Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 61: Ba Vũ Hồn dung hợp (1+2)
Thiên Mộng băng tầm thản nhiên nói:
- Đồ đần, đương nhiên là phải rồi. Ngươi nghĩ một hồn sư song sinh vũ hồn có thể ở cấp hai mươi đạt được hồn hoàn ngàn năm sao? Đấy là vì hắn có ba vũ hồn, mỗi vũ hồn đều góp phần cải thiện thể chất của hắn, nhờ thế ở cấp hai mươi hắn mới có thể thu nhận được Thiên niên Hồn Hoàn. Người ngươi đang ôm kia, nếu nói theo cách của các ngươi, là một siêu cấp thiên tài vạn năm khó gặp.
Hoắc Vũ Hạo trăm ngàn lần không ngờ Vương Đông lại có đến ba vũ hồn. Khó trách, hắn tự tin nói với Tiêu Tiêu nếu hai người một chọi một, Tiêu Tiêu tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Khó trách hắn từng nói, trong những hồn sư đồng cấp hắn chưa từng kính phục ai, thiên phú hắn tốt đến thế mà...
- Nhóc con, ngươi giật mình đủ chưa? Trên lý thuyết ngươi cũng có ba vũ hồn mà! Hơn nữa, vũ hồn đầu tiên của ngươi là ca, một Bách vạn niên Hồn Hoàn trước này chưa từng thấy, mặc xác cái tên siêu cấp thiên tài kia, ta dám chắc khắp cái Đấu La Đại Lục này, đố có ai được giống như ngươi. Ngươi phải tin tưởng bản thân mình chứ, hiện giờ có ca ở đây trợ giúp ngươi, cái việc dung hợp vũ hồn cỏn con này dễ như trở bàn tay, ngươi cứ chiếm thế chủ động đi, rồi thả lỏng cơ thể, chuyện còn lại để cho ca.
Hắn vừa nói xong, một luồng hơi thở mát lạnh nháy mắt truyền khắp người Hoắc Vũ Hạo. Lúc này mọi thứ xung quanh giống như hắn đang thi triển tinh thần dò xét vậy, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn thấy được từng biến hóa màu sắc trên người Vương Đông. Màu ánh kim, lam ánh kim, vàng lợt, ba loại màu luân phiên sáng lên. Còn trên người hắn, ba màu trắng, xanh trắng và xám cũng đồng dạng luân phiên biến hóa như thế.
Mọi chuyện hoàn toàn đúng theo lời Thiên Mộng băng tằm nói, sự phù hợp của hai người bọn họ thật sự quá khủng bố, mỗi khi trên người Hoắc Vũ Hạo phát ra luồng sáng màu trắng thì từ người Vương Đông đồng dạng lóe ra màu ánh kim, sau đó đến xanh trắng - lam ánh kim, xám - vàng lợt.
Ba đối ba, từng cặp từng cặp hết sức nhịp nhàng.
Bất quá, khi Thiên Mộng Băng Tằm bắt đầu hành động thì đôi mắt của nó cũng chuyển sang màu lam, y hệt như hôm trước ở bờ hồ đối mặt với cô gái áo đỏ vậy, nhưng mọi thứ lại có chút khác biệt, lần này Thiên Mộng Băng Tằm rót hồn lực vào Tinh Thần Thức Hải của Hoắc Vũ Hạo mà không trực tiếp khống chế cơ thể hắn, Thiên Mộng Băng Tằm chỉ đứng bên ngoài hướng dẫn từng bước từng bước cho hắn mà thôi.
Dần dần khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo mạnh mẽ thêm vài phần, sau đó trên người Vương Đông cũng xảy ra trường hợp tương tự, điều này cũng là hiển nhiên thôi, trong quá trình dung hợp vũ hồn, hơi thở một bên phát sinh biến hóa thì người kia cũng đồng thời xuất hiện tình trạng như thế. Cũng cùng lúc này, một luồng dao động tinh thần cường đại từ người Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra, làm cả hai người bị chấn động, gần như cùng lúc bị choáng ngã sụp xuống giường của Vương Đông.
Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc, giọng nói đầy vẻ xấu xa vang lên.
- Hắc hắc, Vũ Hồn dung hợp cũng phân chủ và thứ, chiếm chút chủ động, được chút tiện nghi mới tốt a. Ây da, tên nhóc Vương Đông này không ngờ lại là..., nếu là thế, chút tiện nghi này quá tốt rồi, hắc hắc.
Một tia băng lam mỏng như sợi tơ phóng ra từ hai mươi ngón tay của Hoắc Vũ Hạo, sau đó quấn quanh cơ thể của hắn và Vương Đông, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, tất cả những sợi tơ này đều do hồn lực tạo thành, hơn nữa, hoàn toàn không phải hồn lực của Hoắc Vũ Hạo, với tu vi của hắn làm sao có thể biến hồn lực thành thực thể cơ chứ.
Dần dần, hàng đống sợi tơ kết hợp tạo thành một cái kén thật lớn bao bọc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Thiên Mộng Băng Tằm là ai, là tằm thì hiển nhiên phải kết kén, đấy là thiên phú vốn có của nó rồi, hơi thở của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này đều tập trung vào bên trong cái kén, và vẫn liên tục không ngừng di chuyển và biến hóa.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên đầy vẻ khoái chí.
- Thành, còn lại để bọn chúng tự lo thôi. Một sự dung hợp hoàn mỹ, 100%, ba vũ hồn dung hợp với nhau rồi, như thế này ta không tin không bức được con rùa rút đầu xám xịt kia ra, tên chết tiệt kia, giỏi thì ra đây đại chiến với ca ba trăm hiệp, hừ hừ.
Căn phòng lại một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, trong phòng chỉ còn cái kén màu xanh băng thấp thoáng lóe ra ánh sáng kỳ dị, bên ngoài chiếc kén không có một dao động hồn lực nào, còn hai người bên trong chiếc kén đã rơi vào giấc ngủ say từ rất lâu rồi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên Hoắc Vũ Hạo không đi bán cá nướng.
Tiêu Tiêu đứng bên ngoài đợi hai người lâu thật lâu cũng chưa thấy bọn họ ra khỏi ký túc xá, trong nội quy, nữ sinh cũng giống như nam sinh, không thể tùy tiện vào ký túc xá của người khác phái a! Cuối cùng, nàng đành về ký túc xá của mình nghỉ ngơi thôi.
Đường Nhã cũng lôi kéo Bối Bối đến trước cổng học viện chờ ăn cá nướng của Hoắc Vũ Hạo, thế mà Hoắc Vũ Hạo lại không đến, nhưng cả hai cũng không cảm thấy quá kỳ quái, dù sao hàng năm sát hạch tân sinh rất là ác liệt, mà năm nay lại còn đặc biệt biến thái hơn a! Hơn nữa, bọn hắn còn nghe nói về thành tích của tổ Hoắc Vũ Hạo rồi. Nên lúc này thấy hắn không ra bán, bọn họ cứ nghĩ đơn giản vì hắn mệt quá nên nghỉ bán một hôm thôi, chờ một chút không thấy đâu bọn họ liền trở về ký túc xá.
Hôm nay không được ăn cá nướng không chỉ hai người bọn họ mà có cả Giang Nam Nam nữa, nàng đến sớm xếp hàng thế mà cuối cùng phải thất vọng mà về.
Nhưng tất cả bọn họ, không ai biết, giờ khắc này đối với Hoắc Vũ Hạo quan trọng đến mức nào.
***
Bờ Hồ, hồ Hải Thần, đảo giữa hồ.
Ở đây, có một người đang đứng với vẻ mặt cung kính, chính là, vị lão sư Vương Ngôn ban nãy vừa giám sát khảo hạch tân sinh.
Gần đấy, có một ông lão đầu tóc bù xù, bộ dạng hết sức nhếch nhác. Bộ quần áo màu trắng lão mặc giờ đã muốn thành màu nâu rồi, đấy là chưa kể còn rách rưới lung tung, đôi chân không mang giày nhúng vào trong hồ Hải Thần, tay phải cầm một cái hồ lô thật lớn.
Cái hồ lô có màu đỏ tím (màu mận chín), không biết được làm từ gì, lão kia thỉnh thoảng nhấc bình lên uống một ngụm, mùi rượu nồng nặc tỏa ra tứ phía, tay còn lại thì cầm một con gà quay, lão cứ một ngụm rượu, một miếng thịt gà...
- Huyền lão, chuyện là thế, mấy học viên này tuy còn bé, cũng đều là tân sinh, nhưng quả thật đáng để chú ý.
- Ừm...
Ông lão lôi thôi lếch thếch gọi là Huyền lão kia nuốt miếng thịt gà đang nhai xuống rồi quay đầu sang liếc mắt nhìn Vương Ngôn, khiến người khác giật mình chính là, bộ dạng lão có đều thực già nua, nhưng đôi mắt màu đỏ sậm lại sáng ngời kỳ lạ, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều có cảm giác kinh hồn mất vía. Bất quá, ánh mắt của lão có chút tán loạn, thậm chí còn mang vài phần trống rỗng mờ mịt, giống như từ nãy giờ chả nghe thấy Vương Ngôn nói gì.
- Vũ hồn bản thể, đúng là ý tứ.
Huyền lão thì thào than thở, giọng nói hết sức già nua.
Vương Ngôn hỏi:
- Huyền lão, vũ hồn là tóc, có tính là vũ hồn bản thể không?
Huyền lão vừa ăn vừa đáp:
- Có chút dính dáng.
Vương Ngôn nói:
- Thế thì có tỷ muội Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc đáng để ngài chú ý, hai cô bé này còn có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ nữa, nếu vũ hồn ấy có chút dính dáng đến vũ hồn bản thể, hiển nhiên tương lai của cả hai nhất định sẽ rất mạnh.
Huyền lão lắc đầu nói:
- Tóc? Không được. Ngươi nổi tiếng về nghiên cứu lý luận vậy mà hiểu biết về vũ hồn bản thể sao lại kém thế?
Vương Ngôn cười khổ nói:
- Chỉ vì không có đối tượng để nghiên cứu a! Số người có bản thể vũ hồn ít đến đáng thương, Bản Thể Tông thì khỏi phải nói, ẩn tàng ở đâu không ai biết được.
Huyền lão cười rộ lên, đứng dậy, hai chân ướt sũng bước lên bãi cỏ, thoải mái nói:
- Thế thì để ta dạy ngươi, vũ hồn bản thể mạnh yếu thế nào đều tùy thuộc vào bản thể đấy quan trọng với thân thể bao nhiêu, càng là bộ phận quan trọng thì bản thể vũ hồn càng mạnh. Cho nên, cái khiến ta động tâm chính là thiếu niên có Linh Mâu kia. Tóc không có vẫn có thể mọc lại, nhưng mắt thì sao? Huống chi vũ hồn của hắn lại còn có thuộc tính tinh thần. Có nghĩa là vũ hồn của hắn không chỉ là mắt, mà cả đại não nữa. Ngươi may mắn lắm mới có thể gặp được người có vũ hồn bản thể cao cấp như thế. Bất quá, ta chắc chắn là vũ hồn bản thể của hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nếu không làm sao đến mức phải dùng Thập niên Hồn Hoàn? Ngươi đi nói với Tiểu Ninh, những trận thi đấu kế tiếp trong kỳ sát hạch này sẽ đến xem, nếu có thể, ta sẽ chọn lấy một người.
- Dạ.
...
***
Màn đêm dần dần buông xuống, trong phòng của Vương Đông và Hoắc Vũ Hảo chỉ còn ánh sáng màu lam lập lòe trong bóng tối.
Từ chạng vạn đến khuya, khí tức trên người Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo không ngừng phát sinh biến hóa, hơi thở của cả hai dần dần trộn lẫn vào nhau, màu sắc cũng từ từ hòa trộn. Thậm chí có một chút hồn lực di chuyển qua lại từ hao cơ thể, hơn nữa chúng còn di chuyển theo một chu trình quái dị, mà mỗi một khí tức, một màu sắc khác nhau sẽ di chuyển theo một chu kỳ khác nhau.
Nếu như là những người khác, muốn bước vào trạng thái dung hợp này ít nhất phải mất ba ngày, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm mà thời gian rút ngắn đi rất nhiều.
Một đêm yên tĩnh cứ thế mà trôi qua.
Cái kén màu xanh băng dần dần phai nhạt lộ ra mọi thứ bên trong, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vẫn ôm chặt lấy nhau như trước, sự biến hóa trên người bọn họ cũng đã biến mất, cả hai mặt đối mặt, có thể thấy, hơi thở của cả hai đều đã rất giống nhau.
Đây là lần đầu tiên từ khi Hoắc Vũ Hạo vào học viện Sử Lai Khắc không thức dậy sớm tu luyện, và cũng là lần đầu tiên hắn không đi ăn sáng.
Một lúc sau, bên ngoài ký túc xá bắt đầu ồn ào, các học viên đã thức dậy và bắt đầu bận rộn đánh răng rửa mặt.
Âm thanh ồn ào bên ngoài khiến Vương Đông đang trong giấc ngủ say có chút động đậy.
- Ư...
Vương Đông hừ nhẹ một tiếng, giọng nói còn chút ngáy ngủ, hắn từ từ mở hai mắt, lập tức thấy Hoắc Vũ Hạo đang nằm sát bên mình.
Hắn ngẩn ngơ một lúc, sau đó cố xích ra, nhưng lúc này mới phát hiện, mình đang bị Hoắc Vũ Hạo ôm chặt, cơ thể cả hai tiếp xúc với nhau, mơ hồ còn truyền đến một cảm giác ấm áp.
Vương Đông chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc ngủ rất dài rất dài, từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm giác như thế, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút kinh hoảng.
- Hoắc Vũ Hạo, tỉnh, tỉnh dậy coi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hắn nhẹ nhàng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hoắc Vũ Hạo, nhưng có lẽ vì cả hai ở tư thế này quá lâu rồi nên cơ thể có chút đơ cứng, đừng nói tay Hoắc Vũ Hạo, tay hắn muốn rút lại cũng có chút khó khăn.
- A...
Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng thức dậy, hắn liếc mắt liền thấy Vương Đông đang nằm bên cạnh. Hai người nằm sát một bên, Vương Đông mà không ngửa đầu ra sau là hai mũi của bọn họ chạm vào nhau rồi.
- Ngươi nằm gần ta thế làm gì đấy?
Hoắc Vũ Hạo ngáy ngủ hỏi, hắn vừa nói, một luồng hơi nóng liền phả vào mặt Vương Đông.
- Ngươi...
Vương Đông giận dữ nói không nên lời, quay mặt sang một bên, rút hai tay về. Sau đó xoay người co chân lên, Hoắc Vũ Hạo ban nãy còn đang mơ màng cũng từ từ tỉnh táo lại, bất quá, cũng ngay lúc này, Vương Đông làm cho hắn triệt để thanh tỉnh...
Rầm.
Vương Đông thẳng chân đá một cái, Hoắc Vũ Hạo bịch một tiếng rớt xuống đất.
- Ui da, Vương Đông, ngươi làm cái quái gì đấy?
Hoắc Vũ Hạo bị đá xuống đất, đau đớn phẫn nộ, quát.
Vương Đông ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo của mình rồi giận dữ nói.
- Ngươi còn dám hỏi, đêm qua sao ngươi chui lên giường ta ngủ hả?
- Ách...
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới phát hiện mình vừa từ trên giường Vương Đông rớt xuống, nhất thời ngượng ngùng không biết nói sau, trong lòng thầm nghĩ, Thiên Mộng ca a Thiên Mộng ca, ngươi hại chết ta rồi. Ngươi không biết tên kia thích sạch sẽ sao, tự dưng cho ta lên đấy ngủ làm gì???
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn cố cãi:
- Cái này sao hỏi ta, ngươi xem, không phải ngươi cũng ngủ như thế đấy thôi?
Vương Đông tức giận thừ một tiếng, vừa định nói tiếp đột nhiên một tiếng chuông inh ỏi vang lên dọa hai người chết khiếp.
- Chết tiệt, đi học nhanh, nhanh lên, thôi xong, muộn rồi.
Hoắc Vũ Hạo luống cuống kéo Vương Đông chạy nhanh ra ngoài.
- Đồ đần, đương nhiên là phải rồi. Ngươi nghĩ một hồn sư song sinh vũ hồn có thể ở cấp hai mươi đạt được hồn hoàn ngàn năm sao? Đấy là vì hắn có ba vũ hồn, mỗi vũ hồn đều góp phần cải thiện thể chất của hắn, nhờ thế ở cấp hai mươi hắn mới có thể thu nhận được Thiên niên Hồn Hoàn. Người ngươi đang ôm kia, nếu nói theo cách của các ngươi, là một siêu cấp thiên tài vạn năm khó gặp.
Hoắc Vũ Hạo trăm ngàn lần không ngờ Vương Đông lại có đến ba vũ hồn. Khó trách, hắn tự tin nói với Tiêu Tiêu nếu hai người một chọi một, Tiêu Tiêu tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Khó trách hắn từng nói, trong những hồn sư đồng cấp hắn chưa từng kính phục ai, thiên phú hắn tốt đến thế mà...
- Nhóc con, ngươi giật mình đủ chưa? Trên lý thuyết ngươi cũng có ba vũ hồn mà! Hơn nữa, vũ hồn đầu tiên của ngươi là ca, một Bách vạn niên Hồn Hoàn trước này chưa từng thấy, mặc xác cái tên siêu cấp thiên tài kia, ta dám chắc khắp cái Đấu La Đại Lục này, đố có ai được giống như ngươi. Ngươi phải tin tưởng bản thân mình chứ, hiện giờ có ca ở đây trợ giúp ngươi, cái việc dung hợp vũ hồn cỏn con này dễ như trở bàn tay, ngươi cứ chiếm thế chủ động đi, rồi thả lỏng cơ thể, chuyện còn lại để cho ca.
Hắn vừa nói xong, một luồng hơi thở mát lạnh nháy mắt truyền khắp người Hoắc Vũ Hạo. Lúc này mọi thứ xung quanh giống như hắn đang thi triển tinh thần dò xét vậy, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn thấy được từng biến hóa màu sắc trên người Vương Đông. Màu ánh kim, lam ánh kim, vàng lợt, ba loại màu luân phiên sáng lên. Còn trên người hắn, ba màu trắng, xanh trắng và xám cũng đồng dạng luân phiên biến hóa như thế.
Mọi chuyện hoàn toàn đúng theo lời Thiên Mộng băng tằm nói, sự phù hợp của hai người bọn họ thật sự quá khủng bố, mỗi khi trên người Hoắc Vũ Hạo phát ra luồng sáng màu trắng thì từ người Vương Đông đồng dạng lóe ra màu ánh kim, sau đó đến xanh trắng - lam ánh kim, xám - vàng lợt.
Ba đối ba, từng cặp từng cặp hết sức nhịp nhàng.
Bất quá, khi Thiên Mộng Băng Tằm bắt đầu hành động thì đôi mắt của nó cũng chuyển sang màu lam, y hệt như hôm trước ở bờ hồ đối mặt với cô gái áo đỏ vậy, nhưng mọi thứ lại có chút khác biệt, lần này Thiên Mộng Băng Tằm rót hồn lực vào Tinh Thần Thức Hải của Hoắc Vũ Hạo mà không trực tiếp khống chế cơ thể hắn, Thiên Mộng Băng Tằm chỉ đứng bên ngoài hướng dẫn từng bước từng bước cho hắn mà thôi.
Dần dần khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo mạnh mẽ thêm vài phần, sau đó trên người Vương Đông cũng xảy ra trường hợp tương tự, điều này cũng là hiển nhiên thôi, trong quá trình dung hợp vũ hồn, hơi thở một bên phát sinh biến hóa thì người kia cũng đồng thời xuất hiện tình trạng như thế. Cũng cùng lúc này, một luồng dao động tinh thần cường đại từ người Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra, làm cả hai người bị chấn động, gần như cùng lúc bị choáng ngã sụp xuống giường của Vương Đông.
Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc, giọng nói đầy vẻ xấu xa vang lên.
- Hắc hắc, Vũ Hồn dung hợp cũng phân chủ và thứ, chiếm chút chủ động, được chút tiện nghi mới tốt a. Ây da, tên nhóc Vương Đông này không ngờ lại là..., nếu là thế, chút tiện nghi này quá tốt rồi, hắc hắc.
Một tia băng lam mỏng như sợi tơ phóng ra từ hai mươi ngón tay của Hoắc Vũ Hạo, sau đó quấn quanh cơ thể của hắn và Vương Đông, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, tất cả những sợi tơ này đều do hồn lực tạo thành, hơn nữa, hoàn toàn không phải hồn lực của Hoắc Vũ Hạo, với tu vi của hắn làm sao có thể biến hồn lực thành thực thể cơ chứ.
Dần dần, hàng đống sợi tơ kết hợp tạo thành một cái kén thật lớn bao bọc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Thiên Mộng Băng Tằm là ai, là tằm thì hiển nhiên phải kết kén, đấy là thiên phú vốn có của nó rồi, hơi thở của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này đều tập trung vào bên trong cái kén, và vẫn liên tục không ngừng di chuyển và biến hóa.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên đầy vẻ khoái chí.
- Thành, còn lại để bọn chúng tự lo thôi. Một sự dung hợp hoàn mỹ, 100%, ba vũ hồn dung hợp với nhau rồi, như thế này ta không tin không bức được con rùa rút đầu xám xịt kia ra, tên chết tiệt kia, giỏi thì ra đây đại chiến với ca ba trăm hiệp, hừ hừ.
Căn phòng lại một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, trong phòng chỉ còn cái kén màu xanh băng thấp thoáng lóe ra ánh sáng kỳ dị, bên ngoài chiếc kén không có một dao động hồn lực nào, còn hai người bên trong chiếc kén đã rơi vào giấc ngủ say từ rất lâu rồi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên Hoắc Vũ Hạo không đi bán cá nướng.
Tiêu Tiêu đứng bên ngoài đợi hai người lâu thật lâu cũng chưa thấy bọn họ ra khỏi ký túc xá, trong nội quy, nữ sinh cũng giống như nam sinh, không thể tùy tiện vào ký túc xá của người khác phái a! Cuối cùng, nàng đành về ký túc xá của mình nghỉ ngơi thôi.
Đường Nhã cũng lôi kéo Bối Bối đến trước cổng học viện chờ ăn cá nướng của Hoắc Vũ Hạo, thế mà Hoắc Vũ Hạo lại không đến, nhưng cả hai cũng không cảm thấy quá kỳ quái, dù sao hàng năm sát hạch tân sinh rất là ác liệt, mà năm nay lại còn đặc biệt biến thái hơn a! Hơn nữa, bọn hắn còn nghe nói về thành tích của tổ Hoắc Vũ Hạo rồi. Nên lúc này thấy hắn không ra bán, bọn họ cứ nghĩ đơn giản vì hắn mệt quá nên nghỉ bán một hôm thôi, chờ một chút không thấy đâu bọn họ liền trở về ký túc xá.
Hôm nay không được ăn cá nướng không chỉ hai người bọn họ mà có cả Giang Nam Nam nữa, nàng đến sớm xếp hàng thế mà cuối cùng phải thất vọng mà về.
Nhưng tất cả bọn họ, không ai biết, giờ khắc này đối với Hoắc Vũ Hạo quan trọng đến mức nào.
***
Bờ Hồ, hồ Hải Thần, đảo giữa hồ.
Ở đây, có một người đang đứng với vẻ mặt cung kính, chính là, vị lão sư Vương Ngôn ban nãy vừa giám sát khảo hạch tân sinh.
Gần đấy, có một ông lão đầu tóc bù xù, bộ dạng hết sức nhếch nhác. Bộ quần áo màu trắng lão mặc giờ đã muốn thành màu nâu rồi, đấy là chưa kể còn rách rưới lung tung, đôi chân không mang giày nhúng vào trong hồ Hải Thần, tay phải cầm một cái hồ lô thật lớn.
Cái hồ lô có màu đỏ tím (màu mận chín), không biết được làm từ gì, lão kia thỉnh thoảng nhấc bình lên uống một ngụm, mùi rượu nồng nặc tỏa ra tứ phía, tay còn lại thì cầm một con gà quay, lão cứ một ngụm rượu, một miếng thịt gà...
- Huyền lão, chuyện là thế, mấy học viên này tuy còn bé, cũng đều là tân sinh, nhưng quả thật đáng để chú ý.
- Ừm...
Ông lão lôi thôi lếch thếch gọi là Huyền lão kia nuốt miếng thịt gà đang nhai xuống rồi quay đầu sang liếc mắt nhìn Vương Ngôn, khiến người khác giật mình chính là, bộ dạng lão có đều thực già nua, nhưng đôi mắt màu đỏ sậm lại sáng ngời kỳ lạ, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều có cảm giác kinh hồn mất vía. Bất quá, ánh mắt của lão có chút tán loạn, thậm chí còn mang vài phần trống rỗng mờ mịt, giống như từ nãy giờ chả nghe thấy Vương Ngôn nói gì.
- Vũ hồn bản thể, đúng là ý tứ.
Huyền lão thì thào than thở, giọng nói hết sức già nua.
Vương Ngôn hỏi:
- Huyền lão, vũ hồn là tóc, có tính là vũ hồn bản thể không?
Huyền lão vừa ăn vừa đáp:
- Có chút dính dáng.
Vương Ngôn nói:
- Thế thì có tỷ muội Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc đáng để ngài chú ý, hai cô bé này còn có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ nữa, nếu vũ hồn ấy có chút dính dáng đến vũ hồn bản thể, hiển nhiên tương lai của cả hai nhất định sẽ rất mạnh.
Huyền lão lắc đầu nói:
- Tóc? Không được. Ngươi nổi tiếng về nghiên cứu lý luận vậy mà hiểu biết về vũ hồn bản thể sao lại kém thế?
Vương Ngôn cười khổ nói:
- Chỉ vì không có đối tượng để nghiên cứu a! Số người có bản thể vũ hồn ít đến đáng thương, Bản Thể Tông thì khỏi phải nói, ẩn tàng ở đâu không ai biết được.
Huyền lão cười rộ lên, đứng dậy, hai chân ướt sũng bước lên bãi cỏ, thoải mái nói:
- Thế thì để ta dạy ngươi, vũ hồn bản thể mạnh yếu thế nào đều tùy thuộc vào bản thể đấy quan trọng với thân thể bao nhiêu, càng là bộ phận quan trọng thì bản thể vũ hồn càng mạnh. Cho nên, cái khiến ta động tâm chính là thiếu niên có Linh Mâu kia. Tóc không có vẫn có thể mọc lại, nhưng mắt thì sao? Huống chi vũ hồn của hắn lại còn có thuộc tính tinh thần. Có nghĩa là vũ hồn của hắn không chỉ là mắt, mà cả đại não nữa. Ngươi may mắn lắm mới có thể gặp được người có vũ hồn bản thể cao cấp như thế. Bất quá, ta chắc chắn là vũ hồn bản thể của hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nếu không làm sao đến mức phải dùng Thập niên Hồn Hoàn? Ngươi đi nói với Tiểu Ninh, những trận thi đấu kế tiếp trong kỳ sát hạch này sẽ đến xem, nếu có thể, ta sẽ chọn lấy một người.
- Dạ.
...
***
Màn đêm dần dần buông xuống, trong phòng của Vương Đông và Hoắc Vũ Hảo chỉ còn ánh sáng màu lam lập lòe trong bóng tối.
Từ chạng vạn đến khuya, khí tức trên người Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo không ngừng phát sinh biến hóa, hơi thở của cả hai dần dần trộn lẫn vào nhau, màu sắc cũng từ từ hòa trộn. Thậm chí có một chút hồn lực di chuyển qua lại từ hao cơ thể, hơn nữa chúng còn di chuyển theo một chu trình quái dị, mà mỗi một khí tức, một màu sắc khác nhau sẽ di chuyển theo một chu kỳ khác nhau.
Nếu như là những người khác, muốn bước vào trạng thái dung hợp này ít nhất phải mất ba ngày, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm mà thời gian rút ngắn đi rất nhiều.
Một đêm yên tĩnh cứ thế mà trôi qua.
Cái kén màu xanh băng dần dần phai nhạt lộ ra mọi thứ bên trong, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vẫn ôm chặt lấy nhau như trước, sự biến hóa trên người bọn họ cũng đã biến mất, cả hai mặt đối mặt, có thể thấy, hơi thở của cả hai đều đã rất giống nhau.
Đây là lần đầu tiên từ khi Hoắc Vũ Hạo vào học viện Sử Lai Khắc không thức dậy sớm tu luyện, và cũng là lần đầu tiên hắn không đi ăn sáng.
Một lúc sau, bên ngoài ký túc xá bắt đầu ồn ào, các học viên đã thức dậy và bắt đầu bận rộn đánh răng rửa mặt.
Âm thanh ồn ào bên ngoài khiến Vương Đông đang trong giấc ngủ say có chút động đậy.
- Ư...
Vương Đông hừ nhẹ một tiếng, giọng nói còn chút ngáy ngủ, hắn từ từ mở hai mắt, lập tức thấy Hoắc Vũ Hạo đang nằm sát bên mình.
Hắn ngẩn ngơ một lúc, sau đó cố xích ra, nhưng lúc này mới phát hiện, mình đang bị Hoắc Vũ Hạo ôm chặt, cơ thể cả hai tiếp xúc với nhau, mơ hồ còn truyền đến một cảm giác ấm áp.
Vương Đông chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc ngủ rất dài rất dài, từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm giác như thế, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút kinh hoảng.
- Hoắc Vũ Hạo, tỉnh, tỉnh dậy coi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hắn nhẹ nhàng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hoắc Vũ Hạo, nhưng có lẽ vì cả hai ở tư thế này quá lâu rồi nên cơ thể có chút đơ cứng, đừng nói tay Hoắc Vũ Hạo, tay hắn muốn rút lại cũng có chút khó khăn.
- A...
Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng thức dậy, hắn liếc mắt liền thấy Vương Đông đang nằm bên cạnh. Hai người nằm sát một bên, Vương Đông mà không ngửa đầu ra sau là hai mũi của bọn họ chạm vào nhau rồi.
- Ngươi nằm gần ta thế làm gì đấy?
Hoắc Vũ Hạo ngáy ngủ hỏi, hắn vừa nói, một luồng hơi nóng liền phả vào mặt Vương Đông.
- Ngươi...
Vương Đông giận dữ nói không nên lời, quay mặt sang một bên, rút hai tay về. Sau đó xoay người co chân lên, Hoắc Vũ Hạo ban nãy còn đang mơ màng cũng từ từ tỉnh táo lại, bất quá, cũng ngay lúc này, Vương Đông làm cho hắn triệt để thanh tỉnh...
Rầm.
Vương Đông thẳng chân đá một cái, Hoắc Vũ Hạo bịch một tiếng rớt xuống đất.
- Ui da, Vương Đông, ngươi làm cái quái gì đấy?
Hoắc Vũ Hạo bị đá xuống đất, đau đớn phẫn nộ, quát.
Vương Đông ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo của mình rồi giận dữ nói.
- Ngươi còn dám hỏi, đêm qua sao ngươi chui lên giường ta ngủ hả?
- Ách...
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới phát hiện mình vừa từ trên giường Vương Đông rớt xuống, nhất thời ngượng ngùng không biết nói sau, trong lòng thầm nghĩ, Thiên Mộng ca a Thiên Mộng ca, ngươi hại chết ta rồi. Ngươi không biết tên kia thích sạch sẽ sao, tự dưng cho ta lên đấy ngủ làm gì???
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn cố cãi:
- Cái này sao hỏi ta, ngươi xem, không phải ngươi cũng ngủ như thế đấy thôi?
Vương Đông tức giận thừ một tiếng, vừa định nói tiếp đột nhiên một tiếng chuông inh ỏi vang lên dọa hai người chết khiếp.
- Chết tiệt, đi học nhanh, nhanh lên, thôi xong, muộn rồi.
Hoắc Vũ Hạo luống cuống kéo Vương Đông chạy nhanh ra ngoài.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu