Đấu Y
Chương 229: Tu hồn dưỡng linh thuật
Hai chuyện này tựa hồ lớn đến mức người qua được ai ai cũng biết. Lâm Khiếu Đường lại nói:
- Các chuyện khác thì như thế nào?
Pháp Mã Nhĩ vắt óc suy nghĩ, cẩn cẩn dực dực trả lời:
- Còn có hai chuyện khác. Một là Đạt Khắc giáo tổ chức cử hành "tế tinh đại thần điển" vào năm sau, có người nói cứ mỗi trăm năm một lần hắc ám long thần sẽ phủ xuống nhân gian. Chuyện còn lại chính là ôn dịch hoàng hành trong thời gian vừa rồi, đã có đến ngàn vạn người chết trong đợt ôn dịch khủng khiếp này, không biết có tình là đại sự kiện hay không?
- Hắc ám long thần? Trên đời này thực sự có thần?
Lâm Khiếu Đường trong sự hoài nghi lẩm bẩm.
- Có! Đương nhiên là có!
Pháp Mã Nhĩ đột nhiên cực kỳ tích cực nói.
- A? Ngươi đã gặp qua?
Lâm Khiếu Đương hiếu kỳ hỏi.
- Tiền bối ngài không phải hay sao? Ngay sau coi như là tiểu nhân đã gặp qua rồi.
Pháp Mã Nhĩ khen tặng nói.
Phát đánh rắm này đủ tuyệt, Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa cười thành tiếng, người này có chút điểm phong phạm giống mình năm xưa. Lần này tới Thiên Long thành Lâm Khiếu Đường cũng không dự định nhanh chóng ly khai, giữ lại tiểu tử này xác thực có chút hữu dụng. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Pháp Mã Nhĩ còn chưa kịp nói thêm lời nào, bỗng nhiên cả người căng thẳng, thanh niên kia không biết đã dùng phương pháp gì, trong nháy mắt đã điểm vào thân thể của mình hơn mười chỗ.
- Mấy đại yếu huyệt của ngươi đã bị ta điểm trúng, mỗi nửa tháng thời gian nhất định phải dùng một "thư thông đa", nếu không huyết mạch của ngươi sẽ bị kình khí ta đưa vào phá hỏng toàn bộ, kinh mạch của ngươi sẽ bị đứt hết.
Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt nói.
- Tiền bối tha mạng. Ta nhất định vì người dốc hết sức lực!
Pháp Mã Nhĩ mạnh mẽ dập đầu mấy cái, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lâm Khiếu Đường lấy ra hai viên dược hoàn màu vàng nói:
- Mỗi một tháng phục dụng một viên, lai viên này đảm bảo ngươi một tháng vô sự, đến lúc đó ta sẽ lại đưa cho ngươi, đứng lên đi!
Tiến nhận dược hoàn, Pháp Mã Nhĩ lên tiếng cảm tạ, Lâm Khiếu Đường lại móc ra một túi tiền đưa tới
- Giúp ta đi mua một trang viên yên tĩnh, số tiền này hẳn là đủ rồi!
Tiếp nhận túi tiền, Pháp Mã Nhĩ mở túi nhìn vào, nhất thời sợ đến ngây người, bên trong toàn bộ là nguyên thạch. Ước chừng phải đến hai ba mươi khối, một khối có thể bán ra đến ba bốn trăm tử tinh tệ, Nguyên thạch đối với người thường mà nói không có nhiều tác dụng cho lắm, thế nhưng đối với tu luyện giả địa vị cao mà nói chính là vật không thể thiếu dành cho tu luyện, bởi vậy cho đến bây giờ không cần phải lo không bán được. Bình sinh đây là lần đầu tiên Pháp Mã Nhĩ nhìn thấy nhiều nguyên thạch đến như vậy. Năm năm trước Pháp Mã Nhĩ đã từng gặp qua một ít, thế nhưng đối đa một lần chỉ có hai khối mà thôi.
Pháp Mã Nhĩ lộ rõ bộ dạng được sủng ái nói:
- Tiền bối, không cần dùng nhiều như vậy, chỉ cần mấy khối là đủ rồi.
- Số còn lại coi như là kinh phí đi lại cho ngươi trong mấy ngày tới. Ngày mai ta sẽ tới trạm vận tải tìm ngươi. Nhớ kỹ trang viên nhất định phải bí mật, ta rật không thích bị người khác quấy rầy. Số còn lại ngươi cứ cầm lấy đi, đừng quên thanh lí toàn bộ ngõ nhỏ này cho ta.
Nói xong câu cuối cùng này, người thanh niên từ lâu đã không thấy, Pháp Mã Nhĩ căn bản không nhìn rõ vị thanh niên đó di động như thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt rung động một cái thì người đã biến mất không còn bóng dáng.
Pháp Mã Nhĩ nhìn túi tiền căng phồng trong tay. Trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc khác nhau. Những tu luyện giả như vậy cùng với một tên đầu đường xó chợ như mình căn bản không phải một cấp bậc. Bọn họ muốn giết chết một người, so với bóp chết con kiến cũng không khác gì nhiều cho lắm. Tiếp xúc với những cao nhân bậc này tuyệt đối là chuyện cực kỳ phiêu lưu.
Thế nhưng độ phiêu lưu cao thì lại có hồi báo cực cao. Pháp Mã Nhĩ lấy ra một khối nguyên thạch thần tình hoảng hốt quan sát kỹ càng. Đột nhiên có chút mờ mịt không biết phải làm sao. Chạy? Thế nhưng chạy rồi sao chứ? Đấy là chưa kể chạy được hay không?
Pháp Mã Nhĩ cắn răng đem khối nguyên thạch để vào trong túi tiền hung hăng nói:
- Lão tử đần độn đã hơn ba mươi năm rồi. Lúc này đây lấy tính mạng ra đổ canh bạc. Cùng lắm thì bồi cái mạng già này mà thôi.
Pháp Mã Nhĩ tỏ rõ bộ dạng hùng hồn nghênh ngang đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trước tiên kêu mấy huynh đệ của ta đến đây quét dọn chiến trường…
Tại khu giao dịch Phỉ Nhã dạo qua một vòng, Lâm Khiếu Đường coi như đại thể lý giải được tình huống liền đi về một góc tối không bắt mắt. Không bao lâu sau có một bóng đen nhoáng lên, Tân Tây Á mặc bộ trường bào màu xanh hiện ra một bên thấp giọng nói:
- Chủ nhân. Các nhiệm vụ của dong binh công hội không hề có ta trong đó. Ngài có muốn gì đó…
Lâm Khiếu Đường sớm có dự liệu, mỉm cười nói:
- Không quan hejekhu giao dịch cao cấp này hẳn là sẽ có thứ ta muốn.
Đến nơi này, Lâm Khiếu Đường cũng không có ý muốn ẩn dấu, tiến nhập vào khu giao dịch cao cấp chỉ có một điều kiện, đó chính là phải có tu vi sư giai trở lên.
Kỳ thực khu giao dịch cao cấp chính là một tòa tháp cao tám tầng, tầng dưới cùng lớn diện tích lớn nhất, càng lên cao diện tích càng nhỏ hơn. Lượng người nơi này so với khu giao dịch bên ngoài rõ ràng thưa thớt hơn ngoại vi khu giao dịch rất nhều.
Khi hai gã canh thủ vệ cửa lớn nhìn thấy Lâm Khiếu Đường thì trên mặt hơi lộ ra vẻ kinh sắc, sau đó đồng thời hô lên một tiếng tiền bối, không dám có một chút chậm trễ. Coi như là một nơi ngọa hổ tàng long như Thiên Long thành thì cao thủ cấp linh hồn giai cũng không phải thường xuyên nhìn thấy.
Nhìn thấy thanh niên và tùy tùng cùng lúc tiến vào, một gã thủ vệ kinh ngạc nhìn thanh cự kiếm nói:
- Huynh đệ, ngươi nói thanh cự kiếm kia có thể là á thần khí hay không?
Gã thủ vệ còn lại bĩu môi nói:
- Lão đệ, tốt nhất ngươi nên thành thật đứng gác đi. Chẳng lẽ ngươi không biết câu nói họa từ miệng mà ra hay sao chứ? Lần trước gã bằng hữu của ta nhìn quá lâu vào một vị tiền bồi, vừa lúc vị tiền bối đó tâm tình không được tốt cho lắm, không biết là dùng thủ đoạn gì, kết quả là gã bằng hữu kia bị chọc mù mắt mà không hề biết gì.
Gã thủ vệ nhanh chóng rụt đầu lại, thu hồi ánh mắt, phảng phất giống như vừa mới làm sai chuyện gì đó…
Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường không hề có tu vi linh hồn giai, thậm chí là kém hơn linh hồn giai rất nhiều, thế nhưng hắn có đặc thù song đại sư giai, làm cho nguyên lực khí tức của hắn so với người cùng giai hùng hồn hơn rất nhiều, thực lực tự nhiên là mạnh hơn một chút.
Lâm Khiếu Đường vừa mới tiến vào, thì đã có một thiếu phụ mặc bộ quần áo hoa lệ đặc thù cho phương tây quý tộc bước lên chào đón.
Quý phụ mỹ lệ trước sau như một luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười chiêu đãi , thế nhưng những lời khách sáo thường ngày vừa mới đến bên mép thì dừng lại.
Quý phụ mỹ lệ giật mình nhìn vị thanh niên tuấn lãng trước mặt từ trên xuống dưới, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể tiến vào linh hồn giai, hẳn là cực kỳ nổi danh mới đúng, thế nhưng quý phục lục tung trí nhớ đến nửa ngày cũng không hề có bất cứ tư liệu gì về thanh niên, hình dáng lại càng xa lạ đến cực điểm. Tóc đen mắt đen chẳng phải là người Kỳ Đông đại lục hay sao chứ?
Lâm Khiếu Đường tĩnh lặng đứng một bên tựa cười mà như không cười trước mặt quý phụ. Quý phụ rất nhanh phát hiện ra bản thân có chút thất thố, cúi thấp người nói:
- Tiền bối giá lâm, vãn bối nhất thời quá mức khẩn trương, kính mong tiền bối thứ lỗi!
Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua bốn phía. Diện tích phòng khách tầng một thực tế không hề nhỏ, lác đác có vài người đang tiến hành giao dịch, mỗi một khách nhân đều đang có một chuyện gia bắt chuyện. Khu giao dịch cao cấp quả nhiên đãi ngộ không tầm thường. Có một số người vô ý liếc mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, lập tức nhanh chóng thức thời quay đầu lại, tiếp tục tiến hành chuyện của bản thân. Trêu chọc vào cao thủ linh hồn giai so với muốn chết cũng không khác nhau nhiều lắm.
Thấy thanh niên không nói gì, đôi mắt màu canh của quý phụ hơi nhoáng lên, đối phương vô luận là có thân phận hay tu vi như thế nào thì cũng tuyệt đối là một khách hàng lớn. Với thực lực linh hồn giai thì làm sao có thể để những vật phẩm bình thường vào trong mắt. Cho dù là sinh ý này không thành công thì kết giao thành bằng hữu tuyệt đối có giá trị. Nếu như có thể làm cho quan hệ với người này trở nên tốt đẹp môt chút vậy thì quá tốt rồi. Quý phụ mỹ lệ ưỡn ngực đẩy cao đôi nhũ phong nói:
- Tiền bối. Người đến đây là muốn mua vật phẩm hay là bán vật phẩm?
Lâm Khiếu Đường híp mắt lại nhìn xung quanh, sau khi điều tra không phát hiện ra người nào khả nghi mới mở miệng trả lời:
- Không biết ở đây các ngươi có cao cấp bí tịch hay không?
Đôi mắt đẹp của quý phụ hơi đảo một chút sau đó mới nói:
- Tiền bối, thỉnh người đi theo ta!
Liền hướng về phía cầu thang bước đi.
Lâm Khiếu Đường hơi hơi gật đầu rồi bước theo, Tân Tân Á giống như hình vơi bóng không bao giờ cách xa. Chỉ cần hơi không lưu ý thì có thể không cảm giác được nàng ở đây.
Đến tầng thứ năm, quý phụ xinh đẹp mới dừng lại giải thích:
- Tiền bối. Tầng một và tầng hai đều dùng để chiêu đãi người có tu vi sư giai. Tầng ba và tầng bốn thì chiêu đãi đại sư giai. Tâng năm tầng sáu chiêu đãi những nhân vật giống như ngài vậy. Ngài chờ một chút, chốc lát nữa ta sẽ quay trở lại.
Quý phụ xinh đẹp nói xong đôi mát lóe lên như muốn truyền một ý đồ nào đó vào thanh niên, chỉ tiếc là thanh niên này ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nàng lấy một cái.
Tầng thứ năm này so với các tầng dưới quả thực không hề giống nhau, vô luận là bày biện trang sức hay phong cách, đều lộ ra một cỗ khí thế cao cao tại thượng. Lâm Khiếu Đường nhìn không ra rốt cuộc là phong cách phương tây hay là phong cách phương đông, tựa hồ như có chút vị đạo hỗn tạp.
Tầng thứ năm không giống với mấy tầng dưới chính là vì được chia thành mấy gian. Từng phòng tựa hồ như có công dụng khác nhau.
Chỉ chốc lát, quý phụ xinh đẹp đã quay trở lại, phía sau còn có thêm một quý phụ khác có khí chất càng thêm tuyệt vời, mái tóc đen ưu nhã được quấn gọn trên đầu.
Lâm Khiếu Đường hơi lộ ra tia dị sắc. Quý phụ vừa mới đến đã có tu vi sư giai đỉnh cấp, ít nhất cũng là 9 tinh sư giai, còn về phần chức nghiệp cụ thể là gì hắn không thể nhìn ra được.
Quý phụ xinh đẹp giới thiệu:
- Tiền bối, vị này chính là người quản lí tầng năm Lạc Phỉ phu nhân, ngài cần cái gì cứ việc nói với nàng!
- Xin hỏi quý danh của tiền bối?
Biểu tình của Lạc Phỉ làm cho Lâm Khiếu Đường hơi hơi giật mình, tựa hồ như đã quen ở nơi nào đó.
…
- Lâm tiền bối, nghe nói ngài cần mua một quyển bí tịch cao cấp. Chỉ là không biết ngài cụ thể cần loại nào? Cần loại đấu kỹ hay là ma pháp? Hoặc có thể là kiếm thuật, bí kỹ bắn cung…
Lạc Phỉ cực kỳ chuyên nghiệp hỏi.
- Loại tâm pháp, còn về chức nghiệp thì loại nào cũng được!
Quý phụ xinh đẹp một bên hơi giật mình, Lạc Phỉ cũng kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường chỉ lộ một tia tiếu ý như có như không trên mặt. Đối với biểu hiện của hai người này hắn sớm có dự liệu, tiếp tục nói:
- Nếu như có thể thuộc về hồn giai trở nên thì rất tốt!
Gian phong nhất thời rơi vào yên tĩnh, hai quý phục đối mặt nhìn nhau, tựa hồ như có điểm không phản ứng kịp.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên thở dài, lắc đầu nói:
- Xem ra không có a!
Nói xong liền muốn đi xuống dưới lầu.
- Tiền bối. Ngài chờ một chút. Vong linh pháp thuật "tu hồn dưỡng linh thuật" ngài có muốn hay không?
Lạc Phỉ bật thốt lên. Thế nhưng trong ánh mắt lại không có nhiều hy vọng. Loại tâm pháp này rất yếu, tuy rằng là cao giai vong linh pháp thuật dành cho vong linh ma pháp sư, thế nhưng không có vong linh ma pháp sư nào chịu đi tu luyện loại tâm pháp tu bổ linh hồn này, tức là không hề có tính công kích hay phòng ngự, thậm chí đối với sự tăng tiến tu vi bản thân lại không có nửa điểm chỗ tốt nào. Vong linh ma pháp sư cho đến bây giờ chỉ là nghiên cứu khống chế và triệu hóa bất tử tốc mà thôi, căn bản không tốn công đi nghiên cứu tu bổ linh hồn, linh hồn càng không trọn vẹn lại càng dễ dàng khống chế hơn.
Lâm Khiếu Đường ngừng cước bộ lại, xoay người nói:
- Mấy giai tâm pháp?
- Tâm giai cao cấp!
Trong lòng lạc phỉ nhảy lên một chút, hiển nhiên đối phương có hứng thú.
- Giá cả như thế nào?
Lâm Khiếu Đường trực tiếp hỏi.
Lúc ban đầu khi thu được bản bí tịch này, Lạc Phỉ đã hối hận hồi lâu, sau đó thử bán đi vài lần như không thành công, căn bản không có người nào hỏi thăm. Trước mắt đột nhiên có một cơ hội đẩy thứ này ra ngoài, Lạc Phỉ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mười vạn nguyên thạch.
Thật quý! Lâm Khiếu Đường khẽ cau mày, bất quá lúc trước hai bản nhân giai vũ kỹ hắn cũng bán được đến mấy vạn nguyên thạch. Vậy thì bản tâm giai cao cấp tâm pháp bán với cái giá này hiển nhiên không phải là quá đắt.
Thấy biểu tình khó xử của thanh niên trong nháy mắt trở lại bình tĩnh, Lạc Phỉ cho rằng đối phương đối với kỹ năng này có chút lỹ giải, liền nói:
- Lâm tiền bối lần đầu tiên quang lâm khu giao dịch của chúng ta, nếu như ngài thực sự muốn mua, chúng ta có thể cho ngài một cái giá ưu đãi hơn.
- Bao nhiêu?
Lâm Khiếu Đường hứng thú hỏi.
Tác giả :
Mộc Thang