Đấu Y

Chương 175: Loạn cục cùng chiến tranh


Thanh bào lão giả phóng nguyên lực ra tạo thành một vòng sáng hộ thể, cầm lấy thanh kiếm một người triển khai công kích, đám lang nhân bị tập kích nhất thời rít gào vang trời.

Lang nhân tựa hồ không ngờ tới mới sáng sớm đã bị thanh bào lão giả tập kích, hơn mười gã lang nhân đã sớm biến ảo thành trạng thái chiến đấu cùng nhau xông lên.

Trên vách núi bắn xuống vô số quang đạn, tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía, áp lực lên thanh bào lão giả giảm xuống không ít, kiếm hoành ngang hướng về phía "khai thiên kiếm" thạch hoá.

Lang nhân đâu thể để hắn như ý, một cánh tay tráng kiện, lông cực dài mạnh mẽ phóng đến, móng vuốt sắc nhọn đủ để phá tan cả nham thạch.

Thanh bào lão giả cật lực chống đỡ hơn mười tên lang nhân luân phiên công kích, đối với cận chiến thanh bào lão giả cũng không phải là quá am hiểu, chỉ có thể phòng thủ là chính, mong muốn mấy người trên vách núi có thể cung cấp sự hỗ trợ một cách hiệu quả, chỉ có như vậy mới có thể đến gần ví trí "khai thiên kiếm" thạch hoá.

Nhưng mà, quang đạn yểm hộ phóng xuống được một lúc, đột nhiên biến mất không thấy, thanh bào lão giả hùng hổ ngẩng đầu nhìn lại, trên vách núi từ lâu đã không còn hình bóng người nào.

- Bị đùa giỡn rồi!

Thanh bào lão giả trừng mắt nói, bốn phương tám hướng không ngừng có lang nhân phóng tới, khiến hắn chống đỡ không xuể, càng thêm đau đầu chính là, trong rừng rậm lại truyền đến từng đợt tiếng sói tru, thêm rất nhiều lang nhân từ phía đó vọt tới. Cận chiến vốn là tử huyệt của đại đa số đạo tông, trong lòng thanh bào lão giả hoảng hốt…

- Khiếu Đường ca ca, ngươi thực sự không cần "khai thiên kiếm" nữa hay sao?.

Uyển nhi có chút đáng tiếc hỏi.

Lâm Khiếu Đường nhún vai nói:

- Không thể nói như vậy, dù sao thì vẫn còn có một "cửu thiên nguyên lô".

- Thế nhưng Uyển nhi nghe nói "cửu thiên nguyên lô" thạch hoá đã tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, mọi người nếu đi vào chỉ có cửu tử nhất sinh.

Uyển nhi lo lắng nói.

- Ta cũng đã nghe nói bát đại môn phái đã chuẩn bị tập hợp nhân thủ tiến vào đó, vừa vặn ta lại là đệ tử của Cự Kiếm sơn trang, chuẩn bị tuỳ thời bị phái tiến vào, yên tâm được rồi, ta sẽ không liều mạng đâu, tình huống không tốt ta có thể bỏ chạy.

Lâm Khiếu Đường cười nói.

- Uyển nhi với ngươi cùng đi!

- Không được. Hiện tại ta một mình đi thôi, ngươi nên đợi trong hoàng cung, chờ ta thoát ra.

- Ta muốn cùng ngươi đi!

- Không được!

- Thế nhưng nhân gia muốn như vậy!

- Lần này không được thương lượng.

- Thôi được, Khiếu Đường ca ca nhất định phải đáp ứng Uyển nhi, phải trở về, được không?

- Cái gì là nhất định phải? Khiếu Đường ca ca của ngươi khẳng định sẽ trở về, cho dù mọi người đi vào đó đều chết hết htì Khiếu Đường ca ca của ngươi đều có thể nghênh ngang đi tới.

- Xì…

- Cười cái gì? Không tin? Ta nói ngươi a, ta chính là tiêu dao thần tiên đường đời thứ sáu mươi sáu con một mấy đời chưởng môn nhân.

- Oa, lợi hại như vậy! Vậy Uyển nhi có thể gia nhập được không?

- Không thành vấn đề, từ giờ trở đi, Uyển nhi chính là tiêu dao thần tiên đường đời thứ sáu mươi sáu con một mấy đời chưởng môn nhân phu nhân kiêm phó chưởng môn.

- Khiếu Đường ca ca thật xấu, chúng ta còn chưa có kết hôn mà!

- Như nhau, như nhau, đều là quyết định nội bộ!

Một đường đi tới, Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi tựa như hai tiểu hài tử ríu ra ríu rít cười nói liên tục, Bao Mộc Bạch và tiểu Thanh đi phái sau nghe được không hiểu ra sao, đa số câu nói bọn họ đều là nghe không hiểu lắm, có khả năng cao nhân nói chuyện đều tương đối khó hiểu.

Hơn hai tháng sau, rốt cuộc đã quay lại Kinh Chau thành, Bao Mộc Bạch và tiểu Thanh đã không còn nơi để đi, Uyển nhi trực tiếp an bài họ làm hộ vệ hoàng cung, có thể ở nơi này ẩn cư, lại có thể thường xuyên gặp mặt Uyển nhi, hai người từ khi được Uyển nhi cứu đã như thiên lôi sai đâu đánh đó, luôn nghe lời Uyển nhi.

Các đệ tử của bát đại môn phái vốn tìm "khai thiên kiếm" trong hoàng cung, đến lúc "khai thiên kiếm" hiện hình liền cùng nhau dũng mãnh tiến về Kỳ Lỗ sơn mạch.

Mấy ngày này Nam Cung Phỉ Phỉ ở trong hoàng cung ngược lại rất an nhàn, chuyên tâm tu luyện, thường thường tìm đến một cung nữ xinh đẹp nào đó đùa giỡn một chút, sinh hoạt có chút hứng thú.

- Công tử, ngươi thực sự dự định tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc?

Nam Cung Phỉ Phỉ biết được tin tức này vô cùng kinh ngạc hỏi.

Tựa hồ mỗi một người khi biết được tin tức này đều hỏi một câu như vậy, Lâm Khiếu Đường thực sự đã chết lặng.

- Thiên chân vạn xác.

- Ô ô ô…

- Khóc cái gì?

- Công tử, ngươi muốn lễ tang như thế nào, nô tỳ nhất định hoàn thành nguyện vọng của người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Kháo, ngươi từ lúc nào đã học được một chiêu này.

Nam Cung Phỉ Phỉ nháy mắt mấy cái nói:

- Theo công tử thời gian dài như vậy, tự nhiên học được thôi.

Nam Cung Phỉ Phỉ từ từ đi ra từ bóng ma, Lâm Khiếu Đường hiểu ý cười, rồi sắc mặt bỗng nhiên sầm xuống.

- Đừng tưởng như vậy có thể trốn tránh được kiểm tra, ra chiêu đi, để ta xem thành quả tu luyện gần đây của ngươi, nếu như không thể chống lại được mười chiêu của ta, vậy thì buổi tối ngày hôm nay ta sẽ bảo Uyển nhi điều hết toàn bộ cung nữ ở đây đến chỗ khác.

- Công tử, không thể!

- Vậy thì tiếp chiêu đi!

Hậu viện hoàng cung nhất thời điện quang đá lửa, một sợi bạch ti đái bay lượn trên không trung, từng nhánh xen lẫn với nhau, trong nháy mắt hình thành một tấm lưới lớn, Nam Cung Phỉ Prhi giống như một con nhền nhền tinh điều khiển bạch ti.

Trong phút chốc, mười chiêu đã qua!

- Có tiến bộ!

- Công tử hạ thủ lưu tình mà thôi!

- Được rồi, ta phải đi, nhớ kỹ a, chờ khi ta quay trở về, ngươi phải tiếp được ta ba mươi chiêu, nói cách khác, hắc hắc, ngươi biết hậu quả rồi đấy.

- Phỉ Phỉ nhất định không để cho công tử thất vọng!

Trong nhãn thần của Nam Cung Phỉ Phỉ hiện lên một trận hoảng sợ, dường như rất sợ mất đi cái gì đó, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải tu luyện cho tốt.

Lúc Lâm Khiếu Đường rời khỏi hoàng cung cũng không đến từ biệt với Lâm Uyển Nhi, bởi vì không muốn nhìn thấy nàng khóc, vì vậy chỉ nói với Nam Cung Phỉ Phỉ mấy câu liền một mình ra đi.

Bát đại môn phái tranh đoạt "khai thiên kiếm" rất kịch liệt, còn có tam đại bộ lạc của Lỗ Á liên minh thêm vào đó.

Từ lúc "khai thiên kiếm" hiện hình, trên bầu trời liên tục bắn lên nhiều đạo ánh sáng mờ mờ, đem thạch kiếm hoá giải, lộ ra thân kiếm chập chờn ánh sáng, chí ít cũng dài hơn năm thước, chuôi kiếm hơn năm xích, chính là một thanh cự kiếm danh đúng với thực, phong quang chói mắt. Ánh dương quang cũng có thể át đi được.

Nếu chỉ nói đến thể tích thì "khai thiên kiếm" cực kỳ thích hợp với người thuộc tộc da man nhân nắm giữ, người tộc dã man nhân bình quân thân cao bẩy thước (hơn hai mét mốt), nếu như cầm lấy "khai thiên kiếm" thực sự có vài phần bộ dáng.

Đối với sự tranh đoạt "khai thiên kiếm" không hề thiếu cao thủ của Ma Môn và những tán nhân, nói chung một mảnh hỗn chiến, náo nhiệt không gì sánh được.

Hầu như đồng thời, bát đại môn phái đã tách một bộ phận lực lượng trung kiên nhất tụ tập trước lối vào của luyện ngục hành lang gấp khúc, chỉ đợi thời gian thích hợp nhất liền tiến vào, hàng năm luyện ngục hang lang gấp khúc đều có một đoạn thời gian ba động tương đối nhẹ nhàng, lúc đó tiến nhập là an toàn nhất. Bên trong đã loạn như vậy, nếu như ra vào còn phải chịu tội, vậy thì thực sự không ai bằng lòng tiến vào.

Dù sao những đệ tử của các môn phái, mặc dù nhân số đông đảo nhưng phần nhiều là bị khống chế bị sai vào làm công cụ, ngay cả chấp sự cũng là ngươi thay thế, chỉ có những người ngồi được vào ghế trưởng lão mới có thể chân chính nắm được môn phái trong tay.

Các trưởng lão bình thường đều giấu mặt, chỉ là đem ý tứ bản thân nhắn đến chưởng môn, để chương môn giải quyết sự tình một cách thoả đáng, các trưởng lão đại bộ phận thời gian đề là thu phần lớn tài nguyên trong môn phái, tiến hành tu luyện.

Trên trưởng lão còn có các nguyên lão, những người này lại càng khủng khiếp, bất luận là đại môn phái nào nếu như không có nguyên lão tồn tại thì cuối cùng sẽ không còn là đại môn phái, chỉ khi có cao thủ bậc nhất cấp bậc nguyên lão toạ trấn mới có thể đại diện cho thực lực của môn phái.

Nguyên lão thông thường đều có thực lực ở cấp bậc linh hồn cấp sơ trung kì, cường đại không gì sánh được, suốt ngày tu luyện, không hỏi đến thế sự, nếu là môn phái gặp phải tai nạn nào đó, có lẽ chỉ khi sinh tử tồn vong mới ra tay cứu giúp, bảo vệ môn phái bình yên một phương, thông thường thu tài nguyên của môn phái so với các trưởng lão còn nhiều hơn, tài nguyên dành cho tu luyện cũng là cực kỳ to lớn.

Các đại môn phái cũng chỉ vì cung phụng những nguyên lão này mà tồn tại, có lẽ có chút khoa trương, nhưng thực tế chính là như vậy.

Bất quá coi như là thần khí hiện thế, các nguyên lão của đại môn phái cũng không quan tâm quá nhiều, trong mắt bọn họ thần khí chung quy cũng chỉ là một kiện pháp bảo tốt nhất mà thôi, về phần có thể nghiêng trời lệch đất hay không, nói có thể diệt thần đồ ma, trong mắt các nguyên lão thì những chuyện đó chỉ là những chuyện cười.

Ngược lại một số tác dụng đặc thù của thần khí có thể khơi dậy hứng thú của các nguyên lão, tất nhiên là là hứng thú mà thôi, tuyệt đối sẽ không đến mức cuồng nhiệt. Linh hồn cấp từ lâu đã siêu thoát phạm trù người tu luyện bình thường, một người đạt đến cảnh giới này đều đã nhìn thấu bổn nguyên lực, thần khí chỉ bất quá là phụ trợ tăng lượng khí, nhưng cũng không phải là vĩnh viên thôi động khí, lực lượng chân chính cần trải qua sự tu luyện lâu dài mới có thể thu được, đó mới là thứ thực sự thuộc về bản thân mình.

Bởi vì duyên cớ tranh đoạt "khai thiên kiếm", Kỳ Lỗ sơn mạch hơn một nghìn năm qua vẫn cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên sôi động hẳn lên. Mà cũng vì song phương vẫn đối lập, bát đại môn phái của Hiên Viên quốc tạm thời liên hợp một chỗ đối kháng với tam đại bộ lạc Lỗ Á liên minh.

Nếu như chỉ quyết đấu bình thường, bát đại môn phía tuyệt đối chiếm thượng phong, nhưng mà, tam đại bộ lạc Lỗ Á liên minh đã tìm được đồng minh. Ma Môn nhất phái đã từng bị bát đại môn phái đuổi ra khỏi Hiên Viên quốc, nguyên lai vẫn trốn chết tại đại thảo nguyên, đã hợp tác với tam đại bộ lạc của Lỗ Á liên minh từ từ khôi phục nảy mầm.

Nghìn năm trôi qua, những người đã từng là ma đạo biến hoá nhanh chóng trở thành nhưng vu sư và tát mãn đại thảo nguyên, trở thành khách quý của các bộ lạc, hơn nữa có nhưng thuật pháp thần kì và thần thông quảng đại, rất nhanh liền chiếm được sự sùng bái của các bộ lạc.

Những kẻ từng là người Ma Môn này rất nhanh trở thành một bộ phận lực lượng thượng tầng quan trọng trong Lỗ Á liên minh, lập kế hoạch suốt mấy trăm năm, rốt cuộc đã có thể lớn mạnh hơn nhiều, đã có lực lượng so sánh được với bát đại môn phái.

Những vu sư đại thảo nguyên này trong lúc vô ý đã phát hiện ta cố sự của tằng ngoại công Uyển nhi hơn trăm năm trước, hơn nữa còn theo đuổi đến tận Kinh Châu thành, vị trí của "khai thiên kiếm" đã sớm bị theo dõi.

Ba năm trước đây những vu sư này muốn bát đại môn phái trong Hiên Viên quốc đấu nhau một hồi, liền gây ra thảm án diệt môn Nam Cung gia, kết quả là Ngũ Đạo Tông và Toàn Vũ Môn đã xảy ra mấy cuộc tranh đấu nhỏ, chưa đến nỗi chân chính hình thành đối kháng.

Thậm chí trước khi thần khí hiện hình muốn phá rối làm loạn nhờ vào một ít môn phái nhỏ thần bí nhiều năm trước gây dựng lên, gửi đi nhiều mật hàm nói "khai thiên kiếm" ở hoàng cung, muốn kích động bát đại môn phái đấu nhau một trận, kết quả là lần thứ hai không thành công.

Bởi vì những đại vu sư này xuất hiện, các trưởng lão của bát đại môn phái cũng phải đồng thời xuất động, đến Kỳ Lỗ sơn mạch toạ trấn.

Một tràng tranh đoạt thần khí cứ như vậy trở thành một cuộc chiến tranh thực sự, trong mắt tam đại bộ lạc Lỗ Á liên minh thì thần khí bất quá chỉ là một kiện vũ khí tốt nhất mà thôi, cho dù lấy được thì có sao, một năm sau cũng hoá thành đá, không dùng được, chỉ có một chút tác dụng sử dụng được trong thời gian rất hữu hạn.

Khai thiên kiếm rơi vào trong tay tam đại bộ lạc, mỗi ngày đều do các tướng lĩnh tam đại bộ lạc thay nhau sử dụng, hướng phía bát đại môn phái phát động công kích.

Đây là một hồi chiến tranh đã được trù tính lâu dài, Lỗ Á liên minh vốn không phải nhắm vào thần khí gì gì đó, mà là mở mang đất đai đến Hiên Viên quốc và tài nguyên tu luyện phong phú, cùng với mỹ nữ, rượu thơm, một kiện thần khí nho nhỏ căn bản không để vào mắt.

Bát đại môn phái khi đến Kỳ Lỗ sơn mạch đã mời lãnh đạo tầng cao đến dự một cuộc họp khẩn cấp, người dụ họp đều là những trưởng lão và trưởng môn trong bát đại môn phái, không đến vạn bất đắc dĩ, bình thường sẽ không kinh động đến các trưởng lão.

- Hứa tông chủ, hiện tại đám man di kia sớm có chuẩn bị, ta nghĩ trước tiên đem chuyện "cửu thiên nguyên lô" để sang một bên, lúc này tách một lượng lớn đệ tử đi vào luyện ngục hành lang gấp khúc, sợ là đối với chiến sự sẽ rất bất lợi.

Vân Tiêu Điện Thượng Vân trưởng lão thành khẩn nói.

Người được gọi là Hứa tông chủ chính là Hứa Khôn tông chủ của Ngũ Đạo Tông, bát đại môn phái chỉ có tông chủ Ngũ Đạo Tông và chưởng môn của Toàn vũ môn đạt được tu vi đại sư giai, còn sáu chưởng môn khác đều chỉ có tu vi sư giai, chỉ cần quản lí môn phái thật tốt là được, đối với tu vi cao hay thấp không hề yêu cầu quá nghiêm khắc…

Tác giả : Mộc Thang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại