Dấu Chân Tình Yêu
Chương 8: mũ len hồng
̃ Len Hồng.....
2
Những cơn gió đầu thu se lạnh chạm vào lòng người với những vết thương tưởng chừng đã lắng sâu nhưng vẫn còn đang vương vất lại hơi thở nặng nề của tổn thương.
Đôi chân cứ vô thức bước đi không mục đích đưa Thùy Dương trở lại với con đường phố Chùa Bộc tấp nập,đông vui. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi tới đây nữa,chỉ biết sau khi tan học cô muốn được đi bộ để cảm thấy thoải mái hơn một chút,đến khi đôi chân mỏi rời thì bất giác phát hiện ra mình đã đến đây tự khi nào.
Cả khu phố sáng trưng,ánh đèn đường rọi xuống những người đang bận rộn với công việc mua sắm càng làm cho không khí nơi đây trở nên nhộn nhịp hơn. Nhìn dòng người đang cười nói vui vẻ,đôi khi là chen chân nhau để mua được món đồ ưng ý trái tim Thùy Dương chợt nhói lên,dòng suy nghĩ lại chạy ngược về kí ức.
-Chị à...chị có thể đi nhanh một chút được không? Em không muốn cái mũ đó bị người ta mua mất đâu.
Thùy Dương kéo tay Lệ Dương len qua đám đông vào cửa hàng mũ len Như Ý. Đây là cửa hàng mà hai chị em hay đến nhất và cũng là cửa hàng mũ duy nhất bởi mặt hàng chủ yếu ở con phố này là quần áo và giày dép,ngoài ra còn có một vài hàng ăn vỉa hè chỉ bán hàng vào ban đêm.
Sau một hồi vật lôn chen chúc,cuối cùng Thùy Dương cũng đứng trước cái mũ mà cô đang săn lùng lâu nay. Chiếc mũ màu hồng nhạt,đan bằng len,bên trên viền mũ có gắn một vài bông hoa được kết từ những viên đá màu trong suốt. Trông qua thì chiếc mũ này chẳng có gì đặc biệt nhưng phải là một người đam mê và yêu thích những chiếc mũ như Thùy Dương thì mới hiểu hết được giá trị của nó. Nó không hào nhoáng sang chảnh,không cầu kì phức tạp,nó đơn giản nhưng lại mang giá trị to lớn bởi tất cả nguyên liệu và cách làm ra nó. Chiếc mũ ấy khác xa so với những chiếc mũ còn lại trong cửa hàng vì nó hoàn toàn được làm bằng tay và loại len để dan nên nó cũng là một loại len đặc biệt,hoàn toàn một 100% có nguồn gốc thiên nhiên,những mũi đan xoắn kết thành những hình thù khác lạ cũng nói lên sự tinh sảo và khéo léo tỉ mẩn của người đan,chỉ cần sai lệch một mũi đan thôi cũng xem như hỏng hết bao nhiêu công sức. Điều đặc bệt hơn chính là những viên đá kết nên những bông hoa kia chính là đá thạch anh,nó được gia công bằng tay và được người thợ khéo léo gắn kết lại thành những bông hoa ngũ sắc. Phải nói,chiếc mũ là sự hội tụ và kết tinh của mọi sự sáng tạo.
Thùy Dương cứ trân trân nhìn vào tuyệt phẩm ấy cho tới khi vô tình bị một giọng nói quen thuộc đánh thức.
-Em gái à....ngắm đủ chưa. Chúng ta về thôi.
-Nhưng em chưa mua nó mà.
-Em đủ khả năng mua nó sao.
-Sao không chứ...xí.....
Thùy Dương làm bộ hếch mũi khiến Lệ Dương phải bật cười trước điệu bộ đáng yêu của cô em gái ngốc nghếch.
-Em nhìn đi,cô bé ngốc.
Lệ Dương nháy mắt ý bảo Thùy Dương nhìn vào chiếc tem ghi giá màu vàng bên dưới chiếc mũ.
Mọi sự vui vẻ và phấn khích trên gương mặt Thùy Dương biến mất,thay vào đó là một bài tập luyện thanh của sự ngạc nhiên.
-sáu....sáu triệu lận....Trời ạ...sao mà đắt thế.
-Sao...còn định mua nữa không?
Lệ Dương khẽ cười trước biểu cảm hơi ngớ ngẩn của Thùy Dương.
Tiếc nuối nhìn cái mũ lần cuối,Thùy Dương ngán ngẩm lắc đầu rồi kéo tay Lệ Dương đi ra ngoài,nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
-Mình về thôi chị.
-Thôi nào,đừng buồn nữa...
Lệ Dương vỗ về cô em gái mặt đang bí xị như trái thị.
-Em không sao. Sau này nhất định em sẽ mua nó,khi em có tiền.
Cùng với từng câu chữ được phát ra,Thùy Dương gật gù vẻ chắc chắn.
Chịu thua cái vẻ ngốc nghếch của Thùy Dương,Lệ Dương chỉ biết mỉm cười.
Rất nhanh chóng,nỗi buồn trên mặt Thùy Dương như đã biến mất hoàn toàn và buổi tối hôm đó,người ta thấy 2 cô gái giống hệt nhau tung tăng nghêu ngao hát và chốc chốc lại sà vào một quán ăn vỉa hè nào đó mà họ bắt gặp trên đường,tiếng cười giòn tan hòa vào bầu không khí tấp nập người qua lại.
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má,rỉ vào kẽ miệng,mặn đắng,tất cả kí ức cứ như chỉ mới xảy ra thôi vậy khiến trái tim Thùy Dương đã đau nay càng đau thêm nữa.
Cô gạt nhanh dòng nước mắt,kìm lòng không cho phép mình khóc rồi mặc cho đôi chân đau nhức vì đã đi bộ quá lâu,cô chạy vụt đi và biến mất trong dòng người hối hả.
“Cửa hàng Như Ý"
Anh lựa một vòng và cuối cùng cũng tim được một chiếc mũ ưng ý để tặng cho cô em gái mà anh luôn cho là bé bỏng của mình. Hôm nay,tâm trạng anh khá tốt,vui hơn hẳn mọi ngày. Trong lúc anh lựa đồ,thi thoảng lại mỉm cười khi nghĩ về bóng dáng ấy vẻ hạnh phúc khiến mấy cô nhân viên trong quán ngẩn ngơ đến phát khóc “nụ cười ấy....ôi thôi!tôi chết mất".
Anh lựa cho Linh một chiếc mũ màu xanh nhạt,có vài nhúm len nhỏ xinh xắn phía trên trông có vẻ khá điệu đà nhưng cũng rất tinh nghịch. Anh chắc chắn,Linh sẽ rất thích nó.
Nhanh chóng tiến ra quầy tính tiền để thanh toán còn về nhà với cô em ngốc nghếch vì anh hứa hôm nay sẽ đưa Linh đi ăn nhưng khi đi qua gian hàng bên cánh phải,đôi chân anh bỗng khựng lại khi đập vào mắt anh là một chiếc mũ rất đơn giản nhưng đầy cuốn hút.
Cô nhân viên thấy anh trân trân nhìn vào khung kính ấy thì nhanh ý bước vội lại,hết lời mời chào.
-A...chào anh. Tôi có thể giúp gì cho anh không ạ
Anh vẫn không rời mắt khỏi chiếc mũ,và cũng không biết có người đang đứng bên cạnh mình.
-Woa.Anh thật là tinh mắt,đây là chiếc mũ duy nhất trong cửa hàng có giá trị đắt nhất,quy trình làm ra nó 100% được làm bằng tay,tuy nó không cầu kì sang trọng nhưng nó lại là sự kết tinh của sáng tạo và nghệ thuật đấy ạ.
Mặc cho cô cứ thao thao bất tuyệt,đôi mắt anh vẫn gián chặt vào vật thể bên trong tủ kính,chốc chốc,khóe môi lại cong lên. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó,trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của người con gái ấy...yên bình và nhẹ nhàng.
Có vẻ như cô nhân viên đã nhận thấy điều bất thường khi tất cả những gì cô nói anh đều bỏ ngoài tai,cô thoáng có chút hơi bực mình nhưng vẫn phải cố giữu giọng bình tĩnh vì khách hàng là thượng đế.
-Anh...anh à....
Nghe có người gọi mình anh mới giật mình quay lại,cười tươi nhìn cô nhân viên trước mặt.
-Cho tôi hỏi chiếc mũ này giá bao nhiêu vậy ạ.
Đáp lại anh chỉ là tiếng ú ớ của cô nhân viên. Cô ta mở tròn mắt nhìn anh miệng nói không ra tiếng.
-Cô...cô à,cho tôi hỏi..
Anh chưa nói hết câu thì bị cô nhân viên kia chen ngang vào.
-Anh....anh là....là....ca......
Nhận thấy điều bất ổn,anh nhanh chóng nói nhỏ vào tai cô nhân viên.
“Xin cô im lặng,tôi không muốn mọi người biết"
Sau câu nói mang đầy ý nhờ vả của anh,cô nhân viên cuối cùng cũng chịu giữ im lặng,cố gắng trở lại trạng thái bình thường.
-Xin lỗi,tôi có thể giúp gì cho anh ạ.
Anh thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát khỏi một rắc rồi không nên có. Không hiểu sao anh đã đeo kính đen rồi mà cô ta vẫn nhận ra.
-Cho tôi hỏi,giá của chiếc mũ này là bao nhiêu vậy.
Anh chỉ vào chiếc mũ màu hồng nhạt đang nằm ngay ngắn trong tủ kính ngán ngẩm trả lời.
-Thưa anh...6 triệu ạ.
Cô nhân viên ban nãy trả lời,mắt vẫn không dời khỏi gương mặt anh “đúng là anh ấy",trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
-Phiền cô gói lại giúp tôi.
Không ngần ngại,anh nói với cô gái đang nhìn anh rồi quay người bước về phía quầy thanh toán và cũng không quên tặng cô một nụ cười khiến cho trái tim ai đó nhảy lên vì sung sướng.
-Thưa anh. Đồ của anh đây ạ. Của anh hết 7 triệu hai ạ.
Anh nhận lấy chiếc túi màu hồng từ cô nhân viên,thanh toán tiền rồi nhanh chóng rời đi,anh không muốn chuốc thêm chút rắc rối nào nữa.
Anh vừa ra đến cửa thì....
“Bốp"
Một người từ ngoài chạy vào va thẳng vào anh. Không nói không rằng,anh còn chưa kịp định thần lại thì bóng dáng ấy đã lao vút vào phía trong cửa hàng trông có vẻ rất vội vã.
khẽ lắc đầu mỉm cười,anh nhặt túi đồ của mình bị rơi dưới đất rồi quay ra xe,anh không muốn em gái anh phải chờ lâu.
2
Những cơn gió đầu thu se lạnh chạm vào lòng người với những vết thương tưởng chừng đã lắng sâu nhưng vẫn còn đang vương vất lại hơi thở nặng nề của tổn thương.
Đôi chân cứ vô thức bước đi không mục đích đưa Thùy Dương trở lại với con đường phố Chùa Bộc tấp nập,đông vui. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi tới đây nữa,chỉ biết sau khi tan học cô muốn được đi bộ để cảm thấy thoải mái hơn một chút,đến khi đôi chân mỏi rời thì bất giác phát hiện ra mình đã đến đây tự khi nào.
Cả khu phố sáng trưng,ánh đèn đường rọi xuống những người đang bận rộn với công việc mua sắm càng làm cho không khí nơi đây trở nên nhộn nhịp hơn. Nhìn dòng người đang cười nói vui vẻ,đôi khi là chen chân nhau để mua được món đồ ưng ý trái tim Thùy Dương chợt nhói lên,dòng suy nghĩ lại chạy ngược về kí ức.
-Chị à...chị có thể đi nhanh một chút được không? Em không muốn cái mũ đó bị người ta mua mất đâu.
Thùy Dương kéo tay Lệ Dương len qua đám đông vào cửa hàng mũ len Như Ý. Đây là cửa hàng mà hai chị em hay đến nhất và cũng là cửa hàng mũ duy nhất bởi mặt hàng chủ yếu ở con phố này là quần áo và giày dép,ngoài ra còn có một vài hàng ăn vỉa hè chỉ bán hàng vào ban đêm.
Sau một hồi vật lôn chen chúc,cuối cùng Thùy Dương cũng đứng trước cái mũ mà cô đang săn lùng lâu nay. Chiếc mũ màu hồng nhạt,đan bằng len,bên trên viền mũ có gắn một vài bông hoa được kết từ những viên đá màu trong suốt. Trông qua thì chiếc mũ này chẳng có gì đặc biệt nhưng phải là một người đam mê và yêu thích những chiếc mũ như Thùy Dương thì mới hiểu hết được giá trị của nó. Nó không hào nhoáng sang chảnh,không cầu kì phức tạp,nó đơn giản nhưng lại mang giá trị to lớn bởi tất cả nguyên liệu và cách làm ra nó. Chiếc mũ ấy khác xa so với những chiếc mũ còn lại trong cửa hàng vì nó hoàn toàn được làm bằng tay và loại len để dan nên nó cũng là một loại len đặc biệt,hoàn toàn một 100% có nguồn gốc thiên nhiên,những mũi đan xoắn kết thành những hình thù khác lạ cũng nói lên sự tinh sảo và khéo léo tỉ mẩn của người đan,chỉ cần sai lệch một mũi đan thôi cũng xem như hỏng hết bao nhiêu công sức. Điều đặc bệt hơn chính là những viên đá kết nên những bông hoa kia chính là đá thạch anh,nó được gia công bằng tay và được người thợ khéo léo gắn kết lại thành những bông hoa ngũ sắc. Phải nói,chiếc mũ là sự hội tụ và kết tinh của mọi sự sáng tạo.
Thùy Dương cứ trân trân nhìn vào tuyệt phẩm ấy cho tới khi vô tình bị một giọng nói quen thuộc đánh thức.
-Em gái à....ngắm đủ chưa. Chúng ta về thôi.
-Nhưng em chưa mua nó mà.
-Em đủ khả năng mua nó sao.
-Sao không chứ...xí.....
Thùy Dương làm bộ hếch mũi khiến Lệ Dương phải bật cười trước điệu bộ đáng yêu của cô em gái ngốc nghếch.
-Em nhìn đi,cô bé ngốc.
Lệ Dương nháy mắt ý bảo Thùy Dương nhìn vào chiếc tem ghi giá màu vàng bên dưới chiếc mũ.
Mọi sự vui vẻ và phấn khích trên gương mặt Thùy Dương biến mất,thay vào đó là một bài tập luyện thanh của sự ngạc nhiên.
-sáu....sáu triệu lận....Trời ạ...sao mà đắt thế.
-Sao...còn định mua nữa không?
Lệ Dương khẽ cười trước biểu cảm hơi ngớ ngẩn của Thùy Dương.
Tiếc nuối nhìn cái mũ lần cuối,Thùy Dương ngán ngẩm lắc đầu rồi kéo tay Lệ Dương đi ra ngoài,nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
-Mình về thôi chị.
-Thôi nào,đừng buồn nữa...
Lệ Dương vỗ về cô em gái mặt đang bí xị như trái thị.
-Em không sao. Sau này nhất định em sẽ mua nó,khi em có tiền.
Cùng với từng câu chữ được phát ra,Thùy Dương gật gù vẻ chắc chắn.
Chịu thua cái vẻ ngốc nghếch của Thùy Dương,Lệ Dương chỉ biết mỉm cười.
Rất nhanh chóng,nỗi buồn trên mặt Thùy Dương như đã biến mất hoàn toàn và buổi tối hôm đó,người ta thấy 2 cô gái giống hệt nhau tung tăng nghêu ngao hát và chốc chốc lại sà vào một quán ăn vỉa hè nào đó mà họ bắt gặp trên đường,tiếng cười giòn tan hòa vào bầu không khí tấp nập người qua lại.
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má,rỉ vào kẽ miệng,mặn đắng,tất cả kí ức cứ như chỉ mới xảy ra thôi vậy khiến trái tim Thùy Dương đã đau nay càng đau thêm nữa.
Cô gạt nhanh dòng nước mắt,kìm lòng không cho phép mình khóc rồi mặc cho đôi chân đau nhức vì đã đi bộ quá lâu,cô chạy vụt đi và biến mất trong dòng người hối hả.
“Cửa hàng Như Ý"
Anh lựa một vòng và cuối cùng cũng tim được một chiếc mũ ưng ý để tặng cho cô em gái mà anh luôn cho là bé bỏng của mình. Hôm nay,tâm trạng anh khá tốt,vui hơn hẳn mọi ngày. Trong lúc anh lựa đồ,thi thoảng lại mỉm cười khi nghĩ về bóng dáng ấy vẻ hạnh phúc khiến mấy cô nhân viên trong quán ngẩn ngơ đến phát khóc “nụ cười ấy....ôi thôi!tôi chết mất".
Anh lựa cho Linh một chiếc mũ màu xanh nhạt,có vài nhúm len nhỏ xinh xắn phía trên trông có vẻ khá điệu đà nhưng cũng rất tinh nghịch. Anh chắc chắn,Linh sẽ rất thích nó.
Nhanh chóng tiến ra quầy tính tiền để thanh toán còn về nhà với cô em ngốc nghếch vì anh hứa hôm nay sẽ đưa Linh đi ăn nhưng khi đi qua gian hàng bên cánh phải,đôi chân anh bỗng khựng lại khi đập vào mắt anh là một chiếc mũ rất đơn giản nhưng đầy cuốn hút.
Cô nhân viên thấy anh trân trân nhìn vào khung kính ấy thì nhanh ý bước vội lại,hết lời mời chào.
-A...chào anh. Tôi có thể giúp gì cho anh không ạ
Anh vẫn không rời mắt khỏi chiếc mũ,và cũng không biết có người đang đứng bên cạnh mình.
-Woa.Anh thật là tinh mắt,đây là chiếc mũ duy nhất trong cửa hàng có giá trị đắt nhất,quy trình làm ra nó 100% được làm bằng tay,tuy nó không cầu kì sang trọng nhưng nó lại là sự kết tinh của sáng tạo và nghệ thuật đấy ạ.
Mặc cho cô cứ thao thao bất tuyệt,đôi mắt anh vẫn gián chặt vào vật thể bên trong tủ kính,chốc chốc,khóe môi lại cong lên. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó,trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của người con gái ấy...yên bình và nhẹ nhàng.
Có vẻ như cô nhân viên đã nhận thấy điều bất thường khi tất cả những gì cô nói anh đều bỏ ngoài tai,cô thoáng có chút hơi bực mình nhưng vẫn phải cố giữu giọng bình tĩnh vì khách hàng là thượng đế.
-Anh...anh à....
Nghe có người gọi mình anh mới giật mình quay lại,cười tươi nhìn cô nhân viên trước mặt.
-Cho tôi hỏi chiếc mũ này giá bao nhiêu vậy ạ.
Đáp lại anh chỉ là tiếng ú ớ của cô nhân viên. Cô ta mở tròn mắt nhìn anh miệng nói không ra tiếng.
-Cô...cô à,cho tôi hỏi..
Anh chưa nói hết câu thì bị cô nhân viên kia chen ngang vào.
-Anh....anh là....là....ca......
Nhận thấy điều bất ổn,anh nhanh chóng nói nhỏ vào tai cô nhân viên.
“Xin cô im lặng,tôi không muốn mọi người biết"
Sau câu nói mang đầy ý nhờ vả của anh,cô nhân viên cuối cùng cũng chịu giữ im lặng,cố gắng trở lại trạng thái bình thường.
-Xin lỗi,tôi có thể giúp gì cho anh ạ.
Anh thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát khỏi một rắc rồi không nên có. Không hiểu sao anh đã đeo kính đen rồi mà cô ta vẫn nhận ra.
-Cho tôi hỏi,giá của chiếc mũ này là bao nhiêu vậy.
Anh chỉ vào chiếc mũ màu hồng nhạt đang nằm ngay ngắn trong tủ kính ngán ngẩm trả lời.
-Thưa anh...6 triệu ạ.
Cô nhân viên ban nãy trả lời,mắt vẫn không dời khỏi gương mặt anh “đúng là anh ấy",trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
-Phiền cô gói lại giúp tôi.
Không ngần ngại,anh nói với cô gái đang nhìn anh rồi quay người bước về phía quầy thanh toán và cũng không quên tặng cô một nụ cười khiến cho trái tim ai đó nhảy lên vì sung sướng.
-Thưa anh. Đồ của anh đây ạ. Của anh hết 7 triệu hai ạ.
Anh nhận lấy chiếc túi màu hồng từ cô nhân viên,thanh toán tiền rồi nhanh chóng rời đi,anh không muốn chuốc thêm chút rắc rối nào nữa.
Anh vừa ra đến cửa thì....
“Bốp"
Một người từ ngoài chạy vào va thẳng vào anh. Không nói không rằng,anh còn chưa kịp định thần lại thì bóng dáng ấy đã lao vút vào phía trong cửa hàng trông có vẻ rất vội vã.
khẽ lắc đầu mỉm cười,anh nhặt túi đồ của mình bị rơi dưới đất rồi quay ra xe,anh không muốn em gái anh phải chờ lâu.
Tác giả :
Vân Du