Đấu Y

Chương 104: Sư phụ ca ca

Lúc đẩy lùi Kim sư, Lâm Khiếu Đường cảm thấy một luồn nguyên lực vô cùng bá đạo bỗng nhiên muốn phá thể mà ra, áp lực trong cơ thể tăng cao, tới buổi tối luồng nguyên lực bá đạo này dần dần càng khó không chế, huyết mạnh càng lúc càng căng cứng phồng to mãnh liệt.

Bởi vì trong trận đại chiến tiêu hao quá lớn, Lâm Khiếu Đường không còn thừa nhiều nguyên lực tiến hành áp chế, luồn lực lượng này lại càng không kiêng nể gì điên cuồng rung động, liều mạng trùng phá cơ thể hắn muốn tiến ra ngoài.

Sau trận chiến Lâm Khiếu Đường nói dặn dò mấy người Tiểu Lan vài câu, sau đó vội vã chạy về phế dược phòng điều tức, muốn nhanh chóng khôi phục nguyên lực để có thể khống chế được nguồn lực lượng phong ấn đang chạy tán loạn.

Thế nhưng đã tĩnh toạ hơn bốn canh giờ, Lâm Khiếu Đường phat hiện ra rằng tốc độ khôi phục nguyên lực của bản thân xa xa không bằng tốc độ bành trướng của luồng lực lượng bị phong ấn, cứ tiếp tục thế này có thể chưa kịp cầu cứu Kỳ Áo thì đã không khống chế được cỗ lực lượng này mà bạo tạc.

Ý thức dần dần mờ mịt, Lâm Khiếu Đường mơ hồ thấy một bóng hình xinh đẹp bước vào phòng, đưa đôi tay nhu nộn xinh đẹp, nhẹ nhàng chầm chậm nâng hắn dậy, trong mông lung còn nói cái gì đó hắn không nghe rõ.

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy nguyên khí tán lạc trong cơ thể yếu đi một chút, mà nguyên lực bản thân cũng hồi phục không ít.

Yên lặng mở hai mắt, tiến vào mắt chính là một đôi con ngươi đen xinh đẹp mỹ lệ, đang dùng thái độ cẩn thận nghiêm túc xem xét cơ thể của chính mình, như hiếu kỳ, như phỏng đoán lại như đắn đo, nói chung trong con mắt xinh đẹp ấy loé lên những tía sáng bất định.

"Ngươi đã tỉnh!"

"n! Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Đại khái khoảng bảy tám canh giờ, hiện tại đã là buổi trưa ngày thứ hai!"

"Nga, như thế nào ngươi lại đến nơi này?"

"Chẳng lẽ còn có đại phương khác có thể đi hay sao?"

"Không phải chứ! Đường đường Lam Dương Tiên Tử sao lại không có chỗ dung thân cơ chứ?"

"Đúng đắn một chút đi, ân tình ta thiếu ngươi nhất định phải hoàn lại đầy đủ ta mới đi, trong cơ thể ngươi có một luồng khí tức vô cùng kỳ quái, trước đây ta chưa bao giờ gặp qua, không chỉ có bá đạo, hơn nữa dung lượng lại phi thường khổng lồ, nếu như không phải có một cỗ lực lượng khác áp chế lại, chỉ sợ thân thể của ngươi đã bạo tạc mà chết, bất quá cỗ lực lượng này đang không ngừng yếu đi, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất, trong thời gian qua ngươi và ta luôn ở cùng một chỗ với nhau, ta như thế nào lại không biết ngươi bị tẩu hoả nhập ma?" Tô Thiến Thiến chăm chú nói.

"Cái này không quan hệ với tẩu hoả nhập ma, việc này nói đến thì rất dài, không đề cập tới cũng được, cảm ta tiên tử xuất thủ cứu giúp!" Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói.

Khuôn mặt Tô Thiến Thiến hiện lên tia sáng kỳ dị, "Tiên tử? Sao xa lạ như vậy! Thế nào? Không muốn gọi là Tô tỷ nữa hay sao?"

Lâm Khiếu Đường không trả lời, chậm rãi đứng lại đi đến cửa phòng, hai tay thành thạo đặt sau hông, nhìn ra bên ngoài cây xanh lá biếc, trong lòng có chút phiền muộn, nếu như không có bất ngờ gì xay ra, Kỳ Áo hẳn là sắp trở về mới đúng, vô luận có hay không thuận lợi vượt qua đại nạn lần này, những ngày tương lai nhất định sẽ không được sống yên, Vân Tiêu Điện, Cuồng Sư đạo nhân, những môn phái nhỏ trong Tân La thành chỉ sợ là sẽ hận mình thấu xương, cũng may bọn chúng tựa hồ không rõ thân phận của bản thân cho lắm.

Ba năm khổ tu, Lâm Khiếu Đường cho rằng mình đã rất mạnh, Kỳ Áo lưu lại cao giai vũ kỹ, thể chất không sợ độc tố, những điều này đều là điều kiện tăng thực lực của mình lên một cách tốt nhất, thế nhưng qua trận chiến vừa rồi Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra, bản thân ngay cả con đường đầu tiên của cường giả còn chưa bước được vào, vẫn còn quá xa xôi.

"Sao lại không nói lời nào như vậy? Đang suy nghĩ cái gì?" Tô Thiến Thiến đi tới bên cạnh, đôi mắt đẹp lay động. Nguồn: https://truyenfull.vn

"Không có gì, Tô tỷ ngươi không phải đã nói sau khi trùng quan có rất nhiều việc cần phải làm hay sao?" Lâm Khiếu đường khẽ cười, xoay người lại nói.

"Cái này chính là muốn đuổi ta đi đúng không?" Giọng nói của Tô Thiến Thiến vô cùng yếu đuối, nào có hình dánh của một đại tỷ, càng giống như một tiểu muội đang uỷ khuất, trong lúc đó vẻ mặt nhanh chóng thay đổi cực kỳ giống.

Nữ nhân này lại đang muốn phô trương phong tình đây mà, Lâm Khiếu Đuờng thầm than, tức thì nói: "Không nên vì ta mà làm lỡ chính sự của Tô tỷ, hôm nay ngươi cũng đã cứu ta một mạng, ân tình giữa chúng ta đã được thanh toán xong rồi."

"Ngươi đã cứu ta ba lần, tỷ tỷ vẫn còn thiếu ngươi hai lần, sao có thể coi như thanh toán xong được? Ngươi như thế là chịu thiệt thòi rồi!" Tô Thiến Thiến trêu chọc nói.

"Ba lần? Có nhiều như vậy hay sao?" Lâm Khiếu Đuờng hồ đồ nói.

"Hảo nga, tỷ tỷ ước gì ngươi không nhớ, đã như vậy, chúng ta đã thanh toán xong với nhau, tỷ tỷ xác thực có việc trong người, bây giờ cáo từ, sau này còn gặp lại!" Tô Thiến Thiến hơi có chút tức giận, chuẩn xác mà nói chính là giận dỗi, chân ngọc khẽ điểm, người liền nhẹ nhàng phi ra ngoài, chỉ một hồi đã không thấy hình bóng đâu hết.

Lâm Khiếu Đường cười lắc đầu, nữ nhân dường như luôn có một mặt nào đó không phóng khoáng, quay trở lại phòng trong bắt đầu tiếp tục điều tức, cố gắng trước khi Kỳ Áo quay lại, phải hoàn toàn khôi phục nguyên lực của bản thân, bằng không Kỳ Áo có thần thông lớn hơn nữa sẽ gặp khó khăn khi bức luồng lực lượng to lớn như vậy trong cơ thể chính mình ra ngoài.

Một lúc lâu sau, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên mở hai mắt, mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh đánh nhau rất nhỏ, còn có một chút thanh âm tranh chấp tương đối hỗn độn.

Gần đây Lâm gia đang vội vàng trùng kiến, thu nạp, cứu trị người bệnh, trên dưới toàn tộc sợ là bận túi bụi, một buổi chiều mấu chốt như thế này lại có ai đến phía sau núi tranh chấp cơ chứ?

Thuỷ chung không thể áp chế hoàn toàn luồng lực lượng đang bành trướng, tâm tình Lâm Khiếu Đường có chút phiền muộn, sau khi nghe được thanh âm liền bước ra khỏi cửa phòng, hướng phía có tiếng nói bước tới.

"Một đám thùng cơm, mười người lại không thể bắt được một con nhóc, cả ngày các ngươi ăn cái gì khong biết! Còn suy nghĩ cái gì nữa, đuổi theo!" Lý Phong hổn hển nhìn thân ảnh màu xanh đang chạy phía trước hướng đỉnh núi nói.

Lại nói lúc Lâm Vũ Nhàn bái sư xong, tâm trạng rất tốt, tinh thần sa sút trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ cần su phụ ca ca bảo đảm cho mình, Lý Phong kiên quyết không làm được chuyện gì.

Thế nhưng ngoài trừ sau khi đại chiến còn nói với mình mấy câu, cho đến tận bây giờ vẫn không thấy tung tích sư phụ ca ca đâu, hai ngày qua giống như biến mất khỏi thế gian vậy.

Vừa mới bái sư, sư phụ lại không có tin tức, hiển nhiên trong lòng Lâm Vũ Nhàn nổi lên nghi ngờ, lại có chút thấp thỏm, vì vậy ngay buổi chiều muốn xác định su phụ còn sống, liền bỏ tất cả mọi việc trong tay lại, chuẩn bị đến phế dược phòng nhìn một cái.

