Đấu Y
Chương 161: Phủ Thú Sơn
- Cái gì? Tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, địa phương này không phải cần có truyền tống trận mới có thể tiến vào hay sao? Hơn nữa nghe nói bên trong yêu thú hoành hành, hoàn cảnh ác liệt, có người muốn đi vào hái linh thảo đã sinh trưởng ngoài ngàn năm, kết quả đều là có vào mà ko có ra a!
Lão giả ngồi bên cạnh gã thư sinh mặt trắng kinh ngạc nói.
Đại hán áo xám vẻ mặt tiếc hận nói:
- Không thể như vậy nha, hoá thạch cửu thiên nguyên lô nếu như thực sự rơi vào trong đó mà nói, sợ là rất khó có thể lấy được nó.
Thư sinh mặt trắng không hy vọng lắc đầu nói:
- Chúng ta những tán nhân vốn không có nhiều hy vọng cho lắm, hiện tại lại càng không mong đợi gì, mọi người tốt nhất nên trở về nhà tiếp tục làm những tăng nhân khổ hạnh đi thôi.
Nghe đến đây Lâm Khiếu Đường cau mày, luyện ngục hành lang gấp khúc chính là địa phương quỷ dị nhất Hiên Viên quốc, nói nó là một dị không gian thì cũng không hẳn nhưng nói nó không phải thì lại cực kỳ giống, có thể tạm coi như là một không gian bị phong ấn nhưng vẫn như cũ thuộc về không gian này.
Có người nói luyện ngục hành lang gấp khúc là do các vị thần thượng cổ tranh đấu, do lực lượng cường đại phá hoại va chạm vào nhau mà hình thành nên một không gian bị phong ấn, hầu như chiếm một phần mười quốc thổ của Hiên Viên quốc.
Luyện ngục hành lang gấp khúc bởi vì bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, có lưu lại di tích nguyên lực thượng cổ, dẫn đến các sinh vật trong đó so với bên ngoài mạnh mẽ hơn rất nhiều, lại không bị ai quấy rầy nên tỉ lệ trưởng thành tự nhiên cũng cao hơn nhiều.
Nếu như hoá thạch cửu thiên nguyên lô thực sự rơi vào trong đó mà nói vậy thì chỉ có thể buông tha mà thôi, Lâm Khiếu Đường âm thầm nghĩ đến, như vậy rốt cuộc chỉ còn có khai thiên kiếm mới có thể tìm ra, mục tiêu giảm đi, độ khó sẽ tăng lên.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường đang âm thầm suy nghĩ thì ống tay áo bị người khác nhẹ nhàng lôi lôi kéo kéo, lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng nồng đậm của Nam Cung Phỉ Phỉ, nàng nhẹ giọng nói:
- Lâm công tử, chúng ta nên đi thôi!
Lâm Khiếu Đường không giài thích được:
- Làm sao vậy?
Nam Cung Phỉ Phỉ xê dịch thân thể, hầu như dán chặt vào người Lâm Khiếu Đường, có thể ngửi thấy một mùi hương cơ thể nhàn nhạt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Cừu nhân trước đây của Nam Cung gia tới!
- Cừu gia?
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng quá một hán tử cao lớn thô kệch đang nghênh ngang tiêu sái bước vào tửu lâu, các thực khách đều né tránh, ngay cả ba vị tu luyện giả ngồi gần cửa sổ cũng sợ hãi, lập tức tính tiền rồi bỏ đi.
Lâm Khiếu Đường thực sự cảm thấy kỳ quái, gã này chẳng lẽ lợi hại như vậy sao?
Nam Cung Phỉ Phỉ có vẻ rất khẩn trương, lại nhích lại gần Lâm Khiếu Đường một chút nữa. Lâm Khiếu Đường cảm thấy trên cánh tay mềm nhũn, cùng với đoàn nhuyễn vật trước ngực của Nam Cung Phỉ Phỉ đè ép vào nhau.
Nam Cung Phỉ Phỉ hoàn toàn đưa lưng về phía người mới đến, chặt chẽ dựa vào người của Lâm Khiếu Đường, hơi thở như lan nói:
- Lâm công tử, chúng ta nên đi thôi, người đó chính là thành viên của Phủ Thú Sơn, phân hội tại Đại Châu Thành, đã từng xung đột với Nam Cung gia chúng ta, ta cũng từng tham gia, còn đánh bị thương phó phân hội trưởng của bọn họ. Khi đó có chỗ dựa Ngũ Đạo Tông, bọn họ không dám quá phận. Hiện tại Phỉ Phỉ lực yếu sức cô, nếu như bị bọn họ nhận ra sợ là sẽ dây dưa không ngớt.
Trên cánh tay cảm giác thấy rõ ràng hai khối thịt mềm mại, tâm thần Lâm Khiếu Đường rung động, bất quá lúc này không phải là thời gian để phân thần, nguyên lực trong cơ thể khẽ chuyển một vòng, tức thì tỉnh táo lại nói, gật đầu nói:
- Chờ khi bọn chúng ngồi xuống thì chúng ta đi, hiện tại đứng dậy sẽ bị nhìn thấy.
- n!
Nam Cung Phỉ Phỉ nhu thuận gật đầu, lại càng như con chim nhỏ nép vào người Lâm Khiếu Đường, tựa hồ đối với gã gia hoả kia có chút kiêng kỵ.
Khí trời nóng bức, Nam Cung Phỉ Phỉ mặc một bộ y phục rộng thùng thình, cổ áo và dây lưng không buộc chặt, trong trạng thái bình thường cũng không có gì không thích hợp, thế nhưng lúc này nàng kề sát vào người Lâm Khiếu Đường, thân thể hơi hơi nghiêng một bên, nhuyễn vật trước ngực rất to lớn, một căng tròn một đè ép, cổ áo lập tức hở ra một lỗ lớn.
Khi Lâm Khiếu Đường thu hồi ánh mắt quan sát gã gia hoả kia thì trong lơ đãng nhìn thấy cảnh xuân vô hạn bên trong, hai luồng trắng noãn mềm mại cùng một chỗ, mơ hồ có thể thấy được vật nhỏ bé hồng hồng khả ái nổi lên, nhuyên vật bị đè ép đang không ngừng kháng nghị nhưng chủ nhân lại như không thấy, các "nàng" đang cần một không gian rộng lớn thoải mái hơn.
Lâm Khiếu Đường lúc này rất minh mẫn, thực sự không bị ảnh hưởng đến tâm thần, chí là có chút cảm thán, một vưu vật như vậy, cư nhiên là đồng tính luyến ái, quá đáng tiếc rồi.
- Chúng ta có thể đi!
Lâm Khiếu Đường nhỏ giọng nói.
Nam Cung Phỉ Phỉ lúc này mới ngẩng đầu, nghiêng mắt nhìn một chút rồi nói:
- Công tử giúp ta che chắn một chút, chúng ta đi.
Hữu kinh vô hiểm đi tới cửa, Nam Cung Phỉ Phỉ quýnh lên, bước nhanh hơn, Lâm Khiếu Đường nhướng mày, cảm giác thấy không ổn.
Quả nhiên , phía sau truyền đến thanh âm nghi vấn:
- Đại ca, bóng lưng của cô gái kia, ta thấy có chút gì đó quen quen.
Lâm Khiếu Đường nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Nam cung Phỉ Phỉ, liền hướng phía bên ngoài chạy đi.
- Quỷ quỷ nhạc nhạc rất đáng nghi, lúc này chính là thời khắc quan trọng, hay là hắn đi do thám, đi, cùng ta đi xem.
Một gã đại hán lưng hùm vai gấu, ăn mặc một bộ võ phục da thú màu hồng vừa mới ngồi xuống lại đứng lên.
Sau đó bốn gã đại hán đồng thời chạy ra khỏi tửu lâu đuổi theo.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy có người phía sau đang đuổi theo, kéo Nam Cung Phỉ Phỉ vào một hẻm nhỏ, đang muốn ôm lấy thân thể mềm mại bay lên thì bị nàng lôi kéo lại.
- Lâm công tử, ta còn có một số thứ vẫn để trong từ đường.
Nam Cung Phỉ Phỉ sợ hãi nói, tựa hồ như đang sợ Lâm Khiếu Đường tức giận.
- Chờ sau này trở về lấy cũng không trễ, đám người kia đang đuổi theo chúng ta.
Lâm Khiếu Đường không đồng ý.
Nam Cung Phỉ Phỉ chờ mong nói:
Phỉ Phỉ biết là công tủ phải ly khai Đại Châu thành, lúc này không quay lại lấy thì không biết đến lúc nào mới quay về, hiện tại Nam Cung gia chỉ còn có một người Phỉ Phỉ, nếu như không thể bảo vệ được vài món bảo vật tổ truyền, Phỉ Phỉ thực sự là không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
Trong thành thị không tiện phi hành, thực sự rất gây chú ý, Lâm Khiếu Đường kéo theo Nam Cung Phỉ Phỉ vòng vèo qua vài con hẻm, cũng may đối với những con đường phụ cận cũng tương đối quen thuộc, không đến nỗi đi nhầm phương hướng.
Những người phía sau không hề bị bỏ rơi, không quản nhiều, hai ngươi rốt cuộc từ một bức tương nửa đổ tiến vào trong đống phế tích Nam Cung phủ, một đường thẳng hướng từ đường phía sau.
Ba ngày trước Lâm Khiếu Đường đột nhiên xuất hiện, lôi kéo Nam Cung Phỉ Phỉ ly khai. Lúc đó nàng không nghĩ gì nhiều.
Cũng không muốn suy nghĩ, nhưng hiện tại hiển nhiên phải đi khỏi Đại Châu Thành. Nam Cung Phỉ Phỉ không yên tâm vài món bảo bối trong từ đường, Một ngày nàng đi mất thì sẽ không có người trong coi, không được bao lâu, những bảo vật tổ truyền này tất nhiên sẽ bị đáng cắp, cho dù có cấm chế, sớm muộn cũng có một ngày bị người ta phá đi.
Tiến vào trong tầng hầm từ đường, Nam Cung Phỉ Phỉ nhất nhất đem cấm chế giải trừ, chạy đến cuối tầng hầm cư nhiên còn một gian mật thất.
Lâm Khiếu Đường còn tưởng là bảo bối quý giá nào đó, xem qua mới phát hiện ra bất quá chỉ là những pháp bảo tam lưu và hai bản tâm pháp đạo thuật cấp thấp, bất quá những thứ này đối với những tu luyện giả ngoại vi gia tộc mà nói đã là những bảo vật tương đương không tồi.
Nam Cung gia tộc suy cho cùng cũng là một đại gia tộc, vật tổ truyền so với Lâm gia hiển nhiển tốt hơn không ít, ngoại trừ cửu long trận gì đó không thể so sánh với linh mộc kết trận của Lâm gia, còn những thứ khác đều quý hơn khá nhiều.
Một căn bạch ty thằng, một khoả ngọc phối hình thanh ngọc điểu cùng mới một trường kiếm lam thiết tinh chế, hai quyển sách còn lại là phi kiếm quyết và triền ti thần công.
Nam Cung Phỉ Phỉ cẩn thận thu hết những thứ này vào trong giới chỉ, lưu luyến nhìn phiến tịnh thổ cuối cùng của Nam Cung gia, một trận sầu não lại nẩy lên trong lòng, không khỏi trào lệ khoé mắt.
- Công tử, chúng ta đi thôi!
Lâm Khiếu Đường phát hiện ra một góc của mật thấy có một khối khoáng thạch lớn cỡ cái bình, liền hỏi:
- Kia là cái gì?
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua nói:
- Đó là khoáng thạch do một vị tiên nhân gia tộc đến Minh Tây đại lục mang về, dường như gọi là tinh thiết, có người nói chúng rơi từ trên bầu trời xuống.
Lâm Khiếu Đường có thể cảm thấy trên khối khoáng thạch này có một loại nguyên khí nhàn nhạt, căn cứ vào nguyên lý của nguyên sa, khối khoáng thạch này hẳn là thứ tốt, hơn nữa lại lớn như vậy, có lẽ sau này có thể dùng được, Lâm Khiếu Đường trực tiếp thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Hai người vừa mới bước ra khỏi từ đường, Nam Cung Phỉ Phỉ dứt khoát khởi động cấm chế tự huỷ, một đạo ánh sáng mờ mờ hiện lên, tầng hầm từ đường lập tức sụp xuống, trong chốc lát đã bị vùi lấp.
Nhìn những bài vị trong từ đường, Nam Cung Phỉ Phỉ thở một hơi thật dài, dứt khoát đi ra ngoài, đột nhiên Lâm Khiếu Đường lại phát hiện ra được thứ mới mẻ gì đó phía sau tấm bài vị, liền bước tới…
- Ha ha, ta đã nói bóng lưng của nữ tử nàu quen thuộc như vậy, nguyên lai là tiểu thư Nam Cung gia.
Phía bên ngoài từ đường chợt hiện ra một gã đại hán mặc y phục võ sĩ bằng da thú màu vàng, nhìn thấy Nam Cung Phỉ Phỉ đi ra nhất thời tươi cười nói to.
Nam Cung Phỉ Phỉ cả kinh, vô ý thức bước lui một bước, không nghĩ tới bọn người đó cư nhiên vẫn đuổi theo đến đây, đảo mắt nhìn mới phát hiện ra Lâm Khiếu Đường không theo bên cạnh mình. Sắc mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ trắng nhợt, lại thối lui vào trong từ đường, nhìn lướt qua, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Lâm Khiếu Đường đâu, người đó như thế nào lại trống rỗng biến mất đây?
Lẽ nào những chuyện phát sinh trong ba ngày ba chỉ là ảo giác của chính mình hay sao? Nam Cung Phỉ Phỉ miên man suy nghĩ.
Gã đại hán kia vừa mới nói xong, ba đạo tật ảnh mang theo một trận gió lớn, nhanh chóng phóng đến, trong nhắt mắt đã đến bên ngoài từ đường.
Một kẻ chính là gã trung niên đại hán mặc bộ võ phục da thú màu hồng, thân hình so với gã còn lại lớn hơn nhiều, sau lưng bốn người đều đeo hai thanh khai sơn phủ rất lớn… những thứ này chính là tiêu chí của Phủ Thú Sơn.
Phủ Thú Sơn chính là một trong võ tông tứ đại môn phái, tại Đại Châu thành thiết lập một phân đàn, chủ yếu làm công việc tiêu thụ da lông thú và thú nguyên tinh. Trong lãnh địa của Phủ Thú Sơn các đại môn phái không thể theo kịp về số lượng yêu thú. Đại đa số chỉ là những yêu thú cấp thấp, rất dễ bắt, thậm chí còn có thể trực tiếp nuôi dưỡng.
- Nam Cung tiểu thu, mấy năm gần đây nàng vẫn cứ ru rú trong nhà, làm cho bản hội trưởng tưởng nhớ rất nhiều a!
Hai mắt đại hán áo hồng toả sáng nói.
Nam Cung Phỉ Phỉ quá sợ hãi, thực sự là oan gia ngõ hẹp, vị đại hán này vừa vặn chính là gã hội phó phân hội tại Đại Châu thành của Phủ Thú Sơn Trần Đại Cương năm đó mình đả thương, bởi quần áo trang phục của hắn khác trước lại thêm mọc râu mép, hơn nữa bản thân có chút bối rối, vừa rồi tại tửu lâu cư nhiên không nhận ra hắn.
- Mọi người của Nam Cung gia đã chết hết, tiểu thư như thế nào lại còn sống? Sẽ không phải là bán rẻ chút nhan sắc kia để sát nhân tha cho tính mệnh đấy chứ?
Trong mắt Trần Đại Cương lộ ra hung quang làm nhục nói.
Ba gã đại hán khác nhất thời ha ha cười to, nhãn thần nhìn về phía Nam Cung Phỉ Phỉ đồng thời trở nên dị dạng, nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng, vị tiểu thư này ba mươi năm trước được mọi người công nhân là đệ nhất mỹ nữ Đại Châu thành, hiện tại không những so với năm đó không kém hơn, mà còn có thêm một phần ý nhị thiếu phụ, muốn có bao nhiêu động lòng người thì có bấy nhiêu động lòng người.
Đại hán xuất hiện đầu tiên khẩn trương vọt tới, nắm chặt cánh tay của Nam Cung Phỉ Phỉ nói:
- Nam Cung tiểu thư, khí số của Nam Cung gia các ngươi đã hết, tất cả đều đã chết sạch, hôm nay chỉ còn lại một mình ngươi, cô đơn một mình nhất định rất tịch mịch, không bằng theo chúng ta về Phủ Thú Sơn, ta bảo đảm ngươi sẽ thích thú, hàng đêm mất hồn, vui đến quên cả trời đất a!
Nam Cung Phỉ Phỉ giận giữ, nguyên lực bành trướng, một chưởng phóng ra, đại hán kia cả kinh, đưa tay ngăn chặn, phịch một tiếng tức thì thối lui ba bước, Nam Cung Phỉ Phỉ thối lui nửa bước.
Đại hán ngạc nhiên nói:
- Đại ca, con đàn bà này cư nhiên lợi hại như vậy, dường như đã tới sư giai trung kỳ!
Trần Đại Cương mị mị hí mắt nói:
- Đâu chỉ là trung kỳ, năm năm trước đả thương ta thì đã là 8 tinh đạo sư rồi.
- Cái gì?
Đại hán cảnh giác thối lui thêm nửa bước, âm thầm hối hận vì hành vi phóng đãng lúc trước của mình…
Tác giả :
Mộc Thang