Đau Thương Đến Chết
Quyển 2 - Chương 9: Món ngon, chén vàng mời ảo ảnh

Đau Thương Đến Chết

Quyển 2 - Chương 9: Món ngon, chén vàng mời ảo ảnh

Lúc Tư Dao và Thường Uyển vào đến cửa, vừa khéo gặp ngay Lịch Thu. Lịch Thu mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đẹp mê hồn; chỉ riêng khuôn mặt dường như còn trắng hơn trước, trắng hơn cả tuyết trên mái nhà. Đã chập choạng tối, cô ta đang muốn ra ngoài, vẫn đeo cặp kính râm to tướng.

"Chị Thu đi ra ngoài à?" Tư Dao bỗng trở nên nhanh trí. "Cô em Thường Uyển của tôi, hai người đã từng gặp nhau rồi, cô ấy đặc biệt thích các loại kính râm. Nghe nói chị đã có bộ sưu tập còn nhiều hơn cả bảo tàng, muốn chờ lúc nào chị rỗi để được xem một chút... "

Để chứng minh chắc chắn Lịch Thu là cô gái trong ảnh, Tư Dao hy vọng có thể tìm thấy cặp kính râm trong ảnh đó ở bên ngoài.

Lịch Thu vẫn tỏ ra khiêm nhường bình tĩnh như mọi ngày. Cô gỡ kính xuống, ý chừng tỏ ra lịch sự đối với khách. Nhìn kỹ, mắt cô hơi có quầng thâm, chứng tỏ đêm qua không được nghỉ ngơi thoải mái. Cô mỉm cười nhìn Thường Uyển: "Được thôi, tối nay tôi có chút việc, còn bình thường thì hầu như tối nào tôi cũng ở nhà soạn bài, ngày cuối tuần cũng ít ra ngoài, tùy cô đến lúc nào cũng được"

Nghe nói như vậy, Tư Dao lại giật mình: "Đúng, trừ lúc đi dạo, buổi tối Lịch Thu rất ít ra ngoài một mình, bây giờ ăn mặc sang trọng như thế này là định đi đâu?"

Một ý nghĩ đã từng bị Tư Dao khinh miệt bất chợt hiện lên: phải bám theo cô ta!

Cô bỗng có một mong muốn rất mạnh mẽ là đêm nay bám theo Lịch Thu, để biết cô nàng "thoát tục" này rốt cuộc có cuộc sống bí ẩn ra sao mà không muốn cho người khác biết.

Vậy mà cách đây không lâu, mình còn là đối tượng bị bám theo. Ai mà biết được, có lẽ bây giờ vẫn còn người đang ngầm theo dõi mình cũng nên.

Nhưng tại sao mình lại tồi đến mức đi theo dõi một người con gái vô tội?

Nhưng nếu cô ta không vô tội thì sao?

Tư Dao mải nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng Lịch Thu chào tạm biệt hai người. Đến khi Thường Uyển gọi cô, thì Lịch Thu đã ngồi vào trong chiếc taxi rồi.

"Dao Dao, sao cậu lại đờ người ra vậy? Nhìn mà phát sợ!"

"Thường Uyển, đi, lên xe!"

"Lên xe gì?"

"Chiếc xe Vũ Yến của cậu, chúng ta bám theo chiếc taxi chở tiên nữ"

"Cậu định làm gì?"

"Lúc về mình sẽ giải thích". Tư Dao kéo Thường Uyển ra xe của cô. "Nhanh lên, bám theo chiếc taxi đó. Kể từ lúc này, việc tìm hiểu về hành động của Lịch Thu quan trọng hơn hết thảy"

Thường Uyển nhấn ga: "Nhưng mình vẫn không hiểu."

"Rồi mình sẽ nói với cậu, bây giờ nói, chỉ sợ cậu sẽ lái xe đâm xuống cống mất".

"Dao Dao đồ tồi!" Thường Uyển trách móc, lái xe ra khỏi tiểu khu.

Vẫn coi như chưa muộn, chiếc taxi kia đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư không xa phía trước.

*

* *

Ngoài dự đoán, chiếc taxi ấy đỗ ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, trước cửa một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng tên là "Thiên Phủ Cẩm Tú"

"Kỳ lạ!"

"Sao lại nói là kỳ lạ?" Thường Uyển tò mò hỏi. "Lẽ nào cậu cho rằng cô ta đi đến một nơi hoang vắng? Cô ta ăn mặc yêu kiều như thế, 99,99% là hẹn hò với người yêu, cậu đoán xem, đó là một ông già giàu có hay một chàng công tử trẻ đẹp tay chơi?"

"Mình không biết, mình chỉ cảm thấy nếu là hẹn bạn trai, có khả năng là sẽ đến một nơi kín đáo hơn một chút, nếu không thì chẳng phải quá dễ dàng cho chúng ta "bám theo" thế này sao? Đành để cậu đi tìm chỗ đỗ xe vậy, mình theo cô ta vào đó". Tư Dao vừa nói vừa mở cửa xe.

Đi vào "Thiên Phủ Cẩm Tú", cô nhìn thấy Lịch Thu đang đi lên gác. Tư Dao đang định theo lên thì nhân viên phục vụ bước đến. Tư Dao đành phải nói phứa mình đến cùng mấy người đã ngồi ở trên.

Ở góc rẽ của cầu thang tầng hai, cô liếc thấy Lịch Thu đi vào một phòng bao trọn gói, thuận tay đóng chặt cánh cửa lại.

Lịch Thu làm gì trong đó? Ngồi cùng với ai?

Hay chỉ là một cuộc hẹn bình thường, Lịch Thu còn hơn mình hai tuổi, tình yêu thì chưa đâu vào đâu, mình có quyền gì mà tìm hiểu?

Liệu có phải mình đã quá nhạy cảm không?

Trong đầu cô lại hiện lên bức ảnh ấy và bộ dạng của Lịch Thu chạy chân trần trong tuyết lạnh. Không chừng, tất cả những gì diễn ra trong căn phòng kia, vừa khéo có thể lý giải được mọi mối nghi ngờ của cô.

Nhưng cửa vẫn đang đóng chặt cô chỉ cần hé mở cửa sẽ khiến Lịch Thu chú ý.

Đang lo lắng thì ở cầu thang phía sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tư Dao đành giả bộ quay lưng đi xuống. Hóa ra người phục vụ đang bưng khay đồ ăn lên.

Cô lại quay lên, thấy người phục vụ đi thẳng đến trước cửa căn phòng đó, gọi to "Món ăn đã mang lên đủ".

"Mời vào"

Mang đồ ăn lên nhanh thế chắc chắn là đã đặt món từ trước. Số lượng ít nhất cũng phải dành cho bốn người ăn.

"Mời vào".

Người phục vụ đẩy cửa vào, cánh cửa kêu cót két. Một lát sau, tiếng Lịch Thu vọng ra "Phiền các vị đóng cửa giùm". Người phục vụ đi ra, thuận tay đóng cửa lại.

Làm thế nào để có thể biết được tình hình bên trong? Hỏi người phục vụ à? Có lẽ bọn họ sẽ trả lời. Nhưng lỡ họ nói lại với Lịch Thu thì sao?

Cần nghĩ kỹ xem, nên làm thế nào?

Kỳ thực cô chỉ cần có một khe cửa là đủ.

Điều gay go là đồ ăn của Lịch Thu đã mang lên rồi nên ngay cả cơ hội lợi dụng lúc người phục vụ ra vào cũng không còn nữa.

"Này, đồ ngốc đứng đây làm gì thế?" Thường Uyển vỗ mạnh vào vai cô. Tư Dao đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt giật mình.

Suỵt, cậu khe khẽ một chút được không. Bà chị tiên nữ đang ở trong phòng thuê bao số 5 đấy". Tư Dao rất lo Thường Uyển lại xông ngay vào quậy Lịch Thu.

"Đã nói với cậu là đi gặp người yêu, cửa phòng đóng chặt thế kia, không chừng còn có những pha ướt át nữa. Mình vừa nhớ ra, nghe đồng nghiệp nói, ở đây có rất nhiều thái tử công tử ra vào, chị Lịch Thu chắc đang bước lên tầng lớp trên rồi".

"Dù là như vậy thì mình cũng muốn biết người ấy là ai?" Tư Dao đột nhiên thấy mình thật vô lý. Có nên gọi điện cho Tử Phóng không? Đây là nghề của anh ta mà!

"Chỉ cần người ấy không phải là chàng luật sư của cậu là được phải không? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường, muốn đến cũng không đến được đâu."

Lúc này Tư Dao mới nhớ ra hôm nay cô chưa gọi điện cho Lâm Nhuận, mới xa nhau có mấy ngày mà cô đã nóng lòng muốn gặp anh.

"Không đâu, mình nói với cậu vậy, mình cảm thấy cô ta có liên quan chặt chẽ với lời nguyền "Đau thương đến chết". Quay về nhà mình sẽ nói cụ thể... Tối nay cậu ở lại chỗ mình, mình sẽ cho cậu xem một thứ. Việc khẩn cấp trước mắt là mở hé cửa ra một chút, mình chỉ cần nhìn thoáng là được".

Đã không thể trực tiếp đẩy cánh cửa "cọt kẹt" đó ra, thì cần có một lực tác động bên ngoài để cửa hé ra một cách tự nhiên.

Dao Dao hãy cố nghĩ xem.

Chợt cô nghĩ ra, Lịch Thu là một người yêu thích trà đạo, thường uống một loại trà, lúc này cô lại không nhớ ra tên.

"Thường Uyển, cậu giao tiếp nhiều, nghĩ giúp mình xem, có loại trà nổi tiếng, mang một chữ "Đỉnh"..."

"Nhiều lắm, để mình nghĩ xem trà Đông Đỉnh, trà Mông Đỉnh..."

"Đúng, là trà Mông Đỉnh"

"Trà nổi tiếng của Tứ Xuyên, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Lịch Thu là người Tứ Xuyên à?"

"Mình không biết, mình chỉ biết cô ta ở nước ngoài về, học đại học và là thạc sỹ giảng dạy âm nhạc. Không nghĩ nhiều làm gì, thế là vừa khéo, mình muốn lấy cho cô ta một ít trà Mông Đỉnh". Tư Dao đang dần hình thành cách làm.

"Đây là hiệu chuyên bán món Tứ Xuyên, cậu cũng phải nói cho chuyên nghiệp một chút, phải gọi là "Mông Đỉnh cam lộ""

"Đúng, chính cái tên này, Thường Uyển hiểu biết rất rộng! Cậu chờ ở đây, mình xuống một lúc rồi lên ngay".

Vừa nói Tư Dao vừa móc điện thoại di động ra, đi xuống tầng dưới, hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại của "Thiên Phủ cẩm tú", sau đó đi ra ngoài, gọi vào số máy đó: "Chào cô, tôi là Lịch Thu ở phòng số 5, tôi cần một ấm trà "Mông Đỉnh cam lộ", nhờ cô bảo người phục vụ mang lên".

Ban đầu cô gái nghe máy thuận miệng đáp "vâng", liền sau đó ngớ người "Nhưng chị ấy đã lấy một ấm "Mông Đỉnh cam lộ " rồi mà?"

Tư Dao cũng ngớ người, lập tức nói "À... đúng rồi, nhưng tôi đã uống hết, nên muốn uống thêm một ấm nữa"

"Nhanh như vậy à?"

Ngắt điện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thường Uyển hỏi: "Cậu đang làm trò gì thế?"

Tư Dao nói: "Chờ một lát chúng ta có thể nhìn thấy anh chàng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách một tờ giấy lau mặt.

"Có cần đánh phấn lại không; tô một chút son môi?" Thường Uyển trêu ghẹo.

Tiếng bước chân lên cầu thang vọng đến. Một người phục vụ bê một khay để hở, trên khay là một ấm trà.

Hai người giả vờ nói chuyện, người phục vụ đi qua không hề để ý đến họ. Hai người bèn đi theo người phục vụ vào hành lang, vẫn giả bộ đang tán gẫu.

"Trà đây ạ!"

Bên trong không có động tĩnh gì. Người phục vụ thấy hơi kỳ lạ, lại nói "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể vào được không?"

"Trà vẫn còn mà... vào đi"

Chính lúc người phục vụ đi vào phòng, Tư Dao đi vội đến gần cánh cửa, vứt đám khăn giấy vào bên cánh cửa. Sau đó đi vụt về bên Thường Uyển.

Người phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cửa vào giùm". Người phục vụ thuận tay khép cửa lại, lúng búng: "Rõ ràng chị nói trà uống hết rồi, thật kỳ lạ"

Lịch Thu không để ý cửa chưa được thật kín, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cửa đã được kẹp một xếp giấy.

Tư Dao đã có được một khe cửa.

Tiếng bước chân người phục vụ đi xa dần. Sau khi mấy người khách ở các phòng thuê bao khác đi ra đi vào, Tư Dao và Thường Uyển rón rén bước đến trước cửa phòng số 5.

Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.

Lịch Thu ăn tối với ai, sao không thấy nói một câu?

Qua khe cửa nhìn vào, Tư Dao cảm thấy hơi choáng váng.

Lịch Thu ngồi bên cửa sổ, uống trà một mình.

Nhưng trên bàn, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu.

Đáng sợ nhất là trong bốn bộ bát kia cũng đều có một chút thức ăn.

Là ai? Những người khách vô hình cùng ăn tối với cô là?

Năm bộ đồ ăn lập tức khiến cô nghĩ đến bức ảnh kia. Trên ảnh có năm người, một trong năm người đó đang ngồi đây, là Lịch Thu.

Lịch Thu bắt đầu nói rì rầm, ánh mắt cô ta hướng về bên kia chiếc bàn tròn, không có một ai.

Sắc mặt cô ta vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ ai oán.

Cô ta đang nói gì? Đáng tiếc, tiếng nhỏ quá, Tư Dao nghe không rõ

Huống hồ, Tư Dao đang trong cơn kinh hoảng thì nghe thấy bốn chữ

Đau thương đến chết!
Tác giả : Quỷ Cổ Nữ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại