp mắt, đèn xe hơi chiếu thẳng vào người cô, một bóng dáng bước xuống từ trên xe, người đó đang che ô đi đến gần cô, cô nhìn người đó một cái, không muốn suy nghĩ liền cất bước rời đi.
“Cô Phương." Giọng nói quen thuộc làm Phương Tư Hàng dừng lại, cô nhìn kỹ, là Hầu Mặc Khiêm, anh hai của Quả Quả, cô khẽ cau mày, chợt nhớ lại chuyện cũ.
Hai năm trước, trong buổi tiệc mừng sinh nhật Quả Quả, cô cũng không nhớ tại sao mình lại rơi vào hồ bơi, chỉ nhớ sau khi cô tỉnh lại, Hầu Quả Quả nói với cô là Hầu Mặc Khiêm đã cứu cô, nếu không cô đã sớm biến thành quỷ nước rồi.
“Tổng giám đốc."
Hầu Mặc Khiêm đi tới đứng bên cạnh cô, che mưa cho cô: “Trời mưa lớn như vậy, tôi đưa cô về."
Nước mưa từ tóc cô không ngừng nhỏ xuống, có mấy giọt chảy xuống xương quai xanh của Phương Tư Hàng, trượt vào trong áo sơ mi, cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cẩn thận che ô cho cô, một giọt nước cũng không rớt trúng người cô, mà người đàn ông cao lớn này, vai trái đã sớm ướt một mảng.
Phương Tư Hàng nhìn anh, anh cười dịu dàng nhìn cô, thật không công bằng, cô bị dầm mưa ướt hết rồi, anh cũng thế, nhưng tại sao chỉ có mình cô là nhìn rất nhếch nhác???
“Cảm ơn anh!" Phương Tư Hàng nhẹ giọng nói cám ơn, đón nhận ý tốt của anh.
“Cô ở đâu?" Hầu Mặc Khiêm hỏi.
Phương Tư Hàng đọc một địa chỉ, tài xế nghe xong địa chỉ rồi lái xe đi.
Phương Tư Hàng cúi đầu mở túi xách định tìm khăn giấy thì một bàn tay rất đẹp đưa khăn giấy cho cô, cô nhận lấy, “Cảm ơn"
“Cô không cần khách sáo như vậy, ra khỏi công ty, cô cứ gọi tên của tôi là được." Hầu Mặc Khiêm nhìn tư thế cứng ngắc của cô, mỉm cười giải thích: “Cô là bạn thân của Quả Quả, tôi lại là anh hai của nó."
Phương Tư Hàng chỉ gật đầu một cái chứ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói cái gì, cô cầm khăn giấy lên lau gò má ướt đẫm.
Một lúc sau xe đã chạy tới cửa nhà cô, cô thuê một nhà trọ ở gần công ty, nhà trọ không lớn cũng không nhỏ, thích hợp cho cô gái độc thân như cô ở.
“Tổng giám đốc." Phương Tư Hàng vẫn không sửa cách xưng hô, “Cảm ơn anh"
“Không cần khách sáo!" Hầu Mặc khiêm cười nhìn cô.
Trong mắt anh thoáng qua một tia mất mát: “Cô biết bơi rồi sao?"
“À" Phương Tư Hàng trợn tròn hai mắt, sau đó mới nhớ tới chuyện hai năm trước, “Cái này……"
“Quả Quả nói cô rất sợ nước?"
Phương Tư Hàng gật đầu một cái, không muốn tiếp tục nói chủ đề này, “Cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, Tổng giám đốc." Sau chuyện đó, cô bắt đầu bài xích việc học bơi, lại càng sợ nước hơn.
Cô nhìn Hầu Mặc Khiêm, không hiểu sao anh lại nhắc tới chuyện này.
Trong ấn tượng của cô, Hầu Mặc Khiêm là anh hai của Hầu Quả Quả, khi đến nhà Quả Quả chơi thì thỉnh thoảng cô cũng thấy bóng dáng của anh.
Phương Tư Hàng không ngờ lại đụng phải người đàn ông này trong buổi phỏng vấn hôm ấy, gương mặt ôn hòa, nhất cử nhất động đều rất đẹp, nhưng lại hỏi cô những câu hỏi vô cùng sắc bén, thật may là cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không đã bị anh dọa sợ mà chạy trối chết rồi.
“Cô đã cám ơn tôi rồi." Hầu Mặc Khiêm cười nói.
Bởi vì cô không biết nói gì với anh, mà anh lại nhắc lại chuyện lúc đó, nên cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn anh thôi.
“Ha ha" Trừ nói cảm ơn ra còn có thể cười ngây ngô nữa.
“Đã như vậy, cô nợ tôi một ân tình".
Hả? Phương Tư Hàng nhíu mày, có phải mình nghe lầm hay không?
Theo lý thuyết, anh cứu cô, cô nên nói lời cảm ơn anh, nhưng cô nghĩ một người bận rộn như anh sẽ không quá để ý chuyện nhỏ nhặt này, chính anh cũng nói cô đừng khách sao mà.
“Nếu như cô không ngại, vậy thì mời tôi uống cà phê đi." Hầu Mặc Khiêm cười dịu dàng.
Phương Tư Hàng sững sờ, cô chưa từng gặp tình huống nào như thế này, có rất ít người khác phái chủ động đưa ra yêu cầu muốn cô mời khách, hoặc chủ động gặp cô, bởi vì ngoại hình của cô không ngọt ngào, cũng chẳng có chút gì đáng yêu, không chỉ gương mặt bình thường, mà cô ăn mặc cũng rất trung tính, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ mặc váy.
Mưa bên ngoài nhỏ dần, như cành liễu nhảy múa giữa không trung.
Phương Tư Hàng suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Tổng giám đốc, anh chờ một chút." Cô cầm cặp tài liệu bước xuống xe.
Hầu Mặc Khiêm im lặng nhìn bóng lưng cô khi rời đi, trong lòng tự hỏi cô muốn đi đâu????
10 phút sau, Phương Tư Hàng trở lại, trên tay bưng một ly cà phê, hương cà phê theo làn gió bay vào chóp mũi Hầu Mặc Khiêm.
“Cà phê." Phương Tư Hàng đưa cà phê đến trước ngực Hầu Mặc Khiêm, thấy anh nhìn cô mà không nhận lấy, cô lại nói: “Mặc dù không phải là cà phê cao cấp gì, nhưng uống rất ngon."
Hầu Mặc Khiêm nghĩ thầm, Phương Tư Hàng đã hiểu lầm ý của anh rồi, không phải anh muốn cô mua cà phê cho anh uống, mà là……..
Phương Tư Hàng cầm cà phê cho anh, cũng không ngồi vào trong xe, cô đứng bên ngoài cúi người xuống, một tay cầm cặp tài liệu, tóc của cô dính đầy nước mưa, áo sơ mi màu trắng bị ướt dính vào người, áo lót như ẩn như hiện.
Ngón tay thon dài của Hầu Mặc Khiêm nhận lấy ly cà phê kia, đầu ngón tay vô thức chạm vào tay của cô, Phương Tư Hàng nhanh chóng thu tay lại.
“Cảm ơn." Hầu Mặc Khiêm cười lịch sự nói.
Phương Tư Hàng gật đầu: “Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Phương Tư Hàng đi lên lầu, nhìn bóng lưng có cô thật khiến người ta………… Cắn răng nghiến lợi, Hầu Mặc Khiêm nhìn ly cà phê trong tay, lặng lẽ uống một ngụm.
“Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?" Tài xế hỏi.
“Về nhà thôi."
Tác giả :
Kim Tinh