Ai biết vừa mới đi vào núi không lâu, đã bị một đám người ngăn cản, chính là đoàn người Lý Phong và đám cận vệ, tổng cộng có mười hai người, Lâm Vũ Nhàn tự nhiên phát hiện ra sự tình kỳ quái, không hề nói nhiều lập tức động thủ.

Trong đám cận vệ của Lý Phong có tới bốn gã vệ cấp cao thủ, còn có một gã cao thủ giả sĩ giai, bằng vào lực lượng này muốn mắt Lâm Vũ Nhàn không hề khó khăn, chỉ là không nghĩ tới tiểu nữu tử này giống như con quỷ nhỏ vậy, không nói hai lời đã xuống tay rất mạnh, đã thế lại còn dùng độc dược.

Bởi vì không có chuẩn bị, đám gọi là cao thủ này bị đánh đến trở tay không kịp, phi thường sỉ nhục để tiểu nha đầu này phá vây chạy mất, vì thế nên mới có một màn chửi mắng thậm tệ của Lý Phong vừa rồi.

Bằng một chút thông minh như thế Lâm vũ Nhàn rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm chạy ra khỏi vòng vây, thế nhưng trong lòng tiểu nữ tử hiểu rất này rõ ràng rằng căn bản nàng chưa thoát hiểm, nếu như bị bắt được vậy thì hậu quả thiết tưỏng không chịu nổi, từ ánh mắt hung ác của tiểu tử Lý Phong, Lâm Vũ Nhàn nhạy cảm nhận ra nồng đậm mùi vị tàn ác, ngược cuồng.

Lâm Vũ Nhàn một lòng thầm nghĩ phải chạy đến phế dược phòng, thế nhưng nàng cũng biết nếu như chạy một đường thẳng tắp, với tốc độ của bản thân chỉ sợ không bằng đối thủ của mấy tên cận vệ, không được bao lâu thời gian sẽ bị bắt trở lại, bởi vậy Lâm Vũ Nhàn chọn lộ tuyến khúc chiến vòng vèo trong rừng núi.

Bình thường cảm thấy phế dược phòng cũng không xa lắm, hôm nay không nghĩ tới nó lại xa như vậy, trong lòng Lâm Vũ Nhàn thực sự rất gấp gáp, tiếng bước chân phái sau càng dần càng gần.

"Vũ Nhàn muội muội, ngươi đừng chạy nha, nhìn thấy vị hôn phu chạy cái gì, tướng công ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi vài câu thôi mà!" Lý Phong được một gã cận vệ mang theo, mắt thấy sắp đuổi kịp mục tiêu, muốn quấy nhiễu đối phương nên miệng liên tục kêu la.

Lâm Vũ Nhàn hiển nhiên mắt điếc tai ngơ, cúi đầu liều mạng chạy lên núi, trong lòng gấp đến muốn khóc, hiện tại tất cả hy vọng chỉ có thể ký thác tại phế dược phòng, nếu như nơi đó không có người thì trái lại tiếp tục chạy lên đó chính là tử lộ, bây giờ phải làm gì, Lâm Vũ Nhàn không dám tiếp tục nghĩ.

"Gọi ngươi đừng chạy, nghe không, dừng lại cho ta, thành thật đến Lý gia ăn chút đau khổ, nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Lý Phong càng nói càng quá phận, hắn biết rõ hiện tại mọi người trong Lâm gia đang vội vàng thu dọn tàn cục sau trận chiến, phía sau núi cản bản không thể có bất kỳ ai.

Lâm Vũ Nhàn càng chạy càng thấy tuyệt vọng, người đuổi theo gần nhất chỉ còn cách mười thước, trong lòng khiếp sợ, nước mắt chảy như mưa, đã dùng đến tốc độ cực hạn, buồn bực cúi đầu liều mạng chạy.

Trong lúc cấp bách, Lâm Vũ Nhàn đã hoàn toàn rối loạn, chạy sai lộ tuyến!

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, Lâm Vũ Nhàn vẫn đang cúi đầu chạy thục mạng, lập tức mạnh mẽ va thẳng vào.

Đông, một tiếng trầm đục, Lâm Vũ Nhàn chỉ cảm thấy đầu va vào một cái gì đó mềm mại nhưng cũng rất rắn chắc, lực đàn hồi khá mạnh.

Lực lượng đàn hồi làm Lâm Vũ Nhàn bắn ngược trở lại, tiếp tục lùi mấy bước rồi ngã sấp mông xuống dưới đất.

"Thiếu gia, ta bắt được nàng rồi!" Tên cận vệ đầu tiên hưng phấn kêu lên.

Lúc va chạm, trong lòng của Lâm vũ Nhàn như rơi xuống vực thẳm, thế nhưng khi đặt mông cố định trên mặt đất, lúc này mới nhìn thấy rõ bóng đen vừa rồi là gì, đôi con mắt đang ảm đạng vô cùng nhất thời hiện lên nét mừng rỡ, thất thanh nói: "Sư phụ ca ca!"

Tác giả : Mộc Thang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại