Đấu Thần
Chương 52: Nhất trụ kình thiên
- Hảo thủ đoạn! Hảo thân thủ! Hảo tâm cơ!
Long Ngạo Thiên vốn đang uể oải dựa người vào bàn, hai mắt chợt sáng lên, bất chợt thấp giọng lẩm bẩm.
Sắc mặt Long Phi ở bên cạnh khẽ sửng sốt. Dĩ nhiên hắn biết, thiên phú người con trai bảo bối của mình cực cao. mấy lão quái vật trong gia tộc cũng rất xem trọng hắn. Mắt hắn sớm chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, nhưng không ngờ, tên phế vật Lý Dật lại có thể khiến hắn đánh giá như vậy.
Lòng Long Phi vội chuyển, nhưng bên này lại khẽ tiếng hỏi:
- Có ý gì?
Thần sắc trên khuôn mặt của Long Ngạo Thiên hiếm có lúc nghiêm túc, thân thủ của Lý Dật trước mặt khiến hắn có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ. nhưng lại không thể nói ra chỗ nào đáng sợ. Hắn thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, nhìn thấy tộc nhân xung quanh cũng tỏ ra hiếu kỳ. mới thấp giọng giải thích:
- Đấu khí trên người của tên Lý Dật này tuy rằng sung mãn, nhưng lại hoàn toàn không nội liễm, hiển nhiên nhiều nhất cũng chỉ có tu vi của Nhất Tinh Đấu Giả. Nói không chừng hắn vừa ngưng kết được Đấu Khí Toàn thì đến Mạc Gia. Nhưng thân thủ của hắn thì lại vô cùng sắc bén dứt khoát, trong khi động thủ không cần bất cứ hư chiêu gì. Chỉ cần một chiêu đánh bại địch. Thậm chí ngay cả một phân sức lực cũng không muốn bỏ phí. Từ lúc hắn xuất thủ đến này, chỉ dùng một lần đấu khí. nhưng đám Đấu Giả của Lý Gia lại không có người nào có thể chạm đến hắn nửa bước. Thân thủ như vậy đừng nói là một Đấu Giả, cho dù là xuất hiện một Đấu Sư cơ hồ cũng chưa chắc có thể đụng được đến tà áo của hắn. Lại liên tưởng đến thân vệ của Mạc Gia đến giờ vẫn chưa xuất hiện, nếu như ta đoán không sai, tên Lý Dật này chắc chắn là một người một kiếm, nhuốm máu trăm bước mà giết tận vào đây... Đến trong đại sảnh này. hắn còn có thể còn tinh lực như vậy, quả thực khiến người khác phải thán phục, đó là thứ nhất.
- Lý Dật tiện tay xuất chiêu, thoạt nhìn trông như vô cùng đơn giản, thậm chí không thể coi là Đấu kỹ. nhưng một chiêu một thức của hắn lại vừa đúng lúc khắc chế được thân thủ của đám người Lý Gia kia. Nhiều lúc. giống như đám Đấu Giả của Lý Gia tự mình đập vào vũ khí của hắn, hơn nữa vẻ mặt hắn rất ung dung, trong đao quang kiếm ảnh lại không hề có chút dao động tâm trí nào. Tâm tính như vậy. nhãn lực như vậy. lẽ nào lại là một tên phế vật mới chỉ tu luyện ba tháng? Kinh nghiệm chiến đấu của hắn có lẽ còn khủng khiếp hơn một cường giả Đấu Vương vài phân, đây mới là vốn gốc rễ thực lực khủng khiếp của hắn, đó là thứ hai.
- Lý Dật một mạch giết tận vào đây, giết đến độ đầu người lăn lốc. thi thể khắp nơi. Người nghĩ hắn thật sự là không thể hạ thủ với tộc nhân của Lý Gia sao? Không phải, hẳn chỉ là không muốn hạ thủ mà thôi. Nên biết, những Đấu Giả của Lý Gia sao có thể so sánh với thân vệ của Mạc Gia. những nhân vật thiên tài ấy. người nào không có mấy phần bản lĩnh giữ mạng của mình? Nếu như Lý Dật ép họ rối lên, mọi người sẽ đồng quy vu tận, há chẳng phải xong rồi sao? Vì vậy Lý Dật tuy chiêu nào cũng đả thương người, nhưng lại đều nương tay. Huống hồ đám Đấu Giả của Lý Gia bị bại dưới tay hắn. lúc này lòng sớm đã dao động, người tâm chí không kiên định, e rằng lúc này đã mất đi lòng tin. Phải biết rằng, trong một trận chiến đấu. đánh vào người là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách. Lý Dật luôn nương tay với tộc nhân, hiển nhiên mục đích cũng là vì điều này. Nhưng có người lại không biết tốt xấu. muốn dùng Đấu kỹ ám toán hắn, vậy thì hắn sẽ không cần khách khí. sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ nhất để tiêu diệt đối phương. Chiêu này vừa la, những tộc nhân của Lý Gia chắc rằng trong lòng đều đã rõ. nếu như trong một trận chém giết bình thường, Lý Dật nhiêu nhất chỉ làm bị thương họ mà thôi; nhưng nếu như chọc giận Lý Dật. vậy thì Lý Dật sẽ lấy mạng của hắn. Như vậy. sát tâm vốn dĩ đã không kiên định của những tộc nhân đó sẽ bị hóa giải hoàn toàn. Ý chí chiến đấu bị tiêu biến, bản lĩnh mười thành cũng chi còn lại dưới tám thành. Theo ta thấy. thuật công tâm này của Lý Dật, không hề kém chút nào với thân thủ của hắn, đó là thứ ba. Thủ đoạn như vậy, thân thủ như vậy. tâm tính như vậy... Sao lại bị người khác gọi là phế vật?
Long Ngạo Thiên sắc mặt hiện ra sự khó tin:
- Lẽ nào hắn vẫn luôn che giấu thực lực của mình, muốn dựa vào một chuyện như vậy, để tạo ra một uy vọng vô thượng trong gia tộc của mình? Nếu thật sự như vậy, thành tựu trong tương lai của người này chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tượng!
Nói đến đây, cơ hồ ngay cả Long Ngạo Thiên cũng không tin vào phân tích của mình. Hắn không nén nổi phải thở dài, rồi lại lắc đầu. nhưng ánh mắt lại chăm chăm về hướng Lý Dật mãi không dời.
- Nếu Lý Dật có tâm cơ như vậy, vậy thì hôm này. Bốn vị trưởng lão của Lý Gia hòng chắc rồi.
Long Phi rất tin tưởng vào lời của con trai mình, nhìn về Lý Dật vẫn đang một bước một kiếm, kiếm vung ra ắt đả thương người, bất chợt hít một luồng khí lạnh.
Long Ngạo Thiên cũng không đáp lời của hắn. mà nhãn thần chợt sáng lên. sau chốc lát thấp giọng nói:
- Phụ thân đại nhân, người biết Lý Gia có bộ Công pháp nào mà đấu khí tu luyện có màu đen không?
Long Phi suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu:
- Không biết. Thủy Ảnh Quyết nổi danh nhất của Lý Gia. cũng là Thủy hệ Đấu kỹ. đấu khí đương nhiên là màu lam. không phải màu đen... Đấu khí hắc sắc của Lý Dật. quả thực khiên người khác không nhìn ra lai lịch.
Long Ngạo Thiên khẽ gật đầu. hắn còn muốn suy nghĩ thêm một hồi, nhưng Lý Dật trong trận hào chiến lúc này dường như đã chú ý đến nhãn thần của hắn. Lý Dật tiện tay điểm một kiếm vào cổ tay của một Đấu Giả, sau đó lại đảo tay vỗ một cái, đập người đó văng xa vài thước, rồi quày đầu liếc nhìn Long Ngạo Thiên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thế nhưng không biết tại sao. nụ cười ấy lại khiến Long Ngạo Thiên bất chợt cảm thấy tê dại, một cảm giác khủng bố không tên trong lòng dâng trào, nhãn thần cuối cùng không cầm được phải chuyển dời sang một bên, không dám nhìn tiếp.
Mạc Dịch ngồi trên bục vốn dĩ đang lắng nghe phân tích của Long Ngạo Thiên, chú ý đến việc Long Ngạo Thiên bị một cái liếc mắt của Lý Dật mà giật mình thoái lui. Hắn cũng lắc đầu. khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Đấu khí mà Lý Dật đang dùng hết sức qủy dị, có lẽ là hiệu quả một Công pháp cao cấp nào đó, nhưng Lý Gia lúc nào lại có bộ Công pháp này. bốn lão quy kia lại cũng không biết?
Tên Lý Dật này hiện giờ đã chém hơn ba mươi Đấu Giả. nhưng đấu khí lại không dùng đến mấy lần, hiển nhiên mỗi lần hắn đều chỉ dựa vào sức lực cơ bắp để đánh lui địch. Nhãn lực của Mạc Dịch vô cùng tốt. Chiêu số bình thản không nóng vội của Lý Dật lọt vào mắt hắn, ngay lập tức khiến trong lòng hắn sôi trào. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin. một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, lại có thể luyện kiếm pháp thành thực đến mức này.
Lẽ nào nói, đây lại là một Đấu kỹ kỳ điệu vô bi nào đó sao?
Trong trận chiến lúc này. đám tử đệ của chi thứ Lý Gia đã bị chém mất hai phần ba, Lý Dật đã ở trong đại sảnh bước liền hơn bốn mươi bước. Mỗi lân kiếm của hắn đả thương một người, hắn lại tiến lên một bước, chỉ trong nháy mắt, những người được gọi là thiên tài lúc bình thường hay diễu võ giương oai của Lý Gia đã bị hắn chém ngả ngửa sõng soài, nhưng điều qủy dị là, cho dù trong bất cứ tình huống nào. cũng không có ai dám sử dụng một chiêu Đấu kỹ.
Nếu như người người đều dùng Đấu kỹ. Lý Dật cũng sẽ không tiến lên nhẹ nhàng như vậy. Nhưng hiển nhiên đám tử đệ của Lý Gia này đều bị sự tàn bạo vừa rồi của Lý Dật làm cho chấn động, người nào cũng vô thức không dám dùng những Đấu kỹ có uy lực cực lớn.
Lúc này trên ghế ngồi của Lý Gia. tình thế rút kiếm giương cùng đã nhạt dần đi. Ánh mắt của bốn vị trưởng lão nhìn Lý Dật. giống như họ đang gặp phải quỷ. thân thủ của chi thứ Lý Gia thế nào. họ rõ hơn bất cứ ai. Nhưng những người này dâng lên nhu nước thủy triều, lại bị Lý Dật chém đổ như chém lúa mạch, quả thực khiến người khác không dám tin.
- Chuyện này... Rốt cuộc là chuyện gì? Lý Hàn! Có phải ngươi đã cho hắn Đấu kỹ gi không? Lẽ nào? Là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ?
Tam trưởng lão nhìn thấy một người cháu của mình bị chém xuổng đất. hắn biết người cháu này của mình sớm đã là Ngũ Tinh Đấu Giả. nhưng ngay cả một chiêu của đối phương cũng không thể cản được, đến lúc này hắn không kìm được mà rít lên.
- Đấu kỹ cấp Bạch Hổ?
Lý Hàn cười lạnh một tiếng:
- Bổn lão quy các ngươi không phải rất quen thuộc với Diễn Võ Các sao? Lẽ nào không biết, Đấu kỹ cao nhất của Lý Gia chúng ta. cũng chẳng qua chỉ là Chu Tước Trung cấp mà thôi, Đấu kỹ cấp Bạch Hổ ư? Nếu thật sự có Đấu kỹ đó để ta tham tường một lượt, ta sớm đã đột phá rồi, còn cần mấy lão quy các ngươi dùng tâm kế sao?
Chi có Đại trưởng lão lúc này đã bình tĩnh trờ lại, hắn nhìn thân ảnh của Lý Dật. ánh mắt thay đổi liên hồi:
- Lão Tam, đừng phí lời. Lý Gia không có bộ Đấu kỹ nào qủy dị như vậy, nếu thật sự có. vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là người của dòng chính tự mình cất giấu. Phải biết rằng, gia tổ Lý Gia chúng ta là cường giả cấp Đấu Hoàng, Công pháp và Đấu kỹ của cường giả đó để lại, chẳng lẽ chỉ có Chu Tước Trung cấp thôi sao?
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt trong đại sảnh cùng đổ dồn về Lý Hàn, bởi vì nếu chuyện này là thật, vậy thì Lý Hàn chắc chắn là ngưòd biết rõ nội tình đầu tiên.
- Công pháp mà Đấu Hoàng để lại?
Lý Hàn khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện ra một tia châm biếm:
- Lẽ nào các ngươi còn chưa nhìn ra sao, trên lưỡi kiếm của Dật nhi, không dùng một chút đấu khí nào. Cái dựa vào chỉ là kỹ xảo và sức mạnh cơ bắp, các ngươi cho dù là người có kiến thức, nhưng đã từng nghe qua có Đấu kỹ nào không cần dùng đấu khí chua?
Đấu kỹ. Tên như ý nghĩa, là kỹ năng cần phải dùng đấu khí thúc động, đây là chuyện mà người người trên đại lục đều biết. Lúc này bị Lý Hàn hỏi nh ưyậy. nhiêu ánh mắt vốn dĩ đang bùng cháy đều nhạt đi rõ rệt.
Nếu thật sự là một bộ Đấu kỹ khiến người luyện có thể lấy yếu đánh mạnh vậy thì cục diện hôm này e rằng sẽ càng phức tạp hơn. Nhưng đó nếu như chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân Lý Dật đã tích lũy được, vậy thì chỉ có thể nói Lý Dật khủng bố mà thôi.
Rất nhiều lời đối thoại đã lọt vào tai Lý Dật, trong lòng hắn không nén được cười lạnh một tiếng. Kiếp trước của mình thân là sát thủ siêu cấp, tung hoành trong thế giới ngầm, có vũ khí gi mà không biết dùng? Đừng nói là vũ khí, cho dù chỉ là một cây côn, mình cũng có thể phát huy được uy lực vốn có của nó. Chỉ cần những người này không ngưng kết ra được Sa Y Đấu khí. vậy thì cơ thể con người kia cho dù mạnh đến đâu, cũng tuyệt đối không thể chặn được trường kiếm trong tay mình.
Cũng tức là nói, người duới cấp Đấu Sư, bản thân sẽ là vô địch thủ. nhưng nếu như gặp phải Đấu Sư...
Lý Dật trong lòng khẽ se lại, hắn vẫn chưa từng chính diện đối chọi với Đấu Sư. dĩ nhiên không rõ cường giả cấp bậc này lợi hại thế nào. nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút, chi thăng cấp Đấu Giả, mình đã khôi phục lại thân thủ mười thành của kiếp trước, vậy thì sự khủng khiếp của Đấu Sư có thể nghĩ mà biết.
Chi hy vọng, những Đấu Sư của Lý Gia sẽ giống nhu hán tử bi thảm kia của Mạc Gia.
Nghĩ tới đây. Lý Dật lắc đầu, trường kiếm trong tay hắn vạch một vòng tròn trong không khí, khẽ vỗ một cái, đúng lúc vỗ vào chuôi kiếm của một người. Nhưng người này cơ hồ đã nắm bắt được vài phần quy luật xuất thủ của Lý Dật. hắn hoàn toàn không ngưng kết đấu khí trên lưỡi kiếm, mà bố trí khắp cơ thể, dựa vào đó để ngăn lại chưởng này của Lý Dật.
Một luồng lực phản chấn dữ đội xoay lại, cánh tay của Lý Dật tê rần, cơ hồ không nắm được trường kiếm trong tay. hắn vội thúc động đấu khí trong cơ thể thuận theo kinh mạch tuôn ra, cảm giác trên tay mới tốt hơn phần nào.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn đánh chéo, mạnh mẽ đánh xuyên qua khỏi cánh tay của đối thủ. Chỉ nghe thấy một tiếng hự nặng nề, người này đã lui xuống phía sau.
Tình hình này Lý Dật không phải lần đầu tiên gặp, những tên được gọi là thiên tài trong Lý Gia. người nào cũng có chỗ độc đáo riêng. Tuy rằng trong sự tấn công của Lý Dật. họ đều bị dao động tâm trí, nhưng vẫn có mấy người nhìn ra được nhược điểm lúc này của Lý Dật, đó chính là hắn muốn giữ thực lực. tuyệt đối không dám dùng những thủ đoạn cứng chọi cứng, mà chỉ dựa vào xảo kình để phá địch.
Bị nhìn ra điểm này. Chỉ cần toàn lực phòng thủ. Không cần nhanh chóng tấn công, vậy thì thân thủ quỷ dị của Lý Dật sẽ không còn tác dụng quá lớn.
Chi tiếc rằng. Lý Dật tuy chỉ dựa vào xảo kình, nhưng dù gì hắn cũng đã là cấp Đấu Giả. Nếu như lúc trước, gặp phải tình trạng này dĩ nhiên hắn chỉ có thể chạy thoát thân, nhưng đã đạt được Thiên Ma Nhất Biến, Thiên Ma Cửu Biến đã thăng cấp lên Chu Tước Hạ cấp, điều bất ngờ với hắn cơ hồ là vô hạn. Tuy hắn chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả, nhưng đấu khí trong cơ thể lại sánh được với Tam Tinh Đấu Giả, không hề thua kém chút nào.
Điểm này mới là mấu chốt để Lý Dật lúc này có thể bách bộ vô địch, nhất trụ kình thiên.
Những cao thủ nhìn ra được nhược điểm của Lý Dật, đều bị Lý Dật trong chộp mắt dùng đấu khíbạo phát đả thương, cũng không thể không lui đi. Lý Dật cười lạnh liên hồi, chớp mắt đã tiến thêm lên vài bước, trường kiếm trong tay giống như thiểm điện xé gió phóng ra, một bước là một người, đến lúc trường kiếm nứt vỡ. người hắn đã không còn nằm trong vòng vây nữa.
Lý Dật tiện tay bỏ thanh trường kiếm đã nứt vỡ trong tay đi, tộc nhân Lý Gia ờ trước mặt chi còn lại không đến mười người, cự ly hắn cách ghế ngồi của Lý Gia cũng chưa đến mười bước.
Long Ngạo Thiên vốn đang uể oải dựa người vào bàn, hai mắt chợt sáng lên, bất chợt thấp giọng lẩm bẩm.
Sắc mặt Long Phi ở bên cạnh khẽ sửng sốt. Dĩ nhiên hắn biết, thiên phú người con trai bảo bối của mình cực cao. mấy lão quái vật trong gia tộc cũng rất xem trọng hắn. Mắt hắn sớm chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, nhưng không ngờ, tên phế vật Lý Dật lại có thể khiến hắn đánh giá như vậy.
Lòng Long Phi vội chuyển, nhưng bên này lại khẽ tiếng hỏi:
- Có ý gì?
Thần sắc trên khuôn mặt của Long Ngạo Thiên hiếm có lúc nghiêm túc, thân thủ của Lý Dật trước mặt khiến hắn có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ. nhưng lại không thể nói ra chỗ nào đáng sợ. Hắn thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, nhìn thấy tộc nhân xung quanh cũng tỏ ra hiếu kỳ. mới thấp giọng giải thích:
- Đấu khí trên người của tên Lý Dật này tuy rằng sung mãn, nhưng lại hoàn toàn không nội liễm, hiển nhiên nhiều nhất cũng chỉ có tu vi của Nhất Tinh Đấu Giả. Nói không chừng hắn vừa ngưng kết được Đấu Khí Toàn thì đến Mạc Gia. Nhưng thân thủ của hắn thì lại vô cùng sắc bén dứt khoát, trong khi động thủ không cần bất cứ hư chiêu gì. Chỉ cần một chiêu đánh bại địch. Thậm chí ngay cả một phân sức lực cũng không muốn bỏ phí. Từ lúc hắn xuất thủ đến này, chỉ dùng một lần đấu khí. nhưng đám Đấu Giả của Lý Gia lại không có người nào có thể chạm đến hắn nửa bước. Thân thủ như vậy đừng nói là một Đấu Giả, cho dù là xuất hiện một Đấu Sư cơ hồ cũng chưa chắc có thể đụng được đến tà áo của hắn. Lại liên tưởng đến thân vệ của Mạc Gia đến giờ vẫn chưa xuất hiện, nếu như ta đoán không sai, tên Lý Dật này chắc chắn là một người một kiếm, nhuốm máu trăm bước mà giết tận vào đây... Đến trong đại sảnh này. hắn còn có thể còn tinh lực như vậy, quả thực khiến người khác phải thán phục, đó là thứ nhất.
- Lý Dật tiện tay xuất chiêu, thoạt nhìn trông như vô cùng đơn giản, thậm chí không thể coi là Đấu kỹ. nhưng một chiêu một thức của hắn lại vừa đúng lúc khắc chế được thân thủ của đám người Lý Gia kia. Nhiều lúc. giống như đám Đấu Giả của Lý Gia tự mình đập vào vũ khí của hắn, hơn nữa vẻ mặt hắn rất ung dung, trong đao quang kiếm ảnh lại không hề có chút dao động tâm trí nào. Tâm tính như vậy. nhãn lực như vậy. lẽ nào lại là một tên phế vật mới chỉ tu luyện ba tháng? Kinh nghiệm chiến đấu của hắn có lẽ còn khủng khiếp hơn một cường giả Đấu Vương vài phân, đây mới là vốn gốc rễ thực lực khủng khiếp của hắn, đó là thứ hai.
- Lý Dật một mạch giết tận vào đây, giết đến độ đầu người lăn lốc. thi thể khắp nơi. Người nghĩ hắn thật sự là không thể hạ thủ với tộc nhân của Lý Gia sao? Không phải, hẳn chỉ là không muốn hạ thủ mà thôi. Nên biết, những Đấu Giả của Lý Gia sao có thể so sánh với thân vệ của Mạc Gia. những nhân vật thiên tài ấy. người nào không có mấy phần bản lĩnh giữ mạng của mình? Nếu như Lý Dật ép họ rối lên, mọi người sẽ đồng quy vu tận, há chẳng phải xong rồi sao? Vì vậy Lý Dật tuy chiêu nào cũng đả thương người, nhưng lại đều nương tay. Huống hồ đám Đấu Giả của Lý Gia bị bại dưới tay hắn. lúc này lòng sớm đã dao động, người tâm chí không kiên định, e rằng lúc này đã mất đi lòng tin. Phải biết rằng, trong một trận chiến đấu. đánh vào người là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách. Lý Dật luôn nương tay với tộc nhân, hiển nhiên mục đích cũng là vì điều này. Nhưng có người lại không biết tốt xấu. muốn dùng Đấu kỹ ám toán hắn, vậy thì hắn sẽ không cần khách khí. sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ nhất để tiêu diệt đối phương. Chiêu này vừa la, những tộc nhân của Lý Gia chắc rằng trong lòng đều đã rõ. nếu như trong một trận chém giết bình thường, Lý Dật nhiêu nhất chỉ làm bị thương họ mà thôi; nhưng nếu như chọc giận Lý Dật. vậy thì Lý Dật sẽ lấy mạng của hắn. Như vậy. sát tâm vốn dĩ đã không kiên định của những tộc nhân đó sẽ bị hóa giải hoàn toàn. Ý chí chiến đấu bị tiêu biến, bản lĩnh mười thành cũng chi còn lại dưới tám thành. Theo ta thấy. thuật công tâm này của Lý Dật, không hề kém chút nào với thân thủ của hắn, đó là thứ ba. Thủ đoạn như vậy, thân thủ như vậy. tâm tính như vậy... Sao lại bị người khác gọi là phế vật?
Long Ngạo Thiên sắc mặt hiện ra sự khó tin:
- Lẽ nào hắn vẫn luôn che giấu thực lực của mình, muốn dựa vào một chuyện như vậy, để tạo ra một uy vọng vô thượng trong gia tộc của mình? Nếu thật sự như vậy, thành tựu trong tương lai của người này chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tượng!
Nói đến đây, cơ hồ ngay cả Long Ngạo Thiên cũng không tin vào phân tích của mình. Hắn không nén nổi phải thở dài, rồi lại lắc đầu. nhưng ánh mắt lại chăm chăm về hướng Lý Dật mãi không dời.
- Nếu Lý Dật có tâm cơ như vậy, vậy thì hôm này. Bốn vị trưởng lão của Lý Gia hòng chắc rồi.
Long Phi rất tin tưởng vào lời của con trai mình, nhìn về Lý Dật vẫn đang một bước một kiếm, kiếm vung ra ắt đả thương người, bất chợt hít một luồng khí lạnh.
Long Ngạo Thiên cũng không đáp lời của hắn. mà nhãn thần chợt sáng lên. sau chốc lát thấp giọng nói:
- Phụ thân đại nhân, người biết Lý Gia có bộ Công pháp nào mà đấu khí tu luyện có màu đen không?
Long Phi suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu:
- Không biết. Thủy Ảnh Quyết nổi danh nhất của Lý Gia. cũng là Thủy hệ Đấu kỹ. đấu khí đương nhiên là màu lam. không phải màu đen... Đấu khí hắc sắc của Lý Dật. quả thực khiên người khác không nhìn ra lai lịch.
Long Ngạo Thiên khẽ gật đầu. hắn còn muốn suy nghĩ thêm một hồi, nhưng Lý Dật trong trận hào chiến lúc này dường như đã chú ý đến nhãn thần của hắn. Lý Dật tiện tay điểm một kiếm vào cổ tay của một Đấu Giả, sau đó lại đảo tay vỗ một cái, đập người đó văng xa vài thước, rồi quày đầu liếc nhìn Long Ngạo Thiên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thế nhưng không biết tại sao. nụ cười ấy lại khiến Long Ngạo Thiên bất chợt cảm thấy tê dại, một cảm giác khủng bố không tên trong lòng dâng trào, nhãn thần cuối cùng không cầm được phải chuyển dời sang một bên, không dám nhìn tiếp.
Mạc Dịch ngồi trên bục vốn dĩ đang lắng nghe phân tích của Long Ngạo Thiên, chú ý đến việc Long Ngạo Thiên bị một cái liếc mắt của Lý Dật mà giật mình thoái lui. Hắn cũng lắc đầu. khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Đấu khí mà Lý Dật đang dùng hết sức qủy dị, có lẽ là hiệu quả một Công pháp cao cấp nào đó, nhưng Lý Gia lúc nào lại có bộ Công pháp này. bốn lão quy kia lại cũng không biết?
Tên Lý Dật này hiện giờ đã chém hơn ba mươi Đấu Giả. nhưng đấu khí lại không dùng đến mấy lần, hiển nhiên mỗi lần hắn đều chỉ dựa vào sức lực cơ bắp để đánh lui địch. Nhãn lực của Mạc Dịch vô cùng tốt. Chiêu số bình thản không nóng vội của Lý Dật lọt vào mắt hắn, ngay lập tức khiến trong lòng hắn sôi trào. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin. một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, lại có thể luyện kiếm pháp thành thực đến mức này.
Lẽ nào nói, đây lại là một Đấu kỹ kỳ điệu vô bi nào đó sao?
Trong trận chiến lúc này. đám tử đệ của chi thứ Lý Gia đã bị chém mất hai phần ba, Lý Dật đã ở trong đại sảnh bước liền hơn bốn mươi bước. Mỗi lân kiếm của hắn đả thương một người, hắn lại tiến lên một bước, chỉ trong nháy mắt, những người được gọi là thiên tài lúc bình thường hay diễu võ giương oai của Lý Gia đã bị hắn chém ngả ngửa sõng soài, nhưng điều qủy dị là, cho dù trong bất cứ tình huống nào. cũng không có ai dám sử dụng một chiêu Đấu kỹ.
Nếu như người người đều dùng Đấu kỹ. Lý Dật cũng sẽ không tiến lên nhẹ nhàng như vậy. Nhưng hiển nhiên đám tử đệ của Lý Gia này đều bị sự tàn bạo vừa rồi của Lý Dật làm cho chấn động, người nào cũng vô thức không dám dùng những Đấu kỹ có uy lực cực lớn.
Lúc này trên ghế ngồi của Lý Gia. tình thế rút kiếm giương cùng đã nhạt dần đi. Ánh mắt của bốn vị trưởng lão nhìn Lý Dật. giống như họ đang gặp phải quỷ. thân thủ của chi thứ Lý Gia thế nào. họ rõ hơn bất cứ ai. Nhưng những người này dâng lên nhu nước thủy triều, lại bị Lý Dật chém đổ như chém lúa mạch, quả thực khiến người khác không dám tin.
- Chuyện này... Rốt cuộc là chuyện gì? Lý Hàn! Có phải ngươi đã cho hắn Đấu kỹ gi không? Lẽ nào? Là Đấu kỹ cấp Bạch Hổ?
Tam trưởng lão nhìn thấy một người cháu của mình bị chém xuổng đất. hắn biết người cháu này của mình sớm đã là Ngũ Tinh Đấu Giả. nhưng ngay cả một chiêu của đối phương cũng không thể cản được, đến lúc này hắn không kìm được mà rít lên.
- Đấu kỹ cấp Bạch Hổ?
Lý Hàn cười lạnh một tiếng:
- Bổn lão quy các ngươi không phải rất quen thuộc với Diễn Võ Các sao? Lẽ nào không biết, Đấu kỹ cao nhất của Lý Gia chúng ta. cũng chẳng qua chỉ là Chu Tước Trung cấp mà thôi, Đấu kỹ cấp Bạch Hổ ư? Nếu thật sự có Đấu kỹ đó để ta tham tường một lượt, ta sớm đã đột phá rồi, còn cần mấy lão quy các ngươi dùng tâm kế sao?
Chi có Đại trưởng lão lúc này đã bình tĩnh trờ lại, hắn nhìn thân ảnh của Lý Dật. ánh mắt thay đổi liên hồi:
- Lão Tam, đừng phí lời. Lý Gia không có bộ Đấu kỹ nào qủy dị như vậy, nếu thật sự có. vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là người của dòng chính tự mình cất giấu. Phải biết rằng, gia tổ Lý Gia chúng ta là cường giả cấp Đấu Hoàng, Công pháp và Đấu kỹ của cường giả đó để lại, chẳng lẽ chỉ có Chu Tước Trung cấp thôi sao?
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt trong đại sảnh cùng đổ dồn về Lý Hàn, bởi vì nếu chuyện này là thật, vậy thì Lý Hàn chắc chắn là ngưòd biết rõ nội tình đầu tiên.
- Công pháp mà Đấu Hoàng để lại?
Lý Hàn khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện ra một tia châm biếm:
- Lẽ nào các ngươi còn chưa nhìn ra sao, trên lưỡi kiếm của Dật nhi, không dùng một chút đấu khí nào. Cái dựa vào chỉ là kỹ xảo và sức mạnh cơ bắp, các ngươi cho dù là người có kiến thức, nhưng đã từng nghe qua có Đấu kỹ nào không cần dùng đấu khí chua?
Đấu kỹ. Tên như ý nghĩa, là kỹ năng cần phải dùng đấu khí thúc động, đây là chuyện mà người người trên đại lục đều biết. Lúc này bị Lý Hàn hỏi nh ưyậy. nhiêu ánh mắt vốn dĩ đang bùng cháy đều nhạt đi rõ rệt.
Nếu thật sự là một bộ Đấu kỹ khiến người luyện có thể lấy yếu đánh mạnh vậy thì cục diện hôm này e rằng sẽ càng phức tạp hơn. Nhưng đó nếu như chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân Lý Dật đã tích lũy được, vậy thì chỉ có thể nói Lý Dật khủng bố mà thôi.
Rất nhiều lời đối thoại đã lọt vào tai Lý Dật, trong lòng hắn không nén được cười lạnh một tiếng. Kiếp trước của mình thân là sát thủ siêu cấp, tung hoành trong thế giới ngầm, có vũ khí gi mà không biết dùng? Đừng nói là vũ khí, cho dù chỉ là một cây côn, mình cũng có thể phát huy được uy lực vốn có của nó. Chỉ cần những người này không ngưng kết ra được Sa Y Đấu khí. vậy thì cơ thể con người kia cho dù mạnh đến đâu, cũng tuyệt đối không thể chặn được trường kiếm trong tay mình.
Cũng tức là nói, người duới cấp Đấu Sư, bản thân sẽ là vô địch thủ. nhưng nếu như gặp phải Đấu Sư...
Lý Dật trong lòng khẽ se lại, hắn vẫn chưa từng chính diện đối chọi với Đấu Sư. dĩ nhiên không rõ cường giả cấp bậc này lợi hại thế nào. nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút, chi thăng cấp Đấu Giả, mình đã khôi phục lại thân thủ mười thành của kiếp trước, vậy thì sự khủng khiếp của Đấu Sư có thể nghĩ mà biết.
Chi hy vọng, những Đấu Sư của Lý Gia sẽ giống nhu hán tử bi thảm kia của Mạc Gia.
Nghĩ tới đây. Lý Dật lắc đầu, trường kiếm trong tay hắn vạch một vòng tròn trong không khí, khẽ vỗ một cái, đúng lúc vỗ vào chuôi kiếm của một người. Nhưng người này cơ hồ đã nắm bắt được vài phần quy luật xuất thủ của Lý Dật. hắn hoàn toàn không ngưng kết đấu khí trên lưỡi kiếm, mà bố trí khắp cơ thể, dựa vào đó để ngăn lại chưởng này của Lý Dật.
Một luồng lực phản chấn dữ đội xoay lại, cánh tay của Lý Dật tê rần, cơ hồ không nắm được trường kiếm trong tay. hắn vội thúc động đấu khí trong cơ thể thuận theo kinh mạch tuôn ra, cảm giác trên tay mới tốt hơn phần nào.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn đánh chéo, mạnh mẽ đánh xuyên qua khỏi cánh tay của đối thủ. Chỉ nghe thấy một tiếng hự nặng nề, người này đã lui xuống phía sau.
Tình hình này Lý Dật không phải lần đầu tiên gặp, những tên được gọi là thiên tài trong Lý Gia. người nào cũng có chỗ độc đáo riêng. Tuy rằng trong sự tấn công của Lý Dật. họ đều bị dao động tâm trí, nhưng vẫn có mấy người nhìn ra được nhược điểm lúc này của Lý Dật, đó chính là hắn muốn giữ thực lực. tuyệt đối không dám dùng những thủ đoạn cứng chọi cứng, mà chỉ dựa vào xảo kình để phá địch.
Bị nhìn ra điểm này. Chỉ cần toàn lực phòng thủ. Không cần nhanh chóng tấn công, vậy thì thân thủ quỷ dị của Lý Dật sẽ không còn tác dụng quá lớn.
Chi tiếc rằng. Lý Dật tuy chỉ dựa vào xảo kình, nhưng dù gì hắn cũng đã là cấp Đấu Giả. Nếu như lúc trước, gặp phải tình trạng này dĩ nhiên hắn chỉ có thể chạy thoát thân, nhưng đã đạt được Thiên Ma Nhất Biến, Thiên Ma Cửu Biến đã thăng cấp lên Chu Tước Hạ cấp, điều bất ngờ với hắn cơ hồ là vô hạn. Tuy hắn chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả, nhưng đấu khí trong cơ thể lại sánh được với Tam Tinh Đấu Giả, không hề thua kém chút nào.
Điểm này mới là mấu chốt để Lý Dật lúc này có thể bách bộ vô địch, nhất trụ kình thiên.
Những cao thủ nhìn ra được nhược điểm của Lý Dật, đều bị Lý Dật trong chộp mắt dùng đấu khíbạo phát đả thương, cũng không thể không lui đi. Lý Dật cười lạnh liên hồi, chớp mắt đã tiến thêm lên vài bước, trường kiếm trong tay giống như thiểm điện xé gió phóng ra, một bước là một người, đến lúc trường kiếm nứt vỡ. người hắn đã không còn nằm trong vòng vây nữa.
Lý Dật tiện tay bỏ thanh trường kiếm đã nứt vỡ trong tay đi, tộc nhân Lý Gia ờ trước mặt chi còn lại không đến mười người, cự ly hắn cách ghế ngồi của Lý Gia cũng chưa đến mười bước.
Tác giả :
Yêu Yêu