Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 412: Hãn hải vô nhai
Hiên Tử Văn thì còn tốt, mệt mỏi có thể trở về nghỉ ngơi, ăn cơm. Còn Phàm Vũ nói gì cũng không đi, vì muốn đảm bảo Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối an toàn, lão luôn luôn ở lại hộ pháp bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, ăn uống sinh hoạt đều ở lại đây. Chỉ thỉnh thoảng Hòa Thái Đầu hoặc là một vài đệ tử Sử Lai Khắc đến canh chừng giúp hắn, để hắn đi giải quyết vài vấn đề cá nhân.
Xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc, Phàm Vũ càng hiểu rõ ý nghĩa của một lần minh tưởng sâu, do đó ngay từ đầu lão đều tỏ ra không hề vội vàng. Ở trong trạng thái minh tưởng sâu, nhịp tim, mạch máu, cơ năng trong cơ thể đều hoạt động chậm chạp. Chuyện minh tưởng suốt cả một tháng không phải không có khả năng, ở nội viện học viện Sử Lai Khắc nội viện, thỉnh thoảng vẫn có đệ tử gặp tình huống này. Mà minh tưởng sâu trong thời gian càng dài, đối với sự tăng trưởng của hồn sư lại càng có lợi.
Có điều, đã qua một tháng, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn yên lặng minh tưởng, khiến cho cả Phàm Vũ cũng đứng ngồi không yên.
Vết thương trên bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo đã sớm lành lại. Khi lớp băng trên bàn tay tự động tan đi, tất cả vết thương đều hoàn toàn lành lặn, một chút dấu vết cũng không thấy.
Thời gian trôi qua, cơ thể Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng trở nên căng cứng, lạnh lẽo, sờ vào cứ như một tảng đá. Bất kể nhịp tim, hô hấp hay hồn lực lưu chuyển đều không thể nghe thấy nữa, càng lúc càng khó phát hiện.
"Hắn không phải tẩu hỏa nhập ma rồi chứ?" Phàm Vũ trong lòng tràn ngập lo lắng. Vì thế, lão lập tức viết thư gọi Dạ Hiểu Thắng ngày đêm dùng hồn đạo khí phi hành bay về học viện Sử Lai Khắc, giao thư tín cho Huyền lão. Trong thư, lão miêu tả chi tiết quá trình Hoắc Vũ Hạo tiến vào trạng thái này.
Sau đó, Huyền lão tới...
Bất quá, lão nhân gia không hề kinh động Học viện Nhật Nguyệt, chỉ lặng lẽ một mình nhân dịp bóng đêm mà tới. Với thực lực siêu cấp đấu la cấp 98, dĩ nhiên dễ dàng không bị ai phát hiện.
Cẩn thận kiểm tra thân thể Hoắc Vũ Hạo, Huyền lão vẻ mặt kinh hỉ cho Phàm Vũ biết: Hoắc Vũ Hạo hết thảy bình thường, nhưng lần này tiến nhập minh tưởng sâu rất rất sâu, có lẽ một thời gian khá dài mới có thể chấm dứt. Ngày trước, Huyền lão đã từng nhìn thấy tình huống này xảy ra với Mục lão, dặn Phàm Vũ nhất định phảitrông chừng Hoắc Vũ Hạo thật tốt. Lần này minh tưởng chắc chắn sẽ khiến tương lai phát triển của Hoắc Vũ Hạo cực kỳ ích lợi.
Để tránh phiền toái, Huyền lão sau khi cẩn thận kiểm tra trạng thái Hoắc Vũ Hạo, đã lập tức quay về học viện Sử Lai Khắc. Mà Phàm Vũ chờ một lần này, lại trải qua đến nửa năm.....
Bóng tối, tất cả mọi vật chỉ có bóng tối.
Một ánh kim quang không hề báo trước le lói giữa bóng tối, mang đến áng sáng quý giá cho bóng đen.
Kim quang khuếch tán, cả thế giới sáng bừng lên, một tia kim quang dần trở thành một luồng sáng lớn.
Mặt trời tỏa ánh vàng, nhưng chỉ như ánh chiều tà. Sau khi bừng sáng mãnh liệt, nó lại có xu hướng bắt đầu mờ dần đi.
Nhưng những tia sáng nhỏ như kim châm vàng ánh đã phóng ra, dần dần tỏa ánh quang minh rực rỡ.
Đây là biển, một vùng biển rộng mênh mông vô bờ. Màu nước biển chỉ có một mảnh vàng óng ánh, sáng rọi nhẹ nhàng hòa với sóng biển dập dờn nhấp nhô, lấp lánh, lung linh.
"Phừng ——" Mặt trời trên không bỗng bạo khởi ánh lửa, như viên pháo hoa đẹp nhất nổ giữa trời đêm. Nhưng mặt trời phát nổ, quang cảnh xung quanh cũng không vì thế mà trở lại với bóng đêm đen đặc. Một con mắt khổng lồ dựng thẳng mang theo kim quang thay thế vị trí của mặt trời khi trước, xuất hiện trên cao quan sát biển rộng, uy nghiêm như quân vương giá lâm khiến hải dương óng ánh cũng trở nên phẳng lặng.
Trong nước biển vàng óng, một bóng người phập phù trôi nổi, trồi lên mặt nước.
Đó là một thanh niên, thân thể không chút sức sống, da thịt trên người cũng chỉ có một màu vàng. Lúc hắn xuất hiện, từ con mắt trên cao phóng xuống một luồng kim quang, nhẹ nhàng nâng hắn lên khỏi mặt biển.
Trong luồng sáng đó, thân thể người thanh niên chậm rãi đứng thẳng, mở mắt.
Khi hắn mở mắt ra, biển rộng vô bờ trở nên tối đi, còn trên người hắn lại tản mát ra ánh sáng lộng lẫy.
- Đây là đâu..?
Hắn sợ hãi mở miệng, vẻ mặt mù mờ nhìn bản thân.
- Đây là Tinh Thần Hải của ngươi.
Một bóng người xuất hiện, từ hư không đến bên cạnh thanh niên nọ, chính là Tử Linh Thánh Pháp thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Thanh niên phát sáng rực rỡ kim quang, còn không phải Hoắc Vũ Hạo thì là ai?
Hoắc Vũ Hạo có vẻ hoảng hốt
- Tinh Thần Hải? Tinh Thần Hải của ta? Đây đúng thật là biển a!
Trí nhớ nhanh chóng khôi phục, nhưng cũng bất giác than thở. Trước đây hắn nhìn Tinh Thần Hải của mình, bất quá cũng chỉ nghĩ nó lớn như cái đầm, rồi từ từ lớn lên thành một cái hồ mà thôi.
Còn lúc này, Tinh Thần Hải quả thật chính thức có thể gọi là biển.
- Ngươi phải cảm tạ Tiểu Trùng tử, khi cảnh giới của ngươi tăng trưởng, hắn đã cung cấp cho ngươi tinh thần lực khổng lồ và tinh khiết, khiến ngươi có thể đạt một bước thay đổi chất lượng tinh thần hoàn mỹ thế này.
Y Lai Khắc Tư mỉm cười.
- Thiên Mộng ca? Thiên Mộng ca đang ở đâu?
- Haizza....
Giọng than thở lười biếng của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên.
- Trước kia lúc nào ta cũng có thể thoải mái ngủ, lần này đến phiên ngươi ngủ thoải mái, ta lại không ngủ được.
Thân ảnh khổng lồ dài đến 100m chậm chạp trôi theo nước biển. Thân thể trắng như ngọc nhẹ lay động một chút đã bay vào không trung, nhìn không khác một toàn núi. Trên thân thể khổng lồ đó, kim hoàn chỉ còn lại bảy cái.
- Thiên Mộng ca.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng gọi một tiếng, ý niệm chỉ vừa mới động, hắn đã xuất hiện ngay mặt Thiên Mộng Băng Tằm.
Thiên Mộng Băng Tằm mấp máy miệng:
- Đừng có nịnh nọt gọi ta như vậy, ta rất là mắc cỡ a.
Một âm thanh mang theo một vẻ khinh thường rõ ràng vang lên:
- Dóc tổ, cái mặt dày của ngươi so với tường thành chỉ hơn chứ chẳng kém, còn có thể mắc cỡ sao?
Lại một thân ảnh sinh vật khổng lồ từ trong nước biển trồi lên.
Thân thể kim cương băng tinh, đuôi dài xanh biếc, chính là Băng Bích Đế Hoàng Hạt Băng Đế.
Băng Đế lại cao hơn 30m, một cặp càng bọ cạp cực lớn giơ cao, khí thế hung mãnh. Dù vậy, cả hai sinh vật khổng lồ này cũng không hề khiến Tinh Thần Hải dậy sóng gọi gió chút nào.
- Băng Đế, Thiên Mộng ca sao đột nhiên cơ thể các ngươi lại khổng lồ đến vậy?
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới giật mình hỏi.
Thiên Mộng Băng Tằm cười khoái chí:
- Đó là vì, Tinh Thần Hải của ngươi đã biến đổi, năng lượng có thể thi triển của chúng ta ở trong này tự nhiên cũng khổng lồ hơn không ít.
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt nhăn nhở nhìn Băng Đế, Thiên Mộng và Y Lai Khắc Tư, nói:
- Các vị, có ai đó nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi. Tại sao lại có chuyện này ta thực không hiểu. Mọi chuyện ta chỉ nhớ là sau khi luận bàn với Quý Tuyệt Trần, rồi chẳng hiểu tại sao lại tiến vào minh tưởng, rồi lại tiến vào trạng thái suy nghiệm, sau đó nữa thì tối đen như mực, rồi thì bây giờ là tỉnh lại.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Để Y lão nói đi, dù sao lão trước kia cũng là người, cũng diễn đạt rõ ràng hơn.
Y Lai Khắc Tư nói:
- Chính xác, là tinh thần lực của ngươi vừa hoàn thành một lần biến đổi chất lượng. Việc đó không ai có thể giúp ngươi, chỉ dựa vào bản thân ngươi mà thôi. Hơn nữa, tu luyện tinh thần lực và linh hồn, tình trạng mỗi người hoàn toàn khác nhau, không có thể nào truyền thừa kinh nghiệm được. Do đó ta chỉ có khả năng cho ngươi biết là sau chất biến, ngươi đã được biến hóa ở chỗ nào.
- Quang cảnh trước mắt ngươi cũng thấy đấy, Tinh Thần Hải khuếch trương trở thành biển lớn, trình độ này, ta gọi là hãn hải vô nhai. Từ giờ phút này, tinh thần lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới tự động tuần hoàn, sinh sôi không ngừng nghỉ. Tuy hiện tai cường độ còn chưa đủ cao, nhưng đã có hình thức ban đầu chuẩn bị cho tiến hóa ở tương lai. Có thể nói, ngươi đã hoàn thành bước quan trọng để tu luyện tinh thần lực.
- Ý tưởng của Tiểu Trùng tử và Tiểu Hạt tử, lại còn có Tuyết Nữ, ta đã từng không đồng ý. Bản thân ta cho rằng có ta chỉ điểm, cơ hội của ngươi sẽ khá nhiều. Nhưng bản thân ngươi bắt đầu đi vào nề nếp tu luyện hơi muộn. Nhớ năm xưa, ta năm tuổi đã chính thức tu luyện ma pháp, do đó ổn định trụ cột rất kiên cố. Sau lần này, ta có thể cho các ngươi biết, với trụ cột tinh thần lực hãn hải vô nhai, mục tiêu thành thần đã không còn là mộng tưởng nữa. Võ hồn bản thể của ngươi mang theo tu vi tinh thần, mọi hồn kỹ hệ tinh thần đều do sự thay đổi này của Tinh Thần Hải mà tăng thêm uy lực rất lớn. Nhìn lên không trung xem.
Vừa nói, Y Lai Khắc Tư vừa chỉ tay lên con mắt khổng lồ trên cao kia.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng vừa động, hắn đã kinh ngạc phát hiện, khi bản thân nhìn vào con mắt đó, lại có cảm giác như đang nhìn chính mình.
- Tinh Thần Hải biến chất, linh hồn thăng hoa, Vận Mệnh nhãn trở chính thức kết nối Tinh Thần Hải. Nghĩa là tương lai mọi năng lực Vận Mệnh Nhãn ngươi đều có thể trực tiếp sử dụng Tinh Thần Hải để triển khai. Năng lực Vận Mệnh Quang cũng sẽ thoải mái sử dụng hơn. Theo ta tính, có lẽ mỗi ngày sẽ dùng được ba lần, mà với tốc độ khôi phục này, có lẽ sẽ đạt đến năm lần. Ngươi sẽ thêm tùy tâm sở dụng hồn kỹ tinh thần này.
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị bao phủ bởi vui sướng. Dù hắn cũng biết tình trạng minh tưởng sâu sẽ mang lại lợi ích không nhỏ, nhưng vẫn không ngờ được có thể lớn đến thế này. Quả thật không thể nghĩ bàn. Tuy tăng trưởng tinh thần lực không quan hệ tới hồn lực, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, tinh thần lực và hồn lực thật ra đều là năng lượng, chỉ là phân loại khác nhau thôi. Giống như khi hắn thi triển hồn kỹ của LInh Mâu, nếu phóng ra nhiều tinh thần lực, thì hồn lực tiết kiệm hơn. Lúc này hắn ngộ ra, những hồn kỹ Linh Mâu chỉ cần có hồn lực dẫn đường, còn năng lực đều có thể dùng tinh thần lực phát huy rất tốt.
Hoắc Vũ Hạo ánh mắt tha thiết lung linh nhìn Thiên Mộng Băng Tằm
- Thiên Mộng ca, cám ơn ngươi.
Thiên Mộng Băng Tằm to bè loằng ngoằng vặn mình một cái:
- Không cần cảm tạ, chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Đúng ra ta phải cảm ơn ngươi, vì ngươi cho ta và Băng Đế, Tuyết Nữ nhìn thấy hy vọng. Tuyết Nữ đang bị phong ấn căn nguyên lực, để duy trì trạng thái đó nàng không thể ra gặp ngươi, nhưng nàng cũng đã truyền ra ý niệm, đối với tiến bộ của ngươi rất vui mừng. Nàng cũng hy vọng ngươi sớm ngày chuẩn bị nhận lực lượng của nàng, khi đó sẽ chân chính trở thành cường giả.
Hoắc Vũ Hạo cười sung sướng:
- Thiên Mộng ca, ta đã hấp thu ba phong ấn tinh thần lực của ngươi rồi?
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Đúng! Vốn ta nghĩ một cái phong ấn lực lượng là đủ rồi, cũng không ngờ lần này cảnh giới tinh thần lại tăng trưởng vĩ đại như thế. Ta tiêu hao hai cái phong ấn mới giúp ngươi củng cố được cảnh giới. Những phong ấn sau này có mở ra hay không, đã không còn cần ta quyết định, ngươi hoàn toàn làm chủ. Thực lực tăng lên, vai trò chúa tể Tinh Thần Hải của ngươi cũng không ngừng tăng lên, tăng trưởng cảnh giới với ngươi thật nhiều chỗ tốt. Nhưng có một điều ta phải cho ngươi biết, thật ra căn nguyên tinh thần lực của ta chia làm 10 phong ấn đều nhau, ban đầu ngươi hấp thu thì biến đổi vượt bậc, nhưng sau này sẽ không tăng trưởng rõ ràng như vậy nữa. Còn nữa, khi ngươi trở ra ngoài thế giới thực, cần một thời gian tu luyện để củng cố và thích ứng mới được. May mắn ngươi có Sinh Linh Kim, bằng không lần này ngươi còn có không ít phiền toái.
- Phiền toái? Phiền toái như thế nào?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.
Băng Đế tiếp lời:
- Lần này Tinh Thần Hải của ngươi tiến hóa, cả tu vi cảnh giới đều tăng trưởng rất nhanh, hồn lực cũng tăng lên theo. Nhưng võ hồn thứ hai của ngươi mang theo cực hạn băng của ta, nên tốc độ tăng trưởng khác với Linh Mâu, khiến cho thân thể sinh ra phụ tải không nhỏ. Do đó làm cho hồn lực bất ổn. Sau khi ra ngoài ngươi phải kiên nhẫn tu luyện một thời gian để tiến hành củng cố. Bất quá, cũng có một tin tốt nói cho ngươi, tình huống ngươi tưởng tượng lúc trước nay đã không thành vấn đề, lúc nào ngươi cần, chúng ta cũng có thể bắt đầu.
Hoắc Vũ Hạo cười thỏa mãn:
- Việc đó đã có thể, thật tốt quá. Cám ơn ngươi Băng Đế.
Y Lai Khắc Tư nói:
- Được rồi, ngươi cũng nên ra ngoài đi. Lần này ngươi minh tưởng quả thật khá lâu. Chúng nó nói đúng, sau khi ra ngoài, ngươi cần một đoạn thời gian thích ứng và điều tiết. Không cần biết trạng thái thân thể như thế nào, cũng nhất định không được nóng vội, có Sinh Linh Kim, cứ chậm rãi hồi phục là tốt nhất.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nhưng lại giơ tay gãi đầu:
- Có cái, Tinh Thần Hải của ta biến hóa rồi, bây giờ ta làm sao đi ra ngoài?
Y Lai Khắc Tư mắng:
- Ở đây là thế giới tinh thần của ngươi, dĩ nhiên chỉ cần nghĩ là được!
- A, đơn giản vậy sao!
Hoắc Vũ Hạo ngượng ngùng nhe răng cười cười. Vẫy chào tạm biệt Y Lai Khắc Tư, Băng Đế, Thiên Mộng rồi nhắm hai mắt lại.
Tỉnh dậy.
Phàm Vũ khoanh chân ngồi đối diện Hoắc Vũ Hạo, nửa năm buồn tẻ chờ đợi rồi cũng thành thói quen, mỗi ngày đều đến đây cùng Hoắc Vũ Hạo minh tưởng, đôi khi Hòa Thái Đầu sẽ đến thay lão. Ngoại trừ Hòa Thái Đầu, người khác không ai khiến lão yên tâm.
- Hử?
Phàm Vũ chăm chú nhìn, đôi mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chợt lóe hào quang. Lão giật mình, không phải ta hoa mắt chứ?