Đấu Y
Chương 173: Thị đồ
Trên pháp khí, ngoại trừ lão giả còn có một nam một nữ.
Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi, nam tử kia chính là Bao Mộc Bạch, và nữ tử kia đã từng xuất hiện tại phòng đấu giá.
Bao Mộc Bạch tựa hồ như mơ hồ nhận ra Lâm Khiếu Đường, bất quá bẩy năm trước Lâm Khiếu Đường chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, biến hoá hiển nhiên rất lớn, nhất thời Bao Mộc Bạch vẫn chưa hoàn toàn nhận ra được.
- Hai vị tiểu hữu, lão phu muốn cùng các ngươi làm một bút giao dịch được không?
Thanh bào lão giả (lão giả mặc áo bào mày xanh) cười ha hả nói.
Lâm Khiếu Đường ăn ý nhìn liếc mắt với Lâm Uyển Nhi, xét là chiến lực chống đỡ, hiển nhiên là yếu hơn một chút, nhưng không phải hoàn toàn không có sức chống lại.
- Tiền bối muốn giao dịch như thế nào?
Lâm Khiếu Đường vẫn luôn có thái độ ba phần không đứng đắn đối với mọi việc, rất chăm chú hỏi.
Thanh bào lão giả hơi chớp mắt.
- Lão phu vốn rất hứng thú đối với kiếm kỳ chứa trong "khai thiên kiếm", bởi vậy muốn nhìn một chút, nhị vị tiểu hữu chỉ cần nguỵên ý, lão phu sẽ xuất lực rút thanh kiếm ra, đợi đến khi "khai thiên kiếm" hiện hình, để lão phu quan sát trước, sau khi phục chế đươc kiếm kỹ sẽ đem "khai thiên kiếm" trả lại nhị vị tiểu hữu, chúng ta lập tức ra đi, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường hơi co rút lại.
- Tiền bối có biện pháp rút thanh kiếm này ra?
Thanh bào lão giả khẽ gật đầu.
- Xác thực có biện pháp.
Nếu như muốn đánh, hai bên thực không cần thiết thảo luận bất cứ cái gì, Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi đều có tu vi sư giai hậu kỳ, so với lão giả kia xác thực kém hơn không ít, lão đã có tu vi ít nhất ngoài đại sư giai trung kỳ, lại thêm thuộc đạo tông, pháp bảo, đạo phù, khí cụ sợ là nhiều không kể xiết, bất quá Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi đều tu luyện công phảp thuộc lại tuyệt học đương đại, không hề kém cạnh, hai người còn lại của đối phương chỉ có tu vi sư giai sơ kỳ, không đủ gây uy hiếp.
Thực lực của hai bên ước chừng là bốn sáu, Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi chiếm bốn thành, nếu chiến tự nhiên không chiếm được chỗ tốt, lão lời nói của lão giả này trên cơ bản là không tin được, quyết định lựa chọn như thế nào khó có thể kết luận được.
Bất quá, Lâm Khiếu Đường cũng hiếu kỳ biện pháp của lão giả, thuận tiện nói.
- Nếu như tiền bối thực sự có biện pháp, vãn bối nghĩ rằng giao dịch này có thể thực hiện.
- Ha hả. Rất tốt. Rất tốt! Như vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Bao nhi, chuẩn bị thi pháp!
Thanh bào lão giả mặt mày rạng rỡ nói, chỉ là trong đôi con ngươi giã lão kia hiện lên nét rung động khó phát hiện được.
Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi đều cảm thấy được nét rung động yếu ớt ấy, hai người đối mặt nhìn nhau, trong nhãn thần giao lưu đã biết được tâm ý của đối phương. Vạn sự cẩn thận, nếu thấy không ổn, lập tức hạ sát thủ không lưu tình chút nào.
Bao Mộc Bạch vẫn chìm trong suy nghĩ, nhưng là chung quy vẫn không nhận được Lâm Khiếu Đường, chỉ biết là đã gặp qua, nhưng không thể nhớ được gặp qua ở chỗ nào, vừa nghe thấy sư phụ gọi lập tức từ trên pháp khí nhẩy xuống
Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ nhìn Bao Mộc Bạch thần bí xuất hiện phía sau núi Lâm gia bẩy năm trước, mấy ngày trước gặp hắn bất quá chỉ có tu vi sĩ giai đỉnh cấp mà thôi. Hiện tại mới qua hơn hai mươi ngày, người này cư nhiên đã đột phá thành công, điều này cũng quá nhanh một chút.
Bao Mộc Bạch đứng dưới vách núi, mặc niệm thuật pháp, trên người trào ra một tầng bạch quang yếu ớt, chỉ chốc lát bỗng nhiên phân ra thành ba đạo ảnh tượng.
Ba Bao Mộc Bạch song song mà đứng, dĩ nhiên đều là chân thân.
Lâm Khiếu Đường cực kỳ kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển nhi cũng hiện lên nét không thể tưởng tượng, trên đời này lại có thuật pháp thần kỳ đến như vậy.
Thanh bào lão giả dương dương tự đắc, hiển nhiên đối với biểu hiện của đồ đệ rất thoả mãn, nhưng nữ tử đứng một bên lại hiện ra nét không đành lòng, quay mặt ra chỗ khác không muốn nhìn.
Hai Bao Mộc Bạch tách ra song song bay lên không, hạ xuống vách đá, bốn tay đều nắm lấy chuôi kiếm, ra sức rút thanh kiếm lên.
Tư…
Một tiếng ma sát chói tai, vang vọng toàn bộ vách núi.
Thạch kiếm cư nhiên động đậy, tuy rằng yếu ớt nhưng xác thực đã động đậy.
Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi rất không giải thích được, tu vi của vị Bao huynh này không cao, càng không sử dụng pháp khí đặc thù, chỉ bằng phân thân đã có thể làm cho thanh kiếm hơi có chút xê dịch.
Thanh bào lão giả tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của hai người, không hề giữ riêng, vuốt chòm râu nói:
- Đồ nhi này của ta đã có hơn một trăm tuổi, từ trăm năm trước đã nhập vào làm môn hạ của ta, vẫn chuyên tâm tu luỵên đại hồi quyết. Kỹ năng này cũng không có gì đặc thù, tu luyện lại rất khó khăn, phải trải qua ba lần luân hồi, vừa vào sư giai lại phải tán công trở lại trúc cơ kỳ, một lần nữa luyện lại, bất quá một khi tam chuyển thành công liền có thể phân ra thành hai phân thân. Đạo tông nhất phái chỉ khi tiến vào địa vương cấp mới có thể huyễn hoá ra chân linh phân thân, nhưng đại hồi quyết này lại có thể ở sư giai tạo ra hai phân thân, chỉ là hai phân thân này không hề có ý thức, phải có chân thân khống khế mới được, bởi vậy thực lực so với chân linh phân thân của địa vương cấp hoàn toàn khác nhau, bất quá thần khí thạch hoá lại không nhận ra thật giả, cho rằng được cao nhân tán thành, sẽ tự động giảm lại lực cản, đồ nhi này của ta tu hành trăm năm, trải qua ba lần luân hồi, chỉ vì lúc tìm được thần khí thạch hoá có thể rút nó ra được, giải quyết tâm nguỵên của vi sư, thật là hiếu thuận a.
Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi bừng tỉnh, rồi lại suy nghĩ có chút không thích hợp, âm thầm phỏng đoán, rồi lại nghe thấy tiếng ma sát chói tai, "khai thiên kiếm" thạch hoá lại bị rút ra thêm một ít.
Gián đoán khoảng chừng nửa canh giờ thời gian, "khai thiên kiếm" thạch hoá đã được rút ra hơn phân nửa. Mặt Bao Mộc Bạch bỏ bừng, hiển nhiên mỗi lần rút ra một ít đều phải nỗ lực lớn phi thường.
Ca ca ca…
Theo thạch kiếm rút ra, vách đá cư nhiên nứt thành một khe rãnh lớn, phảng phất giống như bị bổ ra, khi vách đá hoàn toàn nứt vỡ, "khai thiên kiếm" thạch hoá chợt bay ra ngoài.
Bao Mộc Bạch thầm thở ra một hơi, Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi cũng thở dài ra một hơi, đúng lúc này một đạo thanh quang đột nhiên phóng vụt về phía hai phân thân đang muốn rút về của Bao Mộc Bạch.
- Không!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ phía sau thanh quang, nữ tử tuổi còn trẻ kích động tiến lên thế nhưng bởi vì thực lực quá thấp, căn bản không thể đuổi thao thanh bào lão giả.
Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi không hiểu ra sao, sau một khắc cũng sợ ngây người, chỉ thấy thanh bào lão giả nắm lấy đầu của đồ nhi, tham lam hấp thu nguyên lực đối phương.
Bao Mộc Bạch trừng hai nắm không thể tin tưởng nhìn sư phụ của mình nhưng lúc này lại không thể động đậy.
Nữ tử tuổi còn trẻ đuôi theo thanh bào lão giả phát động công kích, thế nhưng tấm đạo phù căn bản không làm nên được chuyện gì, nữ tử tuổi còn trẻ xuất ra pháp bảo nhưng vẫn như cũ không đối phó được với thanh bào lão giả. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Tiểu thanh, ngươi được ta dạy dỗ, pháp bảo cũng là ta đưa cho ngươi, ngươi cho rằng có thể gây thương tích cho ta hay sao? Nhanh nhanh lui ra, vi sư coi như chuyện gì cũng chưa từng sảy ra.
Thanh bào lão giả trầm giọng nói.
Thanh hổ thẹn nói:
- Sư phụ, ngươi tha cho Bao sư huynh, đồ nhi nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ người.
- Hừ, hầu hạ suốt đời có thể làm cho tu vi của vi sư tăng lên hay sao? Đừng linh tinh, nhanh lui xuống, chờ khi vi sư đại thành, nhất định không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Thanh bào lão giả lạnh lùng nói.
Sắc mặt Bao Mộc Bạch chuyển tử hồng nhuận sang tái nhợt, nguyên lực trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt chảy về phía thân thể của thanh bào lão giả.
Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi đối với biến cố này có chút không phản ứng được gì, sư phụ cư nhiên hạ thủ đối với đồ nhi, thoạt nhìn là đã sớm có dự mưu, ngay từ đầy đã muốn dùng đồ đệ này làm áo mới, nhưng điều này không khỏi có chút hung ác.
Thấy bản thân căn bản không thể lay động mảy may, mà sắc mặt của Bao Mộc Bạch lại càng dần càng khó coi, cả người nhất thời luống cuống, ánh mắt lại nhìn thấy đôi thanh niên nam tử gần đó, liều lình phóng tới bên cạnh, nặng nề quỳ xuống khóc rống nói:
- Hai vị ca ca tỷ tỷ, cầu xin các ngươi xuất thủ cứu giúp, tiểu muội dập đầu trước hai người.
Uyển nhi vội vàng nâng nàng dậy, đồng tình hận thấu xương thanh bào lão giả, thực sự là không có nhân tính.
- Vị tỷ tỷ này, mau đứng lên, ta giúp ngươi.
Lâm Khiếu Đường cũng cười, hai người đều là tỷ tỷ, ai mới là muội muội đây? Bất quá đang tự suy nghĩ, một khoả quang đạn trong ngón tay bắn ra, không nói gì đã xuất thủ, so với Uyển nhi còn nhanh hơn vài phần.
Phanh…
Chính giữa phía sau gáy thanh bào lão giả, khiến cho lão hơi động mảy may.
- Hai vị tiểu hữu, lẽ nào muốn bội ước hay sao? Lão phu chỉ cần nhìn xem kiếm kỹ, đối với khai thiên kiếm không hề có hứng thú.
Thanh bào lão giả hơi lo lắng nói.
- Ngay cả đồ đệ mình còn có thể giết được, ngươi cho rằng chúng ta còn có thể tin ngươi hay sao? Đánh ngươi tàn một nửa nói tiếp!
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng phóng tới, một quyền ẩn chứa nguyên lực hoả tính thâm hậu đánh ra.
Thanh bào lão giả đang hấp thụ nguyên lực ở thời khắc mấu chốt, cũng không thể xuất thủ, chỉ có thể vận nguyên lực hộ thể ngạnh kháng.
Chân khí hộ thể của đại đạo sư quả nhiên không bình thường, một quyền này của Lâm Khiếu Đường chỉ làm cho đối phương hiện lên một chút thần sắc đau đớn mà thôi, không hề tạo được thương tổn thực chất nào.
Một tiếng huýt sáo dài, một con tử long hoả diễm từ trong lòng bàn tay đang thiêu đốt của Lâm Uyển Nhi xuyên qua, rít gào đâm thẳng vào thanh bào lão giả.
Bồng…
Tử diễm nổi lên bốn phía, thanh bào lão giả kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra một tia máu.
- Tử long khí diễm, phụ thân ngươi đúng là để trên người ngươi không ít đại giới a, đáng tiếc phụ thân ngươi chung quy không thể cứu được mẫu thân của ngươi, ha ha ha.
- Ngươi biết chuyện của mẫu thân ta? Ngươi rốt cuộc là ai?
Đôi mắt của Lâm Uyển Nhi vừa thu lại, cảnh giác nói.
- Trảo long thủ, phá!
Lâm Khiếu Đường khẽ quát lên, một hình ngũ chỉ kim trảo toả ra kim quang nhàn nhạt, nắm lấy cổ của thanh vào lão giả, mạnh mẽ ngắt xuống phái dưới…
Lúc này lão gia hoả rõ ràng là muốn phân tán lực chú ý, kéo dài thời gian, từ trước tới giờ Lâm Khiếu Đường vẫn rất am hiểu chiến thuật này tự nhiên không thể lão ta thực hiện được, lập tức xuất thủ công kích mạnh hơn.
Răng rắc, chỉ nghe thấy âm thanh trầm muộn rất nhỏ, mặt của thanh bào lão giả lại hiện lên nét thống khổ, một trảo này mặc dù chưa đem cái cổ của lão bóp nát thế nhưng đã thương tổn đến gân cốt.
Đỡ liên tục ba lần công kích làm cho thanh bào lão giả có chút ăn không tiêu, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại không đành lòng buông tha việc hấp thu nguyên lực, đang muốn đẩy tốc độ nhanh hơn, hút lấy luồng nguyên lực cuối cùng trong người của Bao Mộc Bạch thì ánh mắt nhìn thấy xung quanh Lâm Khiếu Đường hiện lên vô số khoả quang đạn, lần trước đó thanh bào lão giả đã lãnh giáo uy lực của nó, một lần nhiều đến như vậy, lại dưới tình huống không hoàn thủ, sợ là bị đánh cho tàn phế cũng không phải là không thể.
- Xen vào việc của người khác, hai tiểu oa nhi ngươi, lão phu sẽ nhớ kỹ hai ngươi, ha ha ha...
Thanh bào lão giả thu tay lại, cười lớn một tiếng, nhanh chóng bay đi.
Bị hấp thu hơn phân nửa nguyên lực, thân thể Bao Mộc Bạch mềm nhũn ngã xuống đất, bất quá chung quy đã bảo trụ được tính mệnh.
Thanh khóc rống lên rồi lại nở nụ cười vui vẻ, ít nhất còn chưa chết, nâng Bao Mộc Bạch dậy, hối hận nói:
- Sư huynh, ta xin lỗi ngươi.
Bao Mộc Bạch miễn cưỡng cười.
- Ngốc tử, điều này sao có thể trách ngươi đây? Muốn trách chỉ có thể trách sư huynh quá tin tưởng lão súc sinh kia mà thôi.
Lâm Khiếu Đường đưa tay kiểm tra tình trạng của Bao Mộc Bạch, hiện tại nội anh của hắn không ngờ suy tàn, dưới sự dò xét của nguyên thức, thấy đúng là hình tượng của một lão đầu, lão gia hỏa này hút đi đều là thực nguyên, thủ đoạn mức này thực là quá ác độc.
- Bao huynh có còn nhận ra được tại hạ hay không?
Lâm Khiếu Đường thăm dò hỏi, với tình trạng của đối phương thực không tiện hỏi nhiều, thế nhưng trong lòng Lâm Khiếu Đường có rất nhiều nghi vấn, cần bị Bao lão huynh này giải đáp vài điều.
Bao Mộc Bạch kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường, tự đánh giá hồi lâu, rốt cuộc trong mắt sáng ngời, rốt cuộc nhớ đến sự kiện Lâm lão tổ phía sau núi Lâm gia bảy năm trước…
Tác giả :
Mộc Thang