Đấu Y
Chương 179: Đánh lén
- Ngô…
Lâm Khiếu Đường vô ý thức kêu lên một tiếng đau đớn, một dòng máu lớn từ trên người rơi xuống đập trên mặt đất tạo thành từng đám huyết hoa (hóa máu) xán lạn.
Trên vai còn có một lỗ lớn do lợi trảo xé ra, 2 đầu ngón tay còn cắm chắc trong đó, dưới bụng cường tráng càng chịu một quyền rất mạnh.
Lâm Khiếu Đường cảm giác thấy trong cơ thể như đang phiên giang đảo hải, cảm giác nôn mửa tắc nghẽn trong đại não.
Phốc…
Một ngụm máu nóng mạnh mẽ phun vào mặt Lâm Khiếu Đường.
Gã đại hán trừng đôi mắt lớn như một nắm tay không thể tin tưởng nhìn Lâm Khiếu Đường, trước ngực của hắn bị một thanh trường thương màu vàng nhạt đâm thủng xuyên ra sau, cơ ngực cực đại cứng rắn giống như bông vải không hề có chút tác dụng chống đỡ nào.
Phải biết rằng dù dùng cung nỏ cực mạnh mà bắn thì cũng không thể nào tổn thương được gã đại hán khi đã cuồng hóa.
Không chỉ có như vậy, một bên cổ của gã đại hán còn bị ngũ chỉ kim trảo xé rách, lúc này ngay cả rống lên cũng không rống được, muốn giãy giụa càng vô pháp làm được.
Tư, trường thương biến mất, Lâm Khiếu Đường ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng đẩy thân thể to lớn đang đè trên người ra, gã đại hán chỉ có hít khí vào mà không thở được khí ra, thẳng đơ ngã xuống.
Lâm Khiếu Đường xem xét cơ thể một chút, hoàn hảo không bị nội thượng, bụng chịu một quyền vừa rồi cũng chỉ bị thương bên ngoài một chút, không vướng bận gì, bất quá mùi máu tanh tưởi trên cơ thể thực sự rất khó chịu, nhìn thác nước bên cạnh hồ đối diện, nhẹ nhàng nhảy xuống, tiến vào trong thác nước.
Dòng nước chảy mãnh liệt dễ dàng gột rửa những vết máu trên người một cách sạch sẽ, chậm rãi vận chuyển nguyên lực, hơi đối kháng với dòng nước, giảm lực trùng kích của dòng nước rơi xuống đập vào cơ thể đến một mức thích hợp, lúc này mới cảm giác được sự thoải mái do dòng nước mạnh xoa bóp cơ thể.
Nhắm lại hai mắt, Lâm Khiếu Đường tinh tế suy nghĩ lại trận chiến vừa rồi, máu trong cơ thể lại kịch liệt sôi trào, hưởng ứng mãnh liệt từng tư tưởng của chủ nhân.
Vì sao bỗng nhiên cảm thấy chiến đấu lại có ý tứ như vậy? Lúc đâm thủng thân thể của gã đại hán đó, Lâm Khiếu Đường cư nhiên phát hiện ra bản thân nghiện cảm giác đó, giết người đối với Lâm Khiếu Đường, kẻ đã vô số lần dùng dao nhỏ cắt lên thân thể người khác thì đó chỉ là chuyện rất nhỏ mà thôi.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường chưa bao giờ nghĩ đến bản thân lại có hứng thú với chiến đấu , lẽ nào trong cơ thể của bản thân có gen hiếu chiến. Khi lợi trảo đâm thủng vai Lâm Khiếu Đường, hắn cư nhiên có thể phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn, sau đó mới là thống khổ kêu rên.
Sẽ không phải là đấu luyện đến tầng cao hơn làm cho tâm tính cũng dần dần trở lên hiếu chiến đó chứ? Điều này chẳng phải bản thân trở thành "Đấu Y" rồi sao?
Cảm giác thấy có chút kỳ quái, bất quá trải qua trận chiến này Lâm Khiếu Đường cảm giác thấy bản thân đã trưởng thành hơn, đáng tiếc thanh cự kiếm kia đã bị hủy mất, bằng không không đến nỗi hắn phải chật vật như vậyh hơn, đanmg
Lâm Khiếu Đường loại bỏ phản ứng bản thân không mong muốn rồi lại chìm vào trong nghi vấn. Phủ Thú Sơn sao lại có nửa lang nhân? Lẽ nào nói…? Không có khả năng. Trừ phi…
Lâm Khiếu Đường đột nhiên cảm giác có chút sợ hãi, mạnh mẽ lắc đầu, thoải mái hưởng thục dòng nước xoa bóp, vận chuyển nguyên lực dần dần chữa trị thương thế của bản thân, Lâm Khiếu Đường cảm giác làm như vậy rất thoải mái, muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút vì vậy nhắm mắt ngồi xuống, ở đây thủy nguyên tố so với bên ngoài rõ ràng nhu hòa hơn nhiều lắm, có thể cảm giác được rõ ràng trong hơi nước có nguyên lực nhàn nhạt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, phía bên kia hồ nước truyền đến một ít âm thanh, con ngươi đen của Lâm Khiếu Đường mở ra, thần sắc trầm xuống, sâu kín xuyên thấu thác nước nhìn lại, thân thể quỷ mị ẩn vào trong thác nước.
- Sư huynh, mau nhìn, nơi này có một cỗ thi thể!
Một lục y nữ tử (người con gái mặc y phục màu xanh) bịt mũi nói, sau lưng nữ tử có đeo một thanh cự kiếm, hiển nhiên là đệ tử của Cự Kiếm sơn trang.
Phía sau có một thanh niên mặc áo bào màu tro cũng đeo thanh cự kiếm sau lưng, liếc mắt nhìn thi thể, cau mày.
- Đây là yêu thú gì? Đã sắp tiếp cận hóa hình người?
Lục y nữ tử khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh.
- Ở đây không có sào huyệt của yêu thú nào đó tương đối lợi hại đấy chứ!
Thanh niên áo bào tro ngồi xổm xuống đất lật cỗ thi thể xem xét, nhất thời kinh sợ.
- Sư muội, chạy mau, người này là đệ tử của Phủ Thú Sơn, gần đây thực sự có yêu thú lợi hại.
Lục y nữ tử kinh hãi quay đầu bỏ chạy, toa, một mũi tên bén nhọn bắn tới, đồng thời bắn thủng ngực nữ tử, lực lượng vô cùng lớn đẩy văng thân thể của nàng bay đi, rơi vào giữa hồ nước, chỉ chốc lát liền chìm xuống dưới.
Thanh niên áo bào tro đâu còn quản sư muội ra sao, lập tức phóng người chạy đi, trong rừng hiện lên một đạo tật ảnh nhoáng lên phóng tới, một thanh cự phủ thật lớn chém xuống.
Thanh niên áo bào tro buông tha ý niệm chạy trốn, rút kiếm chống lại, đương một tiếng, cả người bay ngược ra phía sau mấy trượng, hổ khẩu bị chấn đến chảy máu.
- ***, tiểu tử Hổ Lang này cư nhiên lại bị hai tiểu oa nhi các ngươi giết chết, nói mau, các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện gì?
Một gã đệ tử Phủ Thú Sơn dáng người cao gầy mặc một bộ võ phục màu hồng, cầm trong tay một thanh cự phủ thật lớn không thể tin tưởng nhìn thi thể trước mặt quát hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Thanh niên áo bào tro thực sự oan uổng muốn chết.
- Vị sư huynh này, ta và sư muội chỉ vừa vặn đi qua đây mà thôi, cỗ thi thể này đã chết tử lâu, cũng không phải là chúng ta giết.
- Lời vô ích, ngươi nghĩ rằng ta không biết nhìn thi thể đã chết bao giờ hay sao? Cho nên mới hỏi các ngươi dùng thủ đoạn gì?
Nam tử cao gầy liếm liếm bên môi, nhìn máu của thi thể có cảm giác đói khát.
Thanh niên áo bào tro biết rõ nhiều lời là vô ích, cự kiếm vung lên, một đạo kiếm khí cường đại cực nhanh phóng ra.
- Chút tài mọn!
Nam tử cao gầy không thèm để ý nhìn kiếm khí đang phóng tới, thân thể cao gầy nhẹ nhàng co rút lại, giống như sắt đá ngưng tụ lại một chỗ.
Băng…, một tiếng trầm muộn, kiếm khí bắn trúng người nam tử cao gầy nhưng không hề gây được chút tổn thương nào.
- Còn có chiêu số nào lợi hại hơn thì sử dụng hết đi, chờ đến lúc lão tử ra tay ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nam tử cao gầy cười khẩy nói.
Thanh niên áo bào tro kinh hãi không ngớt, chiêu kiếm đắc ý "nhất kiếm càn khôn" tầng thứ tư đại kiếm quyết của bản thân cư nhiên không hề có chút hiệu quả nào, hàm răng cắn mạnh, cự kiếm trong tay nhanh chóng xoay vòng, quát to:
- Toàn phong kiếm!
Nhiều đạo kiếm khí đan chéo xoay tròn, hình thành lên một cơn gió xoáy kiếm khí, giống như cuồng phong hướng về phía nam tử cao gầy.
- A! Một chiêu này còn có chút uy lực.
Nam tử cao gầy mỉm cười, thanh cự phủ trong tay xoay tròn vung lên, một đạo kình khí lập tức hiện ra.
Phanh, kình khí của hai bên trên không trung va chạm vào nhau, lực lực tương đương, đồng thời tiêu tán.
- Không, không có khả năng!
Thanh niên áo bào tro không tin đây là sự thực, tuyệt chiêu bản thân khổ tu nhiều năm như vậy lại bị đối phương cực kỳ hời hợt phá giải.
Nam tử cao gầy đối với biểu tình của thanh niên áo bào tro phi thường thỏa mãn, âm âm cười nói:
- Cự Kiếm sơn trang của các ngươi tổng cộng tiến vào hai mươi sáu gã đệ tử, trong tám phái đứng hàng thứ ba, xem như là rất nhiều, bất quá cũng cực kỳ vô dụng, chỉ trong thời gian một ngày lão tử đã làm thịt tám tên, cả ngươi nữa là chín, đám các ngươi rốt cuộc là sự phụ dạy như thế nào, tu vi thực tế rất không tồi, cầm thanh cự kiếm cũng rất dọa người, đáng tiếc tất cả đều là trông được mà dùng không được a, các ngươi ngoại trừ đại kiếm quyết ra thì không có chút điểm mới mẻ nào hay sao? Lại cho ngươi cơ hội ra chiêu một lần nữa, đừng nghĩ chạy trốn, cho dù chạy thoát cũng vô dụng, các huynh đệ Phủ Thú Sơn chúng ta đang ở bên ngoài truy sát người của bẩy phái còn lại, tốt nhất đừng nên nghĩ ra ngoài, nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, vậy thì cố gắng có thể sống thêm được vài ngày, ha ha ha.
Thanh niên áo bào tro liếc mắt nhìn hồ nước, sư muội sớm đã chìm đến nơi nào không biết, bỗng nhiên lúc đó có một cỗ chiến ý nồng đậm phát ra, khiếp ý trước mắt trong nháy mắt biến mất, thân hình nhảy một cái, bay vụt ra ngoài, thanh cự kiếm trong tay hơi hơi phát quang, thực sự đã quấn thâu toàn bộ nguyên lực chém tới.
Đương đương đương đương, tiếng binh khí va chạm kịch liệt bên cạnh hồ nước liên tục vang lên.
- Ha ha, ngươi là người gan dạ nhất trong ngày hôm nay lão tử gặp được, bất quá thực đáng tiếc, vẫn còn quá non một chút, chết đi, ngô…
Nam tử cao gầy cười to, chỉ là đột nhiên dừng lời lại, trong lực có một thanh trường thương thò ra, thân thể nhất thời cứng đờ, thanh cự phủ to lớn chuẩn bị mạnh mẽ bổ xuống dừng lại giữa không trung.
Nam tử cao gầy không thể tin tưởng được nhìn ngực của chính mình.
- Ai …ai… ***đánh lén ta.
Sau khi một khuôn mặt tươi cười tiến vào trong mắt của nam tử cao gầy, biểu tình của nam tử cao gầy tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.
Vẻ mặt của Lâm Khiếu Đường áy náy nói:
- Không có ý tứ, gia gia ta có thuộc tính của một con mèo, cước bộ rất nhẹ.
- Phốc…
Nam tử cao gầy phun ra một ngụm máu.
- Tránh ra!
Lâm Khiếu Đường cả kinh kêu lên, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Thanh niên áo bào tro đối với tình hình biến đổi quá lớn trước mắt có chút không phản ứng kịp, ngẩn người kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường. Nam tử cao gầy dưới sự giận dữ, liều mạng chịu đau đớn dùng hết sức lực còn lại bổ một phát, trực tiếp chém thanh niên áo bào tro thành hai nửa.
Lâm Khiếu Đường nhẹ buông tay, trường thương đã thu hồi, trong ngực của nam tử cao gầy phun ra một dòng máu nóng, còn muốn xoay thanh cự phủ trở lại cũng làm không được, đột nhiên một đầu cắm xuống đất.
Trên bàn tay của Lm Khiếu Đường phát ra môt đoàn hỏa diễm, nhẹ nhàng ném ra, ba cỗ thi thể trên mặt đất đồng thời cháy thành than.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường vốn không muốn ra tay, thế nhưng khí nghe thấy Phủ Thú Sơn muốn giết hết toàn bộ người của bầy phái còn lại, hiển nhiên là đã có dự mưu khác, người nọ còn là nửa lang nhân, Lâm Khiếu Đường mơ hồ đoán được mục đích của bọn họ, chỉ có thể giết một người ít đi một người.
Luyện ngục hành lang gấp khúc tuy rằng rất lớn, bất quá mục tiêu của tám phái đều là một, muốn gặp nhau cũng không phải là khó, chỉ cần dựa theo tín hiệu của lam ma thạch, tìm được toái phiến tự nhiên sẽ tìm được người, ngược lại Phủ Thú Sơn muốn giết người cũng trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.
Việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng tìm những mảnh toái phiến khác, phát hiện ra tung tích đệ tử của Phủ Thú Sơn cũng chỉ có thể chém giết mở đường, đi bộ hiển nhiên là không kịp, Lâm Khiếu Đường vận chuyển vô tung quyết dưới tầng thấp bay lên, trong rừng rậm hóa thành hư ảnh phóng đi.
Một ngày một đêm trôi qua, Lâm Khiếu Đường không hề phát hiện ra đệ tử của các môn phái khác, cũng không phát hiện ra mảnh toái phiến khác, ngay cả yêu thú cũng không gặp được nửa con, trong luyện ngục hành lang gấp khúc này, tựa hồ không đến nỗi đáng sợ như trong truyền thuyết.
Hạ xuống một thân cây, Lâm Khiếu Đường dự định tĩnh tọa điều tức một hồi, còn chưa ổn định lại nghe thấy xa xa truyền đến tiếng kêu rên yếu ớt, hẳn là nữ đệ tử của Hông Diệp Cốc, buông tha việc đả tọa, Lâm Khiếu Đường men theo âm thanh phát ra lặng yên bay tới.
Nam nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc đang vây công một con rắn thật lớn, chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Chiều cao của con rắn vượt lên quá ba trượng, thân thể to như hai thùng nước, hai con mắt cỡ cái bát to, tròng mắt vàng trắng, con ngươi màu đen, xà tín (lưỡi rắn) liên tục phun ra nuốt vào, thỉnh thoáng trong miệng còn phun ra vụ khí màu xanh công kích.
Độc mãng, yêu thú cấp bốn, do mãng xà bình thường dần dần tiến hóa thành, có thể phun ra khói độc, yêu thú này chí ít đã tu hành hơn ba trăm năm.
Làm Lâm Khiếu Đường kinh ngạc chính là, dẫn đầu đám nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc này cư nhiên là Hồ Mị Nhi, nàng cũng vào được, tu vi nàng hầu như là cực hạn có thể tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, bởi vì ngươi đạt tới linh hồn giai không thể truyền tống vào được.
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng thu liễm khí tức đến mức thấp nhất, đứng trên cành cây một gốc đại thụ xanh tốt lẳng lặng quan sát diễn biến.
Đối với yêu thú Lâm Khiếu Đường cũng không có quá nhiều hứng thú, nhìn một hồi vẫn chưa phát hiện ra điều gì dị thường, suy nghĩ đám nữ tử này chắc là muốn chiếm đoạt thú nguyên tinh, thú nguyên tinh trên người yêu thú cấp bốn thuộc về trung giai, là loại đồ phụ trợ người tu luyện phi thường tốt, có thể so sánh với các loại tăng nguyên đan tương đương, thế nhưng yêu thú tứ cấp đều có năng lực của đại sư giai, muốn bát giết khó khăn dị thường, bởi vậy thú nguyên tinh trung giai thường rất hiếm có.
Đem lam ma thạch từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra, Lâm Khiếu Đường dự định dò xét trên người đám nữ tử này có mảnh toái phiến nào hay không.
Nhưng mà, vừa mới lấy lam ma thạch ra, Lâm Khiếu Đường liền hối hận…
Một trận âm thanh gấp gáp từ trong lam ma thạch liên tục truyền ra, so với phát hiện ra mảnh toái phiến lần trước còn kịch liệt hơn nhiều, Lâm Khiếu Đường cư nhiên không thể khống chế, giống như đã bị hỏng…
Nhật! Lâm Khiếu Đường toát mồ hôi nhìn lam ma thạch…
- Ngươi nào?
Một tiếng kêu khẽ đúng lúc truyền đến.
Tác giả :
Mộc Thang