Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
Chương 153: Giết người đoạt thẻ

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 153: Giết người đoạt thẻ

Suốt những hôm nay Vô Song ở Âm Dương Ma Tông luôn có cảm giác không quen thuộc , đương nhiên cảm giác đó không phải là chỗ ở hay không gian xung quanh vì với một kẻ như Vô Song những thứ đó chẳng là gì , cảm giác ở đây là sự không quen thuộc đến từ chính linh hồn này .

Vô Song có cảm giác như có một khúc xương cá mắc trong họng không thể lấy ra , khó chịu vô cùng. Vô Song luôn cảm thấy linh hồn của hắn có một vết nứt chứ không được toàn vẹn , không được hoàn mỹ vô khuyết .

Lúc đầu Vô Song cứ nghĩ đây là triệu chứng sau khi trọng sinh , Vô Song dành suốt ba ngày để nghỉ ngơi nhưng cảm giác này vẫn chưa hết chỉ khi hắn rời khỏi đại điện , chỉ khi hắn nói một tiếng 'cha' thì mới cảm thấy linh hồn mình toàn vẹn , hắn cảm thấy thanh thản .

Cửu U Huyết Nhận vì thấy có lỗi với Vô Song suốt 10 năm chưa bao giờ dám gọi con ngược lại Cửu U Vô Song vì thấy thẹn với cha mình suốt 10 năm cũng chưa từng gọi một tiếng 'cha' , có lẽ chỉ một tiếng cha đơn giản lại là tâm nguyện cuối cùng của chủ nhân cỗ thân thể này .

Vô Song cảm thấy mình như được giải thoát , Vô Song lúc này mới cảm thấy mình không phải là người ngoài của nguyên tố thế giới , hắn là một thành viên nơi đây .

Âm Dương Ma Tông có thể coi là một đại phái trong khu vực Việt Quốc tuy nhiên nếu mang ra ngoài thiên hạ thì nó nhỏ không thể nhỏ hơn ít nhất trong mắt của những người đến từ chính chi Vô Song luôn cảm thấy một sự khinh thường nào đó .

Trước sơn môn của Âm Dương Ma Tông có ba chiếc xe ngựa đặt song song , mỗi con ngựa đều cao lớn vô cùng ,toàn thân đen mượt đồng thời đặc biệt nhất là bờm và bốn cái móng dưới chân bọn chúng đều đang rực cháy , nhìn qua cũng có thể thấy những con dị mã này không hề tầm thường .

Nhìn thấy khuôn mặt nghi hoặc của Vô Song ở bên cạnh Cửu U Lạc Nhạn cười rộ lên “ ha ha đây chính là dị mã chỉ có tại xích hỏa sơn mạch đặc sản của Nam vực chúng ta được gọi là Địa Ngục Mã , đừng coi thường bọn nó vì bất cứ con Địa Ngục Mã nào cũng hung mãnh dị thường bọn chúng không chỉ là phương tiện di chuyển mà còn kiêm luôn vệ sĩ cho chúng ta đấy “.

Vô Song khẽ gật đầu , hắn cũng không để ý việc này lắm , cơ thể từ từ bước lên xe ngựa , bước qua đầu địa ngục mã , bỏ qua khí thế của nó bỏ qua luôn cả ánh mắt đỏ rực của nó cứ như vậy tiến vào trong màn xe .

Một màn vừa rồi tuyệt đối có thể làm cho đám người Lạc Nhạn biến sắc , địa ngục mã tuyệt đối không bao giờ ngoan ngoãn như vậy , nếu là mục tiêu lần đầu nó gặp trong đời , không có người nào đi cùng chấn an nó thì kẻ kia tuyệt đối sẽ gặp bi kịch . Kể cả địa ngục mã không ra tay nhưng với khí thế của nó thừa sức làm bất cứ luyện khí kỳ nào sợ hãi biến sắc thậm chí đến cả cử động cũng không được vậy mà trước mặt Vô Song con địa ngục mã lại ngoan ngoãn phi thường .

Lạc Nhạn không biết , cả ba người đi theo Lạc Nhạn cũng không biết , không phải là con địa ngục mã kia tự nhiên dở chứng ngoan ngoãn khác thường mà khi ánh mắt nó đụng vào ánh mắt Vô Song thì cả người run lên , căn bản không dậy nổi chút chiến ý nào , trong mắt của nó Vô Song đâu phải là con người , Vô Song chính là một loại thần thú bá đạo tuyệt luân , một loại thần thú mà chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho địa ngục mã nổi tiếng bất kham không dám cựa quậy .

Lạc Nhạn cũng không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa , cô ta không ngờ cũng tiến lên trước xe ngựa mà Vô Song chọn , ba người đằng sau lục tục tiến về cả ba trước xe ngực , có vẻ nhiệm vụ của họ chính là mã phu . Tiếng roi quất lên , địa ngục mã hí vang sau đó chạy thẳng về phía chân trời .

