Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 254: Tình thân (Hạ)
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp, gương mặt hắn vẫn đỏ hồng nhưng ánh mắt nhìn Mã Tiểu Đào lại vô cùng thân thiết.
Sau đó hắn liền xoay người bước đi, ngay lúc hắn đưa tay mở cửa thì bỗng nhiên Mã Tiểu Đào nói:
- Vũ Hạo, khi nào đệ có thể mở lòng mình, tỷ tỷ cũng sẵn sàng nghe chuyện xưa của đệ.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, nhìn Mã Tiểu Đào mỉm cười tươi rói nói:
- Dạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ sự thân thiết trong mắt đối phương, tâm trạng của cô nhất thời tốt hơn rất nhiều, cô vẫy tay một cái, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới ra về.
Vừa ra khỏi phòng, Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, hắn cảm nhận cả người mình dường như lại thay đổi, Hồn Lực tăng lên một ít, tâm trạng vui sướng làm hắn suýt chút nữa hét to cho cả thế giới này biết, hắn có tỷ tỷ, có tỷ tỷ rồi.
Khi Hoắc Vũ Hạo về đến phòng, vừa mở cửa ra liền thấy Vương Đông đang nằm ngủ trên giường của mình. Sau khi thấy Vương Đông, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm ấm áp, chắc chắn tên ngốc này đã chờ mình ở đây từ hôm qua đến giờ. Hôm qua cả hai chỉ bị thoát lực, nghỉ ngơi một chút sẽ khôi phục ngay.
Hoắc Vũ Hạo rón rét bước đến cạnh giường, Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông một cái nói:
- Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi, dậy đi đồ lười.
- Ui da.
Vương Đông kêu lên một tiếng rồi theo bản năng búng người đứng dậy.
Không biết tại sao tự dưng Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông xong lại bất tri bất giác so sánh với cảm giác hôm qua với Mã Tiểu Đào.
Mông của Vương Đông tuy nhỏ hơn nhưng cũng vểnh cao, cách một lớp quần áo mà còn mềm mại như vậy...
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đứng trước mặt mình liền ngẩn người, sau đó nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với vẻ cảnh giác:
- Hôm qua ngươi không phải mặc bộ quần áo này.
Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự nhiên nói:
- Ừ, hôm qua ta giúp tỷ tỷ áp chế Tà Hỏa, quần áo bị Tà Hỏa làm cháy hỏng mất rồi.
- Tỷ tỷ?
Giọng của Vương Đông đột nhiên cao vút.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Ừ, tỷ tỷ nói không muốn chịu hơn của ta nên đồng ý trở thành tỷ tỷ của ta, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ ta, chăm sóc ta. Vương Đông, ngươi biết không? Từ khi mẹ ta qua đời, ta đã là một cô nhi, nhưng bây giờ, ta đã có người thân rồi.
Vương Đông thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Vũ Hạo không khỏi đau nhói, gần như buột miệng nói:
- Ngươi còn có ta mà.
Sau đó hắn chợt thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo nhìn mình có chút quái dị liền vội vàng bổ sung:
- Chúng ta là huynh đệ, không lẽ ngươi không xem ta là huynh đệ sao?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Nhưng nó không giống vậy.
Vương Đông bướng bỉnh nói:
- Có gì không giống?
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Từ trên người tỷ tỷ, ta cảm nhận được hơi thở của mẹ ta ngày xưa, chúng ta là huynh đệ, dĩ nhiên là không giống.
- Ặc.
Vương Đông định nói thêm gì đó nhưng suy nghĩ một chút rồi kềm chế cảm xúc lại, hừ một tiếng nói:
- Ngươi thật giỏi, ở đó cảm nhận tình thương của mẹ từ tỷ tỷ, còn ta thì ở đây đợi ngươi, nếu không phải có mọi người cản lại, e là ta đã sớm xông vào rồi.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi đợi ta? Lúc nãy không biết ai ôm gối ta ngủ như con heo ý nhỉ?
- Ngươi mới là heo.
Vương Đông hùng hùng hổ hổ nhào đến đánh Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo quay đầu bỏ chạy nói:
- Đừng có phá nữa, nhanh đi tắm rửa thay quần áo còn đi thi đấu trận cá nhân nữa.
- Còn thi đấu gì nữa? Hôm qua học viện Tinh La cũng đã nhận thua luôn rồi, các thành viên chủ lực của bọn họ đều bị thương nặng làm sao đấu được nữa. Cho nên, hôm nay và ngày mai chúng ta đều được nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mốt sẽ đấu trận chung kết.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe bảo không cần đấu nữa thì hơi sững người nhưng lòng cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Không cần đấu thì tốt. Trận bán kết còn lại kết quả thế nào?
Vương Đông đáp:
- Lúc ấy ta vẫn còn hôn mê nên không biết rõ tình hình ra sao. Nghe Đại sư huynh bảo, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư dựa vào ưu thế của mình áp đảo thắng học viện Đế Áo, có điều bọn họ vẫn phải đấu tiếp trận đấu cá nhân vào hôm nay.
- Dựa vào ưu thế áp đảo?
Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình một cái, đội hình của học viện Đế Áo có cả một Hồn Đế và đến sáu Hồn Vương, nếu không tính đến chiến thuật thì bọn họ đã hơn hẳn học viện Tinh La rồi.
Vương Đông gật đầu nói:
- Nghe nói trận đoàn chiến của bọn họ nhanh hơn chúng ta nhiều, hơn nữa là do học viện Đế Áo bị áp chế không có cơ hội phản công. Có điều nghe nói gã đội trưởng của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mạnh lắm, là Hồn Đạo Sư cấp sáu lận đó.
- Vũ Hạo, hôm qua khi ta tỉnh lại đột nhiên ta nghĩ ra một cách này.
Vương Đông đang nói đột nhiên trở nên hưng phấn.
- Cách gì?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ xem nếu hai chúng ta trong lúc sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ thì có thể tính tuy hai mà một không?
Hoắc Vũ Hạo có chút mơ mơ hồ hồ lắc đầu nói:
- Cái này khó nói lắm, cho dù là một người cũng không giống với Hớn bình thường đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Vương Đông chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói:
- Vậy ngươi nghĩ thử xem, nếu Từ sư huynh sử dụng Huyền Minh Trí Hoán đổi chỗ cho chúng ta vào phía kẻ địch ở thời điểm đó thì sao đây?
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, Vương Đông chỉ mới nói đến đây thì Hoắc Vũ Hạo đã giật mình hiểu ý:
- Ý ngươi là... ta hiểu rồi. Nhưng không biết có được không nữa.
Vương Đông nói:
- Không thử làm sao biết được, chúng ta đến phòng Từ sư huynh hỏi thử đi.
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp.
Cả hai rửa mặt ăn sáng rồi chạy đi tìm Từ Tam Thạch nói rõ ý tưởng của mình.
Từ Tam Thạch nghe xong lắc đầu nói:
- E là khó lắm, nếu ta đang ở trong trạng thái Huyền Vũ Quy Giác Tỉnh thì may ra. Hơn nữa điều kiện đầu tiên để sử dụng Huyền Minh Trí Hoán là đối thủ không có đang sử dụng kỹ năng hay thứ gì đó có lực phòng ngự cường đại. Giống như hôm đó công chúa Cửu Cửu sử dụng hồn kỹ Tinh Quang ngăn cách chúng ta, ta không thể nào sử dụng kỹ năng đó với cô ấy cả. Mà nếu biến đổi trong quá trình Hồn Sư đang sử dụng Hồn Kỹ thì ta cần một lượng hồn lực nhiều hơn khoảng gấp đôi bình thường. Hồn sư sử dụng kỹ năng càng mạnh thì lượng hồn lực cần càng lớn, mãi đến khi không đủ để dùng nữa mới thôi. Mà yêu cầu của hai đệ là trong quá trình hai người sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ đúng không? Như thế lại càng không được, trừ phi ta trong trạng thái Giác Tỉnh đồng thời tu vi cũng đạt đến bậc Hồn Vương mới có hi vọng thành công.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp, gương mặt hắn vẫn đỏ hồng nhưng ánh mắt nhìn Mã Tiểu Đào lại vô cùng thân thiết.
Sau đó hắn liền xoay người bước đi, ngay lúc hắn đưa tay mở cửa thì bỗng nhiên Mã Tiểu Đào nói:
- Vũ Hạo, khi nào đệ có thể mở lòng mình, tỷ tỷ cũng sẵn sàng nghe chuyện xưa của đệ.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, nhìn Mã Tiểu Đào mỉm cười tươi rói nói:
- Dạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ sự thân thiết trong mắt đối phương, tâm trạng của cô nhất thời tốt hơn rất nhiều, cô vẫy tay một cái, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới ra về.
Vừa ra khỏi phòng, Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, hắn cảm nhận cả người mình dường như lại thay đổi, Hồn Lực tăng lên một ít, tâm trạng vui sướng làm hắn suýt chút nữa hét to cho cả thế giới này biết, hắn có tỷ tỷ, có tỷ tỷ rồi.
Khi Hoắc Vũ Hạo về đến phòng, vừa mở cửa ra liền thấy Vương Đông đang nằm ngủ trên giường của mình. Sau khi thấy Vương Đông, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm ấm áp, chắc chắn tên ngốc này đã chờ mình ở đây từ hôm qua đến giờ. Hôm qua cả hai chỉ bị thoát lực, nghỉ ngơi một chút sẽ khôi phục ngay.
Hoắc Vũ Hạo rón rét bước đến cạnh giường, Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông một cái nói:
- Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi, dậy đi đồ lười.
- Ui da.
Vương Đông kêu lên một tiếng rồi theo bản năng búng người đứng dậy.
Không biết tại sao tự dưng Hoắc Vũ Hạo đánh vào mông Vương Đông xong lại bất tri bất giác so sánh với cảm giác hôm qua với Mã Tiểu Đào.
Mông của Vương Đông tuy nhỏ hơn nhưng cũng vểnh cao, cách một lớp quần áo mà còn mềm mại như vậy...
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đứng trước mặt mình liền ngẩn người, sau đó nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với vẻ cảnh giác:
- Hôm qua ngươi không phải mặc bộ quần áo này.
Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự nhiên nói:
- Ừ, hôm qua ta giúp tỷ tỷ áp chế Tà Hỏa, quần áo bị Tà Hỏa làm cháy hỏng mất rồi.
- Tỷ tỷ?
Giọng của Vương Đông đột nhiên cao vút.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Ừ, tỷ tỷ nói không muốn chịu hơn của ta nên đồng ý trở thành tỷ tỷ của ta, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ ta, chăm sóc ta. Vương Đông, ngươi biết không? Từ khi mẹ ta qua đời, ta đã là một cô nhi, nhưng bây giờ, ta đã có người thân rồi.
Vương Đông thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Vũ Hạo không khỏi đau nhói, gần như buột miệng nói:
- Ngươi còn có ta mà.
Sau đó hắn chợt thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo nhìn mình có chút quái dị liền vội vàng bổ sung:
- Chúng ta là huynh đệ, không lẽ ngươi không xem ta là huynh đệ sao?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Nhưng nó không giống vậy.
Vương Đông bướng bỉnh nói:
- Có gì không giống?
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Từ trên người tỷ tỷ, ta cảm nhận được hơi thở của mẹ ta ngày xưa, chúng ta là huynh đệ, dĩ nhiên là không giống.
- Ặc.
Vương Đông định nói thêm gì đó nhưng suy nghĩ một chút rồi kềm chế cảm xúc lại, hừ một tiếng nói:
- Ngươi thật giỏi, ở đó cảm nhận tình thương của mẹ từ tỷ tỷ, còn ta thì ở đây đợi ngươi, nếu không phải có mọi người cản lại, e là ta đã sớm xông vào rồi.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi đợi ta? Lúc nãy không biết ai ôm gối ta ngủ như con heo ý nhỉ?
- Ngươi mới là heo.
Vương Đông hùng hùng hổ hổ nhào đến đánh Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo quay đầu bỏ chạy nói:
- Đừng có phá nữa, nhanh đi tắm rửa thay quần áo còn đi thi đấu trận cá nhân nữa.
- Còn thi đấu gì nữa? Hôm qua học viện Tinh La cũng đã nhận thua luôn rồi, các thành viên chủ lực của bọn họ đều bị thương nặng làm sao đấu được nữa. Cho nên, hôm nay và ngày mai chúng ta đều được nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mốt sẽ đấu trận chung kết.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe bảo không cần đấu nữa thì hơi sững người nhưng lòng cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Không cần đấu thì tốt. Trận bán kết còn lại kết quả thế nào?
Vương Đông đáp:
- Lúc ấy ta vẫn còn hôn mê nên không biết rõ tình hình ra sao. Nghe Đại sư huynh bảo, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư dựa vào ưu thế của mình áp đảo thắng học viện Đế Áo, có điều bọn họ vẫn phải đấu tiếp trận đấu cá nhân vào hôm nay.
- Dựa vào ưu thế áp đảo?
Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình một cái, đội hình của học viện Đế Áo có cả một Hồn Đế và đến sáu Hồn Vương, nếu không tính đến chiến thuật thì bọn họ đã hơn hẳn học viện Tinh La rồi.
Vương Đông gật đầu nói:
- Nghe nói trận đoàn chiến của bọn họ nhanh hơn chúng ta nhiều, hơn nữa là do học viện Đế Áo bị áp chế không có cơ hội phản công. Có điều nghe nói gã đội trưởng của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mạnh lắm, là Hồn Đạo Sư cấp sáu lận đó.
- Vũ Hạo, hôm qua khi ta tỉnh lại đột nhiên ta nghĩ ra một cách này.
Vương Đông đang nói đột nhiên trở nên hưng phấn.
- Cách gì?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ xem nếu hai chúng ta trong lúc sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ thì có thể tính tuy hai mà một không?
Hoắc Vũ Hạo có chút mơ mơ hồ hồ lắc đầu nói:
- Cái này khó nói lắm, cho dù là một người cũng không giống với Hớn bình thường đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Vương Đông chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói:
- Vậy ngươi nghĩ thử xem, nếu Từ sư huynh sử dụng Huyền Minh Trí Hoán đổi chỗ cho chúng ta vào phía kẻ địch ở thời điểm đó thì sao đây?
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, Vương Đông chỉ mới nói đến đây thì Hoắc Vũ Hạo đã giật mình hiểu ý:
- Ý ngươi là... ta hiểu rồi. Nhưng không biết có được không nữa.
Vương Đông nói:
- Không thử làm sao biết được, chúng ta đến phòng Từ sư huynh hỏi thử đi.
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp.
Cả hai rửa mặt ăn sáng rồi chạy đi tìm Từ Tam Thạch nói rõ ý tưởng của mình.
Từ Tam Thạch nghe xong lắc đầu nói:
- E là khó lắm, nếu ta đang ở trong trạng thái Huyền Vũ Quy Giác Tỉnh thì may ra. Hơn nữa điều kiện đầu tiên để sử dụng Huyền Minh Trí Hoán là đối thủ không có đang sử dụng kỹ năng hay thứ gì đó có lực phòng ngự cường đại. Giống như hôm đó công chúa Cửu Cửu sử dụng hồn kỹ Tinh Quang ngăn cách chúng ta, ta không thể nào sử dụng kỹ năng đó với cô ấy cả. Mà nếu biến đổi trong quá trình Hồn Sư đang sử dụng Hồn Kỹ thì ta cần một lượng hồn lực nhiều hơn khoảng gấp đôi bình thường. Hồn sư sử dụng kỹ năng càng mạnh thì lượng hồn lực cần càng lớn, mãi đến khi không đủ để dùng nữa mới thôi. Mà yêu cầu của hai đệ là trong quá trình hai người sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ đúng không? Như thế lại càng không được, trừ phi ta trong trạng thái Giác Tỉnh đồng thời tu vi cũng đạt đến bậc Hồn Vương mới có hi vọng thành công.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu