Dâu Tây Ấn
Chương 18: Ăn lẩu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu dân dân cư hồ Lạc Tinh này là một khu dân cư cao cấp, không có chỗ bán cơm bình dân, chỉ có mấy nhà hàng Tây và quán cà phê.
Hai người gọi một chiếc xe, đi đến những quán ăn gần đó.
Có thể thấy những nhà hàng gần đây đóng cửa rất sớm, chín giỡ rưỡi là đã dọn dẹp, phòng bếp cơ bản khoảng chừng tám giờ đến tám giỡ rưỡi là đã ngưng nhận khách mới.
Dạo xong một vòng, hai người còn cảm thấy đói hơn.
Mặc dù cơn đói không thể khiến người ta trở nên tai thính mắt tinh, nhưng có thể làm cho đầu óc trở nên nhanh nhạy, cái khó ló cái khôn.
Lục Tinh Diên đột nhiên quay đầu, nói với Thẩm Tinh Nhược: “Cậu chắc chắn là có thể ăn cay?"
“Có thể?"
“Gần đây có một quán lẩu bình dân rất nổi tiếng, lẩu đầu cá hồi, mở cửa đến tận hai giờ sáng, chỉ là sẽ khá cay đấy." Cậu dừng một chút, “Còn có, hoàn cảnh không tốt lắm."
Thẩm Tinh Nhược: “Vậy đi qua đó đi."
“Cậu chắc chắn chứ? Quán ăn bình dân là vừa cũ vừa nhỏ, bàn ghế cũng là loại cũ kiểu thấp thấp lùn lùn, nồi niêu cũng hơi … cũ kỹ."
Lục Tinh Diên hoài nghi nhìn xem Thẩm Tinh Nhược.
“Không sạch sẽ, ăn không chết là được rồi." Thẩm Tinh Nhược quay đầu nhìn cậu, ánh mắt thẳng thắn và bình tĩnh, “Cậu có bệnh thích sạch sẽ sao?"
?
Không đúng, lời nói này sao lại bị đại tiểu thư này chiếm rồi.
Lục Tinh Diên gật gật đầu, “Được, vậy đi thôi."
Thế là hai vị thiếu gia tiểu thư nhìn có vẻ như người mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng rời đi đến quán ăn, đi dọc từ đầu đường băng qua ba cái hẻm nhỏ rốt cuộc đi vào một ngôi nhà cũ nát.
Quán ăn bình dân này nằm ở nơi chín quẹo mười tám rẽ ẩn thân cực sâu không lộ ra chút dấu vết nào, nếu không phải tin tưởng vào Bùi Nguyệt và Lục Sơn, Thẩm Tinh Nhược hoàn toàn có lý do để nghi ngờ Lục Tinh Diên là đang muốn lừa bán cô.
Đứng bên ngoài quán ăn, Thẩm Tinh Nhược thoang thoảng nghe được một mùi hương tươi mát.
Bên trong quán ăn vô cùng náo nhiệt, không gian bên trong đặt mười mấy cái bàn nhỏ, ngồi cũng kín hết cả, người đến ăn già trẻ nam nữ lớn bé thế nào cũng có, còn có cả mấy người đàn ông trung niên bụng bia nâng cao, thậm chị có hai ông lão ngồi cùng một bàn.
Tất cả mọi người đều ăn lẩu, cũng trò chuyện những chủ đề nóng hổi, tiếng địa phương Tinh Thành và tiếng phổ thông đan cài vào cùng một chỗ, có một loại không khí ấm cúng khó mà tả được.
Quán ăn buôn bán rất đắt, hai người đứng đấy hai mươi phút mới tới lượt mình vào bàn.
Nghĩ đến Thẩm Tinh Nhược có thể là không tình nguyện đến mấy nơi chốn thế này, Lục Tinh Diên thủ hạ lưu tình, chỉ gọi hơi cay, thuận tiện gọi kiểu nồi mẹ con*, ở giữa là nước dùng, nếu thực sự không ăn được cay thì còn có thể nhúng rau.
*hình minh hoạ ở cuối chương.
Cậu gọi ba mươi con ếch, một phần cá ba sa, còn có thịt bò cuộn mỡ, tôm sú, và nhiều loại thịt khác.
Thẩm Tinh Nhược đó giờ đối với thức ăn không có khái niệm là nhiều hay ít, nhưng cũng có cảm giác đã gọi hơi nhiều, cô chỉ gọi gọi thêm hai phần rau.
Nhân viên phục vụ đi tới nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Soái ca mỹ nữ, ba mươi con ếch có hơi nhiều quá không, hai người các vị ăn chừng mười lăm con đã là nhiều rồi."
Lục Tinh Diên có cảm giác hiện tại mình đói đến mức có thể ăn cả một con trâu, mặt không biểu tình nói: “Tôi cảm thấy một mình tôi liền có thể ăn ba mươi con."
“…"
Tiền đưa tới cửa ngu sao không lấy, nhân viên phục vụ cũng không nói thêm gì nữa, giúp bọn họ đặt món rồi rời đi.
–
Thẩm Tinh Nhược chưa từng ăn một bữa cơm nào vất vả đến vậy.
Sau khi đợi một tiếng đồng hồ thức ăn không giao đến nhà, đi đến hai nhà hàng đã đóng cửa, đi thêm mười lăm phút rồi lại xếp hàng hai mươi phút –
Bọn họ lại đợi thêm nửa tiếng nữa, nồi lẩu mới được dọn lên.
Lục này đã là mười giờ tối rồi.
Hai người bọn họ đã đói tới mức không có sức nói chuyện phiếm khách sao nữa, đồ ăn dọn lên bàn lập tức cắm đầu vào ăn.
Bởi vì Lục Tinh Diên gọi quá nhiều ếch, không bỏ hết vào nổi lẩu được, nhân viên phục vụ trực tiếp đặt phần còn dư vào trong mâm sắt để kế bên, bọn họ ăn hết thì tự mình thêm vào.
Ếch của quán ăn này rất lớn, đồ ăn trên bàn lung ta lung tung vốn có thể chất đầy một cái xe đẩy nhỏ, trên bàn có để một mâm ếch lớn, rất gây chú ý với người xung quanh.
Hai người giờ mới mơ hồ nhận ra, khái niệm cụ thể của ba mươi con ếch là thế nào.
Ăn một hồi, Lục Tinh Diên cảm giác mình đã về với trần gian, cũng có sức nói chuyện rồi.
Cậu hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?"
Lúc hỏi cậu còn quan sát sắc mặt của Thẩm Tinh Nhược, thấy cô không đổ mồ hôi cũng không có cay đến mức không ngừng uống nước, rốt cuộc cũng tin tưởng cô là một người có thể ăn cay.
Thẩm Tinh Nhược nuốt xong một miếng tây mới ngẩng đầu, “Hương vị sao? Rất ngon."
Thế nhưng cô có chút nghi ngờ, tiệm này không biết có phải là cố ý để cho người ta ngửi được mùi thơm mà không được ăn, trước hết làm cho người ta đói bụng gần chết mới đem đồ ăn lên, để người ăn cái gì cũng thấy rất ngon.
Nếu thật sự là như vậy, thì kiểu hunger marketing này cũng rất khéo léo.
Cô gắp một con tôm sú.
Hơi cay thật sự là không cay chút nào, cô chấm chấm dĩa bột tiêu cay, lại chấm chấm thêm hạt kê cay và các loại tương ớt nữa.
Lục Tinh Diên thấy cô mặt không đổi sắc ăn con tôm này vào, ngay cả đũa đều ngừng lại.
“Cậu có thể ăn cay đến thế sao?"
“Một chút thôi."
Con mẹ nó đây không chỉ là một chút thôi đâu, đại tiểu thư à.
Thẩm Tinh Nhược còn giải thích thêm, “Tôi đã nói rồi, tôi ăn được. Có lẽ là dì Bùi cho rằng tôi ăn uống tương đối thanh đạm, nhưng thật ra khẩu vị của tôi thích ăn chua ăn cay một chút."
Vị đại tiểu thư này thật là thẳng thắn, nói ăn được là ăn được, cậu thật sự có thể hiểu tính cách của mẹ mình.
Thẩm Tinh Nhược đã no ngang ngang, động tác cũng chậm lại, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại biết quán này?"
“Có đi ăn hai lần với bạn của tôi."
Lục Tinh Diên không thích ăn cải bó xôi, liền vớt hết cải bó xôi mà Thẩm Tinh Nhược đã nhúng lên, đặt lên dĩa rồi mới đẩy sang phía đối diện.
Cậu nói nghe rất hời hợt, nhưng thực tế trải qua cũng không phải đơn giản như vậy.
Đã từng có một khoảng thời gian, Lục Tinh Diên cũng là một cậu công tử ghế không lau đủ ba lần thì không ngồi, lần đầu tiên đến tiệm này cảm thấy bầu không khí toàn mùi dầu mở xém ngạt thở, đem đám Hứa Thừa Châu bọn họ ra chửi mắng càu nhàu một trận. Vẫn là Hứa Thừa Châu tự mình lau bàn cho cậu, lại giơ ba ngón tay lên thề, mùi vị nhất định là ngon tuyệt trần ai, cộng thêm lúc đó cậu cũng là bụng đói đến mức dính vào lưng, thế là không tình nguyện mà ngồi xuống.
Sau lần đó, rất hiển nhiên là cậu đã được mở mang tầm mắt.
Hai người hàn huyên trò chuyện, Lục Tinh Diên cảm thấy bầu không khí rất tốt, thế là nhắc lại chuyện cũ, “Mẹ tôi bảo xế chiều ngày mai sẽ đi Hối Trạch, cậu thật sự không đi sao? Vậy một mình cậu ở nhà, lại không ai nấu cơm."
“Không đi." Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm ngẩng đầu chút nào, “Xế chiều ngày mai tôi sẽ về trường học trước."
“Tôi.."
Thẩm Tinh Nhược đột nhiên buông đũa xuống, nhìn xem nồi lẩu.
Lục Tinh Diên dừng lại.
Cậu cảm thấy, nếu như cậu nói thêm một câu nào nữa, Thẩm Tinh Nhược dám sẽ bưng nồi lẩu này lên tạt vào mặt cậu lắm.
Hắt nước còn làm được, tạt nồi lẩu cũng không phải là không thể.
Lúc này, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh."
Lục Tinh Diên chọt chọt chiếc đũa, cũng không có ý định tiếp tục nói về đề tài này.
Cậu không phải là thích xen vào việc của người khác, nếu như không phải mẹ cậu hứa sẽ cho cậu gấp đôi tiền sinh hoạt dặn dò cậu phải làm tốt chuyện này, cậu thật chẳng hơi đâu đi nhiều chuyện làm gì.
–
Mười phút sau Thẩm Tinh Nhược quay lại, Lục Tinh Diên cũng đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lúc đi qua quầy lễ tân, cậu thuận tiện trả tiền luôn.
Tiệm này cũng không hiện đại cho lắm, gọi món ăn đều là viết tay, tính tiền cũng là nhân viên phục vụ và cái máy tính, trình độ làm toán của nhân viên phục vụ xem ra còn kém hơn cả cậu, tính đi tính lại ba lần mới xong.
Trả tiền xong, Lục Tinh Diên đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ gãi gãi đầu, cảm thấy hình như có cái gì đó rất không đúng.
Trong quán lại có người gọi thêm đồ ăn, cô cũng không nghĩ nhiều, lật lật cuốn sổ vội vàng chạy qua.
–
Ăn đến mười một giờ, cả Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược ngay cả một cọng rau cũng không nuốt nổi nữa.
Trên bàn còn thừa lại hơn phân nữa số ếch chưa đụng đến, lấy đơn giá mười tám tệ một con, bọn họ ít nhất cũng phải tốn mất một trăm tám mươi tệ, mấy món cua tôm khác cũng còn thừa lại hơn phân nửa, mấy món nhúng khác thì không đáng kể.
Lúc bọn họ vừa đến, bên cạnh có một bàn toàn đàn ông trung niên vừa ăn vừa bàn tán cái gì mà mười hạng mục phá dỡ trị giá cả trăm triệu.
Bọn họ ăn no rồi, một bàn đàn ông trung niên này còn tranh cãi đến mức nước miếng văng tung toé, bộ dạng như muốn quyết chiến cho đến hừng đông.
“ … Việc dỡ bỏ chắc chắn là sẽ bị huỷ, mảnh đất đó là Kim Tịnh muốn, để xem ông chủ của Kim Thịnh có thể ra giá cao tới đâu!"
“Ông chủ Vương, lần trước trước không phải ông nói đã cùng ăn cơm với Giám đốc Lục của Kim Thịnh sao, Giám đốc Lục có tiết lộ điều gì không?"
“Giám đốc Lục đấy à, tôi và ông ấy không chỉ cùng ăn cơm với nhau lần một lần hai thôi đâu, dự án hồ Lạc Tinh lúc trước vốn là ý định hợp tác với công ty chúng tôi, tôi còn đến nhà ông ấy ăn cơm nữa mà, nhà của Giám đốc Lục.."
Thẩm Tinh Nhược nhìn Lục Tinh Diên một chút.
Lục Tinh Diên dựa vào lưng ghế, biểu cảm trên mặt chỉ có ‘Con mẹ nó có trời mới biết cha tôi có quen biết ông này không chứ ông ta chắc chắn chưa từng đến nhà tôi ăn cơm.’
Ông chú này nói chuyện càng lúc càng ảo tưởng, Lục Tinh Diên lười nghe thêm bài phát biểu đầy đam mê và cuồng nhiệt này, cười cười lười biếng hỏi: “Ăn no chưa? Đi thôi."
Lửa còn chưa tắt, Thẩm Tinh Nhược nhìn số ếch trên bàn, “Không phải cậu nói một mình cậu có thể ăn hết ba mươi con sao?"
Lúc cậu kêu gào gọi ba mươi con ếch, khí thế bức người, xém chút nữa cô đã tin rồi.
Lục Tinh Diên trầm mặc hai giây, từ sâu tận đáy lòng hỏi một câu: “Thẩm Tinh Nhược, cậu một ngày không đâm chọt tôi mấy chục lần thì không chịu được đúng không?"
“Nhưng mà kẽ hở của cậu thật sự rất nhiều."
Thẩm Tinh Nhược trả lời rất chân thành.
Lục Tinh Diên im lặng, nhưng lại không biết phải trả lời cô thế nào, đành phải khoác áo khoác lên vai, bực bội đi ra ngoài trước.
Ra khỏi quán ăn, cậu vẫn ngừng lại ở cổng.
Đêm hôm khuya khoắt tối thui tối mù thế này, cô gái nhỏ mà xảy ra chuyện gì chắc cậu không sống được mất, nhất là dáng vẻ cô gái này còn rất xinh đẹp, tỉ lệ xảy ra chuyện khá là cao.
–
Cũng vì lý do an toàn, Lục Tinh Diên không đặt xe trên điện thoại.
Hai người đi dọc theo đường cái, đợi taxi.
Đêm mùa xuân gió thổi rất dễ chịu, đèn đường toả ra vầng sáng vàng ấm áp, hai người đứng bên đường, nói chuyện câu được câu không.
Lục Tinh Diên chưa từng đi Hối Trạch.
Hối Trạch thật ra cũng là một nơi có rất nhiều thức ăn ngon, Thẩm Tinh Nhược hiếm khi mở miệng vàng, nói với cậu những chỗ ăn ngon chơi vui ở Hối Trạch, lại đem địa chỉ những nơi mình nhớ được nói qua cho cậu nghe.
Sợ bộ não cá vàng của cậu không nhớ được, còn nói sẽ gửi Wechat cho.
Bầu không khí vốn đang rất tốt đẹp, thế nhưng Lục Tinh Diên luôn có những ý tưởng đột phát và những chủ đề phá hỏng bét bầu không khí.
“Cậu rất thích Hối Trạch mà. Vậy cậu chuyển trường đến bên này, có phải là không muốn cha cậu kết hôn, sợ mẹ kế của cậu âm thầm hành hạ cậu hay không?"
“…"
“Cậu im đi, chính là tự tôi muốn tới."
Cốt truyện không hề thê thảm như cậu tưởng tượng, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược chỉ trong nháy mắt không còn nói chuyện hào hứng như trước nữa.
Cũng may xe taxi rất mau tới.
Hai người lên xe, Lục Tinh Diên còn chưa biết sợ, vừa bị tốn tiền, thế nên muốn vì số tiền sinh hoạt gấp đôi kia mà giãy giụa một chút, khuyên nhủ gì đó, chợt phát hiện Thẩm Tinh Nhược đã mang tai nghe lên từ hồi nào.
Một đường không ai nói ai câu nào.
Sau khi đến hồ Lạc Tinh, Thẩm Tinh Nhược giành quét mã QR của tài xế trước Lục Tinh Diên, chuẩn bị thanh toán.
Điện thoại di động lại hiện lên thông báo: Số dư còn lại không đủ.
“Lục Tinh Diên, cậu trả trước đi, hoặc là chuyển khoản ba mươi tệ cho tôi, vừa nãy mới thanh toán hoá đơn, trên điện thoại không còn tiền."
Lục Tinh Diên thanh toán.
Nhưng luôn cảm thấy lời nói của Thẩm Tinh Nhược có gì đó kỳ lạ.
Sau khi xuống xe, cậu đột nhiên hỏi: “Cậu thanh toán hoá đơn gì vậy?"
“Chính là nồi lẩu lúc nãy.." Thẩm Tinh Nhược nhận thấy có gì đó không đúng, “Lúc tôi đi nhà vệ sinh thuận tiện trả tiền luôn, bốn trăm năm mươi ba, sao vậy?"
Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm nói, “Tôi cũng trả một hoá đơn lẩu, 450, có thể là do cô ta ghét cậu xinh đẹp, không trừ số lẻ cho đấy."
*hình nồi lẩu mẹ con
Khu dân dân cư hồ Lạc Tinh này là một khu dân cư cao cấp, không có chỗ bán cơm bình dân, chỉ có mấy nhà hàng Tây và quán cà phê.
Hai người gọi một chiếc xe, đi đến những quán ăn gần đó.
Có thể thấy những nhà hàng gần đây đóng cửa rất sớm, chín giỡ rưỡi là đã dọn dẹp, phòng bếp cơ bản khoảng chừng tám giờ đến tám giỡ rưỡi là đã ngưng nhận khách mới.
Dạo xong một vòng, hai người còn cảm thấy đói hơn.
Mặc dù cơn đói không thể khiến người ta trở nên tai thính mắt tinh, nhưng có thể làm cho đầu óc trở nên nhanh nhạy, cái khó ló cái khôn.
Lục Tinh Diên đột nhiên quay đầu, nói với Thẩm Tinh Nhược: “Cậu chắc chắn là có thể ăn cay?"
“Có thể?"
“Gần đây có một quán lẩu bình dân rất nổi tiếng, lẩu đầu cá hồi, mở cửa đến tận hai giờ sáng, chỉ là sẽ khá cay đấy." Cậu dừng một chút, “Còn có, hoàn cảnh không tốt lắm."
Thẩm Tinh Nhược: “Vậy đi qua đó đi."
“Cậu chắc chắn chứ? Quán ăn bình dân là vừa cũ vừa nhỏ, bàn ghế cũng là loại cũ kiểu thấp thấp lùn lùn, nồi niêu cũng hơi … cũ kỹ."
Lục Tinh Diên hoài nghi nhìn xem Thẩm Tinh Nhược.
“Không sạch sẽ, ăn không chết là được rồi." Thẩm Tinh Nhược quay đầu nhìn cậu, ánh mắt thẳng thắn và bình tĩnh, “Cậu có bệnh thích sạch sẽ sao?"
?
Không đúng, lời nói này sao lại bị đại tiểu thư này chiếm rồi.
Lục Tinh Diên gật gật đầu, “Được, vậy đi thôi."
Thế là hai vị thiếu gia tiểu thư nhìn có vẻ như người mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng rời đi đến quán ăn, đi dọc từ đầu đường băng qua ba cái hẻm nhỏ rốt cuộc đi vào một ngôi nhà cũ nát.
Quán ăn bình dân này nằm ở nơi chín quẹo mười tám rẽ ẩn thân cực sâu không lộ ra chút dấu vết nào, nếu không phải tin tưởng vào Bùi Nguyệt và Lục Sơn, Thẩm Tinh Nhược hoàn toàn có lý do để nghi ngờ Lục Tinh Diên là đang muốn lừa bán cô.
Đứng bên ngoài quán ăn, Thẩm Tinh Nhược thoang thoảng nghe được một mùi hương tươi mát.
Bên trong quán ăn vô cùng náo nhiệt, không gian bên trong đặt mười mấy cái bàn nhỏ, ngồi cũng kín hết cả, người đến ăn già trẻ nam nữ lớn bé thế nào cũng có, còn có cả mấy người đàn ông trung niên bụng bia nâng cao, thậm chị có hai ông lão ngồi cùng một bàn.
Tất cả mọi người đều ăn lẩu, cũng trò chuyện những chủ đề nóng hổi, tiếng địa phương Tinh Thành và tiếng phổ thông đan cài vào cùng một chỗ, có một loại không khí ấm cúng khó mà tả được.
Quán ăn buôn bán rất đắt, hai người đứng đấy hai mươi phút mới tới lượt mình vào bàn.
Nghĩ đến Thẩm Tinh Nhược có thể là không tình nguyện đến mấy nơi chốn thế này, Lục Tinh Diên thủ hạ lưu tình, chỉ gọi hơi cay, thuận tiện gọi kiểu nồi mẹ con*, ở giữa là nước dùng, nếu thực sự không ăn được cay thì còn có thể nhúng rau.
*hình minh hoạ ở cuối chương.
Cậu gọi ba mươi con ếch, một phần cá ba sa, còn có thịt bò cuộn mỡ, tôm sú, và nhiều loại thịt khác.
Thẩm Tinh Nhược đó giờ đối với thức ăn không có khái niệm là nhiều hay ít, nhưng cũng có cảm giác đã gọi hơi nhiều, cô chỉ gọi gọi thêm hai phần rau.
Nhân viên phục vụ đi tới nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Soái ca mỹ nữ, ba mươi con ếch có hơi nhiều quá không, hai người các vị ăn chừng mười lăm con đã là nhiều rồi."
Lục Tinh Diên có cảm giác hiện tại mình đói đến mức có thể ăn cả một con trâu, mặt không biểu tình nói: “Tôi cảm thấy một mình tôi liền có thể ăn ba mươi con."
“…"
Tiền đưa tới cửa ngu sao không lấy, nhân viên phục vụ cũng không nói thêm gì nữa, giúp bọn họ đặt món rồi rời đi.
–
Thẩm Tinh Nhược chưa từng ăn một bữa cơm nào vất vả đến vậy.
Sau khi đợi một tiếng đồng hồ thức ăn không giao đến nhà, đi đến hai nhà hàng đã đóng cửa, đi thêm mười lăm phút rồi lại xếp hàng hai mươi phút –
Bọn họ lại đợi thêm nửa tiếng nữa, nồi lẩu mới được dọn lên.
Lục này đã là mười giờ tối rồi.
Hai người bọn họ đã đói tới mức không có sức nói chuyện phiếm khách sao nữa, đồ ăn dọn lên bàn lập tức cắm đầu vào ăn.
Bởi vì Lục Tinh Diên gọi quá nhiều ếch, không bỏ hết vào nổi lẩu được, nhân viên phục vụ trực tiếp đặt phần còn dư vào trong mâm sắt để kế bên, bọn họ ăn hết thì tự mình thêm vào.
Ếch của quán ăn này rất lớn, đồ ăn trên bàn lung ta lung tung vốn có thể chất đầy một cái xe đẩy nhỏ, trên bàn có để một mâm ếch lớn, rất gây chú ý với người xung quanh.
Hai người giờ mới mơ hồ nhận ra, khái niệm cụ thể của ba mươi con ếch là thế nào.
Ăn một hồi, Lục Tinh Diên cảm giác mình đã về với trần gian, cũng có sức nói chuyện rồi.
Cậu hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?"
Lúc hỏi cậu còn quan sát sắc mặt của Thẩm Tinh Nhược, thấy cô không đổ mồ hôi cũng không có cay đến mức không ngừng uống nước, rốt cuộc cũng tin tưởng cô là một người có thể ăn cay.
Thẩm Tinh Nhược nuốt xong một miếng tây mới ngẩng đầu, “Hương vị sao? Rất ngon."
Thế nhưng cô có chút nghi ngờ, tiệm này không biết có phải là cố ý để cho người ta ngửi được mùi thơm mà không được ăn, trước hết làm cho người ta đói bụng gần chết mới đem đồ ăn lên, để người ăn cái gì cũng thấy rất ngon.
Nếu thật sự là như vậy, thì kiểu hunger marketing này cũng rất khéo léo.
Cô gắp một con tôm sú.
Hơi cay thật sự là không cay chút nào, cô chấm chấm dĩa bột tiêu cay, lại chấm chấm thêm hạt kê cay và các loại tương ớt nữa.
Lục Tinh Diên thấy cô mặt không đổi sắc ăn con tôm này vào, ngay cả đũa đều ngừng lại.
“Cậu có thể ăn cay đến thế sao?"
“Một chút thôi."
Con mẹ nó đây không chỉ là một chút thôi đâu, đại tiểu thư à.
Thẩm Tinh Nhược còn giải thích thêm, “Tôi đã nói rồi, tôi ăn được. Có lẽ là dì Bùi cho rằng tôi ăn uống tương đối thanh đạm, nhưng thật ra khẩu vị của tôi thích ăn chua ăn cay một chút."
Vị đại tiểu thư này thật là thẳng thắn, nói ăn được là ăn được, cậu thật sự có thể hiểu tính cách của mẹ mình.
Thẩm Tinh Nhược đã no ngang ngang, động tác cũng chậm lại, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại biết quán này?"
“Có đi ăn hai lần với bạn của tôi."
Lục Tinh Diên không thích ăn cải bó xôi, liền vớt hết cải bó xôi mà Thẩm Tinh Nhược đã nhúng lên, đặt lên dĩa rồi mới đẩy sang phía đối diện.
Cậu nói nghe rất hời hợt, nhưng thực tế trải qua cũng không phải đơn giản như vậy.
Đã từng có một khoảng thời gian, Lục Tinh Diên cũng là một cậu công tử ghế không lau đủ ba lần thì không ngồi, lần đầu tiên đến tiệm này cảm thấy bầu không khí toàn mùi dầu mở xém ngạt thở, đem đám Hứa Thừa Châu bọn họ ra chửi mắng càu nhàu một trận. Vẫn là Hứa Thừa Châu tự mình lau bàn cho cậu, lại giơ ba ngón tay lên thề, mùi vị nhất định là ngon tuyệt trần ai, cộng thêm lúc đó cậu cũng là bụng đói đến mức dính vào lưng, thế là không tình nguyện mà ngồi xuống.
Sau lần đó, rất hiển nhiên là cậu đã được mở mang tầm mắt.
Hai người hàn huyên trò chuyện, Lục Tinh Diên cảm thấy bầu không khí rất tốt, thế là nhắc lại chuyện cũ, “Mẹ tôi bảo xế chiều ngày mai sẽ đi Hối Trạch, cậu thật sự không đi sao? Vậy một mình cậu ở nhà, lại không ai nấu cơm."
“Không đi." Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm ngẩng đầu chút nào, “Xế chiều ngày mai tôi sẽ về trường học trước."
“Tôi.."
Thẩm Tinh Nhược đột nhiên buông đũa xuống, nhìn xem nồi lẩu.
Lục Tinh Diên dừng lại.
Cậu cảm thấy, nếu như cậu nói thêm một câu nào nữa, Thẩm Tinh Nhược dám sẽ bưng nồi lẩu này lên tạt vào mặt cậu lắm.
Hắt nước còn làm được, tạt nồi lẩu cũng không phải là không thể.
Lúc này, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh."
Lục Tinh Diên chọt chọt chiếc đũa, cũng không có ý định tiếp tục nói về đề tài này.
Cậu không phải là thích xen vào việc của người khác, nếu như không phải mẹ cậu hứa sẽ cho cậu gấp đôi tiền sinh hoạt dặn dò cậu phải làm tốt chuyện này, cậu thật chẳng hơi đâu đi nhiều chuyện làm gì.
–
Mười phút sau Thẩm Tinh Nhược quay lại, Lục Tinh Diên cũng đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lúc đi qua quầy lễ tân, cậu thuận tiện trả tiền luôn.
Tiệm này cũng không hiện đại cho lắm, gọi món ăn đều là viết tay, tính tiền cũng là nhân viên phục vụ và cái máy tính, trình độ làm toán của nhân viên phục vụ xem ra còn kém hơn cả cậu, tính đi tính lại ba lần mới xong.
Trả tiền xong, Lục Tinh Diên đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ gãi gãi đầu, cảm thấy hình như có cái gì đó rất không đúng.
Trong quán lại có người gọi thêm đồ ăn, cô cũng không nghĩ nhiều, lật lật cuốn sổ vội vàng chạy qua.
–
Ăn đến mười một giờ, cả Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược ngay cả một cọng rau cũng không nuốt nổi nữa.
Trên bàn còn thừa lại hơn phân nữa số ếch chưa đụng đến, lấy đơn giá mười tám tệ một con, bọn họ ít nhất cũng phải tốn mất một trăm tám mươi tệ, mấy món cua tôm khác cũng còn thừa lại hơn phân nửa, mấy món nhúng khác thì không đáng kể.
Lúc bọn họ vừa đến, bên cạnh có một bàn toàn đàn ông trung niên vừa ăn vừa bàn tán cái gì mà mười hạng mục phá dỡ trị giá cả trăm triệu.
Bọn họ ăn no rồi, một bàn đàn ông trung niên này còn tranh cãi đến mức nước miếng văng tung toé, bộ dạng như muốn quyết chiến cho đến hừng đông.
“ … Việc dỡ bỏ chắc chắn là sẽ bị huỷ, mảnh đất đó là Kim Tịnh muốn, để xem ông chủ của Kim Thịnh có thể ra giá cao tới đâu!"
“Ông chủ Vương, lần trước trước không phải ông nói đã cùng ăn cơm với Giám đốc Lục của Kim Thịnh sao, Giám đốc Lục có tiết lộ điều gì không?"
“Giám đốc Lục đấy à, tôi và ông ấy không chỉ cùng ăn cơm với nhau lần một lần hai thôi đâu, dự án hồ Lạc Tinh lúc trước vốn là ý định hợp tác với công ty chúng tôi, tôi còn đến nhà ông ấy ăn cơm nữa mà, nhà của Giám đốc Lục.."
Thẩm Tinh Nhược nhìn Lục Tinh Diên một chút.
Lục Tinh Diên dựa vào lưng ghế, biểu cảm trên mặt chỉ có ‘Con mẹ nó có trời mới biết cha tôi có quen biết ông này không chứ ông ta chắc chắn chưa từng đến nhà tôi ăn cơm.’
Ông chú này nói chuyện càng lúc càng ảo tưởng, Lục Tinh Diên lười nghe thêm bài phát biểu đầy đam mê và cuồng nhiệt này, cười cười lười biếng hỏi: “Ăn no chưa? Đi thôi."
Lửa còn chưa tắt, Thẩm Tinh Nhược nhìn số ếch trên bàn, “Không phải cậu nói một mình cậu có thể ăn hết ba mươi con sao?"
Lúc cậu kêu gào gọi ba mươi con ếch, khí thế bức người, xém chút nữa cô đã tin rồi.
Lục Tinh Diên trầm mặc hai giây, từ sâu tận đáy lòng hỏi một câu: “Thẩm Tinh Nhược, cậu một ngày không đâm chọt tôi mấy chục lần thì không chịu được đúng không?"
“Nhưng mà kẽ hở của cậu thật sự rất nhiều."
Thẩm Tinh Nhược trả lời rất chân thành.
Lục Tinh Diên im lặng, nhưng lại không biết phải trả lời cô thế nào, đành phải khoác áo khoác lên vai, bực bội đi ra ngoài trước.
Ra khỏi quán ăn, cậu vẫn ngừng lại ở cổng.
Đêm hôm khuya khoắt tối thui tối mù thế này, cô gái nhỏ mà xảy ra chuyện gì chắc cậu không sống được mất, nhất là dáng vẻ cô gái này còn rất xinh đẹp, tỉ lệ xảy ra chuyện khá là cao.
–
Cũng vì lý do an toàn, Lục Tinh Diên không đặt xe trên điện thoại.
Hai người đi dọc theo đường cái, đợi taxi.
Đêm mùa xuân gió thổi rất dễ chịu, đèn đường toả ra vầng sáng vàng ấm áp, hai người đứng bên đường, nói chuyện câu được câu không.
Lục Tinh Diên chưa từng đi Hối Trạch.
Hối Trạch thật ra cũng là một nơi có rất nhiều thức ăn ngon, Thẩm Tinh Nhược hiếm khi mở miệng vàng, nói với cậu những chỗ ăn ngon chơi vui ở Hối Trạch, lại đem địa chỉ những nơi mình nhớ được nói qua cho cậu nghe.
Sợ bộ não cá vàng của cậu không nhớ được, còn nói sẽ gửi Wechat cho.
Bầu không khí vốn đang rất tốt đẹp, thế nhưng Lục Tinh Diên luôn có những ý tưởng đột phát và những chủ đề phá hỏng bét bầu không khí.
“Cậu rất thích Hối Trạch mà. Vậy cậu chuyển trường đến bên này, có phải là không muốn cha cậu kết hôn, sợ mẹ kế của cậu âm thầm hành hạ cậu hay không?"
“…"
“Cậu im đi, chính là tự tôi muốn tới."
Cốt truyện không hề thê thảm như cậu tưởng tượng, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược chỉ trong nháy mắt không còn nói chuyện hào hứng như trước nữa.
Cũng may xe taxi rất mau tới.
Hai người lên xe, Lục Tinh Diên còn chưa biết sợ, vừa bị tốn tiền, thế nên muốn vì số tiền sinh hoạt gấp đôi kia mà giãy giụa một chút, khuyên nhủ gì đó, chợt phát hiện Thẩm Tinh Nhược đã mang tai nghe lên từ hồi nào.
Một đường không ai nói ai câu nào.
Sau khi đến hồ Lạc Tinh, Thẩm Tinh Nhược giành quét mã QR của tài xế trước Lục Tinh Diên, chuẩn bị thanh toán.
Điện thoại di động lại hiện lên thông báo: Số dư còn lại không đủ.
“Lục Tinh Diên, cậu trả trước đi, hoặc là chuyển khoản ba mươi tệ cho tôi, vừa nãy mới thanh toán hoá đơn, trên điện thoại không còn tiền."
Lục Tinh Diên thanh toán.
Nhưng luôn cảm thấy lời nói của Thẩm Tinh Nhược có gì đó kỳ lạ.
Sau khi xuống xe, cậu đột nhiên hỏi: “Cậu thanh toán hoá đơn gì vậy?"
“Chính là nồi lẩu lúc nãy.." Thẩm Tinh Nhược nhận thấy có gì đó không đúng, “Lúc tôi đi nhà vệ sinh thuận tiện trả tiền luôn, bốn trăm năm mươi ba, sao vậy?"
Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm nói, “Tôi cũng trả một hoá đơn lẩu, 450, có thể là do cô ta ghét cậu xinh đẹp, không trừ số lẻ cho đấy."
*hình nồi lẩu mẹ con
Tác giả :
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái