Đấu Y
Chương 237: Lưu liễu nhất thủ
Khuôn mặt của Áo La Lạp vẫn tái nhợt như trước, có vẻ rất suy yếu, thế nhưng đôi mắt màu tím lại tỏa quang mang, nhìn chăm chú vào Lâm Khiếu Đường một hồi mới nói:
- Ngươi sẽ không quên chứ, ban đầu vì sao ta lại đem ngươi đến nơi này?
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường khẽ lay động, cũng không kinh hoàng, thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta thực sự không lưu lại cho mình một con đường, thực sự chữa tốt cho ngươi hay sao?
Thân thể của Áo La Lạp nao nao, lập tức nội thị vào trong cơ thể, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Đường, muốn từ trong đôi mắt đen tia tìm được kẽ hở.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Chúng ta làm một bút giao dịch, chỉ cần để cho ta ly khai, ta sẽ giải trừ cấm chế trong linh hồn của ngươi.
- Cái gì?
Áo La Lạp cả kinh nói, linh hồn cấm chế là một loại pháp thuật vong linh hệ vô cùng cao thâm, một khi bị hạ cấm chế, liền biến thành nửa khôi lỗi.
- Ngươi hù ta!
Khí tức trên người Áo La Lạp bỗng nhiên bành trướng
- Ngươi cho rằng như vậy có thể qua mặt được ta, ngươi bất quá chỉ là một gã võ sĩ đại sư giai mà thôi, làm sao có khả năng đặt được cấm chế linh hồn.
Lâm Khiếu Đường không nhanh không chậm nói
- Mọi việc đều có ngoại lệ của nó, thử hỏi một gã đại sư giai võ sĩ làm sao có thể chữa trị được cho ngươi đây?
Cánh tay Áo La Lạp nhấc lên, một viên hỏa cầu màu đen trong nháy mắt hình thành.
Lâm Khiếu Đường khuyên giải nói:
- Không muốn thụ thương thì đừng làm chuyện điên rồ, ngươi mạnh mẽ đem ta đến tây đại lục này ta còn không tính toán ngươi, nhanh như vậy đã lấy oán báo ơn, cẩn thận gặp phải báo ứng.
Thân là thánh nữ Đạt Khắc giáo, thân phận của Áo La Lạp cực kỳ tôn quý, từ trước đến nay đều là vương giả cao cao tại thượng, làm sao có thể chịu được sự khống chế của người khác, vung tay lên, hỏa cầu màu đen mạnh mẽ bay về phía Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường không tránh né, Tây Tây Á đang muốn xuất thủ ngăn trở
- Đừng nhúc nhích!
Đột nhiên một thanh âm vang lên làm cho nàng dừng lại.
Phanh một tiếng, hỏa cầu màu đen từ chính diện bắn trúng Lâm Khiếu Đường.
Đôi mắt màu tím của Áo La Lạp yếu ớt híp lại một chút, lúc này nàng đã nhận định tiểu tử kia nói dối, bằng không bản thân không thể dễ dàng đánh trúng hắn như thế được.
Khói mù sau khi bạo tạc dần dần tiêu tán, đôi mắt của Áo La Lạp đột nhiên trợn to, địa ngục hắc hỏa cư nhiên không thể thiêu cháy cả một cọng tóc của hắn.
Lâm Khiếu Đường lau miệng nói:
- Vị đạo không tồi!
Áo La Lap một lần nữa khiếp sợ, công kích của bản thân cư nhiên bị tiểu tử này một ngụm nuốt tươi.
- Hắc ám hệ ma pháp cùng với quanh minh hệ ma pháp bình thường đối với ta vô ích!
Lâm Khiếu Đường tự tin nói. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Từ khi nội anh tiến hóa thành nội linh, năng lực thu nạp hòa tan tăng cao trên diện rộng, nguyên bản Lâm Khiếu Đường cũng không chắc chắn mười phần, thế nhưng trong quá trình chữa bệnh dương hồn độc linh lại lộ thần uy, hầu như độc nguyên lực có trong cơ thể Áo La Lạp thì nó hấp thu sạch sẽ, trong đó có quang hệ độc nguyên và hắc ám hệ độc nguyên vô cùng lợi hại cũng không thoát khỏi.
Áo La Lạp lại một tấn công lần nữa, đột nhiên trong đầu phát ra từng trận anh minh, thân thể mềm mại đau đớn ngồi chồm hổm, hét to
- Ngươi đã làmyêu pháp gì vậy?
Lâm Khiếu Đường không hề đáp lại, chỉ là lặng lặng nhìn sắc mặt Áo La Lạp càng dần càng khó coi.
Bốn phía không một tiếng động, nhưng trong ý thức hải của Áo La Lạp lại ầm ầm đinh tai nhức óc, đầu nàng phảng phất giống như muốn bạo tạc ra vậy, khó chịu đến cực điểm, cho dù là người có ý chí mạnh đến đau đi nữa, cũng không thể chịu đựng được loại thống khổ sản sinh trong tinh thần.
Áo La Lạp gắt gao cắn chặt môi dưới, muốn chống lại tinh thần công kích, thế nhưng những tiếng kêu to chỉ là bắt đầu mà thôi, sau đó biến thành ảo giác, lại có thêm một loại uy áp linh hồn mạnh mẽ làm cho người khác phải khuất phục.
Thực sự chính là cấm chế linh hồn? Áo La Lạp kinh khủng nghĩ, lúc này ý thức của nàng dần dần không rõ ràng, ma anh vừa mới thức tỉnh giống như là bị một loại ma pháp nào đó thôi miên từ từ tiến vào trạng thái hôn mê.
- Được rồi!
Áo La Lạp quát to một tiếng, cả người thống khổ co rúm lại trên mặt đất, dung nhan kinh diễm tràn đầy mồ hôi, mấy lọn tóc đen dính chặt vào một bên má.
Lâm Khiếu Đường vẫn không hề có ý tứ dừng tay, dương hồn độc linh chậm rãi hiện lên trong hư không trước ngực, một linh thể nho nhỏ bộ dáng Lâm Khiếu Đường khi còn là hài đồng mười tuổi thình lình xuất hiện.
Áo La Lạp mông lung suy yếu nhìn thấy một màn này, triệt để sợ hãi đến ngây người, đại sư giai cũng có thể linh hồn xuất khiếu, điều này không có khả năng, chỉ khi bước vào địa vương giai, mới có thể dùng dạng linh hồn bình thường xuất khiếu một cách thoải mái, coi như là linh hồn giai cũng chỉ có thể tại thời điểm thân thể bị diệt mới có thể xuất khiếu, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng xuất khiếu như vậy.
- Không nên! Van cầu ngươi, dừng lại đi, yêu cầu gì ta cũng sẽ đáp ứng mà.
Áo La Lap dùng chút khí lực cuối cùng hét lớn.
Hô, dương hồn độc anh trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Lâm Khiếu Đường, ánh mắt của Lâm Khiếu Đường từ từ trở nên nhu hòa.
Tiếng kêu gào ầm ĩ trong ý thức của Áo LA Lạp trong nháy mắt biến mất, nằm trên mặt đất trừng lớn con ngươi kinh hoàng thở từng ngụm phì phò thật lớn, những thứ không thể tiếp thu nhưng lại bắt buộc phải tiếp thu liên tục trùng kích ý thức hải dương của nàng.
Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nhìn Áo LA Lạp đang nằm trên mặt đất nói:
- Quá trình linh hồn chuyển hoán này chia làm ba bước, mỗi một bước hoạt động, đều làm cho ngươi thống khổ sâu sắc, nếu như tiến hành bước cuối cùng, thân thể của ngươi tạm thời do ta khống chế, hơn nữa nếu như ta muốn thì có thể đẩy nhanh quá trình này trong nháy mắt, bây giờ còn có điều gì cần hỏi nữa hay không?
Áo La Lạp nghỉ ngơi hồi lâu mới có thể thu nhiếp tinh thần lại
- Thả ngươi đi, ngươi sẽ thực sự giải trừ cấm chế linh hồn trên người ta?
- Ngươi chỉ có thể tin tưởng!
Nói xong, Lâm Khiếu Đường ngay tại chỗ ngồi xếp bằng, không coi ai ra gì bắt đầu điều tức, một lúc sau lại nói thêm:
- Mười ngày nữa ta sẽ ly khai, trong khoảng thời gian này ta muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Tân Tây Á đứng một bên kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường sử dụng thủ đoạn, từ lúc nào chủ nhân có được kỹ năng thâm độc như vậy, có thể hay không dùng trên người chính mình?
- Tân Tây Á đừng miên man suy nghĩ nữa, nắm chặt thời gian tiêu hóa hàn khí, tận lực lợi dụng thời gian mười ngày này hấp thu hoàn toàn, mười ngay sau sẽ phát sinh những chuyện gì khó có thể dự liệu được.
Trong ý thức chi hải của Tân Tây Á bỗng nhiên nhận được truyền âm, thần sắc cả kinh, cuống quít vứt bỏ tạp niệm tập trung tu luyện.
Nhìn Lâm Khiếu Đường nhập định, Áo La Lạp hơi hơi do dự, biện pháp hữu hiệu nhất để phá vỡ linh hồn cấm chế chính là giết chết người thi pháp, thế nhưng lòng tin của Áo La Lạp lúc này lại thiếu hụt trầm trọng, nghĩ đến mười năm trước chênh lệnh cực lớn, tâm lí của Áo La Lạp nhiều ít có chút không ổn định, cuối cùng Áo La Lạp cũng buông tha cho ý niệm chống lại trong đầu, tiến nhập vào trạng thái nghỉ ngơi hồi phục.
Mười ngày rất nhanh trôi qua, trong đại điện yên tĩnh giống như không có người nào trong đó, ba người tự tĩnh tọa tại một vị trí riêng, chưa hề động đậy.
Ma pháp trận bao phủ xung quanh ma pháp trận từ từ yếu dần, một thời gian ngắn nữa sẽ tự động giải trừ.
Lâm Khiếu Đường đột nhiên mở rộng hai mắt, khí tức trên người giống như nước thủy triều đột nhiên tuôn ra, sau đó bình tĩnh trở lại, vững chắc củng cố tu vi. Trong thời gian mười ngày này Lâm Khiếu Đường tập trung tiêu hóa toàn bộ độc nguyên lực hấp thu được, những thứ không cần thiết tự nhiên bài trừ ra khỏi cơ thể, những thứ cần thiết thu hồi toàn bộ, tuyệt đối không bỏ phí đến một chút, ngoài ý muốn thăng cấp từ 5 tinh đại võ sư lên đến 7 tinh đại võ sư, những mệt nhọc trước đó đã được quét sạch.
- Nên đi ra rồi!
Lâm Khiếu Đường đứng dậy nói.
Áo La Lạp cùng Tân Tây Á chậm rãi mở mắt, đúng lúc này ma pháp trận bao phủ đại điện tự động biến mất, ba cỗ khí tức cực mạnh từ bên ngoài đại điện nhanh chóng tiến vào.
Ngoài đại điện, nam tử tóc đỏ, Lý Nhĩ và Kỳ Áo, sớm đã chờ đợi thật lâu, ma pháp trận vừa mới biến mất đã khẩn cấp tiêu sai tiến vào trong.
Khi ba người đi vào trong trung ương đại điện nhìn thấy Áo La Lạp, đều lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, kỳ thực không một ai hy vong gì nhiều Áo La Lạp có thể tỉnh lại.
Đôi mắt già lão của Lý Nhĩ hiện rõ vẻ vui sướng, ngay cả người gần như hồn phi phách tán cũng có thể cứu được, còn có điều gì không làm được đây chứ? Hiện tại nhất định có thể đem Mã Lệ sống lại.
Kỳ Áo hiếu kỳ nhìn kỹ Lâm Khiếu Đường, phảng phất giống như lần đầu tiên biết nhau, đối với Lâm Khiếu Đường Kỳ Áo đột nhiên sinh ra cảm giác đắn đo không chính xác.
Nam tử tóc đỏ vui mừng quá đỗi, Áo La Lạp chính là lực lượng trung kiên của Đạt Khắc giáo, mỗi một thế hệ thánh nữ đều tìm kiếm cực kỳ khó khăn, muốn có một người thừa kế không mất đến hai ba trăm năm tuyệt đối không thể tìm được, nếu như mất đi thánh nữ thì thực lực của Đạt Khắc giáo sẽ thua sút so với Lai Đặc giáo.
Nam tử tóc hồng xác nhận Áo La Lạp không có chuyện gì, lập tức nói:
- Lý Nhĩ chấp giáo, lập tức thông tri cho bảy đại chấp giáo và tài quyết, tam đại chấp pháp và Mông Tạp hội trưởng, một tháng sau tại Đạt La Tư thần điện cử hành bái tế, không được vắng mặt.
Lý Nhĩ nhìn kỹ Lâm Khiếu Đường còn muốn nói cái gì, thế nhưng nhìn thấy biểu tình hiện tại của nam tử tóc đỏ, lời muốn nói lập tức nuốt trở lại, lên tiếng trả lời rồi lui ra, bắt đầu truyền tin.
- A La Khắc, không cần phải lao sư động chúng như vậy!
Áo La Lạp lãnh đạm nói.
- Thánh nữ trở về, đây chính là đại sự của bản giáo, chẳng lẽ còn có chuyện gì so với chuyện này trọng yếu hơn hay sao?
Nam tử tóc đỏ bác bỏ nói.
- A La Khắc giáo hoàng đại nhân, các ngươi có thể chờ một chút rồi tiếp tục ôn chuyện có được hay không?
Kỳ Áo chen vào.
Nam tử tóc đỏ chán ghét nhìn Kỳ Áo, tay áo vung lên, một quyển trục bị vụ khí màu đỏ sậm bao phủ xuất hiện trong không trung, chậm rãi bay tới tay Kỳ Áo.
Khi Lâm Khiếu Đường nhìn thấy quyển trục ma pháp màu hồng, nhất thời cả kinh, bản quyển trục này nếu như hắn không nhớ lầm mà nói thì đó chính là thượng cổ ma thư "luân hồi chi quyển", một cấm pháp chi quyển có thể so sanh với bát đại thần khí, càng làm cho Lâm Khiếu Đường giật mình hơn nữa chính là, nam tử tóc đỏ trước mắt này dĩ nhiên là một trong hai đại giáo hoàng của hai đại giáo Minh Tây Đại lục, Đạt Khắc giáo giáo hoàng.
Trong toàn bộ Minh Tây đại lục, ngoài trừ giáo hoàng Lai Đặc giáo, không có người nào chống lại được hắn, có người nói tu vi của hắn đã tiến vào địa vương giai đỉnh cấp.
Kỳ Áo lấy được luân hồi chi quyển, trên mặt khó che giấu được nét vui mừng, nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, tiện tay tung ra một khỏa lam ma thạch nói:
- Đường Lâm, chúc mừng ngươi đã hoàn thành giao dịch lần thứ hai giữa chúng ta, ha ha ha!
Cùng với tiếng cười vang, thân ảnh của Kỳ Áo dần dần không rõ, khí tức thoáng cái liền biến mất không thất, đã rời đi.
Thu hồi lam ma thạch, dưới chân Lâm Khiếu Đường hiện ra một bàn tay màu vàng thật to, Tân Tây Á cũng bước lên trên.
- Chậm đã!
Nam tử tóc đỏ đột nhiên trầm giọng nói.
Thần sắc của Lâm Khiếu Đường không hề nổi sóng, nguyên lực bạo phát, nhanh chóng bay đi.
Bàn tay của A La Khắc đẩy lên, một viên hỏa cầu đỏ sậm giống như thiểm điện chợt lóe bắn ra, tốc độ hầu như đạt tới mức độ thuấn di.
Lâm Khiếu Đường đã bay ra khỏi đại điện không tránh khỏi kinh hãi, công kích của cỗ hắc ám hệ này đã vượt qua khả năng hấp thu của hắn, nguyên sa phóng ra, cửu diện loa toàn sa thuẫn trong nháy mắt hình thành.
Những hạt cát mềm mại xoay tròn trong không trung che chắn hóa giải lực công kích của viên hỏa cầu, Lâm Khiếu Đường rút ngân tinh, dốc toàn bộ nguyên lực, mạnh mẽ bổ về phía hỏa cầu ám hồng sắc (màu đỏ xen lẫn màu đen) đã giảm tốc độ sau khi xuyên qua sa thuẫn, hỏa cầu được bao vây trong thiểm điện bị đánh bật ngược lại.
Nhìn hỏa diễm cầu bị đánh bật trở lại, A La Khắc cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới chỉ một đại kiếm sư nho nhỏ có thể đánh bật công kích của hắn trở về, thực sự đã quá coi thường hắn rồi.
Bất quá thứ làm cho A La Khắc thực sự cảm thấy hứng thú chính là những hạt cát trên không trung, viên hỏa cầu bị đánh bật trở lại khi đến gần A La Khắc ba thước lập tức dừng lại.
Quang mang đỏ sậm hiện lên bao quanh thân thể A La Khắc, đang muốn bay lên đuổi theo thì bị một tấm chắn màu đen trong suốt ngăn cản.
- Áo La Lạp, ngươi đây là ý tứ gì?
A La Khắc xoay người chất vấn.
- Đừng đuổi theo, để cho hắn đi đi!
Áo La Lạp buồn bã nói.
- Ngươi không phát hiện hắn có nguyên sa hay sao? Ba tháng sau chính là thời điểm tiến vào trong "ma tháp cấm địa", đám nguyên sa này sẽ có tác dụng rất lớn.
Ánh mắt của A La Khắc híp lại nói, trong lòng như đang tự phỏng đoán cái gì đó, nhìn Áo La Lạp, trong mắt nhiều hơn một phần nghi ngờ.
Tác giả :
Mộc Thang