Sáu con địa ngục mã chân đạp hư không kéo cả ba chiếc xe ngựa xa hoa chạy thẳng trên bầu trời , chúng đi đến đâu là tạo ra một con đường bằng lửa tuyệt đẹp đến đấy , từ dưới nhìn lên cho người ta chỉ biết ngưỡng vọng .

Nhìn từ bên ngoài thùng xe không hề lớn nhưng khi tiến vào bên trong lại làm Vô Song có chút kinh ngạc , thực sư bên trong không khác gì một căn phòng đầy đủ tiện nghi thậm chí sang trọng gấp căn nhà tồi tàn mà Vô Song ở gấp cả nghìn lần .

Lạc Nhạn lúc này cũng bước vào bên trong một lần nữa ưu nhã mỉm cười “ Tiểu đệ đệ đừng có giật mình , đây chính là không gian lĩnh vực của vấn đỉnh cảnh cường giả xây dựng nên , chỉ có các đại thế lực mới có thể xuất hiện chuyên dùng để tiếp khách nhân , thế nào thích chứ “.

Vô Song gật đầu ăn ngay nói thật “ Thích “ . Sau đó hắn tự nhiên như nhà của mình tìm một chỗ ngồi ánh mắt chậm rãi nhìn ra phía ngoài cửa . Lần đầu tiên trong đời Vô Song được nhìn thấy Việt quốc từ trên cao .

Ở bên cạnh Vô Song Lạc Nhạn càng ngày càng cảm thấy không đúng , Vô Song rõ ràng không tò mò hay không đoái hoài gì đến nàng trong khi Lạc Nhạn bản thân chính là siêu cấp mỹ nữ cho dù nàng đang mang một chiếc khăn che mặt thì dáng người của nàng cũng làm vô số nam nhân phát cuồng .

Vô Song quá trầm tĩnh cũng quá lạnh lùng nàng trong mắt hắn cứ như là không khí vậy căn bản không hề tồn tại . Sự im lặng của Vô Song không phải là của sự tự ti mà là của sự cao ngạo , lần đầu tiên Lạc Nhạn mới phát hiện ra tình báo về Vô Song thật sự có nhiều chỗ không đúng , ngoại trừ thân thể phế vật ra thì tâm trí của Vô Song tuyệt đối không tầm thường như trong báo cáo .

Cửu U nhất tộc là một gia tộc rộng lớn mạnh mẽ vô cùng , nếu thực sự phải tính thì Cửu U nhất tộc có thể coi là tứ phẩm thế lực ở nơi đó cạnh tranh vô cùng , ở nơi đó chỉ có thiên tài mới có thể tiếp tục đi tiếp còn phế vật chỉ có tư cách bị dẫm nát dưới chân .

Cửu U nhất tộc đương nhiên cũng không đoàn kết , đến cả bát phẩm thế lực như Âm Dương Ma Tông nhỏ bé vô cùng còn không đoàn kết huống gì Cửu U nhất tộc , trong tộc chia làm vô số rất nhiều thế lực , rất nhiều trận doanh khác nhau . Chỉ cần đứng sai trận doạnh tuyệt đối có thể vạn kiếp bất phục .

Mỗi trận doanh luôn tự làm bản thân mình mạnh lên và làm đối thủ yếu đi , ngoại trừ tranh đấu về lợi ích cũng như tài nguyên trong tộc thì còn một thứ cũng không thể bỏ qua , nhân tài từ chi thứ tiến vào đại tộc .

Có không ít đại nhân vật hiện nay của Cửu U nhất tộc xuất thân từ chi thứ , chi thứ là một nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng với các trận doanh trong Cửu U tộc . Vô Song chính là một kẻ tiến vào tư chi thứ .

Mỗi 5 năm mới cho phép 100 kẻ từ chi thứ tiến vào đại tộc ,trong hàng nghìn thiên tàu sau khi trải qua vô số vòng thử thách , mới chọn ra được 100 người ưu tú nhất , tỷ lệ đào thải không thể nói là không cao .

Vô Song chính là một trường hợp không phải thi loại mà được tuyển thẳng , mỗi chi thứ trong lịch sử chỉ có một quyền này . Đối với thế lực sau lưng Lạc Nhạn mà nói việc cho phế vật như Vô Song một tấm lệnh bài là lãng phí , nếu Vô Song chết đi tấm lệnh bài này được chuyển cho một thiên tài được lựa chọn kỹ càng thì mới là vương đạo , mới là đúng phép tắc , đây chính là mục tiêu của Lạc Nhạn khi tiến về Âm Dương Ma Tông , giết người đoạt thẻ .

Lạc Nhạn vẫn luôn giữ vững mục tiêu nhiệm vụ này của mình cho đến tận bây giờ , chỉ khi ở trung phòng với Vô Song thì nàng mới cảm thấy thằng nhóc 15 tuổi trước mặt không hề tầm thường thậm chí khiến Lạc Nhạn có cảm giác sợ , cho dù cảm giác cực kỳ mơ hồ . Lần đầu tiên Lạc Nhạn phân vân về nhiệm vụ của mình .

Một ngày nữa lặng lẽ trôi qua , một bình minh mới lại tiến tới , đoàn người Cửu U gia tộc lúc này đã hoàn toàn rời khỏi biên giới Việt Quốc , đoàn xe sau suốt một ngày một đêm không ngừng nghỉ đã dừng lại , nơi họ dừng chân là một cánh rừng âm u , xa xôi mà hoang vắng .

Lạc Nhạn lúc này hai tay bấu chặt vào nhau , lòng nàng cảm thấy sóng gió dữ dội , Lạc Nhạn thực sự không biết là giết hay không giết , là trao cơ hội cho một thiên tài khác hay trao cơ hội cho phế nhân trước mặt đây . Cánh rừng này được gọi là U Ám Sâm Lâm , một trong những cực hung chi địa của Nam vực bởi đây là nơi tộc dã nhân sinh sống .

Ở trong khu rừng này chỉ cần tạo một hiện trường đủ khéo là có thể phủi sạch quan hệ về cái chết của Vô Song , chỉ cần ra khỏi đây thì mọi việc cũng không hề đơn giản nữa .

Thứ nhất nều Vô Song chết vì bệnh thì Lạc Nhạn chắc chắn không thoát khỏi trách nhiệm còn nếu Vô Song chết vì bị kẻ khác tấn công thì càng vô lý , bốn hóa anh kì cao thủ đi hộ tống mà còn để Vô Song chết ai có thể tin .

Vô Song lúc này như có như không mỉm cười với Lạc Nhạn , hắn nhẹ nhàng bước xuống xe , mỗi bước đi của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã khuôn mặt thoáng hiện lên nét mệt mỏi , hành động cứ như đang muốn thể hiện mình yếu đuối đến mức nào trước mặt Lạc Nhạn vậy .

Đoàn 5 người cứ ngồi như vậy chuẩn bị bữa ăn , cả ba người đánh xe lúc này đều nhìn chằm chằm vào Lạc Nhạn đợi nàng ra lệnh còn về phía Lạc Nhạn ánh mắt cô càng ngày càng ngưng trọng tuy nhiên cuối cùng nàng cũng khẽ gật đầu biểu thị hành động .

Đúng là tâm tình của Vô Song cho Lạc Nhạn cảm giác không thể coi thường nhưng bằng cái tâm tình đó còn chưa xứng với một chiếc lệnh bài trực tiếp tiến vào chính chi .

Đúng lúc ba nam nhân chuẩn bị động không hiểu là do vô tình hay cố ý lần đầu tiên Vô Song quay lại nhìn Lạc Nhạn , lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với nàng ta . “ Lạc Nhạn tỷ , có thể cho ta biết cô gái đi cùng tỷ mấy hôm trước là ai không “.

Lạc Nhạn đang định hành động đột nhiên bị Vô Song làm giật mình , nàng mỉm cười đáp “ Tại sao ngươi lại hỏi nàng ta ? , nàng ta và ngươi hình như không có quan hệ gì mà ? “.

Vô Song thản nhiên đáp “ À từ lần đầu tiên đệ mở mắt ra nhìn thấy dung mạo của nàng đệ liền muốn nàng , muốn nàng làm nữ nhân của đệ , không biết Lạc Nhạn tỷ tỷ có thể cho ta biết một số thông tin về nàng không ? “.

Lạc Nhạn lập tức phì cười sau đó đột nhiên sắc mặt của nàng lạnh lùng cực độ , nàng cuối cùng đã hiểu tại sao Vô Song từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng hóa ra không phải tiểu tử này tâm trí hơn người , tâm trí lợi hại ra sao mà là tiểu tử này bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của Tố Ngôn .

Lạc Nhạn đương nhiên biết cô kém Tố Ngôn rất nhiều , chính bản thân Lạc Nhạn còn cảm thấy ghen ăn tức ở với Tố Ngôn cho dù Tố Ngôn có thể coi là nửa cái sư tỷ của nàng , mỗi khi có kẻ nào so sánh Tố Ngôn với cô Lạc Nhạn đặc biệt khó chịu . Trong mắt Lạc Nhạn lúc này lời nói của Vô Song không khác gì mạnh mẽ tát thẳng vào mặt nàng , chưa bao giờ liếc nhìn nàng vậy mà lại thầm thương trộm nhớ một nữ nhân lần đầu gặp mặt thậm chí chỉ là cái nhìn thoáng qua .

Lạc Nhạn ánh mắt lập tức chuyển thành khinh bỉ “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga , phế vật mà cứ nghĩ mình là thiên tài , không ngờ bản cô nương còn mất vài ngày để quan sát ngươi . Ta nói thẳng cho ngươi biết nàng là Tố Ngôn của Băc Băng Cung chỉ cần ngươi còn sống là có thể theo đuổi nàng , hành động đi “.

Ba chữ cuối đương nhiên là nàng nói với những thủ hạ của mình , nàng không cần phải giữ lại tính mạng của Vô Song nữa .
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại