Đấu Phá Hậu Cung
Chương 81: Thủ đoạn 【 một 】(2)
Vân Nhất nhìn mấy tấm vải màu sắc thanh lịch nói: "Nô tỳ rất vui mừng vì nương nương có ý này, nhưng Bích Chân cô cô đã nói, nô tỳ cũng không dám mặc."
Lục Khê bật cười, mở hộp trang sức lấy ra hai cây trâm vàng chế tác tinh mỹ, một cây là trâm hoa mẫu đơn, ít đi vài phần diễm lệ, nhiều hơn mấy phần dịu dàng; một cây khác khắc hình cá nhỏ, chiếc đuôi vểnh lên như đang bơi trong nước, hoạt bát dí dỏm —— những thứ này đều là vật nàng đeo khi còn là Dung Hoa, hôm nay thăng vị, thành Tòng nhị phẩm Chiêu Nghi, trang sức đều phải để ý, không được dùng những thứ phóng khoáng như thế này nữa.
Mẫu đơn đưa cho Bích Chân, còn cá nhỏ thì cho Vân Nhất, fuly leqdon Lục Khê khẽ mỉm cười: "Theo ta lâu như vậy, nhưng chưa từng tặng cho các em thứ gì, đi theo chủ tử trí nhớ kém như ta cũng thật khổ cực cho các em, mong rằng các em đừng chê ta keo kiệt."
Vân Nhất nhìn nụ cười ấm áp trên môi nàng, là thật sự xem các nàng như con người đồng lứa, mặc dù hôm nay thành Chiêu Nghi, vẫn không đề cập tới hai từ "Ban thưởng", chỉ nói là tặng. . . . . . thân trâm, hình cá bóng loáng lạnh lẽo, chất vàng cùng hình dáng điêu khắc tỷ mỉ như vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hốc mắt đỏ lên: "Là phúc khí ba đời của nô tỳ, nô tỳ mới có thể phục vụ nương nương, thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . ."
Bích Chân cũng là cảm kích quỳ xuống: "Bích Chân cám ơn nương nương, ngày sau nhất định sẽ càng thêm tận tâm tận lực, không làm phí sự khổ tâm của nương nương."
Lục Khê lập tức bật cười, vừa đỡ các nàng, vừa hết cách nói: "Hôm nay hai người các ngươi sao thế? Khách khí với ta như vậy làm gì , khổ tâm với không khổ tâm gì chứ, ta đối tốt với các em là bởi vì các em rất tốt với ta, chứ không phải nhờ các em làm chuyện xấu gì đâu. Được rồi được rồi, mau đứng dậy đi, về sau đừng khách sáo với ta như vậy, sẽ khiến ta buồn đấy."
Lục Khê tính toán thời gian, quả nhiên chiều hôm đó Tần Vũ tới Nhạc Thanh điện , khách khí nói là thái hậu nương nương cho mời nàng đến Thọ Khang cung .
Cái gì tới sẽ tới, Lục Khê đáp ứng, giao phó cho Vân Nhất và Bích Chân xử lý công việc xong, liền bước lên liễn xa.
Nàng không hoảng hốt, cả đoạn đường đều rất bình thản, mi tâm cũng chưa từng nhăn lại, u tịch tựa ngọc lan, thanh tao như băng liên.
Tần Vũ nói: "Bây giờ Chiêu Nghi nương nương đã là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, đã lâu nô tài chưa được gặp người rồi, lúc nào Thái hậu cũng nhắc tới ngài, xem ngài như nữ nhi ruột thịt vậy."
Lục Khê chỉ cười nhạt: "Tần công công hiểu ý thái hậu thật đấy, bên cạnh bổn cung có nhiều người chăm sóc như vậy, nhưng chẳng một ai quan tâm tới ta triệt để đến thế, không biết nhìn sắc mặt chủ tử như Tần công công."
Tần Vũ lập tức ngậm miệng, chẳng thốt thêm được nửa lời.
Lục Khê bật cười, mở hộp trang sức lấy ra hai cây trâm vàng chế tác tinh mỹ, một cây là trâm hoa mẫu đơn, ít đi vài phần diễm lệ, nhiều hơn mấy phần dịu dàng; một cây khác khắc hình cá nhỏ, chiếc đuôi vểnh lên như đang bơi trong nước, hoạt bát dí dỏm —— những thứ này đều là vật nàng đeo khi còn là Dung Hoa, hôm nay thăng vị, thành Tòng nhị phẩm Chiêu Nghi, trang sức đều phải để ý, không được dùng những thứ phóng khoáng như thế này nữa.
Mẫu đơn đưa cho Bích Chân, còn cá nhỏ thì cho Vân Nhất, fuly leqdon Lục Khê khẽ mỉm cười: "Theo ta lâu như vậy, nhưng chưa từng tặng cho các em thứ gì, đi theo chủ tử trí nhớ kém như ta cũng thật khổ cực cho các em, mong rằng các em đừng chê ta keo kiệt."
Vân Nhất nhìn nụ cười ấm áp trên môi nàng, là thật sự xem các nàng như con người đồng lứa, mặc dù hôm nay thành Chiêu Nghi, vẫn không đề cập tới hai từ "Ban thưởng", chỉ nói là tặng. . . . . . thân trâm, hình cá bóng loáng lạnh lẽo, chất vàng cùng hình dáng điêu khắc tỷ mỉ như vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hốc mắt đỏ lên: "Là phúc khí ba đời của nô tỳ, nô tỳ mới có thể phục vụ nương nương, thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . ."
Bích Chân cũng là cảm kích quỳ xuống: "Bích Chân cám ơn nương nương, ngày sau nhất định sẽ càng thêm tận tâm tận lực, không làm phí sự khổ tâm của nương nương."
Lục Khê lập tức bật cười, vừa đỡ các nàng, vừa hết cách nói: "Hôm nay hai người các ngươi sao thế? Khách khí với ta như vậy làm gì , khổ tâm với không khổ tâm gì chứ, ta đối tốt với các em là bởi vì các em rất tốt với ta, chứ không phải nhờ các em làm chuyện xấu gì đâu. Được rồi được rồi, mau đứng dậy đi, về sau đừng khách sáo với ta như vậy, sẽ khiến ta buồn đấy."
Lục Khê tính toán thời gian, quả nhiên chiều hôm đó Tần Vũ tới Nhạc Thanh điện , khách khí nói là thái hậu nương nương cho mời nàng đến Thọ Khang cung .
Cái gì tới sẽ tới, Lục Khê đáp ứng, giao phó cho Vân Nhất và Bích Chân xử lý công việc xong, liền bước lên liễn xa.
Nàng không hoảng hốt, cả đoạn đường đều rất bình thản, mi tâm cũng chưa từng nhăn lại, u tịch tựa ngọc lan, thanh tao như băng liên.
Tần Vũ nói: "Bây giờ Chiêu Nghi nương nương đã là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, đã lâu nô tài chưa được gặp người rồi, lúc nào Thái hậu cũng nhắc tới ngài, xem ngài như nữ nhi ruột thịt vậy."
Lục Khê chỉ cười nhạt: "Tần công công hiểu ý thái hậu thật đấy, bên cạnh bổn cung có nhiều người chăm sóc như vậy, nhưng chẳng một ai quan tâm tới ta triệt để đến thế, không biết nhìn sắc mặt chủ tử như Tần công công."
Tần Vũ lập tức ngậm miệng, chẳng thốt thêm được nửa lời.
Tác giả :
Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân